13 thg 5, 2011

Bảo vật vô song - Chap 2

Chap 2

“Thiếu chủ, giờ ngài không về lại thành được nữa đâu.”

“Hả?”

“Toàn bộ các trạm gác tại Sương thành đều đã nhận lệnh nếu thấy thiếu thành chủ Kim Kibum bước lên núi nửa bước thì phải lập tức dùng mọi hỏa lực để đuổi xuống. Không có ngoại lệ.”

“CÁI GÌ???”



~x~

Việc lớn cần phải làm ngay, SooHyun vội nắm lấy cổ tay Kibum thi triển khinh công phăng phăng chạy xuống lưng núi [ một bật mí nho nhỏ, Sương thành được xây dựng trên một ngọn núi lớn và tất nhiên, phủ đầy sương trắng xóa ] nhằm hướng Đoạn Tình kiều mà phóng tới. Đó là một cây cầu dây nhỏ xíu bắc qua con thác lớn nhất của Sương thành, và ở giữa cầu, một bóng người đã đứng đợi sẵn rồi, khuôn mặt hướng về phía thác nước. Trong không gian lạnh buốt bên cạnh thác nước khổng lồ như vậy, người đó lại chỉ mặc một thân trường y mỏng mảnh màu trắng phau, từng lọn tóc đen nổi bật lên đan vào mà không rối, khinh linh khoái hoạt nhè nhẹ bay bên người, cảnh tượng tỏa ra một vẻ thanh cao thoát tục gần như tuyệt mĩ. Ngay cả Kibum cũng đã luôn luôn ngưỡng mộ khí chất ấy của ca ca hắn, toàn thân mang một vẻ đẹp huyền ảo mong manh như sương khói, chẳng ai có thể nghĩ được đó là thủ lĩnh gia tộc trộm cướp đứng đầu Sương thành.

SooHyun buông tay Kibum ra bước về phía Hyung Jun, cởi trường bào của mình mà khoác lên người anh. Hyung Jun quay đầu lại nhìn Kibum, cười:

“Chậm chạp quá, ta đợi đệ từ nãy tới giờ.”

“Không phải lỗi của đệ, ca ca trách SooHyun huynh ấy” – Kibum chỉ thẳng vào SooHyun, nhếch miệng cười – “ngoài ra còn phải đền cho đệ một cây nguyễn tiên mới.”

“Thành chủ, kì thực là ta đã quá khích.” 

SooHyun đỏ mặt lên, cúi đầu nhận lỗi. Hyung Jun khoát tay bảo anh bước về phía sau, rồi rút từ trong người ra một cây roi màu đỏ rực.

“Cái này... cái này là....!!”

Kibum trợn ngược mắt lên nhìn cây nhuyễn tiên trong tay Hyung Jun, hai tay không tự chủ được bất giác run lên. Nó là một cây trường tiên làm bằng da của đại huyết mãng xà cực kì quý hiếm, cả ngàn năm mới có một, dai tới mức ngàn đao cũng không thể chém đứt được, dẻo tới mức ngàn trượng vẫn có thể dãn dài hơn, tên gọi Hỏa Linh Thần, chính là một trong ngũ bảo trấn sơn của Sương thành. Ngày bình thường Kibum chỉ có thể ngắm nó qua tranh vẽ sơ sài trong kinh thư chứ chưa một lần được nhìn tận mắt. Một lần nghe nói nó được cất giấu bên dưới khu lăng mộ trọng đạo phía bắc Sương thành, hắn đã vác cuốc xẻng ra tính quật mồ tổ tiên lên trộm bằng được cây roi đó về cho mình, không may bị ca ca phát giác đã nhốt trong phòng tối cả tuần liền. Vậy mà giờ nó lại ở đây là sao?

Thấy Kibum thần người ra như vậy, cả SooHyun và Hyung Jun đều bật cười, vẻ mặt nghiêm túc bỏ hết qua một bên. Hyung Jun vẫy vẫy tiểu đệ đang đứng như hóa đá kia lại gần mình, rồi chìa cây Hỏa Linh Thần ra trước mặt hắn. Anh cười nói:

“Đền đây, đã đủ chưa?”

“Ca ca... ca ca....”

“Không cần phải biết ơn tới mức hóa cà lăm vậy đâu, quà sinh nhật cho đệ đó.” – HyungJun búng lên trán Kibum một cái, cười – “Hôm nay đệ vừa tròn mười tám tuổi. Cũng là lễ trưởng thành rồi.”

“A...”

Phải ha, đúng là hôm nay hắn sẽ chính thức thành một thanh niên trưởng thành rồi, không còn phải chịu sự quản thúc của ai nữa. Hắn vốn đã đợi cái ngày mình có thể tiêu du tự tại thế này lâu lắm rồi, chỉ là bị nhốt trên núi ba tháng trời, bức bối quá thành ra tới cả sinh nhật của mình cũng quên biến luôn. Nhưng mà Hỏa Linh Thần đâu phải đồ có thể tặng được, dù có là em trai của thủ lĩnh đi chăng nữa.

“Ca ca, cái này... có phải nó là Hỏa Linh Thần không vậy?”

“Đúng nó đấy.” 

HyungJun vẫn bình tĩnh đáp, giọng điệu thản nhiên tỏ ra thích thú không che đậy. Kibum càng thấy khó hiểu.

“Nhưng mà chẳng phải nó là bảo vật chỉ truyền lại cùng với chức vị thành chủ thôi sao?”

“Em hiểu đúng vấn đề rồi đó!” – Hyung Jun vỗ tay cười đắc thắng. Phải mất chừng 5 phút Kibum mới nuốt xong được cái câu nói của ca ca hắn có ý nghĩa gì, ngay khi vừa hiểu ra thì một tiếng gào kinh thiên động địa phát ra từ miệng hắn, khiến cho tất cả chim chóc bán kính 5 dặm xung quanh đều đồng loạt bay tá hỏa:

“CÁI GÌ???!!”

Có phải hắn vừa nghe nhầm không?

“A, điếc tai quá Kibum.” – Hyung Jun đưa tay lên bịt tay lại tỏ vẻ nhăn nhó, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia thỏa mãn không lẫn vào đâu được. Anh túm vai SooHyun mà cười khi thấy Kibum gầm gừ từng tiếng một:

“Kim. Hyung. Jun. Ca ca có giỏi thì. Nhắc lại xem.?”

“Nói quá rõ rồi còn gì. Thôi được, nghiêm túc nói lại nhé.” – đứng thẳng lên, Hyung Jun hắng giọng lấy lại vẻ nghiêm túc của mình, nhìn thẳng vào ánh mắt tóe lửa của Kibum không chút xao động – “Kim Kibum, ta muốn đệ tiếp nhận chức vị thủ lĩnh Sương thành này.”

“CÁI GÌ CHỨ?” – Kibum lại gào lên lần nữa, sấn tới trước mặt Hyung Jun lớn tiếng hỏi – “Sao đệ làm thành chủ được được?? Chưa kể tới mấy lão tiền bối đương nhiên sẽ phản đối cho coi. Huynh đã nghĩ chưa vậy?”

Hyung Jun hít sâu một hơi rồi kiên định đáp lời, không hề chùn bước chút nào:

“Đương nhiên là rồi, đó là việc ta lo liệu trong ba tháng nay mà. Vậy nên giờ đệ chưa phải tân thủ lĩnh chính thức, cần thông qua thử thách mới đạt được. Đệ biết quy củ rồi đúng không?”

“Rồi.”

Thanh niên tới tuổi trưởng thành phải giương đao lập công. Muốn nhận chức vị cũng phải lập công. Bằng cách tự mình thực hiện một phi vụ trộm cướp, mức độ khó tùy theo hoàn cảnh. Nếu là chức vị thành chủ thì...

“Đệ phải cướp được quốc bảo của Nam Lương, Sinh Tử thạch.”

Biết ngay mà.



Sinh Tử thạch, cũng như Sương thành, đều là bí mật thâm sâu nhất của Nam Lương. Nếu Sương thành là bảo vật với nhân gian, thì Sinh Tử thạch cũng là kì trân của riêng hoàng tộc. Tuy nhiên những lời đồn đại về Sinh Tử thạch chỉ mới xuất hiện chừng hai chục năm trở lại đây, chứ không lâu đời như Sương thành. Nhưng cũng như Sương thành, chưa từng có ai được nhìn thấy Sinh Tử thạch.

“Đó là điều kiện của thập đại trưởng lão Sương thành đặt ra cho ta.” – sắc mặt bình thản của Hyung Jun cũng trở nên căng thẳng hơn – “Cái thứ đó ngay cả ta cũng không biết có tồn tại thực hay không, e rằng trong một năm thử thách đệ chẳng thể nào...”

“Cái gì?”

“Các đại lão cũng thật ma mãnh, đặt điều kiện như vậy gần như là vô kế khả thi rồi.” – Hyung Jun thở dài, liếc ánh mắt xuống Kibum một cách ái ngại – “Thôi vậy, có lẽ đệ ở lại trên núi thêm nửa năm nữa, để ta đàm phán lại với họ.”

Một khoảng lặng dài chen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người...

“Phì!” – Kibum phá ra cười lăn lộn – “Ca ca đang tính nói khích đệ chứ gì? Đệ sẽ không mắc lừa đâu.”

Hyung Jun xụ mặt xuống.

“Nếu đệ đã nói vậy...”

Bỗng nhiên Hyung Jun làm một cử động cực kì nhanh, tới mức Kibum chẳng thể biết được chuyện gì đang xảy ra trong cái chớp nhoáng kinh người vừa rồi. Chỉ biết rằng khi mắt hắn nhìn thấy Hyung Jun một tay nắm chặt tay SooHyun, tay còn lại níu lấy Hỏa Linh Thần đã cuốn vào cành cây lớn ở bên kia thác nước mà bay lên trên thì mấy miếng gỗ dưới chân hắn đã đứt lìa lả tả cả rồi.

“Cái...”

*Chát*

Trái với vẻ mặt cực kì áy náy của SooHyun, thanh đoản đao trong tay anh vung lên không chút do dự chặt đứt nốt sợi thừng cuối cùng của Đoạn Tình Kiều. Trong vài giây lơ lửng trên không chưa kịp rớt xuống thác, Kibum vẫn kịp thấy vị huynh trưởng đáng kính của mình nở một nụ cười gian manh hết sức:

“Thượng lộ bình an nhé, tiểu đệ của ta.”

“TA SẼ KHÔNG THA CHO HAI NGƯỜI ĐÂU AAAAAAA!!!!”

*ÙM!!*

Bọt nước bắt văng tung tóe. Chỉ trong nháy mắt, vị “tân thiếu thành chủ” đã bị cuốn trôi không thấy tăm hơi đâu nữa.

~x~




Hỏa Linh Thần quả nhiên là chí bảo danh bất hư truyền, đã đưa được Hyung Jun và SooHyun sang bên kia an toàn. Đặt chân xuống bờ đá bên thác nước rồi, Hyung Jun vừa vung tay thu hồi sợi roi lại, vừa đưa mắt ngó xuống nơi Kibum vừa rớt xuống. SooHyun lo lắng hỏi:

“Liệu đệ ấy có sao không?”

“Không đâu, ngày trước ta còn từng đưa nó tới nhiều cái thác to hơn nữa mà, thế này chưa đủ chết người đâu” – Hyung Jun cười trấn an phu quân của mình – “Cái thác này chảy thẳng xuống chân núi ra ngoài thành, từ đó chuyện xuống núi với nó chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.”

“Ý em không chỉ là cái thác, mà là nhiệm vụ trưởng thành của đệ ấy cơ.” – SooHyun cắn môi nói – “Lần đầu hành sự mà lại vướng phải loại nhiệm vụ đó...”

“Không sao hết, nó sẽ làm tốt thôi. Kibum là truyền nhân của dòng tộc trấn thủ Sương thành này, đệ đệ ta sẽ làm được mọi chuyện. Với lại, ta cũng đã gọi một người về để giúp đỡ nó rồi.”

Hyung Jun rút ra một ống sáo nhỏ bằng bạc, đưa lên miệng thổi. Một con đại bàng vốn đang lượn qua lại trên đầu hai người nãy giờ, nghe thấy âm thanh cao vút từ ống sáo phát ra liền sà xuống. SooHyun biết đó là con vật Hyung Jun luôn dùng tới mỗi khi muốn chuyển tin, vì vậy anh cuốn một lớp vải vào tay trái của mình và giơ lên cho nó đậu xuống. Bước lại gần, HyungJun vừa vuốt ve con đại bàng vừa buộc một lá thư trắng vào chân nó. Anh mỉm cười:

“Được rồi đấy SooHyun.”

“Vâng.”

SooHyun tung con đại bàng lên không trung. Nó lập tức cất cánh, liệng một vòng quanh chủ, rồi bay vút đi thật nhanh.

Nhìn con vật bay đi cho tới khi khuất hẳn khỏi tầm mắt, HyungJun lặng lẽ thở dài, bàn tay nắm chặt lấy tay SooHyun chợt run lên trong một khoảnh khắc.

Kibum à, trông cậy vào em đấy.



Những sải cánh rộng của đại bàng lướt dọc bầu trời cho tới khi chủ nhân nó nghe thấy một tiếng sáo nữa vang lên thì mới điệu nghệ lượn xuống. Bên dưới, một chàng thanh niên trẻ tuổi đã đứng đợi sẵn rồi, bàn tay bọc trong găng giơ cao lên để cho đại bàng đậu xuống. Chàng ta mặc một bộ đồ da đen tuyền bó sát vào cơ thể, làm lộ rõ từng đường cong thanh mảnh của một thiếu niên mới lớn, rất đẹp. Mái tóc đen buộc gọn gàng sau gáy lên bị gió thổi thốc ngược lên phía trước, mắc vào móng đại bàng khi cậu gỡ bức thư của thủ lĩnh ra.

“Tới rồi sao, thiếu chủ Kibum.”

Trên gương mặt bị màn tóc che khuất ẩn hiện một nụ cười đắc ý.

...



Ấm áp thật...

“Thiếu chủ à...”

Có kẻ nào đó đang lay lay người hắn...

“Thiếu chủ!”

Ồn ào ghê luôn... hắn muốn nhét gối vào miệng tên nào đang gọi ầm ỹ kia.

“Thiếu chủ Kim Kibum!!”

“Cái gì??!”

Chưa buồn mở mắt ra Kibum đã lập tức túm ngay một thứ trong tầm tay mình mà choảng vô cái nguồn phát ra tiếng nói ong ong bên tai kia. Nhưng cổ tay anh bị túm lại giữa đường không nhúc nhích được nữa, cái vật trong tay kia cũng rớt luôn. Bị túm chặt tới tê cả tay, Kibum mới tỉnh hẳn, mở hé mắt ra nhìn [vì hắn vẫn ngái ngủ mà]. Chỉ thấy một bản mặt hết sức quen thuộc đang ở sát bên mặt mình.

“Thiếu chủ, chào buổi tối.”

“Ngươi...”

“Mới một thời gian mà ngài đã quên thuộc hạ rồi sao?” 

Vẻ mặt cậu ta xụ xuống. Kibum phì cười. 

“Đương nhiên là sao quên được chứ” – hắn châm chọc nói, hai mắt chăm chăm nhìn vào gương mặt của cậu ta một cách thích thú – “Dù có lớn lên cỡ nào ta cũng vẫn nhận ra tên nhóc ưa son phấn nhà ngươi, Kẹo Chanh ạ.”

“Tên thuộc hạ không phải Kẹo Chanh, và đó cũng không phải là ưa son phấn, là hóa trang mà.” – Cậu ta hai má đỏ hồng lên, nhăn nhó phản đối một cách yếu ớt – “nghệ thuật dị dung, sư phụ nói nó rất cần thiết cho một đạo chích.”

“Phải ha, phải ha, Kẹo Chanh.”

“Thiếu chủ!”

Kibum phá lên cười ha hả khi nhìn thấy cậu ta vừa thẹn vừa tức tới đỏ bừng mặt. Đã bao nhiêu năm rồi, kể từ hồi cậu ta được dẫn khỏi núi đi huấn luyện năm Kibum mười ba tuổi, tiểu đồng của hắn vẫn chẳng thay đổi tẹo nào. Cậu ta chính hiệu là cái bịch bông xả giận của hắn trước kia, nhóc con Lee Kiseop. Còn cái tên Kẹo Chanh thì đương nhiên là Kibum tự tiện đặt tự tiện gọi rồi.

“Ngươi đúng là lớn lên rất nhiều rồi” – Kibum túm lấy hai má Kiseop vừa day vừa kéo bành ra hai bên, một trò tiêu khiển thường xuyên ngày trước của hắn. Kiseop mỉm cười đáp:

“Thiếu chủ cũng vậy mà. Nhưng chắc là thuộc hạ vẫn cao hơn.”

“Không có chuyện đó đâu! Ta chắc chắn đã cao hơn ngươi rồi.”

Trước khi bị đưa đi huấn luyện, Kiseop đã từng là tiểu đồng của Kibum từ lúc còn nhỏ xíu, ít hơn Kibum một tuổi nhưng lúc nào cũng phải lăng xăng chạy theo hắn đi gây chuyện khắp nơi. Và đối với Kibum thì cậu là đối tượng bắt nạt cực kì gây nhiều hứng thú của hắn. Cái vẻ cứng nhắc đạo mạo lúc nào cũng tỏ vẻ trưởng thành mà vẫn ngốc nghếch của cậu ta luôn luôn khiến Kibum bất chợt nổi hứng chơi khăm mãnh liệt.

“Thế nhưng mà Kẹo Chanh, sao ngươi lại ở đây vậy? Ấy mà khoan!” – Kibum chợt nhớ ra điều gì đó – “Sao ta lại ở đây mới đúng chứ? Đây là đâu vậy?”

Tới lúc này Kibum mới để ý nhìn quanh. Hai người đang ở trên bờ một con sông rất lớn, hai phía trước mặt sau lưng đều là vách núi trùng điệp. Hắn cũng thấy mình đã thay đồ từ bao giờ, còn bộ trường bào màu tím của mình thì lại ướt sũng mà treo trên cành cây. Cả tóc Kibum cũng ướt, dây cột trên đầu đã được tháo ra rồi.

“Đừng gọi ta là Kẹo Chanh nữa, thiếu chủ!” – Kiseop nhăn mặt – “Đây là dưới chân núi bên ngoài Sương thành, ta đang về nhận nhiệm vụ còn thiếu chủ thì trôi từ thượng nguồn xuống đây.”

“Trôi xuống... A!!” – Kibum ngay lập tức nhớ ra vì sao mình lại rớt xuống cái thác ở Đoạn Tình kiều. Đúng là Đoạn Tình kiều a, em trai mình còn ở trên đó mà ngang nhiên chặt đứt cho rớt xuống được. Kibum giận run người – “Hai kẻ đó... đợi lát nữa ta về rồi thì đừng hòng sống nổi!”

“Thiếu chủ, giờ ngài không về lại thành được nữa đâu.”

“Hả?”

“Toàn bộ các trạm gác tại Sương thành đều đã nhận lệnh nếu thấy thiếu thành chủ Kim Kibum bước lên núi nửa bước thì phải lập tức dùng mọi hỏa lực để đuổi xuống. Không có ngoại lệ.”

“CÁI GÌ???”

Kiseop rút trong túi ra một bức thư nhỏ, có nét chữ viết tay cùng ấn kí thủ lĩnh của Hyung Jun. Chỉ cần nhìn thấy là Kibum đã điên tiết lên rồi, thẳng tay cướp lấy tờ giấy một cách thô bạo suýt chút nữa thì xé nó rách vụn ra. Bên ngoài bức thư đề là, “Gửi em trai yêu quý của ta”. Kibum đọc xuống dưới, càng lúc sát khí càng nổi lên đáng sợ.

“Kibummie, đừng giận ta về chuyện thác nước nhé. Ta cũng là bất đắc dĩ thôi, vì đệ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhầm, uống nước thác, nên ta đành lòng dùng hạ sách đó. Ca ca cũng tiếc cây cầu lắm a, đẹp như vậy mà phải chặt đi vì tính ngang bướng của đệ, thật phí của.

Nhân tiện cũng nhắc luôn rằng đệ sẽ không thể trở lại Sương thành một khi chưa lấy được Sinh Tử thạch, hoặc là quá hạn một năm vẫn chưa lấy được. Nếu đệ muốn sớm gặp lại ca ca tuyệt vời của đệ thì nên nhanh chóng mà hoàn thành đi, Kiseop sẽ giúp đệ một tay. Tới sinh nhật mười chín tuổi của đệ mà Sinh Tử thạch vẫn chưa được đem về Sương thành thì sẽ coi như đệ thất bại lần kiểm tra năng lực của lễ trưởng thành, không đủ khả năng xuất thành hành sự. Theo quy củ thì thành viên nào không hoàn thành sẽ bị đuổi giết để giữ bí mật của Sương thành, nhưng với đệ thì ta chỉ CẤM TÚC TRÊN NÚI CẢ ĐỜI mà thôi. Vậy nên cố lên nhé!

Ca ca.

Thêm nữa, nhắc cho đệ biết là chưa người nào từng thất bại lần kiểm tra năng lực tuổi trưởng thành đâu. Có khi đệ lại được ghi vào lịch sử Sương thành là người đầu tiên không hoàn thành nó đấy!”


...


*Rầm!!*

“Thiếu... thiếu chủ...”

Kiseop tự động thụt lùi lại phía sau mấy mét khi thấy sát khí quanh hắn tăng đột biến. Cũng thật may lúc đó cậu ở ngoài tầm tay của Kibum, nếu không chắc giờ đã như tảng đá nát vụn ra kia rồi. Thiếu chủ, nội lực của ngài tăng lên thật là nhanh a.

“Cái gì chứ?” – Kibum nghiến răng, vò nát bức thư trong tay – “Đương nhiên chưa có ai thất bại rồi, vì họ chỉ được yêu cầu đi lấy trộm con chó cưng của địa chủ hay cái lược của tiểu quận chúa thôi chứ có phải bảo vật không-biết-có-thật-hay-không đâu!!”

Kiseop lại lùi thêm chục mét nữa, đương nhiên là cứ để hắn phát tiết hết cơn giận đi chứ chẳng dám chen vào thêm câu nào.

“Ca ca chết tiệt, dám thương cái cầu hơn thương ta hả? Ta chỉ muốn băm vằm ca ca ra chứ thương nhớ gì! Được lắm” – Kibum nắm chặt hai tay rủa xả cực kì dữ tợn – “Ta sẽ mang Sinh Tử thạch về rồi lên chức thành chủ cho ca ca xem. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi tới lúc có Sương thành rồi ta sẽ cho hai người biết tay!”

“Ưm... thiếu chủ ngài chỉ có một năm thôi.”

“Đấy là thành ngữ!” – hắn rít lên, đột ngột quay phắt sang Kiseop, khuôn miệng lóe lên một nụ cười xảo quyệt nham hiểm bậc nhất trên đời, khiến cậu á khẩu luôn – “Kẹo Chanh! Tóm lại nhiệm vụ của ngươi là giúp ta lấy thạch chứ gì? Vậy giờ nó ở đâu, hình thù thế nào?”

“Không... thiếu chủ, ta không biết, với lại...”

“Vậy thì ngươi giúp ta kiểu gì?”

“Thiếu chủ à, ta đâu có được bảo là giúp thiếu chủ trộm thạch đâu.” – Kiseop bình tĩnh nói, giờ cậu cũng không dám đôi co với hắn về cái tên Kẹo Chanh hay không Kẹo Chanh nữa – “Nhiệm vụ của ta vốn là kèm cặp ngài mà.”

“Cái gì? Ngươi dạy ta??”

Kibum trợn trừng mắt lên với một vẻ không tin được. Hắn sẽ bị dạy dỗ bởi tên nhóc Kẹo Chanh của hắn sao?

“Phải” – ‘tên Kẹo Chanh của hắn’ cười đắc ý – “là gia sư đó, vì đây là lần đầu thiếu chủ hành sự.”

“Chứ còn ngươi thì không à?”

“Đương nhiên là không, ta đã qua lại giang hồ mấy năm nay rồi. Vậy nên” – Cậu chỉ thẳng tay vào Kibum, một hành động chưa từng có trước đây, và tuyên bố – “Thiếu chủ, giờ ngài là học sinh của ta rồi. Gọi là sư phụ đi ~”

“KHÔNG ĐỜI NÀO!!”




=== end chap 2 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét