28 thg 5, 2013

Bảo vật vô song - Chap 25

 Chap 25:



Buổi sáng đẹp trời hôm sau, hoàng cung yên ắng một cách kì quái.

Vẫn như mọi ngày, tất cả thị nhân trong cung, từ cung nữ, thái giám đến trù tử, người làm vườn, cứ vừa rạng sáng là lại đổ dồn ánh mắt về phía Thanh Long cung. Thế nhưng lại khác với mọi ngày, hôm nay người ta ngóng về hướng này không phải vì những tiếng động rung trời phát ra từ đó nữa, mà là chẳng có chút âm thanh nào cả. Theo như đánh giá là, im lặng đến đáng sợ. Cả nửa tháng nay họ đều đã quen với ‘dàn đồng âm’ tan vàng nát ngọc rền lên mỗi sáng, rồi đến tiếng chuyện trò rôm rả [ tranh cãi sứt đầu mẻ trán ] rất sống động vọng ra từ phía Thanh Long cung, khiến cho hoàng cung cũng được hưởng chung nguồn sinh khí náo nhiệt [ náo loạn ] mới. Vậy nên giờ không nghe thấy nữa, họ cảm thấy thật thật bất an.

Đồng thời, những tiếng rì rầm nho nhỏ cũng nổi lên trong cung, phỏng đoán về nguyên do của sự im lặng quái dị này. Rằng có thể nào hung thần tạo bão kia đã buồn chán quá mà khăn gói rời khỏi đây rồi hay chăng? Rằng y đã tu tỉnh mà không gây rối nữa? Và rằng... hoàng thượng của họ đêm qua bước vào Thanh Long cung tới giờ vẫn chưa thấy trở ra...

Thật không may, tất cả những tin đồn lành đó đều đến tai Trấn Bắc Vương gia không sót một từ.


SẦM!!

“Kim Kibum, chường mặt ra đây cho ta! Ngươi lại giở trò gì thế hả?!”

Một cước đạp tung cánh cửa tàn tạ của Thanh Long cung lần thứ mấy chục, Dongho xông thẳng vào bên trong, và như mọi ngày, hét lên những câu sát thiên phạt địa. Tiếc rằng hôm nay đáp lại cậu nhóc chỉ còn tiếng của chính cậu vọng lại trong bốn bức tường thạch tử. Bị chính âm vọng của bản thân làm cho quê độ, Dongho mới bực dọc quay ra nạt một tên thị nhân gần đó:

“Ngươi! Hắn đâu rồi?”

“Bẩm Vương gia, từ sáng tới giờ bọn thuộc hạ vẫn chưa thấy Kim công tử rời khỏi Thanh Long cung...”

“Vô dụng! Dẫn đường cho ta đi tìm hắn!”

Dongho nghiến răng, hầm hầm dậm chân bước theo tên thị nhân ở đằng trước, kéo theo cả thuộc hạ của chính mình, cả đoàn tiến vào Thanh Long đại điện. Vừa xới tung cả khu viện tử rộng tới trăm thước, trong đầu cậu nhóc cũng cùng lúc xoay chuyển bao nhiêu suy nghĩ. Thiện phòng vừa đi qua rồi, hắn không có ở đó. Thư phòng, đương nhiên một kẻ như hắn sẽ chẳng bao giờ đặt một ngón chân vào. Dục phòng... tên công tử đó nói hắn chỉ thích suối nước nóng ở đế vương cung! Vậy chỉ còn lại một chỗ mà thôi... cũng là nơi hoàng huynh Kevin của cậu bước vào và cùng mất dạng với hắn. Nếu hắn cả gan bắt cóc hoàng đế và biến mất vô ảnh vô tung như vậy...

Nếu Kim Kibum có thể đưa hoàng huynh của ta rời khỏi đây, vậy thì...

Rầm!

Dongho đạp cửa xông vào phòng ngủ chính của Thanh Long cung, liền vội vã đảo mắt khắp lượt. Cả căn phòng trống trơn không một bóng người...

“Kim Kibum, ngươi dám...”

“ỒN ÀO QUÁ! Ngươi làm cái trò gì vậy?!”

... ngoại trừ chiếc trường kỉ sau bức trướng hoa. Chỉ tới khi bị tiếng gắt cấm cẳn của hắn xuyên vào tai, Dongho mới kịp nhận ra đằng sau bức trướng lờ mờ có bóng người đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Và giờ thì đang chống tay đứng dậy. Trông rất giống... hắn.

Kim Kibum đẩy mạnh bức trướng sang một bên, bước ra gian ngoài. Trên mặt trưng ra một chữ “ngái ngủ” không giả vào đâu được, hắn uể oải đưa mắt liếc nhìn kẻ đã phá cửa xông vào phòng mình, tỏ vẻ bực bội mà nói:

“Tiểu tử Vương gia, mới sáng tinh mơ thế này ngươi la lối cái gì? Bản thiếu gia đây còn chưa ngủ đủ, ngươi đạp loạn như vậy ai chịu thấu?”

Phì!

Mấy cung nữ trẻ tuổi nhịn không được bưng miệng cười, đã cố ém thanh nhưng tiếng rúc rích vẫn cứ truyền ra từ miệng các nàng. Còn cận vệ của Vương phủ, dù ngoài mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm như vậy nhưng nhiều kẻ khóe miệng run lên, rõ ràng đang cố nín cười. Vành tai Dongho đỏ lên. Tên khốn đó, hắn cố tình nhại lại mấy câu cậu nói hôm qua để trêu tức chết người mà.

“Ta... Ngươi ngủ đủ hay không liên quan gì tới ta chứ!” – Dongho xấu hổ hét lên. Cậu nhóc nhân tiện chuyển chủ đề để đánh trống lảng, cũng đánh luôn vào nguyên nhân chính vì sao cậu tới đây – “Ta hỏi ngươi, hoàng huynh ta đâu?”

“Hoàng huynh ngươi đâu thì về đế vương cung mà hỏi, sao ta biết được?” – Kibum chợt lạnh lùng cười. Độ khó chịu trong giọng nói của hắn tăng lên thấy rõ, gương mặt cũng tối sầm lại – “Ta là nhũ mẫu của hắn chắc? Ta không rảnh mà đi trông trẻ, cũng không nhàn rỗi đến mức lo chuyện người khác!”

“Gì... gì chứ?”

“Đừng có hỏi ta, ta mới là nạn nhân đây!”

Nói rồi hắn hầm hầm bỏ đi, bước chân vừa nhanh vừa mạnh khiến gạch đá phía dưới không vỡ toác thì cũng rạn nứt ghê người. Ngoại trừ Shin Dongho vẫn kiên trì bám theo hắn la lối không thôi, còn lại những kẻ khác đều bị nộ khí sát thiên phạt địa kia dọa cho không ai dám tới gần. Cũng khó trách, ánh mắt Kim Kibum hiện giờ thực đúng là muốn giết người mà.

Kim Kibum hắn, cả đời này chưa từng muốn mà không được như vậy!



Quay trở lại ba canh giờ trước.

“Ngươi sẽ đi cùng ta.”

“Ta? Đi cùng ngươi?!”

Kevin bật dậy khỏi giường, hai mắt mở lớn nhìn Kibum đang đứng trước mặt. Sắc diện hắn thản nhiên như không, còn thoáng nét khó chịu, tựa như không hiểu nổi cậu vì sao lại kinh ngạc như vậy. Hắn nói giống như chuyện hiển nhiên không đáng phải bàn thêm câu thứ hai nữa, nhưng mà... chuyện hiển nhiên của Kim Kibum chắc chắn khác với lẽ thường!

Nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn của hắn, Kevin vội cẩn thận lựa lời đáp lại. Cậu biết cách nghĩ của hắn với mình khác biệt quá xa, không dễ gì khiến hắn hiểu được những điều hắn vừa nói, đối với cậu, là hoàn toàn bất thường. Cậu ngập ngừng nói:

“Ta là hoàng đế, đâu thể tùy tiện rời khỏi hoàng cung được?”

“Lần trước chẳng phải ngươi đã tới Tử Lăng thành đó thôi?”

“Là vì dược đầm ở đó tốt cho thể trạng của ta, vậy nên mỗi năm đều đến đó một lần.” – Kevin đáp, không khỏi nghĩ đến việc giờ dược đầm đã bị hắn hủy, cũng có nghĩa lộ trình thường niên duy nhất đó của cậu cũng đã không còn nữa – “Ngoài ra ta chưa từng rời khỏi hoàng cung lần nào. Lần trước ngươi cũng thấy rồi... ở ngoài kẻ nào cũng muốn đoạt mạng ta, sẽ rất phiền phức.”

“Bởi vậy nên ta mới bảo ngươi đi cùng ta. Cứ kéo theo cả đám quân binh mang phù hiệu cấm vệ như vậy rời khỏi hoàng thành, không bị nhắm tới mới kì lạ đó.” – Hắn nhếch mép cười – “Đừng quên ta là đạo tặc, muốn rời khỏi nơi này mà không bị phát giác ra dễ như trở bàn tay. Chỉ cần ngươi che mái tóc phiền phức đó lại là được rồi. Hoàng đế vi hành, có gì kì lạ?”

“Vậy còn Kyoung Jae...”

“Đương nhiên hắn ở lại đây rồi. Đội trưởng đội cấm vệ lại rời hoàng thành, có ngu ngốc mới không nhận ra hoàng đế cũng đã xuất cung.”

“Kyoung Jae nhất định sẽ không chịu để ta đi đâu.”

“Ngươi không nói với hắn là được rồi.”

“Không thể được!” – Kevin vội vã lắc đầu – “Như vậy Kyoung Jae và hoàng đệ của ta sẽ lo lắng lắm.”

“Ngươi sao lại lắm chuyện như vậy?!”

Kibum bực bội gắt lên. Cuối cùng thì chút kiên nhẫn hiếm hoi của hắn cũng đã bốc hơi hết sạch, tay áo phất mạnh một cái, hắn thô bạo chụp lấy cổ tay Kevin mà kéo cậu dậy. Mái tóc đen dài xõa ra phủ xuống hai bên vai hắn, trước mắt Kevin, tất cả mọi ánh sáng chung quanh đều đột ngột chìm vào màn ám dạ thăm thẳm. Chỉ còn lại đôi nhãn quang sáng quắc chiếu thẳng vào mắt cậu.

Bất giác Kevin run lên.

“Ngươi rốt cuộc có đi hay không?” – Kim Kibum lạnh lùng hỏi. Ánh mắt không di động một phân, cũng không cho Kevin có cơ hội lảng tránh đi nữa. Năm ngón tay siết chặt lại – “Đừng bảo ta, ngươi muốn cả đời chôn thân trong cái lồng kính này.”


Muốn hay không ư?

Ta... cả đời cũng sẽ không thể rời khỏi nơi này.




“..... Ta... muốn...”

“Ngươi nói gì?”

“A không, chỉ là...” – Kevin đỏ mặt, bối rối đáp. Vậy nhưng nhất thời cậu cũng không biết “chỉ là” sao, bởi bản thân cậu cũng không biết mình vừa buột miệng cái gì nữa. Câu hỏi của hắn có lẽ đã khiến tâm tư cậu xáo động, bởi vốn dĩ, muốn hay không muốn thứ gì, bản thân cậu chưa từng nghĩ tới điều đó. Có thể lựa chọn sao...?

Đột nhiên hắn buông cổ tay Kevin ra, thả cậu rớt xuống trở lại giường. Kevin ngơ ngác ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy trên gương mặt nửa sáng nửa tối đẹp đến ma mị kia, nụ cười sấp bóng lại càng thêm phần bá đạo.

“Chắc ngươi không hiểu, ý ta muốn hỏi ngươi, ngươi muốn tự đi hay để ta đánh ngất mang đi?”

“...”

Kì thực hoàn toàn không có lựa chọn!

Nhìn vẻ quyết liệt của hắn, Kevin biết mình không thể tiếp tục khước từ được nữa. Cậu bất đắc dĩ mỉm cười; kì thực hắn nói đúng, hoàng đế vi hành cũng là một chuyện tốt. Vả lại, dù đấu khẩu thua, bị hắn ép buộc phải theo ý hắn nhưng thật tâm Kevin hoàn toàn không có nửa điểm khó chịu. Nói là “ép buộc”, thực ra lại chẳng hề độc đoán chút nào. Bởi vì Kevin không thực sự muốn từ chối, và Kim Kibum vốn dĩ cũng chẳng hề có lý do gì để phải mang cậu theo cả. Nhưng hắn lại một mực “ép buộc” cậu như vậy...

“Ta thua rồi. Ta sẽ đi theo ngươi.”

“Đương nhiên phải vậy.” – Kibum cao ngạo cười – “Ngươi không có thua, vì căn bản ta không hề đấu với ngươi, mà ngươi cũng đấu không được. Ngươi là chiến lợi phẩm của ta, đương nhiên phải đi theo ta rồi.”

Kevin bật cười, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Phải, ta là của ngươi. Có điều...”

“... Gì nữa?”

“Ngay đêm nay chưa được. Cho ta vài ngày chuẩn bị.”

“Không được!”

“Vậy một ngày. Ta không thể cứ vậy mà đi được.” – Kevin bậm môi ngước nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn. Những việc cậu cần chuẩn bị kì thực không nhiều, nhưng phải đích thân làm mới cảm thấy an tâm được. Vả lại, để Dongho một mình ở lại hoàng cung, cậu thực không yên lòng.

Nhưng hắn lại quay ngoắt sang hướng khác, thẳng thừng gạt đi. Kevin nghe giọng điệu của hắn có chút cổ quái, không còn mạnh miệng như vừa rồi nữa: “Không được. Ta đã thay đổi y phục rồi, ngươi không thấy sao? Nếu chậm trễ, tên đó sẽ biết được mất.”

“Ngươi nói Kyoung Jae? Ta sẽ không để lộ cho huynh ấy đâu...”

Kibum gắt, gò má ửng đỏ một cách đánh sợ: “Ta nói không được! Ngươi còn chưa mau thay đồ, vậy là chọn cách thứ hai rồi.” Nói rồi hắn nóng nảy vung tay lên, đao thủ nhắm gáy cổ Kevin phóng xuống, không chút lưu tình.

“A, khoan đã!”

Thấy hắn đột nhiên nổi điên như vậy, Kevin kinh hãi kêu lên một tiếng, cố lùi về phía sau, thế nhưng hắn đã kìm chặt cổ tay cậu mất rồi. Kì thực Kevin cũng biết, nếu Kibum muốn ra tay thật thì cậu hoàn toàn không có cơ hội né tránh. Nhưng cậu thật sự không thể rời hoàng cung ngay lúc này được mà!

Chỉ nghe “bốp” một tiếng nhỏ gọn, đao của hắn đã đánh xuống rồi. Vậy nhưng Kevin lại không cảm thấy đau. Cậu hé mắt nhìn lên, liền thấy một cánh tay nam nhân đưa ra, chắn trước cậu.

“Hành hung hoàng thượng là tử tội, Kim Kibum.”

“... Hừ!” – Kibum phất tay quay đi, bạo khí bộc phát một tích tắc vừa nãy cũng dần tiêu biến. Hai bàn tay siết chặt vào nhau – “Ngươi cứ mở miệng ra là tử tội, tử tội, hẳn muốn đem ta ra chặt đầu lắm rồi hả?”

“Nếu thực vậy thì từ lúc vào cung tới giờ, ngươi có trăm cái đầu cũng không đủ chặt.” – Kyoung Jae chậm rãi thu tay về – “Giờ còn muốn giấu đội trưởng đội cấm vệ là ta đây mà đưa hoàng đế đi, dù ngươi là Cửu vĩ hồ hay Thiên vĩ hồ cũng khó thoát tội.”

Kevin ngạc nhiên ngước nhìn Kyoung Jae, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của anh thoáng hiện ý cười trào phúng. Thật kì lạ, Kyoung Jae đang cố tình chọc tức Kibum ư? Trước mặt Kevin và Dongho, Kyoung Jae luôn luôn giữ lễ vua tôi, và cậu cũng chưa từng thấy anh thoải mái như vậy với ai cả. Từ bao giờ hai người đó đã thân mật như vậy?

“Ta muốn đem hắn đi đâu cũng không cần nói với ngươi!”

“Giờ ta đã biết rồi, ngươi tính sao?”

Kyoung Jae thản nhiên hỏi, tiếu dung trên môi lại trở về một vẻ bình tĩnh như nước. Dường như vẻ cười đó chọc giận Kibum, nét mặt hắn thoáng chốc liền biến đổi, trở nên nguy hiểm vạn phần. Hắn phất tay thu hồi lại Vũ Thủy còn nằm trên bàn; ngân quang ánh lên, lưỡi nhuyễn kiếm sắc bén kia đã hướng về phía Kyoung Jae. Một nụ cười nhuốm đầy tà ý giãn ra trên khóe môi thanh lãnh:

“Diệt khẩu chăng?”

“Nếu ngươi đủ bản lĩnh.”

Kevin hít mạnh một hơi; không lẽ vừa rồi cậu nhìn nhầm?!

Đáp lại hắn, Kyoung Jae buông lỏng hai bàn tay xuống, nhẹ nhàng đặt lên chuôi cặp song kiếm đeo bên hông. Đấu khí của hai bên lẳng lặng nổi lên, nội lực luân chuyển khiến phong thanh trải ra thật rộng, đè xuống những tạp âm mơ hồ khác. Kyoung Jae biết hắn thực đã muốn động thủ rồi, nếu đã vậy...

Đột nhiên Kevin lao về phía Kyoung Jae khiến anh giật mình, phải vội thu lại nội lực đã trải toàn thân để tránh làm hoàng đế bị thương. Hai bàn tay vươn ra túm chặt lấy tay của Kyoung Jae đè xuống, Kevin quay về phía Kibum đang trợn mắt nhìn, khó xử nói:

“Kibum, để sau ngươi hãy tỉ thí với Kyoung Jae có được không? Ta hôm nay thực sự có việc rồi.”

“Gì chứ?! Ngươi có việc liên quan gì tới hắn?”

“Vậy ngươi nghĩ ta là đi dạo ngang qua đây?” – Kyoung Jae nhướn mày nói, bình thản buông cặp song kiếm trong tay ra. Anh lấy từ trong tụ y ra một túi gấm nhỏ bằng lòng bàn tay, đưa cho Kevin. Cậu gật đầu.

“Đương nhiên ta tới để đón hoàng thượng.”

“Ngươi...”

“Xin lỗi Kibum, qua ngày mai ta nhất định sẽ đi cùng ngươi mà!”

Kevin áy náy nói vọng lại phía sau, trước khi Kyoung Jae đưa cả hai phóng qua cửa sổ. Cùng lúc đó, chiếc túi gấm nhỏ kia cũng rời khỏi tay cậu mà rơi xuống dưới, giữa chừng bung ra, rải vào không trung một thứ bột cực mịn màu tro. Kibum giật mình, biết là nguy rồi liền lập tức phong bế hô hấp lại, lấy ra một viên giải dược mà nuốt xuống. Vậy nhưng Tán hồn mê dược này là chính tay Kevin đã điều chế lại, dược hiệu so với thứ hắn mang theo mạnh hơn hẳn, thuốc giải hoàn toàn vô dụng, chỉ một tích tắc sau hắn đã cảm thấy choáng váng. Hai chân nhũn ra ngã nhào xuống đất, chỉ còn đôi mắt trừng trừng mở lớn ngước lên cửa sổ, nhãn quang khủng khiếp đến mức Kevin không dám quay lại nhìn hắn. Kim Kibum biết rõ rằng vài giây nữa hắn sẽ phải chịu thua, lần thứ hai bất cẩn chịu thua vì cái vẻ ngoài vô hại đáng chết đó...

“Khốn... KHỐN KIẾP!!”

Aida, giông bão lại kéo tới rồi.

...


“Hoàng thượng, người muốn hồi cung ngay, hay tới Yên Nam phủ?”

Sau khi giúp Kevin đưa Kibum vào giường cẩn thận, Kyoung Jae quay lại nhìn cậu, vẻ mặt, giọng điệu đã trở về như trước. Ánh mắt thuần một vẻ dịu dàng.

“Cũng đã qua nửa đêm rồi, không thể tới làm phiền hoàng tỉ được.” – Kevin nhẹ giọng đáp – “Ngày mai là yến tiệc mừng sinh thần hoàng tỉ, ta tới thỉnh vấn sau cũng được. Chúng ta về thôi.”

“Tuân lệnh.”

Kyoung Jae đáp. Anh tới trước bức vách mạn đông của căn phòng, đưa tay xoay nhẹ đầu vịn nhuyễn tháp đặt tại đó, rồi lùi lại. Chỉ nghe mộc quan trong tường vang lên lách tách vài tiếng, thành nhuyễn tháp mở ra, bên trong là một mật hầm lát đá rộng chừng mười thước. Kevin cầm trên tay một bấc nến nhỏ, nhẹ nhàng bước xuống đường hầm. Kyoung Jae theo sát phía sau. Chỉ một khắc sau, hai người đã rời khỏi Thanh Long cung, ra ngoài.

“Hoàng thượng, người mệt rồi, để ta.”

“Ừm.”

Kevin mỉm cười gật đầu, để cho Kyoung Jae cõng mình lên, hướng về phía Đế vương cung mà phóng tới. Cũng chẳng có gì kì lạ, từ khi Kyoung Jae vào cung, trở thành thiếp thân thị vệ, Kevin đã quen với việc để anh cõng đi như thế này rồi. Vả lại hoàng cung rộng lớn, cậu cũng tự biết nếu giờ tự mình đi bộ về sẽ rất mất thời gian. Trời đã khuya, sương đêm cũng bắt đầu xuống rồi.

Kyoung Jae từ từ gia tăng cước bộ. Anh choàng lên người Kevin một tấm trường bào dạ hành để tránh gió, cũng che đi mái tóc óng ánh vàng của cậu. Trăng đêm nay rất sáng, nhưng bởi bộ pháp của Kyoung Jae thực sự quá nhanh, lại êm ru lướt đi trên nền trời không một tiếng động, nên thị nhân dù có nhìn lên cũng sẽ chỉ thấy một bóng đen nháng qua mà thôi. Dù tốc độ cực nhanh nhưng thân thủ lại rất trầm ổn, vậy nên Kevin hầu như chẳng cảm thấy gì, nhiều lúc còn có cảm giác vững chãi hơn chính mình tự bước. Vì không phải người tập võ nên Kevin luôn tự hỏi, có khi nào thân thủ nội lực cũng phản ánh con người? Vậy thì Kim Kibum hắn...

Kevin nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, cả hai đã về tới chính điện đế vương cung. Thị vệ trong cung đương nhiên không xa lạ gì thân pháp cùng hành tung của đội trưởng nhà mình, vậy nên khi hai người vừa đáp xuống, phó đội trưởng đội cấm vệ đã tới hành lễ với Kevin và Kyoung Jae rồi lập tức lui ra. Kyoung Jae thấy Kevin nghĩ ngợi cũng không lên tiếng làm phiền nữa. Như thường lệ, anh sẽ đưa hoàng đế trở về thụy phòng nghỉ ngơi, còn bản thân ra gian ngoài, tự mình cảnh giới.

Kevin bỗng dưng buột miệng hỏi một câu:

“Jae này, sao huynh không cản ta xuất cung?”

“...” – Kyoung Jae dừng bước trước cửa phòng ngủ. Anh suy nghĩ một giây, rồi quay người lại nhìn cậu. Trên môi nhẹ nở một mạt cười ôn nhu – “Hoàng thượng đã muốn, ta có thể cản sao?”

Kevin khẽ mỉm cười.

“Mà, huynh nghĩ vừa rồi Kibum có định đánh ngất ta đem đi thật không?”

“Chắc là có.” – Kyoung Jae đáp, ánh mắt vô thức chuyển xuống cổ tay mình. Tiếu ý thoáng lướt qua gương mặt anh; cổ tay nơi bị hắn chặt xuống, tới giờ vẫn chưa dụng lực trở lại được. Tá lực của kẻ dùng nhuyễn tiên quả nhiên lợi hại – “Còn hoàng thượng có nghĩ hắn sẽ tới ám sát ta ngay sáng mai không?”

“Kibum sẽ không đâu. Mà...” – Kevin bật cười – “khiến ta ngạc nhiên là huynh kìa.”

“Ta? Vì sao?”

“Huynh thì ra cũng biết nói đùa, còn biết chọc giận người khác.” Còn nữa, vẻ mặt kì quái đó cũng là lần đầu tiên Kevin thấy ở Kyoung Jae. Cậu mới nhận ra, người luôn luôn bảo hộ cậu không một chút sơ hở kia kì thực cũng chỉ bằng tuổi cậu, là một nam nhân vừa qua tuổi trưởng thành. Kyoung Jae nhếch môi cười, thản nhiên đáp lại:

“Vì ta biết nếu chọc giận Kim Kibum, hắn sẽ làm ra những chuyện không ai làm được.”

Kevin ngẫm nghĩ; phải ha, cũng như khi nãy cậu hoàn toàn không ngờ được hắn thực sự sẽ động thủ với mình. Nhưng đó là trước khi Kyoung Jae tới cơ mà, vì sao hắn đột nhiên lại nổi giận như vậy nhỉ?



“Khốn kiếp, đương nhiên KHÔNG PHẢI vì ngươi rồi!”

Quay trở lại hiện tại, tức là buổi sáng hôm sau, và Kim Kibum đã chính thức tìm lại được cơn giận chưa phát tiết được của hắn hôm qua!

Không buồn để ý đến tiểu Vương gia phải bám theo phía sau vất vả thế nào, hắn cứ như vậy cuồng chân chạy khắp chốn như một cơn bão, đi đến đâu gây đổ vỡ đến đấy, nhưng lại nhanh đến mức người ta nhìn không ra thủ phạm là ai. Dù vậy nộ khí trong người vẫn không tiêu giảm được chút nào mà chỉ càng khiến hắn muốn nổi điên hơn. Lần thứ hai, đó là lần thứ hai trong mười tám năm sống ở đời Kim Kibum hắn bị hất mê dược, còn bởi cùng một người, cùng một kẻ trói gà không chặt như tên nhãi khốn kiếp kia! Hắn tức tối tự rủa xả cái sự bất cẩn của chính mình, chỉ vì hắn đột nhiên tâm tính bất thường như vậy, đều tại kẻ kia. Vẻ mặt cầu khẩn chết tiệt đó, ánh mắt mềm mỏng đó, giọng nói đó, còn có...

“Phải, ta là người của ngươi.”

“Điều đó là đương nhiên, còn cần ngươi nhắc lại sao? Chết tiệt! CHẾT TIỆT!!!!!”

...

Kim Kibum nộ khí hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt đã chạy đến vòng thứ năm quanh hoàng cung rộng cả ngàn thước, thỉnh thoảng lại hét một câu rền trời như vậy. Hắn không biết rằng ở sau lưng, cũng có một kẻ đang muốn gào thét vào mặt hắn mà không gào nổi, khoảng cách còn ngày một xa, dần dần không theo kịp cước bộ của hắn nữa. Dù vậy Trấn Bắc Vương gia vẫn cương cường [ ngoan cố ] bám theo, vừa cố gắng duy trì khinh công của bản thân vừa tức tối rủa xả:

“Tên... tên loạn trí kia, hắn bị gì vậy chứ?! Cứ chạy khắp nơi gào thét như vậy, ngươi phát điên rồi sao?!!! Mà... hắn biến đâu mất rồi?!”

Sau một khúc quanh, Dongho giật mình nhận ra kẻ trước mặt đã biến mất vô tung, tìm cả tứ phía cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Định thần nhìn lại, cậu nhóc mới nhận thấy từ nãy giờ theo hắn chạy vòng quanh, đã đặt chân vào chính điện từ bao giờ. Xung quanh tĩnh lặng không một bóng người; hiển nhiên là vậy, vì đây là Đế Vũ đại điện, nơi hoàng đế thiết triều.

Một viên thái giám già bước về phía Dongho, cúi mình thi lễ:

“Vương gia, người đến đây có chuyện gì ạ?”

“Ngươi có thấy một tên điên... À, không phải, một tử y nhân chạy vào trong này không?”

“Là Kim thiếu gia phải không ạ? Ngài ấy vừa vào bên trong rồi, vì có chỉ lệnh của hoàng thượng không được cản đường nên...”

“Chết rồi!”

“Vương gia! Từ từ thôi!”

Không thèm đếm xỉa tới lời can ngăn của vị tổng quản già phía sau, Dongho vội vàng phi vào phía sau đại điện. Cậu nhóc khốn khổ nghĩ thầm, thì ra lý do Kiseop ca ca ngập ngừng khi nói về thiếu chủ của mình chính là đây. Vô pháp vô thiên, hành sự tùy tiện không biết trên dưới, còn có, bạo lực, nóng tính, thích sinh sự, gặp đâu đánh đó! Thế nhưng đây lại là nơi không thể sinh sự được. Quốc pháp như sơn, nếu hắn làm loạn ở chỗ này, thì kể cả có được hoàng đế bao che cũng sẽ không thoát tội. Tuy Kim Kibum xác thực là một tên điên, Dongho nghiến răng rủa thầm, nhưng lại là thiếu chủ của Kiseop, còn là...

Nhác thấy bóng tử y của hắn ở trước mặt, Dongho liền phóng hết tốc lực tới đó. Thế nhưng lúc đến gần, cậu nhóc lại bị một phen kinh ngạc đến suýt ngã ngửa khi thấy Kim Kibum khoanh tay đứng tựa vai vào giằng cửa, chỉ vậy thôi, không-làm-gì-khác. Vẻ mặt tĩnh lặng và chuyên chú đến kì quái; ngay cả khi Dongho mất đà đâm sầm vào sau lưng hắn, ánh mắt hắn vẫn đăm đăm hướng ra tiền sảnh. Hắn không tới đây để phá đám.

“... Kibum...?”

Kim Kibum không đáp lại, cũng không buồn liếc xuống, chỉ lấy một ngón tay chặn miệng cậu nhóc. Không phải vì sợ gây ồn sẽ bị chú ý, mà giống như muốn được yên tĩnh để tập trung. Mục quang sắc bén di động khắp Đế Vũ đại điện, từng chút một, thu vào trong mắt không sót một điều gì. Sau cùng dừng lại.

Dongho ngước nhìn hắn. Cậu nhóc không biết kẻ đứng trước mặt kia đang nghĩ những gì, nhưng chắc chắn không phải như một Kim Kibum khi thường hay nháo với cậu nữa. Sự tĩnh lặng của hắn hòa làm một với bầu không khí vốn ngột ngạt ở nơi đây, không hiểu sao lại tản ra một loại áp lực kì lạ. Ở một bên, Dongho thận trọng quan sát hắn.

“Kì quái...”

“Ngươi cũng thấy phải không?”

Một giọng thâm trầm vang lên từ phía sau. Dongho quay đầu nhìn lại, liền thấy Kyoung Jae đã tới bên cạnh hai người từ lúc nào. Vậy nhưng Kibum có vẻ chẳng hề bận tâm, cũng không quay lại. Kyoung Jae tiếp tục: “Vì sao ngươi lại nói vậy?”

“Ta không rõ, chỉ là...” – Kibum mân mê một chuỗi bảo thạch trong tay, trên có ấn tín của thủ lĩnh anh trai hắn. Hyung Jun đã luôn luôn, từ ngày đầu tiên tiếp nhận ấn tín, luôn luôn là một thủ lĩnh cừ khôi. – “... Chỉ là cảm giác kì quái. Khác hẳn với nơi của ta.”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, vương cung làm sao lại...”

Kyoung Jae nhẹ nhàng đưa tai che miệng Dongho lại, khẽ suỵt một tiếng. Cậu nhóc nhíu mày ngước lên nhìn anh, rồi lại đưa mắt sang phía hắn. Vẻ mặt biến chuyển, cậu gật đầu.

Dường như không để tâm gì tới hai người, Kim Kibum chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn nhớ về những buổi nghị đàm của Sương thành do anh điều khiển, bầu không khí đó, và cả thái độ của những người tham dự. Là trang trọng, tuân phục, kính cẩn, và cả nhiệt tâm, hướng về thủ lĩnh. Ở đây trang trọng có thừa, phải thôi, tên nhóc kia nói có lý, vì nơi hắn đang đứng là vương cung. Thế nhưng những thứ khác lại không đủ, hay thậm chí hoàn toàn vắng mặt. Hắn ngẩng cao đầu thêm một chút, lắng nghe những âm thanh vọng ra từ đại sảnh kia. Người vẫn nhiều, những giọng nói vẫn vang lên đều đặn, nhưng lại giống như chẳng có một âm thanh nào. Có thể nào một buổi nghị đàm lại bình lặng như vậy được không?

Hắn không cảm thấy nhiệt khí sục sôi, hay dù chỉ một chút chí hướng báo quốc của những kẻ đứng ngoài sảnh này. Bầu không khí là một mảng chữ “tĩnh”, cảm giác như thời không hoàn toàn bất động.

“Giống như những con rối vậy...” – Kibum lẩm bẩm. Hắn không nói cho ai nghe, mà là nói với chính mình. Mở mắt ra, mục quang hắn lại quét ngang sảnh đường, lần này càng kỹ lưỡng hơn, cẩn thận quan sát từng chi tiết một. Vẻ thâm trầm trên gương mặt càng lúc càng sâu.

Hắn đang học.

Sau cùng, Kibum hướng lên nơi cao nhất của Đế Vũ đại điện, cũng là nơi ngự kẻ trị vì Nam Lương quốc. Long ngai vĩ đại xa thật xa nơi cuối sảnh, cũng cao tựa một tiểu đài, còn có hai lớp trướng mỏng phủ ngang. Ngay cả từ chỗ hắn nhìn lên cũng không thể trông rõ mặt hoàng đế được, chỉ mờ mờ thấy một cái bóng in vào lớp rèm. Lời của hoàng đế cũng do quan truyền chỉ đưa xuống cho tể tướng, từ đó tuyên đọc.

Ánh mắt Kibum dừng lại nơi Long ngai. Thần tình bất định, khó có thể nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.

“Kẻ ngồi trên Long ngai kia...” – Kibum chợt nói. Hắn quay lại nhìn Kyoung Jae, khuôn miệng kéo lên thành một nụ cười khó hiểu – “... không phải Hoàng đế, phải không?”

“... Ngươi có ý gì?”

Kyoung Jae nhìn hắn, mắt đối mắt. Hắn cũng không hề lảng tránh cái nhìn đó của anh, mà trái lại, ánh mắt hắn lại càng thêm sắc lạnh. Tiếu ý kỳ lạ trên gương mặt càng sâu đậm hơn, dường như đã từ hoài nghi dần chuyển thành khẳng định... Thế rồi hắn chợt quay đi.

“Mái tóc ta cắt đi sao có thể mọc dài nhanh như vậy?” – Kibum nhếch môi cười khẩy. Hắn đã không còn nhìn Long ngai trên cao nữa, thay vào đó mục quang lại hướng vào một cánh cửa khác đang khép hờ phía chân điện – “Ngươi còn chưa ra đây đi, tính trốn ở đó tới bao giờ nữa?”

Bị hắn đột ngột gọi ra như vậy, Kevin thiếu điều giật bắn cả mình. Cậu lúng túng nhìn hắn; ừ thì đúng là chưa bước ra thật, nhưng Kevin đâu có ý trốn tránh gì, chỉ là thấy hắn đăm chiêu như vậy thì không tiện bước vào mà thôi. Sau đó Dongho chạy đến, và Kyoung Jae ở bên đột ngột bước vào, cùng cuộc đối thoại của cả hai, Kevin đều thấy rõ cả. Cậu cũng đã định vào theo rồi, thế nhưng biểu hiện khi đó của Kibum... Thật kỳ lạ, dù rằng hắn đang vận một bộ trường sam hắc sắc, mái tóc cũng đen thẳm một màu, vậy mà không hiểu sao Kevin lại thấy như có một quầng quang mang tỏa ra từ màn đen đó vậy. Quầng quang mang màu tím thẫm, đầy mê hoặc.

Nhưng giờ thì bình thường trở lại rồi.

“Sao? Tránh mặt ta hả?”

“Ngươi nói gì chứ? Hoàng huynh ta sao phải...!!”

“Tinh mắt lắm, người đó là thân hoàng tỉ của hoàng thượng, tiền triều Yên Nam công chúa. Diện mạo người trước nay giống hệt hoàng thượng, chỉ khác biệt ở mái tóc ngươi cắt...” – Kyoung Jae thản nhiên nói, một tay chặn miệng Trấn Bắc Vương gia lại. Cũng như hắn, vẻ mặt anh đã trở lại bình thường, tĩnh lặng như trước. “... dù ta không nghĩ từ đây ngươi có thể thấy được người trên Long ngai tóc ngắn hay dài.”

“Quá khen. Cận vệ trưởng không rời Hoàng đế nửa bước, ngươi còn ở đây, đương nhiên hắn không thể ở nơi khác. Ta nói phải chứ, ngài thủ lĩnh đội cấm vệ?”

“Đương nhiên.”

Kibum lạnh lùng cười nhạt, nghe đầy ý mỉa. Khiến Dongho lại nổi xung, và cũng khiến Kevin chợt giật mình nhớ tới đêm qua đã đắc tội với hắn thế nào. Và đương nhiên hắn chưa quên, thậm chí còn nhớ rất rõ. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cậu; Kim Kibum vốn luôn là kẻ thù dai, vay một trả mười!

Bỗng nhiên từ ngoài điện truyền vào một giọng nói rất vang, khác biệt hẳn so với bá quan còn lại. Và bản tấu chương người đó đọc lên cũng cực kỳ khác biệt, đối với bốn người đứng trong điện thật chẳng khác nào sấm đánh ngang tai.

“... yêu tặc họ Kim không biết từ đâu đến náo loạn Hoàng cung, mê hoặc Thiên tử. Lại cậy được Hoàng thượng sủng ái mà làm càn, đảo lộn trật tự, phá hoại kỷ cương triều đình. Mong Hoàng thượng lấy quốc thể làm trọng, thoát khỏi bùa mê của yêu tặc mà thẳng tay trừng trị, làm gương cho nước nhà!”

.........

Liền cả mấy ánh mắt đều tập trung vào hắn, kinh dị có, hả hê có, thú vị có. Chỉ thấy nhân vật chính, “yêu tặc họ Kim” của chúng ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ trừng trừng nhìn ra đại sảnh soát người. Khi mục quang giết người chạm đến một nam tử vận văn phục, tướng mạo thư sinh anh tuấn đĩnh đạc, nụ cười nửa miệng thuộc loại nguy hiểm bậc nhất lại nở rộ trên gương mặt Cửu vĩ hồ.

“Thủ lĩnh cấm vệ, ta muốn được làm quen với vị quan trẻ tuổi cực-kỳ-có-tiềm-năng kia.”

“Rất sẵn lòng.”

Kyoung Jae tủm tỉm cười. Kevin lại một lần nữa kinh ngạc nhìn anh, rồi ngước ra đại sảnh. Cậu áy náy nghĩ, có vẻ sắp có người thay mình hứng chịu cơn giận của Kibum rồi...

Lễ bộ Lang trung, cũng là Trạng nguyên mới được tiến cử. Kim Jae Seop.

...

.




= end chap 25 = 



A.N: Sự trở lại của Sương thành thiếu chủ, mĩ nhược Hoàng đế, và Bảo vật vô song xD~ 

Đang trong thời gian chăm chỉ nên chắc sẽ viết được kha khá (2 chap chăng? =))) Fic mới đi được 1/4 chặng đường, chưa có gì phải vội =v= 

Sau khi lăn lộn chán chê bên ngoài, cuối cùng mình cũng chỉ viết được fic U-kiss thôi =v=

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét