8 thg 10, 2012

Bảo vật vô song - Chap 24


Chap 24:


“Chán quá chán quá chán quá!!” – Hắn vừa vung vẩy Vũ Thủy tứ tung trong ngự uyển vừa luôn miệng kêu ầm ỹ, từ đầu tới cuối chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu. Chẳng nói chim chóc hươu nai quý hiếm chạy sạch không còn một mống, mà kì hoa dị thảo trong vườn cũng bị thảo sạch chẳng còn một cọng. Nhưng dường như vậy cũng chưa đủ khiến Kim Kibum vui vẻ thêm được chút nào, mà lại càng buồn tay buồn chân, buồn miệng hơn – “Chán chán chán chán CHÁN––––––!!!!!”

“ỒN ÀO QUÁ!! Ngươi làm cái trò gì thế hả?!”



Lại thêm một tiếng “Rầm” rung trời nữa phát ra từ bên ngoài Thanh Long điện, góp phần vào dàn hỗn âm đang công phá hoàng thành. Liền sau đó, người ta thấy một thiếu niên nhỏ tuổi với chùm búi tóc vàng rực trên đầu, thân vận cẩm y cao sang quý nhã trái ngược hẳn với khuôn mặt bốc hỏa như sắp giết người, hầm hầm tông cửa xông vào Thanh Long điện. Theo sau là ngàn ánh mắt dõi theo của thị nhân, cảm tạ có, kinh hãi có, nhưng phần nhiều là hóng cuộc náo nhiệt sắp xảy ra.

Trấn Bắc Vương gia vốn đã thường xuyên lui tới đế vương cung, cả tháng nay còn đặc biệt làm khách quen của Thanh Long điện. Vương gia đại giá tới Thanh Long điện không cần phải có thái giám mở đường hô hào, tự bản thân người chưa thấy đâu tiếng đã tới rồi, thị nhân trên dưới cũng đã quen, dù sao Vương gia cũng chẳng muốn tốn thời gian vô ích như vậy. Thay vào đó, họ tận dụng thời cơ này để... tìm chỗ coi ké chuyện vui.

Vừa đạp bay cửa Thanh Long điện, Dongho đã hùng hổ xông vào vườn ngự uyển, trừng mắt nhìn kẻ đang đứng giữa sân mà gào lên:

“Kim Kibum, mới sáng tinh mơ thế này ngươi la lối cái gì chứ?! Bản vương còn chưa ngủ đủ, ngươi làm loạn như vậy ai chịu nổi?”

“Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi còn sáng tinh mơ cái gì.” – Kibum nhếch môi cười khẩy, hai tay khoanh vòng trước ngực đầy vẻ thách thức – “Bản thiếu gia đây buồn chán mới ra vườn đi dạo, tiểu tử ngươi có cần nhỏ mọn thế không?”

“Ngươi gọi này là đi dạo sao? Ngươi phá hết nửa chỗ này rồi! Còn thứ đó nữa!” – Dongho thẳng tay chỉ vào Vũ Thủy trên tay Kibum, rít lên – “Thanh nhuyễn kiếm đó vung trúng cái gì chẳng phải sẽ cắt ngọt thứ đó ra sao? Nhỡ vung trúng người thì sao chứ? Ngươi muốn huyết nhiễm hoàng cung à?!”

Các bụi cây xung quanh đồng loạt “giật mình”, rồi đột nhiên mọc chân mà bỏ chạy thục mạng.

Kibum giơ thanh Vũ Thủy lên, giả bộ tròn mắt ngây thơ mà vô-tội đáp:

“Ngươi nói Thủy Thủy của ta? Nó mềm mại lắm mà, sao mà cắt với chém thứ gì được? Là Vương gia thì đừng ngậm máu phun người chứ.”

“Đừng ngụy biện, chính mắt ta trông thấy ngươi dùng nó giết lũ thích khách ở dược đầm, thanh kiếm kia còn chuyển hẳn sang màu đỏ huyết, ngươi còn chối được ư?!”

Hắn mỉm cười: “Chính mắt ngươi nhìn thấy?”

“Phải!!” – Dongho gắt lên – “Không chỉ ta, mà cả hoàng huynh, Kyoung Jae, và một ngàn binh sĩ thuộc hạ của ta cũng thấy chuyện đó!”

“Kevin thì ta không nói...”

“Không được gọi thẳng tên của hoàng huynh!”

“... nhưng ngươi, Kyoung Jae, và một ngàn binh sĩ thuộc hạ của ngươi” – Kibum tà tà nhấn mạnh từng chữ Dongho đã nói, khóe miệng lộ một nụ cười quỷ quyệt – “khi phải chiến đấu với lũ thích khách kia, ta không nhớ có thấy bóng dáng kẻ nào trong các ngươi ở đó hết. Nếu nói ngươi mục kích thấy ta giết người, vậy nghĩa là khi đó các ngươi thấy chết không cứu? Hay nói đúng hơn là bỏ mặc sự an nguy của hoàng đế chăng?”

“Ngươi...”

Dongho cứng họng. Tự biết bản thân nói hớ nên đã bị hắn nắm đuôi xoay được rồi, cậu nhóc nhất thời nghĩ không ra cách phản công, đành cắn răng nuốt cục tức xuống bụng, bao nhiêu khí thế có được tự nhiên xìu đi mất. Hắn dám nói cậu bỏ mặc hoàng huynh... thật bất nhân mà.

Kibum trông thấy vậy liền đắc ý bồi vào:

“Sao? Ngươi còn gì để nói không, hả tiểu đệ phản trắc?”

“Ta không có! Mà cũng không phải tiểu đệ của ngươi!” – Dongho tức tối la lên, hai má đỏ bừng vì giận – “Đó là ta nghe hoàng huynh nói lại, Vũ Thủy sau khi uống máu sẽ trở thành Huyết Thủy, thanh huyết kiếm mềm mại mà sắc bén hơn cả nước, đi tới đâu máu đổ tới đó, nên mới nói nó nguy hiểm! Ta hứng thú gì chuyện coi ngươi giết người đâu.”

“À à, ra là vậy sao?” – Hắn khủng khỉnh cười, làm bộ cung tay vái dài một cái – “Vậy xin lỗi đã nghi oan cho Vương gia ngươi nhé. Nhưng ngươi cũng phải tạ tội với Thủy Thủy của ta, nó thực sự không có khả năng làm hại ai hết mà.”

“Ngươi xạo!”

“Không tin? Vậy để ta chứng minh cho ngươi xem.”

Lời vừa dứt, đột ngột Kibum phất nhẹ một cái, Vũ Thủy trong tay hắn lập tức phóng lên như đại xà rồi bổ thẳng về phía trước, nhắm hướng... Dongho mà lao vút đi, kình lực cực mạnh. Dongho thét lên một tiếng rồi dợm bước bật ra sau nhưng không kịp, ngay lúc đó vòng kiếm quang đã vây lấy cậu nhóc rồi. Hành động cực kì bất ngờ đó của hắn khiến toàn bộ những người xung quanh không kịp có phản ứng gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn thanh kiếm được vừa được miêu tả là “đi tới đâu máu đổ tới đó” kia cuốn lấy Vương gia của họ rồi nhấc bổng lên không, nhẹ nhàng như nhổ một túm cỏ. Kibum khẽ cười, cổ tay xoay nhẹ một phân rồi giật mạnh, kéo thanh nhuyễn kiếm trở về bên mình, và đương nhiên, mang theo cả tiểu Vương gia. Tiếng thét của Dongho còn chưa dứt thì người đã bị lôi tới trước mặt Kibum, bị hắn nắm áo kéo sát lại, mặt kề mặt. Chỉ khi nhìn sát nụ cười nửa miệng ma mị của hắn, Dongho mới nhớ ra, cứ mỗi lần gây chuyện với hắn là một lần bản thân cậu nhóc te tua thê thảm đến thế nào.

Kibum ghé sát miệng vào tai Dongho, nhẹ giọng thì thầm:

“Thấy chưa? Vũ Thủy của ta tuyệt đối nghe lời, ta bảo nó không hại ai, nó chắc chắn sẽ không hại.”

“Ngươi... ngươi...”

“Nhưng cũng có nhiều lúc ta trượt tay, nếu có như vậy thì đành xin lỗi Vương gia trước thôi.”

Tất cả đồng loạt hít sâu một hơi. Đúng... đúng là ác ma mà!


...


Đột nhiên Kibum nghe thấy tiếng gió rít lên bên hông, hai bên trái phải đều có một nguồn lực đạo cực mạnh đang nhắm vào hắn mà phóng tới. Theo bản năng vội vàng phóng ngược về phía sau ba bước mà tránh khỏi, Vũ Thủy cũng phải rút về để hộ thân, Kibum khi đó mới nhìn thấy thứ vừa tấn công mình là một cặp bao kiếm bằng dạ đen khắc hình chiến mã. Vũ Thủy vừa rời khỏi người Dongho, chiêu song kiếm lợi hại kia liền chuyển thành một cái ôm rất nhẹ, cẩn thận đỡ lấy thân mình tiểu Vương gia đang mất đà ngã xuống. Chỉ nghe “bộp” một tiếng nhỏ, cậu nhóc đã nằm gọn trong lòng Kyoung Jae.

Khuôn mặt Kibum tối sầm lại. Con mồi của hắn vừa bị đoạt rồi!

“Ngươi làm cái gì ở đây?!”

“Kim Kibum, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi.” – Kyoung Jae mệt mỏi đưa mắt nhìn Kibum, dáng điệu cực kì thiếu ngủ và cả thiếu kiên nhẫn nữa – “Vương gia là hoàng thân quốc thích, nếu ngươi khiến ngài bị thương, dù chỉ là một vết cắt thôi, cũng sẽ phạm tội lăng trì xử tử đấy.”

“Việc đó không khiến ngươi quản!” – Kibum bực bội rít lên – “Ta buồn chán, tiểu tử kia tìm đến giải khuây, có làm gì cũng là chuyện của bọn ta. Ngươi không phải là cận vệ của Kevin sao? Lảng vảng chỗ này làm gì? Hắn cả mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, đây là cách các người tiếp đãi khách nhân đó hả?!”

Khóe miệng Kyoung Jae khẽ giật nhẹ: “Hoàng thượng bận rộn chính sự, không rảnh để chơi với ngươi. Nếu chán ngươi có thể đi dạo trong hoàng cung hoặc vào thư phòng cũng được.”

“Ngươi nghĩ ta có thể làm mấy chuyện cô cô bà bà đó sao?! Ta muốn ra khỏi đây!!”

“Ngươi đang bị thương.”

“Đã. Khỏi. Rồi!!”

Kibum gằn mạnh từng chữ. Tay phải hắn vung lên, Vũ Thủy lại động, lần này nhắm vào một căn viện tử sau lưng. Một tiếng “Sầm” vang trời dậy lên, cát bụi mù mịt, thanh nhuyễn kiếm mới rồi còn mềm mại như nước giờ đã đánh sập cả một bức vách cùng mái của nó thành một đống gạch vụn. Dongho mím môi, khuôn mặt bầu bĩnh tái mét lại.

Vẫn đứng nguyên như cũ, Kyoung Jae vừa tỉ mỉ quan sát hắn vừa âm thầm đánh giá. Kim Kibum, trong thời gian ngắn ngủi phải ở lại trong cung dưỡng thương hắn đã học được cách điều khiển hoàn toàn thanh Vũ Thủy rồi. Một thanh kì kiếm, cũng là quái kiếm, thật chẳng khác nào chủ nhân của nó.

Bỗng nhiên từ sau lưng anh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

“Ngươi buồn chán đến mức phải phá tan chỗ này sao?”

“Hoàng huynh!”

Dongho nhảy phốc xuống khỏi người Kyoung Jae mà nhào vào lòng nam tử một thân hoàng bào vừa mới tới đằng sau, ôm chặt không rời. Vừa thấy bóng dáng vị huynh trưởng duy nhất của mình là đôi mắt tiểu Vương gia đã long lanh ngấn lệ, oa, kẻ kia thật đáng sợ mà. Dụi dụi đầu vào ngực ca ca, cậu nhóc ấm ức nói:

“Hoàng huynh, hắn bắt nạt ta!”

Kevin mỉm cười bối rối, liền ngồi xuống vuốt nhẹ hai bờ má phúng phính vương lệ của tiểu đệ đệ mà nhẹ nhàng trấn an. Kim sắc rực rỡ đến chói mắt, mái tóc óng ánh màu hoàng tộc của cả hai hòa vào nhau, tựa như tơ ánh sáng, đan vào nền trời. Những người xung quanh, dù quả thực cũng đã quen với cảnh Vương gia làm nũng Hoàng thượng còn hơn cả cảnh Vương gia bị khách-của-hoàng-thượng bắt nạt te tua, nhưng vẫn bị ánh hoàng kim xinh đẹp mà ôn nhu kia làm cho ngơ ngẩn đến quên cả lễ nghi.

Tuy vậy cũng có những kẻ cá biệt không bị kim quang làm ảnh hưởng, hoặc tệ hơn, dường như còn phản tác dụng. Kyoung Jae là thiếp thân thị vệ của Kevin, một bước cũng không rời, nên đương nhiên anh biết Kevin đi sau mình. Còn Kibum... Kevin vừa xoa mái đầu vàng rực của Dongho vừa lo lắng liếc nhìn hắn qua vai thằng nhóc. Cả tuần nay cậu đều không thể tới đây, chắc hắn giận lắm...

Thực sự là rất giận rồi. Ánh mắt hắn nhìn cậu đầy chán ghét như vậy... Kibum chỉ liếc nhìn cậu đúng một giây rồi liền quay đi, tựa như kim sắc kia làm đau mắt hắn lắm vậy. Bị hắn nhìn bằng ánh mắt đó khiến Kevin sượng cứng người lại, bao nhiêu lời nói đều lạc đi đâu mất cả. Đành rằng Kibum luôn luôn thô lỗ với cậu, nhưng...

“Phải, ta còn muốn hủy luôn chỗ này kìa.” – Hắn cấm cẳn đáp, dù đang nói chuyện với cậu nhưng ánh nhìn hoàn toàn hướng đi chỗ không người, phần nhiều là rơi xuống mặt đất. Giọng nói cũng khác hẳn khi đùa cợt với Dongho, lạnh đi rất nhiều – “Đánh đổ, đập phá, nghiền nát cho tới viên gạch cuối cùng của các người. Ta buồn chán đến mức đó đấy. Nghĩ rằng có thể đem Kim Kibum ta nhốt ở trong này được sao?”

“Nhốt cái gì chứ? Hoàng huynh ta có lòng tốt cứu mạng ngươi...” – Dongho biết mình bây giờ đã có đồng minh hùng mạnh liền quên luôn việc khi nãy mới bị hắn xử suýt khóc thế nào, lấy lại được khí thế, đứng sau lưng Kevin mà hùng hổ nói vọng ra – “... ngươi đã không cảm tạ thánh ân thì thôi, còn buồn chán cái gì? Ai muốn nhốt ngươi ở đây? Hoàng huynh ta là hoàng đế đấy!”

“Thì sao? Ta không phải thứ chim cảnh hắn nhặt về!!”

Cả sảnh điện đột nhiên lặng ngắt như tờ. Sau câu nói của hắn, ngay cả Dongho giờ cũng nghe ra được Kim Kibum kia đã thực sự nổi giận rồi, thực sự không thể chọc vào thêm nữa. Dù có là Vương gia cao quý nhưng khí thế áp đảo kì lạ của hắn không phải thứ một đứa trẻ con có thể chống lại được. Kyoung Jae khẽ nhíu mày, đưa mắt liếc nhìn Kevin.

Bản thân Kevin lại chẳng thể nói gì cả.

“Ta...”

Kibum quay người bỏ đi.


...

“Cái... cái thái độ kiểu gì vậy chứ?” – Dongho bất mãn kêu lên – “Hoàng huynh! Sao huynh chẳng nói gì vậy?!”

“... Ta sai rồi.”

“Hả?!”

Kevin không đáp lại lời của Dongho, ánh mắt vẫn cứ nhìn về hướng hắn vừa rời khỏi. Cậu biết cậu sai rồi. Kim Kibum là gió, là nước, là dã điểu kiêu hùng, hoàn toàn tự do, phóng túng mà tồn tại. Sự tồn tại đó của hắn vốn đã rất khác cậu, việc giữ hắn tại đây, hi vọng hắn có thể ở trong cung lâu một chút thực sự là sai lầm. Nhưng Kevin...

... thực sự rất thích hắn......


Một giọng dịu dàng vang lên bên cạnh cậu. Là Kyoung Jae.

“Hoàng thượng, người không sai. Người cũng chưa làm gì cả.”

“Ta thực sự có đặt lính canh ở đây, huynh biết mà.” – Kevin cúi đầu nói nhỏ. Chỉ là vì an toàn, nhưng có lẽ Kibum thấy chướng mắt lắm.

“Đó là chuyện hiển nhiên, hắn cũng đã là chủ nhân một phương, đương nhiên sẽ biết điều đó. Vả lại...” – Kyoung Jae mỉm cười rất khẽ, đưa mắt nhìn tới trảng tường vừa bị đánh sập không còn một mảnh – “... nếu là Kim Kibum, dù là cả trăm quân binh có lẽ cũng không đủ để giữ chân hắn ở đây đâu.”

Kevin chợt ngây người ra. Cậu đưa mắt nhìn lên Kyoung Jae, chỉ thấy anh nhẹ nhàng gật đầu.

Tiếu dung rạng rỡ dần hiện ra trên khuôn mặt xanh xao của cậu. Giống như ánh trăng, mơ hồ xua đi màn đêm dày đặc.

“Ta... đi dạo một chút. Jae không cần đi theo đâu.”

“Tuân lệnh.”

Kevin mỉm cười, gật đầu.

.

...



Kyoung Jae khoanh tay đứng tại chỗ, bình thản nhìn theo bóng lưng Kevin đang dần dần rời khỏi. Giờ đã vào chính ngọ, ánh mặt trời ban trưa có phần quá gay gắt khiến cho thân ảnh hoàng sắc kia trở nên mỏng manh, mờ nhòe, và tan hòa vào khung cảnh trắng xóa vì nắng. Thế nhưng kim quang kia vẫn không bị xóa đi; trái lại, càng khiến thường nhân lóa mắt.

Kyoung Jae dứt khoát nhắm mắt lại, rồi quay lưng đi. Khẽ cười...

“Vương gia, hoàng thượng đi rồi.”

“Ừ.”

Dongho đáp một tiếng hờ hững, đứng thẳng dậy. Để mặc cho Kyoung Jae cúi xuống chỉnh sửa lại y phục cho mình, cậu nhóc đưa tay lên, dụi đi hạt lệ còn đọng lại trên khóe mắt. Đăm đăm nhìn giọt nước nhỏ xíu trên mu bàn tay, một nụ cười nửa miệng kì lạ chợt xuất hiện trên gương mặt ngây thơ của đứa trẻ.

Thú vị. Thực sự rất thú vị.

“Ngài thấy sao?” – Kyoung Jae mỉm cười hỏi.

“Quả đúng là thiếu chủ của Kiseop ca ca.”

Kẻ đầu tiên dám gọi Trấn Bắc Vương gia bằng thứ từ đại nghịch bất đạo đó.

Phản. Trắc.

.
.


Kevin bước xuyên qua đống đổ nát mà Kibum vừa phá hư bức vách tạo thành. Không gặp mấy trở ngại, dù rằng giờ cậu nhận thấy trường bào quá dài thực sự rất vướng víu. Mặc đồ ngắn như khi ở dược đầm... như thứ hắn cho cậu, có khi lại tiện dụng hơn. Đó cũng là lần đầu tiên Kevin phải chạy gấp như vậy. Nghĩ lại, cũng thật may là không mấy kẻ trong lũ sát thủ kia biết bộ đồ cậu đang mặc lúc đó lại là nữ phục.

Bất giác cậu khẽ cười.

“Hoàng thượng?”

Kevin giật bắn mình vội ngoái đầu lại, liền thấy sau lưng năm cận vệ thuộc đội cấm quân đã đi theo cậu từ bao giờ. Kyoung Jae đã nghe lời cậu không đi theo, nhưng thay vào đó anh lại để cấm vệ quân thế chỗ mình. Hẳn là từ lúc cậu rời khỏi ngự uyển... Kevin cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

“Hoàng thượng?! Người không khỏe ư?” – năm người cấm vệ quân nhận thấy chủ nhân của mình có điểm khác lạ liền hoảng sợ hỏi, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Kevin liền vội vàng phủ nhận:

“Ta không sao! Là do... trời nắng đó thôi, không cần lo lắng. Nãy giờ các người vẫn đi theo ta?”

“Chúng thần nhận mệnh lệnh bảo vệ an nguy cho hoàng thượng.”

“Vậy à...”

Quả nhiên là Kyoung Jae. Nếu vậy Kevin cũng không còn cách nào khác ngoài việc để cho năm cận vệ kia theo mình rồi. Kyoung Jae đã tiếp nhận chức trưởng ngự tiền thị vệ, thủ lĩnh cấm vệ quân từ năm Kevin mười bốn tuổi, và từ đó tới nay chuyện an nguy của cậu đều do anh lo. Chỉ là đi dạo loanh quanh trong cung nhưng đương nhiên Kyoung Jae cũng sẽ không để hoàng đế rời khỏi tầm bảo vệ của mình, vì anh biết cậu hoàn toàn không có một chút khả năng tự vệ nào cả. Khẽ thở dài, Kevin xoay người bước đi.

Sáu người dần dần vào sâu bên trong Thanh Long cung. So với những phần còn lại của hoàng cung, Thanh Long cung này tuy nhỏ nhưng cách bày bố phòng ốc lại khá phức tạp, với những hành lang thật dài, thật nhiều đường nối từ khu này sang khu kia. Vì vậy nên dù rằng ngoại hình của Kibum rất nổi bật, rất bắt mắt, nhưng có lẽ để tìm ra anh trong này cũng sẽ tốn không ít thời gian, nhất là khi thị nhân đã được cho lui hết để đảm bảo an toàn. Dù biết là vậy, nhưng sau khi đi hết một vòng không tìm được gì, Kevin bắt đầu lo lắng trở lại. Kibum ở đâu...?

Cho đến một ngã tư... Đột ngột trời đất đảo lộn trước mặt cậu. Và mọi thứ trở nên tối đen.

“Hoàng thượng!”


~x~

Năm người cấm vệ quân sững người nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mặt, nơi một phút trước hoàng đế của họ vẫn còn đứng đó, và một phút sau đã... bốc hơi. Biến mất, ngay trước mắt họ! Chỉ thấy ngân sắc nháng lên một cái, đương kim thiên tử tôn quý như vàng ngọc đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Như vậy... như vậy...

“Chết tiệt! Tản ra!”

Lời vừa nói, lập tức bốn người còn lại đồng loạt rút kiếm khỏi bao, không hẹn mà cùng phóng về bốn hướng khác nhau, động tác thật thần tốc. Nam tử vừa ra lệnh kia, và cũng có vẻ là trưởng nhóm cận vệ ở đây, trong nháy mắt đã phóng lên mái nhà, từ đó phóng tầm mắt ra nhìn bao quát toàn cảnh. Mục quang sáng quắc quét qua từng ngóc ngách nhỏ nhất, bất cứ một chuyển động nào trong nội viện đều sẽ không thoát khỏi tầm mắt của y.

Dù đại biến trước mắt nhưng không hoảng loạn, từng hành động vẫn quy củ bài bản như vậy, phản ứng nhanh khó lường, thực không hổ danh cấm vệ quân chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy cho hoàng đế. Chỉ có điều, họ vẫn không phải Kyoung Jae. Từng hành động của năm người cấm vệ đều được hắn cẩn thận ghi lại trong đáy mắt, không thiếu một động thái nào. Kevin ngước lên nhìn; trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng lên chẳng khác nào mắt mèo.

Không phải, là mắt hồ ly.

“Tiểu Bin à, nhớ cẩn thận với tên nhóc Cửu vĩ hồ kia nhé. Hắn nguy hiểm lắm đó”

Alexander nói, với một nụ cười tinh quái trên môi.

Kevin bật cười.

Liền bị Kibum cho một chưởng vào đầu. Hắn trừng đôi mắt Cửu vĩ lên nhìn cậu, nạt nộ:

“Ngươi tự nhiên cười cái gì hả? Cười ta?!”

“A, không phải, chỉ là...” – Kevin vội xua tay tính giải thích, nhưng liền nhận ra rằng nếu nói động đến Alexander và đặc biệt là ba chữ “Cửu vĩ hồ” thì đảm bảo hắn sẽ lại táng cậu một quả nữa thôi. Cũng thật may mắn là cậu không cần nói tiếp câu đáp bị bỏ lửng đó nữa, bởi vì ngay sau đó chỗ ẩn nấp của Kibum đã bị bại lộ. Tiếng ồn hai người gây ra đã vừa đủ lọt tới tai người cấm vệ đang truy tung trên nóc nhà, và đương nhiên, anh ta phóng thẳng tới chỗ họ. Bốn kẻ khác đang tản ra thấy vậy cũng tập trung bao vây khu đó lại.

“Chậc, phiền quá.”

Kevin vội nói: “Đừng làm tổn thương tới họ!”

“Biết rồi! Ngươi bám chắc đi.”

Không đợi Kevin trả lời, Kibum đã nắm xốc cậu quẳng lên vai rồi phóng đi êm ru. Hắn lách qua các ngách tường nhỏ hẹp khuất tầm nhìn, leo dọc vách hành lang thẳng đứng, nhảy từ cửa sổ hành lang này qua hành lang kia, cực kì chuyên nghiệp. Hoàn toàn không để lại dấu vết nào. Dù gì thì Kim Kibum hắn cũng đã được huấn luyện để trở thành một tên thủ lĩnh đạo tặc... khụ, trở thành thủ lĩnh Sương thành, vậy nên những chuyện này hắn nắm rõ hơn bất cứ ai. Chỉ có Kevin bị hắn vác như vác bao tải nhảy qua nhảy lại, trời đất giống như đảo lộn hết cả, đầu óc quay mòng mòng, là không thích ứng nổi mà thôi.

Cứ như vậy, cuộc đuổi bắt càng kéo dài, thanh âm của những cấm vệ kia càng xa dần. Cuối cùng ngay cả bóng của Hoàng đế họ cũng không thấy được, còn Kibum thì đã chạy xa từ đời nào. Hắn đi qua một gian mật thất nhỏ ở cửa sau Thanh Long cung, trở lại vườn ngự uyển.

Kibum chọn ra một thân cây có tán rộng nhất, cành cao nhất giữa hàng hàng mộc thụ được cắt tỉa công phu. Nhắm được một thân đại thụ ở hướng bắc cuối khu vườn, hắn liền nhún chân phóng tới, đu mình lên một cành lớn ở trên cao. Và dừng lại.

Kevin bỗng cảm thấy lo lắng đến kì quái. Giờ chỉ còn hai người mà thôi. Lần đầu tiên, kể từ sau khi cậu đưa hắn vào cung tới nay...

“Kibum... ách!”

Kibum quăng cậu xuống góc thân cây, quăng, theo đúng nghĩa đen của nó. Khiến Kevin suýt chút nữa đã lộn nhào xuống khỏi cành, nếu không phải hắn nắm áo cậu kéo lại. Hắn buông tay ra, đợi cho cậu tự mình chật vật tìm cách ngồi vững lại trên cành cây, rồi bản thân hắn mới ngồi xuống trước mặt cậu.

Xung quanh bỗng trở nên im ắng quá mức.

“Ngươi là hoàng đế Nam Lương.” Hắn trầm giọng nói. Không phải một câu nghi vấn, cũng không phải một câu khẳng định. Hoàn toàn không có chút thanh điệu nào để nhìn ra ý tứ của hắn. Nhưng áp khí từ ánh mắt đang chiếu thẳng vào mình cho Kevin biết, đây càng không phải một câu dẫn chuyện bình thường. Hắn đang giận.

“Bởi vậy nên ngươi mới bị truy sát gắt như vậy. Vì ngươi là hoàng đế, nên tất cả mới nhắm vào ngươi.”

“......”

“Vì ngươi là hoàng đế, nên giờ ta mới ở đây. Ngươi đã đem ta vào cung khi ta còn bất tỉnh.”

Giọng của hắn vẫn đều đều như vậy, nhưng lại càng lúc càng trầm hơn. Áp lực cũng càng lúc càng nặng nề. Kevin có cảm giác không thở nổi. Cách nói chuyện của hắn khiến cậu không đáp lại được câu nào, vì hắn không hỏi, cũng không chất vấn cậu. Và đúng là vì cậu hắn mới bị cuốn vào những chuyện này. Vì hắn gặp một kẻ như cậu nên mới...

“Vì sao ngươi không nói với ta từ trước?”

Kibum đột ngột hỏi. Một câu hỏi đúng nghĩa, hoàn toàn khác với những lời trước của hắn. Và Kevin cũng cảm thấy ngữ điệu của hắn dường như cũng đã thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy, cứng rắn như vậy, nhưng dường như còn có... trách cứ, và quan hoài.

Cậu lý nhí đáp:

“Vì ngươi không hỏi...”

“Đó không phải câu trả lời ta muốn nghe.”

Hắn dứt khoát ngắt lời Kevin, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn cậu không lệch đi một phân nào. Áp lực càng nặng hơn nữa, nhưng không khiến Kevin đau. Cậu hít sâu một hơi, khẽ ngẩng lên.

“Nhìn thẳng vào mắt ta.”

Kevin bối rối mỉm cười: “Ta xin lỗi.”

...

Hắn lẳng lặng gật đầu.


Kim Kibum ở lại đây là vì người, hoàng thượng.

.

.


Ôm chặt người nam nhân đang ngủ trong tay, Kibum nhún nhân, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Khu vườn rộng lớn trong Thanh Long cung đã trở về tĩnh lặng như trước, tiếng những kẻ truy tung đã ngừng lại từ lâu, thậm chí, khi hắn đem hoàng đế của bọn chúng bước về phía đế vương cung, cũng chẳng có kẻ nào cản đường. Hẳn nhiên là do Kyoung Jae hạ lệnh. Kibum khẽ cười; chỉ bằng năm tên cấm quân thị vệ mà nghĩ có thể ngáng hắn sao?

“Ngươi về trễ, Kim Kibum.”

Hắn không ngạc nhiên khi nhìn thấy Kyoung Jae đã đợi sẵn ở đại điện đế vương cung. Vẫn với vẻ thản nhiên khiến hắn phát bực đó, Kyoung Jae tiến lại gần hai người, và dù miệng nói như vậy nhưng giọng điệu lại hoàn toàn không mang chút ý tứ trách cứ nào. Trái lại, trên môi anh còn nở một nụ cười hòa nhã. Lại càng khiến Kibum bực hơn.

“Đã muốn trả lại hoàng đế cho chúng ta rồi đó hả?”

“Đừng mơ!”

Kibum gầm gừ, rồi dậm chân bước ngang qua mặt Kyoung Jae, tiến vào sâu bên trong đại điện. Kyoung Jae không giận, chỉ mỉm cười cùng hắn đi qua các dãy hành lanh, thư phòng, dục phòng, cuối cùng là phòng ngủ nằm tại nơi sâu nhất bên trong hoàng cung. Phòng ngủ của bậc đế vương được bài trí thật xa xỉ, nơi nơi dát vàng chạm ngọc, nội thất tinh sảo cùng những món đồ trân quý được bày biện khắp nơi. Long sàng được phủ bằng chăn gấm đỏ thêu hình rồng bằng chỉ hoàng kim, bốn bên trổ phượng, nhìn vào thật lấp lánh hoa lệ. Bên giường còn phủ lớp lớp màn nhung rèm lụa cực phẩm, bất cứ mảnh nào cũng đều có giá trị bằng cả một gia trang.

Thế nhưng trong mắt Kibum, tất cả chỉ giống như một đống phế phẩm, thật chẳng khác nào Vũ Thủy của hắn trước kia. Hào nhoáng, nhưng vô dụng đến đáng thương. Phòng ngủ mà nhiều hơi vàng như vậy làm sao ngủ ngon giấc được, chăn nệm đều thêu chỉ vàng khi nằm lên chẳng phải sẽ ngứa ngáy lắm sao? Và còn, rèm rủ khắp nơi, một tia sáng cũng không xuyên lọt, cả căn phòng chỉ có ánh nến mập mờ, đây là nơi người sống được sao? Nếu là hắn, không quá nửa ngày đã phát bệnh...

Bất giác hắn đưa mắt nhìn xuống người đang nằm trong tay mình. Chỉ mới vài ngày thôi, nhưng Kevin đã lại gầy đi nữa rồi, hắn ôm trên tay một người mà cảm tưởng như một nhúm bông. Gương mặt xanh tái, một quầng thâm in đậm dưới mi, và làn da thì trắng nhợt một cách vô sinh khí, gần như trong suốt, đến mức có thể nhìn thấy rõ những đường xanh ẩn đang yếu ớt đập trên cần cổ để hở của cậu. Hơi thở mảnh như sợi chỉ, dù đang giữa tiết đông giá rét nhưng trên mũi cậu không hề có bạch khí tản ra. Khẽ lùa tay vào trong tụ y của cậu, hắn nhận thấy, tay chân Kevin cũng lạnh lẽo như băng.

Lẳng lặng vận khí lên lòng bàn tay giúp cậu làm ấm lại, Kibum nhìn quanh căn phòng một lần nữa, rồi dứt khoát xoay mình bước ra cửa. Nhận thấy ánh mắt Kyoung Jae có chút thay đổi, hắn bực dọc nói:

“Ta đưa hắn về chỗ ta.”

“Cứ làm theo ý ngươi.”

Kyoung Jae mỉm cười, rồi bước một bước về bên phải, tránh khỏi lối đi. Kibum quyết định, hắn thực sự ghét nụ cười này.

Khi bước ngang qua Kyoung Jae, hắn nghe anh nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn.”

...

“Kim Kyoung Jae,” – Kibum dừng lại. Hắn ngập ngừng, rồi quay người nhìn vào mặt Kyoung Jae. Lòng bàn tay siết chặt lại, từ trên ngực, hắn cảm thấy một nguồn nhiệt khí nhè nhẹ thấm vào. Trán Kevin nóng hâm hấp; cậu đang lên cơn sốt nhẹ – “Vì sao thể trạng của hắn còn tệ hơn khi ở dược đầm vậy? Mấy ngày trước hắn đâu có yếu thế này?”


“Trông sắc mặt ngươi khó coi quá! Cả tuần nay ngươi đã ở đâu vậy?”

“Ta... kì thực có chút bận...”

“Vẫn còn muốn nói dối ta sao?”

“Không... chỉ là...” – Kevin bối rối cúi đầu, tránh đi ánh mắt khủng bố của hắn. Cậu ngập ngừng...

“chỉ là... không khỏe một chút mà thôi.”


Hắn mím môi. Này không phải một chút không khỏe, mà là cực kì không khỏe. Và Kibum không thích cái cách Kevin lảng tránh câu hỏi của hắn. Dáng điệu như vậy, vẻ mặt như vậy, khiến ngay cả hắn cũng không thể tiếp tục tra vấn được nữa.

Kyoung Jae không tránh ánh mắt của hắn. Nhưng đổi lại, câu trả lời anh cho hắn cũng chẳng khá gì hơn. Nhìn thẳng vào mặt Kibum, Kyoung Jae thản nhiên đáp:

“Những gì hoàng thượng đã nói với ngươi, ta cũng không còn gì để thêm vào cả.”

“Hừ!”

Kibum dậm chân bước đi, dứt khoát rời khỏi đế vương cung. Nụ cười bình tĩnh trên gương mặt Kyoung Jae khi nãy đã biến mất một cách vô thức, nhưng không hiểu sao như vậy càng khiến hắn khó chịu hơn. Kibum biết rõ nam nhân kia vẫn đang nhìn mình không rời mắt, nhưng hắn cũng không buồn bận tâm nữa.

Hắn đã quyết định rồi.

.

.


Kevin mơ hồ tỉnh dậy từ trong một giấc ngủ sâu, dài, và bình ổn. Đã lâu rồi cậu không ngủ ngon như vậy, chỉ cảm thấy cả người thật thư thái, đầu óc cũng thanh tỉnh rõ ràng, không mê man, không mộng mị, hoàn toàn khác với những giấc ngủ chập chờn trước đây. Thực sự rất thoải mái... Ý nghĩ luân chuyển, Kevin liền nhớ lại bản thân đã thiếp đi trên... cành cây, và trong tay hắn. Kibum, giống như đã thành thói quen từ khi ở dược đầm, dường như rất thích ‘ra lệnh’ cho Kevin phải ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, và rồi để cậu ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Kevin biết làm thế có điểm không đúng với thân phận của mình, thế nhưng... cậu cũng rất thích được ngủ đi trong tay hắn như vậy.

Ngay từ cảm nhận đầu tiên, Kevin đã biết nơi này không phải phòng cậu, căn phòng ngủ dát vàng nạm ngọc ở sâu bên trong đế vương cung. Không, đây hoàn toàn là một phòng ngủ bình thường. Mùi đàn hương thoảng ra từ chấn song gỗ của thành giường, giống như trầm vậy. Chăn nệm trên mình có vị của nắng mới, mềm mại, dịu êm, cảm giác thật tốt. Đồ đạc bài trí trong phòng không nhiều nhưng hài hòa, vừa đủ thoáng đãng cho ánh trăng rọi vào từ khung cửa sổ tròn dán giấy lụa. Trên mặt kệ đầu giường, một tia kim loại lóe lên bén ngọt, phản chiếu ánh sáng bạc của trăng, tựa như ánh nước.

Vũ Thủy.

“Ngươi dậy rồi?”

Kevin hướng mắt lên, liền bắt được thân ảnh hắn in trên khung cửa tròn đầy trăng, dải tóc dài thả xõa xuống bên mình một mảng đen thẳm. Từng sợi sáng tối đan vào cùng nguyệt quang, lay động khe khẽ. Cậu bất giác ngẩn người. Ngân quang từ ngoài cửa sổ tạc lên người hắn, khiến cho từng đường từng nét đều trở nên vừa sắc nét đến kì quái vừa hư ảo lạ lùng. Bóng hắn khắc vào ánh trăng. Một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhưng lại vẫn đẹp đến mức khiến người nghẹn thở. Không gian xung quanh như đã kết đông lại, tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại những chuyển động nhỏ nhặt cùng tiếng loạt xoạt từ chính hắn mà thôi. Hắn đang thay y phục.

Cởi bỏ trường khố bằng lụa trân quý vẫn mặc khi ở vương cung, Kibum khoác vào người một bộ bạch y gọn gàng ôm vào cơ thể, hắc sắc bố đai, cùng với tấm trường bào màu tím thẫm. Là trang phục của lữ khách giang hồ.

“... Ngươi định đi đấy ư?”

“Dĩ nhiên. Không phải ta nói với ngươi là ta rất chán rồi sao? Còn ở lại thêm nữa ta sẽ phát bệnh mất.”

Hắn thản nhiên đáp, ánh mắt vẫn không rời hàng nút đang cài dở trên cổ. Chỉ còn một hai chiếc nữa thôi là hoàn thiện... và hắn sẽ không ở đây nữa. Cũng sẽ không quay lại. Hắn không thuộc về nơi này.

Kevin không dám nhìn hắn thêm nữa. Cậu lẳng lặng vùi đầu vào chăn, hai nắm tay siết chặt lại....

... nhưng chỉ được đúng một giây. Giây sau đó, thình lình cái chăn bị giật tung ra khỏi người Kevin, và khuôn mặt hắn xuất hiện trở lại phía trên đầu cậu. Vẻ mặt hoàn toàn tỉnh-rụi, hắn vứt vào mặt cậu một đống bùng nhùng gì đó nhìn không ra.

“Ngươi còn nằm đó làm cái gì vậy? Dậy mà thay đồ đi chứ.”

“Hả? Ta ư?”

“Đương nhiên. Không ngươi thì ai nữa?” – Kibum nhíu mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Trên gương mặt một phút trước còn cực kì thanh nhã của hắn bất chợt xuất hiện lại ánh mắt hồ ly và một nụ cười quỷ quyệt.

“Ngươi sẽ đi cùng ta.”



=== end chap 24 ===

2 nhận xét:

  1. haiz,đợi mãi mới thấy bạn ra chap mới,nhưng mà hay lắm a ,cố lên nha .Xiexie ^3^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin lỗi mình bị bận chút ^^
      Cảm ơn bạn vẫn tiếp tục ủng hộ fic mình >:D<

      Xóa