2 thg 3, 2011

Hôm nay em kiếm đc cái ảnh này của Bummie trên twitter.





Không hiểu có phải do suy nghĩ của em không mà trông anh ấy mệt mỏi và tiều tụy quá. Không trang điểm, không làm tóc, nhuộm màu xịt keo như xưa nữa. Và cũng không có U-kiss ở bên anh. Nhìn anh ôm chặt Choco trong tay như vậy, sao tự nhiên lại thấy Bummie của em thật mỏng manh. Và cô độc nữa.

Anh đang cười, đúng không nhỉ? một nụ cười nhợt nhạt mờ ảo tới mức em nhìn thoáng qua còn nghĩ rằng Bummie đang khóc, nếu không để ý đến khóe miệng hơi nhếch lên một tẹo của anh. Nụ cười toe toét của anh móm của em đâu rồi? Em nhớ nụ cười ấy của anh lắm, dù rằng theo ý em anh để mặt lạnh hợp hơn nhiều. Kool cực kì luôn. Bằng chứng là đứa mọt truyện như em lúc xưa cũng phải đổ rầm một cái trước ánh mắt quá đỗi lả lướt và lạnh lùng của anh. Nhưng mà em cũng yêu cái kiểu cười già-như-ông-cụ của anh (vì Bummie móm mà, nhỉ) Kiểu cười tít mắt không còn thấy mặt trời đâu nữa ấy khiến em lúc nào cũng phải bật cười theo. Nụ cười của anh có sức mạnh vậy đó, tự hào đi anh.


Giờ... phải còn bao lâu nữa em mới được nhìn thấy lại nụ cười ấy đây?









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét