Khoảng chừng một khắc sau khi Alexander phóng đi, cánh
cửa trúc bỗng nhiên xê dịch đôi chút, rồi một mái đầu vàng chóe từ bên trong ló
ra ngó nghiêng. Thấy chắc Alexander đã đi xa rồi, Dongho mới giơ chân đá mạnh
vào cánh cửa một cái cho nó văng đi rồi chìa tay ra kéo Kiseop đang ngồi bên cạnh
đứng dậy. Mắt liếc cái lỗ trên cánh cửa, Dongho hậm hực đá nó thêm một cái nữa,
lẩm bẩm:
“Tên thất phu bạo lực, hừ, khiến bản vương giật cả
mình.”
“Cánh cửa đâu có tội gì.”
“Cửa này là của nhà hắn, vậy cũng có tội rồi!”