Chap
22:
“Kiseop ca ca!!”
“Vương... vương gia?”
Dongho nhào vào lòng Kiseop, rồi sau đó lại lúng túng
nhảy ra khi thấy cậu nhăn mặt vì đau. Vẻ mặt trắng xanh mệt mỏi, dưới mắt hai
viền đen thâm quầng in rõ trên da, Kiseop chỉ cần nhìn qua cũng biết tiểu Vương
gia đã lo lắng cho mình tới thế nào. Từ hôm đó Dongho cứ quanh quẩn chơi bên cậu
suốt, chủ yếu là chơi một mình, vì Kiseop vẫn chưa ngồi dậy được. Thương tích lần
này không nặng, nhưng lại khiến cậu mất máu quá nhiều, nguyên khí cũng hao tổn
nặng nề, so với lần trước xem chừng còn tốn nhiều thời gian để hồi phục hơn. Cũng
may có Dongho cười nói xung quanh cả ngày làm bạn nên Kiseop cũng không thấy tịch
mịch cô đơn. Bởi vì mấy ngày nay Alexander hầu như không ở nhà.
Sau đêm hôm ấy, Kiseop chỉ thấy mặt Alexander đúng một
lần, là vào buổi sáng ngày tiếp theo. Khi cậu tỉnh dậy thì thấy hai tay trống
trải, anh đã rời khỏi giường từ bao giờ. Lúc đó, vẻ mặt vẫn tươi cười thản
nhiên như thường ngày, Alexander bẽn lẽn gãi đầu gãi tai nói rằng đã lỡ uống
quá chén rồi ngủ gật lúc nào không biết, còn hỏi tối qua có nói linh tinh gì
không. Kiseop nhìn anh chăm chăm, cổ họng đột nhiên cảm thấy khô đắng, liền
quay mặt đi.
“Không...”
“Vậy à.” – Alexander lơ đãng đáp, sau đó bước ra cửa mỉm
cười nói – “Ta phải đi làm việc rồi, ngươi ở nhà với nhóc Vương gia nhé. Đồ ăn
ta để trong bếp, chỉ cần bảo nhóc hâm nóng lại thôi.”
Sau khi mang Dongho qua cho Kiseop, Alexander đi thật.
Kiseop lo lắng nghĩ, “làm việc” có lẽ là đi truy tìm nam nhân tóc vàng cùng với
thiếu chủ của cậu. Alexander, vẫn là như trước kia, cửa chính bỏ ngỏ, ngay lối
xuống mật đạo cũng không chặn lại, cứ thế mà đi. Thậm chí anh còn phá vách trúc
ra tứ tung, thông xuống phòng bếp, thông sang gian của mình, ra cả Lục Trúc hồ ở
trước mặt nữa, tâm ý phòng bị dù một chút cũng không nhìn ra nổi. Cả Kiseop lẫn
Dongho đều cực kì kinh ngạc khi thấy mấy cái lỗ toang hoác đó, đoán trời cũng
không hiểu được Alexander nghĩ gì. Có lẽ nào anh thực đã “quên” vụ đào thoát
hôm trước? Hay anh hiểu là dù có làm như vậy thì hai người cũng sẽ không trốn
đi được nữa. Không phải chỉ vì Kiseop không di chuyển được, mà còn vì sau hôm ấy,
cả hai đều biết rằng nếu người bắt được họ không phải là Alexander mà là một kẻ
áo đen nào đó bên ngoài khu rừng trúc này, thì hai người sớm đã không còn toàn
mạng rồi. Kiseop hiểu rõ, hiện tại bản thân không có khả năng bảo vệ bất cứ ai.
Chuẩn bị mọi việc chu toàn như vậy, Alexander liền
không trở lại lần nào nữa, mặc dù trong bếp thức ăn cứ vơi lại đầy, còn thay đổi
món luân phiên; đêm đêm Kiseop vẫn nhận thấy được dường như có người ôm lấy
mình, hay kéo chăn, hay chỉ đơn thuần là cảm giác một ánh mắt đang đăm đắm nhìn
cậu... Tự hỏi, có phải Alexander chủ tâm muốn tránh mặt cậu không? Anh đi một mạch
mấy ngày liền, thẳng tới một buổi tối viên nguyệt tuyệt đẹp. Vầng trăng chỉ còn
một chút nữa là tròn đầy viên mãn, ngày mai chính là ngày rằm.
Trời quang không một gợn mây, ánh trăng sáng rõ như
ban ngày. Dongho cùng Kiseop nhàn tản ngồi vừa ôm chăn vừa nghịch nước ở bờ Lục
Trúc hồ; hôm nay cậu đã có thể bước xuống giường mà đi dạo rồi. Khả năng hồi phục
của Kiseop vượt trội hơn người, ngay cả Dongho cũng phải công nhận điều đó. Cậu
nhóc kể qua cho Kiseop nghe về sự việc xảy ra ngày hôm đó, Kiseop ngẫm nghĩ một
lúc, rồi bỗng hỏi:
“Sao lúc đó Vương gia không nhân cơ hội mà trốn đi?”
“Hả? sao trốn được?” – Dongho ngạc nhiên ngước mắt lên
hỏi lại – “Khi ấy ta bị lũ kia truy sát, bảo toàn tính mạng còn không xong, sao
trốn nổi chứ.”
“Không, không phải lúc đó, là sau đấy kìa. Sau đó rõ
ràng Alexander đã bảo Vương gia ở lại một mình, nhưng ngài lại đòi đi theo, chẳng
phải lỡ một cơ hội trốn thoát sao?”
Dongho ngớ người ra. Bản thân cậu nhóc về sau cũng
nghĩ vậy, nhưng ngay lúc đó căn bản lại không hề nghĩ tới việc bỏ trốn nữa. Được
Alexander cứu một mạng, rồi lại biết Kiseop chấp nhận nguy hiểm để cứu mình, những
việc đó choán hết tâm trí của Trấn Bắc Vương gia, vào lúc ấy cậu chỉ toàn tâm
toàn ý muốn tới bên cạnh Kiseop mà thôi. Nhớ tới những việc đó, hai má Dongho đỏ
bừng lên, vẻ mặt ngây thơ trẻ con bỗng ngượng ngùng lúng túng, đáng yêu vô hạn.
Trấn Bắc Vương gia dù có là đại lĩnh quân tay nắm vạn binh, nhưng cuối cùng vẫn
mới là một thằng nhóc mà thôi.
“Ta... lúc nãy nói nhầm, không phải ta đòi theo, mà là
bị hắn ép!” – cậu nhóc ngang nhiên đổi trắng thay đen, trợn mắt nói dối người dối
mình – “Đúng vậy, làm sao Alexander để xổng con tin quan trọng như ta dễ dàng
như vậy được chứ! Hắn gian xảo lắm mà, Kiseop ca ca, ta chính là bị hắn tóm được
đem về đấy!”
Tới lượt Kiseop ngơ người, vội co chân lên khỏi mặt nước
lo lắng hỏi, “Vậy sao? Lúc ấy Alexander có khiến ngài bị thương không?”
Dongho bị hớ tới hóa đá. Theo lẽ bình thường ắt người
ta sẽ cười cười trêu chọc tính cứng đầu của cậu, nhưng vị huynh đệ ngốc này lại
nai tơ tin ngay khiến Trấn Bắc Vương gia lừng danh không biết làm thế nào tiếp
nữa. Tự nhiên cậu nhóc lại thấy người ngồi bên cạnh kia thật giống hoàng huynh
của mình, Kevin Woo. Tưởng tượng nếu hai người gặp nhau rồi cùng đi du ngoạn chắc
thành đại họa mất.
Thấy Kiseop lạ lùng nhìn mình, Dongho mới nhận ra từ
nãy giờ bản thân cứ đang ngu ngơ cười một mình, vội vàng chấn chỉnh lại, cao hứng
nói:
“Kiseop ca ca, ta với huynh kết nghĩa kim lan đi.”
“Hả? Nhưng người là Trấn Bắc Vương gia kia mà!”
“Thì sao chứ? Làm nghĩa huynh của ta, được không?” –
Dongho cười tít mắt, trên mặt lại trưng ra vẻ nũng nịu trẻ con, miệng cười toe
toét khoe hàm răng nhỏ xinh đều tăm tắp. Lại còn tựa đầu vào cổ Kiseop mà dụi dụi
như một con mèo nhỏ, từng ấy hành động thực khiến không ai có thể từ chối được.
Kiseop phải bật cười thành tiếng, nếu không phải mấy ngày trước vừa thấy cậu
nhóc mưu trí tuyệt đỉnh thì giờ đã bị vẻ ngây thơ đáng yêu kia lừa gạt rồi. Cậu
vui vẻ đáp:
“Trấn Bắc Vương gia thân phận tôn quý, ta sao có thể
làm nghĩa huynh của ngài được?”
“Ta mặc kệ, không biết, không biết!” – Dongho sau màn
chớp mắt dễ thương liền tới chu môi phụng phịu, từ mèo nhỏ hóa thành cún con –
“Ta thích Kiseop ca ca làm nghĩa huynh của ta thì có sao chứ? Ta chỉ có một
hoàng huynh thôi, giờ muốn có thêm nữa cũng không được sao?”
Hoàng
huynh, hoàng huynh, huynh đang bình an chứ?
Huynh
gặp nguy hiểm như vậy mà ta lại an nhàn ngồi đây chơi đùa, thật đáng chết.
Biết Dongho đang nhớ nam tử tóc vàng kia, cũng biết
người đó cùng thiếu chủ của mình sống chết không rõ, còn đối đầu với Alexander,
Kiseop cảm thấy đau lòng. Cậu nhẹ mỉm cười, xoa đầu trấn an cậu nhóc:
“Ngài đừng quá lo lắng. Ta đã nói rồi mà, người đó đi
cùng với thiếu chủ của ta, nhất định sẽ không sao hết.”
Nói như vậy, kì thực cũng là để tự trấn an bản thân
mình. Dongho ngước mắt lên nhìn Kiseop, “Thiếu chủ của huynh? Người đó như thế
nào?”
“Ơ, thiếu chủ ta... hơi quái tính một chút” – Kiseop cắn
môi nghĩ ngợi, nếu nói thực ra rằng Kibum hắn phóng đãng ham chơi, vô kỉ luật
muốn gì làm nấy, sở thích lúc nhàn hạ là bắt nạt người khác, không chừng sẽ khiến
Dongho bất chấp nguy hiểm mà xông thẳng ra ngoài tìm người mất. Cuối cùng cậu
đành chốt lại một câu – “... nhưng là chủ nhân của ta.”
“Vậy người đó chắc phải tuyệt lắm.” – Dongho cười
tươi, khiến Kiseop thở phào nhẹ nhõm – “Ta cũng muốn gặp. Nhưng mà, giờ Kiseop
ca ca kết nghĩa huynh đệ với ta đã. Huynh không ưa ta sao?”
Xem chừng không đồng ý sẽ không xong, Kiseop đành cười
chấp thuận.
“Tuyệt!” – Cậu nhóc nhảy loăng quăng trong chăn, tỏ vẻ
cực kì đắc ý – “Giờ làm lễ kết bái, nhưng mà... làm thế nào nhỉ? Kiseop ca ca,
huynh có biết không?”
Kiseop chống cằm ngẫm nghĩ. Theo quy củ giang hồ, khi
kết nghĩa thường thắp hương tế trời đất, cùng nhau quỳ lạy ba lạy, uống rượu
tương giao, và còn gì đó thề nguyện được chết cùng năm cùng tháng. Nhưng vừa
nói ra thì Dongho đã lắc đầu quầy quậy, khó chịu nói:
“Lễ tiết kì cục! Ta không thích mùi hương đâu, Kiseop
ca ca, bỏ phần đó đi nhé. Trời lạnh thế này, bỏ chăn ra quỳ xuống chắc thành cục
đá mất, mà huynh đang bị thương cũng chẳng quỳ được. Rượu ở đây không có, lục tủ
của ‘hắn’ thì mất mặt quá. Còn lời thề kia sao mà sến quá vậy?? Ta nói không
ra.”
“Vậy ngài muốn kết bái kiểu gì bây giờ?” – Kiseop bật
cười, nghe Dongho nói một hồi đã phủ nhận toàn bộ nghi lễ kết giao không chừa lại
một điểm nào, thái độ còn ngạo mạn chê bai tựa như đó là hủ tục không đáng nhắc
tới. Dongho già dặn vuốt cằm phán:
“Kì thực đối ẩm chi giao cũng không tồi, nhưng rượu
không có, thay bằng thứ khác vậy. Kiseop ca ca, nước hồ được chăng?”
“Nước hồ??” – Kiseop càng lúc càng cười tới chảy cả nước
mắt, lần đầu tiên cậu mới nghe có một vị Vương gia nào lại dùng nước hồ thay rượu
mà kết nghĩa kim lan cả. Nhưng Dongho tỏ vẻ không để tâm, nhỏm dậy phóng vụt
vào trong nhà, lát sau trở ra cầm theo hai cái ly nhỏ, hơn hớn nói:
“Đây, huynh một chiếc, ta một chiếc, chúng ta kết
nghĩa, kết nghĩa nào!”
Dongho múc lên hai ly nước sóng sánh trong veo, dưới
ánh trăng phản chiếu những tia tinh quang lấp lánh như sao trời. Thấy cậu nhóc
hào hứng như vậy, Kiseop cũng theo đó mà vui vẻ nhận lấy ly “rượu giao bôi” đặc
biệt này, trịnh trọng nâng lên ngang miệng, cười nói:
“Tại hạ Lee Kiseop, cùng với Trấn Bắc Vương gia---”
“Không cần rườm rà vậy đâu Kiseop ca ca, kết nghĩa là
kết nghĩa thôi.” – Dongho phẩy tay, rồi đột nhiên vòng cánh tay cầm “ly rượu”
qua quấn vào tay Kiseop, nói – “nào, cùng uống nào.”
Hành động của Dongho khiến Kiseop suýt chút nữa làm rớt
luôn cái ly, vội hỏi:
“Uống thế này sao được??”
“Sao? Ta thấy tỉ tỉ ta uống rượu giao bôi là làm như vậy
mà. Đương nhiên chúng ta phải làm thế rồi.”
Trông ánh mắt trong veo cùng vẻ mặt tự tin chắc như
đinh đóng cột của cậu nhóc, Kiseop dở khóc dở cười. Cậu đoán, có lẽ Dongho nhìn
thấy tỉ tỉ thành thân mới uống kiểu như vậy, lại cứ tưởng “rượu giao bôi” nào
cũng như nhau nên một mực khăng khăng rằng kết bái huynh đệ thì phải làm thế.
Kiseop cũng đành phải chiều theo ý cậu nhóc, miễn cưỡng cầm ly vòng tay qua đan
vào tay Dongho, cùng cúi đầu xuống.
Nước hồ vừa trong vừa mát lạnh, lại mang theo một vị
ngòn ngọt thanh khiết khó tả, chỉ vừa mới nhấp môi đã cảm thấy khoái hoạt trong
lòng. Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống khu bờ Lục Trúc trống trải, dát một lớp ngân
quang lên vạn vật khiến cho khung cảnh trở nên hư ảo, càng thêm mĩ lệ. Trong
không gian ấy, hai nam tử cùng ngồi chung một chăn, một tiểu hài tử linh lợi khả
ái, một mĩ thiếu niên như nguyệt như hoa, mái đầu khẽ đụng vào nhau, cả hai
cùng ngước mắt lên nhìn. Hơi thở của hai người tạo thành một làn sương trắng mỏng
lãng đãng lượn quanh; gương mặt Dongho đang ở sát Kiseop tới mức có thể nghe được
từng tiếng thở dịu nhẹ phả vào đầu mũi mình... Bất giác đôi môi của Trấn Bắc
Vương gia rời khỏi miệng ly nước bằng đồng, và rất nhanh, chiếm đoạt lấy khuôn
miệng xinh đẹp đang hé mở trước mắt, bờ môi nhợt nhạt còn vương vài giọt nước
tinh khôi vừa ẩm vừa mềm.
Kiseop hai mắt mở lớn, sững sờ tới hóa đá toàn thân.
Cho tới khi Dongho đã buông môi cậu ra rồi, Kiseop vẫn còn ngồi cứng đờ như tượng
một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được, cứ trợn mắt nhìn cậu nhóc mãi không thôi. Vừa
rồi là... vừa rồi là....
Hôn ư????
Nụ hôn đầu đời của cậu!!
Kiseop lắp bắp suýt cắn trúng lưỡi mấy lần mà không thốt
nổi một lời nào. Nụ hôn đầu đời... nụ hôn đầu đời... lại bị một nhóc tì mười ba
tuổi cướp mất sao??? Trước mắt Kiseop hiện tại, Dongho đang giả bộ ngây thơ vô
tội, ánh mắt long lanh chớp chớp, gò má phớt hồng, đôi môi khi nãy làm loạn giờ
cười toe toét nói:
“Rồi, từ giờ Kiseop ca ca là nghĩa huynh của ta. Nghĩa
huynh, đừng gọi ta là Vương gia nữa, gọi Dongho như hôm trước đi. Nha nha nha
~”
Thật là... thiên hạ đệ nhất tuyệt kĩ, đánh trống lảng!
~x~
“Các ngươi chơi vui quá ha, vậy mà không gọi ta với,
thật xấu!”
Đột nhiên tiếng của Alexander vọng lên từ... mặt nước
ngay sát chân hai người khiến Kiseop giật bắn mình, suýt nữa ngã lộn xuống hồ. Ngóc
đầu lên khỏi mặt nước cười ha ha, anh tà tà trườn mình vào bờ. Qua mấy ngày mới
trở lại, diện mạo cùng biểu tình của Alexander vẫn y như vậy, cười đùa vui vẻ.
Nhưng không hiểu sao trong bụng Kiseop đột nhiên nổi lên một cảm giác bất an đến
kì lạ. Tiếng cười của Alexander hôm nay như không có chút tiếu ý nào cả, dường
như cười mà không phải cười, nhàn nhạt mơ hồ không xác định được.
Mặt hồ trở sóng, từng vòng nước loang loáng ánh trăng
lớp lớp nối đuôi nhau tản ra bốn bên. Alexander về lần này, có lẽ có chủ tâm.
“Tại sao ngươi lại đột ngột trở về như vậy?”
Cuối cùng Kiseop cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người, Dongho sau khi chơi chán chê đã ngủ rồi.
Alexander quay đầu lại cười cười đáp:
“Nhà ta mà. Ta nhớ ngươi thì về thôi.”
“Đừng trêu ta nữa!” – Kiseop khó chịu kêu lên, nhưng
Alexander không nghe, trái lại còn càng tỏ ra hứng chí được thể tác loạn. Thoắt
một cái đã lăn vào giường, nằm sát bên người Kiseop, Alexander cười lớn khi thấy
vẻ mặt thất kinh của cậu, tỉnh bơ đảo mắt một vòng, hỏi:
“Ngươi không nhớ ta sao?”
“Ta không... ưm!”
Lại là hôn. Kiseop tự giễu, hôm nay là ngày cát lành đại
lợi gì mà cùng một buổi tối bị hai nam tử cưỡng hôn, thực khiến cậu không biết
giấu mặt vào đâu nữa. Chỉ vì thân mang trọng thương mà chẳng thể chống trả, hai
tay cũng đã bị Alexander giữ chặt từ bao giờ, Kiseop chỉ còn có thể gồng mình cố
bứt ra khỏi nụ hôn cường liệt kia; Alexander bình thường trông nhu là vậy nhưng
lúc này không hiểu sao lại chẳng nhu nhược chút nào, vướng phải sự chống cự quyết
liệt nơi khóe miệng Kiseop mà không hề chùn bước, dựa vào lợi thế bất ngờ ban đầu
mà hung hăng sát nhập, trong tức khắc làm chủ thế trận, tùy nghi đưa đẩy. Không
giống, hoàn toàn không giống cái hôn phớt nhẹ trong trẻo mang dư vị nhẹ nhàng của
trúc thủy ban sơ kia, những luận động trên đầu môi khóe miệng Kiseop lần này từng
điểm từng điểm đều mãnh liệt cường bạo, nhưng lại cũng dịu dàng tới không ngờ.
Toàn thân cậu đột nhiên mất hết sức lực, chỉ cảm thấy, nơi đầu lưỡi kia đang
truyền vào một cảm giác ngọt lịm kì lạ.
Hiển nhiên đã có chuyện rồi.
“Ngươi...!!”
“Xin lỗi...” – Alexander nhẹ buông Kiseop ra, trong
ánh nến mờ mờ, anh lặng nở một nụ cười chua chát nhìn cậu lịm đi trong tay mình
– “Ngày mai ta sẽ đi bắt Tiểu Bin. Nếu cần, có thể phải hạ thủ chủ nhân của
ngươi nữa, nên hãy ngoan ngoãn ở nhà, nhé. Kì thực, ta...”
Những lời tiếp theo là gì, Kiseop không nghe rõ nữa.
Vị ngọt kia, chính là của mê dược.
.
.
Những chuyện tiếp theo, Kiseop không ý thức được rõ
ràng, cũng không nhớ mình kháng mê dược như thế nào nữa. Dù rằng bản thân cậu vốn
rèn luyện để có thể kháng một số loại độc nhưng mê dược này thực sự rất mạnh,
có lẽ Alexander vốn muốn cậu ngủ thật sâu cho tới khi “công việc” kết thúc.
Nhưng Kiseop vẫn kháng cự được, biết cả lúc anh sắp đặt bẫy đề phòng, lúc cổ
tay cổ chân mình bị xích sắt khóa lại, lúc Dongho bị mang đi, cậu đều nhận thức
được dù chỉ rất mơ hồ. “Có thể ta sẽ phải
hạ thủ chủ nhân của ngươi”, một câu này Kiseop ghi vào lòng, cứ từng khắc lại
dấy lên làm nhòa đi dược lực của thuốc mê, công hiệu hơn cả lấy dao cứa vào da
thịt. Nó giúp Kiseop phá được xích sắt thoát ra, điên cuồng lăn xả vào tầng tầng
lớp lớp thừng xích dày đặc được phóng ra, cho tới khi cơ thể không còn nhúc
nhích được chút nào nữa vẫn chưa chịu từ bỏ.
Nếu
thực thiếu chủ bị hại bởi tay người đó, ta sẽ phải làm như thế nào?
“Ta sẽ giết ngươi.”
Một câu lạnh lùng buông ra trước khi mê man, lại khiến
chính bản thân đau như cắt...
Đêm trăng rằm.
Ánh trăng bạc rọi qua từng lần vách trúc tan hoang mà
vào trong gian phòng, hắt lên sàn nhà những đợt bóng tối đen, gồ ghề lởm chởm.
Trên nền bóng đổ ấy, nổi bật lên một thân ảnh nam nhi thanh gầy, mái tóc đen
huyền nửa buộc nửa thả hờ hững buông xuống tấm lưng mảnh mai, tựa như một làn
suối tĩnh lặng. Âm khí bao phủ quanh khuôn mặt nhợt nhạt, trên tay nam tử lóe
lên một quầng ánh kim loạt lạnh lẽo, lộ ra một thanh chủy thủ.
Đáng
nhẽ ta đã phải làm điều này từ lâu rồi...
Kiseop chậm rãi mân mê từng viên ngọc hoa mĩ được cẩn
khắc tinh tế dưới bảo chuôi, rồi lần lên trên lưỡi dao. Đầu ngón tay cảm nhận
được hàn khí tê tái truyền sang, chỉ mới hơi chạm vào, lưỡi kiếm sắc lạnh đã vạch
một đường dài trên bàn tay cậu, từng giọt huyết châu ứa ra lăn tròn trên nền
kim loại trơn nhẵn. Không đau... không đau... đã không còn đau nữa... nhưng nếu
lưỡi dao này lướt qua cổ họng, hoặc cắm ngập vào tim, hẳn sẽ đau lắm.
Chủy thủ này vốn là vật phòng thân của Dongho nhưng
chưa từng được dùng tới, sống kiếm sáng loáng hoa lệ không một vết nhơ. Dongho
tặng lại cho cậu, hiện giờ chính là lúc cần dùng đến. Khóe môi dẫn ra một nụ cười
nhạt nhòa, Kiseop thầm giễu bản thân, thứ này trước kia vốn là để giết cậu, giờ
lại tới lượt cậu dùng giết người khác. Suy cho cùng, đao kiếm vô tình chính là
để làm những việc như vậy mà thôi.
Nhẹ bước từng bước trở lại chiếc giường đã quen thuộc
suốt một tuần nay, ánh mắt băng lãnh của Kiseop chú mục vào người nam tử đang
ngủ say trước mặt. Kẻ đó vẫn như vậy, không một chút đề phòng mà ôm Kiseop ngủ,
chẳng phải cậu đã hét lên rằng mình sẽ giết hắn hay sao? Đoạt mạng người này lại
dễ dàng như vậy ư? Hay là...
Tại sao cứ làm cậu dằn vặt như thế, tại sao người trước
mắt kia lại luôn khiến cậu chẳng thể xuống tay. Giết một người như vậy, cũng giống
như giết đi lương tâm của chính mình... Nhưng lần này thì khác. Kiseop muốn tự
tay làm.
Nhẹ trườn trên tấm đệm hoa đỏ, cậu tới bên cạnh anh.
Ngươi
làm nổi không?
Ta
làm được.
Chủy thủ khẽ run chậm rãi lướt đi trong không khí rồi
kề xuống ngang cổ Alexander, hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh một dải lam sắc
nhợt nhạt. Huyết dịch đỏ tươi đã chầm chậm ứa ra nơi đầu lưỡi kiếm; tâm tư
Kiseop chấn động, hơi thở trở nên gấp gáp. Vào sâu thêm vài tấc nữa thôi là hơi
thở kia sẽ tuyệt, nhịp tim sẽ dứt, và người đó sẽ không còn cười được nữa.
Ngươi
làm nổi không?
Ta
làm được, làm được, làm được...
“Sao còn chưa xuống tay?”
Alexander nghiêng đầu lại, chăm chú nhìn Kiseop, chờ đợi.
Có lẽ anh đã thức dậy từ lâu lắm rồi. Nụ cười ôn hòa vẫn thường trực trên môi,
như không bận tâm tới lưỡi chủy thủ bén ngọt đang kề ngang cổ mà thản nhiên hỏi
một câu như vậy. Kiseop cũng không kinh ngạc hay sợ hãi, không trả lời anh, chỉ
lẳng lặng đáp lại bằng một câu hỏi. Từng lời, sự run rẩy thoảng qua:
“Ngươi... thực đã giết thiếu chủ ta?”
“Thực như vậy thì ngươi sẽ giết ta chứ?”
Cậu không nói gì, chỉ có tay là nắm chặt thanh chủy thủ
hơn. Bản thân cậu cũng không đủ nghị lực để đáp lại, khi mà Alexander đột nhiên
lại dùng âm điệu như thế. Thản nhiên, nhẹ nhàng, như gió khẽ thổi, như lá khẽ
rung, lại như đang trông mong chờ đợi bằng cả tấm lòng, khiến lời đáp luôn sẵn
sàng trong miệng Kiseop tự nhiên nghẹn lại không thốt lên được nữa. Ánh mắt
bình thản đón nhận kia nhẹ len vào sâu trong con ngươi cậu, thả vào đó một nỗi
quạnh quẽ thê lương khôn tả. Tại sao lại như vậy...
Alexander thu lại tiếu ý trào phúng trên khóe môi, chỉ
để lại một nụ cười thanh tĩnh như mặt hồ. Anh chậm rãi đẩy người lên cao, hai
tay vòng lên từng chút một kéo Kiseop vào lòng mình, hai ánh mắt càng lúc càng
gần. Kiseop thở nặng nề; trên cổ anh, thanh chủy thủ vẫn đang ăn vào da thịt.
Nhưng Alexander lại dường như không bận tâm, anh rướn cao thêm chút nữa cho tới
khi hơi thở hai người hòa làm một, rồi thật nhẹ nhàng, tặng cậu một nụ hôn. Vị
ngọt lan truyền nơi đầu lưỡi.
“Ngươi... dù có dùng mê dược cũng không thể... không
thể...”
“Ta không dùng mê dược gì cả.”
Vậy
tại sao... ngọt....
Bỏ mặc thanh chủy thủ kề ngang cổ, Alexander vẫn tiếp
tục nuốt trọn lấy bờ môi của Kiseop, nhấn chìm cậu trong cảm giác ngọt dịu không
rõ từ đâu truyền tới ấy. Kiseop run rẩy, toàn thân vô lực, chỉ còn biết bấu chặt
vào chuôi đao trong tay. Trước mắt cậu, một làn sương mờ nhanh chóng phủ quanh
khiến mọi vật đều trở nên hư ảo. Lệ, tuôn dài.
“Ngươi... giết chủ nhân... chủ nhân của ta... vậy mà
ta lại... ư.. lại không thể giết ngươi để trả thù. Ta là kẻ tồi tệ...”
“Ngươi không phải, vì ta yêu ngươi.”
Một vòng hôn mãnh liệt kéo dài từ bên tai xuống quanh
cần cổ Kiseop, từng điểm từng điểm trên làn da trắng bệch đều in dấu hồng ấn đậm
màu. Nhiệt khí từ những nụ hôn ấy dịu dàng vuốt ve cơ thể cậu, cũng lại càng
khiến lệ thủy tuôn nhiều hơn, ướt đẫm khuôn mặt thanh tú. Một tay luồn xuống dưới
cán chủy thủ rồi lần lên trên gương mặt, tay kia đỡ lấy tấm lưng gầy mảnh,
Alexander nhẹ nhàng xoay người lên trên đem Kiseop đặt xuống dưới thân mình, lại
ôm cậu vào lòng, lau đi những giọt nước mắt kia.
Nước mắt cứ lau lại chảy dài. Đau đớn theo lệ dâng đầy,
Kiseop ngắm nghiền hai hàng mi ướt đẫm, thổn thức gục đầu vào trong tay khóc nấc
như một đứa trẻ. Alexander nâng cằm cậu lên, nhẹ nuốt trọn lấy từng tiếng nghẹn
ngào.
“Ta đáng bị nguyền rủa... sẽ phải bị đày xuống mười
tám tầng địa ngục...”
“Không sao, ta sẽ đeo bám ngươi tới đó.”
Chủy thủ sáng choang, lưỡi vẫn kề ngang cổ Alexander,
sống lại bị ép xuống chạm ngực Kiseop, vốn là thứ binh khí kiêu dũng mĩ lệ, giờ
lại chỉ lặng yên hiện diện giữa hai người. Lệ cùng huyết pha hòa vào nhau thành
từng giọt hồng châu nóng hổi lăn dài qua lưỡi dao sắc lạnh, nhẹ nhàng buông rơi....
.
.
Nhẹ gỡ thanh chủy thủ ra khỏi tay Kiseop ra cất trở lại
ngực áo cho cậu, Alexander đăm đăm nhìn khuôn mặt tú mĩ kia mà cười khổ não. Dù
đã chìm vào giấc ngủ rồi mà lệ vẫn đẫm mi, hai hàng lông mày thanh thanh nheo
sát lại, vẻ mặt đau khổ tới kinh tâm. Lại khiến người mê đắm không thể dứt ra
được.
Đêm nay trăng tròn tới kì lạ...
Đột nhiên Alexander phát giác một mùi dầu hôi bốc lên
nồng nặc, liền sau đó anh nghe thấy một tiếng *RẦM!!* kinh thiên động địa. Tiếng
động từ bên phòng anh truyền tới, chỉ trong nháy mắt nơi đó đã biến thành biển
lửa. Alexander rút nhanh hai thanh đoản thiết côn dưới chân giường ra, thập phần
cảnh giác.
“Có chuyện gì vậy?”
Kiseop bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh giấc, kinh
hãi ngước lên nhìn Alexander. Cậu chống tay xuống giường định nhỏm dậy, nhưng
toàn thân mềm nhũn vô lực lại ngã nhào vào ngực Alexander. Ánh mắt Alexander lộ
ra vẻ quỷ dị, anh cười cười trấn an rồi ôm cậu lên, khẽ khàng rời khỏi giường.
Đột nhiên từ sau màn khói bụi dày đặc có hai hắc y nhân nhảy ra, kiếm quang
sáng loáng, nhưng chưa kịp thấy gì đã liền bị Alexander phóng mỗi tên một côn
vào ngực, bất tỉnh nhân sự không kịp kêu lên tiếng nào.
Nhận ra lũ hắc y nhân đeo khăn bạc này, Kiseop kinh ngạc
vạn phần, vội khẽ thì thầm vào tai anh hỏi:
“Lũ này... chúng chẳng phải là đồng bọn của ngươi
sao?? Sao lại...”
“Đã nói không phải đồng bọn mà. Ngươi cẩn thận, ôm chặt
vào ta chút đi.”
“Cái gì...!”
“Một lúc thôi, không thì bị rơi ra ráng chịu đấy.”
Tuy Alexander vẫn cười nhưng hoàn toàn không giống như
đang chọc ghẹo cậu chút nào, Kiseop ngập ngừng, rồi đành miễn cưỡng vòng tay
qua ôm lấy cổ anh. Alexander thỏa mãn buông một câu “Nghe lời thật ~” rồi nhún
bước lui vào góc phòng, chân đạp một cái, cả hai đã rơi xuống một đường ống dốc
dài. Anh cứ như vậy mà ôm sát Kiseop trong tay, để cho bản thân trượt dài xuống
dưới, nhàn nhã như đang ngồi cầu tuột của trẻ con vậy. Cuối cùng cả hai cũng tới
đáy, vì rớt trúng một đám cỏ rơm đã mục nát nên một chút xây xát cũng không có.
Vừa tới nơi Alexander đã nhanh nhẹn nhổm dậy xoay cơ quan ở trên vách đá, trong
nháy mắt cửa hầm trên cao kia đã đóng lại, tiếng lửa cháy cũng dứt. Căn hầm
chìm vào tăm tối, mọi âm thanh tắt hết, cũng nhanh như khi nó xuất hiện vậy.
“Ngươi không sao chứ?”
Châm đuốc lên, Alexander thản nhiên cười hỏi Kiseop,
thản nhiên đưa tay phủi bụi bám trên lớp sa y mỏng manh của cậu. Kiseop nhìn
anh, thập phần nghi hoặc.
“Những kẻ đó sao lại tấn công nơi ở của ngươi như vậy?
Ta nhớ khi trước chúng còn kiêng nể lắm mà?”
“À, có lẽ là do ta không hoàn thành nhiệm vụ đó mà.” –
Alexander phẩy tay nói – “Chắc là lệnh của lão đại bọn chúng, lão nhị lần này
có vẻ như bị Kyoung Jae giết mất tiêu rồi.”
“Không hoàn thành nhiệm vụ? Vậy tức là... thiếu chủ
ta....”
“Phải, ta chưa nói với ngươi ư?” – giả giọng ngạc
nhiên rất tài tình, nhưng trên mặt anh lại trưng ra một nụ cười tà lưa khiến
người khác phát cáu – “ta lần này để xổng mất con mồi mà. Tiểu Bin giờ này có lẽ
đã lên đường hồi cung rồi, chủ nhân ngươi thì ta không biết, còn phải xem mức độ
thâm tình của họ ra sao.”
“Ngươi...”
“Ta sao? Ngươi nghĩ lại coi, từ đầu tới giờ ta đã nói
câu nào là đã giết chưa? Coi ngươi kìa, thật xấu. Rạch cổ ta như vậy mà không
xin lỗi, lại ở đây khóc ăn vạ. Sao lại dễ khóc vậy chứ, ta đâu đã làm gì thiếu
chủ của ngươi đâu?! Tiểu tử ưa khóc, nín đi nào, ta xin lỗi, được chưa?”
Kiseop không nghe, nước mắt cứ lã chã tuôn thành hàng,
chẳng mấy chốc đã lại ướt đẫm khuôn mặt như cũ. Alexander kia thực sự rất đáng
ghét, rất đáng ghét... Thiếu chủ chưa chết, Kim Kibum hắn vẫn còn sống... Vậy
mà lúc nãy suýt nữa cậu đã giết mất kẻ kia rồi... Ngay cả lúc gần kề như vậy rồi,
tại sao vẫn úp mở không chịu nói ra, chẳng nhẽ muốn Kiseop di hận cả đời sao?
Muốn ngươi nhớ ta... đời đời kiếp kiếp.
“Ta kì thực muốn chết dưới tay ngươi mà...” –
Alexander nhẹ cười, rồi đảo mắt nói – “Thôi đi nhanh đi, cứ ở đây mãi có làm được
gì đâu.”
Không đợi Kiseop nói câu nào anh đã nhấc bổng cậu lên,
lần theo đường hầm mà bước tới. Đi được một đoạn thì bỗng Kiseop cảm thấy quen
thuộc, cậu ngước lên nhìn xung quanh, đã tới một gian thạch thất lớn với nhiều
cửa nhỏ trên khắp vách tường. Chính là nơi mấy ngày trước cậu và Dongho đã từ
đó mà trốn đi, mật đạo dưới phòng Alexander.
“Nhưng lối này chúng ắt phải biết rồi chứ.”
“Chỉ lối mà nhóc kia dẫn ngươi đi hôm trước thôi.” –
Alexander cười tự mãn – “Tiểu Vương gia tự phụ mình thông minh, nhằm đúng lối
đi dẫn tới cứ địa của chúng. Lối thoát hiểm của ta sao dễ dàng phát hiện như vậy
được.”
Từ đó Kiseop cứ ngơ mắt nhìn Alexander hết xoay chốt
này lại vặn chốt kia, đi được một đoạn tới ngõ cụt liền vận lực đẩy mạnh để mở
cửa đá chốt tròn, bao nhiêu cơ quan chặn lối như vậy, dù lũ sát thủ có lần xuống
đường hầm này cũng chẳng thể mò ra tung tích. Đi thật lâu mới ra khỏi mật đạo
được, Kiseop ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đã xuống tận chân núi rồi. Nơi đỉnh
núi, khói bốc ngút trời.
“Nhà của ngươi...”
“Không sao, chỉ là một căn nhà thôi mà.”
Alexander cười, rồi lại cõng Kiseop lên chạy biến xuống
trấn.
===
end chap 22 ===
fic này hay lắm a~~~ mong ban viết tiếp chap mới.Cố lên nha
Trả lờiXóaỪ, mình cũng đang có ý định viết tiếp ^^~ tại dạo này bận quá không có tg viết a. Thanks bạn nha
XóaMình đã đọc fic này của bạn bên forum của Ukiss, thấy bên đó lâu quá không thấy up chap mới, tưởng bạn drop ùi, ai ngờ lên search lại tìm được ùi đọc tiếp. hihihi
Trả lờiXóaMình rất ư là thích fic này đó, mong bạn sớm up chap mới nhé!
Kì thực đang stop thật, vì đang tháng thi của mình ^^! nhưng tuần sau mình xong rồi, sẽ tiếp tục ngay. Thanks bạn nha :X
Trả lờiXóa