2 thg 6, 2013

Bảo vật vô song - Chap 26

Chap 26:


Mấy ngày tiếp theo, trong Vương cung nhộn nhịp giăng đèn kết hoa, chuẩn bị tiệc tùng, không khí sinh động hiếm có. Ấy là bởi hôm nay là sinh thần của tiền triều Yên Nam công chúa, Đại công chúa của hoàng thất Nam Lương, đệ nhất phu nhân của Tể tướng đương triều, cũng là thân hoàng tỉ của Hoàng đế. Hoàng tộc thết yến trong hai ngày, thế nhưng từ trước đó cả tháng lễ vật cùng cống phẩm đã nườm nượp đưa đến Yên Nam phủ. Vào ngày đại yến được mở, Vương cung rộng tới ngàn mẫu chật ních người ra vào, nghệ nhân cùng danh kỹ cả nước cũng được mời về hiến nghệ. Tể tướng danh tiếng thực lớn, Yên Nam công chúa lại càng được lòng chúng dân cùng triều thần.


“Hoàng tỉ, sinh thần an khang.”

“Hoàng thượng khách khí quá rồi.” – Yên Nam công chúa Deanna mỉm cười cúi đầu hành lễ, suối tóc quang tơ đổ xuống trên nền y phục trắng ngà, một chuỗi ngọc châu thả dài ẩn hiện trong màn kim sắc càng làm tăng thêm vẻ đẹp thánh thiện của nàng. Đứng đối diện với thân đệ đệ cùng mẫu hệ của mình, gương mặt hai người giống như tạc ra từ cùng một khuôn, cử chỉ giọng nói cũng giống hệt. Bởi vậy, một khi khoác lên mình tấm long bào của Hoàng đế, không một ai có thể phân biệt được hai người.

“Hoàng tỉ vất vả rồi. Thật không phải, sinh thần của Hoàng tỉ mà đệ lại...”

“Không sao, ta hiểu. Hoàng đế vi hành cũng là chuyện bình thường, Hoàng thượng cũng cần giải quyết việc riêng của mình...” – Yên Nam công chúa ý nhị nhìn Kevin khiến cậu lúng túng quay đi, không biết phải nói sao – “Vả lại Hoàng thượng không nhờ thì trông coi Thập bát đệ cũng là trách nhiệm của ta.”

“Phiền Hoàng tỉ đừng nói với đệ ấy việc của đệ vội, đệ ấy vẫn chưa biết hai ngày nữa ta sẽ xuất cung.”

“Đương nhiên, đương nhiên, tiểu tử đó mà biết thì đâu chịu ngồi trong cung thế này.” – Yên Nam công chúa cười nhẹ, sắc mặt bỗng nhiên chuyển buồn – “Dương quý phi tiền triều cùng ta luôn có hiềm khích, đến Thập bát đệ đối với ta cũng không mấy hảo cảm. Chỉ e phải ở lại cung cùng ta là làm khó đệ ấy rồi.”

“Hoàng tỉ đừng nói vậy, chỉ là Dongho còn trẻ con thôi.” – Kevin vội nói. Cậu cũng biết Dongho không mấy gần gũi với đại hoàng tỉ, nhưng cũng không nói ghét nàng. Chỉ là... Kevin lắc đầu xua đi ý nghĩ kia.

Yên Nam công chúa gật đầu, vẻ mặt nhu hòa trở lại. Nàng bỗng ngập ngừng hỏi:

“Ừm, Hoàng thượng... vậy còn người hộ tống đệ... Kim công tử đâu?”

“A, đệ cũng không rõ.” – Kevin bối rối đáp. Từ mấy hôm trước cậu đã không thấy hắn đâu cả, cũng không nghe hắn cùng Dongho sinh sự, ngay cả tới Thanh Long cung cũng không gặp được người. Chỉ có một hai lần hắn đến hỏi Kyoung Jae mấy điều kì quái, sau đó lại đi ngay. – “Sau lần diện kiến Hoàng tỉ hôm đó, đệ cũng không gặp được hắn nữa. Nhưng hắn nói sẽ dự yến tiệc đêm nay.”

“Hoàng thượng... đệ không nên để một kẻ ngoài tộc tùy tiện hành sự trong cung như vậy. Đệ cũng nghe từ buổi triều hôm trước rồi...”

Kevin cúi đầu nhìn đi chỗ khác. Cậu biết hoàng tỉ không có ấn tượng tốt với Kibum.

“Ta không biết vì sao đệ tin tưởng nam nhân này, nhưng hắn không phải người đơn giản đâu. Thiết nghĩ hoàng thượng nên xem xét lại...”

“Hoàng tỉ.” – Kevin ngắt lời nàng. Cậu nhẹ nhàng nói, trên môi nở một nụ cười vô ưu tư. – “Chuyện này thì người không phải lo. Đệ đã quyết định rồi, đệ tin hắn.”

Kevin tin Kibum.



... Nhưng có thực sự tin được không vậy??

Vẻ ngờ vực vốn đã dịu đi lại càng hiện rõ hơn trong mắt Yên Nam công chúa buổi tối hôm đó, và trong mắt của gần như tất cả triều thần cùng khách quan có mặt tại yến tiệc. Không chỉ có vậy, Trấn Bắc Vương gia há hốc miệng không ngậm lại được, Thủ lĩnh cấm vệ lắc đầu cười ngao ngán, và tửu bôi trên tay Hoàng đế bệ hạ cũng rơi xuống đất vỡ choang. Khoảnh khắc hắn tiến vào đại điện, bước lên bục cao, dạ yến từ trên xuống dưới toàn bộ đều im lặng như tờ.

“Hắn... Hắn...” – Dongho bụm miệng lắp bắp không nên lời. Hai mắt cậu nhóc mở trừng trừng, hết nhìn hắn rồi lại nhìn đến đoàn nghệ nhân theo phía sau. Một đoàn vũ nam!

Tơ y vũ phục trắng muốt vô ngần, đoàn vũ nam thanh thoát tiến vào giữa sảnh, bộ pháp khinh linh tựa như không trọng lượng, vô thanh mà lướt đi, kéo theo từng đường dư ảnh mờ ảo mà khắc sâu vào mắt từng người. Một đoàn mười vũ nam lại có thể di chuyển như một thể thống nhất, khoái hoạt vô ngần, tựa như một ngọn bạch hỏa, mềm mại âm ỷ lan vào không gian. Gương mặt đẹp đẽ của họ ẩn hiện một vẻ huyền bí. Bước đi uyển chuyển của họ thu hút mọi ánh mắt tụ về không rời. Mà hắn, kẻ dẫn đầu, lại càng mê hoặc hơn cả.

Một dải tóc đen dài đổ xuống từ trên nút thắt cao ngạo, một kiện vũ y rực đỏ kiêu sa, lại thêm trang sức cùng ngọc thạch trân quý, dày đặc mà không phô, tinh tế trợ màu, toàn thân Kim Kibum lúc này tựa một đóa hỏa vân, diễm lệ đến chói mắt. Tà mị, nhưng vương giả. Mĩ lệ, mà vẫn chẳng thiếu đi nét mạnh mẽ của nam nhân. Lộng lẫy khiến người ta choáng váng, nhưng lại vẫn không tài nào rời mắt khỏi một thân rực hỏa. Một vẻ đẹp độc bá thiên hạ, chiếm lĩnh không gian, đóng băng thời gian.

Kevin tự hỏi, cậu còn phải vì hắn mà kinh ngạc đến ngơ ngẩn thế này bao nhiêu lần nữa mới đủ đây. Và rằng, hắn vì sao lại hoàn hảo dến vậy...

Nhưng có vẻ đó không phải vấn đề lúc này Kevin phải lo, vì Kibum hắn... đang tiến thẳng tới chỗ cậu!

“Tham kiến Hoàng đế bệ hạ.”

Một câu của hắn làm cậu suýt chết sặc, còn phải vội vàng nhìn lại xem người đang cúi đầu trước mình kia có phải là Kim Kibum nữa không. Gương mặt này đúng là của hắn rồi, dủ rằng đêm nay gương mặt đó còn được cả mấy lớp son phấn trợ sắc... thế nhưng đây là Kibum không sai. Dù vậy nhưng Kevin vẫn cảm thấy hoang mang cực độ, nụ cười thuần phục của hắn, hương nước hoa, cùng ánh mắt câu dẫn mười phần... Hắn đang toan tính chuyện gì vậy?

“Bệ hạ thân thể an khang.” – Hắn tiếp tục nói, vẫn bằng giọng điệu quái lạ như vậy – “Được người chiếu cố ân sủng mấy tháng qua, Kibum thực lòng cảm kích vô hạn. Ân điển cùng tấm lòng bao dung vô bờ của bệ hạ, tiểu nhân ngàn lần không quên.”

Có phải trời sắp sập đến nơi rồi không? Mấy câu như vậy... Một Kim Kibum bình thường ngay đến nửa tiếng tại hạ còn không bao giờ nói ra miệng, một tiếng bản thiếu gia hai tiếng bản thiếu gia, vậy mà giờ hắn lại... Còn có cái gì, cảm kích, bao dung, ngàn lần không quên... Kevin cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, cậu hoang mang lùi lại một bước.

“Ki... Kibum...”

Vậy nhưng hắn đột ngột vươn tay ra bắt lấy cổ tay cậu, động tác thần tốc đến mức người thường không thể nhìn thấy, lại lựa đúng góc chết, lấy lưng mình chắn tầm mắt của toàn bộ quần thần. Tay vận lực kéo nhẹ một cái, trong nháy mắt Kevin đã ngã vào người hắn, tầm nhìn bị bao phủ bởi màn tóc đen thật dày.  Cậu cảm thấy mấy trăm ánh mắt đang đổ dồn vào mình, gáy cổ liền đỏ ửng lên.

“Làm theo lời ta.” – Cậu nghe hắn thì thầm thật nhỏ bên tai mình, hơi thở nhẹ phả vào vành tai vốn đã nóng ran. Hắn nói rất nhanh – “Đừng thắc mắc gì cả, chỉ cần nghe ta là được. Nhớ, đừng làm hỏng việc!”

“Ư... Ừm...”

“Tốt.”

Nói rồi hắn buông cậu ra, gương mặt lại đeo lên cái nụ cười vừa phục tùng vừa phóng đãng lạnh gáy hết sức kia. Tới giờ Kevin vẫn chưa hiểu hắn định làm gì, thế nhưng... là lần đầu tiên hắn nhờ tới cậu. Bất giác Kevin cảm thấy vui vui.

“Hoàng thượng.”

“A, Hoàng tỉ...” – Kevin quay lại phía sau, mới thấy Yên Nam công chúa đã tới cạnh mình từ bao giờ. Và nàng cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức không vui, chân mày khẽ nhíu lại, như nhắc nhở cậu giữ đúng phép tắc và thân phận của mình. Kevin xấu hổ quay đi, không dám nhìn nàng nữa.

Thế nhưng bên cạnh cậu, Kibum lại tỏ ra hoàn toàn thản nhiên. Hắn làm như không thấy hoặc không để tâm tới ánh mắt thiếu thiện cảm của Yên Nam công chúa, mà trái lại, còn chủ động tiến lên một bước, tới trước mặt nàng. Còn dùng cách nói năng kỳ quái hết sức kia.

“Thỉnh an Yên Nam công chúa. Cảm tạ người đã cho phép Kibum tới tham dự dạ yến hôm nay.” – Kibum cúi đầu, cười. Ngay cả đứng cạnh một nữ nhân phục sức hoa lệ, sắc đỏ rực lấp lánh quang hoa trên người hắn vẫn hoàn toàn lấn lướt. Và còn, không hiểu có phải do Kevin tưởng tượng hay không, nhưng cậu cảm thấy dù Kibum đang hành động rất đúng lễ, từng cử chỉ của hắn từ đầu tới giờ đều tỏ ra cực kỳ phóng túng. Rất mê hoặc, và cũng rất vô phép vô thiên, tỉ như đang muốn chọc tức người nhìn. Cậu lo lắng nhìn về phía Hoàng tỉ, chỉ thấy hai chân mày nàng nhíu chặt thêm, nhưng cũng không tỏ thái độ gì quá mức.

“Không có gì. Khách quý của Hoàng thượng cũng là khách của ta.” – Nàng mỉm cười nhã nhặn, đáp lại.

“Lời vàng ngọc của người thật khiến tiểu nhân vinh hạnh vô cùng.” – Kibum bước thêm một bước nữa, đỡ lấy bàn tay của Yên Nam công chúa mà cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng. Một làn sóng xì xào nổi lên trong yến sảnh; đối với một vị công chúa mà nói, hành động này của hắn là vượt phép – “Sinh thần của Công chúa, tiểu nhân không có lễ vật gì đáng kể. Chỉ đành dâng lên người cùng Hoàng thượng một màn vũ nghệ nho nhỏ, cũng là sở học gia truyền của nhà tiểu nhân, xin người ân chuẩn.”

Sở học gia truyền?? Từ bao giờ đạo tặc lại được trang bị thêm vũ nghệ như vậy?!

“Được.”

“Cảm tạ ân đức của người.”

Kibum mỉm cười, rồi trở về trước mặt Kevin. Hắn cũng vẫy tay ra hiệu cho đoàn vũ nam của mình tiến tớn, bản thân lại cúi xuống bên cạnh cậu, có chút gần gũi quá mức. Kevin lại nghe một đợt lao xao nữa nổi lên.

“Hoàng thượng không phiền nếu Kibum mạn phép mời đến sự tham diễn của người trong màn trình diễn này chứ?”

“Nhưng ta đâu biết... À, được.” – Kevin vội gật đầu sau khi bị hắn trừng một cái muốn nổ mắt. Đáng... đáng sợ! Kibum gật đầu hài lòng, rồi tiếp tục quay sang Kyoung Jae, vốn vẫn luôn đứng đằng sau Kevin, mỉm cười nói:

“Thỉnh thủ lĩnh cấm vệ lùi lại phía sau một lát. Màn trình diễn của tiểu nhân chỉ có thể mời đến sự có mặt của một mình hoàng thượng, xin người hợp tác.”

Kyoung Jae nhíu mày: “Ngươi không định...” Bày trò mà bỏ trốn đó chứ?

“Đương nhiên là không. Ta thề trên danh dự chủ nhân Sương thành của mình.” Kibum nghiêm túc đáp lại. Kyoung Jae nhìn hắn một giây, rồi thở dài.

“Chỉ cần ngươi bảo đảm an nguy của Hoàng thượng là được.”

“Ngươi không cần nói.”

Màn đàm phán bằng Truyền âm nhập mật kết thúc, Kyoung Jae bước xuống dưới bục. Kevin chợt thấy hắn khẽ nhếch môi cười đắc thắng. Liền sau đó, bằng một tiếng trống rền rung chuyển đại sảnh, màn hỏa vũ bắt đầu.


Chỉ có một từ để miêu tả điệu vũ này: huyền ảo. Kevin cảm thấy như bản thân đang được bao bọc trong tầng tầng hỏa khí rực trời, uyển chuyển, mãnh liệt, nhưng lại như dịu êm vô bờ. Sắc thắm đỏ đan vào làn bạch vũ thánh khiết xung quanh, vờn trong không khí, liên miên bất tuyệt mà bao lấy cậu, xoáy cuộn từng vòng. Từng bước chân khinh vũ vô ngần, từng cử động hòa theo điệu nhạc, ảo diệu đến liêu nhân. Theo mỗi vòng vũ y rực đỏ phất lên, tầm mắt Kevin lại bị hút vào vẻ đẹp mê hoặc đó, không cách nào dứt ra được.

Chỉ có điều, ảo đến mức vô thực. Khiến cậu có chút sợ hãi mà thu mình lại, bất giác lùi vào lòng Kibum. Nãy giờ hắn vẫn luôn ở cạnh cậu.

“... Kibum, không phải ngươi là lĩnh vũ sao? Đứng một nơi thế này không sao chứ?”

“Không sao, từ ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy nổi. Mà ngươi nghĩ ta ngoài đứng một nơi còn làm gì được?” – Kibum thở phì một cái, dùng tay không điều khiển vũ y cốc lên trán cậu – “Nghĩ ta là thánh chắc? Chỉ trong ba ngày mà học được kỹ nghệ họ luyện cả đời, vậy ta nhất định đem Sương thành đổi thành Sương lâu mãi kỹ luôn rồi.”

“Vậy ra mấy ngày nay ngươi biến mất là để chuẩn bị thứ này?”

“Đại khái là vậy. Ngươi thấy sao?”

Kevin mím môi đưa mắt nhìn ra biển hoa vũ bao trùm trước mặt. Vũ nam ở Nam Lương dù không phải lạ nhưng cũng không phổ biến. Chỉ hai ngày mà chiêu tập được nhiều như vậy, còn điêu luyện thế kia, thực so với vài ngày học được tuyệt kỹ cũng chẳng kém cạnh gì.

Lại ngước lên nhìn Kibum, chỉ thấy hắn đang nhíu mày nhìn cậu, ra chiều sốt ruột. Kevin bật cười. Một tháng này ở cạnh cậu mới nhận thấy, Kim Kibum hắn, dù thỉnh thoảng có những lúc đột ngột trở nên sâu trầm khó hiểu, nhưng bản tính vẫn còn rất trẻ con. Cậu thành thực nói:

“Đẹp lắm, ngươi giỏi ghê.”

“Đương nhiên, ta đích thân tuyển lựa mà.”

Hắn cười, vẻ tự tin đến cao ngạo tràn đầy trên khóe miệng. Làm Kevin cũng mỉm cười theo. Không hiểu sao nhìn hắn như vậy khiến cậu cảm thấy an tâm đến kỳ lạ, mọi lo lắng mơ hồ đều bị cuốn đi theo từng đường hỏa vũ. Tiếng trống càng dồn dập, từng vòng xoáy đỏ rực trong tay hắn lại càng nhanh hơn, mãnh liệt, rực cháy, để rồi lại trầm xuống trong tiếng sáo vọng, và âm thầm len lỏi qua từng điệu huyền cầm. Thực sự đẹp quá... cũng giống như khi ở chân tháp kia. Dù là tiên kỹ hay vũ kỹ, dù trong tay hắn là lụa là mềm mại hay thanh Huyết Thủy sắc bén lạnh người, và dù sắc đỏ trên người hắn kia là màu của vũ y hay màu của máu... hắn cũng thật đẹp. Đẹp đến liêu nhân.

“Mấy ngày nay chắc ngươi đã vất vả rồi.” Vậy mà cậu còn lo hắn sẽ gây chuyện, thực không phải... Thế nhưng hình như cậu quên mất điều gì chăng?

“Không có. Chỉ cần nghĩ tới việc vờn được con mèo nhãi đó là ta thấy nóng lòng rồi.”

Một vẻ hung hiểm quen thuộc lại lóe lên trong mắt hắn. Kevin lạnh người nhớ đến, phải rồi, có thù không trả [ gấp mười lần ] thì đâu còn là Kim Kibum nữa.




Chợt một tiếng trống thật lớn rền lên trong đại sảnh, cùng lúc đó vòng bạch hỏa phía ngoài cũng bung tỏa thật rộng ra chung quanh. Kevin chỉ thoáng nghe thấy hắn nói một tiếng “Giữ chặt nhé” thật gọn trước khi thấy bản thân bị nhấc bổng lên không trung...

Điệu vũ đột ngột kết thúc trong một tiếng trống đó, bạch sắc cũng được thu về bên người mười nam kỹ, trong chớp mắt đại điện đã lặng ngắt như tờ. Không một âm thanh, không một tiếng động. Dù nhạc đã lắng, vũ điệu đã ngưng, nhưng phải mất một lúc sau những người dự yến mới hoàn hồn được. Và dần dần một đợt lao xao lại nổi lên khi những bạch y vũ nam kia lui xuống dưới điện.

“Hoàng thượng...?”

“Bệ hạ đâu rồi?”

“Chết tiệt, tên cuồng vọng tự đại đó lại gây chuyện rồi!” – Dongho nghiến răng rít lên, liền lao vội ra phía đại môn. Nhưng Kyoung Jae đã túm tay ngăn cậu nhóc lại, bình tĩnh nói:

“Vương gia đừng lo, hắn chưa rời khỏi đây đâu.”

“Nhưng... vậy giờ hắn với hoàng huynh ta đâu rồi?”

“Ta cũng không rõ. Quả không hổ danh đạo tặc, thân pháp xuất quỷ nhập thần.”

“Cái gì?!” – Dongho nhăn nhó kêu lên – “Vậy sao ngươi đảm bảo hắn chưa ra khỏi đây?!”

“Vì hắn đã nói là làm. Giờ việc hắn định làm mới thực hiện được một nửa, sao đã bỏ đi được.”

Kyoung Jae thản nhiên đáp lại. Kim Kibum còn chưa đá được kẻ gây hấn với mình một cái, hắn nhất định sẽ không chịu rời vương cung, chứ đừng nói tới đưa Kevin đi đâu mất. Lo lắng ban đầu của anh vốn dĩ là quá thừa.

Dongho nhìn anh, rồi bỗng nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

“Kyoung Jae, huynh biết điều gì mà không nói với ta phải không?”

“...”

Hoàng đế biến mất khiến cả đại yến náo loạn, thế nhưng ngay khi mọi người chuẩn bị đổ xô ra thì một tiếng trống nữa lại vang lên, “Tùng!”, mãnh liệt chẳng kém tiếng trống trước. Các vũ nam đồng loạt phất cao dải lụa trắng của mình về phía chính điện, mọi ánh mắt liền đổ dồn về. Từ trên không trung, từng dải bạch vũ tách ra để lộ sắc hoàng kim chói mắt, bao quanh là một vòng hỏa khí rừng rực, sắc đỏ tung hoành, kéo thành một đường dư ảnh xuống đến mặt sàn hoa cương. Bằng một cú đáp rất nhẹ nhàng, Kibum đã đem theo Kevin trở về giữa điện, ngay tại tầm mắt của tất cả mọi người.

Hắn ngẩng lên, cười nhẹ, và cúi mình.

Một trận tán dương nhiệt liệt bùng nổ.

“Xuất sắc.” – Yên Nam công chúa tiến về phía hai người, vẻ bất tín nhiệm trên gương mặt nàng đã dịu đi thấy rõ – “Vũ nghệ ngoạn mục như vậy, ta lần đầu tiên mới được thấy. Thật làm phiền công tử đây rồi.”

“Công chúa quá lời. Chút tài mọn này thực chẳng đáng để người khen tặng.”

“Công tử khách sáo rồi. Ta thiết nghĩ, màn trình diễn vừa rồi xứng đáng được ban thưởng nhiều hơn như vậy. Người nói phải không, Hoàng thượng?”

“Chắc chắn rồi.” – Kevin mỉm cười gật đầu. Đoạn cậu phất tay cho gọi quan tổng quản tới, dặn dò – “Ban thưởng những vũ nam vừa biểu diễn, mỗi người năm ngàn lượng hoàng kim cùng một cuộn lễ vật. Còn về Kim công tử...”

“Khoan đã.” – Kibum chợt nói. Mắt thấy Yên Nam công chúa và những người còn lại trong yến tiệc đang ngạc nhiên nhìn mình, hắn mới chậm rãi nói, trên môi nhẹ nở một nụ cười bí hiểm – “Tiểu nhân không cần tiền bạc hay lễ vật.”

“Vậy ngươi muốn ban thưởng gì?”

Kevin nhíu mày... đúng theo lời hắn đã dặn khi cả hai còn ở trên kia. Dặn cậu phải tỏ ra lãnh đạm một chút, thật sự là làm khó cậu quá rồi. Chỉ thấy, tiếu ý quái dị trên gương mặt hắn lại càng thêm sâu, ánh mắt cũng chú mục vào cậu. Kevin biết, bây giờ mới là lúc hắn “gây chuyện”.

“Kibum muốn được Hoàng thượng đích thân ban rượu.”

Một câu của hắn nói ra, cả dạ yến liền nổi lên một trận lao xao dữ dội hơn bao giờ hết. Hầu hết là tiếng xì xầm tức giận. Dù rằng ở trước mặt Hoàng thượng họ không dám lớn tiếng, nhưng một cái miệng kinh ngạc, hai cái miệng căm phẫn, chẳng mấy chốc đại sảnh đã chìm trong làn sóng phản đối bất tận. Cũng có người chống tay xem kịch hay. Cũng có người chẳng tỏ ra quan tâm. Nhưng Kibum biết, có một ánh mắt khó chịu bậc nhất đang trừng thẳng về phía mình. Khóe miệng hắn nhếch lên rất khẽ.

“Kim công tử, việc này...”

Yên Nam công chúa lên tiếng, khuôn mặt hiện rõ vẻ không bằng lòng. Thế nhưng liền bị hắn ngắt lời. Hắn chỉ nhìn một mình Hoàng đế, trưng ra nụ cười mê hoặc nhất của mình mà nhẹ nhàng hỏi:

“Được chứ, Bệ hạ?”

Kevin cảm thấy lạnh gáy... Nhưng lại vẫn phải bảo trì thái độ của mình như hắn nói. Hắn cũng nói phải nghe theo hắn... nhưng cái đề nghị như vậy vì sao hắn lại... Nhưng dù thế nào thì, đằng sau cái vẻ nhu hòa hắn đeo lên kia, Kibum đang dùng ánh mắt bốc hỏa cực-kỳ-thiếu-kiên-nhẫn mà trừng cậu...

“Người đâu, dâng rượu.”

Kevin chậm rãi nói. Dù cảm thấy cực kỳ khó hiểu, cậu cũng không dại dột mà ngáng đường hắn trả thù lúc này. Càng không nên nhắc hắn nhớ bản thân cậu cũng còn thiếu hắn một món nợ chưa tính sổ.

Rượu được dâng tới, Kevin trù trừ lần cuối, rồi đưa lên môi nhẹ nhấp một ngụm. Thôi thì, hắn tính toán chuyện gì cậu cũng không cần thắc mắc nữa, không chừng biết rồi còn đáng sợ hơn. Kibum mỉm cười hài lòng, thế rồi hắn bước lên phía trước, đưa tay đón lấy ly rượu kia.

“Đa tạ hoàng thượng.”

Nói rồi, ngửa cổ uống cạn. Một giọt rượu vô tình trượt khỏi tửu bôi, lăn xuống cằm, xuống cổ, rồi chậm rãi thấm vào lớp y phục rối loạn vốn đã sớm đẫm mồ hôi, biến mất sau những lọn tóc đen dài. Mái tóc từ từ tuột khỏi nút thắt trên đầu mà buông xuống bờ vai, từng sợi ẩm ướt vương trên làn da căng đỏ vì vận động. Tựa như hơi rượu nồng đậm khiến hắn thực khoái hoạt, một mạt hồng sắc ẩn hiện trên gò má, rượu thấm đỏ đôi môi, vương trên khóe miệng. Tửu khí phảng phất... Kim Kibum hơi cúi đầu, để cho thác tóc đổ xuống bên thân, hắn dùng tay kín đáo lau đi vết rượu còn đọng lại trên miệng một cách vụng về.

Kevin bất giác đưa tay lên, như muốn giúp hắn hảo hảo lau sạch... và liền sau đó, cậu biết chính mình đã lại vướng bẫy rồi. Lần này còn là tự đâm đầu vào rọ!

Bằng một cử động thần tốc hệt như khi nãy, hắn chộp lấy tay cậu nhẹ kéo một cái, thần không biết quỷ không hay, đã lại khiến Kevin mất tự chủ ngã về phía hắn. Tay còn lại luồn xuống dưới bí mật giữ cậu lại, chọn góc nhìn chu toàn nhất, hắn liền ngửa đầu đón lấy khuôn miệng cậu. Vị rượu lan vào đầu lưỡi khiến Kevin giật mình. Kibum... Kibum đang...

Chợt hắn buông cậu ra, lùi về phía sau một bước, khẽ cười:

“Cảm tạ thánh ân của bệ hạ.”

Cả điện lặng ngắt như tờ...



“Kyoung Jae, ta có chuyện muốn hỏi.”

Chẳng biết từ đâu, Kibum đột ngột xuất hiện chặn trước mặt Kevin và Kyoung Jae, bộ dạng thực gấp gáp. Kyoung Jae nhíu mày; hắn biến mất cả ngày nay, giờ mới xuất hiện sao lại tìm anh chứ không phải Hoàng thượng. Anh bình tĩnh hỏi:

“Chuyện gì?”

“Trong yến tiệc, Hoàng thượng muốn chọn kẻ hầu ngủ mình đêm đó thì sẽ làm gì?”

...!!!...

Hắn nói giỡn sao?!

“... Đích thân ban rượu, cùng người đối ẩm.”

“Được!” Kibum đắc ý cười, nói rồi lại biến mất.



... Sao cậu lại không để ý đến nụ cười của hắn khi đó chứ!

Crốp!

Tiếng tửu bôi bị bóp vụn truyền tới tai hắn, liền sau đó một bóng người hầm hầm quay lưng rời khỏi yến tiệc. Kibum khẽ cười, sập bẫy rồi! Liền sau đó hắn cũng kiếm cớ bước xuống dưới, theo chân kẻ kia tiến về phía cửa lớn. Rời khỏi đại điện, Kibum thật nhanh đưa mắt xuống dưới tìm kiếm. Một dải lân tinh rất nhỏ vương trên mặt đất, dưới ánh trăng phản chiếu sắc tím mờ ảo, nối tiếp nhau, dẫn tới hoa viên kế cận. Ám hiệu của thuộc hạ... Nhận dạng được rồi, hắn liền thi triển khinh công, theo dấu vết mà truy tìm.

Bất chợt một đạo song kiếm sắc bén bổ xuống đầu hắn. Kibum nghiêng người tránh đi, trên gương mặt đã không còn chút dáng vẻ của một vũ nam mê hoặc động lòng người khi nãy. Hắn lạnh lùng cười:

“Sao, ngươi muốn thay chỗ hắn?”

“... Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng làm gì quá đà.” Kyoung Jae thở dài, tra kiếm vào bao. Họa hắn vừa gây ra là quá đủ rồi.

“Việc của ngươi là bảo hộ hoàng đế cơ mà, chuyện ta làm không khiến ngươi quản.”

Nói rồi Kibum lại quay lưng đuổi theo dấu vết kẻ kia. Kyoung Jae nhìn theo bóng hắn rời khỏi. Phá phách rồi ngang nhiên bỏ đi như vậy, chẳng quan tâm đến ai... anh lắc đầu cười ngao ngán.

Kim Kibum, ngươi có chút quá vô tâm rồi.

...



Hoa viên phía đông Vương cung là một khoảng đất thực rộng, trải dài tới gần một dặm nơi góc hoàng thành. Nó được thiết kế bao bọc quanh một thủy đầm rộng ngút tầm mắt, quanh năm nước tĩnh xanh biếc một màu, và cũng như các hoa viên khác trong Vương cung, trồng đủ loài kỳ hoa dị thảo. Là một thắng địa phong cảnh hữu tình, không khí trong lành mát mẻ, cũng rất an tĩnh, thực hợp để nghỉ ngơi. An tĩnh như vậy một phần do nơi này quá rộng, ít người lai vãng, nhưng cũng một phần do những câu chuyện kỳ lạ lưu truyền về nó. Người ta bảo vùng đất này trước đây là hang ổ của một loài hồ yêu đặc biệt đáng sợ... có lẽ là Cửu Vĩ Hồ?

Chuyện xưa rích hoang đường đó thì chẳng ai biết được. Chỉ biết rằng, nơi này ban ngày đã hoang vu, đến đêm lại càng vắng vẻ, đặc biệt khi tất cả sinh ý đều đã dồn về đại yến tiệc trong Vương cung thế kia. Ấy vậy mà lại có một bóng người đi ngược lại dòng chảy đó, rời khỏi đại yến mà bước vào nơi không người này. Một mĩ mạo nam nhân, người vận văn phục thanh sắc, mái tóc búi thành một búi thật chặt trên đỉnh đầu, dáng vẻ đoan chính đến khác người. Dù vậy, bước chân của y lại không được thư nhã như vẻ ngoài, trên gương mặt cũng mang một vẻ bất mãn thấy rõ. Coi bộ dạng như vậy, nam nhân này có vẻ như hoàn toàn không có chủ đích sẽ đi đâu, chỉ muốn xả giận mà thôi.

“Hạ lưu, vô xỉ, dâm loạn triều đình...!”

Dậm từng bước thật mạnh tựa như mặt đất lả kẻ mình đang thóa mạ, thanh y nam nhân mang sát khí hầm hầm bỏ đi rất nhanh, và chỉ dừng lại cho tới khi đến sát mặt hồ. Người ta nói một dải nước lặng rất tốt cho việc tĩnh tâm, và dường như mặt hồ trải ngút tầm mắt thế kia khiến y trấn tĩnh lại. Môi mím chặt hồi lâu cũng dần buông lỏng, thanh y nam nhân hít một hơi thật sâu, tự bảo bản thân không được vọng động...

“Giữa đêm ra hoa viên thưởng nguyệt như vậy, Kim Lang trung cũng thật cao hứng.”

Kim Jaeseop giật mình quay lại, đôi mày liễu vừa giãn ra được một chút đã lại nhíu chặt lại, một vẻ khó chịu thấy rõ lan ra trong ánh mắt hướng về kẻ mới tới kia. Là hắn, tên vô phép vô thiên đã giở trò trong yến tiệc, còn ngang nhiên quyến rũ thiên tử. Là kẻ hạ cấp tên Kim Kibum kia.

“Thật thất lễ, tại hạ không biết rằng Kim công tử cao quý đây cũng có nhã hứng như vậy. Công tử mới tiến nhập Vương cung, hẳn với Hậu điện Đế vương cung chưa được quen thuộc nên mới lạc bước đến nơi hẻo lánh này chăng?”

Jaeseop cung tay đáp lại, nhưng giọng nói tràn đầy ý mỉa. Thế nhưng đối phương một tia kinh động cũng không có, vẻ mặt vẫn bảo trì tiếu dung tà đạo như vậy. Hắn ta là không hiểu, hay cố tình không hiểu? Chỉ thấy Kim Kibum mỉm cười, thản nhiên đáp:

“Tại hạ quả thực không biết đường tới Hậu cung của bệ hạ, đang muốn thỉnh giáo Kim Lang trung.”

...Vô sỉ!

Khóe miệng Jaeseop giật giật, y gắng giữ bản thân bình tĩnh mà gằn giọng cười: “Thứ lỗi rồi, tại hạ không có diễm phúc như Kim công tử, cũng không biết cách câu dân nam nhân, chưa từng được nhận thánh ân của Hoàng thượng.”

“Vậy ra Kim Lang trung cũng muốn hầu hạ Hoàng thượng?” – Kibum tỏ ra ngạc nhiên, thế rồi hắn nhẹ nở một nụ cười đồng cảm thực muốn chọc chết người – “Ta hiểu a, Hoàng thượng thực là bậc mĩ nhân vạn người có một...”

“Công tử cứ nói đùa, ta...”

“Không cần phải ngại, kim bôi này...” – Hắn rút từ trong ngực ra một tửu bôi nạm vàng cẩn ngọc đặc biệt hoa lệ, là thứ vừa nhận được từ tay Hoàng đế. Thêm cả một bình mĩ tửu chỉ dâng cho hoàng thất, hắn nghiêng bình, đem Bồ đào tửu bên trong rót đầy tửu bôi. Đoạn vừa cười vừa đưa ra trước mặt Jaeseop – “... đêm nay chúng ta cùng thưởng chung cũng được. Bệ hạ cũng không ngại có thêm người hầu hạ đâu.”

Khốn kiếp! Lại có thể nói ra những lời phạm thượng như vậy... Jaeseop đã chịu hết nổi, y bỏ đi cái vẻ mỉa mai của mình mà lạnh lùng cười:

“Không dám. Ở chung một chỗ với các hạ làm ta không chịu nổi.”

Hắn nhíu mày: “Thánh ân của hoàng thượng, Kim Lang trung dám không nhận sao?”

“Ta có chết cũng không.”

Muốn lừa gạt ta ư? Một chức quan nhỏ bé như ta mà ngươi lại biết, hẳn cũng biết tấu trình của ta với hoàng thượng thế nào. Còn theo ra tới tận đây, biết được rằng trong chén kia có thứ gì chứ.

Quả nhiên Jaeseop thấy sắc mặt hắn tối sầm lại. Hắn bực bội bước về phía Jaeseop, mang tửu bôi nhét vào tay y. Jaeseop cười thầm, một kẻ như hắn lại lộ đuôi nhanh vậy sao?

“Ta sẽ nói lại với Hoàng thượng rằng ngươi xúc phạm thiên tử.”

“Hoàng thượng anh minh, nhất định không nghe lời xàm ngôn trên giường.”

Jaeseop thản nhiên nói, giọng điệu rõ ràng quyết liệt. Cũng thẳng thừng ném tửu bôi trong tay xuống đất vỡ tan. Mục đích của đám tà ma ngoại đạo là gì há y lại không biết? Hạ độc thủ tiêu, trừ bỏ cái gai trong mắt, ở nơi thần không biết quỷ không hay này lại càng thuận tiện.

“Có thể ngươi không biết, nhưng thuộc cấp của ta đều biết ta đi đâu...”

Đột ngột trời đất chao đảo, một cơn chóng mặt dữ dội dấy lên bên trong Jaeseop khiến y chưa nói hết câu đã lảo đảo gục xuống đất. Khoảng không trước mặt chợt tối sầm lại, thế nhưng trước khi hoàn toàn mất ý thức, Jaeseop vẫn kịp thấy một nụ cười kì lạ nhếch lên trên khóe môi kẻ trước mặt kia. Không phải nụ cười yêu dã, mị hoặc như một khắc trước nữa, mà là một vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng, và đáng sợ.

“Ngươi...”

“Có vẻ như ngươi đoán được dụng ý của ta khi đưa ngươi chén rượu...” – Hắn nhìn xuống nam nhân đang sắp ngất đi bên dưới kia, ánh mắt chợt lóe lên một vẻ thâm hiểm đến lạnh gáy – “Nhưng đáng tiếc, trật mất phân nửa rồi. Ta dụng độc rất kém, chỉ biết dùng một thứ tán dược duy nhất thôi a.”

Bấy giờ Jaeseop mới đưa mắt nhìn sang chiếc tửu bôi mình vừa đập vỡ. Bên trong không phải rượu, mà là một loại bột màu xám tro...

Tán Hồn mê dược rải vào không khí, theo gió tản đi rất nhanh, để lại nam nhân bị trúng dược bất tỉnh nằm dưới đất. Kibum nhếch miệng cười. Nơi hắn đứng ngược với hướng gió nên hoàn toàn không ảnh hưởng, chẳng nói đến trước đó hắn đã ngậm sẵn giải dược rồi, vậy nên khi ly rượu bị đập bể, Tán Hồn mê dược phát tán, kẻ duy nhất hứng toàn bộ dược phấn là tên ngốc kia. Nghĩ rằng có thể nhìn thấu ta ư, đâu có đơn giản như vậy.

“Có thể ngươi không biết, ta chính là muốn thuộc cấp của ngươi biết ngươi đã đi đâu. Không chỉ vậy, còn biết cả ta đi đâu nữa.”

Nụ cười cố hữu nở trên môi, Kim Kibum cúi xuống vác nam nhân kia lên vai, và rồi hướng về phía lương đình ven hồ mà đi tới.

=== end chap 26 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét