2 thg 2, 2012

Bảo vật vô song - chap 19

Chap 19


Kiseop nhìn trân trân vào từng nét mực in trên bản giấy lụa ố vàng nằm dưới mặt đất. Nam tử trong tranh kia đúng là Alexander, vẫn là nụ cười rạng rỡ ấy, vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch trẻ con ấy, không thể nhầm được. Vậy còn thiếu nữ bên cạnh... đó là ai?

Cô ấy xinh đẹp quá...


Đột nhiên một trận gió dữ dội thổi qua, bức họa ở dưới đất đã biến đi đâu mất, thay vào đó là một dáng người đứng sừng sững trước mặt Kiseop. Đang nhìn bức họa tới lạc thần, cậu ngơ ngác ngước lên để thấy Alexander đã đứng đó từ bao giờ, cuộn lụa gọn gàng cầm chắc trên tay. Sắc mặt trắng bệch, Alexander xông tới túm chặt lấy cổ tay Kiseop và Dongho kéo lên, run run hỏi:

“Hai ngươi... sao lại vào được đây?”

“A... đau quá, bỏ tay ra!!”

“Ta hỏi sao lại vào đây?! Nói mau!!!”

“Còn ta bảo ngươi buông tay ra!!”

Dongho hét ầm lên, giãy mạnh cổ tay dùng lực cố thoát ra khỏi sự chế trụ của Alexander nhưng chẳng ích gì nhiều. Lần này sát khí tỏa ra từ anh còn mãnh liệt rõ ràng hơn cả lúc trước, đôi tròng mắt vằn lên những tia máu, nghiến răng gầm gừ thật dữ tợn. Hai bàn tay cứng và lạnh băng như thiết thạch kia càng lúc càng siết chặt lại, cơ hồ sắp nghiến tới tận xương. Dongho thấy không xong đành đổi giọng:

“Ngươi... ngươi mau buông ra đi, muốn bóp nát tay Kiseop ca ca sao?”

Nói như vậy quả nhiên có hiệu quả. Alexander sững người nhìn xuống Kiseop đang tái mặt vì đau, vội vàng buông tay cả hai người ra, trấn tĩnh lại. Kiseop ngước lên nhìn từng cử động của Alexander, chỉ thấy anh nhắm nghiền mắt lại hít sâu vài hơi, khuôn mặt nhăn nhúm một cách khổ sở, cả nắm tay cũng run lên. Nhưng khi mở mắt ra thì sắc diện đã trở lại như cũ. Mắt thấy lưu trên làn da tuyết nguyệt kia nổi hằn năm dấu tay tím bầm, anh hoảng hốt nhảy tới bên cạnh hai người mà rối rít kêu lên:

“A, ta xin lỗi, ta không cố ý! Hai ngươi có đau lắm không? Xin lỗi!”

“Xê ra, ngươi suýt giết người rồi mà còn xin lỗi hả?” – Dongho đạp Alexander qua một bên, dang tay ôm chầm lấy người Kiseop – “Ngươi đừng có lại đây, đồ bạo lực!”

“Ta đâu có, nắm tay thôi làm sao giết người... xin lỗi, Vương gia, ngươi đưa tay đây ta bôi thuốc cho, chỉ là tím một chút thôi, không hề gì hết.”

“Ta không cần, ngươi tránh xa ra!”

“Là ta lo cho ngươi mà.”

Alexander cúi đầu mím môi, nhưng thừa lúc Dongho bực tức quay đầu đi hướng khác mà chộp lấy cánh tay cậu, nhanh nhẹn thoa thuốc lên vết bầm ở cổ tay. Dongho trợn trừng mắt lên dữ tợn nhìn kẻ đang cười cười đắc chí kia, tuy cậu nhóc cứng đầu bướng bỉnh nhưng cũng biết thương dược này bôi vào rất tốt nên không lau đi, chỉ nhăn nhó gắt lên ầm ỹ. Alexander cũng thoa thuốc lên tay Kiseop, nhưng khi ánh mắt giao nhau, thần thái dường như lại có gì đó cực kì khó hiểu. Cậu cảm thấy toàn thân đông cứng lại, thế nhưng ánh mắt kì lạ kia qua đi rất nhanh, Alexander lại trở về nhu hòa như trước, hướng Kiseop tươi cười trấn an, còn vui vẻ xoa đầu.

Không hiểu sao, như vậy càng khiến Kiseop sợ hãi hơn...


“Nhưng tóm lại thì vì sao hai người lại xuống dưới này?” – Alexander búng tay quay lại chủ đề chính – “Báo hại ta vừa mới đi mua đồ ăn về đã phải vội leo xuống đây tìm rồi. Trong này dễ lạc lắm đó, biết không?”

“Đồ ăn?”

“Phải, ta đặt tửu lâu lớn nhất ở đây làm, thượng hảo hạng.”

Kiseop có thể nghe thấy bụng Dongho sôi lên, ngay chính cậu cũng bắt đầu thấy đói. Nhưng Dongho phùng má quay mặt đi, hất cao đầu khiến mấy túm tóc nhỏ vung vẩy qua lại, chu môi nói:

“Không thèm, thà ta chết vì đói còn hơn.”

“Tùy ngươi thôi.” – Alexander cười – “Nhưng đừng đánh trống lảng. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta nha.”

Nhất định hỏi cho bằng được rồi. Kiseop đối với mấy chuyện này vốn rất kém, trước kia đi theo Kibum cứ bị hắn bắt nói dối hoài, hễ cứ nói dối là lại bị lộ, khả trăm lần không thành được lần nào. Nhưng Trấn Bắc Vương gia lại có vẻ rất chuyên nghiệp, cậu nhóc quắc mắt lên giận dỗi đáp không chút ngập ngừng:

“Bọn ta buồn chán quá thì lấy sách ra đọc thôi, tự nhiên lại bị cả cái giá đập vào mặt, mất thăng bằng nên mới rớt xuống đây, đang phải tìm đường ra này.”

“Rớt xuống đây?!” – Alexander trợn mắt lên hỏi lại – “vậy mà hai ngươi không hề hấn gì sao?”

“Cái gì mà không hề hấn gì? Đau tới ná thở luôn rồi này, ta tưởng mình chết rồi chứ! Bẫy của nhà ngươi cũng thật hiểm độc a, quả nhiên muốn giết ta mà.”

Kiseop không dám nói chen vào câu nào, mà cũng không nói được câu nào hết. Nói dối mà tỉnh bơ như thật, còn cư nhiên trách cứ người ta nữa, quả thực rất lợi hại a. Dường như Alexander cũng bị cái khí thế hùng hổ ấy lấn át rồi, chủ khách hoán đổi, giờ người thanh minh giải thích lại thành là anh ta. Alexander gãi đầu, bối rối nói:

“Đó không phải bẫy, chỉ là cửa sập mà thôi. Lối vào lãnh địa ngầm của ta mà.”

“Của ngươi?”

“Phải, rảnh rỗi nên đào xuống một chút thôi.” – Alexander gãi đầu cười ngốc – “Mà hai ngươi buồn chán, sao không nói với ta?”

“Nói với ngươi thì hơn được cái gì? Không lẽ ngươi dắt bọn ta ra ngoài dạo mát chăng?”

“Cũng được.”

Trước vẻ mặt khinh khỉnh mỉa mai của Dongho, Alexander lại không hề nao núng chút nào, trái lại còn tỏ vẻ hứng thú búng tay chóc một cái. Rất nhanh, anh bước lại ôm lấy cả hai người vác lên vai rồi phóng đi, lướt tới chỗ chiếc thang bắc trên tường.

...

Một canh giờ sau.

“Kiseop ca ca, hắn ta kì thực là làm sao vậy?”

Dongho vẻ mặt nghiêm trọng, hạ giọng thì thầm vào tai Kiseop. Cậu quay đầu hỏi lại:

“Làm sao là sao?”

“Tại sao cứ cười cười suốt, nói năng huyên thuyên, lại còn... cái này nữa...”

“Lúc nào hắn cũng đối với ta như vậy.”

“Tức là hắn lúc nào cũng khùng khùng vậy sao?!”

“Này, ta nghe thấy hết đó nhé.”

Alexander nhăn mặt quay đầu lại ra giọng cảnh cáo, Dongho cũng chun mũi trừng mắt đáp trả không kém cạnh chút nào, cuối cùng lại chính Alexander phải chịu thua trước, đành trở về với công chuyện chèo thuyền của mình. Phải, là chèo thuyền. Cuộc nói chuyện nho nhỏ này của ba người đang diễn ra trên một con thuyền nhỏ, địa điểm là... chính giữa hồ trúc mênh mông. Kiseop vốn vẫn biết bên ngoài có nước, nhưng không ngờ cạnh căn nhà nhỏ kia lại là cả một thủy đầm rộng lớn tới vậy. Mép nước in một màu xanh óng ả của hàng trúc non ven bờ, dù là giữa mùa đông cũng không hề phai sắc chút nào. Kiseop có chút xuất thần, ngơ ngẩn vươn tay ra ngoài trời đang đổ tuyết. Tuyết cũng rất đẹp, lãng đãng từng đóa bụi nhỏ trong không trung mà trải rộng khắp tầm mắt, xoay tròn, phất phơ, tựa như những cánh hoa rơi hòa vào gió. Tuyết phủ lên vạn vật một màu trắng trong suốt mềm mại, nhẹ thôi, nhưng đủ khiến quang cảnh hồ trúc vốn đã cực kì u nhã thanh cao lại càng tĩnh tại hài hòa tới hoàn hảo.

“Sao, đi ngắm cảnh như vậy đã đúng ý ngươi chưa Vương gia?” – Alexander đứng ở trước mũi thuyền thư thả quạt nhẹ làn nước bên dưới, dáng điệu rất nhàn hạ - “Lục Trúc hồ của ta, ngay cả Vương phủ nhà ngươi cũng không sánh bằng.”

“Hàm hồ, đương nhiên Vương phủ của ta đẹp hơn chỗ này gấp vạn lần.” – Dongho nhăn mặt le lưỡi đáp lại – “Vương phủ ta còn có Chiêm Tinh đài nữa, cao nhất hoàng cung, đêm đến có thể lên đó thưởng sao rất tuyệt. Nhà của ngươi làm sao bằng được.”

“Ở đây không cần thứ vướng víu đó, tối chỉ cần ra giữa hồ là có cả một bầu trời sao rồi nhóc ạ, đẹp hơn ở nhà ngươi nhiều ~”

“Ngươi xạo!!”

“Không tin cứ đợi ở đây tới đêm, ta cho ngươi xem.” – Alexander huýt sáo – “Mà, nên vào bên trong đi, tuyết rơi lất phất thế này thôi nhưng lạnh lắm. Ta có để cả đồ ăn ở trong đó rồi.”

“Không cần ngươi lo!” – Dongho chu môi đáp trả, đoạn quay sang kéo tay Kiseop nói - “Kiseop ca ca, vào trong đi, kệ hắn ở ngoài này thành cục đá luôn.”

