1 thg 7, 2011

Bảo vật vô song - Chap 13

Chap 13



“Huynh ở đây, phải không, Alexander?”

...

“Ta biết huynh đang ở đây mà.”


Kevin vẫn lặng lẽ bước trong khu rừng tĩnh lặng, ánh mắt nhìn thẳng về một điểm vô định ở phía trước. Một giây sau, bên cạnh cậu đã xuất hiện thêm một bóng người, cả hai sóng bước tự nhiên như thể anh vốn vẫn đi cùng cậu như vậy. Alexander bình thản hỏi:

“Sao ngươi biết ta theo dõi ngươi vậy, Tiểu Bin?”

“Ta có cảm giác như vậy, từ đầu rồi.” – Kevin quay sang nhìn anh mỉm cười – “Dù chỉ có một ngày, nhưng huynh đã luôn làm ta thấy rất vui vẻ thoải mái khi ở bên.”

“Ngay cả bây giờ ư?”

“Phải.”

Alexander lạ lùng nhìn Kevin. Ánh cười hiền hòa vẫn hiển hiện trên gương mặt xanh xao của cậu, trong trẻo đến tận cùng, tuyệt không có một chút giả dối. Anh không thể nào nghĩ rằng Kevin đang lừa mình được, lừa cũng chẳng ích gì, nhưng nếu không phải thì tại sao cậu có thể nói được câu ấy một cách nhẹ nhàng đến thế? Chẳng nhẽ Kevin không biết rằng...

“Ta đến để giết ngươi đấy, Tiểu Bin à.”

Cậu lắc đầu.

“Xander huynh sẽ không giết ta. Huynh đã nói vậy rồi.”

“Ta nói lúc nào?”

“Trên dược đầm. Huynh bảo rằng huynh không giết người, chỉ bắt ta giao cho chúng thôi.”

“Nhưng vậy nghĩa là ngươi vẫn chết mà?”

“Phải.”

“Vậy thì có khác gì chứ?!”

Alexander cảm thấy đầu óc rối tung cả lên. Có thực sự rằng Kevin đang tỉnh táo không đây? Chỉ nghe Kevin bước tiếp không dừng lại, câu đáp của cậu thoảng qua tai anh như một làn gió nhẹ:

“Ít nhất thì ta cũng không bị huynh giết, phải không?”

....

“Ngươi... không sợ chết sao?”

Lần này thì Kevin không trả lời Alexander. Anh cũng không hỏi lại, hai người chỉ tiếp tục cùng bước về phía trước. Hai bàn tay cậu lặng lẽ siết chặt lại dưới tụ y, nếu để ý một chút còn thấy được tư trang bên người theo chủ nhân mà run lên khe khẽ. Nhưng vẻ mặt lại tỏ ra bình an đến lạ kì, như thể đã chờ đợi điều này từ lâu lắm rồi. Bạch khí theo làn hơi thở nóng ấm phủ quanh, khiến diện mạo ấy càng trở nên hư ảo như sương khói.

Nhận thấy Alexander im lặng, chỉ đăm nhìn mình, Kevin nhẹ ngẩng đầu lên nhìn lại anh, khóe môi vẽ một nụ cười trong trẻo. Bất giác Alexander khẽ bật cười đau đớn. Giờ thì anh đã hiểu vì sao Kyoung Jae lại bảo vệ người con trai bé nhỏ này quá cẩn thận như vậy, là bởi vì cậu ta thật sự rất ngốc nghếch. Chỉ mới gặp mặt có một ngày, lại bị bán đứng như vậy, thế mà Kevin lại có thể tin từng lời của Alexander, có thể không suy tính hận thù mà nói rằng cậu rất vui khi gặp anh bây giờ. Kevin trước mặt anh lúc này như một khối pha lê trong suốt không chút tì vết, tròn trịa hiền hòa chẳng có lấy một cạnh sắc để làm đau ai, là tạo vật thánh thiện nhất mà anh từng gặp. Một người con trai như vậy... lẽ ra không nên phải chịu những điều này.

“Lần sau ngươi gặp ai, đừng có tin tưởng ngay lập tức như vậy.” – Alexander thở dài. Cậu còn có ‘lần sau’ không... – “Cả tên nhóc kia cũng thế. Ngươi cứ gặp người là tin ngay được.”

“Ta tin cảm giác của ta.” – Kevin ngước sang nhìn anh vui vẻ đáp, ánh mắt trong trẻo đã trở lại bình thản như thường tình, không còn chút sợ hãi nào nữa – “Với lại Kibum hai mươi tư tuổi rồi, huynh còn kém tuổi nữa, đừng gọi anh ấy là nhóc.”

“Hắn xạo đó. Ai tin được chứ?” – Alexander bĩu môi.

“Kibum bảo ta như vậy mà.”


Vậy nên mới nói ngươi ngốc, Tiểu Bin.


“Hắn cắt tóc của ngươi hả?”

“Ừ, huynh thấy có hợp không?”

“Trông khỏe khoắn hơn đó, bớt ẻo lả đi rồi.”

Kevin và Alexander cứ tiếp tục sóng đôi bước đi trong rừng, nói chuyện cười đùa như thể đây chỉ là một buổi dạo chơi vãn cảnh vậy. Không ai có thể nói được rằng hai người một là nạn nhân, một là thích khách, đang cùng nhau đi về điểm kết thúc cho mọi chuyện.

Cảm ơn huynh, Alexander à.

Nếu không có huynh ở bên cạnh như thế này, chắc chắn bây giờ

ta đã sợ tới độ không bước tiếp nổi nữa rồi...

.......


~x~


Thác nước.

Alexander đưa Kevin ra khỏi cánh rừng, quay trở lại chân thác nước bên dưới dược đầm. Cậu lơ đãng ngước nhìn lên. Phong cảnh ở đây thật hùng vĩ quá. Đứng cách xa như vậy mà vẫn cảm thấy hơi nước phả vào người mát rượi. Từ nhỏ tới lớn ngoài dược đầm trên kia và hoàng cung ra, Kevin chưa từng đến bất cứ nơi nào khác, cũng không biết thác nước lại đẹp thế này. Một niềm vui thích như trẻ con bất chợt nổi lên, để rồi nhanh chóng bị dập tắt. Kevin không thể, không được, vương vấn với cái gì nữa. Cậu sắp chết rồi.

Jae, xin lỗi vì đã làm phiền huynh đi theo bảo vệ ta bao lâu nay.

Sau lưng Kevin, Alexander bắn một chùm pháo hiệu sáng chói nữa lên bầu trời. Chùm pháo hiệu này có vẻ đặc biệt hơn lần trước, còn tỏa ra xung quanh giống như pháo hoa, rất đẹp. Có lẽ đó là tín hiệu đã bắt được con mồi rồi chăng?

Chẳng bao lâu sau, những tên thích khách quấn khăn bạc bắt đầu kéo đến, lũ lượt. Bọn chúng quả nhiên rất đông, có tới hơn trăm kẻ như vậy vây chặt lấy hai người, không để lọt một khe hở nào. Kevin chậm rãi bước tới bên thác nước, ngước mắt lên nhìn bọn sát thủ. Chúng không giống Alexander. Cả trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Kevin lạnh lẽo như băng vậy.

Tiểu đệ của ta, ta đã muốn che chở cho em...

“Ngươi làm tốt lắm, Alexander.” – Kẻ đi đầu nhếch miệng cười khả ố - “Ta sẽ bỏ qua chuyện hôm trước, không báo với đại ca.”

“Đừng động vào ta!”

Alexander lạnh lùng gằn giọng, hất mạnh tay tên sát thủ cầm đầu ra khỏi vai mình mà không thèm đưa mắt nhìn tới hắn ta một lần. Anh quay đầu lại nhìn Kevin một lúc lâu, trước khi nhún người vọt ra ngoài vòng vây đen ngòm của lũ sát thủ, tiếp xuống một cành cây ngay phía trên. Bọn sát thủ cũng không quan tâm tới chuyện đó, giờ chúng chỉ chằm chằm nhắm vào Kevin mà thôi.

Giờ cậu chỉ còn một mình.

Tên sát thủ cầm đầu trừng mắt căm hận nhìn Alexander một lúc lâu, rồi mới quay đầu lại. Hắn vẫy tay ra hiệu, lập tức những kẻ còn lại giương cung nhắm thẳng vào Kevin. Mấy trăm mũi tiễn cắm vào người, không chừng cậu sẽ thành nhím mất. Dủ rằng Kevin cũng chưa thấy nhím bao giờ...

“Bắn!”

Những tiếng bật cung vang lên giòn giã trong không khí, xung quanh Kevin giờ chỉ còn lại tiếng gió rít lên rào rào. Cậu nhắm mắt lại.

Kibum, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thích ngươi......

.............



Kevin cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt, cậu bị cuốn đi giữa dòng nước cuồn cuộn chảy. Cậu bị bắn, và giờ thì chắc do lực đạo của mấy chục mũi tên nên cơ thể bị đẩy bật ra phía sau, rớt xuống chân thác rồi. Nước lạnh thật, cóng tới tận xương, có phải vì vậy mà cậu chẳng hề thấy chút đau đớn nào không, hay vì cậu đã chết rồi nên chẳng thể đau đớn nữa....?

Chút cảm giác còn lại chỉ là một vòng tay ôm chặt lấy cơ thể... mạnh bạo tới mức khiến cậu phát đau. Giống như cái ôm siết cậu nhận được từ hắn khi cậu lần đầu tiên hồi tỉnh, cũng trên bờ sông này, chỉ mới xảy ra vài ngày trước mà xa vời như cả trăm năm. Lúc ấy Kibum đã khóc.... cậu biết điều đó, dù rằng khi đó ý thức của cậu đã không còn thanh tỉnh bao nhiêu, nhưng những giọt nước mắt tròn trịa vô thức lăn dài trên khuôn mặt đẹp đẽ mà ngạo mạn kia, là điều chẳng bao giờ Kevin quên được. Bây giờ áo ảnh ấy cũng đang ở trước mắt Kevin, có khác chăng chỉ là những làn nước mở đỏ bao phủ lấy dung mạo hắn, cũng cuốn lấy cả cậu ở bên trong...

Là vị máu?

Máu của cậu ư? Dường như không đúng... cũng chẳng phải là ảo giác. Vị máu hòa với nước sông tràn đầy trong miệng cậu, nồng tới mức khiến Kevin bừng tỉnh. Cậu nhận ra rằng bản thân mình không hề bị bất cứ mũi tên nào xuyên vào, vậy thì... máu này ở đâu ra? Kevin vội vàng ngước nhìn sang, cũng đó cũng là lúc cậu nhận ra hắn không phải là ảo ảnh.

Thực sự là Kibum.

Hai tay hắn ôm chặt cứng lấy người Kevin, từ vết thương trên vai phải máu chảy lan tràn, không hiểu vì sao con dao bạc đã lại cắm ngập vào đúng chỗ đó rồi. Kevin càng kinh hãi hơn khi thấy mái đầu đen thẫm của Kibum gục trên vai mình, khuôn mặt tái nhợt cả lại, hai mí mắt nhắm nghiền, dường như đã mất ý thức rồi. Cậu hoảng sợ vội choàng tay đỡ lấy ngang hông Kibum, dùng hết sức mình cố ngoi lên mặt nước. Kibum hoàn toàn không phản ứng lại, mái đầu nặng nề tựa trên vai Kevin hoàn toàn vô lực. Chưa bao giờ Kevin thấy hắn suy yếu đến mức này.

Tại sao Kibum lại tới được đây? Tại sao hắn thoát được khỏi mê dược? Tại sao hắn lại bị thương thế này? Hàng ngàn câu hỏi rối tung lên trong đầu Kevin, cậu lại một lần nữa không hiểu gì cả, bất cứ việc gì mà Kibum làm. Nhưng Kevin chẳng thể nghĩ ngợi thêm gì nữa, bởi vì ngay lúc ấy cậu bị kéo giật lại, toàn thân chẳng hiểu từ lúc nào đã bị mắc vào một tấm lưới rất lớn rồi. Kevin hoảng hốt vội bơi ngược trở lại, nhưng tấm lưới đã siết chặt rồi, không cách nào thoát ra được nữa. Một giây sau, cậu thấy mình bị kéo lên bờ sông.

Kevin toàn thân ướt sũng rét run, nằm ngửa trên đất ho sặc sụa. Cậu nghe tiếng bước chân vây lại quanh mình, vội vàng bật dậy ngồi chắn trước Kibum, dùng lưng che đi người hắn. Kibum vẫn bất động như vậy, mái tóc đen dài của hắn giờ rũ rượi trên nền sỏi.

Mảu vẫn chảy...

Những tên thích khách bắt đầu tiến lại gần, một lần nữa giương cung. Kevin hoảng sợ nhìn lên, bắt gặp ngay Alexander đang cầm đầu lưới đứng ở đó, vội hét lớn đầy cầu khẩn:

“Xander huynh!”

Alexander thở dài. Khi nãy dù có sắp bị giết Kevin cũng chưa từng tỏ ra van nài như vậy, chưa từng làm khó anh, nhưng giờ lại có thể hạ mình như thế. Hai lần cậu có cơ hội thoát đi đều bị chính tay anh bắt lại thế này, giờ Kevin lại nhìn anh như vậy, làm sao Alexander có thể làm ngơ được nữa. Vậy là mặc kệ mấy chục cánh cung đang chĩa vào Kevin, Alexander nhún người nhảy tới bên cậu, thu hồi tấm lưới cá rồi cúi xuống xem xét thương thế của Kibum.

“Huynh đâm Kibum phải không?”

“Lần đầu thì đúng là vậy, nhưng lần thứ hai này thì không phải.” – Alexander thận trọng vuốt mấy lọn tóc của Kibum ra khỏi vết thương, chau mày – “Lần thứ hai này đâm không chuẩn xác, lực đạo cũng không đủ mạnh, so với vết thương trước thì chéo hẳn đi, lại dường như phải đâm nhiều lần nữa, miệng vết thương nát cả rồi. Ta nghĩ... hắn tự đâm mình....”

Kevin cảm thấy tức ngực tới không thở nổi, cậu phải cắn chặt môi mới ngăn bản thân bật ra tiếng thổn thức từ trong tâm. Quả nhiên là vậy, để áp chế dược lực của Tán hồn mê dược kia thì chỉ có cách tự lấy cảm giác đau đớn đè lên mà thôi. Cậu run rẩy đỡ lấy thân mình Kibum áp ngực hắn vào người mình, để cho Alexander rút mũi dao ra. Máu văng lên mặt Kevin, cả người Kibum đau đớn giật mạnh một cái, rồi lại rũ xuống lòng cậu. Alexander thoăn thoắt điểm huyệt cầm máu cho Kibum, rồi lấy dược cùng bông băng trắng từ trong người ra. Kevin có chút ngạc nhiên, sao anh lại mang theo những thứ này ở bên người?

Giờ cậu lại để ý thấy người Alexander cũng đầy thương tích, những vết thương này khi ở trên dược đầm còn chưa hề có. Anh băng vết thương lại thật thuần thục, khi ấy, Kevin thoáng thấy ánh mắt anh nhìn Kibum có chút hồ nghi khó hiểu.


“Làm ơn... mang anh ấy ra ngoài giúp ta, được không?”

Kevin lặng lẽ nói, ánh mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt đẹp như bạch ngọc lấm chấm những điểm máu màu hồng, sự đau đớn biểu lộ trên từng đường từng nét khắc lại. Hơi thở gấp gáp phả vào cổ cậu, nóng bừng, cả người Kibum cũng đang nóng lên. Hai bàn tay bấu chặt lấy lưng Kevin nãy giờ cũng run lên không ngớt. Kevin dịu dàng gỡ tay hắn ra. Cậu làm phiền hắn như vậy là đủ rồi, gây cho hắn bao nhiêu xui xẻo vậy là đủ rồi, dù thế nào cũng không thể để hắn chết cùng cậu như thế này được.

“Mang anh ấy ra ngoài, và cả giải dược của Thiềm Hoa độc nữa, ta cầu xin huynh.” – giọng cậu run lên kích động – “Kibum không liên quan gì tới ta cả, hoàn toàn không biết gì hết.”

....

“Được.”

Tiểu Bin, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ngươi cầu xin ta.

Alexander đón lấy Kibum từ trong tay Kevin, rồi đứng lên, quay người lại bước đi. Kevin lặng lẽ nhìn theo, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhợt nhạt. Bình an nhé...

“Này, ngươi đừng tưởng mình tài giỏi mà ở đây làm càn nhé! Ta sẽ báo chuyện này với thủ lĩnh!!”

Tên cầm đầu lũ sát thủ bước tới cản đường Alexander, rít lên. Anh chỉ lườm hắn ta một cái, lạnh lùng cất giọng đầy đe dọa:

“Ngươi đang ngáng đường của ta đấy, tên kia.”

“Ngươi dám....!!”

Bỗng nhiên “Bốp” một tiếng, Alexander cảm thấy bả vai đau buốt, cánh tay đang ôm Kibum tê đi không giữ được nữa, vô lực thả rơi hắn xuống đất. Alexander kinh ngạc trợn mắt nhìn sang tên cầm đầu, hắn ta có gan hay có khả năng điểm huyệt anh như thế này sao? Chỉ thấy tên sát thủ kia cũng há hốc mồm ngạc nhiên chẳng kém gì anh, dường như không phải hắn làm rồi. Vậy chẳng lẽ là... Alexander vội vàng quay phắt lại phía sau để nhìn thấy Kibum đang loạng choạng đứng dậy, cánh tay bị thương đã nắm chặt Vũ Thủy từ bao giờ. Tảng vàng vô dụng đó, không hiểu sao giờ lại đang chảy ra, bên trong để lộ một ánh kim loại nhuốm đỏ, sắc tới lạnh người.

Kibum loạng choạng kéo lê Vũ Thủy trên tay bước về phía Kevin, mặc kệ bao nhiêu cặp mắt đang nhìn hắn sững sờ, trong đó có cả cậu nữa. Kevin không biết phải làm gì, không biết nên làm sao khi nhìn thấy Kibum từng bước một tiến tới chỗ mình như vậy. Nên chạy tới ôm chặt lấy hắn, hay là đẩy hắn quay lại chỗ Alexander? Kevin cũng không biết chính xác bản thân mình muốn gì nữa... chỉ cảm thấy dường như bất cứ những gì Kibum làm lúc này đều khiến cho mọi thứ xung quanh đông cứng lại. Cả gió, cả không khí, cả bầu trời, và cả chính bản thân cậu nữa. Bên tai Kevin giờ chỉ còn lại những âm thanh trầm đục vang lên theo mỗi tiếng bước chân nặng nề của Kibum. Hắn cứ đi một bước lại vấp một bước, rồi lại đi, lại loạng choạng.... và ngã gục xuống đất.

“Kibum!”

Trông thấy như vậy Kevin không còn nghĩ ngợi gì nữa vội vàng bật dậy chạy tới ôm Kibum lên. Nhưng Kevin chỉ vừa chạm tới người, hắn đã hung bạo hất mạnh tay cậu ra, nghiến răng gầm gừ trong hơi thở:

“Ngươi... đừng... động vào người ta!”

“Gì cơ? Kibum ngươi...”

“Tránh xa ta ra!!”

Kevin sững người lại trước phản ứng dữ dội của Kibum, ánh mắt hắn đang nhìn cậu hung bạo và căm ghét tới cực điểm. Ánh mắt ấy khiến cậu như đóng băng lại. Thù hận và ghét bỏ thì Kevin đã gặp nhiều rồi nhưng chưa từng nghĩ Kibum lại có thể nhìn mình kinh khủng đến thế. Cậu run run hỏi:

“Ngươi ghét ta tới vậy sao?”

“Phải, ta ghét ngươi, ta ghét ngươi!! Ghét tới tận xương tủy! Ta chưa từng ghét cái gì như ghét ngươi!! Ta mà có vũ khí ở đây thì đã một đao chém chết ngươi cho rồi! Ta ghét ngươi!!! Vậy nên ngươi tránh xa ta ra đi!”

Hắn hét to năm tiếng cuối cùng, trước khi gồng mình quay lưng lại, không nhìn tới Kevin nữa. Từng câu, từng câu một Kibum dồn hết sức lực còn sót lại để gào lên với Kevin; từng câu, từng một xoáy sâu vào tim cậu như hàng ngàn lưỡi đao vô hình, khiến lồng ngực đau như muốn vỡ tung ra. Đúng là cậu cũng nghe những câu như vậy nhiều rồi, các huynh trưởng, dị mẫu, phản loạn triều thần, cả lũ thích khách khi sắp bị hành hình cũng đều nói vậy, tưởng chừng nghe đến mòn cả tai rồi. Đã quen với chuyện đó, vậy mà tại sao lần này lại đau đến thế?

Kevin hoàn toàn không biết gì nữa, chỉ nghe chính bản thân mình mất tự chủ mà gào thét... đã rất lâu rồi cậu không còn kích động như thế này nữa; buồn, giận, đau khổ, những cảm xúc bị giấu nhẹm đi giờ dâng đầy lên trong ngực, buộc cậu phải bật ra thành lời.

“Vậy thì tại sao chứ?! Nếu ghét ta tới vậy sao ngươi lại chạy đến đây? Tại sao ngươi năm lần bảy lượt cứu mạng ta? Tại sao ngươi không để ta chết đi?!”

“Ngậm miệng lại đi!” – Kibum rít lên, cả người run bần bật chẳng kém gì cậu – “Chính vì vậy ta mới căm ghét ngươi! Đồ ngốc!! Ngươi đã biết ta cứu ngươi như vậy rồi mà sao còn hết lần này tới lần khác đi vào chỗ chết như vậy chứ? Ngươi không nghĩ tới ta sao?!!”

...

“Ngươi là chiến lợi phẩm của ta, ta vẫn còn chưa buông ngươi ra, sao dám tự ý bỏ đi hả? Chết tiệt, còn dám hạ dược ta nữa! Còn tự tiện giao ta vào tay hắn, ngươi... là đồ không biết điều!!”

Kevin chỉ im lặng nghe hắn gào thét. Kibum tức giận đến vậy là vì những lí do đó sao? Tại sao bây giờ lại không giống chút nào với những người đã từng bảo ‘ghét’ cậu nữa? Cái ‘ghét’ này của Kibum, sao lại khiến nước mắt cậu lặng lẽ rơi...

“Ta thích ngươi, Kibum...”

“Ta ghét ngươi! Đừng có nói như vậy với ta! Ngươi vừa nói gì chứ, cái gì mà, ‘ta với hắn không có quan hệ gì’?!! Ngươi dám ngang nhiên nói như vậy sao?”

Hắn nghe thấy ư?Và giận ư?

“Ta nhắc lại lần nữa, ngươi là người của ta! Ta chưa cho phép, ngươi không được chết, rõ chưa?!!”

Kibum chống tay xuống đất thở hồng hộc, đôi môi đỏ lựng cả lên, hắn đang sốt. Trên vai hắn máu lại nhiễm đỏ lớp băng trắng tinh, từng dòng chảy dài dọc theo cánh tay, qua cổ tay, rồi lan xuống Vũ Thủy. Dòng đỏ thẫm đó lăn tới đâu là lớp vàng bao bọc quanh nó tan ra thành một thứ chất lỏng sóng sánh ánh kim tuyệt đẹp, chậm rãi hòa với màu máu tươi chảy xuống mặt đất. Kevin biết chuyện đó là gì, cậu chưa bao giờ dám nói cho Kibum biết bí mật đặc biệt của Vũ Thủy. Huyết Thủy, nguyên bản tên của nó là như vậy, thứ vũ khí xuất hiện từ dòng máu tinh khiết trong cơn mưa....

Chỉ cần có thể hi sinh tinh chất của sự sống bên trong mình, lớp vỏ bọc tưởng như là vô dụng bên ngoài sẽ được rửa trôi đi, để lộ ra Huyết Thủy thực sự.

Một thanh nhuyễn kiếm mềm mại và sắc bén hơn cả nước.

Ta đã biết là ngươi không vô dụng mà.

Ngay cả Alexander cũng phải ngây người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Huyết Thủy mới khai sinh, nó hoàn hảo tới từng đường nét. Trông giống như roi da nhưng lại lợi hại hơn gấp nhiều lần, dài tới ba trượng nên rất khó sử dụng, nếu không cẩn thận có thể mất mạng như chơi. Thanh nhuyễn kiếm ấy, ở trong tay Kibum lại hợp đến kì lạ. Hắn từ từ giơ cao Huyết Thủy lên, trên khóe môi nhợt nhạt xuất hiện một nụ cười nửa miệng đầy thách thức, hệt như lúc hắn đối đầu với anh ở trên dược đầm vậy.

Thú vị. Cửu vĩ hồ, quả nhiên ngươi không hề tẻ nhạt chút nào.

“Tất cả các ngươi, ai lại gần Kevin, ta sẽ giết chết.”

Kibum lạnh lùng nói. Hắn luôn luôn có cái vẻ tự tin tới ngạo mạn như vậy, kể cả khi một thân một mình đối đầu với bao nhiêu sát thủ thế này. Dáng vẻ đó khiến Alexander phải bật cười.

“Giết chết ư? Ngươi có đủ bản lĩnh chăng?”

Chưa dứt lời, Alexander đã đạp chân xuống đất một cái, cả người bay vút lên không trung. Kibum chẳng nói chẳng rằng vung ngay Huyết Thủy lên xoay một vòng trên đỉnh đầu, rồi quất về phía Alexander, ngay tức khắc toàn thân anh bị kiếm quang bao bọc không còn kẽ hở. Kibum vốn thích nhuyễn tiên, đối với những thứ vũ khí mềm dẻo này cực kì quen thuộc, nên dù đang suy yếu hết mức vẫn có thể xuất chiêu lợi hại. Nhưng với Alexander chỉ chiêu thức thôi chưa đủ, anh hoàn toàn có thể thoát được, ngược lại còn vòng ra phía sau Kibum vỗ nhẹ một chưởng, khiến hắn đứng không vững phải ngã khuỵu xuống. Alexander kề miệng lên tai Kibum, vừa nhếch khóe môi lên cười vừa thì thầm rất khẽ:


“Ta nghe tiếng động, có người đang tới. Nếu ngươi cầm cự được tới lúc đó, bảo vệ được Tiểu Bin, ta sẽ cho là ngươi thắng.”


Nói rồi Alexander tỉnh bơ lướt đi, nhún chân nhảy khỏi vòng vây của bọn sát thủ. Trước khi đi anh còn vẫy tay chào Kevin một cái, đồng thời ném cho Kibum một ánh mắt đắc ý. Hắn bật cười khinh khỉnh.

“Vậy thì ngươi nên nhận thua đi. Dù không có ai, ta vẫn tự mình bảo hộ được người của ta. Vì ta chính là tân chủ nhân của Sương thành.”

“Ngươi lại xạo rồi. Sương thành, haha, chỉ có trong truyền thuyết mà thôi ~”

“Cứ chờ xem.”

“Được rồi, nhưng cho ngươi biết thêm một điều này nhé.” – Alexander nháy mắt nói, tỏ vẻ cực kì hả hê – “Đối với ‘hắn’, ta đã nắm giữ được rồi. Tuy hiện giờ là ‘người của ngươi’, nhưng ta sẽ khiến ‘hắn’ phải thành ‘người của ta’ sớm thôi.”

Không đợi Kibum đáp lại, Alexander đã biến mất rồi. Ngay lập tức, những tên sát thủ đồng loạt siết chặt vòng vây lại. Kibum cũng lùi lại một bước, hơi thở đứt quãng dần ổn định trở lại, ánh mắt sáng lên. Dường như cả Huyết Thủy trong tay hắn cũng trở nên kích động.

Sắp khó khăn rồi đây.


=== end chap 13 ===

* 1 trượng = 3,33 mét

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét