Part
2: Trò chơi
“Đứa
trẻ xuẩn ngốc... ta ư?” Legolas lầm bầm, chằm chằm nhìn về hướng cha và bạn
mình đã chọn. “Để rồi xem.”
Cậu vỗ vỗ vào thân cây tỏ vẻ biết ơn, trước khi quay
người rời khỏi.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Legolas chuyển tới sống
tại Ithilien, nhưng cũng phải nói, “nhiều năm” chẳng là gì với tiên tộc. Những
chuyến hành hương thường xuyên về Eryn Lasgalen thăm cha đủ để giữ cho Legolas
vẫn quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ nơi này, như khi cậu còn cư ngụ tại
tòa thành, ngày ngày tuần hành trong khu rừng vậy.
Lúc này, trong đầu đầy ắp những kế hoạch và kế hoạch, Legolas
bắt đầu nhẩm tính xem sẽ mất bao lâu để cha cậu và Aragorn xử lý xong đám cướp
loài người. Bóng đã đổ dài, và bởi người cha đáng kính kia đã cẩn thận tính
toán từng ly, sao cho Legolas phải dành nguyên ngày sau đó vùi mặt vào mấy vụ đối
ngoại cùng trị quốc nhảm nhảm, vậy nên cậu không có nhiều thời gian.
Legolas gấp rút phóng tới thư phòng của mình, nơi
Saeldur và Eredhion đã ở sẵn đó đợi cậu. Vài phút sau Thorontur và Arbellason
cũng đến. Căn bản thì, một khi Legolas đã đảm bảo với hai người rằng cậu hoàn
toàn không có ý định tự tiện rời thành, thì họ chẳng có lý do gì để không giúp Hoàng
tử của mình một tay, thậm chí còn nhiệt tình, rất nhiệt tình, trên cả nhiệt
tình.
Legolas trải tấm bản đồ thường dùng để lập lộ trình tuần
hành lên bàn. Chỉ là một tấm giấy sơ sài vẽ vài đường biểu thị núi đồi và sông
suối, nhưng những tiên tộc nhân đang xúm lại quanh bàn đã tự động thêm vào trong
đầu đến từng bụi cây, từng tấc đất, từng trảng cỏ của khu rừng.
“Họ đang ở đây,” Legolas nói, đặt một con ngựa gỗ nhỏ làm
dấu lên tấm bản đồ, “và vẫn tiếp tục di chuyển. Đám cướp dựng trại chỗ này.” Cậu đặt thêm một con ngựa gỗ
nữa. “Chúng cũng có một trại lớn hơn ở đây.” Con ngựa thứ ba, xa khỏi hai con
còn lại. “Điều chúng ta không biết là liệu Ada
và Estel sẽ hài lòng với việc khủng bố cái trại nhỏ, hay nhắm tới trại lớn ở
đây.”
“Để họ tới được trại lớn đó có phải ý sáng suốt không?
Ngay cả Thranduil cũng không phải bất khả chiến bại.”
“Tôi đã lo liệu việc đó rồi.” Legolas nhếch mép cười.
“Dù sao họ cũng chẳng cần thiết phải tới trại lớn làm gì. Cứ mỗi khi Ada khủng bố người nào, tiếng đồn lại
lan truyền rất nhanh.”
“Ngài ấy sẽ không hài lòng với cậu đâu.” Arbellason cảnh
báo. Nhưng Legolas chỉ nhún vai.
“Chuyện đó đợi khi Ada
về rồi tính. Tôi không nghĩ người sẽ giận được bao lâu đâu.”
“Dù sao thì, việc đó giờ chưa phải vấn đề,” Thorontur
lên tiếng. “Nếu là Thranduil, nhiều khả năng ngài ấy sẽ nhắm đến trại lớn của bọn
cướp. Và cũng chẳng mất bao lâu để ngài ấy nhận ra, rằng cậu đã bảo với cây cối
giữ hai người tránh khỏi nơi họ muốn tìm.”
“Ta tới rồi.” Aragorn hạ giọng thì thầm.
“Phải.” Thranduil khẽ rít lên. Ngài lẳng lặng tuốt
gươm, không một tiếng động, nhưng áp khí còn kinh khủng hơn cả một binh đoàn có
Vua Phù thủy Angmar lãnh đạo. “Đi thôi.”
Thình lình, Thranduil nhún người phóng lên một tán cây
trên cao. Aragorn trợn mắt ngó lên đám cành chót vót, một đường sáng bạc của ánh
trăng phản chiếu trên nền kim loại sắc lạnh lướt qua mắt anh, rồi nhanh chóng ẩn
vào bóng lá. Biết rằng bản thân sẽ chẳng đời nào di chuyển trên ngọn cây âm thầm
và nhẹ nhàng như vị Vua của Vương quốc Rừng, anh tự động dọn đường cho mình
xuyên qua khoảng cây bụi phía trước, tới rìa bãi đất trống nơi đám cướp dựng trại.
Cũng cẩn thận không để lũ canh gác phát hiện ra mình.
Và rồi Aragorn đứng lại, quan sát. Anh thực không muốn
bỏ lỡ phản ứng của bọn cướp trước Thranduil.
Một sự im lặng chết người trải ra trong khoảnh khắc.
Dường như ngay cả những tạo vật bóng đêm cũng kìm lại tiếng kêu của mình, nín
thở chờ đợi cơn thịnh nộ của vị Vua tộc tiên bùng nổ.
Đột ngột, mọi ánh lửa trong trại cướp đồng loạt tắt
ngúm, tựa như bị dập tắt bởi một trận cuồng phong bất thần. Bóng đêm lập tức
tràn ngập những tiếng kêu thét hoảng loạn, và chỉ miễn cưỡng yên lặng trở lại
khi ai đó, hẳn là thủ lĩnh của đám cướp, rít lên. “Yên lặng, lũ ngu này! Nếu có địch, các ngươi sẽ dẫn hắn thẳng tới
chỗ chúng ta!”
Cây cối quanh khu đất dường như đang tụ sát lại với
nhau, siết chặt từng cành cây, từng trảng lá, tạo thành một thứ cạm bẫy vây kín
không thể xuyên thủng. Đám cướp túm tụm lại thành vòng tròn, lưng đấu lưng, lập
cập. Chúng hoàn toàn chìm lỉm trong một dải ánh trăng lạnh lùng đổ xuống giữa
khu đất trống, cũng là ánh sáng duy nhất chúng còn lại. Aragorn có thể thấy những
kẻ kia điên cuồng đảo mắt khắp nơi một cách tuyệt vọng, cố gắng xác định xem ai
hoặc thứ gì đang tiến đến từ bóng tối vây bọc.
Một trận những tiếng xào xạc nổi lên tứ phương.
Aragorn chắc rằng đám cây cối làm vậy theo lệnh của Thranduil. Thứ âm thanh đó,
nghe chẳng khác nào một đoàn những sinh vật quỷ dị của bóng đêm đang tràn tới từ
sau khu rừng vậy.
Đám cướp càng run rẩy bạo.
Không có chút cảnh báo nào, Thranduil thình lình phóng
từ trên cao xuống ngay trước mặt lũ cướp, mũi chân đáp trên mặt đất không một
tiếng động. Lưỡi gươm đã rời vỏ cầm vững một bên tay; dưới ánh trăng, bề mặt
bén ngọt của nó lóe lên những quầng sáng lạnh người.
Aragorn không thấy được diện mạo của vị Vua tộc tiên
khi ấy, nhưng đám cướp chỉ mới nhìn qua mà mặt mày đã trắng bệch như xác chết.
Thông thường thì, một nhóm hơn chục lính đánh thuê như chúng sẽ chẳng ngần ngại
mà lao vào tấn công bất cứ chiến binh đơn độc nào, dù là người thường hay tiên.
Vậy mà lúc này bọn chúng, thay vì cùng xông lên, lại cùng hoảng sợ lùi khỏi vị
Vua tộc tiên, càng xa càng tốt.
Quyết định rằng cũng đã đến lúc lộ mặt, Aragorn sải bước
rời khỏi chỗ ẩn thân mà tiến ra phía trước, đứng cạnh Thranduil. Chỉ càng khiến
lũ cướp hoảng loạn hơn.
Aragorn len lén liếc sang người đồng hành của mình.
Khuôn miệng vị Vua tộc tiên mím chặt chỉ còn là một đường chỉ mỏng, ánh mắt
ngài phản chiếu cơn giận tột độ. Cơn giận mà chính Aragorn cũng đã cảm thấy,
khi nghĩ có kẻ hèn nhát tới mức tấn công một người độc hành tay không khí giới,
và càng dữ dội hơn nữa khi nạn nhân của chúng là người bạn thân thiết nhất với
anh. Ngay cả mái tóc hoàng kim của Thranduil, mái tóc thắt chiến binh, cũng rực
lên ngọn lửa thịnh nộ.
“Các ngươi từ đâu tới?” Thranduil lạnh lùng hỏi. Chẳng
kẻ nào dám trả lời. Vị Vua tộc tiên kiên nhẫn đợi thêm vài giây, trước khi lặp
lại câu hỏi của mình.
Cuối cùng cũng có kẻ gom đủ can đảm để lên tiếng đáp lại:
“M- Minas Tirith.”
*Minas
Tirith: Thành phố trắng, thủ đô của Gondor
Ngoài một cái liếc thật nhanh về phía Aragorn,
Thranduil gần như không có chút phản ứng nào trước thông tin đó.
“Là vậy. Và các ngươi là kẻ đã tấn công một tiên tộc
nhân trẻ tuổi một mình băng qua khu rừng –”
“Làm ơn!” Một kẻ trong số chúng bật ra. “Xin đừng làm
hại chúng tôi! Chúng tôi không có ý xấu! Chỉ vì chúng tôi không biết luật lệ ở
đây –”
“Ta không biết rằng luật lệ của Gondor cho phép các
ngươi tấn công lữ khách.” Aragorn lạnh lùng nói.
Lần đầu tiên đám cướp mới để ý nhìn kỹ Aragorn. Chúng
không nhận ra vị Vua của mình, nhưng hoàn toàn có thể thấy được rằng anh không
phải người tiên tộc. Đám cướp thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng hẳn anh phải về phe
với người cùng tộc.
“Cậu ta là người của họ!” Gã tự nhận làm phát ngôn viên của đám cướp nói lớn, hất đầu về
phía Thranduil. “Bọn tôi hi vọng rằng nếu bắt sống được cậu ta, sẽ có thể đem
ra trao đổi với vua của họ để lấy được quyền săn bắt trong khu rừng.”
“Vì cớ gì các ngươi lại muốn săn bắt trong Eryn
Lasgalen?” Aragorn nhíu mày hỏi.
Gã nhún vai.
“Con đường phía bắc đã trở nên thông dụng rồi. Vậy nên
bọn tôi định... định mở một nhà nghỉ bên đường, để thu chút lộ phí.”
Aragorn lờ đi câu nói dối lộ liễu kia, “Chuyện đó thì
liên quan gì đến việc săn bắt trong rừng? Nếu cần lương thực, các ngươi có thể
lấy hàng từ làng lân cận.”
“Vậy đắt đỏ lắm.” Gã nói – và từ giọng điệu của gã, điều
đó là hiển nhiên rồi. “Và tên nhóc tộc tiên đó trông có vẻ là một nhân vật quan
trọng – một vị tiên chúa trẻ tuổi, chẳng hạn, hay thành viên hội đồng cố vấn của
nhà vua. Bọn tôi chắc mẩm rằng nếu bắt sống được hắn, thương lượng với tiên tộc
sẽ dễ như trở bàn tay. Là do hắn ngu ngốc mới cưỡi ngựa một mình trong rừng như
vậy.”
Đôi con ngươi của Thranduil rực lên một cách nguy hiểm.
Aragorn, theo ý ngài, bằng cách nào đó đã dành được cho mình cái quyền gọi
Legolas là đứa trẻ ngốc nghếch. Nhưng còn lũ cướp kia, hiển nhiên đang vô tình
đưa chân vào miệng cọp.
“Nhưng bọn tôi không bắt được tên nhóc đó.” Gã nói
nhanh. “Dù không có vũ khí trong tay, hắn vẫn kháng cự lại. Bọn tôi có làm hắn bị thương, nhưng tôi nghĩ chắc
sẽ sống sót thôi.”
“Nó sẽ sống
sót.” Thranduil gầm gừ, tông giọng của ngài khiến lũ cướp một lần nữa co rúm lại.
“Và các ngươi nên thấy mừng vì điều đó. Nếu có bất cứ nguy hiểm gì đến tính mạng
thằng bé dù chỉ một chút thôi, ta đảm bảo rằng các ngươi cũng đừng mong giữ nổi
mạng của mình.” Đám cướp trợn mắt nhìn ngài, cơn hoảng loạn dâng cao. “Các
ngươi nói không biết luật lệ của bọn ta ư? Vậy ta rất vui lòng khai sáng cho
các ngươi. Bất kỳ kẻ nào xâm nhập vào vương quốc của ta và làm hại con trai ta,
kẻ đó sẽ phải trả giá.”
“Ngài... ngài là Vua tộc tiên?” Gã cướp kinh hoàng hét
lên. “Làm ơn – Thưa đức vua – Chúng tôi không biết đó là con trai ngài. Ngài phải
tin chúng tôi. Nếu chúng tôi biết –”
“Đủ rồi!” Thranduil gầm lên. “Van lạy cũng không giúp
gì được các ngươi đâu!”
Legolas nhăn nhó nhìn vào ảnh phản chiếu của mình
trong gương, để cho Saeldur cài chặt tấm áo choàng trên vai cậu.
“Có lý chút đi chứ, Feredir! Họ sẽ nghĩ gì khi thấy
tôi ra gặp mặt trong bộ dạng này, băng tay tròng cổ như thể một thằng nhãi quậy
phá vậy chứ?”
“Chịu thôi.” Feredir khủng khỉnh cười. “Và đó không phải
vấn đề cậu đáng bận tâm đâu, nhóc con. Cậu nên lo đến chuyện họ sẽ nghĩ sao nếu,
chẳng hạn, sự cứng đầu của Hoàng tử vương quốc khiến cho vị y sư nào đó rất rất
không vui, và phải cấm cửa cậu ta trong phòng nguyên tuần sau đó!”
Legolas quắc mắt trừng trừng nhìn anh ta. Và ánh nhìn
tóe lửa của cậu càng bùng nổ hơn khi Saeldur đặt chiếc vòng miện bạc lên đầu cậu.
“Tôi không cần –”
“Đương nhiên cậu cần.” Saeldur ngắt lời, nụ cười nhăn
nhở trên mặt cậu ta còn khoái trá và tệ hại hơn cả Feredir. “Cứ tưởng tượng coi
các sứ giả sẽ nghĩ sao nếu Hoàng tử của chúng ta ăn mặc thiếu chỉnh tề mà ra gặp
họ.”
“Cha tôi hứa thưởng cho mấy người những gì để đối xử với
tôi thế này?” Legolas gằn giọng hỏi.
Cả Saeldur và Feredir đều phá lên cười.
“Đức vua chẳng hứa gì với chúng tôi hết.” Feredir nói.
“Và ngài ấy cũng không cần phải làm vậy. Ngay khi biết những gì ngài ấy định
làm, bọn tôi hoàn toàn vui vẻ được phụ giúp một tay.”
Trước khi Legolas có cơ hội đáp trả, Thorontur bước
vào.
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Và rồi ngài nhìn thấy Hoàng tử
của mình, liền mỉm cười. “Để ta xem nào, penneth.”
Lẩm bẩm mấy từ nghe na ná “bất công”, Legolas xoay người
về phía Thorontus, để vị tiên chúa nhìn mình kiểm định từ trên xuống dưới. Nụ
cười của ngài dần chuyển sang vẻ hài lòng, phải nói cực kỳ hài lòng. Trang phục
chính quy của chiến binh vương quốc được mặc định phải linh hoạt hết mức có thể,
đề phòng những cuộc đột kích bất ngờ. Và mọi thứ về Legolas lúc này, cho đến cả
thanh gươm hoa lệ mà cực kỳ hữu dụng giắt ngang thắt lưng, đều toát ra vẻ sẵn
sàng ứng biến trong bất cứ trường hợp nào. Dù một cánh tay bị đeo lên, cũng gần
như chẳng ảnh hưởng gì đến phong thái bất phàm đó.
“Rất tốt. Cậu đã sẵn sàng ra gặp họ chưa?”
Legolas lưỡng lự.
“Tôi cần ra ngoài trò chuyện với đám cây cối một lát –
Tôi sẽ không bỏ trốn đâu.” Cậu khó chịu thêm vào, khi thấy cả ba người nheo mắt
nhìn mình đầy vẻ nghi ngờ. “Chỉ là tôi muốn biết tình hình của Ada với Estel thôi.”
“Nhớ này, tiểu tiên.” Saeldur thận trọng nói, “Việc đó
hoàn toàn là chủ ý của cậu.”
“Tôi không biết rằng ngài lại... mạnh đến vậy.” Aragorn thở ra một hơi, giọng tràn đầy vẻ kính nể.
Thranduil cũng đáp lại bằng một cái nhếch môi, cười:
“Cậu cũng không hoàn toàn vô dụng đâu, Estel.”
“Tôi không bị ràng buộc hay phải nương tay khi tấn
công loài người như ngài.” Vị Vua của Gondor nhẹ mỉm cười. “Tôi tin rằng bọn
chúng đã thấm thía bài học của mình rồi – từ giờ ngài sẽ không bị chúng làm phiền
nữa đâu, thưa đức vua.”
“Hi vọng là không. Lần tới chúng sẽ không thấy ta...
nhân từ như vậy nữa.” Nghe Aragorn bật cười, Thranduil quay lại nhã nhặn nhìn
anh một cách dò hỏi. “Có chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ là câu đó, lúc nào ngài cũng nói với Legolas khi cậu ta gây chuyện, nhưng tới
lúc lần kế xảy ra, và cậu ta nhìn ngài với tất cả những vẻ ăn năn chẳng-thật-lòng-chút-nào
cậu ta bày ra được, thì ngài lại cho qua.”
“Cậu nói đúng.” Thranduil thừa nhận. “Hoặc đã từng
đúng, trước đây. Đừng nghĩ lần tới sẽ tiếp tục như vậy.”
“Lần tới Legolas gây chuyện?”
“Phải.” Vị Vua tộc tiên nói chắc nịch. “Lần tới
Legolas gây ra chuyện gì, ta nhất định sẽ kiên quyết với nó. Ta sẽ cho nó biết
rằng ta không hài lòng thế nào.”
“Nhưng nếu năm phút sau ngài xin lỗi liền thì cũng vậy
thôi, đức vua.”
Thranduil quắc mắt lên.
“Đứa trẻ loài người hỗn xược! Ta chưa từng xin lỗi
Legolas chỉ năm phút sau khi trừng phạt thằng nhỏ!”
“Khi ngài tới ngồi đợi trong phòng của cậu ta, đem
theo chai rượu cậu ta yêu thích và đề nghị giúp cậu ta đánh bóng mấy thanh
gươm, đó là xin lỗi.”
“Ta chỉ mới làm như vậy một lần.”
“Một lần trong năm nay, hay một lần mỗi tháng?”
“Một lần trong đời!” Thranduil gầm gừ. “Cậu không thể
tính cả lần giữa đông lúc cậu ở đây – khi đó thằng bé chuẩn bị đi tuần hành. Ta
phải giúp nó. Đừng bảo cậu nghĩ ta sẽ để con trai mình rời thành, và nhiều khả
năng phải chiến đấu, với đám vũ khí tệ lậu sơ sài chứ?”
“Bởi vì đương nhiên các khí sư sẽ để chuyện đó xảy ra
ha?”
“Khí sư!” Thranduil tức giận rít lên. “Trông ta có giống
kẻ sẽ giao phó sự an nguy của Legolas vào tay khí sư không?” Và rồi ngài vội đổi chiến thuật trước khi Aragorn có
cơ hội tấn công thêm bất cứ câu hỏi cực kỳ không thoải mái nào nữa: “Ta cũng
chưa nghe nói cậu có gì khá khẩm hơn khi có chuyện liên quan đến Eldarion.”
“Là bởi tôi có tình tiết giảm nhẹ.” Và Thranduil
đảo mắt vòng vòng. “Thực sự tôi có, đức vua à. Chỉ riêng con trai ngài thôi đã
đủ xóa tội cho tôi rồi, lại còn các anh tôi... và Gimli.”
“Cả gã người lùn nữa ư?”
“Độ vô lý cũng chẳng khá khẩm
hơn Legolas là bao khi nói đến chuyện chiều hư đứa nhỏ nhà tôi.”
“Có lẽ hắn cũng không hoàn toàn tệ hại.” Thranduil gật gù.
“Hẳn là vậy rồi.” Aragorn kiên định đáp. “Ngài thực sự đang nói với tôi rằng, lần tới
khi Legolas gây chuyện, ngài sẽ không đầu hàng ngay lập tức chứ?”
“Định nghĩa ‘ngay lập tức’ của cậu đi.”
“Hai tư tiếng đồng hồ.” Aragorn đáp.
Anh đã nghĩ vị Vua tộc tiên hẳn sẽ phản đối – tội lỗi
tệ hại bậc nhất của Legolas cũng chỉ đem về cho cậu ta vài canh giờ giận dữ từ
cha mình – nhưng, ngạc nhiên làm sao, Thranduil lại gật đầu.
“Cược một chai Dorwinion nhé?”
“Thành giao.” Aragorn đáp. Và rồi, dường như cảnh giác
trước việc vị tiên bên cạnh đồng ý cái rụp như vậy, anh thêm vào: “Nhưng nếu
ngài kể cho Legolas biết vụ cá cược này của chúng ta, và thuyết phục cậu ta hợp
tác đóng kịch, thì coi như ngài tự động chịu thua.”
Thranduil mở miệng, hẳn là định phản bác lại, thế
nhưng câu chữ chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại. Có điều gì đó khiến ngài chú
tâm.
“Đức vua?” Aragorn nhỏ giọng gọi.
“Khu rừng đang biến đổi.”
“Sao cơ?!”
Vội quay lên nhìn tứ phía, Aragorn bàng hoàng nhận ra vị
Vua tộc tiên đã nói đúng. Cây cối vẫn vậy – dù sao trong mắt anh cây nào mà chẳng
giống nhau – nhưng lối ra vào khu rừng có vẻ kỳ lạ làm sao. Tựa như khu rừng đã
tự chuyển mình vậy. Con đường sau lưng họ đã biến mất không một dấu vết, dù anh
có thể thề rằng từng bụi cây, từng ngọn cỏ, đến cả viên đá lót đường đều vẫn ở
yên chỗ chúng ở trước đây.
Một tiếng động kỳ lạ nổi lên sau lưng. Aragorn quay đầu
lại, liền thấy Thranduil đang đăm đắm nhìn lên trảng lá phía trên đầu họ, ánh mắt
ngài sáng rực một cách bất thường. Phải mất một lúc Aragorn mới nhận ra rằng bạn
đồng hành của mình kia đang cực kỳ cao hứng.
“Đức vua?” Aragorn thận trọng gọi, bày tỏ quan ngại
sâu sắc về sự tỉnh táo của Thranduil.
“Cậu không cảm thấy sao?” Thranduil thích thú cười,
nâng tay chỉ vào đám cây. “Cây cối không hề bị xáo động. Đây là một trò chơi mà
thôi, Legolas đã sắp đặt cho chúng như vậy. Hẳn thằng bé đang tính kế trả thù
chúng ta việc bỏ đi không có nó đây mà.” Ngài lắc đầu. “Coi bộ vụ cá cược của
chúng ta sẽ sớm có kết quả thôi.”
Mọi
người chắc chắn rằng không có nguy hiểm gì chứ?
Phải,
tiểu tiên à, Cái cây khó
chịu nói. Mười phần an toàn. Ta cứ nghĩ cậu
tin tưởng chúng ta chứ!
Tôi
tin tưởng mọi người, Legolas
đáp. Chỉ là... người đó không quen thuộc
với các bạn như tôi, hẳn sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều. Và tôi không muốn họ
làm gì tự tổn thương lẫn nhau. Cậu cắn môi lưỡng lự. Có lẽ ta nên ngừng lại.
Ngừng
lại? Không đời nào!
Nhưng
–
Vào
trong và làm bất cứ thứ gì cậu được bảo phải làm đi, tiểu tiên. Họ sẽ không gặp
bất cứ nguy hiểm nào hết. Sao có thể nguy hiểm chứ? Ngài ấy, không như cậu,
luôn biết lắng nghe khi bọn tôi bảo con đường nào là không an toàn. Bọn tôi sẽ
giữ họ đi đúng đường.
Liệu
mọi người –
PHẢI!
Nhẹ nở một nụ cười, Legolas lắc đầu chịu thua và quay
trở vào cung điện.
“Đi lối nào?”
Thranduil đưa mắt nhìn ra xung quanh, chìm trong suy
nghĩ.
“Đức vua?” Aragorn lại hỏi. “Ta đi lối nào?”
“Không quan trọng là lối nào.” Thranduil chậm rãi nói.
“Hẳn là chủ ý của Legolas – chẳng ai khác có thể thuyết phục đám cây cối làm được
việc này. Nếu như ta hiểu về con trai ta – và cậu chắc cũng quá hiểu rồi – thì
bất cứ thứ gì thằng bé muốn chúng ta gặp, chúng ta nhất định sẽ gặp, dù có chọn
lối nào đi chăng nữa.”
“Nếu đây là do Legolas làm, lối nào cũng sẽ an toàn.
Nhưng làm sao...?”
Aragorn nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn bất lực. Rõ
ràng chỗ này đã từng có lối đi, vậy
mà giờ chỉ còn toàn rêu rạ dưới nền rừng.
“Hãy theo lối trông có vẻ kỳ bí nhất.” Thranduil gợi
ý. “Và cứ như vậy mà đi. Xuất phát càng sớm bao nhiêu, ta càng nhanh chóng được
nói cho Legolas biết ta đang nghĩ gì về nó lúc này.”
Trong khi ấy, bản thân Legolas đang ngồi ghế chủ tọa của
một cái bàn dài miên man, với một trong những cố vấn của cha cậu ở bên tay phải
và người lái buôn trưởng phía bên trái. Đầu óc vẫn cứ thả trôi theo những suy
nghĩ về cha và bạn mình. Ai đó đang thuyết một bài dằng dặc đâu như tầm gần giữa
cái bàn, và vị Hoàng tử tộc tiên chỉ dành sự chú ý nhỏ nhất cho có lệ mà thôi.
Legolas rướn người về phía trước, cực kỳ khó chịu với
tấm áo chùng dài mình đang mặc trên người. Nó dài và buông thả hơn nhiều so với
bộ đồ tiễn thủ cậu hay mang, cũng vướng víu hơn gấp mấy lần nữa.
“Không còn lâu nữa đâu, Legolas.” Vị tiên bên phải cậu
thì thầm trong hơi thở, bằng tông giọng đủ nhỏ chỉ có người tộc tiên mới nghe
được. “Ông ta nói gần xong rồi.”
“Tôi thật không hiểu vì sao ngài lại cần tôi ở đây,
Norgalad.” Legolas cũng hạ giọng đáp lại.
“Cậu phải ở đây vì những vị khách của chúng ta cần một
người mang ấn hoàng tộc. Cậu cũng hiểu loài
người hay xét nét chuyện lễ nghi thế nào –
chẳng khác nào tụi Noldor! Giờ tập trung đi.”
Nuốt xuống một tiếng thở dài chán chường, Legolas chuyển
ánh mắt về phía người đàn ông đang diễn thuyết kia.
“... Ngoài ra chúng tôi hoàn toàn tin tưởng, thưa Hoàng
tử Legolas, rằng các ngài sẽ nhận thấy hàng hóa của chúng tôi tuyệt vời như mọi
khi. Trong suốt năm chục năm trở lại đây chúng tôi đã cung cấp vải vóc cho áo
khoác chiến binh của các ngài và...”
“Tôi tưởng lái buôn vải của chúng ta là người khác chứ?”
Legolas thì thầm. “Rõ ràng tôi nhớ mình vừa mới gặp ông ta vài mùa trước đây
thôi mà.”
“Là hai mươi năm trước, nếu trí nhớ không đánh lừa
tôi.” Norgalad gần như sững sờ. “Người kia con trai của ông ta. Và đây là lý do vì sao cậu nên tham dự những
buổi họp thường xuyên hơn. Giờ thì, để tâm mà lắng nghe đi. Anh ta rõ ràng đã nhận thấy cậu không tập trung rồi.
Cậu phải lắng nghe những gì anh ta
nói. Tôi thực không tưởng tượng nổi
cha cậu sẽ xử cậu thế nào đâu.”
Lắng nghe, vâng, Legolas ngoan ngoãn lắng nghe. Phải mất
một lúc lâu lắc tưởng chừng như cả thế kỷ nữa, bài diễn thuyết dài lê thê kia mới
nhích đến hồi kết.
“... Và vậy nên tôi hi vọng các ngài sẽ chấp nhận những
điều kiện mới của chúng tôi.” Anh ta ngừng lại, người đại diện đang ngồi cạnh
Legolas liền chuyển cho cậu một tập giấy dày. “Tôi biết ngài hẳn sẽ muốn nghiên
cứu kỹ lưỡng thêm, trước khi chúng ta thảo luận chi tiết về giao kèo. Thư ký
bên tôi đã thêm vào phần giải thích về những thay đổi trong luật giao dịch của
chúng tôi, kể từ lần thỏa thuận cuối cùng được ký kết.”
Legolas cố không tỏ ra quá hãi hùng trước tập giấy dày
chết người kia, tờ nào tờ nấy chi chít chữ cỡ kiến bò. Nhưng trước khi có thể mở
miệng nói bất cứ điều gì, Legolas liền nhìn thấy, qua khóe mắt, Saeldur đang đứng
dưới tiền sảnh mà ra hiệu cho cậu. Chỉ mất vài giây để Legolas hiểu được bạn
mình muốn nói gì. Cậu siết chặt đám giấy tờ trong tay, và phải vội cúi thấp đầu
xuống trước khi bất cứ ai nhận ra biểu cảm trên gương mặt Hoàng tử của họ.
Norgalad huých cậu một cái, vội vàng đáp lại. “Cảm ơn
các vị. Ta sẽ... Ừm, hẳn các vị cũng đã đói bụng rồi? Đồ ăn sẽ được phục vụ tại
phòng của các vị... nhưng nếu các vị muốn ghé thăm phòng ăn...”
“Không, cảm ơn ngài.” Người đại diện trưởng kiên quyết
nói. “Chúng tôi sẽ rất cảm kích nếu đồ ăn được đưa lên phòng.”
Legolas bật đứng dậy. Lập tức những người khác cũng
làm theo, Istuion nhanh chóng bước ra trước để hướng dẫn cho bất cứ gã loài người
nào đã quên đường đi lối lại trong cung điện. Bản thân Legolas thì đứng lại bên
trong, nhã nhặn đợi cho tới khi khách khứa rời đi cả; và rồi cậu phóng về phía
cửa sổ, vịn vào chấn song, và đu mình xuống dưới. Tiếng khịt mũi khó chịu của
Norgalad là điều cuối cùng cậu còn nghe được trước khi rời khỏi căn phòng.
Và ta hỏi lại lần cuối cùng, đám cỏ dại các
người rốt cuộc có chịu giúp ta, hay là không?
Tôi
KHÔNG PHẢI cỏ dại!
Thranduil cực lực ép bản thân hít thở vài hơi thật
sâu, để bình tĩnh lại. Ngài biết có nổi khùng lên với lũ cây cũng chẳng ích gì.
Cây cối là những sinh vật đơn giản. Và chỉ hiểu những khái niệm đơn giản. Toàn
bộ cây cỏ trong vương quốc này đều bị tiêm nhiễm cái khái niệm rằng chúng phải
nghe lời Legolas. Thường thì Thranduil tự hào về điều đó, nhưng cũng có đôi
khi, chẳng hạn lúc này, cái sự vâng lời đến thần thánh của đám cây lại khiến
ngài điên tiết.
Ta
phải đi đường nào?
Tôi
muốn nói - Ồ, đợi đã.
Cái cây bỗng trở nên im lặng. Còn Thranduil càng lúc
càng mất kiên nhẫn hơn. Bên cạnh ngài, Aragorn đột ngột tỏ ra cảnh giác, một
tay nắm chặt lấy chuôi kiếm của mình. Ánh mắt sắc bén trải khắp khu rừng, như đang
tìm kiếm kẻ xâm phạm.
Cuối cùng cái cây cũng đáp lại.
Có
chỉ thị mới từ tiểu tiên.
Chỉ
thị? Con trai ta ra CHỈ THỊ cho ta? Thranduil gần như không kiềm chế nổi chính mình. Ngươi có thể nói lại với thằng bé, rằng khi
ta tóm được nó trở lại, nó sẽ biết một hai điều về thứ gọi là chỉ thị. Nó sẽ –
Bình
tĩnh nào. Cái cây tỏ vẻ
thích thú. Không phải chỉ thị cho ngài.
Là cho chúng tôi.
Ồ.
Thranduil ngừng
lại. Vậy còn tệ hại hơn.
“Đức vua.” Aragorn đột ngột lên tiếng, ra chiều khẩn cấp.
“Thưa đức vua, có kẻ đang tới đây.”
Thranduil lắng nghe, và liền nhận ra thứ âm thanh ngài
đã không nghe được khi phải bận nói chuyện với cây cỏ. Ai, hoặc thứ gì, đang di
chuyển. Tiếng bước chân không đủ tinh tế như loài vật, và quá nặng nề để có thể
là con người...
Vị Vua tộc tiên thận trọng lùi khỏi hướng phát ra tiếng
động.
Ngài và Aragorn cùng rút gươm khỏi vỏ, trao đổi thật
nhanh một cái liếc mắt đầy vẻ nghi ngờ. Chẳng ai trong hai người tin rằng
Legolas chủ tâm đưa họ vào bất cứ nguy hiểm gì. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại,
cái định nghĩa ‘nguy hiểm’ của Legolas lúc nào cũng dị thường. Đang tiến tới từ
sau bụi cây kia có thể là bất cứ thứ gì.
Tiếng bước chân càng lúc càng lại gần, và khẩn trương
hơn.
Thranduil chuyển tay vuốt dọc xuống chuôi bạc, nâng
cao thanh gươm, sẵn sàng công kích.
Một tiếng loạt xoạt lớn nổi lên, và có thứ xông ra từ
tầng cây bụi dày đặc. Vị Vua tộc tiên mở trừng mắt trong kinh ngạc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét