Chap 2: Trăng câu liêm – lạc viên
Tiếng cười của cậu nhóc đó cứ ám ảnh Soo Hyun suốt. Đó không phải là cười mỉa mai anh, mà gần như là đau đớn.
Một nhóc con như thế… đáng nhẽ không nên có điệu cười thê lương đến vậy.
Sau buổi chiều hôm đấy, mấy ngày tiếp theo của Soo Hyun lại diễn ra như thường lệ, chẳng có gì đặc biệt cả. Như một cuộn băng nhật trình cứ tua đi tua lại ngày này qua ngày khác, sáng thức dậy vác cặp đến trường, trưa chịu trận với lũ học sinh hỗn láo, chiều lại vác cặp về nhà, cuộc sống bình bình như vậy thực sự đã khiến Soo Hyun chán ngấy. Yên ổn cũng là tốt, nhưng khiến người ta phát bệnh.
Một điều an ủi nho nhỏ, đó là trong khu nhà anh sống có rất nhiều trẻ con. Những nhóc tì bốn năm tuổi đặc biệt dễ thương. Từ nhỏ chơi với trẻ con đã là sở thích đặc biệt của Soo Hyun, vì thế nên mới quyết định làm giáo viên. Nhưng xem ra chọn nhầm rồi.
Vì Soo Hyun hay chơi với chúng, nên lũ trẻ ở đây cũng rất thân thiết với anh. Vừa về đến đầu khu tụi nhóc đã ùa ra ríu rít như bầy chim nhỏ. Soo Hyun cũng vui thích ngồi xuống chơi đùa với chúng, nghe chúng kể đủ mọi chuyện trên đời. Đột nhiên một đứa nhóc nói với anh:
“À phải rồi Soo Hyun sensei, có Kibum hyung tới tìm anh đó”
Sensei… cách gọi thầy giáo ở Nhật, nghe thật tuyệt… Nhưng còn…
“Kibum hyung?” – Soo Hyun ngạc nhiên lặp lại. Những đứa nhóc khác cũng nói:
“Đúng thế, Kibum hyung bảo anh ấy là người thân của Soo Hyun sensei mà”
“Anh ấy còn mang kẹo đến cho bọn em nữa”
Người thân? Soo Hyun có người thân nào tên như vậy sao? Anh nghĩ mãi không ra, đành hỏi lũ nhóc:
“Vậy giờ người tên Kibum đó đang ở đâu vậy”
“Đang chờ Soo Hyun sensei ở trong nhà đó.” - tụi nhóc hồn nhiên nói – “Kibum hyung mở cửa cho bọn em vào, còn lấy bánh cho ăn nữa”
“Há?”
Càng lúc càng không hiểu nổi, Soo Hyun liền xua lũ nhóc đi chỗ khác chơi, rồi phóng vọt về nhà. Chìa khoá còn trong túi đây, chỉ có độc nhất một chiếc do Soo Hyun giữ, người ngoài làm sao có được? Rốt cuộc người tên Kibum đó là ai vậy? Anh vội vàng mở cửa chạy vào trong.
“Sao lâu dữ vậy?”
Đập ngay vào mắt Soo Hyun, đang ngồi vắt vẻo trên thành lò sưởi đối diện cửa ra vào, là cậu nhóc hôm trước anh đã gặp trong vụ cướp đó. Chính xác hơn là cậu nhóc đã gây ra vụ cướp đó và kéo Soo Hyun vào như một tòng phạm giúp cậu ta bỏ trốn. Những kí ức không mấy dễ chịu đó vốn đã mờ dần trong đầu Soo Hyun mấy hôm nay, giờ lại ùn ùn kéo về như bão lũ ngay khi vừa nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo xinh đẹp đó. Mà lại nhìn thấy chễm chệ ngồi trong nhà của chính mình.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Soo Hyun, cậu ta cười, vẫn với điệu bộ khinh khỉnh đó, và buông lời trêu chọc:
“Làm gì mà nhìn tôi như thấy quỉ vậy?”
“Không… không phải vậy” – Soo Hyun lắp bắp – “Tại sao cậu lại vào được đây?”
“Anh hỏi thật ngớ ngẩn. Quên mất tôi là ai rồi sao?”
Cậu ta cười lớn, khiến Soo Hyun bỗng cảm thấy mình ngu ngốc lắm. Một tên trộm như cậu ta thì phá khoá vào nhà chỉ là trò trẻ, mặc dù xét về độ tuổi thì vẫn còn là trẻ con thật. Soo Hyun trấn tĩnh lại, đưa tay đóng cửa sau lưng. Đây là nhà của anh cơ mà, chẳng việc gì phải cuống cuồng lên như thế. Liền lấy lại phong độ chủ nhà mà hỏi cậu ta:
“Tôi hỏi nhầm. Đáng nhẽ phải hỏi là, tại sao cậu lại tìm được nhà tôi mà đột nhập vào”
“Một câu hỏi ngớ ngẩn y hệt” - cậu ta tiếp tục cười như thể gặp phải một gã ngốc nhất thiên hạ – “Chẳng nói đến tôi, người bình thường cũng có thể làm được. Cái thị trấn bé tí này có mỗi một cái trường học, hôm qua anh tự xưng là giáo viên, lại có vẻ mới chuyển về đây nên chỉ việc đến đó hỏi xem tên thầy giáo ngốc nghếch nào vừa mới chuyển về là ra ngay rồi. Nếu anh nói anh là nam tiếp viên may ra tôi còn tốn chút công sức đi hỏi từng nơi một.”
Gáy cổ Soo Hyun đỏ bừng lên, có lẽ cả mặt cũng vậy. Xem ra đấu khẩu lại ở thế yếu rồi. Cố phớt lờ đi câu nói chọc tức rõ rệt, Soo Hyun chẳng tỏ ra lịch sự khách khí chút nào nữa, hỏi luôn:
“Tại sao cậu lại mò đến đây vậy?”
Những người như tên nhóc này, chắc cũng không cần trà bánh để đưa đẩy câu chuyện.
Quả nhiên, không chút xấu hổ, cậu ta thản nhiên nói:
“Đến giúp anh thực hiện lời hứa đó.”
“Lời hứa nào?”
“Còn trẻ mà đã lú lẫn rồi. Chẳng phải chính miệng nói tôi đến chỗ anh đi, giờ đã quên rồi sao?”
“A… ý tôi là hãy đến trường học để đi học cơ mà, đâu có nói cậu đến phá khoá nhà tôi đâu?”
“Như nhau cả thôi” - Cậu nhóc phẩy tay – “anh đã ‘đảm bảo’ là tôi sẽ được sống như trẻ con bình thường, vậy tức là trẻ con bình thường là phải ngày ngày vác bụng rỗng đi học, tối đến chui vào gầm cầu ngủ hả? Hay là tôi nhầm nhỉ?”
“Cậu không có nhà sao?”
“Hỏi lạ.”
Nhất thời Soo Hyun không nghĩ ra lí do nào để nói về việc xâm phạm gia cư bất hợp pháp này nữa. Biết là mình đã thắng, cậu nhóc tỉnh bơ nhảy khỏi nóc lò sưởi, cười gian sảo đắc thắng:
“Quyết định vậy nhé”
Rồi bắt đầu bình thản bước vào bếp, tự nhiên cứ như nhà mình. Tiếng nói của cậu ta vọng ra hỏi:
“Quên mất, anh có muốn ăn mì xào không để tôi nấu luôn thể?”
Có vẻ địa vị chủ khách đã hoán đổi, Soo Hyun cứ đứng trợn mắt ngó kẻ đột nhập tự tung tự tác mà chẳng nói được câu nào. Trên đời này lại có một tên nhóc như vậy sao?
Cậu ta còn khó đối phó hơn lũ học sinh bình thường gấp trăm lần.
.
.
Mấy tháng chuyển tới đây đã quen ở một mình, giờ nhà có thêm một cậu nhóc nữa, cảm giác thật là kì quái. Soo Hyun không thể hiểu được cậu ta đang nghĩ gì, mới hôm trước vừa nghe đến đã nổi giận bỏ đi, thế mà hôm nay đã chạy đến nhà anh ở rồi. Nhìn có vẻ trầm lặng vậy mà lại nói rất nhiều, hơn nữa mồm mép cũng rất lợi hại, Soo Hyun hoàn toàn không phải là đối thủ.
Cậu nhóc ở nhà Soo Hyun, thế mà anh lại chả biết gì về cậu ta cả. Chỉ có mỗi một mẩu lí lịch nho nhỏ là xuất thân ở khu Bạch nguyệt. Thông tin chẳng tốt đẹp gì.
Không biết gì hết về người đang ở cùng mình thật là không chấp nhận được, thế nên Soo Hyun quyết định bỏ kế hoạch giả điếc đi mà nhấc gót vào trong bếp, nơi đang toả ra một thứ mùi đặc biệt nồng nặc. Anh nhăn mũi, ngó vào chảo mì đang sôi bùng bục trên bếp, ngờ vực hỏi:
“Ờ… cái này… là gì thế?”
“Mì xào thập cẩm, anh không tự nhìn thấy được à?”
“Có ăn được không thế?”
Ánh mắt sắc lạnh như mũi dao bắn thẳng vào Soo Hyun, anh quyết định không hỏi gì về cái sẽ vào bụng mình tối nay nữa mà chuyển sang vấn đề chính. Điều tra thân thế.
“Umm… này”
Không trả lời.
“Này… tôi đang gọi cậu đó”
“Tên tôi là ‘này’ chắc” - cậu nhóc quay lại đốp chát. Rõ ràng là biết Soo Hyun đang gọi mình mà. Soo Hyun nhăn mặt:
“Không biết tên thì phải gọi vậy chứ sao. Nhân tiện, tên cậu là gì vậy?”
“Tôi nghe lũ trẻ con bên ngoài nói cho anh biết rồi mà”
“Nhưng tôi quên rồi, với cả nguyên tắc lịch sự là phải tự giới thiệu tên mình chứ”
“Làm như mình lịch sự vậy, anh cũng đã nói tên đâu” - cậu ta chu môi lên giễu cợt – “tên là Kim Kibum, nhớ rõ đó.”
“Kim Kibum à?” – Soo Hyun nghĩ, cả cái tên nghe cũng có vẻ người lớn nữa – “Được rồi. Còn tôi là…”
“Shin Soo Hyun chứ gì, tôi biết từ lâu rồi”
“Đã vậy sao còn bắt phải giới thiệu?”
“Tôi có nói vậy đâu, là tự anh nói lịch sự thì phải vậy đấy chứ. Nói luôn để đỡ phải nghe, cũng như để anh đỡ mất công tỏ ra lịch sự, tôi còn biết rõ ngày sinh tháng đẻ, nguyên quán gốc gác của anh nữa kìa. Bỏ nhà lên đây dạy học, anh cũng thú vị ghê nhỉ.”
Kibum nói một lèo với ngữ điệu cao ngạo muốn chọc tức chết cả trâu. Nghĩ đến việc một cậu nhóc thế kia mà lại biết rõ về mình, trong khi bản thân lại chẳng biết gì về đối phương khiến Soo Hyun tức khí xông lên đến tận cổ, chẳng nói được câu nào. Cuối cùng cũng quyết định gạt bỏ tự ái qua một bên mà quyết tâm phục thù, Soo Hyun bèn tập trung vào nhiệm vụ chính của mình:
“Kibum àh, bao nhiêu tuổi rồi ?”
“30”
“Không thể nào.”
“Anh không tin thì còn hỏi làm gì.”
Một lần nữa lại chứng tỏ tài năng đấu khẩu dưới cơ tên nhóc con kia, Soo Hyun phải cố lắm mới giữ được bản thân bình tĩnh. Anh tự nhủ, không được nổi giận, như vậy chỉ khiến cậu ta thoả mãn thôi, mà cái bản mặt đó khi thoả mãn thật không thể chịu được. Phải nhẫn nại. Nghĩ vậy, anh bèn nặn ra một nụ cười méo mó, hỏi lại lần nữa:
“Không đùa đâu, cậu bao nhiêu tuổi vậy?”
Nụ cười đó cho ra liền nhận lại ngay một ánh nhìn nhạo báng khinh khỉnh. Thật hoài công Soo Hyun đã cố ban phát nụ cười.
Nhưng cũng được lợi là Kibum cuối cùng cũng trả lời tử tế.
“Đừng có giả bộ cười kiểu vậy, trông kinh quá. 14 tuổi”
Hơi tổn thương lòng tự hào của Soo Hyun một tí, nhưng đạt được mục tiêu là tốt rồi. Tên, và tuổi rồi, và… cái gì nữa nhỉ. Quê quán chăng?
“Cậu đến từ đâu vậy?”
“Vùng này”
“Vậy còn quê quán?”
“Vừa nói rồi còn gì.”
“Không phải, quê quán khác, là nơi sinh của cha mẹ”
“Làm sao tôi biết được, đến cha mẹ là cái gì còn chả biết nữa” – Kibum cười khinh miệt, tay đảo đảo cái hỗn hợp màu nâu trong cái chảo. Hình như đó là một câu không nên hỏi, Soo Hyun có hơi hối hận về chuyện đó. Cậu ta… có lẽ chỉ vì hoàn cảnh mà trở nên như vậy. Anh đang định nói một câu xin lỗi thì bỗng nhiên Kibum quay đầu lại, nói liến thoắng:
“Nhanh nhanh, lấy đĩa cho tôi.”
Soo Hyun lúng túng làm theo, tự hỏi ai là chủ nhà ở đây? Thật uổng công anh đã có chút ân hận, vì cậu ta có vẻ chẳng buồn tủi gì cả. Món mì cuối cùng cũng được bày ra đĩa một cách chỉnh chu, trông có vẻ đẹp mắt và ngon lành chẳng kém gì nhà hàng. Soo Hyun hớn hở ngồi xuống, cầm đũa gắp lên một cuộn mì nóng bỏ vào miệng nếm thử. Ngay lập tức, một mùi vị đặc biệt… kinh khủng xông thẳng từ đầu lưỡi lên tận não, và Soo Hyun phải cố lắm mới ngăn được thức ăn trong miệng bay vọt ra ngoài. Kibum ngồi nhìn Soo Hyun bịt chặt miệng, ngửa cổ lên trời cố nuốt trôi với ánh mắt nửa kì thị nửa thú vị, hỏi:
“Phản ứng như vậy là sao hả?”
“C…cái này là gì hả? cậu bỏ…bỏ độc vào nó hả?” – Soo Hyun nhăn nhó nhắm tịt mắt lại. Cái vị kinh hoàng như nuốt phải hàng trăm con giun nhúng trứng thối đó vẫn còn dính đặc trong miệng anh. Kibum thản nhiên nói:
“Bỏ độc mà để anh nhận ra được sao? Đã nấu rồi thì ăn hết đi”
“Cái này mà ăn được sao??”
“Đương nhiên, tôi ăn nó hàng ngày đó”
“Thế mà cậu vẫn sống được tới bây giờ hả?”
Soo Hyun trợn mắt làm vẻ không-thể-tưởng-tượng-được trên mặt, lập tức lãnh một ánh mắt sắc như dao quét thẳng vào mình.
“Đừng vớ vẩn nữa, ăn nhanh đi”
“Nhưng cái này thật sự không thể ăn được! Nhỡ chết người thì sao?”
Để đáp lại câu hỏi của Soo Hyun, Kibum tỉnh bơ vừa đút một gắp mì vào miệng nhai vừa nhìn Soo Hyun một cách nhạo báng. Sau một hồi đích thân ‘thẩm định’, cậu phán một câu kết luận:
“Không chết được. Ăn đi”
“Nhưng…”
“Anh là giáo viên mà không biết phép lịch sự gì cả” – Kibum chẹp miệng – “Được người khác mời ăn thì phải vui vẻ ăn hết chứ, một cọng cũng không được bỏ lại”
“Chuyện đó khác”
“Khác gì, chẳng nhẽ không phải tôi bỏ công ra nấu cho anh ăn à? Nói cho mà biết, tôi chưa bao giờ nấu ăn cho ai đâu đấy.”
Soo Hyun nhìn đĩa mì đầy ụ một cách khủng hoảng. Ăn thứ này vào, không chết vì ngộ độc thì cũng tử nạn vì đau tim.
Nhưng cậu ta lại nhắc đến ‘lịch sự’ ở đây, một giáo viên như anh mà để cho thằng nhóc này [ tên trộm này ] dạy về phép ‘lịch sự’ thì còn mặt mũi nào nữa?
Ah~~ Thật là khó nghĩ quá…
Trong lúc đó, Kibum có vẻ đã mất kiên nhẫn khi cứ phải ngồi nhìn Soo Hyun đắn đo qua lại. Cậu gấp rút tận dụng từng phân của bộ não để nghĩ ra một phương thức phù hợp nhất để đối phó với cái con người cứng nhắc cổ hủ đang ngồi trước mặt. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cùng lúc đó trên gương mặt thanh tú của Kibum xuất hiện một nụ cười quỉ quyệt.
Một nụ cười như thế thường không báo trước điều gì hay ho.
Kibum phóng vọt ra khỏi phòng trong 10 giây, xong lại xuất hiện ở cửa bếp vẫn với nụ cười trên môi. Và trước khi Soo Hyun kịp hiểu ý nghĩa của nụ cười kì quái đó, Kibum đã nhanh như chớp chộp lấy cổ anh kéo về phía mình, nghiêng đầu dùng khuôn miệng nhỏ xinh cướp lấy bờ môi của anh một cách thần tốc. Soo Hyun trợn tròn mắt, não bộ dường như đóng băng tê liệt trước cái cưỡng hôn bất ngờ này, và khi dư vị của nó qua đi, anh vội vàng xô Kibum qua một bên, hoảng hốt nhảy chồm khỏi ghế của mình mà chạy đến cuối phòng, mặt đỏ bừng lắp bắp hỏi:
“Cậu… cậu làm cái gì thế hả??”
“Cái gì là gì? Ở nước ngoài người ta coi việc hôn môi là một nghi thức chào hỏi đấy” – Kibum đưa ngón tay cái lên quẹt hờ qua môi, cười.
“Chào hỏi gì chứ? Đang ăn thì chào hỏi nỗi gì??”
“Anh đâu có ăn, nhắc lại”
“Kể cả thế, sao có thể tùy tiện hôn môi như vậy chứ? Cả tôi và cậu đều là con trai mà!”
“Ey, đừng nghĩ tôi kiss anh chỉ vì tôi thích nhé, không có đâu”
“Không thì sao?”
“Vì cái này” – Kibum giơ ra cái máy ảnh của Soo Hyun trước mặt anh một cách xảo quyệt. Soo Hyun tò mò bước lại gần coi và lập tức há hốc mồm ra ngó cái đang hiện trên màn hình. Chẳng biết bằng cách nào [ vì lúc đó Soo Hyun sốc quá chẳng biết gì nữa ] Kibum đã chụp được cảnh anh đang bị cậu ta cưỡng hôn. Tệ hơn, trong bức ảnh chẳng có tí biểu hiện kháng cự hay chống đối nào, mà không hiểu Kibum chụp theo cái góc độ ma quỉ nào mà trông lại có vẻ như Soo Hyun là người chủ động. Soo Hyun vội vã đưa tay chộp lại cái máy ảnh, nhưng Kibum tinh quái đã lường trước được điều này mà nhảy tránh ra, giữ một khoảng cách an toàn đảm bảo máy ảnh không bị cướp lại. Cậu ta cười nói:
“Sẽ thế nào nếu tôi dán bức ảnh này trước cổng trường của anh nhỉ? Thật thú vị quá”
“Cậu…” – Soo Hyun hoảng hốt gào lên, nhưng ngay lập tức ép bản thân trấn tĩnh lại, đối với một tên nhóc như thế này thì nổi nóng chả có ích gì nhiều, chỉ càng khiến cho cậu ta đắc chí. Chắc chắn cậu ta đang âm mưu chuyện gì đó. Soo Hyun bình tĩnh đáp lại – “Thật ra thì cũng chẳng có gì cả. Không có luật nào nói giáo viên không được có bạn gái cả. Chả ảnh hưởng gì đến danh tiếng của tôi nếu tôi đi hôn một cô gái hết”
“Ah, vậy thêm một dòng chú thích cho người ta biết tôi là con trai nhé?”
“Vậy thì… cậu cũng bị nói giống tôi thôi”
“Anh nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?”
Kibum cười mỉm, mặc dù trông dễ thương hết sức nhưng Soo Hyun biết đó là dấu hiệu mình đã thua rồi. Anh đành hỏi thẳng:
“Thật ra cậu đang âm mưu cái gì chứ?”
“Chẳng có gì cả” – cậu nhóc nhún nhảy bước trở lại bàn ăn, miệng cười tươi như hoa tay chỉ vào đĩa mì đang đợi Soo Hyun – “Chỉ là hãy ăn hết chỗ mì này thôi”
“Chỉ vì thế thôi sao?”
“Ừ.”
Đắn đo một lúc, Soo Hyun đành ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Giữa danh dự và dạ dày, đương nhiên thà để bị đau bụng còn hơn bị người đời nhìn bằng ánh mắt kì thị đến mãn đời.
Thật tình, chỉ vì muốn ép Soo Hyun ăn bằng được đĩa mì, mà cậu ta tốn công sức bày bố tinh vi như vậy. Chứng tỏ tính cố chấp háo thắng quả không hề nhỏ, là một đứa trẻ cứng đầu.
Và đứa trẻ đó nhất quyết không buông tha Soo Hyun khỏi món mì khinh khủng. Cậu ta cười một cách hiền dịu hết sức [ giả tạo ], tay khua khua dĩa mì nhão nhạo dần tiến đến trước mặt Soo Hyun…
.
.
Cuối… cuối… cuối cùng đĩa mì cũng đã sạch trơn không còn một cọng, và Kibum ngồi nhìn Soo Hyun một cách thỏa mãn. Sau bao nhiêu cực khổ nuốt lên nuốt xuống, Soo Hyun mới giải quyết xong đĩa mì đó, giờ thì hậu quả là anh nằm bò ra bàn, hai mắt trợn ngược và trông có vẻ chẳng còn chút sinh khí nào.
Trừ khi Kibum nói xạo, không thì Soo Hyun vẫn không thể hiểu cậu ta sống kiểu gì với cái tài nấu ăn cực kì tệ mạt này. Hoặc giả vì ăn nó suốt mà tính khí hóa ra thất thường thế này.
Có một điều Soo Hyun có thể chắc chắn, đó là không bao giờ có chuyện tên nhóc kia được động vào nồi xong chảo một lần nữa. Không bao giờ.
“Ahh~” – Kibum ngáp dài một tiếng, đứng dậy duỗi tay duỗi chân rồi quay sang bảo Soo Hyun – “Buồn ngủ rồi, anh rửa bát đi nhé”
Rồi đi thẳng lên tầng hai. Soo Hyun kinh ngạc nhìn theo bóng cậu ta biến mất trên hành lang, cảm thấy chưa từng gặp một tên nhóc nào lạ lùng đến thế, tự nhiên đến phát sợ. Anh cũng vội vàng nhảy theo cậu ta lên trên. Tầng hai chỉ có một phòng, là phòng ngủ của Soo Hyun với độc một cái giường. Và đúng như dự đoán, Kibum đã cuộn mình rúc vào trong đó, nằm xem tivi như thể quí tộc vương giả. Nghe tiếng bước chân lại gần, Kibum quay đầu lại hỏi:
“Ủa, anh rửa bát xong rồi sao?”
“Chưa, nhưng mà…” – Soo Hyun nhăn nhó hỏi – “sao cậu lại nằm dài ở đây?”
Kibum tròn mắt lên tỏ vẻ ngây thơ.
“Không nằm đây thì nằm đâu, căn phòng bé tí này có mỗi một cái giường mà”
“Thế tôi nằm đâu?”
“Ồ, đây là giường đôi đấy” – Cậu ta cười tít mắt, đưa tay ra vỗ vỗ xuống đệm – “Còn đủ chỗ cho anh”
“Không được, nhỡ lúc tôi đang ngủ cậu lại…”
“Đừng tưởng bở, tôi không có dễ dãi thế đâu” – Vẻ kiêu ngạo quen thuộc lướt qua khuôn mặt Kibum, cậu ta chu môi ra nói – “Sợ thì anh xuống dưới nhà mà ngủ”
“Cái gì, nhưng đây là giường tôi mà?”
“Không lẽ anh bắt tôi ngủ đất hả? như thế là ngược đãi trẻ con đấy”
Soo Hyun cứng họng. Anh nghĩ ngợi một cách khó khăn. Không thể ngủ dưới kia được, trời rét thấu xương mà ở đây chỉ có một cái chăn bông, cả lò sưởi cũng phải tắt đi cho đỡ tốn điện. Còn ở đây thì.
“Không nhanh là tôi đổi ý đó nha”
Đành vậy. Không thể chịu chết rét được.
Soo Hyun đành nhắm mắt chui vào trong chiếc chăn ấm áp để mở, không quên ôm theo một cái gối ôm làm ‘ranh giới’, thận trọng cảnh báo Kibum:
“Này, nếu cậu mà lấn qua cái này hay… có bất cứ hành động quái dị nào, tôi sẽ đá bay cậu ra khỏi đây đó”
“Anh dám làm thế hả?” – Kibum cười đầy thách thức.
“Đương nhiên”
Bận rộn cả ngày cãi cọ, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét