5 thg 10, 2012

Bảo vật vô song - Chap 23


Chap 23:



Rời khỏi Lục Trúc tiểu cư, Alexander đem Kiseop trở lại Tử Lăng thành dưỡng thương vài ngày rồi từ đó đi về phía tây nam, dần tiến vào vùng sơn thủy được mệnh danh là đệ nhất thắng cảnh của Nam Lương quốc. Không biết có phải vì vậy không mà chuyến dã trình của hai người hệt như một cuộc du sơn ngoạn thủy, Alexander không nơi nào không muốn dừng chân, không địa điểm nào không muốn thưởng ngoạn. Bởi vậy mà lộ trình của họ dài ra đến mấy lần, một đoạn đường người ta đi mất ba ngày thì Alexander kéo thành nửa tháng, cứ như vậy mà nhân lên. Cũng nhờ vậy mà Kiseop có nhiều thời gian dưỡng thương hơn.



Thương dược đặc hiệu của Sương thành thuộc hàng thánh dược trong võ lâm, công hiệu cực mạnh; cộng thêm năng lực hồi phục của Kiseop, thương thế của cậu chuyển biến rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lành đến bảy phần. Thế nhưng tốc độ của hai người vẫn chẳng cải thiện thêm chút nào, trái lại càng thêm tăng cường rong chơi khắp nơi. Trên đường đi Alexander vẫn luôn nói cười rất nhiều, gần như là nói không nghỉ, dù ở giữa hoang sơn dã lĩnh chỉ có hai người thì vẫn cứ náo nhiệt như gánh xiếc. Nhưng anh tuyệt nhiên không đả động gì tới chuyện tối hôm đó, cả về những tên thích khách lẫn... chuyện giữa hai người. Anh không nói, Kiseop cũng không hỏi thêm. Từ lâu cậu đã luôn biết nam nhân luôn cười toe toét trước mặt mình kia là một dấu hỏi rất lớn, và càng đi cùng nhau, những điều nghi hoặc về anh càng thêm chồng chất. Kiseop không phải người tọc mạch, vậy nên những chuyện không thể hỏi, cậu cũng sẽ không bao giờ hỏi, đặc biệt là với Alexander. Kiseop mơ hồ cảm thấy một ranh giới rất mỏng bao quanh anh, tựa như tấm thủy tinh mờ không thể nhìn thấu. Một ranh giới mà chỉ cần vô tình bước quá thôi, tất cả sẽ vỡ vụn.

Hoàng hôn xuống, phủ lên cảnh vật những mảng đỏ mơ hồ. Kể từ lúc rời khỏi Tử Lăng thành tới nay đã hơn một tháng, và hai người lúc này đã tới địa phận Đào nguyên. Cuối đông, hoa rụng thật nhiều.

“Alexander này...”

“Ừ?” – Alexander quay đầu lại. Tà dương không đủ để nhìn rõ mặt người phía trước, nhưng Kiseop biết anh đang cười cười nhìn mình, hiển nhiên đã nghe ra giọng điệu phi thường không thoải mái của cậu. Kiseop ngập ngừng nói nhỏ:

“Ngươi có thể... để ta tự đi được không?”

“Không được, ngươi đang bị thương a.”

“Đã lành quá nửa rồi.”

“Vậy non nửa còn lại là chưa lành, không phải sao? Nhỡ tái phát thì sao? Ngươi ở yên đó đi, ta cõng ngươi hoài rồi cũng không thấy mệt nhọc gì đâu.”

“Không phải ta lo ngươi mệt, mà là...” – Cậu lúng túng phủ nhận, hai vành tai bắt đầu đỏ lên như ráng chiều – “mà là... ta là nam nhân mà...”

“Nam nhân thì sao?”

“Nam nhân sao có thể... để cho người khác cõng đi hoài như vậy được?”

Alexander phẩy tay gạt đi, không tốn chút suy nghĩ nào: “Ta không biết nam nhân Hán tộc các ngươi có thể với không thể cái gì, nhưng là nam nhân thì đừng câu nệ tiểu tiết như vậy.”

“........”

Kiseop không nghĩ ra phải nói gì nữa. Kẻ kia nói nãy giờ không có gì sai, nhưng... cậu cứ có cảm giác như mình đang bị người dắt mũi vậy, câu nào cậu nói ra cũng quay về phản lại chính chủ. Mà còn phản như không. Kiseop bậm môi. Bình thường cãi thua thiếu chủ cũng chẳng có gì lạ, vì hắn từ ngoài vào trong hoàn toàn là chuyên gia cưỡng từ đoạt lý, thi thoảng dùng vũ lực khiến cho sự vô lý của hắn trở thành có lý, dù rằng nghĩ thế nào vẫn vô lý sờ sờ. Còn Alexander thì... cứ như đang giỡn cậu vậy. Nói qua nói lại với anh ta một hồi, đột nhiên chính cậu cũng không biết bản thân có lý hay vô lý nữa. Thật kì dị.

“Nhưng mà ta...”

Bỗng nhiên gió nhẹ xoay chiều, cuộn theo một trận cánh hoa rụng rắc vào bầu trời. Cả cánh rừng tĩnh lặng đột nhiên  như bừng sức sống, hoa vũ rải khắp nơi, uyển chuyển lay động theo nhịp gió đưa đẩy, xoay tròn, đáp xuống rồi lại cuốn lên cao, hình thành nên một tấm màn hồng rực bao quanh hai người. Tiếng gió nổi lên mạnh mẽ mà ôn nhu, tiếng cây cỏ xào xạc, tiếng suối reo, đâu đó còn nghe vài âm tiết cao vút tựa tiếng đàn huyền cầm từ các khe đá truyền ra, từ gió mà thành, theo gió đưa đi, trở thành nốt nhấn tao nhã cho bản dạ khúc của rừng. Huyền ảo...

Kiseop nín thinh, câu nói vớt vát vừa rồi chẳng hiểu đã lạc đi đâu mất, ngay cả hơi thở cũng bị gió thổi đi, tan vào cảnh vật. Không trách vì sao Alexander một mực muốn ghé qua nơi này trước khi đi về phía nam. Đào nguyên phương bắc, thì ra là đẹp đến vậy...

“Đẹp đúng không?”

“... Ừ.”

Alexander cười. Trong cơn hoa vũ, giọng nói bông đùa thường ngày của anh nghe lại thật dịu nhẹ, giống như ngọn gió.

“Ta nói rồi, ngươi cứ thoải mái thưởng thức phong cảnh xung quanh đi. Thiên sơn hữu tình, cảnh đẹp không phải lúc nào cũng có thể ngắm đâu. Đừng nghĩ gì nữa.” – Anh vừa nói vừa bình thản bước tiếp, đầu hơi ngửa ra, để cho gió vuốt ve mái tóc quăn màu hạt dẻ của mình. Gò má anh, không hiểu vô tình hay hữu ý, nhẹ chạm vào khuôn mặt cậu. – “Có ta ở đây, ngươi không phải lo gì cả.”

....

Kiseop không tránh đi. Cậu giữ nguyên vòng tay như vậy, tư thế như vậy, khuôn mặt kề sát như vậy. Cũng nghe lời anh, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận.

Gió... ấm quá.

“... Ngủ hả?”

“Chắc vậy.” – Kiseop nhẹ cười. Xung quanh cậu, hoa vẫn đang rơi. – “Sau này ngươi dẫn cả thiếu chủ ta tới đây nhé?”

Sau này...

“Nếu thiếu chủ ngươi không đòi chém chết ta thôi.”

“Haha, phải rồi.”



Đột nhiên gió lại đổi chiều. Nghe “Bụp” một tiếng, đám lá khô dưới chân Alexander bị xới tung, chỉ trong tích tắc anh đã phóng vọt lên phía trước mấy chục thước. Cùng lúc ấy, Kiseop cũng mở bừng hai mắt.

Alexander tiếp tục lướt đi như gió, chân điểm không ngừng, phút chốc quang cảnh đào nguyên đã lùi lại phía sau. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đáp xuống một cành đại thụ cách mặt đất chừng mười thước. Cành cây cứng rắn, chịu trọng lượng của hai người mà tán lá chỉ xào xạc một chút, hoàn toàn không để lộ chút hình tích nào. Đường chân trời mở ra trước mặt, không biết từ bao giờ đã chuyển sang một màu tối đen lấp lánh sao.

Xung quanh im ắng không một tiếng động. Kiseop đưa mắt nhìn sang Alexander. Còn Alexander thì nhe răng cười với cậu như thường lệ.

“Khuyến mại ngươi một chuyến hóng gió đó, thấy khinh công của ta thế nào?” – Anh vui vẻ nói, chìa ra cho Kiseop một quả đào lớn bằng bàn tay, không biết hái từ lúc nào – “Đây, ăn đi. Bàn đào ở Đào nguyên nghe nói có tác dụng trường xuân đó.”

“Nói nhảm.”

Kiseop nhận quả đào, đưa lên miệng cắn một miếng. Nước quả ngọt lịm chảy xuống cổ họng, thực rất ngon. Alexander ở bên cạnh hai mắt cứ sáng rực như đuốc, tỏ ra cực kì cao hứng.

“Ngon mà, nhỉ? Ăn nữa không? Ta đi hái thêm cho ngươi.”

“Còn chưa hết mà.”

“Chuẩn bị trước chứ, ngươi thích thì mang theo vài quả dự trữ luôn. Đâu phải lúc nào cũng được ăn đào trường xuân đâu, ngươi ăn nhiều nhiều một chút. Mà ta cũng muốn ăn nữa. Ta đi hái thêm vài quả, ngươi ở đây nha.”

Nói một tràng như vậy rồi không để Kiseop kịp chen vào câu nào, Alexander đã đứng dậy, vẫy tay, và thả mình phóng xuống dưới. Rất nhanh. Câu nói ra đến cửa miệng Kiseop lại bị cậu nuốt xuống. Cậu nhìn theo bóng lưng Alexander mất hút vào rừng cây, hướng về Đào nguyên.

Còn lại một mình, Kiseop lẳng lặng đưa mắt ra xa, quan sát địa thế toàn cảnh. Nơi này cách Đào nguyên đến mấy dặm, cũng ngược hẳn với hướng lộ trình của hai người. Xung quanh chỉ có rừng và rừng, rừng trải ngút mắt, địa hình lại hiểm trở, muốn tìm ra tung tích ai đó trong này quả thực rất khó. Cành cây đại thụ này lại cực kì cao, nếu không phải có khinh công thượng thừa sẽ chẳng thể với tới được. Muốn từ trên xuống lại càng khó hơn.

Cậu cười nhẹ một tiếng.

Một đợt gió thoảng qua, phất phơ nâng nhẹ tà áo trắng muốt đang thả dài trong không khí, cũng cuốn ra một vài cánh đào hồng rực, xoay tròn. Ở góc trái của tụ y, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một vết cắt bén ngọt.

Diễn kĩ quả thực phi phàm.

~x~


Chát!

Đoản thiết côn nhằm thẳng trước ngực hắc y nam tử mà phóng tới, nghe “Rắc” một tiếng, đã đánh gãy năm khúc xương sườn của đối phương, đồng thời quật hắn ngã xuống mặt đất, nằm thẳng đơ không nhúc nhích nữa. Cùng lúc ấy thiết côn bên trái cũng đập xuống gáy một hắc y nhân khác khiến hắn bất tỉnh tại chỗ, khi anh lướt qua rồi mới đổ rầm xuống đất. Những kẻ còn lại chỉ thấy ánh xanh thẫm liên tục nháng lên, những tiếng động rất giòn, và đồng đội chúng lần lượt ngã xuống. Hoàn toàn không nắm bắt được chuyển động của kẻ đang tấn công. Chỉ biết, vị trí của con mồi và kẻ đi săn đã hoán đổi từ khi nào.

Alexander không ngừng tay, cho tới khi trên bãi đất trống chỉ còn lại ba kẻ vận hắc y vẫn còn đang đứng vững. Số còn lại, hơn chục sát thủ được phái tới Đào nguyên đều đã nằm dưới đất cả, nhưng ba kẻ kia thì khác. Nội lực của chúng cao hơn hẳn những kẻ còn lại, từ đầu tới cuối ba người hợp lại thành thế trận phòng thủ nghiêm mật, bổ trợ cho nhau, chiến lược “nhất kích tất sát” của anh hoàn toàn không sở dụng. Alexander chắt lưỡi cười khổ, lại phải dây dưa thêm rồi.

“Được rồi. Các ngươi là sát thủ, cứ thủ mãi như vậy thì giết được ai?”

Cả ba lặng thinh không đáp. Rồi, hắc y nhân ở giữa chậm rãi hạ kiếm xuống, ôm quyền hướng về phía Alexander hành lễ. Hai kẻ còn lại, trái lại càng thủ vệ nghiêm mật hơn.

“Lee sư huynh, bang chủ có lệnh triệu sư huynh về diện kiến.”

“Ta không thuộc bang hội nào, cũng không có sư huynh sư đệ nào hết.” – Alexander thản nhiên nói, một ý cười phóng túng không đổi sắc – “Phiền các ngươi về nói với bang chủ gì đó, Alexander ta muốn đi đâu làm gì là do ta quản, không phiền người khác bận tâm.”

“Xin đừng gây khó dễ cho chúng thuộc hạ.”

“Là tự các người chuốc lấy khó dễ thôi.”

Hắc y nam tử không nói nữa, bàn tay cầm kiếm từ từ thu về sát người, tay kia đặt lên lưỡi kiếm lướt một đường, để máu nhuốm ra lưỡi kiếm sắc ngọt. Hai kẻ còn lại cũng hành động tương tự. Một trận cuồng phong nữa lại nổi lên trong Đào nguyên, lần này mang theo sát ý nồng đậm. Hoa vũ nổi lên, trong đêm tối ánh lên màu đỏ sậm.

Alexander cất một thanh đoản thiết côn vào đai lưng, thanh còn lại nhàn tản xoay trong lòng bàn tay trái, và mỉm cười.

“Giết––––––!!”

Ba tên sát thủ nhất loạt phóng ra các hướng khác nhau, rồi nhanh chóng vây lấy Alexander ở giữa mà bày thành thế trận tấn công từ trên cao, ba thanh kiếm nhất loạt phóng xuống, theo sau là một loạt mũi ngân châm đục ngầu phóng tới từ tám phương. Tay trái anh phất nhẹ một cái, cây đoản thiết côn trong tay bật ra thành trường côn dài tới ba thước, xoay vòng như bão, đã gạt được toàn bộ đợt tấn công vừa tới bên mình. Ba lưỡi kiếm đồng loạt chém lên cây thiết côn hoàn toàn không gây được tổn hại gì, trái lại còn bị nội lực cường đại của anh hút theo mà đánh bay đi, nghe phập phập phập ba tiếng, đã cắm ngập vào ba thân đào thụ xung quanh. Chỉ thấy một quầng đen lan rộng từ vết chém của ba thanh kiếm, dần dần trải khắp thân cây, chưa đầy một nén nhang sau ba thân đại thụ đã khô rục thành cây chết. Độc chất thật đáng sợ.

Thấy đòn tấn công của mình bị hóa giải không còn một mảnh, ba tên sát thủ trái lại không hề nản lòng mà lại rút vũ khí khác ra, tiếp tục lăn xả vào Alexander một cách hung dữ. Alexander gạt tả gạt hữu, phóng tới phóng lui nhưng vẫn dư dả thời gian lảm nhảm không ngớt:

“Các ngươi phá hoại thiên nhiên! Đào nguyên là đệ nhất danh thắng của Nam Lương, mỗi gốc đào ở đây đều là đại thụ cả ngàn năm, trân quý khó tìm, vậy mà các ngươi hủy đi trong một giây như vậy? Nếu hủy hết thì ta biết hái bàn đào ở đâu về cho Seopie đây? Aida, đã vậy không thể dây dưa với các ngươi nữa, cáo lỗi, ta có người đang chờ rồi. Các ngươi muốn tiếp tục đánh nhau thì đi chỗ khác đánh nhau nha.”

Ba tên sát thủ không nói gì, nhưng sắc mặt mười phần khó coi.

Tuy vậy cả ba cũng nhận ra được những đòn tấn công của chúng nãy giờ đều không có chút tác dụng gì, đối thủ ngay một vết xước cũng không bị. Trái lại ba người bọn chúng đều bị thiết côn đập đến tả tơi, nếu không phải đã được rèn luyện cường hóa những huyệt đạo có thể gây ngất thì giờ đã gục lâu rồi. Chúng cũng đã uống cả Luyện Tâm đơn, chỉ cần không gặp phải sát thương trí mạng, tuyệt đối sẽ không ngã xuống.

Alexander cũng biết, ba kẻ này được đặc biệt chuẩn bị cho anh. Cho điểm yếu của anh. Một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên gương mặt.

RẮC!

Những tiếng gãy vỡ vang lên liên hồi, liền một khắc sau cả ba tên thích khách nhất loạt đổ gục xuống đất, chân kẻ nào kẻ nấy đều đã gãy gập. Ngoài ra còn có ba thanh đại đao vung lên để hộ vệ đôi chân, thế nhưng kích lực thần tốc và hùng hậu của Alexander đã lần lượt quét gãy toàn bộ, phong thanh cắt ngang không gian, chỉ trong nháy mắt đã giải quyết xong địch thủ của mình. Phóng côn đánh trật xương bả vai của chúng, lúc bấy giờ Alexander mới thu lại áp khí của mình. Hít sâu một hơi, anh chậm rãi đứng dậy, đưa tay vuốt đi mấy giọt mồ hôi lạnh vừa thấm ra. Cả hai tay đều đang run lên.

Một khoảnh khắc khi nãy, anh đã lại động sát khí rồi...

Phải về nhanh thôi. Kiseop...


Đột ngột tiếng gió rít cực mảnh nháng lên bên tai, một mũi ngân châm vô thanh vô tức phóng tới.



Chát!!

Một thân thể hắc y nhân từ trên ngọn cây cách đó năm thước rớt bịch xuống đất, nằm thành một đống không nhúc nhích. Alexander nghiêng đầu nhìn hắc y nhân vừa rớt xuống trước mặt, mũi ngân châm vừa phóng tới xoay xoay trong lòng bàn tay.

Kẻ này là sát thủ thiện trường che giấu khí tức, từ đầu đã ẩn thân trên cây chờ cơ hội ra tay. Nhận thấy mục tiêu đột ngột trở nên khác lạ, tâm tình nhiễu loạn, chính là thời cơ tốt để ám sát. Nhưng không hiểu sao ngân châm vừa rời tay thì sau gáy đã bị một vật cứng phóng trúng, lực đạo rất mạnh, trong khoảnh khắc đã phong bế mọi tri giác của hắn. Trước khi rớt xuống đất, hắn còn thấy rõ con mồi của mình một giây trước vẫn đang ngẩn người đứng đó, giây sau đã di động sang phải, dùng thủ pháp thần tốc bắt lấy cây ngân châm, nhanh đến mức ngay cả dư ảnh chuyển động của đổi thủ hắn cũng không bắt được. Thứ thân pháp này... thực sự nằm ngoài tưởng tượng.

Tên thích khách rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao bang chủ của chúng dùng trăm phương ngàn kế để gạt kẻ này ở lại...

Mạnh quá.



Alexander lom lom nhìn vào trảng cây rậm rạp và tối đen trước mặt, nơi anh cảm nhận được khí tức của một kẻ khác nữa đang tiến lại chỗ mình. Khí tức trùng khớp với nguồn lực đạo vừa đánh hạ tên sát thủ khi nãy. Một nam nhân từ trong bóng tối nhẹ bước ra, khuôn mặt hoàn toàn xa lạ nhưng cảm giác lại quen thuộc đến kì quái.

“... Kiseop?”

Nam nhân kia khẽ nhếch môi, khóe miệng lộ ra ý cười vô thưởng vô phạt. Nhưng Alexander biết mình đã đoán đúng.

“Tài dị dung của ta đến cả thiếu chủ còn không nhận ra được, ngươi cũng tinh ý thật.”

“Thiếu chủ nhà ngươi còn nói làm gì nữa, hắn nhận ra mới đáng ngạc nhiên đó.”

Alexander bật cười, rảo bước lại gần Kiseop. Nói vậy nhưng anh cũng phải công nhận khả năng cải trang của Kiseop thực đáng nể. Dù giữa hoang sơn dã lĩnh không có dụng cụ gì nhưng giờ đứng trước mặt anh nhìn thế nào cũng giống một gã tiều phu bình thường, diện mạo dưới mức trung bình, không có gì nổi bật cả. Chỉ trừ đôi mắt vẫn đen láy xinh đẹp như vậy. Khiến anh thực muốn giật đống diện cụ khó coi kia xuống mà ngắm nhìn lại dung mạo thuần mĩ kia.

“Sao ngươi lại ở đây? Không phải ta đã nói đợi ta rồi sao?”

 Kiseop nhíu mày, tỏ ra cực kì không vui: “Đừng có nói chuyện với ta bằng cái giọng đó, ta không phải con nít! Ngươi coi thường ta phải không?”

Cứ thỉnh thoảng lại biến mất thình lình như vậy, chẳng nói một câu, lúc nào cũng tỉnh bơ như vậy. Nghĩ rằng ta không biết ngươi làm gì sao?

“Đâu có. Sao ngươi đột nhiên lại...” Nổi xung lên như vậy?

Đột nhiên ánh ngân quang nháng lên. Tên hắc y nhân đang nằm ngay dưới chân Kiseop bỗng bật dậy, trủy thủ nhắm thẳng lưng cậu mà đâm tới. Alexander vội vung tay ra, nhưng anh vẫn còn cách cậu những năm thước...

“Cẩn thận!”

Đột ngột Kiseop thực hiện một cử động rất mạnh, tụ y phất lên, trong tay đã cầm một thanh trủy thủ trong suốt như ánh nước. Chỉ nghe một tiếng “xoẹt” sắc ngọt, lưỡi trủy thủ xinh đẹp kia đã nhẹ nhàng lướt qua cổ tên thích khách từ lúc nào, kéo ra một chuỗi hồng châu bay vào không trung; trong bóng đêm, ánh đỏ ma mị phản chiếu trong thanh trủy thủ sáng choang một sắc thái đẹp đến lạnh người. “RẦM” một tiếng, tên sát thủ ngã trở lại mặt đất, lần này không còn bật lên được nữa.

Gió núi thoảng qua, đem tử khí rải khắp thung lũng. Hòa vào bóng đêm. Hòa vào màn tóc đen thẫm vừa tuột khỏi búi vải trên đầu, vương theo vài cánh hoa hồng rực. Hòa vào tĩnh lặng tuyệt đối.

Một nụ cười nhẹ nở, theo gió tản đi. Đẹp đến lặng người.

“Ta đã nói, ta không phải con nít. Càng không phải nữ nhân yếu đuối để ngươi bảo hộ.” – Kiseop khẽ nâng đầu, để cho dải tóc dài trượt khỏi khuôn mặt, phất phơ buông xuống bên thân. Xé một đoạn vải trên tụ y của mình, Kiseop đưa tay vuốt toàn bộ tóc lên trên đỉnh đầu, gọn gàng cột lại thành một chùm cao ngạo. Vẻ mặt thoáng chốc trở về như cũ. Vẩy máu khỏi thanh trủy thủ trong, cậu bỏ nó lại vào người, rồi quay lại, đưa mắt nhìn Alexander. Khóe môi cong lên thành mảnh trăng câu liêm, tiếu dung đầy mị ý. – “Ta chán nằm một chỗ rồi.”

Alexander ngây ngẩn nhìn, tựa như người bị thôi miên. Ánh mắt xoay chuyển từ thân ảnh nam nhân trước mặt tới xác tên sát thủ dưới chân, hắn có lẽ còn chẳng biết bản thân bị giết thế nào thì lưỡi dao đã cứa qua cổ rồi. Thủ pháp vừa mạnh mẽ vừa mĩ lệ... Bỗng nhiên anh bật cười.

“Phải ha, đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như ngươi nằm một chỗ cả tháng trời vậy chắc chán chết rồi.” – Alexander sảng khoái nói, khiến vành tai Kiseop hồng lựng lên, vậy nhưng ý cười trên môi vẫn không đổi. Anh điểm chân xuống lớp lá khô bên dưới, linh động phóng đến chỗ cậu. – “Ta cũng chán du sơn ngoạn thủ rồi, từ giờ chúng ta làm gì vui vẻ hơn đi.”

“Sao cũng được, dù sao ta cũng đang nhàn rỗi.”

Kiseop mỉm cười đáp lại. Đợi hắn đến cạnh, cậu lại bước lên một bước, và cả hai cùng sóng vai song hành.Thản nhiên bỏ lại sau lưng một bãi chiến trường ngập xác hoa.



Thiếu chủ chưa từng giết người, nhưng ta đã từng. Và sẽ tiếp tục, nếu có bất kì kẻ nào gây nguy hại cho người. Cũng đã từng định giết ngươi đấy.

Ta không phải kẻ yếu nhược vô dụng, mà là Lee Kiseop, cận vệ phục mệnh chủ nhân tương lai của Sương thành.

Ngươi đừng... vì ta nhiều như vậy.

...


“Này, ta đã bao giờ nói người của Sương thành các ngươi ai cũng mang dòng máu Hồ ly trong người chưa?”

“Vậy hả? Ta tưởng ngươi không tin vào Sương thành?” – Kiseop cười vu vơ, trong đầu xuất hiện hình ảnh của hắn. Giờ hắn đang làm gì... – “Mà lần sau gặp ngươi đừng có gọi thiếu chủ ta là Cửu vĩ hồ nữa, không là vong mạng thật đó.”

“Haha, ta cuộc rằng lúc này hắn cũng không chịu ngồi yên được đâu.”


....


Tại hoàng cung Nam Lương.

“Ta–––––– CHÁN CHẾT RỒI!!”

Một tiếng gầm kinh thiên động địa làm rung chuyển khắp kinh thành, khiến người người giật bắn, nhà nhà chấn động, liền một góc hoàng thành tối sầm lại bởi bầy lũ chim chóc trong vườn thượng uyển bị dọa bay tứ tán, khiến cho hoàng cung được hưởng một trận mưa lông. Tất cả thị nhân trong cung đồng loạt nhìn về một phía: nơi phát ra thứ âm thanh kinh dị vừa rồi, cũng chính là đế vương cung. Ngay cả hoàng thượng đang thiết triều cũng bị hù đến giật bắn mình, đột nhiên một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngài, cũng không ngoại lệ, lấm lét nhìn về phía Thanh Long điện, nơi cả tháng nay đã bị “bão” ngày nào cũng phá tan tành.

Kevin bậm môi cười khổ, “hắn” lại lên cơn buồn chán rồi.


Và đương nhiên cả thế giới này biết “hắn” là ai. Hoặc ít nhất, cả hoàng cung Nam Lương không ai không biết. Hung thần mới của Thanh Long điện, thượng khách chẳng-biết-từ-đâu-ra của hoàng thượng, không sợ trời không sợ đất, náo thiên loạn địa, “hắn” chính là Kim Kibum.

Cửu vĩ hồ từ giờ chính thức tái xuất.



=== end chap 23 ===



A.N: Cho những ai còn đủ kiên nhẫn để đọc fic này của mình: rất rất xin lỗi đã treo fic lâu như vậy ;__; giờ mình cũng không viết nhanh được, sẽ cố gắng tầm 4-5 ngày/chap. Cảm ơn đã ủng hộ mình :")

XanderSeop dài quá nhỉ? từ giờ chuyển lại về Kemaru thần thánh nào 8->

1 nhận xét: