“Kiseopie,
Kiseopie, ngươi muốn ăn gì không? Ta mua kẹo đường cho ngươi nhé?”
“Ta
không... không cần. Ngươi buông ra đi.”
“Vậy
thì ta hát cho ngươi nghe vậy.”
“Đừng......
ngươi đừng như vậy nữa mà...”
“Tại
sao ngươi không cười với ta? Cười lên đi mà, Kiseopie, Kiseopie...”
Tại
sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
.
.
Sau khi đập nước tại dược thủy đầm bị phá bỏ, Kiseop
thoáng cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng cả Kibum, nam tử tóc vàng và tên thích
khách cổ quái đâu nữa. Nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy, Kiseop lo sợ tới phát
run, nhưng vừa rồi ngay trước lúc biến mất, ánh mắt Kibum đã tìm tới chỗ cậu. Hắn
cười một cái đầy tự tin, như muốn nói rằng:
“Đợi
ở đây nhé. Ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
Kiseop trấn tĩnh lại. Cậu biết rõ tuy thiếu chủ Kibum
là kẻ lớn gan liều lĩnh, nhưng hắn chẳng bao giờ làm gì mà không suy nghĩ cả. Một
khi đã có vẻ mặt ấy rồi, hắn tuyệt nhiên biết rõ bản thân mình đang làm gì và sẽ
không sao đâu, không sao hết. Tự trấn an bản thân mình một hồi như vậy, Kiseop
mới chống tay xuống đất khó nhọc ngồi dậy, từ từ điều tức. Mảnh trăng khuyết đã
lên cao rồi, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hơi thở dần dần đều
đặn của cậu mà thôi.
Một lúc như vậy, Kiseop mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Toàn thân vẫn còn đau rã rời, nhưng đã có thể cử động được rồi. Cậu nhẹ nhàng mở
mắt ra. Dược đầm kia giờ đã biến thành con sông lớn, chảy thẳng tắp xuống đằng
xa, dường như ở đó còn có một thác nước. Dòng nước cũng không còn có màu óng
ánh trầm đục như thủy ngân nữa mà trở lại trong veo như thường tình. Kiseop bật
cười, thiếu chủ hắn quả nhiên chỉ biết phá hoại mà thôi, dược đầm này không biết
trải qua bao lâu mới hình thành, vậy mà hắn chỉ đập một khắc đã đem tất cả đổ
sông hết. Nhưng nhìn cảnh vật thế này lại có vẻ đẹp đẽ trong sáng hơn.
Kiseop cũng đưa mắt nhìn xuống người nằm cạnh mình nữa.
Giờ anh ta đã không còn là kẻ địch nữa rồi, cậu cũng chẳng trách anh đã đánh
mình thừa sống thiếu chết, đơn giản chỉ là bảo vệ chủ nhân mà thôi. Bây giờ bỏ
nam tử này một mình ở đây kì thực cũng quá bất nhẫn, Kiseop ngập ngừng, rồi đưa
tay lay vai anh.
“Này, ừm... vị huynh đệ này, huynh tỉnh lại chưa?”
Anh ta rên khẽ một tiếng. Nhưng Kiseop chưa kịp làm gì
thì cậu bỗng nghe thấy rất nhiều tiếng vó ngựa dồn dập, một đoàn kị mã đang
phóng thẳng tới đây. Cậu kinh hoảng ngước về phía phát ra tiếng động. Có lẽ nào
cũng lại là thích khách không?
Có vẻ không phải. Kibum hình như đã nói qua, bọn thích
khách kia toàn thân vận hắc y, trên cổ có đeo khăn bạc, nhưng đoàn người đang
xông tới này không phải vậy. Ngay mới nhìn qua đã thấy vậy rồi, bởi vì toàn bộ
đều mặc giáp mão trắng sáng choang, giáo mũ chỉnh tề, trông dáng vẻ rất vương
giả thanh cao. Đặc biệt người đi đầu lại là một thiếu niên bé xíu mặc cẩm y hoa
lệ, trông chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, con bạch mã cậu cưỡi còn được đeo nhạc
trước cổ, có mấy sợi trang trí bên hông, bộ cương cũng bọc vàng lấp loáng xa
hoa. Cậu bé kia ắt phải có địa vị cực kì tôn cao.
Vừa nhìn thấy hai người, cậu thiếu niên mặt đại biến sắc
vội vàng ra roi phi thẳng tới chỗ Kiseop, khiến cho đám tùy tùng đi theo phải
hoảng hốt giục ngựa đuổi cho kịp. Cậu ta hét lớn:
“Kẻ kia, ngươi đã làm gì Kyoung Jae thế này?!”
Kiseop nghe vậy mới thả lỏng ra một chút, cậu nghe ngữ
điệu của thiếu niên kia thì có vẻ là người thân chứ không phải kẻ địch của nam
tử tên Kyoung Jae này. Cậu nhích người sang một bên để chừa đường cho cậu nhóc
nhảy từ trên ngựa xuống ôm lấy Kyoung Jae, khi vừa thấy anh đã bất tỉnh rồi thì
liền trừng mắt lên nhìn Kiseop. Lập tức cậu mấy chục mũi giáo cùng chĩa vào cổ,
Kiseop thở dài, xem ra lại bị hiểu lầm nữa rồi, chỉ đành ngước lên nhìn cậu bé
để tỏ ra vô hại mà thôi. Cậu ta còn nhỏ tuổi nhưng tướng mạo thật không tầm thường,
đôi mắt phượng thanh dài rất đẹp, dù đang trợn trừng lên với Kiseop thì toàn bộ
khuôn mặt bầu bĩnh vẫn thập phần khả ái. Cậu có màu tóc giống hệt như nam tử
khi nãy, vàng óng mềm mại như tơ nhưng kiểu cách lại khác hẳn, một chỏm tóc nhỏ
buộc túm trên đầu, sau gáy có thêm năm sáu cái đuôi sam dài mảnh, trông thật
linh lợi đáng yêu.
“Nói! Ngươi đã làm gì hoàng huynh của ta rồi?”
Hoàng huynh? Có phải nói về nam tử tóc vàng kia không?
Kiseop nghĩ chắc là vậy rồi, bèn nhẹ nhàng mỉm cười đáp:
“Ta không có làm gì hết. Người đó có lẽ bị cuốn trôi rồi.”
“Cái gì?” – Hai chân mày cậu nhóc càng nheo lại dễ sợ
- “Ngươi dám đẩy hoàng huynh ta xuống sông sao?! Ta không tha cho ngươi đâu!”
Đã
nói là ta không liên quan gì rồi cơ mà ~
...
“Vương... vương gia, dừng lại. Hắn thật sự không làm
gì đâu.”
Kyoung Jae nắm lấy cổ tay cậu thiếu niên kéo trở lại, vừa
kịp ngăn lưỡi kiếm chém xuống Kiseop. Cả Kiseop lẫn cậu nhóc đều ngạc nhiên ngẩng
đầu lên nhìn Kyoung Jae. Khi nãy anh bị Alexander đánh một chưởng khá nặng tay,
toàn thân vô lực không cử động được nữa, nhưng dù mê man vẫn nghe được những việc
xảy ra sau đó, cũng biết mình hiểu lầm người khác rồi. Kyoung Jae quỳ phục xuống
trước mặt cậu thiếu niên, khổ sở nói:
“Tất cả là lỗi tại ta, nếu không phải ta thiếu đề
phòng với hắn... chủ nhân đã không—”
Còn chưa nói dứt câu, Kyoung Jae đã ho lên dữ dội, lảo
đảo gục xuống. Cậu nhóc giật mình vội vòng tay ra đỡ lấy, nhưng thân mình bé nhỏ
của cậu lại chẳng đủ để giữ anh lại. Kiseop phải giúp một tay thì cả hai mới
không ngã xuống đất. Cậu bé quay đầu lại nhìn Kiseop, ánh mắt dữ dội khi nãy đã
dịu xuống đôi phần, còn tỏ ý cảm ơn. Kiseop gật đầu, rồi chống tay xuống đất đứng
dậy, bỗng nhiên nghe Kyoung Jae hổn hển nói:
“Huynh định... định đi đâu vậy? Ta còn chưa tạ lỗi với
huynh.”
Người này thật ngay thẳng.
“Không cần, chỉ là hiểu lầm thôi, huynh không cần áy
náy.” – Kiseop cung tay xá dài nói – “Ta phải đi tìm thiếu chủ, đành cáo biệt
trước vậy.”
“Vậy... bảo trọng.”
“Huynh cũng không cần lo lắng quá đâu, người tóc vàng
kia đi cùng thiếu chủ của ta, vậy chắc chắn sẽ không sao hết.”
Kiseop nhẹ nhàng mỉm cười từ biệt rồi quay lưng bước
đi, men theo bờ sông hướng vào rừng. Đám bạch y kị sĩ xung quanh thấy Kyoung
Jae đối đãi với cậu như vậy, cũng kính cẩn nhường đường, không ai gây khó dễ
chút nào. Kiseop tự hỏi, những con người này có lai lịch thế nào, sao lại điều
động được nhiều người tới vậy. Nhưng cậu cũng không bận tâm nữa, dần dần bước
xa khỏi đoàn người.
Chợt lại nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau lưng, Kiseop
cảnh giác quay đầu lại. Là cậu thiếu niên nhỏ tuổi lúc nãy đang phi ngựa tới,
theo sau còn có năm sáu tùy tùng. Kiseop ngạc nhiên nhìn cậu nhóc ghìm cương
đáp xuống trước mặt mình rồi chìa ra hai chiếc bình sứ nhỏ. Cậu ta lúng búng nói,
dường như đang rất ngượng ngập:
“Vì Kyoung Jae nói huynh đang bị thương nên ta... ừm,
đây là thương dược, rất hiệu nghiệm...”
“Cho ta?”
Cậu nhóc gật đầu dúi hai chiếc lọ vào tay Kiseop, rồi
chưa đợi cậu kịp phản ứng gì đã nhảy lên ngựa phóng đi mất hút, lúc rời đi cũng
như lúc tới cứ thoăn thoắt như làn gió vậy. Kiseop bật cười. Cái vẻ xấu hổ khi
nhận lỗi đó thực đáng yêu, đứa trẻ này tuy có hung hăng đôi chút nhưng cũng rất
ngoan ngoãn, lại xinh xắn nữa, lớn lên chắc chắn sẽ rất mĩ lệ. Cậu ta gọi thiếu
niên tóc vàng kia là “hoàng huynh”, hoàng huynh, hoàng huynh, không phải là
cách gọi của hoàng tộc sao?
Kiseop không nghĩ ngợi nhiều, mở lọ ra lấy một viên dược
hoàn màu đỏ nâu nuốt xuống. Quả thực thương dược này rất tốt, chỉ một lúc sau cậu
đã thấy chân tay có khí lực hơn nhiều rồi, liền rảo bước đi nhanh hơn. Nếu có
thể đưa thứ này cho thiếu chủ được thì tốt quá.
Một vài bông tuyết nhỏ xíu bỗng rơi xuống trên vai.
Kiseop ngước nhìn lên trời, ở đây là vùng núi nên cũng lạnh hơn bình thường,
tuyết rơi sớm quá. Thiếu chủ, rốt cuộc ngài đâu rồi...
Cậu cứ thế bước sâu vào trong rừng. Chẳng bao lâu cây
cối xung quanh đã thưa thớt đi, cảnh quan cũng dần dần thay đổi. Không còn là
màn đen thẫm âm u của rừng già nữa mà thay vào đó là một thứ gì đó tươi sáng
hơn, bóng bẩy hơn, và tràn đầy sức sống. Ánh sáng xanh óng ả đập vào mắt Kiseop
khiến cậu phải ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn. Thì ra cậu vừa bước vào một khu rừng
trúc.
Thật đẹp.
Kiseop dợm bước về phía trước, đột nhiên cảm thấy như
mình vừa đạp phải một cái gì đó đàn hồi. Hàn quang lóe lên, ba khúc gỗ lớn gắn
mâu nhọn xông thẳng vào mặt cậu. Kiseop hoảng hồn vừa thụp xuống né được thì hai
tay hai chân đã bị dây thừng ở đâu tròng qua cuốn chặt lấy, cả người bị kéo lên
cao ngược về phía khu rừng rậm. Ở cổ tay, trước ngực và sau gáy đau nhói lên,
nhanh như cắt đã bị mấy mũi ngân châm bé xíu xuyên vào, bộ vị cực kì chuẩn xác.
Bốn phía cung tiễn đồng loạt giương lên.
Chuyện
quỷ gì thế này?
Đâu đó xung quanh vọng lại một vài âm lục lạc..
Thiếu
chủ........
...
Tiếng lục lạc từ trong rừng trúc vang lên leng keng,
trong đêm thanh vắng nghe âm vọng trải đều trong gió, vừa thanh tịnh vừa thê
lương như chuông gọi hồn. Âm điệu này luôn làm Alexander sởn cả da gà, anh phải
vươn tay giật ngay sợi dây căng lục lạc xuống mới tắt được nó đó đi, nhưng vẫn
chưa dứt hẳn. Đáng nhẽ không nên dùng lục lạc làm dây báo động mới phải, anh tự
nhủ. Lau sơ sơ mái đầu ướt sũng, Alexander sải bước nhằm hướng bìa khu rừng
trúc mà phóng tới qua màn tuyết, trong bụng cực kì phấn khởi.
Chuông
rung mạnh như vậy, ắt hẳn con mồi vướng bẫy phải to lắm đây.
A,
quẫy đạp mạnh quá làm gãy cả đại mộc rồi.
Tiễn
cũng trượt ư? Thật linh lợi. Nhưng bẫy chông thì đừng hòng, tất phải bị xuyên
thủng lỗ chỗ rồi.
Chắc là...
Alexander sững người lại. Trước mặt anh, tuyết phủ trắng
xóa một màu, trải đều dưới đáy hố chông lởm chởm. Trên nền trắng bạch thuần khiết
kia đột nhiên lấm chấm vài điểm đỏ tươi tương phản một cách rực rỡ, lại ẩn hiện
vài sợi huyền tơ thanh mảnh uyển chuyển đan vào nhau, buông dài mà không đứt đoạn,
tựa như từng nét bút tao nhã họa trên bức tranh thanh tĩnh tuyệt đẹp. Ánh mắt
di chuyển lên, dần dần những điểm chấm phá đó xuất hiện ngày càng dày đặc hơn,
sắc đỏ rực rỡ chói lòa nhuốm đầy màn tuyết trắng. Những sợi đen thẫm vương bện
vào nhau, hòa thành từng làn tóc mềm mại phủ quanh một thân mình bất động dưới
tuyết. Anh nín thở dõi mắt nhìn theo. Nằm bất động dưới hố chông chết chóc kia,
tay chân còn bị thừng siết chặt, gỗ vụn lả tả rơi bên thân mình, là một người.
Một nam tử thân thể mảnh mai ngập trong màu máu đỏ thẫm, mái tóc rũ dài xõa tung
che kín cả khuôn mặt nhợt nhạt. Gò má trắng muốt cùng với màn tuyết lạnh lẽo
bên dưới hòa vào làm một, đều bị huyết sắc nhuộm đỏ tươi; màu đỏ diễm lệ ấy,
cùng với màu trắng thuần khiết kia và màu đen tuyền của suối tóc hòa vào nhau,
vừa vặn tương phản tới hoàn hảo. Sự hiện diện của nam tử này tại đây thanh tĩnh
như đã hòa vào cảnh vật, một lớp sương mỏng phủ trên người, xung quanh tuyệt
nhiên không có chút tiếng động nào cả. Đẹp, một cách tĩnh lặng.
Người này... chết rồi sao?
Cẩn thận tránh chông nhọn, Alexander nhẹ nhàng đáp xuống
bên người nam tử kia, bắt lấy cổ tay mảnh mai của cậu để thăm mạch. Rất yếu,
nhưng vẫn còn. Khuôn ngực phập phồng khe khẽ. Anh tò mò cúi xuống gần hơn nữa,
mũi gần như chạm xuống làn da xanh tái trước mặt. Cậu ta bị bốn thanh cọc tre
đâm vào, một ở bên sườn, một thanh nữa dưới hông, hai thanh còn lại xuyên thẳng
qua tay và bả vai trái, tuy máu chảy nhiều nhưng may mắn không phạm vào chỗ hiểm.
Nhưng để một người lạ biết được nơi này thì... Alexander có hơi lưỡng lự, nhưng
rồi cuối cùng cũng cẩn thận luồn tay xuống qua cổ và hai chân của nam tử này, hít
một hơi, rồi dụng lực dứt khoát nhấc lên khỏi bẫy chông.
Cọc trúc bị rút khỏi người hẳn là phải đau lắm, tuy rằng
cậu ta đã bất tỉnh rồi mà vẫn oằn cả người lại, thân mình run lên dữ dội trong
khoảnh khắc rồi lại lả đi. Alexander nhanh chóng điểm huyệt xung quanh vết
thương cho máu ngưng chảy, rồi mới ôm chặt vào người mà phóng đi. Ôm vào lòng
như thế này, không hiểu sao Alexander cảm thấy quen lắm, mới nhè nhẹ đưa tay
vén mớ tóc ướt đẫm sương tuyết ra khỏi gương mặt cậu ta. Ánh trăng bàng bạc rọi
xuống khiến cho dung mạo người nam tử này, mặc dù hiện tại đang trắng bệch
không còn chút huyết sắc, vẻ đau đớn hiện rõ trên từng đường nét của khuôn mặt,
vẫn rạng lên một vẻ mĩ diệu tuyệt luân.
Khóe miệng Alexander khẽ nhếch lên. Ra là người này,
thảo nào Alexander bế lên lại cảm thấy quen thuộc, vì chỉ cách đây nửa canh giờ
chính anh cũng đã ôm cậu ta toàn thân ướt sũng như thế, chỉ khác đó là dược thủy
chứ không phải máu như bây giờ, và người thì cũng không yếu tới vậy. Alexander
nhớ lại một chút, có vẻ cậu ta phải chịu không chỉ những vết ngoại thương này.
Có lẽ anh phải nhanh lên thôi.
.
.
~x~
Dù đã ngất đi rồi nhưng Kiseop vẫn bị những cơn đau
giày vò nội thể không tài nào thoát được, nội thương lại càng nhức nhối hơn, từng
luồng khí dị chủng chạy loạn khắp kinh mạch, toàn thân như đang ở trong hỏa ngục
vậy. Ngay khi Kiseop tưởng như cơ thể mình sắp nổ tung ra thì một nguồn chân
khí khác từ bên ngoài truyền vào, nội lực hùng hậu giúp cậu trấn áp nội thương,
quán thông kinh mạch, hướng cho chân khí bản thân đi đúng đường. Ứ huyết trong
ngực dâng lên, Kiseop gập người ho ra một đống máu bầm, nhờ vậy mà cảm thấy dễ thở
hơn, cậu kiệt sức lảo đảo gục xuống.
“Ngươi sao rồi?”
Ai vậy... Ai vậy... Giọng nói này.....
“Mở mắt ra nhìn ta đi, đừng sợ.”
A...
Kiseop vô thức làm theo lời thì thầm nhẹ nhàng bên tai
kia, khó nhọc mở hé mi mắt. Cảnh vật xung quanh gần như tối om, chỉ có vài tia
sáng chập chờn khi mờ khi tỏ ở đâu đó đằng sau cậu. Nguồn sáng yếu ớt đó không
đủ để soi rõ dung mạo của người đang ở trước mặt, Kiseop nheo mắt lại để nhìn
cho rõ hơn. Có vẻ là một nam tử. Trông thấy Kiseop nhìn mình, nam tử này thở
phào một cái, rồi nhăn nhó nói:
“Ngươi làm ta lo muốn chết, nội thương nặng như vậy mà
khi nãy ở hồ còn hung hăng thế. Nếu không phải ta vô tình nhẹ tay thì một chưởng
đó đã đánh ngươi đứt đoạn tâm mạch mà chết tại chỗ rồi.”
Nam
tử này... đang nói về cái gì vậy? Đánh ta? Khi nào...
“Huynh là...”
“Không nhớ ra ta?” – Anh ta kêu lên – “Ta này, ta vừa mới
gặp ngươi ở dược hồ mà.”
Chuyện
ở dược hồ......
“Alexander, ta là Alexander!!”
...
.........
Đột nhiên Kiseop bừng tỉnh, thét lên:
“Ngươi... Thích khách!!”
“Hả?! Ở đâu... A, cẩn thận!!”
Nhớ ra kẻ kia là ai rồi, Kiseop theo phản xạ lập tức bật
dậy lùi ra phía sau mà không để ý tới mình đã ra tới mép giường rồi. Vì cử động
vội quá, miệng vết thương đã được băng bó rồi lại rách toạc ra, Kiseop đau tới
mức muốn ngất đi, cơ thể không tự chủ được ngã nhào xuống chân giường. Mấy tiếng
loảng xoảng vang lên, khi ý thức quay trở lại, cậu đã thấy mình nằm trong tay Alexander
rồi. Kiseop vội vùng dậy nhưng cơn đau thấu xương đã lại rút kiệt sức lực của cậu,
chỉ giãy người được một cái rồi lại phải gục xuống, thở hồng hộc, hai mắt trừng
trừng lên nhìn kẻ trước mặt mà gằn giọng nói:
“Buông... buông ra!”
“Là ngươi không chịu rời khỏi ta đấy chứ.” – Alexander
lè lưỡi trêu ngươi, bồng cậu trở lại giường – “Bọn thích khách kia không có biết
chỗ này đâu, ngươi không cần sợ.”
“Thích... thích khách... là ngươi chứ ai..”
“Ta? Đã nói không phải rồi mà!”
“Ngươi... ngươi...”
Thấy Kiseop há miệng hớp hơi mãi không nói được một
câu, Alexander mới lạ lùng nghiêng đầu xuống, dùng tay vén mớ tóc lòa xòa ướt đẫm
ra để nhìn. Chỉ vừa mới chạm nhẹ tới tóc thôi đã cảm thấy nóng hừng hực, cả người
cậu đang run lên dữ dội, ánh mắt tán loạn ráo hoảnh, hơi thở cực kì dồn dập gấp
gáp, Alexander lúc ấy mới nhận ra là Kiseop đang sốt. Anh gãi đầu nói:
“A, ngươi vẫn đang bị thương nhỉ, ta quên mất. Đợi
chút ta lấy thảo dược giảm đau đắp cho ngươi.”
Nói rồi Alexander nhanh nhẹn đặt Kiseop nằm xuống rồi
phóng thẳng ra cửa, mất hút. Thương dược đang phát huy dược tính, bị cơn sốt
hành hạ, lúc này Kiseop đã đau tới mụ mẫm cả người rồi, hoàn toàn không nghĩ ngợi
được gì nữa. Cậu chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt, nằm yên mà gồng mình chịu đựng,
chờ đợi cho nó qua đi. Có tiếng đổ vỡ loảng xoảng khá lớn vọng ra, tiếng chân
Alexander bước trở lại, và rồi một cảm giác man mát dễ chịu lan ra trên miệng
các vết thương. Dược thảo tán nhỏ hòa với nước được thoa lên cẩn thận từng chút
một, không làm đau cậu tẹo nào, nó từ từ thấm vào bên trong, xoa dịu bớt vùng
da thịt đau đớn rát bỏng. Kiseop còn mơ hồ nghe thấy vài tiếng thì thầm:
“Đừng sợ, thảo dược này rất tốt, rồi ngươi sẽ không bị
đau nữa đâu, ta hứa đấy.”
Một chút thứ gì mềm mại mát lành áp lên đôi bờ môi
nóng rẫy khô rang của cậu, đưa nước dịu dàng truyền vào trong khoang miệng đắng
chát, rồi xuống dưới cổ họng. Ngọt quá... Kiseop chưa từng biết nước thường lại
ngọt và mát như vậy.
“Sẽ ổn cả. Là ta khiến ngươi bị thương như thế này, ta
sẽ ở bên ngươi cho tới khi tất cả các vết thương biến mất hết. Nhanh thôi,
ngươi đừng lo lắng gì cả. Đừng sợ... đừng sợ.......”
Bên tai cứ văng vẳng những lời trấn an ôn nhu như làn
gió, Kiseop mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong tâm thoảng qua những băn khoăn nho
nhỏ.
Kẻ
này... rốt cuộc là người như thế nào......
===
end chap 15 ===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét