Chap
25:
Buổi sáng đẹp trời hôm sau, hoàng cung yên ắng một
cách kì quái.
Vẫn như mọi ngày, tất cả thị nhân trong cung, từ cung
nữ, thái giám đến trù tử, người làm vườn, cứ vừa rạng sáng là lại đổ dồn ánh mắt
về phía Thanh Long cung. Thế nhưng lại khác với mọi ngày, hôm nay người ta
ngóng về hướng này không phải vì những tiếng động rung trời phát ra từ đó nữa,
mà là chẳng có chút âm thanh nào cả.
Theo như đánh giá là, im lặng đến đáng sợ. Cả nửa tháng nay họ đều đã quen với
‘dàn đồng âm’ tan vàng nát ngọc rền lên mỗi sáng, rồi đến tiếng chuyện trò rôm
rả [ tranh cãi sứt đầu mẻ trán ] rất sống động vọng ra từ phía Thanh Long cung,
khiến cho hoàng cung cũng được hưởng chung nguồn sinh khí náo nhiệt [ náo loạn
] mới. Vậy nên giờ không nghe thấy nữa, họ cảm thấy thật thật bất an.
Đồng thời, những tiếng rì rầm nho nhỏ cũng nổi lên
trong cung, phỏng đoán về nguyên do của sự im lặng quái dị này. Rằng có thể nào
hung thần tạo bão kia đã buồn chán quá mà khăn gói rời khỏi đây rồi hay chăng?
Rằng y đã tu tỉnh mà không gây rối nữa? Và rằng... hoàng thượng của họ đêm qua
bước vào Thanh Long cung tới giờ vẫn chưa thấy trở ra...
Thật không may, tất cả những tin đồn lành đó đều đến
tai Trấn Bắc Vương gia không sót một từ.