Kiseop liếc mắt về phía Alexander, thấy anh không quay đầu lại mới vâng theo lực kéo của Dongho để cậu dẫn vào bên trong khoang thuyền trúc, kéo mành chính xuống. Tiếng gió ở ngoài mặt hồ giảm hẳn, ở bên trong quả thực Alexander đã bày sẵn đồ ăn nóng sốt ở đó rồi, đặc biệt là làn hương từ đĩa gà quay tẩm mật bốc lên tràn đầy cả khoang thuyền, vị ngọt lịm thơm lừng thấm nhuần vào phế phủ khiến cho bụng hưởng ứng theo, dù có đói hay không đói cũng đều chịu không nổi. Cắn môi bậm bụng một lúc, rồi Dongho quyết định rằng ‘có thực mới vực được đạo’, phải ăn mới có sức để trốn, liền không câu nệ nữa tự tay cầm dao xắt con gà ra. Quả đích thực là thế gia vương tử, cậu nhóc loay hoay một lúc vẫn không xong, vụng về chém lung tung mấy phát liền đều trúng cái bàn, suýt nữa thì xẻ nó ra làm tư luôn rồi. Nhìn cảnh đó Kiseop bật cười, đỡ lấy con dao từ trên tay Dongho rồi cắt con gà ra thành từng miếng gọn gàng.

“Kiseop ca ca, kì thực hắn ta là người như thế nào vậy?”

Nhận cái đùi gà nướng thơm nức mũi, Dongho vừa xé thịt bỏ vào miệng vừa hỏi nhỏ, vẻ mặt nghi hoặc thấy rõ. Kiseop biết cậu nhóc nghĩ gì, chính cậu khi trước cũng có cảm giác y hệt như vậy. Kì thực câu hỏi đó luôn luôn hiện hữu trong tâm trí Kiseop, chưa khi nào nguôi. Cậu thở dài đáp:

“Ta cũng không biết.”

Kiseop thực sự không biết gì về nam nhân tên Alexander kia, một chút cũng không biết. Chỉ biết rằng anh ta cưng nựng nâng niu cậu tới mức bất thường. Alexander bình thường trước mặt cậu, lúc nào cũng cười toe toét một cách ngốc nghếch, lại luôn chiều ý cậu, lo lắng cho cậu tới cuống quít cả lên. Mấy ngày nay dù Kiseop có làm gì nói gì thì anh ta cũng chưa từng giận dỗi, chưa từng bỏ cậu lại một mình mà không nói một lời, chưa thừng làm cậu đau... Những điều ấy, hôm nay cậu đều đã nếm đủ.

.


Trấn Bắc Vương gia dù thế nào vẫn chỉ là một cậu nhóc, đã phải sợ hãi mệt mỏi cả ngày nên vừa mới ăn no xong là lăn ra ngủ liền, cũng không cần biết thuyền đã quay lại bờ chưa. Nhìn mái đầu vàng rực bé nhỏ gối lên chân mình ngủ ngon lành, Kiseop khẽ cởi trường bào khoác trên người ra đắp cho Dongho, tay vuốt ve bờ má phúng phính trắng mịn như sữa của cậu nhóc. Ngồi tựa lưng vào vách thuyền tre, ánh mắt của Kiseop dần chuyển ra khung cửa sổ nhỏ. Ngoài kia tuyết đang rơi dày hơn, nhưng không thấy Alexander vào trong khoang thuyền. Alexander...

Bức tranh đó là gì? Vẻ mặt đáng sợ như vậy, Kiseop chưa từng thấy qua... nhưng cái cách Alexander cứ thản nhiên làm như không có chuyện gì xảy ra mới khiến cho cậu cảm thấy sợ thực sự. Là người sao có thể chớp mắt đã thay đổi cảm xúc dễ dàng như đeo mặt nạ vậy được? Còn đáng sợ hơn khi Kiseop lại vẫn tuyệt nhiên không thấy chút giả tạo nào từ con người đó, như thể có một lớp thủy kính thật sâu, thật dày bao bọc xung quanh anh, như có như không những thứ gì đó thật bí ẩn, khiến cho cậu hoang mang vô hướng, không biết phải làm gì.

Rốt cuộc đâu mới là “Alexander” thực sự? Hắn đối với ta là thực tình, hay là...


Cứ như vậy, Kiseop thiếp đi lúc nào không biết.


~x~

Sáng hôm sau, khi Kiseop tỉnh dậy thì đã thấy mình không còn ở trên thuyền nữa mà được đưa vào căn phòng trước đây, giường êm nệm ấp đầy đủ, chắc là Alexander đưa về. Cậu bối rối đưa mắt nhìn quanh căn phòng trống trải cho tới khi tìm thấy Alexander ở góc phòng, vì đứng quay lưng lại nên không nhìn ra được anh đang làm cái gì. Kiseop nhích đầu lên để nhìn cho rõ hơn, nhưng đúng lúc vừa mới thấy một chút thì thì Dongho đã từ đâu chạy tới trước mặt cậu chắn ngang tầm nhìn, cười toe toét:

“Chào buổi sáng, Kiseop ca ca!”

“A... chào Vương gia.”

Alexander nghe thấy vậy liền quay đầu lại, lần này đã nhìn thẳng vào mắt Kiseop. Vẻ kì lạ hôm qua cũng đã biến mất, giờ ánh mắt anh nhìn cậu đã hoàn toàn giống trước đây, vui vẻ tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Từ sau lưng Dongho, Alexander vẫy tay chào Kiseop.

“Ngươi ngủ có ngon không?” – Anh bước lại gần hai người, gãi đầu cười bẽn lẽn – “Đêm qua khi ta vào thì cả hai đã ngủ cả rồi, không ngắm sao được, thật đáng tiếc.”

“Làm sao ta ngủ nhanh như vậy được? Chắc chắn là ngươi sợ thua mới hạ thuốc mê ta chứ gì?” – Dongho bĩu môi cãi lại, rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý nhưng vẫn hùng hổ như thường. Kiseop trái lại chỉ thận trọng nhìn Alexander, im lặng nghe hai người nói qua nói lại. Không có gì, hoàn toàn không còn gì bất thường nữa.


“Này, ngươi kiếm cái gì cho ta ăn đi chứ, trưa bảnh mắt ra rồi đó!”

“Được, ta đi hâm lại đồ cho ngươi.”

“Không, ta không ăn đồ thừa đâu.” – Dongho lắc đầu quầy quậy – “Ngươi phải đi mua đồ mới cho ta. Ta muốn bánh gạo cay ở cửa Đông thành cơ, nhất định phải là cửa Đông ấy, không thì ta không ăn đâu.”

“Nhưng mà xa lắm...” – Alexander gãi cằm nghĩ ngợi – “Thôi cũng được. Seopie, ngươi muốn ăn gì?”

“Huynh ấy muốn ăn hoành thánh ở cửa Bắc.”

“Thật sao?”

Dongho đá vào chân Kiseop một cái, cậu liền nghe lời mà gật gật đầu. Thấy vậy Alexander búng tay tươi cười ra hiệu đã hiểu ý, rồi nhún mình một cái phóng ra ngoài cửa, nhưng bất thần lại bị Dongho túm chặt lấy ống tay áo giữ lại mà la lớn:

“Khoan đi đã!”

“Cái gì nữa vậy?”

“Ta muốn về phòng của ngươi cơ.”

“Vậy là sao?” – Alexander nhăn mặt kêu lên – “Khi nãy rõ ràng ngươi nhất mực kêu gào đòi sang đây với Seopie mà, giờ lại muốn về là sao hả?”

“Ý ta là cả ta và Kiseop ca ca cùng sang đó!” – Dongho cũng gân cổ lên không hề kém cạnh tí nào – “Ngươi xem, căn phòng này đáng sợ như vậy, ngươi bảo ta ở được sao?”

Trong một thoáng Kiseop tưởng chừng như đã lại thấy sát ý bừng lên trong mục quang của Alexander, liền vội vàng rướn người ra kéo Dongho lại. Nhưng Alexander không làm gì bất thường hết, sát khí đó cũng chỉ lướt qua rồi biến mất ngay, anh lại cười cười hòa hoãn đáp:

“Thôi được rồi, ta đưa ngươi qua đó là được chứ gì. Vương gia ngươi thật là lắm chuyện.”

Nói rồi Alexander quay trở lại bên giường, vươn tay ra ôm gọn cả Kiseop và Dongho vào lòng mình, nhấc bổng hai người lên. Đột nhiên áp đầu vào khuôn ngực xương xương gầy gầy mà chắc khỏe của anh, Kiseop hoảng hồn đôi chút, lại thấy cả mặt mình cũng nóng ran lên. Cậu bối rối quay đầu lại nhìn Dongho, chỉ thấy cậu nhóc đang quay đầu đi hướng khác càu nhàu gì đó, hai vành tai cũng ửng lên một màu hồng đào...

Alexander đưa cả hai sang bên kia rồi mới lại cười toe toét chào một lần nữa, lĩnh phải ánh mắt sắc lạnh như dao của Dongho mới chịu rời đi. Liền sau đó Dongho chạy ngay ra phía cửa chính nơi Alexander vừa đi mất hút, cẩn thận nghe ngóng một hồi lâu rồi mới quay đầu lại nhìn Kiseop tay vẫy vẫy một nắm những sợi chỉ bạc sáng loáng không biết có từ khi nào, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị.

“Kiseop ca ca, ta biết cách ra khỏi đây rồi.

Ca ca... sẽ đi cùng ta chứ?”

Tối hôm qua. Trên con thuyền trúc nhỏ. Cậu khi ấy đã gật đầu.

...


Alexander vốn đã cảm thấy có gì không ổn. Chắc chắn không ổn khi để Trấn Bắc Vương gia ở cạnh Kiseop như vậy. Dù nó chỉ là một đứa nhỏ nhưng lại không hề ngoan hiền chút nào, đích thực là một tiểu yêu quái tinh ranh xảo quyệt, anh biết chắc điều đó. Nhưng Kiseop hình như lại rất thích Dongho, từ lúc gặp tiểu quỷ đó liền trở nên tươi tỉnh hẳn lên, cười nói thật vui vẻ... Alexander khẽ thở dài, lơ đãng nhìn theo làn hơi ấm vừa thoát ra từ miệng mình, gặp lạnh nhanh chóng hóa thành một cụm sương mỏng bị gió thổi bạt đi. Suy cho cùng, anh cũng không ghét... Lục Trúc Tiểu cư trước kia cô quạnh quá, kể từ ngày tiểu muội bỏ đi...

“Hoành thánh của công tử đây, lão xin năm đồng.”

“Cảm ơn ~”

Nở một nụ cười thân thiện với lão hủ bán hoành thánh, Alexander đỡ lấy tô hoành thánh nóng hổi, trả tiền rồi phóng vọt đi. Cầm chắc cái tô đầy ắp cùng túi bánh gạo, Alexander áp cả hai vào trong ngực áo mình rồi triển khai khinh công phi thật nhanh dưới trời mưa tuyết lất phất. Như vậy đảm bảo khi về tới nhà vẫn còn nóng ấm ngon lành, thằng nhóc kia sẽ không còn gì để kêu ca nữa. Tiểu tử lắm chuyện, chắc chắn đã giật dây Kiseop để làm khó anh đây mà, một người thành Bắc một người cửa Đông, trong khi Lục Trúc Tiểu cư lại nằm ở hướng Tây Nam, chính là đầu thành và cuối thành. Xa như vậy đi bình thường phải mất cả ngày trời, nhưng là Alexander thì chưa đầy một canh giờ đã đủ để quay lại rồi. Cũng đã trưa rồi, nếu anh không về nhanh thì hai người đó sẽ đói mất, vì vậy mà Alexander càng phóng nhanh hơn. Bỗng nhiên trên khóe môi anh lộ ra một nụ cười nhu thuận.

Seopie, khi nãy bị tên tiểu quỷ kia giật dây, ngơ ngác gật đầu thực dễ thương...

Giữ nguyên tâm trạng ấy, Alexander đẩy cửa vào nhà.

“Ta về--”

Chưa nói được hết câu thì giọng đã lạc đâu mất trong cổ họng, hai mắt Alexander mở lớn sững sờ, nhìn chằm chằm vào trong gian phòng. Bên trong là một đống đổ nát thực sự. Vết kiếm chém nát gian phòng, trần nhà, mấy bức vách tre đều bị rạch ngang xẻ dọc tơi tả, mạt gỗ xanh thẫm tung tóe khắp nơi. Một thanh kiếm gỗ bị chẻ thành mấy đoạn nằm ngổn ngang, bên thân và trên sàn nhà còn vương vãi vài dấu máu đỏ tươi.

Khung cảnh này... khung cảnh này.....

Alexander đột ngột khuỵu xuống sàn, tay bụm chặt lấy miệng, một dòng chất lỏng đắng chát theo luồng nhiệt khí mãnh liệt không gì ngăn cản được dâng lên trong cổ họng mà trào ra, tống theo tất cả những thứ có trong bụng lúc bấy giờ. Chỉ toàn là dịch vị, bởi từ sau lần ăn bánh mật với Kiseop thì anh chưa hề ăn gì cả. Co gập người lại ho sặc sụa tới nghẹt thở, hai mắt Alexander vẫn mở trừng trừng, trong đầu hiện lên vô số thảm cảnh từ kí ức. Máu nhuộm đỏ tấm nệm hoa... Hoang tàn.... Bẫy sập..... Nhiều máu hơn nữa..... Đau!!

Máu bắn lên mặt Alexander, một ngọn dao nữa lại cắm trúng vai rồi quật anh xuống sàn, ngăn không cho tiến đến gần cánh cửa đóng đinh ngang dọc trước mặt kia. Xung quanh các loại cơ quan đều đang đồng loạt khởi động, nhưng Alexander bất chấp, càng lao như điên loạn tới phía trước. Năm thanh cọc cắm xuống trước mặt, trên trần nhà tứ phía lộ ra bốn cây nỏ nhằm thẳng vào anh mà bắn tới. Trong một giây ấy Alexander ngẩng đầu lên thẫn thờ nhìn loạt tiễn bắn tới, trên môi lại khẽ nở một nụ cười thanh thản.


Đệ muốn ta đi cùng, phải không?


Đột nhiên một ánh hoa tím mềm mại phiêu nhẹ trước mắt Alexander khiến anh sững người bừng tỉnh, liền huy chưởng đánh gãy bốn mũi tiễn sắp chạm vào người mình. Anh nhún người lên tránh những đợt bẫy còn lại, vươn tay bắt lấy mảnh vải kẹp nơi miệng bẫy ẩn trên trần nhà. Alexander nhận ra mảnh vải này ngay từ đầu. Vì y phục của Kiseop đã rách nát cả nên anh đã mặc cho cậu bộ đồ của muội muội, đây là một mảnh tụ y của nó. Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh quan sát lại căn phòng. Dấu máu rải từ giữa phòng ra tới cửa chính và cả một chút bên ngoài nữa, chắc chắn có người đi qua nên cơ quan mới khởi động. Khớp những chi tiết lại, Alexander lập tức hiểu ra, vội vàng nhảy tới mở tung cửa phòng mình mà nhìn vào. Quả nhiên trống trơn.

Tên tiểu quỷ chết tiệt!

Rầm một tiếng, anh nện một quyền vào cánh cửa dày khiến nó thủng thành lỗ lớn, vẻ mặt khuất sau mái tóc rũ tung. Ánh mắt càng trở nên dữ dội hơn khi nhìn dấu máu vương đỏ trên tụ y kia, không chần chừ một giây, Alexander phóng thẳng ra khỏi cửa.


Khi nãy vì quá tức giận, anh đã không để ý tới một tiếng thở mạnh kinh hãi, ngay lập tức bị bịt lại, ở trong căn phòng.

Và ngay đằng sau cánh cửa.

“Kiseop ca ca, hắn đi rồi.”

Dongho tươi cười chìa tay ra cho Kiseop. Cậu đứng dậy chăm chú lắng nghe, quả thực đã lừa được Alexander đi rồi.

=== end chap 19 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét