27 thg 12, 2010

Artemis - Chap 4

Chap 4 : Trăng treo – Lặng…


 
Kagura hime nhìn lên ánh trăng.

Địa vị của nàng. Xuất thân của nàng. Quê hương của nàng... Nàng không thuộc về thế giới này

Trăng cứ tròn dần... đầy dần... 

Mang theo một tiếng thở dài đầy bi ai...


#####




Cuộc sống kì lạ cứ thế tiếp diễn…
.


Bên cạnh đó cũng có những rắc rối kinh hoàng. Điển hình là việc nấu nướng.

Cuối tuần đó, lần đầu tiên trong đời Soo Hyun cũng thắng được Kibum trong việc tranh giành quyền làm chủ cái bếp. Sau khi vận dụng hết khả năng, dụ khị được cậu lên trên tầng ngồi xem ti vi và ‘cứ chờ rồi tôi mang đồ ăn lên’, Soo Hyun vào bếp nội trợ trong niềm hạnh phúc vô bờ. Cuối cùng anh cũng đã không phải ăn cái thứ đồ kinh khủng đó nữa rồi.

Với tâm trạng lâng lâng trên mây trên gió, hôm nay Soo Hyun trổ tài nấu JaJangMyun, món ăn mà anh tâm đắc nhất. Mùi mì ngập tràn căn bếp nhỏ, thơm lừng. Soo Hyun vui vẻ đổ đầy ra hai tô lớn đặt vào trong khay, bước ra lên tầng hai. Chắc chắn Kibum sẽ phải ngỡ ngàng phục sát đất vì tài năng đầu bếp của anh.

Hôm nay cũng là ngày trăng tròn đầu tiên của tháng mười. Không hiểu sao mà Kibum lại đặc biệt phấn khích.

Tiếng ti vi vọng ra đều đều, nhưng khi anh gõ cửa [ thực chất là dùng khay mì tông vào cửa, vì hai tay bận cả rồi ], lại chẳng thấy hồi âm chút nào.  Thật là, với khay mì trên tay thế này thì làm sao mở cửa được, cậu phải biết điều đó mà đợi sẵn chứ, hay chí ít cũng ra ngay khi có tiếng gõ. Chờ không nổi nữa, Soo Hyun nghiến răng dùng chân mà vặn nắm đấm, rồi bước vào phòng. Bên trong ngoài tiếng ti vi ra, không còn gì khác. Và Soo Hyun cũng biết vì sao không có ai mở cửa.

Kibum đang ngủ. Hai tay ôm lấy cái chăn bông ngang ngực, lưng dựa vào chiếc gối đầu giường, khuôn mặt thon gầy khuất sau mái tóc đen bỗng trở nên hiền lành tột độ, và thanh khiết như một viên pha lê. Soo Hyun khẽ mỉm cười. Xem ti vi rồi ngủ thiếp đi, cậu ta lúc này thật giống một đứa trẻ.
Kibum trở mình nằm nghiêng, khuôn mặt nhẹ quay về phía Soo Hyun, và vô tình lại gần đến mức anh có thể cảm thấy hơi thở của cậu đều đều phả vào da mặt. Một cảm xúc vô hình bỗng dâng lên cuồn cuộn trong người, thúc ép Soo Hyun dang cánh tay ra ôm gọn bờ vai nhỏ bé kia vào lòng. Anh cố trấn tĩnh lại, nhưng chẳng thể nào dứt mắt ra khỏi khuôn mặt ấy được. Đôi môi nhỏ khép hờ, thỉnh thoảng lại khẽ chuyển động như cuốn Soo Hyun vào sâu thẳm.

Soo Hyun nhận ra… tình cảm đặc biệt này lớn hơn anh tưởng… rất nhiều.

Tại sao lại như thế này?

.

Nhưng…  ‘như thế này’ có gì không đúng? Sẽ không sao nếu anh làm như vậy chứ?

Chỉ là một cái chạm nhẹ thôi, đâu có gì quan trọng… cậu ấy cũng từng nói vậy

Sẽ ổn cả…

Tự trấn an mình như vậy, Soo Hyun tiến sát lại gần hơn, cho đến khi hai bờ môi khẽ chạm vào nhau. Một dòng cảm xúc ngọt ngào tựa như mĩ tửu thấm dần xuống cổ họng…

Anh muốn được nhiều hơn nhưng lại sợ Kibum tỉnh giấc, ngay cả đưa tay chạm vào cũng không dám, chỉ cố giữ như vậy lâu thật lâu…

.
.

Hai bờ môi đã rời nhau từ lúc nào, và cũng không làm cho Kibum tỉnh giấc, nhưng Soo Hyun vẫn đỏ bừng bốc khói, tim đập dồn dập như trống liên thanh. Một phần là do cảm xúc nhộn nhạo, phần còn lại cũng vì xấu hổ. Khi không lại chủ động hôn môi cậu ta, Kibum mà biết được chuyện này thì hẳn sẽ nhìn anh với con mắt đặc biệt ngạo mạn, hoặc lấy ra châm chọc đến mười ngàn năm. Dứt khoát không để cảm xúc bùng phát một lần nữa, anh lùi xa về góc phòng, toàn tâm toàn ý tránh nhìn vào khuôn mặt đầy sức quyến rũ kia.

Trong lúc đó, ánh mắt Soo Hyun chạm phải đôi dép bông trước cửa, là đôi dép đi trong nhà của anh. Soo Hyun đã đi nó lên đây, vậy tức là Kibum toàn đi chân không trong nhà. Tuy rằng mới đầu đông nhưng khí hậu rất lạnh, chân không đi trên nền gỗ lạnh thế này không tốt chút nào, nhưng cơ bản là ở đây chỉ có một đôi dép của Soo Hyun. Từ lúc chuyển đến đây anh luôn sống một mình, và cũng không có khách khứa mấy nên chẳng nghĩ đến việc sắm sửa gì thêm. Nhưng giờ thì khác rồi. Suy nghĩ từ giờ trở đi có thêm một người nữa cùng sống trong nhà thật lạ lẫm, nhưng rất thú vị. Cần phải mua thêm một đôi dép bông, đó là dĩ nhiên. Và nhiều đồ dùng khác nữa. Soo Hyun cười khúc khích. Ai ngờ ‘nuôi trẻ con’ lại thú vị thế này.

Phải rồi, còn một cái nhất định phải có nữa.

Soo Hyun quyết định viết một mẩu giấy nhỏ để lại, rồi hứng khởi rời khỏi nhà.

.
.


Yên lặng quá

Không có ai ở đây cả…

.
.

Kibum khẽ mở mắt ra. Căn phòng nhỏ đã hoàn toàn chìm trong bóng tối từ lúc nào, và tiếng ti vi cũng đã tắt, mọi âm thanh còn sót lại đều tan hoà vào hư không. Yên tĩnh thế này thật thoải mái, và bóng tối từ lâu đã là bạn đồng hành của cậu, chẳng lạ lẫm gì. Bóng tối che giấu con người, và được ẩn mình trong đó luôn là sở thích của cậu.

Nhưng bóng tối này so với trước kia lại khác hẳn.

Dù tối đen như mực, nhưng đi kèm theo nó không phải là cái lạnh lẽo cố hữu. Không, ở đây rất ấm áp dễ chịu. Kibum nhận ra là đã có ai đó đã đặt hai tay cậu vào trong và kéo chiếc chăn bông phủ kín lên ngang vai, bên cạnh còn đặt một túi chườm nóng nhỏ. ‘Ai đó’ đương nhiên là chỉ có một người. Kibum nhắm mắt rúc sâu hơn vào trong chăn, cảm nhận hơi ấm cùng sự mềm mại dịu dàng bao bọc lấy người mình, thật sự không muốn lại bước ra ngoài nữa. Ở đây thật tuyệt.

Tuy vậy… có phải cậu lại đang sai lầm?

Kibum lặng lẽ rời khỏi giường, di chuyển trong phòng tối nhẹ nhàng như một con mèo, đi đến bên công tắc đèn điện. Ánh sáng trắng bùng lên trong căn phòng, và điều đầu tiên Kibum nhìn thấy là cậu suýt nữa đã đá phải một khay đựng cái gì đó đen đen như mì nằm ngay trên sàn, giữa phòng. Thật tình, để đồ ăn ở đây như thế này, thế giới chẳng còn người thứ hai. Kibum cười, đành bước đến bê cái khay ra chỗ nào đó an toàn hơn, và rồi nhìn ra một mẩu giấy nhỏ có nét chữ viết tay của Soo Hyun:

‘Anh ra ngoài mua đồ, em đừng có ăn trước đó”

Kibum liếc nhìn đồng hồ. Chết rồi, giờ Soo Hyun còn đi đâu chứ? Cũng tại cậu ngủ quên, nếu không nhanh sẽ muộn mất…

Đúng lúc đấy thì cậu nghe thấy tiếng khoá cửa kêu lạch cạch, liền vội vàng chạy xuống dưới nhà. Cửa bật mở.

“Soo Hyun, sao anh…”

Cậu đột nhiên sững lại, lời đang nói ra lập tức bị ngắt quãng. Kibum trừng trừng nhìn thẳng về phía trước với một ánh mắt kinh hoàng, đôi môi vốn lúc nào cũng cao ngạo bình tĩnh bỗng trở nên run lẩy bẩy. Hoàn toàn mất tự chủ, cậu giật lùi về phía sau ba bước, loạng choạng. Người đang đứng trước mặt cậu, hoàn toàn không phải là Soo Hyun.

“Đã lâu không gặp nhỉ, Mười Ba”

.
.

Hai tay xách thật nhiều túi bịch lỉnh kỉnh, Soo Hyun vội vã rảo bước tiến về phía nhà mình. Trời đông tối nhanh quá, chớp mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi. Soo Hyun cũng không ngờ việc mua sắm lại mất nhiều thời gian thế này, càng đi càng thấy có nhiều đồ cần phải mua. Giờ Soo Hyun mới hiểu được tại sao mẹ anh hồi xưa cứ lúc nào đi đến trung tâm thương mại đều mất hút ở đó đến cả nửa ngày. Thật ra nó cũng có một chút thú vui.

Về đến gần nhà, một điều lạ lùng đập vào mắt khiến Soo Hyun ngạc nhiên hết sức. Một dáng người thanh mảnh nhỏ nhắn đang đứng tựa lưng vào cửa chờ đợi, dù trong bóng tối anh cũng nhận ra đó là Kibum. Cậu ấy đứng đây chờ anh về sao? Thật không thể tưởng tượng được với một tính cách như vậy lại có thể hành động dễ thương đến thế. Soo Hyun vui vẻ rảo bước về phía cậu.

Nghe tiếng bước chân, Kibum quay đầu lại. Soo Hyun cười hỏi:

“Sao lại đứng ở ngoài này vậy? đợi anh à?”

Kibum không trả lời, cũng không phản ứng gì cả, chỉ đứng đó nhìn anh đăm đăm. Thật lạ, Soo Hyun nghĩ, như bình thường cậu ta phải nói móc lại đại loại như ‘anh nằm mơ à, đừng có tưởng bở’ hay những gì tương tự thế, nhưng lần này lại chỉ đứng nhìn thẫn thờ bằng một ánh mắt khác lạ, khuôn mặt biểu lộ một thần thái đặc biệt mà Soo Hyun không tài nào hiểu.

Bộ áo đen Kibum đang mặc tan lẫn vào bóng tối khiến bóng hình cậu cũng chập chờn hư ảo, hình ảnh này bỗng nhiên làm trong lòng Soo Hyun nổi lên mội nỗi sợ hãi mơ hồ, vội nắm lấy vai cậu hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Một lúc sau cậu mới cất tiếng hỏi bằng một giọng đều đều:

“Anh đã đi đâu vậy?”

“Chỉ là… mua một chút đồ thôi. Tại giờ có em ở chung rồi. Có chuyện gì vậy? Sao em lại đứng ngoài này?”

“Không có gì. Nhanh lên thôi”

Giọng điệu bỗng trở nên gấp gáp lạ thường, Kibum đỡ lấy tất cả đống đồ Soo Hyun đang cầm chạy vù vào trong nhà, rồi trở ra chưa quá năm giây. Trong khi Soo Hyun còn hoang mang chưa hiểu chuyện gì thì cậu đã khoá chặt cửa lại, rồi túm tay anh kéo đi không giải thích một lời. Soo Hyun ngớ người vội hỏi:

“Ấy khoan đã, chúng ta đi đâu vậy?”

“Cứ đi theo em thôi. Không đưa anh đi bán lấy tiền đâu mà lo”

Kibum quay lại cười. Nghe thấy giọng điệu cậu dường như đã bình thường trở lại, Soo Hyun cũng an tâm phần nào.

“Ah… nhưng, còn mì? Em đã ăn chưa?”

“Chưa, nhưng mà bọc lại để vào trong tủ lạnh rồi, không sợ hỏng đâu”

“Vậy tí nữa về ăn nhé”

Kibum không nói gì.

.
.

Chẳng bao lâu sau, Soo Hyun đã biết nơi mà Kibum muốn đưa anh đến là gì. Ban đầu anh cứ sợ rằng đó là vũ trường hay một nơi chơi bời nào đó, vì dù sao Kibum cũng đến từ khu Bạch nguyệt. Nhưng nơi đây lại khác xa so với tưởng tượng của anh, và nó thật sự đã làm cho Soo Hyun cảm thấy hơi ngượng vì những suy đoán của mình.

Đó giống như là một lễ hội văn hoá của Nhật, mà lại không phải. Những người ở đây đa phần đều đeo mặt nạ truyền thống Nhật Bản, nhưng lại mặc hanbok chứ không phải yukata. Đồ ăn và các trò chơi dân gian cũng pha trộn mỗi bên một ít, thật sự rất đa dạng. Khu phố này ngày thường luôn âm u xám xịt, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại như có thêm một luồng sinh khí mới, rực rỡ đủ màu. Đèn lồng giấy nhiều loại treo chi chít dọc con đường, toả ra một thứ ánh sáng dịu dàng huyền ảo. Hoà lẫn với ánh trăng trên cao rọi xuống, lễ hội này mang mội vẻ đẹp cổ kính nên thơ mà trước giờ Soo Hyun chưa từng thấy. Nhìn Soo Hyun đứng ngẩn ra, Kibum mỉm cười nói:

“Thế nào, đã bảo là cứ theo em mà”

“Chỗ này… là thế nào vậy?”

“Lễ hội truyền thống ở đây. Anh thấy nó giống cái gì?”

“Ưm… thấy giống lễ hội mùa hè của Nhật, nhưng lại tổ chức vào đầu đông thế này. Với lại, không hoàn toàn là văn hoá Nhật”

“Vì nơi này ngày xưa bị quân Nhật chiếm đóng một phần, nên tạo ra sự pha trộn đặc biệt giữa hai nền văn hoá. Còn chuyện được tổ chức vào mùa đông hả?” – Kibum khúc khích cười, đưa tay chỉ lên – “Đây không phải là lễ hội thường niên, mà là mỗi tháng một lần, đúng ngày trăng tròn”

Soo Hyun ngước nhìn theo. Quả nhiên hôm nay là ngày rằm thật, mặt trăng viên mãn tròn đầy, từ vùng núi này nhìn lên, có cảm giác còn to lớn và đầy đặn hơn bình thường.

“Ồ, trăng đêm nay còn sáng hơn mọi ngày nữa, không một gợn mây” – Soo Hyun nói với vẻ ngưỡng mộ không che dấu. Dù rằng bình thường anh không hứng thú lắm với việc nhìn trời ngắm đất để ‘cảm nhận dòng chảy của tự nhiên’ như trong những tác phẩm văn học lãng mạn [ theo ý Soo Hyun là sến đến phát ghê ] nhưng đêm nay lại thật sự bị thuyết phục vì vẻ đẹp của tạo hoá, mặt trăng.

Mảnh vỡ ánh sáng phản chiếu từ mặt trời, nhưng lại lớn và rực rỡ hơn bất cứ một mặt trời nào khác ở ngoài xa kia, đơn giản vì nó ở gần Trái đất hơn, và là tạo vật duy nhất chỉ thuộc về một mình địa cầu này.

Soo Hyun, trong trạng thái lâng lâng ngây ngất, liên tục hỏi Kibum:

“Tại sao lại có lễ hội này vậy? ai tổ chức? Tổ chức cho ai?”

Ý anh là chỗ này không hề có khách du lịch. Kibum phì cười nói:

“Dân bản địa ở đây tổ chức, và tổ chức cho họ, để vui chơi. Nó có quá khó hiểu vậy không?”

“Ơ… có” – Soo Hyun nhìn những người tham dự lễ hội, thắc mắc – “Bình thường trông họ… ừm, nhếch nhác, và đáng sợ lắm mà. Giờ sao lại khác hẳn rồi?”

“Lễ hội ngắm trăng thì nó phải khác chứ, dù bình thường thế nào thì con người ai chả muốn vui vẻ. Yên tâm đi, họ không cắn anh đâu” – Kibum liếc mắt nhìn Soo Hyun, cười mỉa – “với lại, những con chó hay sủa và cắn thường luôn là những con chó yếu ớt. Nó cắn người để khiến cho không ai chạm được vào nó, để tránh bị tổn thương thôi. Như thế thường không có gì đáng sợ lắm”

Ah, Kibum lại ra vẻ cụ non mà dạy dỗ Soo Hyun rồi. Anh cười:

“So sánh họ với chó, không phải là quá đáng sao?”

“Không, vì đây là thành ngữ của vùng này mà”

“Hình như áp dụng đặc biệt cho dân bản xứ nhỉ?” – Soo Hyun liếc nhìn Kibum, cười khúc khích – “Em cũng vậy.”

Kibum đỏ mặt lên, dù trong bóng tối mập mờ cũng nhìn rất rõ biểu hiện đặc biệt đó. Thật dễ thương.

“Anh dám so sánh em với chó sao?”

“Thì chính em nói vậy trước mà”

“Thôi đừng nói linh tinh nữa, đi chơi mau thôi”

“A, nhưng mà hình như phải mặc đồ truyền thống mà.”

“Không sao, đâu có ai để ý đâu”

Hai người hoà mình vào dòng người, tuy đông đúc mà không chật chội. Vào trong mới thấy, đây là một lễ hội rất lớn. Các quán hàng trải dài khắp từ con phố này qua nẻo đường khác, càng đi càng thấy nhiều hơn. Đồ ăn cũng ngon tuyệt. Giờ Soo Hyun mới thấy, không ăn tối quả là một quyết định sáng suốt, mặc dù có tội nghiệp cho đĩa mì ở nhà một tẹo. Đến đây riêng việc đi ăn thử mỗi món một miếng đã no rồi, mà cái nào cũng ngon cả. Trò chơi nữa, nhiều không kể xiết. Bắn bóng nhựa, bắt cá, quăng vòng, và rồi cùng tham gia một điệu nhảy đặc biệt vui nhộn. Gương mặt Kibum ánh lên nét thích thú trẻ con, yêu kiều không sao tả xiết.

Tóm lại là, rất vui. Cầm trên tay mấy xiên mực viên chiên, Soo Hyun hào hứng nói:

“Lần đầu tiên ăn mấy cái này đó. Hồi trước ở Seoul có đi ăn đồ Nhật, mà toàn là Sushi thôi. Em thì sao?”

“Anh hỏi lạ, em là người bản địa mà. Nhưng thật ra đây cũng mới là lần thứ hai em đi chơi ở đây.”

“Thật sao?”

“Tại vì ở đây không được đi một mình.”

“Vậy lần trước em đi với ai?”

Kibum không trả lời, nhẹ nhàng cầm tay Soo Hyun bước đi trong đám đông. Càng đi lễ hội càng thưa thớt dần, âm thanh náo nhiệt lùi dần về phía sau, nhường chỗ cho một đêm trăng đầu đông yên tĩnh. Sau cùng có vẻ như hai người đã lên đến đỉnh gò, nơi cao nhất trong thị trấn và cũng là nơi cao nhất của vùng núi này. Ánh trăng vàng óng đổ dài trên nền cỏ, bao trùm vạn vật, và đọng lại thành những giọt sáng lấp lánh bạc trên từng chiếc lá xanh thẫm. Sương đêm đã xuống.

Thỉnh thoảng Kibum lại quay đầu lại nhìn anh. Trong veo. Ánh mắt phản chiếu một màu xanh trong suốt đến tận cùng, và sâu thăm thẳm. Trong không gian này, Kibum lại càng đẹp đến lạ thường.

“Đẹp quá.” – Soo Hyun buột miệng nói. Kibum quay lại, cười rạng rỡ. Mái tóc ánh tia bạc của trăng.

“Đương nhiên rồi, em đã luôn luôn thích nơi này. Rất đẹp, phải không?”

“Ừ, nhưng không phải chỉ có cảnh đẹp” – Soo Hyun tủm tỉm cười – “Em cũng vậy.”

.
.

“Em… đã từng căm ghét dung mạo này. Nhưng giờ thì…”

Cảm ơn…

.
.

Trời càng về khuya càng giá buốt.

Soo Hyun không bao lâu sau cảm thấy lạnh. Anh lùa bàn tay không cầm tay Kibum vào trong áo khoác và kéo nó sát lại gần người hơn, thân hình rút lại tránh cái rét đang từ tốn luồn sâu vào da thịt. Kibum vẫn bước về phía trước không dừng lại, Soo Hyun tự hỏi, cậu còn định đi bộ thế này đến bao giờ nữa.

Chợt một âm thanh kim loại vang lên leng keng trong túi áo, khiến Soo Hyun bỗng nhớ ra một việc. Anh liền dừng bước, kéo tay Kibum. Cậu quay đầu lại, tóc mai bị gió thổi bay loà xoà quanh gương mặt, biểu lộ một thần thái kì lạ. Soo Hyun chưa bao giờ đoán được tâm trạng của cậu, cũng như lúc này.

“Sao vậy?”

“Ừm, có chuyện này muốn nói”

Cậu không đáp lại, chăm chú lắng nghe. Dưới ánh trăng, đôi mắt của Kibum trở nên trong suốt, và sâu thăm thẳm.

“Thật ra là, từ nay về sau đừng phá khoá bằng con dao đó nữa.”


“Em cũng không định…” – Kibum vừa mở miệng ra lập tức đã bị Soo Hyun dùng một ngón tay chặn lại, miệng mỉm cười, và bỗng nhiên vòng tay qua ôm lấy cổ cậu, kéo sát vào mình. Hành động đột ngột đó khiến Kibum kinh ngạc, hai mắt mở lớn, nhất thời không nghĩ ra câu gì để nói cả. Đây là lần đầu tiên Soo Hyun chủ động ôm cậu, không hiểu có phải do khung cảnh yên tĩnh ở đây cộng với hiệu ứng rượu Sake lúc nãy không mà anh lại có cử chỉ như vậy.

Nhưng dù là gì thì…

.
.

Một lúc sau, tưởng chừng như cả thế kỉ, Soo Hyun buông tay ra, gương mặt lộ một nụ cười thoả mãn.

“Cho em đó.”

Bỗng Kibum cảm thấy có cái đó nặng nặng treo trên cổ mình, cậu cúi đầu xuống để nhìn thấy một vật nhỏ xíu đang sáng lấp lánh trên ngực áo mình. Soo Hyun vừa mới đeo nó lên người cậu. Kibum đưa vật đó lên ngang tầm mắt, và nhận ra đó là một chiếc chìa khoá bằng bạc.

Cậu liếc nhìn Soo Hyun, ngờ ngợ hỏi:

“Đây là…?”

“ Chìa khóa nhà.” – Soo Hyun thò tay vào trong túi áo, rút ra một chiếc dây chuyền – chìa khóa nữa, giống hệt, và tự đeo lên cổ - “Mới đánh thêm một cái. Từ giờ em không cần đến cái dao kì cục đó nữa.”

“Sao lại phải đánh thêm làm gì? một cái là đủ dùng rồi”

“Thì… anh thấy gia đình nào cũng có chìa khoá cá nhân cho mỗi người, để tiện đó mà. Sau này em không cần đợi anh về để mở cửa nữa.”

Kibum nhìn chiếc chìa khoá nhỏ. ‘Gia đình’… ?

Những câu tiếp theo, Soo Hyun nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng. Mặt anh bỗng chốc đỏ bừng lên.

“Uhm… thật ra nó cũng có một ý nghĩa… khác. Hai người cùng mang chìa khoá giống nhau” – Soo Hyun chỉ vào hai chiếc trên ngực anh và Kibum – “là đã cómột điểm chung với nhau… là ‘nhà’. Như một lời hẹn ước sẽ luôn cùng quay về một nơi, ngay cả khi ở hai đầu thế giới”

Nơi để ‘quay về’… àh, ra là vậy. Một vật vô tri lại có thể kết nối hai con người, như một phép màu kì diệu.

Kibum chưa từng nghe đến điều này, thật kì lạ…

“Ánh mắt đó là ý gì? đừng nhìn chằm chằm như vậy” - Soo Hyun bối rối giải thích trước ánh mắt kì lạ của Kibum đang nhìn mình không chớp mắt – “không phải lúc nào tôi cũng nói  thế đâu, chỉ vì buột miệng thôi. Thôi nào, đừng đứng nhìn hoài vậy, chúng ta đi thôi”

Như để chữa ngượng, Soo Hyun vội vội vàng vàng kéo tay Kibum đi, mặc dù chính mình cũng chẳng biết đang đi đâu. Anh liếc lại đằng sau. Thấy Kibum vẫn cứ chú mục vào mình mãi không thôi, Soo Hyun vội quay đầu lên, tai và cổ nóng bừng bừng.

Nhìn…

.

Kibum đưa tay lên khẽ chạm vào ngực áo mình, những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve mảnh kim loại nhỏ xíu, rồi lần lên trên cổ.

Dư vị của cái ôm khi nãy vẫn còn vương trên da thịt… là ấm áp?

Phải rồi.

Chính sự ấm áp đó của anh đã thu hút cậu, như con thiêu thân bị hấp hẫn bởi ánh sáng chói loà mà cả đời nó chưa từng gặp, cứ lao vào dù biết rằng nó sẽ chết chìm trong biển mộng trước khi kịp chạm tới nguồn sáng đó. Kibum cũng vậy.

Biết là sai lầm nhưng vẫn cứ ham muốn không cách nào rũ bỏ.


Từ đằng trước, vọng lại giọng Soo Hyun hồ hởi nói:

“Àh, ra là em định đến đây hả? không ngờ trên núi lại có cái này đấy.”

Kibum đứng sững lại, vai bất giác run lên nhè nhẹ. Đã đến nhanh vậy sao? Cậu gần như đã quên mất… Chẳng cần ngước nhìn lên, Kibum cũng biết đó là cái gì, bởi vì cậu vốn biết nó có sẵn ở đó.

Ngôi nhà địa ngục.

“Woa, trang trí đẹp thật.” – Soo Hyun nhìn cổng vào với vẻ ngưỡng mộ - “trông thần bí quá. Vào chơi ha?”

Quả nhiên là không tránh được rồi… Kibum khẽ mỉm cười cam chịu.

Cuối cùng giấc mộng cũng kết thúc.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét