Lần đầu viết blog :”> tụt hậu thật, trong khi mọi người chơi facebook ầm ầm thì mình lại ngồi đây viết blog. Nhưng mà chịu thôi, giờ mới có máy mà hồi trước có muốn cũng chả được dùng, đấy là chưa kể mình còn không muốn :D đúng hơn là lười và không có thời gian.
Anw, chúc mừng Mya đã có phương tiện văn minh nhân loại đầu tiên làm của riêng xD (là cái lap^^) Dùng nó được gần một tháng rồi đây, thích thế ^^ lap ơi mày đừng hỏng hóc gì nhé không chết tau =)) chủ nhân của mày đang ngày ngày cầu chúc cho mày có một lớp vỏ siêu bền có thể chịu đựng được mọi cú va chạm của chủ mày (tình hình là bé điện thoại của tau rơi tần suất 2 lần 1 ngày, vào nước như chảo chớp mà vẫn không hề hấn gì nhé, học tập bạn đồng môn đi :)) ), một lớp ‘ruột’ chịu được mọi sự công kích của virus từ loại nhảm đến nhảm vừa đến siêu mạnh (huhu tau phải down nh thứ lắm mà k biết cài lại win đâu, mày có mệnh hệ gì thì…) và luôn yêu chủ mày nhá, đừng có bỏ tau mà đi với thằng khác đấy.
Dặn dò máy thế đủ rồi. 1st entry, viết gì bây giờ nhỉ. Thôi tuần tự nói vậy.
Vừa xong Ngọc Hoa có hỏi: ban ngày bà ngồi chơi ban đêm ngồi viết fic, không thấy tội lỗi àh?
.
Có chứ. Tội lỗi đầy mình. Hơn ai hết, mình biết cái gì gọi là ‘cước phí’ cho mình đi học nước ngoài, dù học ở Sing có rẻ hơn các nơi khác. Mà nhà cửa lại chẳng khá giả gì. Cả khóa tiếng anh này, cũng ngốn hết cả tiền lương cả tháng. Không học, đương nhiên là cảm thấy tội lỗi. Có phải loại hư hỏng gì đâu mà không biết xót tiền bố mẹ.
Nhưng tại sao, rõ ràng cảm thấy day dứt là thế, vẫn không thể ngồi vào bàn học một cách tử tế chăm chỉ được? Lòng thì nghĩ vậy, thế mà vẫn chẳng sửa đổi được tí nào.
Đúng là mình không có chút quyết tâm nào mà. Ở tất cả mọi việc. Luôn để bản thân bị cám dỗ, luôn chẳng bao giờ làm được cái gì ra hồn. Quyết tâm ăn kiêng, quyết tâm để dành tiền, quyết tâm học tập tiến bộ vượt bậc,... chả có cái nào thành công cả. Những quyết tâm đó, được 1 2 ngày là nhiều, không thì vài tiếng ngồi học đã ngáp lên ngáp xuống, không chịu nổi, cuối cùng lại chẳng ra sao. Là do cái tính hay quên, quên cả quyết tâm của bản thân mình, hay do vốn đã quá nhu nhược vô dụng, nuông chiều bản thân?
Nghe mắng nhiều cũng chán chứ.
Bị coi thường nhiều cũng chán chứ.
Nhưng mà… chán vậy thôi thì làm được cái gì? Chỉ cười cười như con hâm, hoặc chịu đựng cho qua chuyện.
Thực ra những lúc đấy, trong lòng đều đang gào thét. Muốn ngay lập tức thay đổi, muốn chứng tỏ cho họ thấy mình chẳng phải con ngốc như vậy. Lúc nào cũng kêu gọi bản thân cố gắng lên.
Nhưng rốt cuộc thì hạ phẩm vẫn là hạ phẩm.
Cười mà khóc. Khóc vì bản thân vô dụng chỉ biết chịu nhục, ngay cả cố gắng thay đổi bản thân dù chỉ một chút cũng không làm được.
Như thế này…
.
Dạo này tự nhiên lại thấy nhớ Hà Nội. Thành phố buồn ngủ mà mình cứ ca thán., giờ lại đáng yêu đến kì lạ. Có lẽ là vì sắp phải đi xa rồi.
Nhớ phố Hồ Đắc Di, nhớ trường Lê Quí Đôn. Nhớ đường đi học qua hồ sáng nào cũng cuốc bộ. Rồi gặp Xíu trên đường, hoặc nhảy lên xe Mai Anh, hoặc vẫy Hoàng Anh đang ngồi trên xe máy mẹ đèo. Cả Giang nữa. Tất cả mọi người. Cả vợ. Có vợ thật là vui. Đi học về thì có Phương Chi đi cùng, hai đứa lại cuốc bộ về.
Nhớ lớp học thêm Văn của cô Liễu. Buổi nào cũng rất vui vẻ. Trang à, tôi yêu bà lắm ấy, vợ ba cực dễ thương của tôi. Lớp học 7 người. 3 nam 4 nữ. Ai cũng thật dễ thương.
Nhớ một dãy hàng net ở Đặng Văn Ngữ. Hồi trước Lê Linh với mình đã phải đi cả vòng hồ mới được vào mạng, giờ thì tiện hơn rồi.. Àh, tiện với mình thôi, còn Linh thì dài hơn nữa. Thanx pà đã đi cả vòng hồ đến gọi tui đi chơi net cùng. Hồi chơi TGHM thật là vui lắm lắm ấy, cũng may tui lôi được pà chơi cùng để có người cùng tán chuyện. Tui ích kí, lười biếng, nên chỉ ngồi chờ pà ở nhà thôi. Nhưng mà tui biết bà là người duy nhất sẽ không giận tui, không phải vì không thèm quan tâm đến chuyện tui làm, mà vì pà là bạn thân nhất của tui. Ở bên pà tui hoàn toàn được thoải mái, nhiều lúc còn được làm nũng, vì pà luôn quan tâm lo lắng cho tui. Và còn cảm thấy bản thân ‘quan trọng’, được nâng niu. Hơn ai hết, tui nghĩ pà là người hiểu tui nhất. Tui muốn mãi được làm bạn thân nhất của pả.
Nhớ nhà.
Ngày ngày đi học về, ăn cơm trưa xong với ông bà là lại lên nhà. Và cả buổi chiều là của mình. Nhà của mình là số một, luôn luôn là như vậy, kể cả khách sạn 5 sao cũng không bằng được.
Mình không hề biết giờ lại nhớ nó đến thế.
Giường đôi mới mua được 2 năm, cái chăn trắng hoa lúc nào cũng đắp, bàn học, tủ sách, tủ truyện tranh,… tủ quần áo ngăn phòng, giường của bố mẹ, chăn bông. Phòng khách, phòng ăn, phòng tắm, nhà vệ sinh đặc-biệt-thoải-mái. Ban công sau nhà mới sửa rộng rãi, cái vườn nhỏ phía trước của mẹ mà đứa nào cũng trầm trồ khen đẹp, ghế salon êm ơi là êm… nhiều, nhiều nữa. Cái nào cũng thân quen.
Chỉ còn có 1 tuần nữa được ở nhà thôi.
Bố, mẹ, Vân Khanh. Con yêu mọi người. Giờ con mới biết.
.
Tâm trạng tồi tệ quá. Mấy hôm nay cứ có cảm giác bị bỏ rơi, phản bội, nên càng nhớ nhà. Chưa đi đã… Hồi trước mình còn muốn nhanh chóng được rời đi, thật không biết gì hết.
Sợ.
Như thể sắp đi qua một khung cửa mới. Khi mình về, mọi thứ có còn thế này không? Là ‘người lớn’ có còn được ngủ giường tầng và ôm gấu bông không?
Còn nữa, sắp tới phải bay một mình. Cứ có cảm tưởng như sắp chết đến nơi. Một mình.
Ngọc Hoa hỏi, thế pà ấy đi cùng thì cũng thế, có khác gì đâu.
Đúng thế. Nếu có phải chết thật thì có Ngọc Hoa đi cùng cũng chẳng ngăn được. Chỉ thêm một người phải chết. Mình hiểu điều đấy, nhưng sao vẫn không muốn chết một mình? Mình tự hỏi, chẳng nhẽ muốn Ngọc Hoa chết cùng sao? Mình ích kỉ đến thế sao?
Thật không hiểu nổi.
Chỉ là, không muốn ‘một mình’ ở nơi xa lạ.
Mình có nhiều chỗ giống nhau thật :)
Trả lờiXóaBài này viết được phải đến hơn 6 năm thì đến bây giờ mình mới đọc được, không biết còn cơ hội nào được add facebook với bạn ko?
Nói thế thôi mình đoán cũng chẳng còn khả năng nào đâu nhỉ? Đã lâu đến thế còn gì.
Thôi thì mình tạm để lại vài dòng ở đây, hi vọng vào một ngày đẹp trời nào đó bạn sẽ đọc :) và biết được rằng có 1 người đồng cảm với bạn.
-9/1/2017-