Part
3: Hậu quả
“Tôi nghĩ vụ này đã xác định một chai Dorwinion cho vụ cá cược của chúng ta rồi?”
Aragorn hỏi, khóe miệng khẽ vặn vẹo bên dưới bộ râu.
“Một chai Dorwinion?” Thranduil gầm gừ. “Ồ phải, và ta
sẽ thắng chai Dorwinion đó. Cố phá rối và cản trở ta quay về đã đủ tệ rồi,
nhưng chuyện này... Ta chưa bao giờ
tưởng tượng nổi loại chuyện thế này từ chính con trai ta!” Ngài nhìn chằm chằm
vào kẻ xâm nhập. “Legolas chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ta.”
“Tuyệt vời, thưa đức vua.” Aragorn trang trọng nói.
“Và chúng ta phải làm sao với chuyện
này?”
Anh nâng thanh gươm của mình lên, khiến cho kẻ được
nói đến nãy giờ gầm gừ một tiếng đầy đe dọa, vung vẩy cán rìu chiến trong tay
mình.
“Bình tĩnh nào, Gimli.” Aragorn lập tức chữa cháy, tra
gươm vào vỏ và giơ hai tay ra dấu đầu hàng. “Tôi không có ý xúc phạm. Tôi luôn
dành sự tôn trọng cao nhất có thể đối với anh. Nhưng tôi cũng tôn trọng cơn giận
của vị Vua tộc tiên đây, và tôi vừa có cơ may được chứng kiến sự khủng khiếp của
nó. Tôi không thể nghĩ đến chuyện chào đón anh ở vương quốc này mà không thông
qua sự chấp thuận của ngài ấy, rằng anh có được chào đón hay không.” Anh liếc
nhìn sang Thranduil. “Thưa đức vua?”
“Quý ngài Người lùn,” Thranduil cứng nhắc nói, tra
gươm lại vào vỏ. “Cậu đang làm gì ở đây, xa khỏi đường chính như vậy?”
“Tìm đường.” Gimli đáp lại, không quên thêm vào chút nỗ
lực để nghe thân thiện hơn. “Tôi đang trên đường tới thành của ngài để tới thăm
con trai ngài – hoặc ít nhất tôi nghĩ vậy. Chúng tôi dừng chân nghỉ qua đêm, và
tới sáng thì...” Anh ta vung tay chỉ ra xung quanh. “Con đường đã biến mất.
Hoàn toàn! Chúng tôi đang cố xác định phương hướng từ đây.”
“Chúng tôi?”
Thranduil lặp lại, cố tỏ ra không quá cộc cằn. “Còn nhiều hơn nữa sao?”
“Hai người đồng tộc đi cùng với tôi.” Gimli khựng lại,
lưỡng lự. “Tôi không rõ liệu luật lệ của các ngài có ngăn cấm tôi mang theo đồng
bạn mà không báo trước không, nhưng Legolas có biết. Cậu ta đảm bảo với tôi rằng
ngài sẽ không phiền.”
“Những gì Legolas làm thực đáng hổ thẹn.” Thranduil gầm
gừ. “Ngay khi ta trở về thành, Legolas sẽ bị giáng xuống làm tên chăn ngựa, và
nó sẽ phải may mắn lắm mới không bị ta triệu tới trước toàn hội đồng vì sự bất
phục tùng, phá hoại kỷ cương, và tội phản quốc. Nếu cậu tới vương quốc của ta với
tư cách bạn bè gì đó của Legolas, cậu nên lường trước một sự đón tiếp không mấy
mặn nồng.”
“Đừng lo.” Aragorn nói nhỏ, khi thấy vẻ khủng hoảng của
Gimli. “Ngài ấy không có ý gì đâu. Và nếu có ý đó thật, thì ngài ấy cũng sẽ đổi
ý ngay khi đối mặt với Legolas thôi.”
“Không phải lần này.” Thranduil gằn giọng. “Làm sao nó có thể – không báo trước một
lời – Ta thực không hiểu nó đang nghĩ gì nữa!” Ngài ngừng lại, dường như để trấn
tĩnh bản thân một chút, và nói tiếp. “Nếu cậu đưa những người đồng tộc của cậu
tới đây, quý ngài người lùn, ta sẽ liệu xem ta có thể làm gì để tìm đường về
thành. Trừ khi Legolas bảo đám cây cối bật rễ lên mà đánh lạc hướng chúng ta,
còn thì sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu.”
Gimli vội vàng rời khỏi, và anh ta nghe thấy tiếng vị
Vua tộc tiên gầm gừ sau lưng mình. “Ta sẽ xử con trai ta như ta muốn, đám cỏ dại
trời đánh các người! Và các người đừng mong can thiệp được!”
Và Gimli cảm thấy bản thân cực kỳ, cực kỳ cực kỳ may mắn
khi không phải đứng ở vị trí Legolas lúc này.
“Sắp rồi.” Legolas hạ giọng thì thầm. Saeldur đang ườn
èo trên cành cây bên cạnh lập tức ngồi thẳng dậy. “Họ sẽ đi qua ngay bên dưới
chúng ta sớm thôi. Từ đây trở đi, ít nhất cũng phải tới quá trưa họ mới về được
tới thành. Lúc đó chúng ta đã ở trong thành từ lâu rồi.”
Cha
cậu đang tức giận, tiểu tiên à. Đám cây cối cảnh báo Legolas. Cậu nhếch môi cười.
Người
sẽ không giận lâu đâu. Chẳng bao giờ người làm được.
Lần
này, thì có thể. Nghe
thấy tiếng vó ngựa vọng lại từ đằng xa, các cành cây liền thu lại gần hơn để
bao bọc họ khỏi tầm nhìn. Đức vua hẳn sẽ
không bận tâm nếu cậu chỉ bắt ngài ấy ở một đêm trong rừng – nhưng cậu lại bắt ngài ấy ở cùng với ba gã
Râu Ria...
Loài
người cũng có râu mà. Saeldur
thích thú nói.
Cậu
hiểu ta nói gì. Cái cây phủ
thêm từng tầng lá xung quanh họ. Nếu ngài
ấy trục xuất cậu, tiểu tiên à, cậu có thể tới ở với chúng tôi.
Trục
xuất? Legolas sững người
nhìn sang bạn của mình, Saeldur cũng làm tương tự. Tôi không nghĩ chuyện đến mức đó. Nhưng người hẳn phải giận dữ lắm mới
có thể nói ra cơn thịnh nộ của mình như vậy. Cậu cắn môi. Có lẽ tôi không nên... nhưng tôi đâu thấy có
gì tai hại. Dù sao người cũng đã bắt tôi phải dành cả giờ đồng hồ với đám họp
bàn thương lượng đó còn gì.
“Đừng lo.” Saeldur thì thầm. “Dù ngài ấy có giận bao
nhiêu, cũng sẽ không giận cậu lâu được.”
Và rồi cậu ta im bặt: cả hai đều đã thoáng thấy những
bóng người đổ dài tiến đến từ sau rặng cây. Thranduil và Aragorn dắt ngựa đi
trước; kể cả vậy, ba gã người lùn cục mịch phía sau cũng gần như đứt hơi mới
theo kịp hai người.
Ngay khi tới bên dưới họ, Thranduil đột ngột đứng lại.
Ngài ngẩng đầu nhìn lên cành cây phía trên cao.
Legolas và Saeldur nín thở ngồi bất động hết mức có thể, kỹ thuật mà chỉ những
chiến binh tộc tiên đã qua huấn luyện mới có được. Họ gần như hòa làm một với cảnh
vật trong bộ áo choàng nâu và xanh lá, và với sự trợ giúp của những tán cây,
ngay đến đôi mắt sắc bén của tộc tiên cũng chẳng thể nhận ra nổi.
Vậy mà Legolas vẫn có cái cảm giác kỳ dị đó, rằng cha
cậu biết chính xác cậu đang ở đâu, dù
cho ngài không nhìn thấy họ đi chăng nữa.
Thranduil nheo mắt lại, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm
lên tán cây trong khoảng thời gian tưởng như vô tận. Legolas ngồi đó, chờ đợi,
ngay cả thở một hơi cũng không dám. Cuối cùng, lắc đầu một cách tức giận, vị
Vua tộc tiên rời mắt khỏi cái cây và đi khỏi.
Legolas nhũn người ngã dựa vào chạc cây.
“Chúng ta không bao giờ làm chuyện này lần nữa.”
Saeldur kiên quyết nói. “Tôi đã sống qua cả mấy thế kỷ giao tranh, và giờ tôi
muốn được sống bình an đợi ngày thấy Valinor.”
Đã
bảo mà, Cái cây lẩm bẩm.
Thranduil chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy lính canh người
nào người đấy đều cuống cuồng dạt ra tránh đường cho ngài. Ngay cả cậu tiên trẻ
tuổi chạy tới dắt ngựa cho ngài và Aragorn cũng không dám ngẩng lên nhìn lần
nào. Và hai chân mày của vị Vua tộc tiên càng nhíu lại sát hơn khi ngài nhìn khắp
tiền sảnh: Legolas, vốn thường có mặt ở đó để đón ngài trở về, giờ lại mất dạng
chẳng thấy đâu.
“Cậu có muốn về phòng trước không?” Thranduil đột ngột
hỏi. “Hay cậu muốn cùng ta đi tìm Legolas? Hẳn cậu đã mệt rồi, ta sẽ bảo người
–”
“Tôi sẽ giúp ngài tìm Legolas, thưa đức vua.” Aragorn
nói, giọng chắc nịch. “Dù gì thì, chúng ta cũng còn vụ cá cược.”
“Cá cược?” Gimli tò mò chen vào. “Cá cược gì vậy?”
Đôi con ngươi xanh thẫm của vị Vua tộc tiên chuyển xuống
nhìn chằm chằm anh chàng người lùn; nếu là vài năm trước đây, hẳn Gimli đã bị
ánh mắt đó làm cho nao núng e sợ, nhưng giờ anh ta đã có đủ thời gian để làm
quen với nó rồi.
“Cá cược gì cơ?” Anh ta lặp lại.
Thranduil lầm bầm gì đó về sự cứng đầu của người lùn,
nhưng cũng trả lời câu được hỏi
“Estel có ấn tượng rằng ta là một tên ngốc, với bất cứ
chuyện gì dính dáng đến con trai ta, và rằng ta luôn bỏ qua mọi lỗi lầm Legolas
gây ra, chỉ với sự trừng phạt ít đáng kể nhất. Ta sẽ loại cái ý nghĩ đó ra khỏi
đầu cậu ta.”
Gimli trợn mắt nhìn.
“Cậu nhóc đó sẽ bị trừng phạt? Chỉ vì chuyện này? Thưa đức vua, việc này thực
khó có thể nói là –”
Đúng lúc làm sao, anh ta bắt gặp ánh mắt của Aragorn
và liền im bặt. Thranduil tặng cho anh người lùn một cái nhìn khắc nghiệt, như
thể anh ta mới là người sắp bị trừng
phạt, trước khi đưa bước dẫn đường vào trong cung.
“Việc này có thể là một trò đùa vô hại.” Thranduil gằn
giọng, mỗi câu là một bước dậm trải dọc suốt hành lang. “Nhưng đã quá nhiều lần
như vậy rồi! Ta phát ngấy với việc con trai ta và cả đám các người cư xử như thể
ta là một tên phế nhân. Phải, ta có thể là một vị Vua, nhưng điều đó không có
nghĩa rằng ta không đủ khả năng vung gươm chiến đấu khi cần thiết!” Ngài đảo mắt
nhìn trừng trừng. “Chỉ mới năm mươi năm trước đây ta đánh bại Legolas trong lần
đọ kiếm với nó. Đương nhiên, dù Thorontur lảm nhảm gì đó về việc con trai ta vốn
chẳng phải kiếm sĩ, vấn đề chính là ta thắng.” Gimli hăng hái gật đầu. “Không
ai có thể bảo ta chuyện gì không được
làm!”
“Đức vua của tôi.” Aragorn e ngại lên tiếng. “Tôi tự hỏi
liệu chúng ta có thể hủy vụ cá cược –”
“Hủy ư?” Thranduil nhướn mày. “Tại sao phải hủy? Đừng
nói với ta rằng cậu đang cố giúp Legolas thoát tội.”
“Thưa đức vua, có lẽ không nên –”
“Vô ích thôi! Thằng bé đó đáng phải bị trừng phạt từ
nhiều thế kỷ trước rồi! Để giờ nó càng lúc càng xuẩn ngốc và vô trách nhiệm!”
Khi ấy cũng vừa lúc họ tới trước thư phòng của
Thranduil. Ngài đẩy mạnh cánh cửa ra, không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy hai
tiên tộc nhân đang ngồi ở gian ngoài đợi mình. Gimli nhận ra cả hai người họ,
trong lần thăm hỏi trước đây của anh ta.
“Thranduil,” Một người lên tiếng, dợm bước đứng dậy.
“Chúng ta phải nói chuyện –”
“Để sau.” Vị Vua tộc tiên thẳng thừng đáp. “Legolas
đâu rồi?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Cậu ấy sẽ tới đây sớm thôi. Trong lúc đó –”
“Ta muốn gặp thằng bé ngay bây giờ. Mọi chuyện khác để
sau khi ta gặp nó.”
Vị tiên còn lại gật đầu. “Eredhion, Voronwe, đi tìm
Legolas. Bảo cậu ấy lập tức tới đây, Đức vua đang đợi.”
Thêm hai tiên tộc nhân nữa rời khỏi vị trí của mình -
trong bóng tối bên cạnh lò sưởi. Gimli có chút giật mình, anh chàng người lùn tự
hỏi vì sao vừa rồi mình không nhận ra họ ở đó. Và anh ta biết họ. Hai người đó
là bạn Legolas, ở cùng cậu ta tại Ithilien. Vậy nhưng họ chẳng nói lời nào với
Gimli – hay với bất cứ ai khác – trước khi rảo bước rời đi với tốc độ dễ sợ,
như thể đang chạy trốn khỏi căn phòng vậy.
“Thưa đức vua –”
“Chúng ta có thể nói chuyện trong thư phòng.”
Thranduil ngắt lời. Không một ai, kể cả hai vị tiên còn lại, dám lên tiếng phản
bác hay không tuân lệnh. Họ thận trọng bước vào thư phòng của vị Vua tộc tiên,
người nào người nấy im lặng như tờ.
===
“Legolas, cậu có...”
“Tôi không sao hết!”
Legolas ngắt lời bạn mình, nhảy khỏi rặng cây. “Nhanh lên. Chúng ta bị muộn rồi
– Ada hẳn đang đợi tôi.”
“Chúng ta đáng
nhẽ đã về kịp giờ nếu cậu không nhất nhất đòi dừng lại giải quyết lũ nhện
đó –”
“Nhưng dù sao cũng phải giải quyết chúng.” Legolas cãi
lại. “Khu rừng phải được giải phóng khỏi những sinh vật đó! Giá tôi có thể biết
vì sao chúng vẫn còn tồn tại được lâu như vậy – Nếu giờ ta để mặc lũ nhện cho
chúng sinh sôi thì công sức bao lâu nay đổ sông đổ bể cả –”
“Tôi biết.” Saeldur tỏ ra mất kiên nhẫn. “Nhưng ta có
thể cử người quay lại giải quyết chúng sau.” Anh đưa mắt nhìn Legolas một cách
lo âu. “Thôi bỏ đi – Làm cũng làm rồi, giờ chỉ còn việc nhận lấy hậu quả thôi.
Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao, chỉ là trầy da thôi. Tôi sẽ lau sạch vết
thương trước khi tới gặp Ada.”
“Cậu sẽ – mà cậu đi hướng nào vậy?”
“Cổng sau.” Legolas lầm bầm, đưa tay mở ra một cánh cửa
bí mật ẩn sâu trong tường thành, và rồi ra hiệu cho Saeldur đi qua. “Từ thư
phòng của Ada có thể nhìn thấy rõ sảnh trước. Nếu giờ người đang ở thư phòng
thì đi lối đó không an toàn chút nào. Từ đây tôi có thể trèo tường vào phòng
mình.”
“Cậu mất trí rồi sao? Feredir chắc chắn sẽ bóp cổ cậu
– trong trường hợp đức vua chưa kịp ra tay! Lén lút ra khỏi thành trước khi vết
thương lành lại đã đủ tệ lắm rồi!”
Legolas đảo mắt.
“Trừ khi cậu đi thưa chuyện với Feredir và đức vua về
vụ này, còn lại thì chẳng có lý nào họ lại biết được cả. Chỉ là một vết xước nhỏ
thôi, tôi sẽ rửa sạch máu đọng và băng lại cẩn thận để chúng không lộ ra dưới vạt
áo ngoài. Vậy là ổn. Sẽ chẳng ai nghi ngờ gì hết. Giờ nói, cậu có giúp tôi hay
là không?”
Saeldur thở dài.
“Cậu biết tôi sẽ giúp cậu mà. Nhưng giá cậu làm theo
những gì được bảo, chỉ một lần thôi, thì sẽ có lợi cho tất cả mọi người. Không
chừng còn là một trải nghiệm đặc biệt nữa.”
Với sự trợ giúp của Saeldur, Legolas cuối cùng cũng bò
lên được tới ban công phòng mình. Cửa chính bị khóa từ bên trong, nhưng cánh cửa
sổ kế bên lại được mở hờ, chính xác là để dành cho những vụ thế này. Saeldur
trèo qua cửa sổ vào phòng, rồi mở chốt cho Legolas.
“Nhanh.” Anh giục, với tay kéo Legolas vào trong phòng
rồi nhanh chóng giúp cậu bạn Hoàng tử cởi bỏ lớp áo chẽn bên ngoài. “May là áo
choàng của cậu không bị dính máu – một chiếc áo chẽn mới chắc là đủ.” Anh ngừng
lại, nheo mắt kiểm tra vết thương. “Lần này thì cậu đúng, tiểu tiên. Không sai,
chỉ là một vết trầy. Thế mà chảy máu nhiều như vậy, tôi còn tưởng vết cắt phải
sâu gấp đôi! Đứng yên đó.” Lục tung tủ đồ của Legolas lên, cuối cùng anh cũng
tìm được một giỏ đầy thảo dược trị thương và bông băng cầm máu.
Saeldur nhanh chóng sát trùng và băng vết thương lại. Legolas
tròng tấm áo chẽn ngoài vào người – có chút chật vật, vì vai cậu vẫn còn cứng đờ
– và để bạn mình cài giúp tấm áo choàng tiên.
Khi hai người chuẩn bị rời phòng thì cánh cửa chợt bật
tung. Eredhion đứng sững bên ngoài, hổn hển.
“Legolas – Ơn trời! Bọn ta còn tưởng cậu sẽ không quay
lại – Thôi, bỏ đi.” Anh phẩy tay chặn lại lời giải thích của Saeldur. “Đằng nào
cũng không quan trọng. Hoàng tử gây ra chuyện gì cho chính mình thì cứ để cậu
ta tự giải thích với y sư sau. Giờ phải nhanh lên – Đức vua về tới rồi, và ngài
ấy chắc chắn không vui vẻ chút nào! Voronwe sẽ gặp chúng ta bên ngoài thư phòng
của đức vua.”
===
Đã gần một giờ trôi qua, và chẳng ai dám hé răng nửa lời.
Thranduil ngồi bên cạnh lò sưởi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung lò trống
trơn, biểu cảm trên gương mặt từ nguy hiểm trở thành cực độ nguy hiểm theo từng
giây một. Throntur và Arbellason ngồi cạnh ngài. Aragorn chưa bao giờ thấy hai
vị tiên chúa tỏ ra lo lắng đến vậy, dù trông họ vẫn còn bình tĩnh hơn nhiều so
với cảm nhận của anh lúc này.
Gimli có tỏ
ra bồn chồn, và hai người đồng hành thì hoàn toàn khiếp đảm. Cũng không trách họ
được, Aragorn nghĩ thầm.
Ngay khi sự im lặng trong căn phòng dần trở nên không
thể chịu nổi, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Aragorn nhảy dựng khỏi chỗ của mình. Anh đã không nghe
thấy tiếng bước chân ngoài kia, hay thậm chí cả tiếng cửa ngoài mở ra cũng chẳng
nghe được. Thranduil, lầm bầm gì đó trong hơi thở, đứng dậy sải chân về phía tiếng
động kia, mạnh tay đẩy bật cánh cửa.
Đứng bên ngoài là bốn cậu tiên trẻ.
Legolas và Saeldur ở giữa, áo choàng cả hai đều bụi bặm
hết mức một tiên tộc nhân có thể cho phép bản thân mình bụi
bặm. Áo chẽn ngoài của Saeldur cũng dính bẩn, nhưng của Legolas lại sạch hơn rất
nhiều. Aragorn cực kỳ nghi ngờ rằng người bạn của anh đã thay áo trước khi tới
gặp cha mình. Và đôi mắt được huấn luyện tinh tường của anh bắt gặp phần ngực
áo dày lên ở Legolas, vừa đủ cho anh biết lý do.
Eredhion cùng Voronwe đứng hai bên Legolas và Saeldur,
cả bốn tỏ ra hoàn toàn hổ thẹn. Vẻ mặt họ trưng ra giống nhau đến nỗi, trong một
thoáng, Aragorn tự hỏi có phải bốn người đang cố diễn kịch cho Thranduil xem
hay không. Hiển nhiên Legolas và đám bạn của cậu ta không có vẻ gì là ăn năn hối
hận cả.
“Sao?” Thranduil lạnh lùng nói. “Tự biện minh đi,
Legolas.”
“Thưa đức vua?”
“Giờ không phải lúc diễn trò.” Ngài đáp. “Ta đang đợi
một câu trả lời. Giải thích đi.”
Legolas hé một mắt lên thăm dò sắc mặt cha mình. Chẳng
biết cậu thấy gì, nhưng dù là gì đi chăng nữa, rõ ràng đã khiến Legolas thực sự
kinh ngạc. Cậu vội cụp mắt xuống, hai gò má tái đi. Không một ai dám mở miệng
trả lời.
Ánh mắt của vị Vua tộc tiên chuyển từ người này dến
người khác. Khi không thấy có dấu hiệu trả lời, ngài lại lên tiếng, giọng điệu
còn băng lãnh hơn, “Chúng ta có thể đứng đây cả ngày nếu con muốn, Legolas. Và
chúng ta sẽ đứng đây cả ngày, cho tới
khi con cho ta một lời giải đáp hợp lý, cho tất cả những hành động của con.”
“Hành động gì, thưa đức vua?”
Aragorn xém chút nữa ngã ngửa vì cái gan tày đình của
Legolas; nhưng rồi anh nhận ra rằng người bạn kia của mình đang cố đánh lạc hướng
Thranduil, hi vọng ánh mắt mẫn tiệp của vị Vua tộc tiên không nhận ra chỗ vải
dày lên mà anh đã thấy. Mặc cho Thranduil có giận giữ thế nào về vụ phải lần mò
trong rừng cả đêm với ba gã người lùn, ngài chắc chắn sẽ giận gấp nhiều lần nếu
phát hiện ra cậu quý tử kia, lại một lần nữa, tự làm mình bị thương do thiếu cảnh
giác và thận trọng.
“Legolas.” Thranduil gằn giọng, ở một tông Aragorn
chưa từng nghe thấy vị Vua tộc tiên dùng với con trai mình trước đây. “Ta cần
câu trả lời ngay lập tức.”
“Sao cơ, đức vua?”
“Legolas!”
Trong mấy giây đằng đẵng, không ai nói một lời. Thế rồi,
Legolas chậm rãi quỳ một gối xuống, đầu cúi thấp, để cho tà áo choàng phủ vòng
sau lưng.
“Xin người tha thứ, đức vua của con.”
Trong khoảnh khắc một nhịp tim ngừng lại. Rồi Saeldur
cũng quỳ xuống bên Legolas, cùng với đó là Eredhion và Voronwe. Aragorn phải kiềm
chế dữ lắm mới không đảo vòng mắt ngao ngán.
Thranduil khoanh tay lại. Ánh mắt đặt trên bốn cậu
tiên trẻ đang quỳ dưới chân không một chút vui lòng nào. Cũng như Aragorn, ngài
rõ ràng không nhận thấy một chút thành ý hay ăn năn nào từ lời xin lỗi kia, và
hẳn cả bốn sẽ cực kỳ vui vẻ được khóa Thranduil cùng đám người của Gimli vào
chung một căn phòng trong một giờ, nếu có cơ hội.
“Trông con cực khổ giấu lớp băng bên dưới áo khoác thế
kia, Legolas, có phải ta nên hiểu rằng con đã rời thành mà không có sự đồng ý của
y sư chăng?”
Im lặng.
“Legolas?”
“Vâng, thưa đức vua.” Legolas lý nhí đáp.
“Và rồi lại đâm đầu vào rắc rối vì sự xuẩn ngốc của
mình?”
Gò má Legolas càng đỏ ửng thêm. Dù vậy, trước khi cậu
nói được bất cứ điều gì, Saeldur đã ngẩng lên đáp lại, “Không phải hoàn toàn do
lỗi của cậu ấy, thưa đức vua. Kỳ thực –”
“Ta không muốn nghe những tiểu tiết đó. Lui ra đi.”
Legolas chống tay đứng dậy, hoang mang.
“Thưa đức vua, con –”
“Ta sẽ không thảo luận về vấn đề này nữa, Legolas. Lui
ra.”
“Nhưng –”
“Đi
ngay.”
Legolas sững người. Trước khi Aragorn có thể tới
khuyên giải bạn mình, Thranduil đóng sập cửa lại trước mặt cậu và đẩy anh về
phía đám người lùn, vẫn còn đang há miệng đứng ngó cơn thịnh nộ của vị Vua tộc tiên.
Aragorn đành tới giải thích với đám người lùn. Anh ước
gì mình chưa bao giờ đề cập đến vụ cá cược kia.
===
Aragorn cũng không rõ đã bao nhiêu giờ rồi.
Anh cũng chưa mấy bận tâm khi Legolas không xuất hiện
trong bữa tối – cậu bạn Hoàng tử của anh có thể dễ dàng yêu cầu người phục vụ
mang bữa tối lên phòng mình. Hẳn cậu ta đã làm vậy để tránh mặt cha mình, cho tới
khi ngài có đủ thời gian bình tĩnh trở lại.
Ngay sau bữa tối anh tới phòng tìm Legolas, nhưng căn
phòng hoàn toàn trống trải. Cung và bao đựng tên của cậu tiên trẻ vẫn còn đây,
có lẽ cậu ta chưa rời thành. Dù vậy, Aragorn biết bản thân có đi tìm cũng vô dụng,
chỉ tổ lạc đến thê thảm trong cái mê cung chằng chịt lối thông và đường ngầm
này. Anh chỉ có thể hi vọng rằng Legolas đang ở cùng với bạn mình, hoặc với
Thorontur. Chí ít họ sẽ ngăn cậu ta khỏi làm ra chuyện ngốc nghếch gì.
Aragorn trở về phòng mình, lên giường, nhưng không phải
để ngủ. Anh nằm trên giường lắng tai nghe, mong bắt được tiếng bước chân nào đó
ở hành lang bên ngoài, nhưng hầu như chẳng có gì.
Cuối cùng, phát ngấy vì phải chờ đợi trong vô vọng,
Aragorn đứng dậy khỏi giường và bước ra ngoài.
Anh trực tiếp đẩy cửa phòng Legolas vào. Chỉ một cái
liếc mắt là đủ cho anh thấy, gian ngoài hoàn toàn vắng bóng người. Anh lẳng lặng
bước ngang qua, tiến vào phòng ngủ. Ở đó cũng trống trơn.
Ngay khi Aragorn chuẩn bị rời đi, anh liền nhận thấy
cánh cửa mở ra ban công đang đóng kín, nhưng không hề cài then. Hy vọng tìm được
bạn mình ở ngoài kia, anh liền chạy ngang qua căn phòng mà đẩy bật cánh cửa.
Trong một thoáng, Aragorn đã nghĩ nơi này cũng trống
trải như phần còn lại của căn phòng. Nhưng rồi anh nhìn thấy hai dải sáng hoàng
kim rực rỡ dưới ánh trăng, nơi hai vị tiên đang ngồi sát bên nhau trong tĩnh lặng.
Thranduil tựa lưng vào thành lan can phía sau, một cuốn
sách để mở trên đùi ngài. Ngọn đèn nhỏ bên cạnh có vẻ như đã tắt sáng từ lâu.
Nhìn thấy Aragorn, ngài từ tốn mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho anh lại gần. Nhìn
qua Legolas, anh liền hiểu vì sao vị Vua tộc tiên không lên tiếng: đôi mắt
chàng tiễn thủ trẻ tuổi rộng mở trong an bình, nhẹ nhàng dạo bước vào giấc mơ
tiên.
Aragorn thu mình ngồi xuống phía bên kia của Legolas,
thật cẩn thận để không đánh thức cậu ta.
“Ngài cầm cự được bao lâu?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Thranduil khẽ cười.
“Tới bữa tối, nhưng đó là vì ta không tìm được thằng
bé sớm hơn. Ta sẽ bảo Galion mang rượu cho cậu.”
Qua đầu Legolas, Aragorn vui vẻ cười với ngài.
“Tôi không cần chai rượu đó, thưa đức vua. Cả mấy tiếng
qua tôi đã phải tự dằn vặt mình, khi nghĩ tới việc ngài sẽ giận Legolas liền
hai tư giờ đồng hồ. Nếu vậy tôi lại phải giải thích vụ cá cược với Legolas, và
chắc chắn cuộc nói chuyện sẽ chẳng thoải mái gì.”
“Ta nói với thằng bé rồi.”
Aragorn nhướn một bên chân mày, coi vẻ mặt chả khác
nào cha nuôi của mình khiến Thranduil bật cười.
“Cậu ta nói gì?”
“Không nói gì cả.” Vị Vua tộc tiên trả lời. “Ta nghĩ
thằng bé sẽ để dành tới khi thực sự gặp rắc rối mới lôi ra – hoặc khi nó thực sự
tức giận.”
“Ngài và Legolas chưa vướng vào vụ cãi vã nghiêm trọng
nào hàng mấy thế kỷ rồi.”
“Thực vậy. Không thể giận lâu được.” Thranduil ngước mắt
lên bầu trời đầy sao. “Ta nghĩ nên đưa thằng bé vào giường thôi. Và rồi cậu
cũng về giường mà ngủ đi, Estel. Đêm qua cậu lo lắng quá mức, cũng chẳng ngủ được
gì rồi.”
Nếu là với người khác, Aragorn hẳn đã nhắc cho họ biết
anh là vị Vua tối cao của tộc Người, và sẽ đi ngủ bất cứ lúc nào mình muốn.
Nhưng anh không có đủ dũng khí để nói điều này với Thranduil. Kỳ thực thì,
Aragorn ngờ là đến cả Éowyn cũng chẳng nói nổi điều đó trước mặt ngài.
Aragorn vẩn vơ nghĩ thầm, giá mà anh có cách nào trả
thù Faramir vụ đã chỉ cho Eldarion tất cả các lối ra bí mật từ Minas Tirith.
Và rồi một sáng kiến lóe lên trong đầu anh.
“Tôi tự hỏi, thưa đức vua, sao ngài lại không dành mùa
hè sắp tới ở Ithilien nhỉ? Nơi ấy đẹp tuyệt vời. Legolas từ lâu đã mong ngài có
thể tới nhìn thành quả của cậu ta – và ngài sẽ gặp cả Faramir và Éowyn nữa.”
Aragorn ngừng lại, đầy ẩn ý. “Legolas và Faramir mấy năm gần đây đã trở nên rất
thân thiết với nhau.”
“Phải vậy không?” Một vẻ nguy hiểm lại lóe lên trong mắt
vị Vua tộc tiên. “Ta rất muốn được gặp cậu Faramir đó. Legolas cũng từng nói về
cậu ta.”
Aragorn cười rạng rỡ.
“Tôi sẽ rất hân hạnh được giới thiệu cậu ấy với ngài,
thưa đức vua.”
=== End===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét