4 thg 2, 2012

Bảo vật vô song - Chap 20

Chap 20

Khoảng chừng một khắc sau khi Alexander phóng đi, cánh cửa trúc bỗng nhiên xê dịch đôi chút, rồi một mái đầu vàng chóe từ bên trong ló ra ngó nghiêng. Thấy chắc Alexander đã đi xa rồi, Dongho mới giơ chân đá mạnh vào cánh cửa một cái cho nó văng đi rồi chìa tay ra kéo Kiseop đang ngồi bên cạnh đứng dậy. Mắt liếc cái lỗ trên cánh cửa, Dongho hậm hực đá nó thêm một cái nữa, lẩm bẩm:

“Tên thất phu bạo lực, hừ, khiến bản vương giật cả mình.”

“Cánh cửa đâu có tội gì.”

“Cửa này là của nhà hắn, vậy cũng có tội rồi!”

Kiseop coi vẻ ngang ngược của cậu nhóc mà bật cười. Khi nãy thực nguy hiểm, cậu cùng Dongho ngồi nấp ở ngay chỗ vách tường để khi cửa mở ra là vừa vặn che đi, cú đánh của Alexander lại chỉ cách đầu hai người có chừng năm phân. Kình lực của nó chấn động qua cũng đã đau thấu xương rồi. Nhưng một thân võ công như Alexander, lại không phát hiện được sau cửa có người...

Quay lại một canh giờ trước, ngay sau khi Alexander đi khỏi, Dongho đã bắt tay vào việc dựng “hiện trường” trá hình rồi. Kiseop cũng không hiểu được tiểu Vương gia mười ba tuổi kia đã làm cái gì, chỉ thấy nó bắt đầu tỉ mẩn phân loại những sợi chỉ bạc trên tay, theo như Kiseop nhìn thì đó là Nhu Nhuyễn Tơ, một loại tơ tằm rất quý hiếm, sợi tuy cực mảnh nhưng lại bền chắc tới gươm chém cũng không đứt, cùng một loại với tấm lưới cậu đã dùng để “đánh bắt” thiếu chủ lúc ở chân núi Sương thành. Kiseop tò mò nhìn theo mấy đầu chỉ, những sợi tơ này không biết từ lúc nào đã nối ngang dọc khắp ngoài gian phòng khách, liền ngạc nhiên hỏi. Khi đó Dongho nhoẻn miệng cười tinh quái, đáp:

“Ta khi nãy đòi hắn đưa vào bếp, rồi ra ngoài ngắm cảnh, rồi tới phòng thăm huynh, chạy ngang chạy dọc khắp mấy vòng, đã móc được mấy sợi tơ này. Chúng bình thường trong suốt, chỉ khi thấm nước mới hiện thành màu bạc, ta lại nói đông nói tây khiến hắn rối loạn, mới không phát giác ra ta đã giăng tơ.”

“Nhưng những thứ này để làm gì vậy?”

“Huynh chờ xem đi.”

Nói rồi Dongho bắt đầu thận trọng nâng mấy sợi chỉ bạc lên, lúc này đã buộc thành bốn chùm, rồi giật mạnh chùm bên phải. Tức thì ở bên ngoài một trường hỗn độn xảy ra: bàn ghế bay tứ tung va đập vào nhau chan chán, các loại bẫy lập tức theo đó mà nhất loạt khởi động. Kiseop kinh ngạc ngước sang nhìn Dongho, tại sao một tiểu hài đồng, lại còn là Vương gia cao cao tại thượng, lại biết làm những việc như vậy? Nhận thấy ánh mắt kì dị của cậu, Dongho nghiêng đầu cười thật tươi, dáng điệu ngây thơ trong sáng rất trẻ con hoàn toàn tương phản với cảnh tượng hỗn loạn làm nền phía sau. Cậu đáp:

“Mấy lần ta thấy Alexander hắn đều đi theo một đường duy nhất, nên nghĩ rằng nếu động tới những chỗ kia thì hẳn có bẫy khởi động nên tính thử nghiệm xem, hóa ra đúng thế thật. Bẫy này tàn độc quá, may mà huynh ngăn ta, không thì hôm qua đã mất mạng rồi. Đặt bẫy đoạt mạng trong nhà thế này, sở thích của hắn ta thật quái đản.”

“Alexander nói không phải bẫy hắn đặt.”

“Không hắn thì trong căn nhà trống này còn ai khác sao?”

Dongho bĩu môi nói, tay lại giật tiếp bó dây thứ hai. Hai cái ghế trúc bị chém tả tơi đồng loạt tông mạnh vào cánh cửa chính, vì nó không khóa nên lập tức bật mở ra ngoài. Kiseop kì lạ nhìn cậu nhóc, không lẽ muốn đi bằng đường đó sao? Bẫy ngoài kia là loại cơ quan vĩnh viễn, phát ra rồi thu về như cũ, nếu không phải có người gỡ xuống thì vẫn sẽ tiếp tục phát động những lần sau, sao có thể đi từ đây ra ngoài cửa an toàn được? Giật sợi dây thứ ba, liền một bọc chất lỏng màu đỏ như máu rải xuống phía dưới, bắn ra tận ngoài cửa. Kiseop liền hiểu ra, có lẽ cậu nhóc đang muốn đánh lạc hướng Alexander.

“Nước lựu pha với một tẹo bột năng đấy, huynh xem, nó sền sệt giống như máu thật nhỉ.” – Dongho thích thú cười – “Ta kêu hắn đi mua cho ta ăn sáng nay, hắn mua liền, thực ngoan. Hắn về thể nào cũng phát hoảng lên cho xem. À quên mất, đóng cửa lại cho bất ngờ chơi.”

Dongho vươn tay ra với lấy sợi chỉ bạc nối với cánh cửa. Bỗng nhiên từ trên trần nhà một thanh trảm đao sắc bén chém hớt xuống cực nhanh. Kiseop kinh hãi liền không nghĩ ngợi nhiều, nhoài người ra chụp lấy cổ tay cậu nhóc kéo lại, vừa vặn tránh được cái bẫy kia. Nằm trong lòng Kiseop, Dongho cũng trợn mắt kinh hãi, cái bẫy kia thế nào lại có thể khởi động được, vì nó đã chạm vào cái gì đâu? Trảm đao kia vừa to vừa sắc, Dongho tái mặt đưa cánh tay lên nhìn trân trân, suýt chút nữa thì đã thành phế nhân mất rồi. 

Chợt thấy một vài giọt máu đỏ tươi vương trên y phục của mình nhưng tuyệt không có vết cắt nào, Dongho ngạc nhiên ngước lên mới thấy nguyên một mảng tụ y của Kiseop đã bị hớt mất, thay vào đó là một đường rạch kéo dài trên cánh tay cậu. Huyết hồng ứa ra nhiễm đỏ cả một vùng da trắng xanh.

“Kiseop ca ca, máu!!”

“Ừm, không sao đâu, chỉ là trầy da thôi mà.”

Kiseop cười trấn an cậu nhóc, đưa vết thương lên miệng liếm cho máu ngừng chảy. Thật may là vết chém không phạm tới xương, chỉ là thương tích ngoại thân không đáng kể. Dongho cắn môi ngước mắt lên nhìn Kiseop áy náy, hai chân mày nheo lại như đang phải suy nghĩ rất dữ dội, rồi bỗng nhiên cậu nhóc đỡ lấy tay cậu nhẹ kéo về phía mình. Kiseop kinh ngạc nhìn Trấn Bắc Vương gia cúi đầu, khuôn miệng khẽ mở nhẹ nhàng mút quanh vết thương trên cánh tay cậu, thật cẩn thận. Cảm giác nơi đầu lưỡi bé xíu cọ vào làn da bị thương mẫn cảm vừa buồn buồn lại vừa kì cục, khiến hai má Kiseop bỗng chốc đỏ bừng lên. 

Thằng nhóc cứ vừa làm vậy vừa ngước lên nhìn cậu, một vẻ hối lỗi hiện rõ trong đôi con ngươi to tròn như thủy tinh. Hiểu ra điều đó khiến Kiseop bật cười, nhẹ đưa tay xoa đầu cậu nhóc. Dongho khổ sở nói nhỏ:

“Xin lỗi, Kiseop ca ca.”

“Ta không sao đâu, đừng lo. Không phải lỗi của Vương gia mà.”

“Không phải chỉ vết thương, là chuyện khác nữa.” – Dongho lắc đầu đáp, hai mắt nhìn chăm chăm xuống nền nhà – “Ta... từ đầu vốn luôn nghi ngờ đề phòng huynh, ta vẫn nghĩ huynh về phe hắn, chỉ giả bộ để theo sát ta mà thôi. Ta cũng nghĩ hắn bảo huynh bị thương là lừa ta, nên lúc đầu mới chủ tâm húc thật mạnh để kiểm tra. Không ngờ huynh thực bị thương nặng như vậy...”

Kiseop nghe vậy ngẩn người ra, thắc mắc:

“Nhưng ngài vẫn để tôi tham gia kế hoạch này, còn bảo tôi trốn đi cùng ngài.”

“Chỉ để huynh không nghi ngờ mà thôi. Ta cứ nghĩ huynh sẽ báo cho hắn để hắn giả bộ làm theo đúng kế hoạch, rồi thừa lúc hắn bỏ đi, ta sẽ...” – Dongho hít sâu một hơi, rồi rút từ trong túi ra một thanh chủy thủ nạm ngọc sáng choang – “ta sẽ đâm chết huynh rồi ném xác ra ngoài cửa sổ để đánh lạc hướng, vì ta biết huynh thực sự bị thương, lại còn nghĩ là ta tin huynh nên sẽ không đề phòng, sẽ rất dễ giết...”

Hàn khí tỏa ra từ thanh chủy thủ sắc lạnh như băng, Kiseop rùng mình ớn lạnh. Cậu gần như không thể tin được rằng cậu nhóc trước mặt, thường ngày vẫn tươi cười thân thiện tới vậy kì thực lại đã toan tính giết mình. Như để chứng minh, Dongho kéo Kiseop qua một bên rồi giật nốt sợi Nhu Nhuyễn tơ cuối cùng, tức thì cả chiếc giường bay vù tới lọt qua cánh cửa rộng, bị đám bẫy đâm chém tả tơi nhưng vẫn xéo theo hình vòng cung mà phi ra tới cửa sổ, khi quay về liền bị xẻ ra thành gỗ vụn. Quả thực như Dongho đã nói, nếu Kiseop bị đâm rồi đặt nằm trên giường kia, hẳn giờ xác đã bị chém nát và quẳng ra ngoài một cách hoàn hảo, thực sự chết rất thảm. Cậu bất giác run lên.

Dongho cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng lên nhìn cậu, cũng không nói gì hết, biết rằng Kiseop hiển nhiên chẳng thể nào tha thứ cho mình nên không van xin, mà điều đó vốn từ lâu lắm rồi cậu nhóc không còn làm nữa. Nó chỉ có thể xin lỗi như thế này thôi... Thế nhưng Kiseop nhìn bộ dạng nó ủ rũ như vậy lại không thể giận được, dù thế nào cũng không thể giận được. Dù rằng Dongho bảo bản thân cậu ta luôn lừa gạt đề phòng cậu, nhưng lúc này lại thành thực hơn bất cứ ai. Kiseop trấn tĩnh lại, nhẹ thở ra, rồi cúi đầu xuống ngang tầm mắt Dongho, nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc mai lòa xòa ra khỏi gương mặt ảo não của nó.

“Như vậy cũng không sao.” – Kiseop cười nói – “Ta nghĩ ngài định giết ta lúc đang khởi động bẫy, phải không? Nhưng Vương gia đã gia ân không giết ta, vậy là tốt rồi.”

“Vì ta không thể xuống tay được...” – Dongho cắn môi khổ sở, điệu bộ ấy càng khiến Kiseop thêm yêu thương, vỗ nhẹ đôi bầu má của cậu bé mà dịu dàng nói:

“Ta chỉ cần vậy thôi.”

“Kiseop ca ca không giận ta?”

“Đương nhiên.”

Hai mắt Dongho sáng bừng lên rạng rỡ, nét cười lại quay về trên môi, đáng yêu vô hạn. Thấy cậu nhóc tươi tỉnh trở lại rồi Kiseop cũng vui theo, ngắm tiểu Vương gia này càng lâu càng thấy cậu nhóc khả ái hệt như một chú cún nhỏ vậy. Cậu cười thoải mái, vui vẻ hỏi:

“Vậy giờ Vương gia tính sao đây? Ta không chết rồi, cơ quan cũng đã dùng mất, kế hoạch của ngài hỏng mất rồi.”

“Không sao hết, chỉ cần thêm huynh vào danh sách người trốn đi thôi, ta đi một mình cũng buồn lắm.” – Dongho nhoẻn miệng cười – “Mà đã bảo đừng gọi ta là Vương gia mà, ta kêu huynh là Kiseop ca ca, vậy huynh phải gọi ta là Dongho đệ đệ chứ.”

“Nghe kì cục lắm, tiểu Vương gia—”

“Vậy kêu Dongho thôi cũng được.”

“Dongho hả?”

“Đúng vậy đấy!”

Xưng huynh gọi đệ với người của hoàng thất, đối với nhân sĩ giang hồ mà nói thì thực là hiếm có. Nhưng chỉ cần thoải mái là được, đối với Kiseop cũng không có vấn đề gì. Cậu nghĩ bụng, nếu không phải đi bằng lối cửa chính thì có lẽ là địa đạo kia chăng? Quả nhiên Dongho đáp:

“Kì thực hôm qua ở trong địa đạo đó ta đã cảm thấy duy nhất một lối có gió thổi qua, nhưng cố tình dắt huynh đi lung tung để đánh lạc hướng đó. Như vậy hắn sẽ nghĩ ta chưa tìm được lối ra. Ta định sau khi đi hết mấy lối nhỏ nhỏ rồi sẽ kêu chán đòi về, thật may hắn tới, đỡ phải đóng kịch giả ngốc nữa.”

Dongho cười thật tươi, anh mắt lấp lánh hứng khởi. Kiseop thực nghĩ khả năng diễn kịch của Vương gia này đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.

“Ừm, vậy tí nữa ta sẽ thoát đi bằng lối đó?”

“Phải, sau khi hắn về tới nơi.”

Điều này không cần hỏi Kiseop cũng nghĩ ra được, Alexander về tới chắc chắn sẽ phải xông vào đây, nếu để anh nhìn thấy giá sách bị mở tung ra thì sẽ đoán được bên ngoài chỉ là dàn cảnh. Hai người nấp vào góc tường ngồi đợi, chưa đầy một canh giờ sau Alexander đã về tới nơi, và rồi mọi việc diễn ra đúng y như Dongho tính toán. Chỉ có một điều cậu không ngờ, chính là phản ứng của anh.

Vẻ mặt đau đớn kinh tâm như vậy, cùng với tiếng gào thét bi thống ngoài kia, là thế nào...

“Kiseop ca ca, đừng để tâm.” – Dongho nhẹ nhàng thò tay qua nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cậu, dịu giọng nói – “Chúng ta còn phải đi trốn nữa. Đừng để hắn làm phân tâm.”

Một giọt máu từ bên ngoài bắn lên khe cửa, cũng vương chút màu đỏ tươi nóng hổi lên lòng bàn tay hai người. Khả có lời nhắc nhở của Dongho, Kiseop rũ mi mắt xuống không nhìn ra nữa, nhưng âm thanh chát chúa bên ngoài vẫn vọng vào, từng đợt từng đợt như dội vào tâm can cậu. Bàn tay Kiseop mở ra nắm chặt lấy tay Dongho, lúc ấy cậu cũng không phân biệt được cơn run rẩy này là của ai nữa... Ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt tinh quái khi thường của tiểu hài tử này cũng đã trắng bệch, đôi con ngươi lặng ngắt mở bừng.

Trấn Bắc Vương gia cao quý như vậy... là đang sợ hãi ư?

Phải, là sợ hãi... Thực sự khi Alexander tung một quyền vào cánh cửa, nộ khí sát thiên diệt địa tỏa ra từ cú đánh bất ngờ ấy cơ hồ khiến Kiseop không thở nổi, cũng không nhúc nhích được chút nào, mạt gỗ bạo loạn bay tứ tung trước khuôn mặt cứng đờ. Sợ... đáng sợ quá. Cậu muốn đi khỏi nơi này, đi thật nhanh để không phải nhìn thấy ánh mắt kinh khủng đó nữa. Để tâm ý không phiến loạn như thế này nữa.

Ánh mắt đau thương như vậy, sợ rằng cả đời này Kiseop cũng chẳng thể quên được.

“Kiseop ca ca, hắn đi rồi ~”

Dongho cười cười chìa tay ra đỡ Kiseop dậy, vẻ mặt khi nãy đã hoàn toàn biến mất, từng cái nhếch miệng lộ ra tiếu ý đắc lợi tựa như một khắc sợ hãi kia chưa từng hiện hữu. Kiseop lặng lẽ nhìn cậu nhóc hăng hái nhảy ra chỗ cửa sập để mở mật đạo ra, rồi vẫy tay gọi cậu đi cùng; này là giả tạo, hay phải gọi là kiên cường đây? Để được kiên cường như vậy có lẽ không dễ dàng chút nào. Phải rồi, Alexander cũng giống như vậy... con người đó cũng không phải giả tạo, phải không?

“Ca ca, chúng ta cũng mau đi thôi.”

“Ừ.”

Thiếu chủ à, người có cảm thấy như vậy không?

Lần du ngoạn này, chúng ta đã gặp không ít những người đặc biệt rồi.


....

.

Dongho đã không gạt cậu. Hai người như trước theo cửa ngầm ở sau giá sách trèo xuống địa thất, rồi từ đó đi vào một lối đi nhỏ hẹp gồ ghề mà lúc trước Kiseop chưa vào qua, đương nhiên lối đó cũng tối om như toàn bộ mật đạo này. Cầm một bó đuốc nhỏ đi trước dẫn đường, Dongho nắm tay Kiseop thật chặt dẫn cả hai đi theo hướng có luồng khí lưu đang chuyển động rất khẽ, thi thoảng lại dừng bước áp tai vào tường lắng nghe. Kiseop càng lúc càng ngạc nhiên về vị Trấn Bắc Vương gia này, nhưng lúc này đầu óc cậu đang quay cuồng không thể nghĩ được gì cả, đành để cậu nhóc tùy ý dẫn đi. Địa đạo càng lúc càng dốc lên đang vắt kiệt chút sức lực của cậu, các vết thương toàn thân đau nhức, khí huyết nhộn nhạo, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.

“Kiseop ca ca, không sao chứ? Hay chúng ta nghỉ một chút nhé?” – Dongho dừng bước, quay đầu lại hỏi. Ánh đuốc chiếu rọi gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của Kiseop, cũng soi rõ vẻ lo lắng quan hoài trong ánh mắt cậu nhóc con. Kiseop gượng cười, xoa mái đầu vàng rực màu nắng của Dongho mà trấn an:

“Ta không sao, Vương gia, chúng ta nên đi nhanh một chút nữa, nếu không khi Alexander trở về nhìn thấy cửa địa đạo mở, chắc chắn sẽ đuổi kịp.”

“Cái đó không lo.” – Dongho cười đắc ý – “khi nãy ta dùng dây móc chéo qua hai bên giá sách, chi cần kéo một cái là nó đóng lại rồi, nguyên vẹn như lúc chưa mở ra. Nên cứ chậm chậm cũng được. Ca ca nghỉ chút đi.”

“Vậy được.”

Kiseop tựa lưng vào vách động mà tuột xuống, nhắm mắt từ từ điều dưỡng lại. Bỗng nhiên thấy nằng nặng trên đùi, thì ra Dongho cũng đã vuốt áo nằm xuống bên cạnh, đầu gối lên chân cậu ngáp ngon lành. Trong sơn động tối mờ mờ ánh đuốc, từng cử chỉ đáng yêu của cậu nhóc lại trở nên gần gũi đến kì lạ, tưởng chừng như đã giao tình gắn bó từ lâu rồi, khiến Kiseop không thể không cảm thấy yêu thương vô hạn. Cậu bình thản khép mi mắt lại, nghĩ ngợi. Dongho có thể dùng Nhu Nhuyễn tơ tùy nghi điều khiển đồ vật trong căn phòng, lại kéo được cả giá sách bằng gỗ nặng có tới trăm cân, chứng tỏ chỉ lực rất mạnh mẽ, nếu biết dụng công có lẽ chuyện phá vách trúc thoát ra không khó khăn gì. Một tiểu hài tử lại mạnh như vậy, khi lớn lên là rồng hay hổ cũng không khó đoán...

Hai người vừa đi vừa nghỉ, cứ dò dẫm trong địa đạo tối mò đó rất lâu, tưởng chừng như đã đi xuyên qua quả núi này rồi. Tới khi thấy được vài tia tinh quang lấp lánh do kim thạch trên vách phản chiếu ánh mặt trời từ trên rọi xuống cửa mật đạo thì cả hai đã đói meo rồi. Nhìn thấy trên vách cũng có cầu thang sắt hướng lên, cả hai mừng rỡ vội quên cả mệt nhọc mà trèo lên thật nhanh.

“Waa ~ tự do đây rồi!”

Dongho vui sướng hít đầy buồng phổi thứ “không khí tự do” ngoài trời, vừa cao hứng cười toe toét vừa kéo Kiseop lên cùng. Nhưng cậu nhóc đã quá phấn khích mà không để ý thấy, cách lối ra mật đạo chừng một dặm, có một toán người đang đóng trại tại đó. Và tiếng của cậu khi nãy đã đánh động tới toán người đó rồi.

*Vút!*

Kiseop phải vội vàng kéo Dongho nằm xuống, mới vừa vặn tránh được ba mũi tên bắn thẳng tới sau lưng hai người. Phập phập phập ba tiếng, tên đã cắm ngập vào thân cây bên cạnh, mấy dải dây bạc buộc ở đuôi phất phơ quỷ dị. Cậu kinh hãi la thầm, vừa mới gặp đã hạ sát thủ như vậy, bọn người lạ này chắc chắn không có ý tốt. Mắt thấy những hắc y nhân kia cầm theo gươm đao đuổi tới chỗ hai người, Kiseop vội nhặt một thanh củi lớn lên, tay kia kéo Dongho chạy thẳng về phía trước mặt.

Kiseop đã không nhớ ra, Alexander không phải là sát thủ duy nhất trên núi này. Và bọn kia đương nhiên sẽ không chiều ý cậu hay sợ bị Dongho cắn như anh. Chúng là sát thủ đích thực.

....

.

“Aaaaa!!!”

Dongho kinh hãi nhìn bắp tay Kiseop bị kiếm đâm xuyên qua, máu từ vết thương văng đầy xuống nền cỏ. Nhưng đổi lại Kiseop cũng hạ được kẻ vừa tấn công mình, nhắm chuẩn huyệt dồn sức đánh một chưởng vào tâm mạch đối phương khiến hắn chỉ kêu được một tiếng rồi chết gục dưới đất. Không chần chừ nửa giây, Kiseop cắn răng nhổ thanh kiếm ra thật nhanh rồi dùng nó làm vũ khí, vừa xoay người kéo Dongho chạy tiếp vừa thủ ở sau lưng. Toàn thân Kiseop đã đau tới rã rời, huyết dịch từ trong nội thể đang chảy ra ngoài, từng chút từng chút nhiễm đỏ khoảng băng trắng tinh trước ngực áo rách nát, cũng rút cạn kiệt sinh lực cậu. Bọn sát thủ phía sau lưng hò hét gì cậu cũng không nghe rõ, cổ họng khô đắng, trước mắt cũng mờ dần đi, chỉ còn dựa vào trực giác của cơ thể mà tiếp tục vừa chạy trốn vừa gắng gượng chống cự. Vòng kiếm quang sau lưng dần tán loạn không ra chiêu thức gì nữa.

Đừng ngất đi ở đây, không được ngất.

Nếu để Trấn Bắc Vương gia rơi vào tay lũ này thì sẽ có chuyện mất. Bọn chúng không giống Alexander.

Alexander...

“A!! Kiseop ca ca, không được rồi!!”

Nghe tiếng Dongho la thất thanh, Kiseop mới thoát được khỏi cơn mê loạn vô thức, cũng đồng thời cảm thấy dưới chân lạnh toát, đã đạp xuống nước rồi. Cậu vội lùi lại phía sau tránh khỏi mép nước, vừa đưa mắt nhìn thật nhanh ra toàn cảnh. Hai bên bờ phủ một màu xanh non óng ả mượt mà, trước mắt ánh nước lấp lánh trải ra thật xa, bằng cách nào đó hai người đã vô tình chạy ngược về Lục Trúc hồ.

Nhưng lối đó lại là tuyệt địa.

Mép nước dập dờn ngay dưới chân, Kiseop vừa mới quay đầu lại đã thấy vòng vây áo đen xiết chặt lại, đường lui của hai người đã hoàn toàn bị bít kín. Trước mặt là địch, sau lưng là hồ, đã không còn chạy đi đâu được nữa. Lũ hắc y nhân kia cũng nhận thấy điều đó, có điều còn e dè thanh kiếm trên tay Kiseop nên chưa xông tới bắt người mà thôi. Chúng không biết rằng hiện tại ngay cả thanh kiếm cậu cũng không cầm vững nữa rồi.

Đám sát thủ tách ra nhường đường cho một kẻ bước vào, cũng vận hắc y quàng khăn bạc, nhưng trên ngực có thêm một hình thêu đỏ rực. Kiseop không nhìn rõ đó là hình gì nhưng chỉ kẻ mới bước ra có hình thêu kia, nhìn theo thái độ của những tên còn lại thì có lẽ hắn là thủ lĩnh.

“Các ngươi là kẻ nào? Tại sao lại lảng vảng ở vùng núi này hả?”

Hắn hất mặt về phía Kiseop, cất giọng khàn khàn hỏi. Đôi mắt ti hí như chuột của hắn lỗ mãng xăm soi hai người, rồi dừng lại trước Dongho. Cậu nhóc vẫn còn mặc cẩm y hoa lệ, phục sức cầu kì phủ từ đầu tới chân, dù mấy ngày nay lăn lộn bị dơ bẩn đi không ít nhưng vẫn không giấu được vẻ vương giả cao quý không gì sánh được. Kiseop kéo Dongho ra sau lưng mình, đưa kiếm hộ ngang người cậu nhóc, rồi thu hết khí lực bản thân mà khó nhọc nở một nụ cười theo lễ, nhẹ đáp:

“Bọn tại hạ chỉ là khách nhân đi vãn cảnh, vô tình làm kinh động tới các vị, thật xin lỗi. Giờ xin hãy để tại hạ qua.”

“Khách nhân thường tình?” – Tên thủ lĩnh cười khẩy – “Ta xem các ngươi không giống vậy. Tiểu tử kia lai lịch thế nào? Có quan hệ gì với tên nhãi hoàng đế?”

“Ngươi hỗn xược!!! Bản vương ta--”

Kiseop vội lấy tay bịt miệng Dongho khiến cậu nhóc không nói hết câu được, chỉ trừng mắt kinh ngạc nhìn lên. Nhẹ vuốt má Dongho một cái để xoa dịu hỏa tính, Kiseop bình thản hướng tên thủ lĩnh mà mỉm cười đáp lại, chất giọng kiên định không hề e ngại chút nào:

“Chỉ là khách nhân thôi. Đã muộn rồi, các vị cũng không nên dây dưa mãi với bọn ta thế này nữa.”

“Bọn ta cứ thích dây.” – hắn khinh khỉnh nhìn hai người, rồi ánh mắt bỗng lộ hung quang, thét – “Bắt chúng!”

Vừa nghe lệnh của thủ lĩnh, liền năm tên hắc y nhân xông đến trước mặt Kiseop, ánh gươm đao loang loáng nhá lên đến hoa mắt. Kiseop một tay đẩy Dongho ra phía sau, một tay huy kiếm hộ vệ quanh người, gồng mình chống đỡ lại kiếm chiêu từ bốn phương tám hướng nhắm vào mình. Cậu gấp gáp thét lên:

“Mau bơi đi, Dongho!!! Trốn đi tìm Kyoung Jae đi, ca ca sẽ cầm chân chúng cho!”

Dongho bị đẩy xuống nước còn chưa kịp định thần, lần đầu nghe Kiseop gọi mình bằng tên như vậy thì ngạc nhiên khôn tả, nhưng tâm cơ linh động chỉ một thoáng đã hiểu ngay. Mắt nhìn Kiseop bị địch nhân bao vây đánh rát tới không kịp thở, cả người nhiễm huyết đỏ tươi, Dongho kinh hoảng lắc đầu quầy quậy, kêu lên:

“Ta không đi!! Ta đi rồi thì huynh sẽ bị chúng đánh chết mất!”

“Ta không sao, mau... mau đi đi!” – Kiseop đâm xuyên kiếm qua yết hầu một tên, rảnh tay chút xíu liền quay đầu lại nhìn Dongho, gắng gượng nở một nụ cười – “Đánh nốt bốn tên này thôi, ta sẽ liền bơi theo đệ. Dongho ngoan, cứ đi trước đi, ta sẽ theo sau đệ ngay mà.”

“Thật chứ?”

“Thật mà, bơi đi đi.”

Dongho cắn môi, nhưng trong lúc này cũng không nghĩ được cách nào khác nữa, liền nghe theo lời Kiseop mà trườn mình xuống nước bơi đi. Nước hồ mùa đông trên núi cao lạnh buốt, nhưng Dongho từ nhỏ đã thông thuộc thủy tính nên chẳng mấy chốc đã rời xa bờ. Bọn sát thủ đuổi theo phía sau đều bị Kiseop giết sạch, màu máu lan ra đỏ thẫm cả một vùng hồ, cũng không phân biệt được đó là máu của kẻ địch hay của chính cậu chảy ra nữa. Mắt thấy Dongho đã bơi xa rồi, Kiseop nhoẻn miệng cười chua xót.

Xin lỗi nhé tiểu Vương gia, ta gạt ngài rồi.

Nhưng tiểu Vương gia gạt ta nhiều như vậy, ta chỉ gạt ngài có một lần duy nhất này, cũng không sao phải không?

Không sao mà...


.
.


Dongho ngụp lặn trong nước tới hơn nửa canh giờ mới sang được bờ bên kia, vừa rét run cầm cập vừa tứ chi rã rời, bò lên được mặt đất rồi liền nằm vật ra đó thở hổn hển. Cậu nhóc ngóc đầu hướng về phía bờ hồ bên kia nhưng xa quá không nhìn thấy gì cả, chỉ đành bó gối ngồi chờ mà thôi. Bỗng nhiên mặt nước xáo động, và rồi một bóng người nhô lên ngụp xuống tiến về chỗ Dongho, thấy vậy nó vui sướng vẫy tay kêu lên:

“Kiseop ca ca!! Ca ca---”

Chưa kịp nói hết câu thì Dongho đã cứng người lại không thốt ra được nữa. Theo đằng sau người kia còn năm sáu người nữa, khi chúng xông lên không phải bóng hoa tím mềm mại của Kiseop mà là hắc y tối tăm bao phủ con ngươi cậu. Những lưỡi gươm loang loáng ánh đỏ của máu và nước đồng loạt nhắm vào cậu nhóc nhỏ xíu mới mười ba tuổi.

“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!”



=== end chap 20 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét