14 thg 1, 2014

[Transfic] Forests of the Night

Forests of the Night

Author’s Info:
Author: Sildil, Jaiden
Fandom: Tolkien
Characters: Elrond/Thranduil
Rating: NC-17
Disclaimer: Các nhân vật đều thuộc về Tolkien, chúng tôi chỉ mượn tạm và sẽ trả lại nguyên vẹn đúng vị trí cũ.
 Timeline: Trước và sau Hiệp hội Nhẫn
Warnings: Boyslove, yaoi
Beta: Enismirdal
Summary: Elrond và Thranduil cùng khám phá mối liên hệ thần kỳ giữa hai người, và với rừng Mirkwood.
A.N: Lấy cảm hứng từ bức tranh của SayAye, 'Golden Aspect.' Chúng tôi phát hiện ra rằng hình tượng Thranduil của cả hai khá tương đồng. Bản thánh ca trong trang 9 là từ "For The Beauty Of The Earth", viết bởi Francis Pierpoint (1835-1917)

Translator’s Info:
Translator: Mya
Beta Reader: Lonely Leaf
Permission:



~*~

“Ách!”

Cả một ngày dài và căng thẳng nặng nề trôi qua kể từ khi nhóm lữ hành của Gil-galad đặt chân tới Mirkwood; đêm hôm ấy, một trong những người đồng hành trẻ tuổi của vị Vua Tối cao lẳng lặng rút vào khu rừng, tìm kiếm cho mình một chút bình yên đơn độc. Và điều cuối cùng cậu tính đến là một tiên tộc trẻ tuổi, hoang dã, khỏa thân, với vòng lá cây cùng quả mọng trải trên mái tóc ánh vàng, chẳng biết từ đâu ra trong mấy đám cành kia mà rớt thẳng xuống người cậu.
                                                                               
Lồm cồm bò dậy trên nền rừng ẩm ướt, Elrond trợn mắt ngó cái sinh vật vàng rực bù xù kia đang đứng phía trước mình, ý cười dã ngạo ánh lên trong đôi con ngươi. Cái bóng kia cười lớn, và với một cái gõ nhẹ vào vai Elrond cậu ta chạy vụt đi, không quên ngoái đầu lại qua vai, miệng gọi:

“Tới bắt ta đi!”

Elrond đứng sững ở đó trong một giây, thâm tâm bị giằng xé giữa lựa chọn giữ lấy sự nghiêm trang của mình, và hầm hầm trở vào cung điện Oropher để phàn nàn kiến nghị. Hay, quăng hết mấy thứ cẩn trọng ra sau lưng, bắt tên nhãi trời đánh kia lại, và rồi đích thân dạy cho nó biết phải cư xử thế nào với người đại diện chính thức của vị Vua Tối cao. Giọng cười châm chọc cùng những lời thách thức lảng vảng trong tiết đêm thâm trầm và nóng ẩm, vang vọng từng ngóc ngách của khu rừng kia, đã giúp Elrond quyết định chủ ý. Với vẻ mặt cau có không thể cau có hơn, Elrond phóng mình vào màn đêm, điên cuồng đuổi theo tên nhãi tiên đang thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình.

Sau vài phút chạy việt dã trong rừng, Elrond quyết định rằng bộ áo choàng dài thướt bằng nhung đặc phẩm cậu đang mặc đây hoàn toàn không phù hợp cho màn đuổi bắt với tụi tiên rừng. Cậu dừng lại, cởi bỏ tấm áo ngoài ra và gấp lại cẩn thận, đặt lên cành cây gần đó một cách ngay ngắn, lát sẽ lấy lại sau. Giờ chỉ còn quần bó và áo chẽn trong, trang phục thoải mái nhẹ nhàng, Elrond nhanh chóng quay lại với sinh vật phiền phức chết dịch kia. Cậu thoáng thấy được phía trên cao kia, đằng sau trảng lá dày đặc vắt ngang qua đầu, một làn da trần trắng nhợt và đầy bụi đất thấp thoáng ẩn hiện.

“Trở lại đây ngay!” Elrond giận dữ hét lên. “Cứ chờ xem Đức vua Oropher phản ứng ra sao khi biết ngươi tấn công khách của ngài ấy thế nào!”

Chợt một tiếng cười giòn tan vang lên ngay sát bên tai cậu. Elrond quay phắt lại, liền bắt gặp tên tiểu quỷ đang quấy rầy mình. “Ta xuống rồi đây!” Cậu ta khúc khích cười. “Giờ anh định làm gì với ta nào?”

Elrond thiếu điều há hốc miệng kinh dị trước sự càn rỡ quá mức của sinh vật kia. “Làm… làm gì ư? Chết tiệt, ta sẽ đánh ngươi một trận nhớ đời thì thôi, và đừng mong sẽ bao giờ quên được!” Cậu giận giữ đáp, đoạn nhào về phía đối phương.

Tên tiên rừng nhảy lùi lại, vừa vặn ngoài tầm với của Elrond. “À ha, một lời hứa phải không?” Cậu ta cười châm chọc, “Ta bảo anh phải bắt được ta trước cơ mà!” Thế rồi cậu ta đột ngột phóng lên đám cành cây phía trên cao, và trước khi Elrond kịp tóm lại được, đã lại biến mất vào bóng lá.

Elrond bực bội rít lên, “Ta không rảnh chơi cái trò ngu ngốc này của ngươi!” Nói rồi cậu quay phắt đi, bắt đầu dậm chân bước trở về cung điện, hạ quyết tâm sẽ đi trình báo tên nhãi xấc xược này cho bất cứ ai chịu lắng nghe. Bởi vậy mà một lần nữa, Elrond hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo đuôi. Ngay khi tới được nơi để tạm chiếc áo choàng quý báu của mình, sinh vật đáng nguyền rủa kia đã lại nhảy xổ vào Elrond, vật cậu tiên trẻ đáng thương xuống nền đất rừng mà ngồi đè lên người cậu, đầu gối ghim chặt xuống hai bên.

“Ôi coi nào, đây đâu phải trò chơi ngốc nghếch gì, anh không thích ở đêm trong rừng sao? Ta thì có đó!”

Ý cười quái dị lóe lên trong ánh mắt hoang dã của thằng nhóc tiên rừng, và nhanh như chớp, đặt một nụ hôn ẩm ướt lên môi Elrond. Thế rồi cậu ta nhếch mép cười, nhảy khỏi người đối tượng – để lại Elrond một lần nữa nằm sóng xoài trên mặt đất, câm nín đến sững sờ. Tới khi Elrond hoàn hồn và bình tĩnh để đứng dậy được, tên tiên tộc kia đã lại chạy biến từ đời nào, nhưng lần này hiển nhiên là đi hẳn.

Elrond phủi đất bụi trên người xuống, vừa vận động chân tay vừa lầm bầm nguyền rủa, và tiếng gầm gừ của cậu chỉ càng tăng lên khi nhận ra áo choàng của mình đã không cánh mà bay. “Tên khốn chết tiệt!” Cậu gào lên, nắm đấm vung vẩy vào không khí, trước khi chủ tâm hầm hầm bước về phía cung điện.


~*~


Buổi sáng hôm sau Elrond hoàn toàn không vui vẻ chút nào. Cậu chàng Peredhel, lúc nào cũng đứng đắn và nghiêm trang, đã bị Gil-galad cùng đồng bạn của mình trêu chọc không thương tiếc vì bất cẩn để mất áo choàng của chính mình, và cậu tiên trẻ đáng thương càng bao biện bao nhiêu, cuối cùng lại chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Cũng không sao mà. Dù gì thì, tiên tộc ở Mirkwood đều rất đẹp.” Gil-galad cất lời, vừa nở một nụ cười ý vị.

“Tên đó thì không!” Elrond bật lại, ánh mắt tóe lửa trừng về phía vị Vua Tối cao. “Nếu tôi mà bắt được hắn ta, tôi sẽ… sẽ…”

“… Ta nhớ anh có nói sẽ đánh đòn ta.”

Một giọng nói du dương vang lên.

Hệt như đêm trước đó, cái sinh vật đáng nguyền rủa kia đã lại rình núp phía sau Elrond từ khi nào. Elrond giận giữ quay phắt lại. “Sao ngươi còn dám chường mặt ra ở chỗ này!” Vừa hét lên, “Ta hiển nhiên sẽ dần cho ngươi một trận, nếu ta bắt được ngươi!” … Vừa gầm gừ, “Và cởi ngay áo khoác của ta ra!”

Phải vậy; tên tiên tộc kia đang ngang nhiên mặc bộ cánh đêm qua của Elrond trên người mình. Còn mặc rất chỉnh tề, mái tóc hoang dã đã được tết lại cẩn thận… đúng hơn là nửa tết, nửa buộc túm ra phía sau với một sợi dây da mỏng.

“Anh thực sự muốn ta làm vậy sao? Ta không mặc gì khác nữa đâu.” Cậu ta nhếch môi cười. “Như đêm qua vậy.”

“Đương nhiên rồi, chết tiệt.” Elrond gằn giọng đáp. Và ngốc nghếch làm sao, còn trưng ra vẻ mặt ngươi-xạo-chứ-gì.

“Thôi được.” Tra tấn viên của Elrond thở dài, bắt đầu cởi bỏ bộ áo choàng bằng nhung, thả rớt nó thành đụm dưới mặt sàn. Và rồi tao nhã bước khỏi đụm áo, đúng như cậu ta nói, hoàn toàn khỏa thân.

Trong cơn giận tột độ (mà giờ đã chuyển thành sốc điếng người) Elrond hoàn toàn không nhận ra Gil-galad đang khẩn thiết ra hiệu cho mình, dường như muốn nói gì đó mà không được. Để rồi khi Vua Oropher không biết từ đâu đột nhiên lướt vào gian phòng, Elrond trừng mắt lên và bắt đầu lên tiếng.

“Thưa Đức vua, tôi có điều này muốn tâu trình. Tên nhãi tiên này…”

Vua Oropher nghiêm mặt lại. “… À, ta thấy cậu đã gặp con trai, Thranduil. Ra ngoài tìm thứ gì mặc vào đi, tiểu quỷ.” Ngài âu yếm nhìn cái kẻ đang cười cười kia.

“Vâng, thưa cha!” Thranduil vui vẻ đáp, liền sau đó phóng vọt ra khỏi căn phòng. Không quên lè lưỡi trêu ngươi Elrond khi đi ngang qua cậu.

Elrond đứng đó, như trời trồng. Cái thứ sinh vật hoang dã đó là con trai của đức vua ư? Và cậu để con trai đức vua chạy trong rừng cả đêm qua, chẳng mặc thứ gì trên người?

“Thưa bệ hạ, tôi… tôi không biết phải nói gì… Thành thật xin lỗi, tôi…” Elrond lắp bắp, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Đừng bận tâm.” Oropher thản nhiên đáp. “Thranduil lúc nào cũng khác người như vậy. Ta không thể thuần phục nó, và dù sao thì, ta cũng còn không chắc việc đó có thực sự cần thiết hay không. Mirkwood là một nơi hoang dã, với những tạo vật khó dò. Và hiển nhiên sẽ chẳng có gì không phù hợp nếu hoàng tử của nó cũng hoang dã như vậy. Chậc, này là áo choàng của cậu? Cậu thực sự nên để tâm đến chúng hơn đi.” Oropher hốt bộ áo choàng nhung lên khỏi mặt đất, và thảy vào tay Elrond. “Gil, ta có chuyện muốn nói.” Và rồi ngài bắt đầu hoạch định sách lược và nghị định thư với vị Vua tối cao, gần như ngó lơ người phụ tá đang cực kỳ xấu hổ và thiếu thoải mái bên cạnh.

“Tôi sẽ… ừm, lui vậy.” Elrond lầm bầm, bước lùi khỏi căn phòng một cách khó chịu. Vừa mới đặt chân ra ngoài, vẻ mặt Elrond liền trở nên cáu kỉnh. Giờ đã biết danh tính kẻ hành hạ mình, cậu nhất định sẽ tìm được hắn, và bắt hắn trả giá cho chuyện này.


~*~


Chẳng mất bao lâu để tìm ra biệt thất của Hoàng tử; nào phải nơi thâm cung bí mật gì, và bất cứ người hầu nào Elrond gặp qua cũng đều vui lòng chỉ đường cho cậu. Một điểm chung là tất cả bọn họ đều có vẻ cực kỳ yêu mến hoàng tử trẻ của mình, mỗi người nếu không phải nói tốt về cậu ta, thì cũng có vài lời nhắn vui tươi nhờ Elrond chuyển dùm. Cho tới khi đến được trước cửa phòng của Thranduil, cơn giận của Elrond đã nguội lại phần nào, và thay vào đó cậu lại cảm thấy một lực hấp dẫn không nhỏ: phải là người thế nào mới có được lòng trung thành và tận tâm từ tất cả mọi người như vậy. Nhưng Elrond vẫn còn bực mình lắm, nên cậu không gõ mà đẩy thẳng cánh cửa lớn mở ra, phăm phăm bước vào phòng.

Thranduil đang ngồi trên lan can cao hướng về khu rừng, ánh mắt trải rộng qua từng ngọn cây ngút ngàn. Ngay khi Elrond bước vào, cậu ta lên tiếng, tựa như hai người họ đã thân quen từ lâu đến độ không cần thiết phải giới thiệu hay xin lỗi gì nữa. “Ta thích khung cảnh ở đây; chỗ thư giãn của riêng ta. Có thể nhìn toàn cảnh Mirkwood từ đây cho tới tận rìa rặng núi. Mọi người thường tỏ ra kinh ngạc khi biết cung điện lại có một không gian như vậy, vì các gian phòng đều nằm trong lòng núi. Cũng đúng, những nơi thế này trong cung điện thực sự rất hiếm hoi. Nhưng đây là một trong số chúng, và là khung cảnh của ta.”

Thranduil nói, giọng đầy sở hữu và tự hào. Elrond bước tới bên cạnh cậu ta và đưa mắt nhìn ra ngoài, qua những rặng cây nhuộm trong màu nắng phủ. Từng rặng lá xào xạc khe khẽ, rung rinh dưới ánh sáng ấm áp rọi vào.

Elrond mỉm cười; cơn giận của cậu cuối cùng cũng tan biến hẳn. “Thật đẹp.” Ánh mắt cậu hướng về phía Thranduil nhiều hơn là khung cảnh dưới kia. Giờ đã có thể bình tĩnh mà nhìn ngắm cậu ta, Elrond liền nhận thấy gã tiên trẻ kia đặc biệt đẹp đẽ một cách khó tả. Làn da có hơi rám nắng rạng lên dưới ánh mặt trời, thác vàng rực đổ dài xuống một cách buông thả, xõa tự do trên bờ vai thẳng rộng của cậu ta như một suối kim quang không ràng buộc. Nhận ra ánh mắt của Elrond đặt trên người mình, Thranduil quay lại bắt lấy ánh mắt đó, đôi đồng tử xanh lục sẫm màu lóe lên một vẻ hoang dã khiến Elrond rùng mình. Nguy hiểm và ngông cuồng, nhưng vẫn âm trầm đến bí hiểm, tựa như con mèo hoang đang giương nanh vờn mồi vậy.

“Đôi khi ta cảm thấy bản thân chính là khu rừng.” Thranduil nhẹ giọng cất lời. “Rừng thấm nhuần trong huyết quản của ta. Anh có muốn cảm nhận điều đó không?” Nâng tay về phía tà áo dài, chỉn chu của Elrond, cậu ta bắt đầu tách rời từng hàng nút. “Lúc nào cũng ăn mặc kín bưng, chẳng trách trông anh cứ luôn nghiêm túc và cấm dục như vậy.” Hoàng tử thì thầm, kéo tấm áo choàng khỏi bờ vai trần của Elrond.

“Tôi… tôi là trợ lý của Gil-galad, tôi…” Miệng Elrond đột ngột trở nên khô khốc lại, trái tim bắt đầu đập điên cuồng trong lồng ngực. Gặp quỷ rồi. Kẻ kia thực sự là một con quỷ đáng sợ, một con quỷ đang rù quến Elrond. Vậy mà cậu những tưởng rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ bị khuất phục.

“Vô nghĩa. Dù có là trợ lý của ai, cũng cần được cảm nhận ánh mặt trời ấm áp lan trên da và luồng gió ẩm nhẹ hòa trong tóc.” Thranduil nói, giọng tràn đầy thứ cảm xúc nhiệt tình. Cậu ta xoay người Elrond lại, áp tấm lưng giờ đã để trần của Elrond vào bờ ngực mình. “Cứ nhìn đi, và cảm nhận.” Giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm bên tai Elrond, một hơi thở luồn vào màn tóc đen thẳm. Thranduil giữ chặt lấy thân thể người kia vào lòng, và cả hai cùng thả mình vào khung cảnh rừng trải rộng dưới chân họ.

Cảm giác tương phản nơi làn da nóng ấm và mịn màng áp vào sau lưng, cùng hơi thở nhẹ dịu mơn man trên ngực cậu khiến Elrond run lên. Cậu mở miệng như định nói gì đó, nhưng Thranduil đã nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi Elrond. “Suỵt. Đừng nói gì cả, chỉ cần cảm nhận thôi.” Hoàng tử lặp lại.

Ánh mắt Elrond đăm đăm hướng ra những rặng cây trước mặt, nhìn chúng khẽ khàng lay động mà vuốt ve nền trời. Cậu để tầm mắt mình trải rộng theo chiều dài của khu rừng, tìm đến dãy núi rộng lớn xa thật xa phía trên kia, với đỉnh núi ngàn đời tuyết phủ. Dõi theo đường bay điệu nghệ của một con dã điêu, chim ưng hay đại bàng, nhìn nó săn mồi, nhìn đôi cánh oai hùng của nó đột ngột lượn xuống rồi lại phóng vụt lên, cặp vuốt sắc nhọn quặp chặt con mồi.

Giây từng giây Thranduil vuốt ve mơn trớn cánh tay và bờ vai trần của Elrond, bờ môi nóng ẩm trượt nhẹ xuống làn da nơi cổ cậu tiên tóc đen dài. Elrond càng ngắm nhìn Mirkwood lâu bao nhiêu, những thứ cậu có thể thấy lại càng nhiều: những loài côn trùng thảnh thơi rì rào trong trảng nắng, động vật nhỏ sột soạt di chuyển dưới tầng cây bụi, một con cáo lấm lét tìm mồi, và qua mọi cảnh vật, mọi sinh mệnh đó cậu đều có thể cảm nhận được nhịp tim của Thranduil, mạnh mẽ và nhịp nhàng vọng vào lưng cậu. Trong tâm trí Elrond, trái tim của riêng khu rừng bắt đầu hòa nhịp đập với trái tim của vị hoàng tử, một cách thần kỳ đến nỗi cậu thư ký tóc đen phải hít sâu một hơi đầy kinh ngạc.

“Anh cảm nhận được rồi! Tôi biết anh có thể mà.” Thranduil hoan hỉ nói, và rồi quay Elrond lại trước mặt mình, kéo cậu tiên trẻ bị mê hoặc vào trong một nụ hôn cuồng nhiệt. Elrond tự thấy bản thân mình đáp lại nụ hôn đó, bám chặt lấy Thranduil một cách nhiệt tình. Cậu cảm thấy sự tồn tại của mình chân thực hơn bao giờ hết; dòng máu nóng căng tràn trong huyết quản, mãnh liệt, sục sôi, tựa như ngọn lửa của rừng.

Thranduil cúi đầu đặt môi lên cần cổ Elrond, mút lấy, để lại một đường hồng ấn dọc xuống vai cậu. Elrond ngửa đầu ra phía sau, một tiếng rên khẽ bật lên trong họng. “Tôi không… hiểu, cậu… cậu đang làm gì thế này?”

“Ta đang giải thoát cho anh khỏi chiếc lồng giam giữ chính mình, ngài thư ký cuồng nhiệt à!” Thranduil gầm nhẹ, đặt những dấu hôn bất tận lên bờ ngực của Elrond.

“C… Cuồng… Cuồng nhiệt?” Elrond khó nhọc nói trong hơi thở. “Tôi không cuồng nhiệt… nhưng thật sao?”

“Phải, con người anh mang ngọn lửa cuồng nhiệt và hoang dã thuần túy, giống như ta.” Thranduil đáp lại, bằng thứ tông giọng trầm đục khàn khàn khi cậu ta trượt xuống mặt sàn, kéo cả Elrond xuống theo. Lăn cho Elrond nằm ngửa trên nền đất với hai chân được nới ra, ngón tay Thranduil bắt đầu vận động với những nút thắt trên quần cậu.

Elrond hít sâu một hơi khi Thranduil buông tay khỏi người cậu, nắm lấy dục vọng đã cương cứng của cậu cùng với của chính mình. “Th… Thranduil! Làm ơn!”

“Không cần phải cầu xin, tình yêu à, khát vọng trong ta cũng lớn như anh vậy.” Thranduil gấp gáp thì thầm vào tai Elrond, và bắt đầu xoa nắn cả hai trong bàn tay mình. Thân thể Elrond căng lên, quằn mình vặn vẹo, một tay vươn xuống như muốn đẩy hoàng tử ra khỏi người mình, vậy mà những ngón tay phản trắc kia chẳng hiểu sao lại đan vào tay Thranduil, cùng đem lại khoái cảm cho cả hai người. Trái tim cậu đập lỡ một nhịp khi nghe những âm thanh mê đắm, ẩm ướt và ngọt ngào, thoát khỏi bờ môi Thranduil dưới tiếp xúc nơi đầu ngón tay cậu. Tay còn lại của Elrond tự động luồn vào suối tóc suôn dày và mềm mại như tơ đổ dài xuống vai hoàng tử, siết chặt lấy một dải kim quang rực màu. Kéo người con trai đẹp đẽ kia sát về phía mình, môi chạm môi nóng bỏng, Elrond đẩy lưỡi vào sâu bên trong khoang miệng ấm nóng của Thranduil, tận hưởng thứ hương vị hoang dã đặc biệt ấy. Thranduil đã thổi bùng lên ngọn lửa khát vọng và đánh thức đam mê trong Elrond, như đã hứa, và tất cả những gì Elrond có thể làm lúc này là cố gắng giữ vững hơi thở của bản thân, và cảm nhận.

Tay luồn trong tay, hai người con tiên tộc cùng rướn người và đẩy mạnh vào nơi giao hoa của những động chạm xác thịt, những ngón tay mảnh dài hòa nhịp cùng tiếng rên nhục dục. Thanh âm của họ đan hòa vào nhau, vang vọng trong khúc dã tấu của khu rừng bao bọc quanh họ, và tồn tại trong họ. Elrond có thể cảm nhận được nhịp đập của không gian xanh thẳm đến bạt ngàn, của trảng cây, của khu rừng, vang đập trong chính lồng ngực cậu, và căng tràn nơi làn da trơn mềm của Thranduil. Gầm lên một tiếng nhỏ, Thranduil giải phóng dục vọng của mình vào không gian gần như không tồn tại giữa hai người, và Elrond cũng theo sau, thanh âm nghẹn lại trong khoái cảm và, cả những đau đớn chất chứa trong mọi điều.

Cả hai nằm bất động, thở dốc, bàn tay vẫn đan vào nhau quanh dục vọng đã dịu xuống của hai người, cùng chia sẻ những nụ hôn thoảng qua cho tới khi hơi thở của cả hai trầm ổn trở lại. Và như vậy, yên lặng quay về. Elrond khép mắt lại. Cậu cảm nhận được hơi thở của rừng, nghe được từng đợt xào xạc của lá non, và nhìn thấy từng thân cây hiển hiện rõ ràng trong tâm trí. Thranduil nhẹ đặt một nụ hôn mềm mỏng lên môi Elrond, và rời đi, đem theo cả khu rừng cũng tan biến trong tâm trí cậu. Sự mất mát rõ ràng ấy khiến cậu phải bật lên một tiếng kêu não lòng. Nghe thấy sự khổ sở trong tiếng rên rỉ kia, hoàng tử liền ngả người lên người Elrond, nhẹ nhàng thổi vào miệng cậu một hơi ngọt dịu, và sợi dây kết nối với khu rừng dã ngạo dưới kia lại một lần nữa quay về.

Elrond mở mắt ra, đôi đồng tử ngập tràn hoang mang lo sợ, và cả kinh ngạc nữa. “Cậu là một… một phù thủ ư?”

Thranduil bật cười. “Không, chỉ là một tiên tộc bình thường… nhưng ta đã nói với anh, ta là khu rừng, đúng chứ?”

“Phải, nhưng…”

“… Nhưng sao?” Thranduil nhe răng cười.

“Nhưng chuyện đó thật… phi thường. Tôi chưa từng… chưa bao giờ cảm nhận được…”

“Ta biết.” Thranduil nhẹ giọng đáp. “Ta cũng chưa từng chia sẻ điều đó với bất cứ ai ngoài anh.”


~*~


Và rồi họ những tưởng sẽ có thể dành trọn kỳ viếng thăm của Elrond ở bên nhau. Sẽ thả mình cuồng chân chạy trong rừng hoang vu mỗi đêm, và Thranduil sẽ chỉ cho Elrond những nơi bí mật của mình, những báu vật ẩn giấu trong Mirkwood yêu thương của vị hoàng tử. Sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ kết rồi kết những vòng vương miện lá cây và quả mọng, vòng này qua vòng khác, để ngự trên đầu họ như những chủ nhân của Mirkwood. Mỗi lần môi họ gặp nhau, mỗi lần ngón tay họ đan vào nhau trong những buổi chiều tà, khu rừng dường như lại hòa ca quanh họ.

Rồi họ được triệu tập đến hội đồng của vị Vua Tối cao, nơi Gil-galad và Oropher nói về trận chiến lớn sắp tới, về lòng trung thành, và sự tương trợ đồng lòng không gì có thể lay chuyển. Ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ, của chính nghĩa thổi bùng lên trong lòng họ, Thranduil và Elrond đứng bên nhau, vai kề vai, cùng thề với trời sẽ giúp Middle-Earth thoát khỏi bóng tối ác ma đang trỗi dậy từng giờ. Và còn một lời hứa với nhau rằng sẽ chẳng có thứ gì chia cắt được họ; dù cho cái chết có đem họ đi, họ cũng sẽ chờ đợi nhau tại Vùng đất Bất tử.

Tia sáng bình minh đầu tiên rạng lên cũng là lúc họ khởi hành, sôi sục muốn đặt dấu ấn của bản thân trên chiến trường. Và quả thực là vậy, kề vai sát cánh như họ đã ước hẹn, chiến đấu và vung gươm, đâm chém và giết chóc cho tới khi mọi thứ vỡ vụn, sụp đổ xung quanh họ. Cái chết nhuốm thẫm đen quần áo họ, mặt đất dưới chân máu nhớp từng hồi. Cho đến cuối cùng không phải trận chiến đã chia rẽ họ, mà là nghĩa vụ cùng bổn phận.

Một Thranduil chìm trong đau thương và mất mát trở về nhà, đơn độc, đột ngột trở thành Vua của Mirkwood thân thương trong cậu. Và Elrond đi con đường của chính mình, bị tước đi vị Vua Tối cao cậu từng phục vụ. Trận chiến đã thắng, nhưng mọi thứ còn lại đều mất đi.


~*~


Hàng thế kỷ trôi qua, sức ảnh hưởng không thể ngăn chặn của Sauron phủ bóng đen của mình lên Greenwood, thay đổi nó cả về bề ngoài lẫn bên trong. Đã chẳng còn cái thời tiên tộc có thể tìm được chốn nương tựa an toàn và yên ổn nơi những thân đại thụ trùm bóng, hiên ngang đứng giữa khu rừng. Bóng tối trườn vào trong màn đen dày đặc tựa như một tên cướp ma mãnh, lấy đi âm thanh thì thầm của lá và những khúc nhạc thiết tha của loài chim sẻ.

Thranduil, bất đắc dĩ bị đẩy vào địa vị là Vua của Mirkwood, cảm nhận được những thay đổi kia rõ ràng hơn ai hết. Ràng buộc với khu rừng bởi định mệnh và tâm hồn vào đến từng cội rễ tinh hoa, người nghe được mỗi bước xâm lấn của thế lực bóng tối bên trong Greenwood vô giá, và thề một lời thề bất ngôn, rằng sẽ bảo vệ vương quốc của mình cùng những gì còn tồn tại bên trong khỏi bóng tối đang đến gần hơn bao giờ hết. Vậy mà dù đã cố gắng đến điên cuồng, người vẫn chỉ thấy một màu tuyệt vọng bao phủ, gần như là bất khả để bảo vệ được vùng đất người yêu thương khỏi những đợt tấn công không khoan nhượng của Sauron. Từng chút một, vẻ đẹp hoang dã của Greenwood héo tàn trong hủy hoại, và niềm hạnh phúc vô lo cuối cùng của Thranduil tan biến vào hồi ức, bị đè chặt bởi những nghĩa vụ nặng nề.

Khi nghe được lời kêu gọi của Imladris, về hội đồng cố vấn lên quan tới Chiếc Nhẫn, Thranduil lựa chọn cử đi con trai mình, Legolas, thay cho bản thân. “Số phận của ta gắn liền với Mirkwood, định mệnh cả hai là không thể tách rời.” Người nói với cậu trong lúc chia tay. “Nhưng con thì không, con hoàn toàn tự do không ràng buộc. Đi đi. Thể hiện sức mạnh và ý chí của tộc nhân con, và hãy mang theo trong con những lời cầu chúc từ lãnh địa xinh đẹp này.”

“Vậy còn Lord Elrond thì sao, Ada? Người có cần chuyển lời gì không?” Legolas hỏi, trước khi rời đi.

Màn sương bao phủ đôi con ngươi Thranduil, tâm trí ngài vật lộn để nghe lại những tiếng cười nhòa nhạt, những chùm hoa đêm dịu nhẹ nở dọc theo bờ sông của khu rừng. “Có. Đưa cho người đó thứ này.” Ngài ngắt từ trong bụi cây kế bên một nhành lan dạ hương đơn độc. “Hy vọng mãi nở hoa nơi trái tim Mirkwood.”


~*~


Giây phút Chiếc Nhẫn bị ném vào ngọn lửa của Mordor, Thranduil biết. Người cảm thấy điều đó rõ ràng như cảm giác được trảng cỏ dưới chân vươn mình trở lại với sự sống. Đâu đó sâu tận trong khoảng trống băng giá của trái tim vị Vua lại le lói một ngọn lửa hi vọng nhỏ nhoi, và người nhẹ cười.

Dần dần, chậm rãi, mùa đông dai dẳng nhường chỗ cho ánh hồng ửng đầu tiên của sắc xuân đang về. Arien (mặt trời) trở mình ló dạng mỗi lúc hừng đông, rạng rỡ và tuyệt vời, hướng về cánh rừng đẹp đẽ dưới kia như một nàng dâu vẫy gọi hôn phu của mình. Hòa khúc của chim sơn ca thả trong làn gió dịu nhẹ của buổi ban ngày, mơn man luồn vào những tán cây mới thay màu lá. Diên vĩ cùng thủy tiên vàng hòa sắc đón chào nhau, và toàn bộ khu rừng lại một lần nữa sống dậy.

Cùng với khu rừng, trái tim của Thranduil cũng đáp lại lời mời gọi của Arien, mở rộng lòng mình, tựa như đóa hồng hoa chớm nở dưới những ve vuốt và âu yếm nhẹ nhàng. Mỗi buổi sáng vị Vua tộc tiên lại thức dậy lúc hừng đông, mỗi buổi sáng lại bước về phía trước, giao tiếp với mảnh đất thân yêu của mình. Dọc theo con đường rừng người đi qua, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mỗi thân cây sần sùi vỏ với toàn bộ yêu thương và quan hoài, và giọng của người cất lên trong một bản nhạc rộn ràng. Hàng giờ người thẩn thơ nán lại trong khu rừng, và đôi khi còn chìm vào giấc ngủ dưới bầu trời sao.

“Thời đại của tộc Tiên sắp kết thúc rồi, Đức Vua của tôi.” Vị cố vấn thân cận nhất với người lên tiếng, vào một buổi sáng đẹp trời. “Thời đại của loài Người đang tới gần. Người của Tiên tộc chẳng còn mấy ai ở lại Arda nữa. Ngài không định lên thuyền về phương Tây với tộc của mình sao?” Nhiều năm trước đây, Hoàng hậu của Mirkwood đã lên thuyền rời khỏi, một phần vì sự kiên quyết của Thranduil. Mirkwood khi ấy đã không còn là nơi an toàn, và người sợ điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Tới giờ Thranduil vẫn luôn nhớ nàng ấy, nhưng người biết bản thân không còn cách nào khác ngoài việc để nàng ra đi.

“Không, ta sẽ ở lại Arda.” Người đáp lại, sau một vài cân nhắc kỹ càng. “Tâm hồn ta đã dâng hiến cho Greenwood, và trái tim khu rừng nằm trong ta. Chúng ta là một, là lý trí, trái tim, và tâm hồn. Ta sẽ không bỏ lại nơi này, để nó bị hủy hoại một lần nữa.”

Và vậy là Thranduil một mình ở lại, mặc cho những cầu khẩn không ngừng từ cố vấn và bạn bè của người, mong người đi cùng họ tới Bờ biển Trắng. Tuần này kế tiếp tuần khác trôi qua, người nhận thấy bản thân không nhớ họ quá nhiều, nếu có, thay vào đó tìm được sự mãn nguyện và vui lòng nơi những cánh rừng Mirkwood.


~*~


Elrond đứng tại ban công phòng ngủ của mình, tọa lạc ở tầng trên cùng của Last Homely House. Dù gọng kềm mạnh mẽ của Sauron đã bị nghiền nát, đau thương vẫn còn đọng trong trái tim vị tiên chúa từng trải. Celebrian, người vợ yêu quý của ngài, đã giong buồm về Vùng đất Bất tử từ nhiều năm trước, khi nàng không thể hồi phục hoàn toàn từ những tấn công khủng khiếp của lũ Orc. Cho tới giờ Elrond vẫn không thôi nhớ đến tình tri giao với nàng, thời gian trôi qua cũng không khiến cảm giác tội lỗi và cô đơn của ngài được khuây khỏa. Là cô đơn, thứ cảm giác trống trải gặm nhấm ngài sâu sắc nhất, rõ ràng nhất, đặc biệt là những buổi chiều tà.
                                                                                                             
Ngài thở ra một hơi thật sâu, để cho tầm mắt của mình trải rộng xuống khu vườn ngập trăng. Nhiều tháng gần đây, ngài bắt đầu cảm thấy một sự kích động khác thường trong linh hồn, và bồn chồn đến kỳ lạ nơi tâm trí. Những cảm giác đó, không hiểu sao lại thân thuộc một cách mơ hồ. Con đường đi bộ thường ngày của người trở nên dài và rộng hơn, trải bước từ biên giới phía Bắc tới tận rìa những con sông. Nhiều hơn một lần Erestor đã phải cử lính gác đi tìm vị tiên chúa của mình về và đưa ngài trở lại, khi Elrond không về nhà lúc nửa đêm. Những tin đồn mơ hồ bắt đầu truyền đi giữa thị nhân của gia tộc. Họ bắt đầu nói chuyện với nhau, lên tiếng tự hỏi liệu Elrond có còn là chính mình nữa không. Sau vài tuần như vậy, Erestor quyết định đã đến lúc đối mặt trực tiếp với bạn mình.

“Elrond.” Anh lặng lẽ nói, bước về phía ban công. “Tôi e rằng cậu không được khỏe. Tới giờ đã nhiều tuần rồi cậu trở nên lơ đãng, bồn chồn, và thường xuyên có vẻ thất thần như vậy. Tôi rất lo cho cậu. Thứ lỗ cho sự đường đột của tôi, chủ nhân, nhưng tôi nghĩ có thể cậu nên cân nhắc việc lên đường tới Valinor. Sẽ có một đoàn khởi hành vào tối mai.”

Elrond quay về phía vị cố vấn tin cậy của mình, đôi mắt xám nhạt rạng lên trong ánh trăng. “Erestor, quả thực đã đến lúc tôi phải đi rồi. Tôi vốn luôn biết vậy, có lẽ, nhưng nghe những lời của cậu khiến tôi nhận ra rằng ngày này đã đến.”

“Tuyệt vời, Lord Elrond. Để tôi báo cho Glorfindel biết rằng cậu sẽ đi cùng đoàn lữ hành ngày mai.”

“Không, Erestor.” Elrond đáp, bình tĩnh đặt một tay lên vai bạn mình. “Tôi sẽ không đi cùng họ.”

“Nhưng… cậu vừa nói đồng ý rằng đã tới lúc rời đi mà?”

Elrond mỉm cười. Ngài bước qua ban công để trở lại phòng ngủ của mình, tới bên một chiếc hộp bằng gỗ nhỏ. Cẩn thận và nhẹ nhàng, ngài mở nắp hộp ra, bàn tay nâng một đóa hoa khô lên trước mũi mình. Dù mùi hương từ lâu đã chẳng còn, ký ức đọng lại trong chính bông hoa vẫn luôn rõ ràng và chân thực: Hy vọng mãi nở hoa nơi trái tim Mirkwood. “Thực sự đã đến lúc tôi phải chia tay với Imladris, nhưng tôi sẽ không lên thuyền rời khỏi nơi này. Tôi còn có chuyện cần làm.” Ngài nhẹ giọng đáp.


~*~


Một tiếng động nhỏ nhẹ cắt ngang luồng suy nghĩ mơ hồ của Elrond. “Ngươi mệt rồi, phải không?” Nhẹ nhàng vỗ vỗ vào cổ con ngựa một cách yêu chiều, ngài lên tiếng trấn an. “Đêm nay chúng ta sẽ dừng lại ở đây. Chuyến đi cũng làm ta mệt rồi.”

Trong cả nhiều ngày, Elrond đã khiến con ngựa trung thành của mình gần tới ngưỡng ngã gục, chỉ dừng lại khi nó kiệt sức đến mức không thể tiếp tục được nữa. Con ngựa cảm kích nghỉ dưỡng hơi; Elrond, dù vậy, lại cảm thấy ngủ đi cùng lắm chỉ giúp ngài lảng tráng trong giây lát. Những cơn mơ, cả ác mộng cả tuyệt vời, ăn sâu vào giấc ngủ của ngài, khiến ngài không thể thực sự nghỉ ngơi. Một hai lần hiếm hoi Elrond tìm cách chìm được vào giấc ngủ, ngài lại bị đánh thức bởi tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực.

Tối hôm đó, thứ nhịp điệu quen thuộc ấy lại vang vọng trong tai ngài, tựa như hồi trống mãnh liệt trong những ngôi làng nhân tộc.

Thình thịch… Thình thịch.

Không có gì – kể cả cầu nguyện hay suy nghĩ – có thể giúp Elrond thoát khỏi tiếng tim đập liên hồi của chính mình. “Mình cần đi dạo.” Ngài bật nói lên, kéo tấm chăn ra khỏi chân mình mà ngồi dậy. Đám lửa đã cháy gần hết, chỉ còn lại một trảng tro le lói mờ mờ, và Elrond trườn khỏi khoảng sáng đó, tiến vào bóng tối của khu rừng. Trên người chỉ mặc bộ áo ngủ và quần bó dài, ngài chọn cho mình con đường song song với đường chính, cảm nhận trảng lá nhọn gai cùng lớp cỏ lành lạnh lướt qua bàn chân mình với mỗi bước đi, cẩn trọng.

Thình thịch… Thình thịch.

Nếu có bất cứ sự thay đổi gì, thì chỉ là tiếng tim đập của ngài càng trở nên nặng nề hơn, mãnh liệt hơn, vang vọng từng hồi nơi màng nhĩ. Mạch đập cũng tăng, mang một tầng ửng đỏ lan ra trên gương mặt ngài. “Chuyện điên khùng này là sao chứ?” Ngài tự hỏi bản thân, áp mấy đầu ngón tay lành lạnh lên gò má nóng bừng của mình.

Phía trước mặt, con đường mở ra một trảng trống ngập ánh trăng, một ngọn đồi cỏ xanh bao bọc bởi những thân đại thụ rợp bóng. Elrond nhón chân bước đến bên rìa của hàng cây, đưa mắt nhìn ra từ sau một thân sồi khổng lồ. Giữa đồi cỏ kia hiển hiện một bóng tiên tộc, làn da trần tắm trong vầng sáng của Ithil (trăng), gương mặt đẹp đẽ ngẩng lên mang một sự kính ngưỡng rạng ngời.

Ngay lập tức, Elrond khuỵu xuống trên thềm cỏ. “A Valar.” Ngài lẩm nhẩm. “Phải rồi… không thể sai, bởi chẳng một sinh mệnh đơn thuần nào lại có thể đẹp đến vậy.”

Chất giọng trầm ấm cất lên một bài thánh ca, cũng yêu kiều như bất cứ khúc nhạc nào Elrond từng thưởng thức.


For the beauty of the Night
Cho vẻ đẹp vĩnh hằng của màn đêm

Of stars and clouds and radiant light;
Của những vì sao, cuộn mây, rạng ngời sáng;

For the stillness of the air
Cho sự an nhiên bình lặng nơi không khí;

For the wood which is so fair;
Cho cánh rừng xinh đẹp;

For the glory of the skies
Cho bầu trời huy hoàng;

Which over and around me lies;
Nằm lại và trải dài quanh ta.

Lord of All to thee I raise
Chủ nhân của vạn vật, ta cất giọng vì người

This my hymn of grateful praise.
Bản thánh ca của ta, của biết ơn và ca ngơi.



Và rồi, khi Elrond vẫn còn khuỵu gối dưới gốc sồi lớn, nam tiên kia quay lại và gọi lớn tên ngài. “Elrond. Tới đây cùng ta nào.”

“Thranduil.” Ngài khó nhọc thở một hơi, gần như không dám tin vào mắt mình. Người con trai của hoang dã ngài đã biết từ thời thiếu niên giờ lại đang đứng trước mặt ngài, thân thể hoàn mĩ để trần một cách cao sang mà vẫn vương giả như bất cứ vị vua nào. Câu chữ không tìm được đến miệng Elrond, ngài đứng dậy, ánh mắt không thể rời khỏi bóng người trước mặt mình.

Khá lâu sau đó hai người đứng cạnh nhau, vai kề vai cùng ngước lên bầu trời với một vẻ ngưỡng vọng. Cuối cùng Thranduil cũng lên tiếng. “Ta cứ nghĩ anh sẽ lên thuyền rời đi, mellon.”

*mellon: người bạn.

“Tôi không thể. Tâm trí của tôi bị buộc ở lại. Có thứ gì đó thu hút tôi tới đây, tới nơi này.” Đôi con ngươi xám nhạt chậm rãi chớp, ánh mắt giao hòa cùng Thranduil. “Và giờ tôi đã ở đây rồi, cảm giác đó lại chỉ càng mãnh liệt. Trái tim đập như muốn văng khỏi lồng ngực vậy.”

“Vậy là anh vẫn cảm nhận được, điều đó. Nhịp điệu của sự sống. Dòng chảy sinh mệnh của Arda.” Thranduil mỉm cười, nhẹ cầm một tay Elrond lên và đặt vào ngực mình.

Elrond hít sâu một hơi, kinh ngạc khi nghe tiếng tim đập vang vọng trong tai mình hòa cùng nhịp đập dịu dàng truyền vào từ bàn tay, hoàn toàn là một. Sững sờ, ngài mở miệng định nói gì đó, nhưng Thranduil đã đặt một ngón tay lên môi ngài.

“Đừng nói. Đừng nghĩ ngợi. Cảm nhận, Elrond. Nhắm mắt lại và mở rộng trái tim anh.”

Elrond run run nhắm mắt lại. Vòng tay ấm áp từ phía sau vòng lên, ôm lấy ngài, và ngài ngả đầu tựa vào bờ ngực chắc khỏe của Thranduil.

“Có nhớ lần cuối cùng anh ở đây không? Anh hầu như chẳng thay đổi chút nào.” Thranduil nhẹ nhàng nhận định, bàn tay người luồn xuống dưới bộ áo ngủ mềm mại của Elrond. “Tới giờ anh vẫn cứ khoác lên mình những quy cách và lễ nghi khắt khe như vậy. Chẳng khác nào chiếc áo choàng len này – đè nặng lên đôi vai anh. Rũ bỏ đi. Thời gian của nghĩa vụ và bổn phận đã qua rồi.”

Tấm áo mỏng manh trượt khỏi vai Elrond, lẳng lặng rơi xuống mặt cỏ ướt đẫm sương dưới chân ngài. Chính xác Thranduil đã cởi nó ra như thế nào Elrond không rõ, nhưng khi bộ áo rời khỏi người, Elrond cảm tưởng như mảnh hồn sâu thẳm nhất trong ngài được phơi bày, được giải thoát. “Nếu có thể rũ bỏ gánh nặng trách nhiệm đơn giản như vậy…” Ngài khẽ nói, âm giọng chỉ còn là một tiếng thì thầm.

“Cùng với y phục gò bó thân thể, gông xiềng cũng trói buộc tâm hồn. Chỉ mình anh có khả năng tháo bỏ chúng. Chắp cánh cho tâm hồn anh, và để chúng tự do bay đi, tới nơi nào chúng muốn.” Và lại như vậy, vòng tay mạnh mẽ kia ôm lấy thân thể ngài, hơi thở nóng ấm của Thranduil vuốt ve vành tai ngài khiến Elrond run rẩy. “Thời đại của tộc Tiên đã lụi tàn. Vạn vật xung quanh đang chứng kiến sự lên ngôi của loài Người, xây dựng các thành trấn và thiết lập đế chế của riêng mình. Vậy chúng ta còn có trách nhiệm gì nữa đây? Những người ta yêu thương cuối cùng cũng được an toàn và bảo vệ nơi Bờ biển Trắng. Thời gian còn lại trên Arda này, giờ là của chúng ta rồi, Elrond. Là của chúng ta để định đoạt, để làm những gì mình mong muốn sau cả ngàn năm chiến chinh, thương lượng và bổn phận đặt lên địa vị của chúng ta. Giờ, chúng ta cuối cùng cũng được ban tặng cơ hội để hoàn thành khao khát tận tâm can, của chính mình, chứ không phải vì trách nhiệm giao phó cho từng người.”

Những tri nhận ngọt ngào và cảm giác nhẹ nhõm tràn vào lồng ngực Elrond, tựa như thứ trầm hương êm dịu nhất. Lần đầu tiên, lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành Elrond có thể là chính mình, là một tiên tộc đơn giản của bản thân, không gò bó bởi bất cứ ai, được tự do làm bất cứ điều gì. “Tôi chưa bao giờ dám mơ ngày này sẽ tới.” Ngài thành thực thú nhận. “Đã từ lâu lắm rồi tôi mới cho bản thân thứ tự do này, đến mức tôi gần như không biết phải làm gì với nó nữa.”

“Để ta gợi ý được chăng?” Đầu ngón tay Thranduil vuốt ve đường xương hàm thanh tao của Elrond, nhẹ nâng gương mặt xinh đẹp của vị tiên chúa về phía mình. Đôi con ngươi xanh thẳm màu rừng, sâu lắng mà âm ỷ sục sôi, chiếu thẳng vào tâm can Elrond với một niềm khát khao mãnh liệt bị kìm nén, khiến hơi thở ngài nghẹn lại trong lồng ngực. Bờ môi nóng ẩm trượt trên môi Elrond, hôn ngài, từng nụ hôn dịu dàng và chậm rãi, vậy mà từ trong đó ngài vẫn cảm nhận được một thứ tự do táo bạo đến liều lĩnh, đang căng tràn ngay bên dưới bề mặt.

“Tôi…” Elrond lên tiếng một cách đứt quãng. Ngài nuốt khan một hơi, khoang miệng chợt khô ran trước đôi mắt của quyến rũ, của ma mị đang hiện thân trong vị vua tiên tộc. Thế rồi đột ngột làm sao, cả ngàn năm thoáng chốc tan biến như chưa từng tồn tại, và ngài lại một lần nữa đứng trên ban công bên vị hoàng tử của Vương quốc Rừng, hoang dã, tự do, và đẹp đẽ. Cũng là khoảnh khắc đó ngài nhận ra khao khát của trái tim mình.

“Phải.”

Một âm tiết kia rời khỏi môi Elrond chỉ còn là tiếng thì thầm nhỏ vụn, khi Thranduil siết chặt ngài, siết chặt cậu, trong một vòng tay nồng nhiệt, và hôn cậu với tất cả những khao khát nóng cháy đã giam cầm cả ngàn năm. Elrond tưởng chừng bản thân sẽ tan chảy chỉ từ khao khát này. Đầu lưỡi mềm mại của Thranduil dịu dàng cuốn lấy lưỡi Elrond, đem hương hương thảo mộc cùng mật ong nóng ấm lan ra, rót vào khoang miệng cậu thứ mĩ vị ngọt ngào.

Mặt đất dưới chân họ dường như rúng động, ngả nghiêng và rùng mình đầy đe dọa với từng va chạm nhỏ nhất, từng điểm tiếp xúc của đầu ngón tay với da thịt mẫn cảm. Bầu trời sao cuộn xoáy, thiên hà xoay chuyển phía trên đầu hai người. Elrond nhắm mắt lại, chìm vào trong một biển ái hoan của hơi ấm ngọt ngào, của những nụ hôn căng mọng, những mơn man đầy tội lỗi.

“Thranduil.” Âm điệu hòa trong hơi thở. Elrond bám chặt lấy người con trai trước mặt mình, mặc cho mọi sự vượt ra ngoài tầm kiểm soát, xoay chuyển một cách điên cuồng.

“Ta ở đây.” Một tiếng thì thầm đáp lại.

Lớp cỏ dưới thân áp vào lưng Elrond lành lạnh và nhuốm sương, khi vòng tay chắc khỏe nhẹ nhàng hạ cậu xuống nền đất ẩm. Elrond không dám mở mắt ra, sợ rằng giấc mơ tuyệt vời này sẽ tan biến trong khoảnh khắc. Dải hôn ấm áp đổ xuống người cậu, xuống làn da nóng ran của cậu, tựa như một cơn mưa tươi mát giữa ngày. Từng cử động tinh tế của chiếc lưỡi nhu mềm đánh thức các giác quan cậu, đẩy nhanh những xung động trong cậu cho tới khi họ chạm đến ngưỡng tận cùng, mà vẫn thầm khao khát thêm nhiều nữa. Không một phân da thịt nào không được chạm đến, được vuốt ve, được yêu chiều.

Khi cuối cùng đôi môi của Thranduil cũng tìm được điểm đến của mình, Elrond cũng hoàn toàn phục tùng vô điều kiện, không do dự mà rũ bỏ. Chất lỏng là lụa luồn vào trong cơ thể Elrond, đem từng cơn sóng vụn vỡ của đắm say lan trải khắp thân mình. Bàn tay nghiến chặt lấy mặt cỏ, giật lên cả một đụm dày khi Thranduil tiếp tục trải sự công kích mãnh liệt và tuyệt mĩ trên người cậu. Khao khát nóng sốt khiến cậu run lên. Bờ môi ma mị kéo cậu vào vực thẳm, quằn mình nơi đỉnh điểm của khoái cảm căng tràn.

“Elrond…”

“Vâng” Cậu thở dốc, đôi con ngươi xám nhạt mở hé lên. Bóng dáng mơ hồ của một tiên rừng, hoang dã và cao ngạo, cương ngạnh và ranh ma, nhòa nhạt trước mặt cậu.

Và rồi đột ngột, Elrond rơi… rơi xuống khỏi mép vách dựng đứng vào khoảng hư vô bất tận. Linh hồn của rừng tràn ngập trong Elrond, hát cho cậu những giai điệu không tên, thì thầm bên tai những ước hẹn của nhiệt huyết và tình yêu bất diệt. Thân thể cậu dường như đang tự cử động, nâng lên và hạ xuống tựa cơn sóng của đại dương, lắng nghe hơi thở của Ithil. Bản thân đã từng trải qua khoái cảm đến nhường này hay chưa, Elrond chẳng còn nhớ được nữa. Mọi gánh nặng và muộn phiền đều tan biến đi, thả vào gió mà nhẹ nhàng bay đi như lá thu rời cành. Chỉ còn lại khao khát chân thực nhất nơi con tim cậu, và Elrond thuần phục trước nó, hoàn toàn, không ngần ngại. Cứ mãi bay cao lên, được nâng đỡ bởi đôi cánh của hoan lạc tơ nhẹ dịu dàng, tưởng như bản thân những vì tinh tú kia đang rót ánh sáng thánh thần lên người cậu.

“Ta yêu anh, Elrond. Đã luôn yêu anh.”

Những từ ngữ ấy giải thoát một phần linh hồn Elrond, phần hồn cậu chưa từng nhận ra mình đang kìm lại. Một dòng cảm xúc căng tràn trong người cậu, phá vỡ những mảnh xiềng xích cuối cùng đã giam hãm trái tim cậu bấy lâu nay.

Khi tâm hồn và thể xác cuối cùng cũng chậm rãi trôi trở về mặt đất, Elrond mỉm cười ngước lên nhìn Thranduil, bàn tay vuốt một lọn tóc hoàng kim khỏi vầng trán ướt đầm. “Vẫn cứ hoang dã và xinh đẹp như vậy, như đóa hồng dại mọc trong rừng già. Làm cách nào mà dòng chảy vô tình của thời gian và đau thương mất mát cũng không xóa nhòa được bản chất khinh suất đến cao ngạo của cậu?”

“Ta đã làm tròn trách nhiệm của mình bằng mọi khả năng của ta. Bảo vệ vùng đất này, bảo vệ thần dân tiên tộc trên lãnh thổ này. Đội trên đầu chiếc vương miệng của Mirkwood, Elrond à… nhưng ta không để nó định hình con người ta, hay xóa bỏ. Ta, bây giờ và mãi mãi, chỉ đơn giản là một tiên rừng mà thôi.”

Làn sương mờ bao phủ tầm mắt Elrond, nhưng Thranduil áp một tay lên má cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. “Chúng ta vẫn luôn là vậy: những tiên tộc giản đơn lựa chọn ở lại với Arda. Không còn bất cứ nghĩa vụ với bất cứ ai, bổn phận với bất cứ điều gì, ngoại trừ chính bản thân. Còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta nhiều ngàn năm trước đây không?”

Elrond chớp mắt, và Thranduil mỉm cười với cậu. “Ở lại với ta nơi Mirkwood. Ta sẽ chỉ anh xem những nơi bí mật và kết cho anh một vòng miện hoa. Chúng ta sẽ cùng nhau chạy dọc những cánh rừng, chơi đùa giữa những thân cây. Ở lại đây, hoàn thành nguyện ước của trái tim mình.”

Thay vì trả lời, Elrond đứng dậy và cầm lấy tay Thranduil, lẳng lặng dẫn người kia dọc theo lối mòn của khu rừng mà trở về nơi nghỉ chân của cậu. Sau vài phút lục lọi một cách chủ định, Elrond kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ và trao cho Thranduil.

“Gì vậy?” Thranduil hỏi, ngón tay lần theo đường vân khắc trên mặt gỗ cổ xưa bạc màu.

“Mở ra đi.”

Một cách cẩn thận, Thranduil kéo nắp hộp lên. Bên trong nó, nằm ngay ngắn giữa lớp vải sa tanh mềm mại, là một nhành hoa khô. Ánh mắt thích thú chợt nâng lên nhìn Elrond, và cậu mỉm cười.

“Hy vọng mãi nở hoa nơi trái tim Mirkwood… như tôi được bảo.”

Ánh nhìn Thranduil đảo từ đóa hoa nhỏ nhắn đến gương mặt tươi cười của Elrond, một vẻ kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt. “Anh đã giữ nó suốt ngần ấy năm trời… Vì sao vậy?”

“Nó cho tôi hy vọng trong những khoảng thời gian mà hy vọng là một điều xa xỉ khó tìm. Tôi trân trọng nó hơn bất cứ thứ gì khác.”

Nhẹ nhàng, Thranduil nâng đóa hoa tinh tế lên khỏi chiếc hộp và đặt môi hôn lên những cánh hoa mỏng manh, trước khi đặt nó trở lại. “Những hồi ức vô giá đó đáng được nâng niu, nhưng từ giờ trở đi ta muốn tạo nên thật nhiều ký ức mới.”

Tay trong tay, hai người rời khỏi nơi cắm trại và bước vào cánh rừng hoang vu, sẵn sàng đón nhận bất cứ thứ gì đặt ra trước mắt họ… bên nhau.




The End.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét