10 thg 4, 2012

Bảo vật vô song - Chap 21

Chap 21


Hoàng hôn ngày thứ tư, kể từ khi Kiseop theo Kibum tới dược thủy đầm tại Lưu Thủy Điện. Tuyết vẫn rơi không ngừng, tại chân thác bên dưới dược đầm, Kibum hốt hoảng chạy đi tìm “chiến lợi phẩm” yếu ớt mà ngoan cường của hắn về. Khi đó thiếu chủ Sương thành đã vô tình tự ấn định số phận của bản thân phải ràng buộc với người ấy, cả đời cũng không cách gì buông tay ra được. Khi mất đi rồi sẽ chẳng thể có lại được nữa.

“Tiểu tử ngốc này, ngươi khiến ta phải hạ mình như thế, ta sẽ không bao giờ để ngươi rời xa khỏi ta đâu. Ngươi phải ở bên ta để trả nợ, cả đời, ngươi hiểu không?”

Ôm được nam tử tóc vàng trong tay rồi, Kibum tự nhiên cảm thấy thật thỏa mãn, thật an tâm. Hắn không biết rằng người đó nằm ngủ ngon lành trong lòng mình, khóe miệng cũng đang vô thức vẽ lên một nụ cười nhu thuận.

Kibum cũng không biết, ở cách đó chừng mười dặm, trong một khu rừng trúc, có một tiểu hài tử với mái tóc vàng rực rỡ giống hệt với người đang nằm trong lòng mình, đang phải chạy trốn khỏi những đường gươm sát nhân đoạt mạng. Một cậu nhóc nhỏ xíu, một thân quý phái ướt đầm những máu và nước, bị dồn vào tuyệt lộ. 

“Đứng lại, tên nhãi kia!!”

Đương nhiên Dongho không nghe theo, nhưng cũng không biết phải làm thế nào để thoát được nữa. Khinh công có học qua một chút, nếu không đã sớm bị bắt lại rồi, nhưng những môn võ công khác cậu chưa từng luyện qua. Kiseop đã nhận đúng nội lực được tôi luyện hùng hậu trong cơ thể cậu nhóc, nhưng bản thân Dongho lại không biết rõ, cũng không hiểu cách dụng lực nên chẳng thể đả thương địch nhân được, chỉ mới được học có một chút công phu sử dụng Nhu Nhuyễn tơ mà thôi. Tơ chỉ quý hiếm kia đã dùng gần hết, hiện tại quả thực là vô phương. Đột nhiên chân vấp phải một đốt măng mới nhú lên khỏi mặt đất khiến Dongho mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước. Chỉ nháy mắt sau đại đao đã nhằm thẳng đầu cậu mà chém xuống rồi.

“Áaaaaaaa!!”

*Keng!!*

...

Dongho nhắm tịt mắt lại nằm phục dưới đất, chờ đợi tử thần tới rước mình đi. Trong đầu thoáng lướt qua vô số suy nghĩ, nhưng đột nhiên có một ý lóe lên: tiếng động vừa xong là “Keng” à? Sao lại là “Keng” nhỉ? Nếu đúng ra phải là “Phập” [ tiếng dao cắm vào người ] rồi “ọc ọc” [ tiếng máu phun ra ] chứ? Nhưng lại là “keng”, vậy là...

“Ngươi gào điếc tai quá đấy, Vương gia à.”

Hai mắt cậu nhóc mở bừng ra, bàng hoàng dáo dác ngước nhìn lên phía trên mình. Quả nhiên đúng là giọng nói đó, ngữ điệu đó, trước mặt Dongho là nam tử cao cao mảnh khảnh, tóc nâu loăn xoăn một cách đáng ghét, đang nhếch miệng cười trêu chọc như thường lệ. Đúng là Alexander. Anh thản nhiên thúc cán côn vào cả năm tên sát thủ, chỉ trong nháy mắt bọn chúng đều đổ gục xuống đất không cục cựa được gì nữa. Xong xuôi Alexander mới quay đầu lại nhìn Dongho, lúc này vẫn còn đang á khẩu vô ngôn ngồi bệt dưới đất, rồi nhe răng cười nói:

“Vậy là Vương gia ngươi nợ ta một mạng nhé, nhớ đền đáp cho đủ đấy.”

“A... Alex... Alexander... Alexander.....”

“Là ta đây.” – ánh mắt Alexander dịu lại, anh cười cười buông hai thanh thiết côn ra rồi nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Dongho. Kéo cơ thể nhỏ nhắn đang run lên bần bật kia vào trong lòng, Alexander nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu bé, bình thản vỗ về - “Ta ở đây rồi, ngươi sẽ không sao hết. Đừng sợ nữa, ngươi chưa bị làm sao cả, không sao đâu, đừng khóc.”

Giờ phút này lại được gặp Alexander ở đây, Dongho thực sự như người chết đuối vớ được cọc. Dù rằng Alexander đã bắt cóc cậu, là kẻ được cử tới để giết hoàng huynh, dù cho cậu và Kiseop vất vả lắm mới vừa trốn thoát được khỏi tay anh, nhưng lúc này được nhìn thấy gương mặt tưng tửng ngơ ngơ kia lại khiến Dongho mừng không kể xiết, cũng khiến bao nhiêu sợ hãi nãy giờ cứ thế dâng lên ứ đầy trong cổ họng. “Đồ ngốc, ta... ta đâu có khóc! Ai thèm khóc chứ...” Cậu nhóc vùng vằng muốn giãy khỏi tay Alexander, nhưng anh không buông, lại càng ôm chặt hơn ra sức trấn an. Hơi ấm bao bọc lấy Dongho khiến cậu dù muốn lắm cũng không thể phủ nhận được, bởi vì nó quá đỗi dịu dàng. Bất giác cậu nhóc lại đưa tay lên ôm lấy cổ anh.

“Vương gia, ngươi đi cùng với Seopie phải không? Cậu ta đâu rồi?”

Câu hỏi ấy nhẹ vang lên như sấm động bên tai, Dongho bừng tỉnh liền cuống cuồng day lắc cổ áo Alexander, hoảng hốt kêu lên:

“Mau... mau đi cứu Kiseop ca ca!! Ngươi mau lên!”

“Seopie đang ở đâu?” – Alexander trầm giọng hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc khác hẳn thường ngày. Dongho run  run nói:

“Kiseop ca ca... bảo ta bơi qua hồ trước, rồi sẽ bơi theo. Nhưng... ta chờ mãi không thấy...”

“Vì Seopie vốn không biết bơi.”

Nghe vậy, khuôn mặt Dongho chợt trắng bệch ra, cậu nhóc liền hiểu ngay từ đầu Kiseop đã không có ý định thoát đi rồi. Alexander xoa đầu trấn an thật nhanh, rồi buông Dongho ra, lẳng lặng đứng dậy hướng về phía bờ hồ mà rảo bước đi. Trông thấy vậy, Dongho vội vàng chạy theo, kêu lên:

“Cho ta đi theo ngươi! Ta muốn tới chỗ Kiseop ca ca!!”

“Ngươi đừng gây rối nữa, ở lại đây đi, bọn chúng tuyệt đối không dám mò tới đây nữa đâu.”

“Ta sẽ không gây rối nữa mà! Ta phải đi, cho ta đi theo ngươi đi!!”

Mắt thấy vẻ mặt thành khẩn tuyệt vọng của Trấn Bắc Vương gia nổi tiếng ương bướng lì lợm, của tiểu hài tử khi trước còn vừa hung hăng vừa cao ngạo tự đại, Alexander biểu cảm vẫn như cũ, không nói lời nào. Nhưng đột nhiên anh cúi xuống bế Dongho lên rồi chuyền qua phía sau vai, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói:

“Bám chặt lấy ta.”

Alexander đổi ý đột ngột như vậy khiến Dongho hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức vòng tay qua vai anh, thu mình lại ôm chặt lấy bờ vai gầy mảnh mà rắn chắc kia. Alexander đề khí đạp mạnh xuống đất mà phóng qua khu rừng, dáng vẻ thoáng nhìn tưởng phiêu dật nhàn hạ nhưng kì thực mỗi bước đều như cuồng phong bão vũ. Hai người lao đi thật nhanh trong làn mưa tuyết dày đặc, chẳng mấy chốc đã tới được bờ hồ. Alexander búng mình một cái, cước bộ liền thay đổi; hai chân lướt đi trên nước mà mặt hồ không động mảy may, nhắm thẳng về hướng bờ bên kia không hề ngừng lại. Gió lạnh rít qua hai bên người khiến làn da trắng mịn của Dongho ửng đỏ cả lên; ở trên lưng Alexander, cậu nhóc lặng lẽ bắt chéo tay cầu nguyện.

“Tại sao ngươi biết Kiseop ca ca không biết bơi?”

“Ta đã nhìn thấy ‘hắn’ bảo hộ Seopie.”

Kiseop ca ca, làm ơn đừng có chuyện gì nhé...

.
.


Kiseop cảm thấy toàn thân cứng đờ lại, cơ thể nặng nề không còn cử động được gì nữa. Lạnh... lạnh quá. Thân nhiệt của cậu cũng đang hạ xuống nhanh chóng, có lẽ một phần do hàn khí từ lớp tuyết dưới thân truyền qua, hoặc do cậu sắp chết rồi. Chết... cậu sẽ chết ở đây sao? Thực không đáng.... trước đây Kiseop đã luôn muốn được chết cho chủ nhân của mình.

Thiếu chủ.... người đang ở đâu?

Một bông tuyết nhỏ lặng lẽ đáp xuống lòng bàn tay để mở của cậu, phai hòa trong huyết sắc đỏ tươi...



Cái lạnh dịu nhẹ của bông tuyết thấm vào lòng tay khiến thần trí Kiseop hồi phục lại đôi chút, cậu khó nhọc đảo đôi tròng mắt nâu mờ đục. Dường như người cậu đã lạnh tới mức bông tuyết đọng lại cũng không tan đi, bạch khí trong trẻo in vào đáy mắt cậu. Kiseop nhìn nó một hồi lâu, một khao khát thật mơ hồ mà mãnh liệt bỗng nhiên nhen lên trong tâm trí cậu. Cậu dồn hết sức cố nắm bàn tay lại, như muốn níu kéo thứ cảm giác mơ hồ ấy... Một ngón tay khẽ động, rồi hai ngón... Tơ máu chảy ra từ khóe miệng Kiseop cũng đã đông lại rồi, nhưng ánh mắt thẫn thờ vẫn chỉ chú mục vào bàn tay không nghe lời kia. Cử động đi... Ta chưa muốn chết, như thế này.

Một đế giày thô cứng đột nhiên đạp xuống, xéo lên bàn tay cậu. Liền sau đó Kiseop cảm thấy chân rời khỏi mặt đất; tên thủ lĩnh nắm lấy cổ cậu thô bạo kéo lên không trung, bàn tay như gọng kìm lạnh ngắt xiết chặt vào khiến cậu không thở nổi. Khuôn mặt vàng bủng của hắn mơ hồ hiện ra trước mặt Kiseop, không mảy may thương xót tới một phân.

“Ngươi vẫn còn sống à? Sao dai vậy? Để ta thành toàn cho ngươi thôi.”

Nhếch lên nụ cười xảo quyệt, hắn lập tức gia lực vào cánh tay, cơ hồ muốn bóp nát cổ họng cậu. Khuôn mặt Kiseop dần tím tái lại, huyết dịch không ngớt dâng lên trong miệng, cậu ho sặc sụa mà vẫn không hớp được chút không khí nào. Hắn nắm cổ cậu đưa lên không trung, để mặc cho Kiseop dùng chút hơi sức tàn tuyệt vọng vung chưởng đánh vào cánh tay cứng như thép nguội, kình lực chỉ đủ để phủi bụi mà thôi...

Bỗng nhiên *Rầm* một tiếng, trước mắt chấn động, sức ép trên cổ của Kiseop lập tức biến mất. Thoát khỏi trói buộc đó, cơ thể cậu từ trên cao vô lực rơi xuống, lại được một vòng tay nhỏ bé ấm áp tận lực đỡ lấy, ôm chặt vào lòng. Hai cánh tay mảnh khảnh run lên bần bật, giống như đang sợ hãi không thôi...

Không còn đủ sức để mở mắt ra nữa, nhưng Kiseop đã nhận ra được tiếng gọi vang lên không ngớt bên tai này là của ai rồi.

“... Kiseop ca ca, Kiseop ca ca!! Đừng làm ta sợ, ca ca tỉnh lại đi!”

“Vương... Vương gia....”

Dongho vừa mừng rỡ vừa lo lắng cực độ, vội xé vạt cẩm y ra chặn các vết thương. Máu thấm sang người Dongho, cả bàn tay nhiễm đỏ khiến cậu nhóc nhất thời luống cuống không biết làm gì, chỉ có thể ôm ghì lấy người Kiseop, miệng rối rít thét gọi:

“Alexander! Alexander! Nhanh lên, ta không biết làm... ngươi nhanh tới đây đi!!”

 Alexander... Alexander?

Chưa kịp nghĩ gì thì một cánh tay khác, rắn chắc hơn, mạnh mẽ hơn, đã đỡ lấy ngang lưng cậu. Huyệt đạo quanh các vết thương rất nhanh được điểm toàn bộ, máu liền ngưng chảy. Lòng bàn tay luồn vào bên trong vạt áo rách nát, từ đó Kiseop cảm nhận được một luồng chân khí hùng hậu đang cuồn cuộn đổ vào nội thể, như dòng suối nóng tuôn trào tới các kinh mạch, đả thông ứ khí trong người, cũng dịu dàng sưởi ấm cho cậu. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, Kiseop để cho anh kéo cậu lại vào lòng, áp đầu tựa lên khuôn ngực thanh gầy mà rắn rỏi kia, cũng để cho từng nhịp đập mạnh mẽ bên tai trấn an mình. Dịu dàng quá... Cảm giác bình yên đến thế này, người đó đích thực là Alexander rồi.

Alexander cúi thấp đầu xuống, cẩn thận choàng một cánh tay Kiseop qua cổ mình. Một tay anh vẫn áp vào lưng cậu vừa ôm vừa không ngừng truyền nội lực vào để duy trì tâm mạch, tay kia vòng xuống dưới hai chân cậu nhẹ nhàng bế lên, đứng dậy. Chỉ vậy thôi mà đột nhiên lại tỏa ra uy lực rất lớn, cuồng phong nổi lên quanh thân, cuốn tung trảng tuyết dày nhiễm đỏ bên dưới, lặng lẽ gieo vào không trung trắng xóa từng bông huyết hoa màu hồng đào. Không gian giữa hai người bỗng nhiên tĩnh lại, lặng yên đến độ tưởng chừng như không còn một tiếng động nào xung quanh nữa, cũng chẳng còn ai khác cả. Alexander ngơ ngẩn nhìn vào gương mặt tái xanh nhợt nhạt của người đang nửa tỉnh nửa mê trong lòng mình; một điểm tuyết hồng khẽ hạ trên hàng mi, khiến dung mạo thanh tú càng trở nên hư ảo không gì sánh được.

Cũng giống như lần đầu tiên tìm được Kiseop trong rừng trúc, Alexander đã không thể nào dứt mắt được khỏi một thân mĩ diễm nam tử ngập trong máu và tuyết này. Anh khẽ mỉm cười chua xót. Diễm tuyết đỏ au, thực luôn khiến phàm nhân lóa mắt...



Alexander không lý gì tới lũ thích khách lố nhố vây quanh, một mạch bước về phía trước. Cả đám hắc y nhân lúng túng không biết làm gì cứ thế dạt ra nhường đường; đột nhiên thấy anh từ bên hồ xông đến như vũ bão, một chưởng đánh bay thủ lĩnh của chúng khiến tất cả như rắn mất đầu, không dám đắc tội với anh. Duy chỉ có tên thủ lĩnh vừa bị đánh rớt ra đằng xa kia, giờ đã kịp gượng dậy, hầm hầm bước tới mà quát lên:

“Ngươi đứng lại! Ngươi đang làm cái trò gì thế hả?”

“Cái này ta phải hỏi ngươi mới đúng” – Alexander nhếch môi cười miệt thị - “Chẳng phải ta đã nói các người không được bén mảng tới phạm vi trăm dặm quanh Lục Trúc tiểu cư của ta rồi sao? Các ngươi ngang nhiên xông vào, đừng thắc mắc vì sao ta không khách khí.”

“Bọn ta tới là để đuổi địch nhân! Vì hắn chạy vào đây nên bất đắc dĩ ta mới phải vào!!”

“Địch nhân? Sao đây lại là địch nhân của các ngươi vậy?”

“Hai đứa bọn chúng chui ra từ mật đạo của ngươi, dọ thám bọn ta, vì vậy nên mới phải đuổi. Ngươi còn dám đánh ta để cứu hắn, vậy chứ hắn là gì của ngươi?!”

Dù nghĩ rằng hẳn Alexander cũng luận được chuyện gì đã xảy ra rồi nhưng khi nghe bị lật tẩy thẳng thừng như vậy, Dongho bất giác run lên, liếc nhìn về phía Alexander để mục kích phản ứng của anh. Chỉ thấy anh mỉm cười bâng quơ, bình thản đáp:

“Hắn là ái nhân của ta.”


Ái nhân... ái nhân...


Mí mắt Kiseop khẽ động, cậu khó nhọc ngước lên, đôi con ngươi ráo hoảnh nhìn Alexander đến lạc thần. Là thật... là thật ư?

Nếu là thật thì sao có thể dễ dàng nói ra thản nhiên như vậy?

Nếu không phải là thật... thì cũng lại là tại sao có thể dễ dàng nói ra chân thành như vậy?

Như thế nào mới đúng đây.......




Ở phía trước này, Kiseop không ngừng băn khoăn thắc mắc, tự hỏi bản thân mình như vậy. Đâu đó trong tâm cậu dâng lên một nỗi lo lắng ngây dại.

Sau lưng Alexander, cũng có một cậu nhóc đang không ngừng thắc mắc băn khoăn....

.


Trông thấy Kiseop mở mắt ra nhìn mình như vậy, Alexander trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng. Anh cúi xuống hôn nhẹ vào mí mắt cậu, bờ môi dịu dàng di xuống dưới, đã khép lại đôi mắt nâu mờ đục mệt mỏi kia. Rồi tiếp tục bước về phía trước. Xung quanh hai người tuyết đã ngừng rơi tự bao giờ, nhưng lại như có một kết giới vô hình khiến không ai dám xâm phạm, cũng không gì có thể xâm phạm. Ngay cả Trấn Bắc Vương gia, cũng cảm thấy điều đó. Dongho nhìn theo bóng người trước mắt, là hai người, nhưng lúc này lại chỉ như một mà thôi. Mĩ lệ đến mức khiến người ta không dám lại gần. Cánh tay còn lại của Kiseop từ trên bụng tuột xuống buông thõng dưới hông; tụ y nhuốm máu đỏ tươi trên nền hoa tím, khi nãy bị kiếm xẻ thành hai mảnh dài rách nát, giờ lại tựa gió phiêu lãng bay bên người Alexander, như hai cánh bướm mềm mại. Alexander ngẩng cao đầu nhìn thẳng, nhưng thần thái lộ ra vẻ ôn nhu vô hạn. Người ở trước mặt, nhưng giống như thuộc về một thế giới nào đó xa xôi... Bất giác Dongho dừng bước, lẳng lặng đứng lại giữa rừng hắc y nhân trùng điệp.

Bàn tay nhỏ nhắn vừa rời khỏi tụ y của anh, Alexander cũng liền đứng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn Dongho mà hỏi:

“Sao vậy? Tự nhiên ngẩn người ra ở đây làm gì thế?”

“Ta...”

“À ta biết rồi, ngươi đi bộ mãi nên giờ mệt rồi chứ gì?” – Alexander chậc lưỡi – “Ây, giờ tay ta lại bận mất rồi, thôi ngươi cứ leo lên lưng ta đi vậy. Vương gia nhà ngươi đúng là thiếu rèn luyện mà.”

“Vương gia?!” – tên thủ lĩnh kêu lên, hắn cũng vừa nhận được tin báo đưa tới – “Chẳng nhẽ tên nhãi này là...”

“Là khách của ta.” – Alexander cười cười – “ngươi không được mạo phạm khách của ta nha, không ta sẽ băm ngươi ra đó. Vương gia ngốc, leo lên nhanh coi.”

Tuy nói chuyện với tên kia mà không hề quay lại nhìn hắn một lần, Alexander trái lại ngoắc ngoắc Dongho ra hiệu cho cậu tới nhanh nhanh, còn bản thân thì ôm Kiseop ngồi xổm xuống, hướng lưng vừa tầm đợi cậu nhóc leo lên. Dongho ngập ngừng, rồi cũng bước lại, trước khi bám vào lưng Alexander còn đạp anh một cái đau điếng. Môi, khẽ mỉm cười.

Bên kia, thủ lĩnh áo đen đã bị khinh khi tới giận run người, mắt lóe hung quang, gằn giọng nói:

“Ngươi dám bao che cho chúng, ta về sẽ báo chuyện với đại ca.”

“Ngươi cứ việc.” – Alexander hờ hững đáp, chẳng buồn liếc mắt một lần.

“Để rồi xem Thiên nhi sẽ nghĩ ngươi như thế nào.” – Hắn bất chợt cười khẩy – “Ngươi đã giết mẫu thân của nó, giờ lại tác thượng làm loạn thế này, Thiên nhi sẽ không bao giờ chịu gặp ngươi đâu. Oán hồn của tiểu muội ngươi cũng không bao giờ tan được.”

Ba câu nói đó có vẻ hữu dụng hơn những lời khi trước của hắn nhiều, quả nhiên đã khiến Alexander đứng khựng lại. Nhưng hắn còn chưa kịp thỏa mãn thì anh đã bình thản chỉnh lại áo cho Kiseop, kêu Dongho bám chắc hơn, rồi phóng đi mất hút. Nhanh tới mức không một tên hắc y nhân nào kịp nhìn thấy, giống như gió vậy. Lãnh đạm, vô ưu.

Sức chịu đựng của Kiseop đã tới cực hạn, cậu dần mê đi trong tay Alexander. Tuy nhiên, từng lời hăm dọa của tên thủ lĩnh kia Kiseop vẫn nghe rất rõ. “Ngươi đã giết mẫu thân của nó... Ngươi đã giết mẫu thân của nó...”

Đã giết....

Hắn nói... chưa từng giết người.....

Kiseop nặng nề chìm vào bóng tối.

.
.


Trải qua không biết bao lâu, cậu mới dần dần hồi lại. Lúc tỉnh dậy Kiseop đã thấy mình nằm tử tế trên giường rồi, chăn đắp gọn gàng ấm áp. Vẫn lại là thấy Alexander trước tiên.

Anh đang đứng trước chiếc tủ đầu giường, đăm đăm nhìn xuống một vật gì đó trên tay. Dường như là cuộn giấy lụa Kiseop tìm thấy ở dưới hầm. Một nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, ánh sáng chập chờn khi mờ khi tỏ khiến cho thần thái anh ánh lên một vẻ rất kì lạ. Kiseop ngơ ngẩn nhìn.

Đột nhiên Kiseop không kìm được nổi lên một cơn ho khẽ, khó nhọc co người lại. Nghe thấy vậy Alexander lập tức đẩy cuộn tranh vào trong tủ đóng sập lại, rồi quay đầu nhìn về phía cậu, nụ cười rạng rỡ lại nở bừng trên môi như thường. Anh vui vẻ nói:

“Ngươi dậy rồi à? Ngủ cũng nhiều quá, từ hôm trước tới giờ ngươi phải ngủ tới tám canh giờ một ngày ấy chứ.”

Kiseop liếc nhìn về phía cái tủ tre rồi lại nhìn lên Alexander, môi khẽ mím lại. Vẻ mặt anh thản nhiên như không có chuyện gì cả, cũng không bận tâm đến ánh mắt cậu đang thận trọng nhìn mình mà chép miệng nói tiếp:

“Khi nãy ngươi thật bất cẩn, đi ra ngoài mà chẳng mang thêm y trang, gió lạnh vậy mà, bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao? Ngươi đang bị thương, thể chất đâu có được như bình thường.”

Alexander không nhắc gì tới chuyện vừa xảy ra, cứ như thể toàn bộ cuộc đào thoát bất thành của cậu và Dongho đều chưa từng hiện hữu vậy. Cách nói năng không có gì khác trước, như vậy càng khiến Kiseop cảm thấy thập phần quái lạ. Cậu thận trọng lựa lời:

“Ngươi đưa ta về đây ư? Thế còn tiểu Vương gia thì sao?”

“Ta lo cho khách của ta cẩn thận lắm, ngươi không cần lo.”

Liền sau đó là tĩnh lặng trải dài. Kiseop nằm yên ngẫm nghĩ lại. Không, nhất định không thể có chuyện cậu đã nằm mơ mà tưởng tượng ra những chuyện đó; Kiseop thử cử động cánh tay, liền một cơn đau đớn còn dữ dội hơn khi trước dấy lên, là của những vết thương cậu mới nhận được lúc chiều. Thân thể đau như vậy, trái lại đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Thương tích này không thể là giả, nhưng tại sao Alexander lại làm như không biết? Tiểu Vương gia ở đâu, có bị làm sao không? Hồi tưởng lại, chợt Kiseop giật mình nhớ tới câu nói của tên đầu lĩnh.

“Ngươi đã giết mẫu thân của nó, giờ lại tác thượng làm loạn thế này, Thiên nhi sẽ không bao giờ chịu gặp ngươi đâu.

Oán hồn của tiểu muội ngươi cũng không bao giờ tan được.”

Tiểu muội của Alexander...

“Ừm, trong nhà này... trước kia có những ai vậy?”

Khóe môi Alexander khẽ giật một cái. “Trước kia có tiểu muội của ta. Thân phụ ta mất sớm, ta chỉ có mỗi tiểu muội là thân thích.”

“Vậy tiểu muội của ngươi...”

“Đúng là bị ta giết chết.”

Hàn khí chạy dọc sống lưng, Kiseop rùng mình khi nghe Alexander thảnh nhiên thừa nhận như vậy. Tuyệt không chút ngập ngừng, cái chất giọng lạnh lẽo đó khiến cậu sợ. Nhưng cũng lại thật thê lương. Alexander bình thản cười, nhìn chăm chăm vào mấy ngón tay mình một cách lơ đãng. Vẫn là Kiseop không dò ra được chút manh mối nào trong phản ứng của anh, trong nụ cười mờ nhạt đó. Hoàn toàn là hư vô, chẳng có gì cả. Kiseop nhận thấy tay mình đang run lên.

“Sợ ta không?”

Kiseop nuốt khan một hơi, không đáp lại. Alexander cũng không nói thêm gì nữa. Cảm giác như có một bức thường thật dày đã chắn giữa khoảng không ngăn cách hai người, khiến cho căn phòng trở nên thật ngột ngạt. Gương mặt như vậy thì đúng rồi, nhưng còn giọng điệu kì lạ kia... Cậu cắn môi lưỡng lự, và rồi hít một hơi thật sâu, cúi đầu nói nhỏ:

“Ngươi đang giận ta phải không?”

“Giận ngươi? Haha...”

Đột nhiên Alexander lạng người xông tới trước mặt Kiseop, nắm chặt lấy cổ tay trái của cậu dùng lực đẩy xuống, tay còn lại đè ngang cổ ép cậu phải nằm ngửa ra giường. Kiseop hoảng sợ mở bừng mắt ngước lên Alexander, lúc này khuôn mặt anh đã áp sát xuống, đôi con ngươi màu đồng trừng lên chằm chằm nhìn cậu. Ánh mắt giao nhau, cậu như bị nhúng xuống biển băng, bất chợt cảm thấy sợ hãi không kể xiết. Sắc mặt người kia trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi, trên môi lộ ra một nụ cười tà mị, và còn... ánh mắt cuồng loạn như thể đã phát điên thế kia. Alexander lúc này đã thập phần quái lạ.

“Đương nhiên ta giận ngươi, rất giận, rất giận.” – Anh kích động thì thầm trong hơi thở, miệng kề sát bên tai Kiseop – “Ngươi thông đồng với tên nhóc đó lừa gạt ta, cùng nó bỏ ta lại mà chạy mất, ta còn có thể không giận ư? Ta phải làm thế nào thì ngươi mới tin ta? Tên nhóc đó ngươi cũng mới gặp, còn sau cả ta, vậy sao ngươi lại bảo vệ nó, chăm sóc nó, lại cười với nó thoải mái như vậy? Vì nó mà liều mạng... Ngươi chỉ không tin một mình ta thôi, phải không? Phải không?!”

“Ưm... ngươi làm gì vậy... Buông ta ra...!”

Kiseop hét lên, hầu như Alexander nói gì cậu cũng không nghe vào tai được. Toàn thân toát mồ hôi lạnh đầm đìa, cậu gắng hết sức giãy giụa để thoát ra, nhưng Alexander lại càng cường hãn hơn nữa. Anh nhất quyết không buông tay, trái lại càng đè chặt cậu xuống hơn nữa, bàn tay cứng như thép nguội siết chặt không gì lay chuyển được. Cậu, ngay cả hét lên cũng không thể nữa. Giờ thì Alexander không làm Kiseop đau, nhưng lại khiến cậu sợ tới không thở nổi. Không phải, đây không phải Alexander thường ngày vẫn cười toe toét trước mặt cậu. Ánh mắt như vậy... sao có thể là biểu cảm của một kẻ vô nghĩ vô lo được...

Hay là cậu nhầm? Từ đầu đã nhầm...


“Ngươi ghét ta tới vậy sao?”


Âm điệu lại một lần nữa thay đổi. Chất giọng trầm đục khẽ khàng ấy khiến Kiseop mở bừng hai mắt, toàn thân chấn động run lên không ngừng. Một lúc lâu sau Alexander không nói thêm gì nữa, Kiseop cũng dần trấn tĩnh lại. Tĩnh lặng lại quay về bao phủ căn phòng. Xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc của chính mình, cậu nhắm mắt cố điều tức trở lại, cảm thấy cơ thể nặng trĩu xuống, thì ra Alexander đã gục đầu lên vai cậu mà mê man đi. Kiseop cắn răng dùng hết sức mới đẩy được bản thân ra khỏi người anh, nhích sang bên phải một chút. Cậu phát giác có chút tửu khí thoảng trong không khí, mắt lại liếc thấy một vò rượu nhỏ nằm lăn lóc trên bàn, mới hiểu ra khi nãy Alexander đã say. Kiseop thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa yên tâm hẳn, cố gắng nhích người tránh càng xa người kia càng tốt, cho tới khi đụng mép giường mới không lùi lại nữa. Cậu dè chừng hé mắt nhìn về phía Alexander, đột nhiên sững người lại.

Gì...?

Là gì vậy... Thứ lấp lánh đang lăn dài trên gò má phiếm hồng vì rượu kia... Có lẽ nào lại như vậy?

Là lệ ư...



Lại nhích dần từng chút một về phía con người đó, khẽ vươn tay ra... vươn ra... cho tới khi đầu ngón tay run run chạm được vào dòng lệ trong suốt trên gương mặt tuấn tú ấy. Kiseop chậm rãi thu tay về, ánh mắt kì lạ liếc xuống giọt lệ châu bé xíu đọng trên đầu ngón tay của mình. Nó nóng.... rất nóng. Chỉ là một giọt lệ thôi, tại sao lại thiêu đốt tâm can cậu như thế này?

Alexander khẽ cựa người một cái, trong vô thức cắn chặt lấy nắm tay trái của mình. Dòng lệ lặng lẽ lăn xuống thấm vào tấm đệm đỏ, tạo thành một vòng sẫm màu tròn trịa nơi gò má tiếp xúc với lớp vải thô. Chợt anh nghiến răng, quai hàm gồng cứng lên, chân mày cũng nhăn lại khắc khổ trên hàng mi nhắm nghiền, môi giật giật mấp máy một điều gì đó mà Kiseop không nghe rõ:

“A... Đừng, đừng làm vậy... tiểu muội...”


Ta đã nhầm sao?

Con người này, hắn thực sự....


“Ta xin lỗi... muội muội, ta không biết... không cố ý... xin lỗi.... Đừng bỏ ta đi...”

Lệ tuôn nhiều hơn trên khóe mi dài mảnh, bờ môi thường ngày vẫn cười đến chói lọi giờ bị cắn tới bật máu. Kiseop nhích lại gần hơn chút nữa, sát bên Alexander, lấy tay chặn lên đôi môi run rẩy của anh mà nhẹ nhàng tách ra, lau đi vệt huyết hồng vương trên khóe miệng. Alexander co người lại, cuộn mình giấu mặt xuống dưới vai, Kiseop cũng liền vuốt tay lên cổ anh từ từ đẩy bờ vai ấy xuống, rồi, không hiểu sao, lại nương theo đó mà ôm lấy mái đầu loăn xoăn kia áp vào ngực mình. Cậu thở sâu. Tự hỏi bản thân đang làm gì thế này, Kiseop cũng không hiểu tại sao bản thân đột nhiên lại muốn che chở cho người trước mặt. Nhìn một nam tử cao lớn lưng dài vai rộng như vậy lại lặng lẽ khóc trong đêm, biểu tình trên gương mặt chẳng khác gì một đứa trẻ nhỏ, thực khiến người khác không thoải mái chút nào. Đặc biệt người ấy lại là Alexander.

“Seopie...”

Tại sao nhìn anh ta như vậy lại luôn khiến cậu đau lòng khôn nguôi... Khi nào cũng vậy, trước mặt con người này bao nhiêu nhuệ khí của Kiseop đều tiêu tán hết. Không phải đơn thuần chỉ là lòng thương cảm như bình thường.... cậu vốn đã nhận ra rằng Alexander đặc biệt hơn những người khác, rất nhiều. Cậu muốn phủ nhận điều đó, phải phủ nhận điều đó, nhưng riêng lần này thì...

“Chỉ tối nay thôi, ta sẽ ở bên ngươi.”

Chỉ hôm nay thôi... hôm nay thôi......

Như vậy cũng không vấn đề gì mà, phải không thiếu chủ?

Ta không thông đồng địch nhân, chỉ là bản thân không thể kiềm lòng được...

.
.


=== end chap 21 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét