Chap 1
Sương thành.
Nếu được hỏi trên đất Nam Lương phồn hoa này, nơi nào là bí ẩn nhất, chắc chắn tất cả câu trả lời thu về được đều sẽ là hai từ vỏn vẹn: Sương thành. Không hơn không kém, bởi vì thực sự thì người ta cũng chẳng biết gì được về nó hơn cái tên của nó, và sự bí ẩn của một tổ chức đạo tặc nằm trong “Sương thành”. À vâng, ít nhất người trần mắt thịt cũng biết rằng Sương thành là nơi ẩn náu của một băng đảng đạo tặc đấy ạ, nhưng không hiểu sao họ chưa bao giờ sợ hãi mà lại cứ tôn sùng cái tên hai chữ đó như thánh thần. Không hề biết “Sương thành” đã tồn tại bao lâu, hay nó nằm ở vị trí nào trên lãnh thổ Nam Lương này, những truyền thuyết về nó vẫn cứ thế đi vào nhân gian.
Sương thành – Tòa thành phủ sương.
Sự huyền ảo của nó, chẳng ai có thể hiểu hết được........
Nhưng mà... đừng bị những lời đồn thổi của thế gian mê hoặc, bạn không cần bận tâm tới nó nhiều đâu. Câu truyện này hoàn toàn không viết về sự bí ẩn của Sương thành. Mà thậm chí nó còn chẳng bí ẩn chút nào hết, bởi vì chúng ta sắp theo chân thiếu thành chủ đời thứ bốn mươi tám [ vầng, lâu đời vậy mà =)) ] trên con đường thừa kế vị trí thủ lĩnh từ anh trai mình. Cậu ta tên là... Kim Kibum.
~x~
Chức vị lãnh đạo Sương thành truyền từ đời này qua đời khác cho con trưởng của dòng tộc thủ lĩnh ở đây, và bắt buộc phải truyền cho con mình. Nhưng ở đời thứ bốn mươi bảy, thủ lĩnh Sương thành tại vị đã phá luật, muốn đem chức vị đó truyền cho em trai của mình, mặc cho những phản đối dữ dội từ các vị trưởng lão.
Nguyên nhân ẩn trong chuyện này, chính là do vị thủ lĩnh đó đã kết thân với một nam nhân. Và mọi chuyện bắt đầu từ đó.
...
“Thủ lĩnh, anh nhất định muốn làm điều này sao?”
Vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, câu hỏi ấy vang lên trong căn phòng tối mật đệ nhất trong Sương thành, chính là phòng riêng của thủ lĩnh. Ở bên trong, ánh lửa bập bùng từ hai cây đuốc nhỏ trên tường soi tỏa bóng hai nam nhân trên chiếc giường lớn bọc da hổ ở góc phòng. Chàng trai vừa mới lên tiếng đang ngồi ở mé giường, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống thân thể người còn lại đang nằm bên cạnh mình, cả nửa bờ vai trần trắng nõn của anh ta lộ ra dưới lớp chăn mỏng mảnh. Chàng trai nhấc tay kéo lại chăn cho người đó, vừa tiếp tục câu hỏi của mình:
“Anh kiên quyết muốn truyền vị lại cho Kibum à, thủ lĩnh?”
“Đừng gọi ta là thủ lĩnh, SooHyun.” – nam tử được gọi là ‘thủ lĩnh’ lên tiếng, chất giọng dứt khoát kiên định nhưng cũng nhu hòa tới cực điểm. Anh quay mặt về phía ánh lửa. Dù chỉ thấy được một nửa khuôn mặt ẩn hiện nhưng có một điều không thể nhầm lẫn được, người đó là một đại mĩ nam khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp vừa mang nét ủy mị đáng yêu của nữ tử vừa có cái mạnh mẽ của nam nhân kết hợp lại trở nên mê hoặc tới không ngờ. Anh lơ đãng lướt nhẹ năm ngón tay thuôn dài của mình trên mu bàn tay SooHyun và ngả đầu lên nó, mái tóc đen óng xõa dài trên đệm – “Đã nói rồi, khi không có ai thì đừng gọi như vậy.”
Bắt gặp ánh mắt dài đó, khuôn mặt SooHyun thốt nhiên ửng lên một màu phớt hồng.
“Gọi lại đi.”
“Hyung Jun.”
“Đúng rồi.” – Hyung Jun nở nụ cười rạng rỡ, khiến cho ngay cả SooHyun đang lo lắng cũng phải mỉm cười theo. Vẫn như từ trước tới nay, vị thủ lĩnh đời thứ bốn mươi bảy của Sương thành dù có đẹp đẽ tài giỏi bao nhiêu thì khi cười vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, ngây thơ như một đứa nhóc. Cũng chính cái vẻ trẻ con đó đã khiến SooHyun sập bẫy chủ nhân Sương thành, để rồi không tài nào rút chân ra được nữa.
SooHyun ngây người ra ngắm khuôn mặt mĩ lệ ấy một hồi lâu, rồi mới sực nhớ ra việc quan trọng cần làm. Anh vội rũ mạnh đầu mình, quay trở lại việc chính:
“Hyung Jun, anh vẫn chưa trả lời.”
Nét mặt của HyungJun trầm xuống một chút. Anh thở dài nói:
“Em nhất định phải hỏi à? Đương nhiên là ta muốn làm vậy, và chắc chắn sẽ làm.”
“Tại sao lại phải chống đối với các lão tiền bối như vậy?” – SooHyun lo lắng nhìn anh – “Rõ ràng họ vốn đã bất mãn với thủ lĩnh anh lắm rồi, từ khi... anh cưới em....”
“Thì sao chứ? Ta vốn không quan tâm.” – Hyung Jun kiên định nói – “Cũng như lúc ta quyết ủy thân cho em, Hyung Jun này sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến cả.”
“Nhưng phá vỡ quy củ ngàn đời của Sương thành như vậy...”
“Em cứng nhắc quá đấy.” – HyungJun vỗ nhẹ lên vai SooHyun, rồi mạnh mẽ nắm lấy kéo cậu xuống trở lại bên mình, tựa đầu lên khuôn ngực chắc khỏe của cậu. Dù rằng kém anh đến hai tuổi nhưng SooHyun lại cao lớn hơn, lực lưỡng hơn, và cũng trưởng thành hơn. Hay lo xa, suy nghĩ nhiều, những điều ấy luôn khiến SooHyun có vẻ già trước tuổi, nhưng HyungJun luôn biết phu quân của mình vẫn còn là một đứa trẻ hiền như cục đất. Anh yêu điều đó.
HyungJun nghiêng đầu đón nhận một vòng hôn mãnh liệt mới dọc xuống hai bên cổ, anh dịu dàng khoản đãi. Dù vậy bên tai vẫn nghe tiếng SooHyun lặng lẽ nói nhỏ trong hơi thở:
“Anh biết mà, còn có cách khác.... kì thực em sẽ không cảm thấy gì đâu...”
“Em còn nói về nó nữa là ta giận đấy.”
“Nhưng...”
“SooHyun.!”
Hyung Jun cựa mình, hai tay thật nhanh túm lấy mái đầu của SooHyun kéo lên, để cho ánh mắt của mình nhìn thẳng vào sâu bên trong mắt cậu. Anh vừa đau lòng vừa thầm thỏa mãn khi thấy một nét buồn bã cực điểm bên trong SooHyun, liền quyết liệt nói:
“Ta đã nói rồi, sẽ không bao giờ có chuyện ta chung đụng với một nữ nhân để lấy một kẻ kế tự cả.” – anh cao giọng – “Không lẽ em muốn ta trở thành một kẻ bất nhân bất nghĩa bất tín bất hiếu?”
“Cái gì bất nhân bất nghĩa...?”
“Nếu ta không truyền vị cho Kibum, sẽ chẳng còn ai kế tục vị trí thủ lĩnh, Sương thành bị hủy trong tay ta, vậy là bất hiếu.”
“Đâu phải, chỉ cần...”
“Ta đã thành thân với em rồi, giờ đi lấy kẻ khác, đó là bất tín.”
“Đại nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường.”
“Em không phải là thê tử, mà là phu quân của ta.” – HyungJun nhấn mạnh – “Ta lấy cô gái kia mà không chút yêu thương, chỉ coi nàng như công cụ, khiến nàng ta thiệt thòi, khiến em đau khổ, là bất nghĩa. Thêm nữa...” – ngữ điệu của anh đột ngột thay đổi – “chưa kể tới việc ta sẽ không bao giờ làm như vậy. Nếu chúng ép ta làm chuyện đó, ta sẽ giết sạch cả cái Sương thành này. Đó chính là bất nhân.”
SooHyun rùng mình. Đây là lần thứ hai anh cảm nhận rõ ràng cái lãnh khốc tới tận xương tủy trong con người của HyungJun, kể từ sau lần đần tiên lúc hai người sắp thành thân. Khi ấy HyungJun đã gần như phá nát cả một nửa Sương thành vì SooHyun bị những kẻ chống đối ám sát tới thập tử nhất sinh. Vậy nên cậu biết anh không hề nói đùa.
Bất giác SooHyun nhẹ mỉm cười hạnh phúc.
“Ta đã gả cho em rồi, và sẽ mãi mãi không bội ước. Vậy nên đừng nghĩ về chuyện đó nữa. Kibum sẽ làm tốt thôi. Nó là em trai của ta mà.”
“Vâng.”
~x~
“Thiếu gia, thiếu gia! Ngài dừng lại đi, bọn tôi không theo nổi nữa.”
“A, chán các ngươi quá đi.”
Kibum bực bội ném phịch thanh kiếm của mình xuống đất rồi phất tà áo tím xoay gót bỏ đi, để lại một lũ gia nô nằm rũ ra trên mặt đất. Chán quá, thật chán quá đi! Hắn cảm thấy bức bối không tả được, trong đám gia nô vô dụng kia lại chẳng có ai đủ khả năng giúp hắn xả stress cả, trái lại càng bực mình thêm. Không ai đỡ nổi ba kiếm của hắn, mới đánh đã ngã rạp hết cả, thật chẳng có tí mùi vị gì. Buồn chán tới chết mất.
“HyungJun ca ca chết tiệt!” – Kibum lẩm bẩm, cái vẻ mặt tưng tửng của vị huynh trưởng kiêm thủ lĩnh kia lại hiện lên trước mắt trông đáng ghét không sao tả xiết. Hắn liền túm lấy cái ảo ảnh trong đầu đó mà tưởng tượng mình đang được giần gã huynh trưởng của mình ra thành bã cho hả giận, mà hình như cũng chẳng có tác dụng là bao nhiêu. Ca ca đáng chết của hắn, đột nhiên ba tháng nay lại cấm hắn xuống núi chơi mà bắt ở nhà luyện kiếm, không hiểu đang mưu tính cái gì nữa. Hại Kibum giờ ở trong thành lâu quá đâm ra cuồng chân phá phách khắp nơi mà cũng không tài nào phát tiết hết nộ khí trong người được.
“Không hiểu sao người như ca ca lại có thể câu dẫn được SooHyun huynh về nhà được.” Trong khi anh ấy vừa đẹp trai vừa tử tế, ca ca nhà hắn đúng là tốt phước mà.
“Hey Kibum!”
Chưa thấy ai vừa nhắc tên đã thấy ngay người như huynh đâu.
Kibum mừng rỡ quay đầu lại. Đúng như dự đoán, nam tử mặc trường bào gấm màu ghi sáng đang bước tới chỗ hắn chính là SooHyun. Anh cười toe toét, tay vẫy vẫy ra dấu Kibum lại gần. Kibum cũng phấn khởi lao ngay về phía SooHyun. Hay quá, thật là hay quá! Chí ít thì anh cũng có thể giúp hắn đỡ buồn chán hơn rồi.
“SooHyun huynh, đỡ lấy này!”
Kibum rút cây nhuyễn tiên phía sau lưng mình ra, nhanh như cắt vung thẳng xuống SooHyun không chút lưu tình. Đã quen với cách chào đón này của Kibum rồi nên SooHyun chỉ cười cười mà nhanh nhẹn né qua một bên, tránh khỏi ngọn roi da đang nhắm đầu mình mà vụt xuống. Chỉ nghe một tiếng *Chát!* đanh gọn vang lên, cát bụi bay mù mịt, cây nhuyễn tiên ẻo lả là vậy đã để lại trên nền gạch một rãnh dài.
Đánh hụt một chiêu, Kibum không hề ngừng lại mà tiếp tục búng mình lên cao vụt xuống tới tấp, chiêu nào chiêu nấy cực kì mãnh liệt. Còn SooHyun chỉ né tránh mà thôi. Bỗng nhiên *Xoạt* một tiếng, ống tay áo của anh đã bị roi da cuốn rách toang. SooHyun có chút kinh ngạc trợn mắt nhìn những mẩu vải nát vụn bay tán loạn trong không khí, tựa như tro rơi vậy. Mấy năm nay Kibum đã tiến bộ lắm rồi.
“Đừng có coi thường ta!” – Kibum cười lớn hả hê đầy hứng thú, bắt đầu vờn quanh SooHyun như một cơn bão – “Rút vũ khí của huynh ra, đừng để ca ca đến tìm ta đòi mạng!”
Đòi mạng ư? Tên tiểu tử này, có bản lĩnh thì thử coi!
Tính trẻ con trong người SooHyun lại nổi lên, anh lập tức rút phắt thanh đao bên hông ra hoành ngang trước mặt, khí thế dậy lên sẵn sàng nghênh tiếp ngọn roi hiếu chiến của Kibum.
“Đoản đao? Đó đâu phải vũ khí của huynh, đấu tử tế đi!” – Kibum hét lên, nhuyễn tiên trong tay tung hoành ngang dọc như bạch mãng xà tiếp tục nhằm thẳng SooHyun vung tới. Trên mặt SooHyun lộ ra một nụ cười ngạo nghễ vốn thường ngày không bao giờ thấy được. Anh thản nhiên đáp lời:
“Với tên nhóc như đệ thì chỉ cần vậy thôi a.”
“Đã bảo đừng coi thường!!”
Quả nhiên câu nói của SooHyun đã làm Kibum càng hăng máu thêm, nhuyễn tiên lượn xoáy nhắm hướng bả vai anh mà đập xuống. SooHyun nghiêng người sang một bên né tránh, rồi vung thẳng thanh đao tới trước ngọn roi, nhanh như cắt xoay ngược cổ tay lại để cho nó cuốn lấy đao của mình, bàn tay nắm sống đao lập tức nhích lên vài phân ghị chặt lấy đầu roi. Biết là nguy rồi, Kibum vội vàng giật ngược sợi roi ra khỏi thân đao, nhưng ngay khoảnh khắc đó SooHyun đã tung một chưởng vào dây roi nối giữa hai người. Một tiếng nổ lớn vang lên, cây nhuyễn tiên của Kibum đã đứt làm đôi. Sợi dây da vốn đang bị hai nguồn lực đạo kéo căng như cung kéo quá đà không thể chịu được một chưởng đó của anh, nơi chính giữa nát vụn chẳng kém gì ống tay áo SooHyun khi trước. Kibum kêu lên thất thanh, thân người đang ở trên cao không tự chủ được, bắn về phía sau như một viên đạn.
Thấy vậy SooHyun lập tức phóng tới, vừa kịp nắm lấy Kibum kéo lại trước khi hắn ngã đập đầu xuống đất. Nhìn Kibum thở hổn hển, sắc mặt tái xanh lại đăm đăm nhìn cây roi đứt vụn ra rơi vung vãi trên mặt đất, SooHyun nhất thời cảm thấy hơi ân hận vì trò trẻ con của mình. Dù biết là hắn không việc gì nhưng SooHyun vẫn lo lắng kiểm tra khắp thân thể Kibum, luôn miệng hỏi:
“Có bị thương chưa? Có đau ở đâu không? A, chuôi nhuyễn tiên làm tay đệ bị thương rồi...”
“Aida, chỉ là cọ xát mạnh thì bị xước thôi, đâu có gì chứ” – Kibum giật bàn tay rươm rướm máu của mình lại, khó chịu nhăn nhó ngước lên đàn anh lúc nào cũng tỏ ra lo lắng quá mức trước mình – “Ta cũng là người tập võ, đâu có phải hạng nữ lưu yếu đuối động cái là thụ thương vậy chứ.”
“Xin lỗi, ta bốc đồng quá, lại đánh đệ như vậy.”
“Xin lỗi cái gì, may mà có huynh tới chơi, không chắc ta cũng buồn chết mất.” – Kibum cười, nhưng chợt dừng lại ngay lập tức khi bắt gặp ánh mắt khác lạ của SooHyun đang đăm đắm nhìn mình; hắn quên mất là khuôn mặt của mình rất giống ca ca, đặc biệt là khi cười, vội tìm cách đánh trống lảng – “Nhưng chắc huynh không phải đến đây chỉ để chơi với ta đâu nhỉ? Có chuyện gì à?”
“A... ừ, phải rồi. Ta quên mất.”
Thật là, đánh nhau nửa ngày trời rồi mới nhớ ra a ~
=== end chap 1 ===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét