Hôm nay đi tìm album
JYJ cho Linh, tình cờ lại nhìn thấy nó trên kệ đĩa. Phải đến 15 phút đứng đó
nhìn nó, nhìn cái biểu tượng đôi môi hồng quen thuộc kia, cuối cùng rồi mới có
thể bước đi được. Bởi vì ngực nóng quá, không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa.
Là “tình cờ”, chỉ là
tình cờ mà thôi. Con người Kiss Me nằm trong lồng ngực này đã chết rồi, chết từ
lâu lắm rồi. Có lẽ là tước cả khi Kibum rời đi, nó cũng đã giãy giụa ngắc ngoải
rồi chăng? Giãy giụa trong ảo tưởng, cố gắng đến điên cuồng chỉ để níu kéo lại
cái tôi đầy nhiệt huyết đó, với những cuồng nhiệt, đam mê, cháy bỏng sôi sục
trong kí ức. Những khi được phát điên lên vì một hai tấm ảnh hay đoạn video của
họ, những lúc được mặc sức hò hét mà không phải để tâm đến người khác sẽ nhìn
mình như thế nào, mặc sức làm những chuyện bồng bột thiếu suy nghĩ nhất mà
không cần biết kết quả sẽ ra sao. Những buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi
tối không khi nào không nghĩ về họ, những khoảng thời gian đi học sớm một mình
một đường, những nửa đêm năm mơ mộng không ngủ, chỉ để ngây ngốc tự hỏi vào giờ
phút này, lúc mình đang nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung đây thì ở cái đất
nước xa xôi và hào nhoáng kia, bảy con người đó đang làm gì? Có thể đang tranh
thủ ngủ một giấc giữa lịch trình dày đặc, cũng có thể đang ăn. Ở đây mùa đông
đang lạnh lắm, ở Hàn hẳn là phải lạnh hơn rất nhiều, bảy người bọn họ có khi
nào cũng đang kêu thầm trong đầu “trời ơi lạnh quá” như mình chăng? Họ có đang
vui vẻ bên nhau không? Có đang được thoải mái không? Và có thể nào... nếu mình cứ
tập trung tập trung nghĩ thế này, họ sẽ cảm nhận được chút gì đó chăng? Cảm
nhận được rằng có một đứa con gái ngốc nghếch như bao đứa con gái khác, bị sức
hút của họ quyến rũ như bao đứa con gái khác, đã luôn luôn, ngày ngày, giờ giờ,
cầu mong cho họ mãi mãi được vui vẻ như vậy, hồn nhiên, cười đùa, được sống
thật vui tươi. Chưa bao giờ ngừng cầu mong như vậy, bởi vì họ cũng chưa bao giờ
ngừng sống, ngừng làm việc, nỗ lực, cố gắng vì một tương lai không ai biết
trước. Họ đang sống, thực sự đang tồn tại ở đâu đó trên thế giới này, cùng lúc
và song song với mình. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng đủ khiến một đứa con gái
ngốc nghếch cảm thấy hạnh phúc đến ngẩn ngơ, cảm thấy gió đông lạnh nhưng thực
ấm áp. Bởi vì gió mang không khí chuyển quanh, mang hơi ấm của họ tới với mình,
cũng mang lời cầu nguyện của mình tới chỗ họ. Những người khác biết hẳn sẽ nói
mình thật ngớ ngẩn và nông cạn, cũng có thể là dở người, nhưng mình biết mình
đã từng sống cùng với họ như vậy. Đã từng ở bên họ và để họ ở bên theo cách của
riêng mình, suốt hai năm. Và ngày nào cũng luôn luôn rất vui, rất rất vui.
Và rồi anh rời đi,
mang theo cả con người giản đơn và khờ dại, nông nổi và đầy cảm tính đó của em
vĩnh viễn đi mất. Mang theo những cảm xúc non nớt mà mãnh liệt của tuổi mới
lớn, những suy nghĩ, ước mơ, mong đợi, từ nhỏ nhặt nhất đến hoang đường nhất
của em. Và cả chỗ dựa tinh thần duy nhất cho con nhỏ tự ti này nữa. Mỗi lần bị
thương tổn em đều niệm niệm trong đầu rằng, không sao đâu, còn có anh ở đây mà.
Còn có anh luôn luôn ở bên em, luôn luôn ủng hộ em, không chán ghét em, khinh
thường, càng không rời xa em, bởi vì anh đã bị giam trong tâm của em rồi. Thật
hèn hạ phải không? Chắc là khi thấy một đứa yếu đuối vô dụng như thế này, các
anh cũng sẽ thấy chướng mắt với em thôi, thế nhưng chuyện đó sẽ chẳng bao giờ
xảy ra được đâu. Bởi vậy mà em chưa bao giờ thực sự muốn tiếp xúc, hay có cơ
hội nói chuyện với các anh cả. Bởi vì em không thể. Các anh giống như những
ngôi sao, sáng đến rạng rỡ, nhưng nếu cứ cố chạm tới ắt sẽ bị cháy rụi. Vậy
nên... hãy cứ tỏa sáng trên bầu trời kia cho em đứng từ xa ngắm nhìn, vậy là đủ
rồi. Nhưng bây giờ đã không thể nữa rồi.
Từ lúc anh đi,
em liền biết chẳng có gì là mãi mãi hết. Các anh không thể mãi mãi ở bên nhau,
và em cũng không thể mãi mãi yêu các anh như lúc đầu. Em biết điều đó, bởi vì
em hiểu tình cảm của em rất rõ, hiểu được ngọn lửa nhiệt thành trong lòng mình
đang dần tàn đi như thế nào. Hoặc cũng có thể là lắng lại, để trở thành một
phần tình cảm đơn thuần, nhẹ nhàng, cứ dần dần ăn sâu vào trong tâm niệm. Thế
nhưng nó lại bị dập tắt trước khi có thể trở nên như vậy, khiến cho một khoảng
em dọn chỗ để đón nhận tình cảm đó trở thành một hố đen trong tâm. Rất đau.
Đau, không chỉ vì mất đi niềm vui lớn nhất của em, mà còn vì những thứ đã và đang
bị kéo xuống lỗ trống đó. Những người bạn của em. Cảm giác trách nhiệm của em.
Thói quen của em. Sở thích của em. Cảm xúc của em. Niềm vui của em. Em cảm thấy
dường như mình đang dần biến thành một tảng đá, không có dự định, không có ước
mơ. Cái gì cũng nhàn nhạt trôi qua mà không để lại chút ấn tượng nào, sự hứng
thú của em đối với tất cả mọi thứ đều đang cạn kiệt. Cũng không muốn nói chuyện
với người khác, bởi vì anh đâu còn ở đó nữa? Anh không có ở đây, khiến em cảm
thấy mình thật cô độc và lạc lõng giữa cả ngàn người. Em tự hỏi, bản
thân bây giờ đang làm gì vậy? Đang níu kéo hình bóng anh một cách vô vọng ư?
Chìm đắm trong một thế giới em tự tạo ra, một "anh" hư cấu của riêng
mình, những lúc gọi tên anh nhưng lại hoàn toàn không nghĩ về anh, rồi thì em
được cái gì? Tiếp tục viết fic về anh, nhưng nhân vật trong đó có còn là anh
nữa không, hay chỉ là một nhân vật hỗn tạp từ những gì em cần nhất bây giờ? Bởi
vì em đã mất đi chỗ dựa rồi. Và cả niềm vui nữa. Nhiều lần theo thói quen
mà đi vào Comic connection, theo thói quen mà hồ hởi đi lùng sục tìm kiếm những
thứ đồ hiếm hoi của các anh, rồi mới nhận ra, giờ có tìm được thì cũng có đển
làm gì đâu, dù sao cũng chẳng phải anh nữa... Như vậy, em có nên đặt một
cái kết thúc cho con người đáng thương đó trong em hay không? Từ bỏ hẳn, không
nghĩ về anh nữa, không phải cảm thấy tội lỗi vì đã hết cảm xúc nữa, có lẽ em sẽ
sống tốt hơn.
Thế nhưng, những sự
"tình cờ" kia cứ luôn bám lấy em như vậy, chẳng buông tha chút nào.
Tình cờ muốn tìm đĩa JYJ nhanh nhanh để tiếp tục đi tiếp lên, tình cờ muốn nhìn
vào kệ đĩa có chữ U, tình cờ muốn nhìn xem họ bây giờ như thế nào rồi. Em thấy
được album mới nhất của họ. Thật to. Còn to hơn cái Breaktime lúc trước nữa, và
to gần bằng những album của các nhóm lớn xung quanh. Trông rất ra dáng mà. Em
nhớ, trước đây con người ngốc nghếch của em đã thấy tủi thân và thương các anh
thế nào khi album không được to đẹp như của người ta, giá cũng thấp hơn, hẳn
các anh buồn lắm. Đã mong một ngày được nhìn thấy album của các anh cũng to như
vậy, cũng trông thật ngầu như vậy, cũng cao ngạo đứng giữa các album khác chẳng
thua kém ai. Và giờ thì nhìn thấy thật rồi này. Thật sự đẹp lắm. Đáng nhẽ em
phải vui đến phát điên lên được, nhưng giờ lại chỉ thấy đau mà thôi. Ngày em
mong đợi đã đến rồi, nhưng không có anh ở đó, thì cái thứ này chẳng còn ý nghĩa
gì cả.
Em vô lý lắm phải
không? Ích kỉ lắm phải không? Đành phải vậy thôi, bởi vì em đã nhận ra bản thân
thực sự là người "vô tình": một khi đã đặt tâm trí vào cái gì, sẽ
chẳng bao giờ có thể yêu cái khác được nữa. Cũng như em không thể phát cuồng vì
bất cứ một nhóm nhạc nào khác ngoài các anh cả, em cũng sẽ không thần tượng bất
cứ ca sĩ nào ngoài anh. Kể cả họ. Bởi vì, thật lạ lùng là, thiếu đi anh, họ đã
chẳng còn là thần tượng của em nữa rồi.
Xin lỗi, vì đã không
thể giữ được lời hứa của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét