7 thg 7, 2011

Bảo vật vô song - Chap 14


Chap 14


A...

Huyết Thủy.... thì ra nó còn có ý nghĩa này sao?

Thứ dung dịch đỏ sậm bắn văng lên không trung, rải đều rải đều xuống tạo vật.

Cứ như là... một cơn mưa máu vậy.


“Kibum!! Bên trái kìa!!”

Tiếng Kevin hét lên khiến hắn giật mình bừng tỉnh. Hắn đang làm cái gì thế này? Giữa chiến trận như vậy, sao còn để tâm vào ba cái chuyện đó chứ? Kibum cần phải đánh gục tất cả chỗ này, không chừa một kẻ nào cả. Bọn chúng đông hơn hắn, mạnh hơn hắn, cơ thể hắn lại rã rời cả rồi, chỉ có thể dựa vào thứ lợi khí này mới chống cự được. Không thể có chút sơ hở nào được, vậy mà đột nhiên hắn lại ngẩn người ra như thế, thật không tốt chút nào.

Chúng là sát thủ, nếu không giết chúng sẽ hạ sát cả hai. Kibum biết vậy.

Nhưng quả thực đây là lần đầu tiên hắn giết người.


Lưỡi kiếm Huyết Thủy thật bén ngọt, cứ lướt tới đâu là cắt đôi ra tới đó, chỉ một chiêu đã xẻ tên thích khách đầu tiên xông tới ra thành nhiều mảnh, máu thịt văng khắp nơi. Nhìn thấy cảnh đó, Kibum gần như đông cứng lại. Từ bé tới lớn hắn chưa bao giờ thấy nhiều máu như vậy. Xác chết... xác chết... hắn đã giết kẻ đó rồi. Dù có thể thản nhiên dọa nạt, nhưng làm thật thì... Kibum không biết cảm giác lại kinh khủng tới vậy.

“A!!”                        

Một mũi phi tiêu vượt qua được vòng kiếm quang của Kibum đã cắm phập vào vai trái Kevin, vài giọt máu bắn văng lên cần cổ trắng ngần của cậu. Kibum kinh hoảng vừa quất loạn thanh nhuyễn kiếm vừa vội vã nhảy lùi tới bên Kevin, hét lên:

“Ngươi sao rồi?!”

“Ta không sao, đừng bận tâm.” – Kevin cắn chặt môi chịu đau, hổn hển nói – “cẩn thận, chúng đang tới kìa!”

Kibum lập tức xoay ngược cổ tay lại, đẩy vòng xoáy của kiếm qua bên trái, kịp thời chặn đứng ba tên sát thủ khác đang xông tới, ngoài ra còn phải đối phó với cả trăm thứ ám khí khác phóng tới. Bọn sát thủ này cứ như thiêu thân liều mạng lao vào lửa, trông thấy đồng bọn chết như vậy cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi chút nào, cứ bạt mạng xông tới đánh vào sống kiếm của Huyết Thủy. Kình lực dữ dội truyền tới tay Kibum khiến hắn ngạt thở, tay lỏng ra suýt nữa buông rơi cán kiếm. Chúng biết rõ hắn đã trúng Thiềm Hoa độc rồi nên chọn cách đấu nội lực như vậy, liều mạng phát chưởng đè xuống Huyết Thủy để tấn công Kibum, khiến hắn buộc phải xoay sống kiếm sắc bén lên giết hết mới có thể thoát được. Tuy vậy cơ thể vốn đã suy nhược cũng không chịu nổi, Kibum cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên, vị mằn mặn của máu dâng đầy trong cổ họng.

Còn chưa tới một khắc cơ mà, ngươi đã không chịu nổi rồi sao?

Hắn nhắm nghiền mắt nuốt xuống ngụm máu đã chớm trào ra khỏi miệng. Lại có thêm năm kẻ khác xông vào. Kibum tập trung hết mức không để những tên sát thủ chạm được tới thân kiếm của mình, đồng nghĩa với việc phải giết chúng thật nhanh. Hai tay siết chặt lại, hắn cắn răng quay mặt đi hướng khác khi những tia máu phun về phía mình, nhễu đầy xuống cổ và ngực hắn. Mùi máu tanh nồng.

Ánh mắt Kibum chạm phải Kevin, vừa lúc ấy cũng ngẩng lên nhìn hắn đầy lo lắng. Tay cậu bịt chặt lấy vết thương trên vai, thật may mũi phi tiêu đó cũng không tẩm độc. Nhìn thấy máu rỉ ra từ kẽ ngón tay cậu, Kibum bất giác tức giận không sao kể hết. Hắn lại vung cao Huyết Thủy lên nhằm thẳng những tên sát thủ mà vụt xuống.

Không giết chúng, chúng sẽ giết Kevin.

“Gyaaaaaaaa–––––––!!!!”

Huyết Thủy trong tay hắn càng lúc càng xoáy điên cuồng như bão lốc, kiếm quang nháng lên khắp nơi không ra chiêu thức gì cả. Hai mũi tên nữa xuyên qua bả vai Kibum. Hắn biết cơ thể mình đã tới giới hạn rồi, nếu không nhanh chóng giải quyết tất cả lũ bọn chúng...

Phập!

“Kibum!!”

Kibum đánh văng kẻ vừa cầm kiếm đâm vào hông trái hắn ra, cùng lúc ấy bản thân hắn cũng ngã khuỵu xuống vòng tay của Kevin, vừa kịp thời dang ra đỡ lấy. Đau quá... đau quá... đau tới mức không cảm nhận được gì nữa rồi, toàn thân nóng như muốn tan chảy ra. Chưa bao giờ Kibum phải chiến đấu thực sự như thế này cả. Hai mắt tối dần đi... hắn sắp ngất mất rồi. Kibum lờ mờ nhìn thấy mười mấy bóng đen xông thẳng đến trên đầu hai người....

Ta đường đường là thiếu chủ Sương thành, lại có thể vô dụng thế này sao?

“Các ngươi chết đi!!”

Vòng kiếm quang cuốn thẳng lên cao, xoáy theo đường zích zắc, chớp mắt đã quét sạch lũ lâu la phía trên. Kibum chống tay lên bả vai Kevin, gồng mình đứng thẳng dậy. Giờ hắn chỉ còn có thể vung Huyết Thủy hộ vệ quanh Kevin mà thôi.


Những kẻ kia còn cách những một dặm cơ. Ngươi như thế này, liệu có làm được không vậy?


Vẫn chịu được, hắn vẫn chịu được. Thế này có nhằm nhò gì chứ.

Chưa thấm vào đâu...

Kevin nắm chặt lấy tay hắn, cắn môi khổ sở nói:

“Dừng lại đi, đừng đánh nữa... Ngươi sẽ chết mất, ta... bọn chúng chỉ cần ta thôi. Ngươi không liên quan...”

“Ngươi còn dám nói câu đó nữa sao?!” – Hắn gào lên giận dữ – “Đợi lát nữa giải quyết xong bọn này, xem ta giải quyết ngươi---”

Kibum chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên một cơn đau thốn ruột lòa mắt xuyên thẳng vào não khiến hắn tức thời ngạt thở...

~x~

Làm sao? Phải làm sao đây? Kibum sẽ chết mất...

Kevin cảm nhận được rõ ràng toàn bộ sức nặng cơ thể Kibum đều đặt trên vai cậu, bàn tay hắn run lên dữ dội, dường như không thể chống đỡ nó được lâu hơn nữa. Máu trào ra từ các vết thương khắp người hắn, rơi từng giọt từng giọt xuống má Kevin, nóng ran. Nhưng Kevin lại không thể làm gì được cả, nếu làm Kibum mất tập trung hay đánh thuốc mê hắn lần nữa, cả hai có thể bị chính Huyết Thủy cắt ra thành từng mảnh chứ chẳng cần đến lũ sát thủ. Cậu chỉ có thể ngồi đó nhìn hắn bán mạng chiến đấu, cứ thể rút cạn kiệt sức lực và cả sinh mạng của mình. Phải làm sao đây? Làm sao đây?

Kevin ngập ngừng, rồi mạnh mẽ nắm lấy bàn tay Kibum đang chống trên vai mình, cũng dồn toàn bộ sức lực cơ thể vào một bên vai đó. Trong một giây Kibum thoáng liếc xuống nhìn cậu ngạc nhiên, rồi lại quay lên rất nhanh.

Trong đầu Kevin giờ chỉ có một tâm niệm duy nhất, chí ít cũng phải trở thành trụ đỡ vững chãi cho Kibum.

....

Đột nhiên tiếng gió rít xung quanh bỗng trở nên rời rạc khác lạ, cùng lúc ấy sức nặng trên vai Kevin cũng biến mất. Huyết Thủy theo đà bắn văng ra xa, trong một giây cậu cảm thấy trước mặt tối lại, mái tóc đen thăm thẳm của hắn lướt ngang qua mắt Kevin. Sau đó là hình ảnh Kibum nặng nề ngã gục xuống. Cậu sững sờ tới lặng người đi.

“Kibum!!”

Hai mắt Kibum mở trừng trừng nhưng hoàn toàn không có chút nhận thức nào hết, cũng không nghe thấy tiếng Kevin gọi, toàn thân bắt đầu co giật dữ dội. Kevin kinh hoảng tới bên cạnh lật Kibum lại, mới nhìn thấy vòng đen thẫm trên cổ hắn lại nổi hằn lên rõ mồn một, ăn sâu vào trong da. Phải rồi, khi nãy cả Kibum lẫn Kevin đều gần như đã quên mất điều đó, chính là Thiềm Hoa độc tồn tại trong cơ thể hắn. Đau đớn tới nát xương nát thịt này bồi thêm vào những vết thương trước đó, đã rút cạn chút lí trí và ý thức cuối cùng khỏi cơ thể kiệt quệ, hắn nhanh chóng mê man đi.

“Tên kì đà cản mũi cuối cùng cũng gục rồi hả?”

Giọng nói hả hê tàn khốc của tên trưởng nhóm vang lên sau lưng Kevin. Cậu vội quay người lại, mất đi sự bảo vệ của Huyết Thủy, những tên thích khách còn lại lập tức giương vũ khí vây chặt lấy hai người. Bọn chúng, dù bị Kibum giết đi một số không nhỏ, nhưng vẫn còn lại khoảng hơn ba mươi người, hiện tại kẻ nào cũng đã lộ rõ sát khí đằng sau khuôn mặt tưởng chừng như vô cảm. Tên trưởng nhóm giơ tay ra hiệu, rồi bước lên phía trước, đưa mắt liếc xuống Kibum một cách miệt thị. Kevin rùng mình, một đợt hàn khí chạy dọc sống lưng. Ánh mắt mạt sát tàn độc kia chắc chắn không tốt lành gì.

Cậu hít sâu một hơi từ từ điều tức, lau vệt nước mắt trên mặt đi, rồi bình thản ngước lên nhìn tên sát thủ.

“Ngươi có thể tha cho người này được không?”

“Tiểu vương à, ngươi nói cái gì vậy?” – hắn cười hăng hắc – “Đã vào tình cảnh này rồi mà còn ra lệnh cho người khác sao?”

“Ta không ra lệnh, mà là cầu khẩn.” – Kevin từ tốn nói – “Xin ngươi thả hắn ra.”

“Nếu không thì sao?”

“Ta sẽ tự sát.”

Vừa nói ra Kevin đã tự cảm thấy mình ngu ngốc rồi, nhưng thực sự hiện tại cậu chẳng còn gì ngoài tính mạng cả. Quả nhiên cả lũ sát thủ đều phá lên cười ngặt nghẽo.

“Ngươi ngớ ngẩn quá đi, bọn ta chỉ cần ngươi chết đi thôi, chính tay hạ thủ hay ngươi tự sát thì đâu có quan trọng gì.”

“Vậy giết một mình ta thôi, tha cho hắn!”

“Càng ngớ ngẩn!” – Tên thủ lĩnh rút kiếm ra thét lên với một vẻ man dại – “Ta không phải tên Alexander yếu mềm nhu nhược kia. Thằng nhóc khốn kiếp này cản đường bọn ta, giết đồng đội của bọn ta, lại bảo vệ ngươi, có cớ gì để tha cho hắn?”

Kevin mím chặt môi không nói thêm câu nào nữa. Cậu đã biết ngay từ đầu rằng thương thuyết với bọn này cũng vô dụng, kì thực bọn chúng chỉ động tự ái mà thôi, hoàn toàn không quan tâm tới đồng bọn bị giết vì hết, vì chính tay thủ lĩnh kia khi nãy còn quát tháo bắt những kẻ còn lại xông lên để Kibum chém giết. Những kẻ lãnh huyết tuyệt tình như vậy, sao có thể mong chúng tha cho người nào chứ. Cậu chỉ đành quay người lại ôm thật chặt Kibum, lấy thân mình ra che chở cho hắn thật cẩn thận. Kevin không muốn, không thể để cho hắn chịu thêm bất cứ thương tích nào vì mình nữa.

Tên sát thủ tiến lại gần, nhắm thẳng hướng tim cậu mà đâm xuống không hề do dự. Kevin không tránh ra, cũng không nhắm mắt lại. Chỉ đăm đăm nhìn vào khuôn mặt tú mĩ của hắn không rời mắt, lúc này cậu lại khao khát được nhìn hắn như vậy lâu thật lâu...

Mũi kiếm đã chạm tới lưng áo cậu rồi.


À, tới rồi đây. Thực tình chậm chạp quá, tiểu Vương gia à.


Đột nhiên một tên sát thủ đứng ở hàng sau cùng bắn vọt lên phía trước, đụng thẳng vào tay cầm đầu khiến hắn bắn văng đi, chỉ nghe tiếng răng rắc liên hồi, xương cốt cả hai tên đều đã gãy nát ra rồi, nằm ngay đơ không đứng dậy được nữa. Lại thêm một kẻ nữa bay tới, rồi một kẻ nữa, đám sát thủ nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị hạ liền nháo nhác cả lên. Kevin kinh ngạc ngẩng đầu lên ngước nhìn trận địa tán loạn của nhóm sát thủ, dường như có một toán người rất đông vừa tới nơi.

Bỗng một giọng điệu quen thuộc hết sức vọng qua bãi chiến trường tới thẳng tai Kevin.

“CHỦ NHÂN!!”

Là Kyoung Jae!

“Jae!! Ta ở đây!”

Kevin mừng rỡ lớn tiếng gọi. Kyoung Jae đã tới rồi, dường như còn đem theo rất nhiều quân nữa, tình thế hiện tại đảo ngược rồi. Không thể nào nhầm được, Kyoung Jae thật sự đã tới, Kevin còn thoáng thấy bóng anh tả xung hữu đột ở đằng xa. Vậy là Kibum được cứu rồi, nghĩ vậy Kevin phấn khởi kéo hắn lên bước về phía đó. Nhưng đột nhiên...

“Đừng hòng dễ dàng như vậy!”

Tên sát thủ cầm đầu vùng dậy, điên cuồng tóm lấy cổ chân Kibum kéo giật trở lại, khiến Kevin đứng không vững cũng ngã nhào xuống, hai tay rời khỏi người hắn từ lúc nào. Tên kia nắm được Kibum rồi liền kéo về phía mình, đôi mắt hằn lên một tia hận thù cuồng loạn, hắn không phân biệt là ai nữa, cứ thế nhằm thẳng người bên dưới mà chém xuống.

“Không được! Kibum!!”

Ngay lúc kiếm hạ sát trán Kibum rồi thì một luồng lực đạo mãnh liệt từ đâu bắn tới, lại lần nữa đánh văng tên sát thủ đi. Kevin kinh hoảng chạy tới bên Kibum. Hắn chỉ bị một vết cắt nho nhỏ, nhìn thấy vậy cậu sợ hãi tới mức hai chân nhũn ra ngồi phịch xuống, tay ôm siết lấy cơ thể hắn mà cứ run lên không ngớt. Khi nãy... khi nãy... nếu không phải có người giúp....

Kevin định thần nhìn lại, vật vừa mới bay tới dường như là một đoản thiết côn... Cậu vội ngước lên theo hướng bay của cây côn, chỉ thấy từ bụi cây cách đó không xa, một bóng người quen thuộc nhảy vụt đi. Bỗng Kevin nhẹ mỉm cười.


A, ngươi trúng độc cũng là tại ta, vậy coi như trả nợ đi.


Ngươi thắng rồi.

.
.


~x~

“Chủ nhân! Người có sao không?! Bị thương rồi, phải làm sao đây? A... sao tóc người lại thành ra thế này??”

“Ta không sao mà.”

Kevin ôm lấy vai Kyoung Jae từ tốn trấn an. Anh run lên một chút rồi mới bình tĩnh lại được, nhẹ nhàng đỡ lấy vòng tay Kevin ra khỏi mình rồi quỳ phục xuống, bàn tay đặt lên phù hiệu chiến mã trước ngực, khổ sở nói:

“Thần tử hộ giá chậm trễ, tội đáng muôn chết.”

“Không sao, đứng lên đi. Nếu không phải có Jae thì ta đã chết từ lâu rồi.” – Cậu nhẹ mỉm cười – “Quân lính này... là từ đâu mà tới?”

Kevin đưa mắt ra nhìn đội binh lính đông đảo đang dọn dẹp bãi chiến trường xung quanh mình, không khỏi thắc mắc. Đi cùng cậu tới đây cũng chỉ có ba mươi kị sĩ, chưa kể tới việc họ đều đã bị Alexander hạ dược cả rồi, Thiềm Hoa độc lợi hại nếu không phải có bản lĩnh cao cường tất không chịu nổi, sẽ bất tỉnh cho tới khi nào độc được giải mới thôi. Vậy mà giờ xung quanh lại có tới gần một ngàn người, nhân số đông đảo như vậy không hiểu từ đâu mà ra. Không phải Kyoung Jae triệu tập lính quan ải đấy chứ?

“Không phải quân sĩ của Tử Lăng thành đâu, chủ nhân.” – Kyoung Jae cúi đầu đáp, ánh mắt hơi e ngại liếc về phía sau lưng – “Là người của Vương gia...”

“Hoàng huynh!!”

Kyoung Jae còn chưa dứt lời thì đã có tiếng hét gọi từ xa xa, theo sau là bóng một cậu thiếu niên nhỏ tuổi cưỡi bạch mã trắng muốt xông về phía hai người, chỏm tóc phất phơ trên đầu cùng mấy cái đuôi sam vàng rực đằng sau gáy bị gió thổi tung lên. Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ấy, khuôn mặt Kevin đã sáng bừng lên rạng rỡ. Trên đời này, người gọi cậu là “hoàng huynh” chỉ còn có một mà thôi.

Ngựa phóng còn chưa tới nơi, cậu thiếu niên đã đáp hai chân lên yên lấy đà nhảy vụt vào lòng Kevin, dang rộng hai tay ôm chầm lấy cổ cậu, lực lao mạnh tới nỗi cả hai lăn đi mấy vòng. Cậu nhóc cười lên khanh khách, đầu tựa vào vai Kevin sung sướng nói:

“Ta nhớ huynh quá! Không có huynh với Kyong Jae ở trong cung khiến ta buồn muốn chết.”

“Còn có tỉ tỉ mà.”

“Tỉ tỉ bận bịu thế thân cho huynh rồi, đâu có rảnh mà chơi với ta.” – Cậu nhóc bĩu môi hờn dỗi – “Mà huynh có nhớ ta không?”

“Đương nhiên rồi, tiểu đệ ngốc.”

Kevin xoa đầu cậu thiếu niên nhỏ, đem mái tóc vàng óng giống y như của mình mà áp vào ngực, khiến cậu nhóc càng phấn khích ôm chặt hơn, hai má bầu bĩnh hồng hào dụi dụi lên cổ cậu như một chú mèo nũng nịu. Kevin mỉm cười. Tiểu nhi tử này mới không gặp có vài ngày mà đã làm loạn lên rồi, nhưng là đệ đệ thân thiết nhất của cậu, tên gọi Dongho.

Từ phía sau, Kyoung Jae dịu dàng đỡ Dongho lên khỏi người Kevin, mỉm cười nói:

“Tiểu vương gia, chủ nhân đang bị thương, ngài từ từ thôi.”

“Ngươi còn lên mặt dạy ta sao? Hoàng huynh bị thương là lỗi của ngươi chứ ai.” – Dongho trừng mắt đanh đá nói, giữ khư khư lấy cổ Kevin nhưng vẫn bị Kyoung Jae gỡ ra dễ dàng. Biết không cự lại nổi đệ nhất ngự tiền thị vệ ở đây, cậu đành chu môi hờn dỗi quay lại với Kevin, lúc này mới bắt đầu nhìn xung quanh – “Ủa, mà hoàng huynh cắt tóc từ khi nào vậy?”

“Không phải ta cắt...”

“Là hắn phải không?”

Kyoung Jae quay lại nhìn Kibum một cách tức giận, khiến Kevin phải vội vã chạy tới ôm hắn trở lại vào lòng mình. Dong Ho ngạc nhiên ló qua vai Kyoung Jae, hai mắt mở tròn chăm chăm nhìn hai người, tự hỏi, hoàng huynh Kevin của cậu sao có thể thân thiết với kẻ kia như vậy?

“Ai vậy, hoàng huynh?”

“Người này đã cứu ta. Không được động tới hắn.” – Kevin nhỏ nhẹ nói – “Chúng ta mau chóng quay về thôi, ta cần phải chế giải dược của Thiềm Hoa độc cho mọi người.”

“Mang cả hắn theo?”

“Đương nhiên.”

Kyoung Jae mím môi không nói gì nữa, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất phục, nhưng cũng quay người đi ban bố mệnh lệnh cho quân sĩ. Tất cả đều đồng loạt tới hành lễ trước mặt Kevin, cậu gật đầu rồi mới dám đứng dậy chuẩn bị. Kevin lo lắng nhìn xuống Kibum rồi lại ngước lên nhìn Kyoung Jae, anh cũng bị trúng Thiềm Hoa độc, không hiểu đã phát tác chưa?

Hiểu ý Kevin, Kyoung Jae nhẹ nhàng quay lại, cúi người nói:

“Chủ nhân không cần lo, ta đã có giải dược rồi. Tên thích khách kia đã để lại.”

“Xander huynh sao?”

“Phải. Ta không hiểu, nhưng xin người đừng lịch thiệp với hắn như vậy nữa. Chủ nhân xảy ra chuyện, tất cả là do hắn làm tay trong.”

Kyoung Jae lạnh lùng đáp, hai nắm tay siết chặt lại. Một người tâm cao khí ngạo như anh chắc chắn chẳng thể bỏ qua chuyện này, không thể bảo vệ được chủ nhân, đối với Kyoung Jae là điều sỉ nhục lớn nhất, Kevin biết điều đó. Cậu chỉ đành thở dài mà thôi. Có hai ngự y từ trong cung tới, cùng rối rít chạy lại phía Kevin thay nhau băng bó vết thương trên vai cậu. Kevin nhẹ nhàng đỡ lấy thương dược, tự tay băng bó vết thương cho Kibum. Hơi thở nóng bừng bừng của hắn phả vào da cậu, vừa dồn dập vừa đứt quãng, dường như đang đau đớn lắm...

Nhìn thấy vẻ mặt Kevin lo lắng tới cùng cực, Dongho cũng không nói gì nhiều, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh. Cậu nhóc nghiêng đầu đăm chiêu nghĩ ngợi, ngón tay theo thói quen quấn quấn lấy mấy bím tóc nhỏ xíu của mình, rồi dường như nhớ ra điều gì đó, mới vội hỏi Kevin:

“Hoàng huynh, người này là thiếu chủ của Kiseop ca ca phải không?”

“Kiseop ca ca?” – Kevin ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Dongho không trả lời ngay mà lại hớn hở tra tiếp, dường như hứng thú lắm:

“Người này mấy hôm nay đều ở cùng hoàng huynh, phải không?”

Hai má Kevin bỗng nhiên ửng lên một màu hồng phấn, cậu khẽ gật đầu. Thấy vậy Dongho tỏ ra rất đắc ý, vẻ mặt sáng bừng lên thỏa mãn. Kevin lại ngỡ tiểu đệ đang cười mình, hai vệt hồng phớt trên gò má lại càng lúc càng đỏ hơn, vòng tay càng siết chặt quanh người Kibum đem hắn ôm sát vào người hơn nữa. Hai tai nóng bừng, Kevin bối rối tự nhủ, không được để lộ ra bộ dáng yếu nhược đáng xấu hổ này trước mặt binh sĩ như thế kia, cũng không nên nghĩ linh tinh nữa. Dongho cười cười nhỏm dậy, cao hứng phóng lên ngựa của mình mà cướp lấy lệnh phù trong tay Kyoung Jae, tự mình hạ lệnh. Nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của hoàng đệ mình, Kevin nhớ lại câu nói khi nãy của Dongho, trong lòng nổi lên thắc mắc nhỏ. Kiseop ca ca? Gọi Kibum là thiếu chủ, phải chăng là thiện lương nam tử ở trên dược đầm đã giao đấu với Kyoung Jae chăng? Ngay cả cậu cũng chưa biết, cái tên này từ đâu mà Dongho có được?

“Người này mấy hôm nay đều ở cùng hoàng huynh phải không?”

Mặt đất à, mặt đất đẹp quá a ~

Hình như tai có khói bốc ra mất rồi.

.
.


Nhìn vẻ mặt kì lạ của Kevin, vừa lo lắng ngượng ngùng vừa xen chút dịu dàng nhu thuận, từng đường mi nét mắt đều ánh lên nét đẹp thánh khiết như nắng ban mai chứ không lãnh đạm vô sinh khí giống ngày thường, càng khiến cho Kyoung Jae cảm thấy khó chịu. Anh quay mặt đi, hai chân mày cao vút chau lại.


Nửa canh giờ sau, Dongho mới phóng ngựa tới hớn hở nói:

“Mọi việc chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta hồi cung thôi, hoàng huynh! Huynh không cần bí mật đi lại nữa, ta đã gửi thư báo cho tỉ tỉ rồi.”

“Cũng được.”

Kevin ôm lấy Kibum, loạng choạng đứng dậy. Kyoung Jae bước tới bên cạnh đỡ lấy tay cậu, cũng lẳng lặng kéo Kibum về phía mình mà vác hắn lên vai. Khi ấy anh mới nhẹ vòng tay ra sau choàng lên người Kevin một tấm trường bào hoàng sắc chói lòa, gần giống với y phục trên người Dongho nhưng hoa lệ quyền quý thì hơn hẳn một bậc. Trường bào vận lên vừa vặn che đi những vết máu nhơ cùng bụi bẩn, nếu có thì cũng chỉ như điểm hoa nhỏ giữa hồng trần. Trước ngực thêu một con thần long ngũ sắc bằng chỉ bạc hoa lệ trợ vài phần anh khí, ẩn hiện nơi hai tà áo chưa kịp thắt là nước da trắng ngần không chút tì vết, hoàn hảo thánh khiết tới tận cùng. Hoàng y rực rỡ tới lóa mắt hòa với dung mạo thuần khiết như mặt hồ, chỉ có một từ để miêu tả: thiên hạ vô song.

Kyoung Jae cúi người hành lễ, nói:

“Mời người khởi giá về cung, hoàng đế bệ hạ.”

“Ừm.”


~x~


Nhìn rõ đoàn tùy tùng của Kevin đi xa rồi, Alexander mới phi thân đi xa khỏi thác nước, hướng về nhà của mình. Để tiếp cận với Kevin, Alexander mới nói rằng anh là người từ xa đến, chứ kì thực anh biết rõ ngọn núi này như trong lòng bàn tay. Nhớ lại, Alexander cười thích thú. Lần làm nhiệm vụ này thực khiến anh cao hứng không sao kể hết, tất cả ‘mục tiêu’ đều thú vị vô cùng. Đặc biệt là người này...

Alexander vừa mở cửa bước vào đã thấy căn phòng trúc đã tan hoang hết cả, các loại bẫy anh đặt trước khi đi đều được khởi động hết rồi. Anh mỉm cười, thản nhiên bước qua đống đổ nát để bước vào giữa phòng, nơi một người con trai nhỏ nhắn đang bị đủ các loại lưới quăng xích sắt trói nghiến lại, nằm thở hồng hộc dưới nền nhà. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lên do cố gắng quá sức, mồ hôi cùng máu thấm ướt đẫm mái tóc đen dài, rũ ra dính vào làn da trắng ngần, khiến cho dung mạo kia càng mĩ lệ tuyệt luân.

“Ngươi lại phá nhà ta rồi.” – Alexander vừa cười vừa nhón tay gỡ mấy sợi xích ra khỏi khuôn mặt kia để ngắm cho rõ hơn – “Đừng tưởng ta không bắt đền mà được đà lấn tới nha.”

“Ngươi... ngươi làm gì thiếu chủ của ta rồi?”

“Nếu ta bảo ta giết hắn rồi thì sao?”

“Ta sẽ giết ngươi.”

A, quả nhiên sẽ phản ứng như vậy mà. Ngươi đáng yêu quá, Lee Kiseop à.

Đã vậy ta quyết biến ngươi thành ‘người của ta’.


=== end chap 14 ===


Chap 15

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét