4 thg 6, 2013

Bảo vật vô song - Chap 27

Chap 27

Lạnh quá... chỗ nào mà lại lạnh như vậy?

Mùi hương này là...

“Mèo chết, tỉnh dậy cho ta.” 

Một giọng nói độc đoán vang lên bên tai, khẩu khí ra lệnh thật bá đạo. Kim Jaeseop khó nhọc mở mắt, thế nhưng xung quanh lại hoàn toàn tối om, không có chút ánh sáng nào cả. Y chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân cũng đau nhức khó chịu, còn rất lạnh... Cố nghĩ nghĩ một chút, những gì Jaeseop nhớ được là nụ cười tà lãnh của hắn trước khi mọi thứ trở thành một màn đen đặc, như hiện tại. Chẳng lẽ y thực đã chết xuống âm phủ rồi sao?



“Không thể được... ta vẫn còn...”

“Không được cái gì? Ta bảo ngươi dậy ngay, nghe thấy không?! Hay muốn ta xách cổ nhúng xuống hồ mới chịu dậy?”

Hắn nói là làm thật. Liền sau đó Jaeseop cảm thấy càng lạnh hơn, đương nhiên, nước hồ lạnh như băng xộc vào miệng mũi khó chịu không sao tả hết, còn không thở nổi. Cũng may rằng tiết trời Nam Lương hiện tại mới vào đông nên hồ này còn chưa đến mức âm hàn, nhưng cũng đủ khiến đầu óc Jaeseop, dù còn bị Tán Hồn mê dược làm cho mụ mị vẫn phải tỉnh táo hẳn lại. Y chưa chết, hoàn toàn chưa chết, nhưng ở cạnh Kim Kibum còn tệ hơn cả chết. Tên ác nhân đó, hắn đợi cho tới khi Jaeseop vùng vẫy không nổi nữa mới kéo lên, rồi để mặc y ho sù sụ dưới đất, thiếu điều ná thở. Thực là quái vật lãnh huyết mà.

Tỉnh táo lại rồi, điều đầu tiên Jaeseop nhận ra là bản thân đang... không mặc gì. Đúng hơn là, ngoại bào bị lột sạch, chỉ còn lại một tấm sa y mỏng phủ hờ lên người. Y giật mình bật dậy, thế nhưng lại thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi, đặc biệt là hông và thắt lưng. Này... này là... Một cảm giác lành lạnh ẩm ướt từ hạ thân truyền đến. Jaeseop run rẩy đưa tay lần xuống dưới, thực không dám nghĩ tới bản thân vì sao lại thành ra như vậy.

“Ngươi... ngươi...”

“Ta làm sao?”

“Ngươi đã...” – toàn thân Jaeseop run lên vì giận dữ, y lắp bắp một hồi không ra lời. Sau cùng y phải tự trấn an bản thân, không phải đâu, chắc là nhầm lẫn thôi. Tên hạ cấp kia chắc chắn sẽ không... – “Ngươi đã... đã làm gì ta... tại sao ta lại...”

“Ủa, ngươi còn chưa hiểu sao mà phải hỏi?” – Kibum nhẹ nhàng nói, nhưng thanh âm lại độc địa đến đáng sợ – “Không phải chính Kim Lang trung là người gọi ta là yêu tặc đó sao? Yêu tặc nửa đêm đánh ngất người đem tới lương đình bên hồ, còn làm gì khác được chứ?”

Jaeseop cảm thấy như mình vừa rớt xuống vực sâu vạn trượng. So với chuyện này, chết xuống địa ngục còn vạn phần hạnh phúc hơn.

“Tên... tên khốn kiếp... ngươi...”

Jaeseop không nói được hết câu, chỉ cảm thấy nỗi nhục nhã dâng lên nghẹn ứ trong cổ họng. Thân là nam nhân như y lại bị hắn đem ra bỡn cợt, hạ nhục... hắn... một kẻ như hắn...

“Ngươi kinh ngạc gì chứ, chẳng phải ta là yêu tặc sao? Yêu tặc hầu hạ Thiên tử, lại hạ cố tới chăm sóc ngươi, phải cảm tạ ta mới đúng.”

Hắn cười, vẫn một điệu cười ma mị như vậy. Không đổi sắc, không biến âm, nói ra những lời vô xỉ đó, lặp lại từng chữ yêu tặc...

“Nhanh lên đi, yêu tặc ta không có thời gian đâu. Ta còn phải tới chỗ Bệ hạ.”

... giống như đang nhạo báng y.

“Súc sinh!!”

Tay mò được một thanh trúc gãy ở góc đình, Jaeseop điên cuồng vung thanh trúc lên mà đập xuống đầu hắn, sức lực toàn thân theo cơn giận dồn về hay cánh tay, lực đánh thật mạnh. Thế nhưng Kim Kibum chẳng mất chút công sức đã né được đòn tấn công đó. Hắn cười khẩy một tiếng, cổ tay xoay chuyển luồn ra sau lưng Jaeseop, rất nhanh đã điểm toàn bộ đại huyệt trên bả vai và dưới hông y. Lực đạo cánh tay đột nhiên mất sạch, Jaeeop ngã ra, thân thể qua lớp sa y va chạm với nền đất lại càng thêm nhục nhã. Qua một chiêu vừa rồi y đã tự biết bản thân hoàn toàn không có cơ hội, dù vùng vẫy cỡ nào cũng vẫn chịu bị hắn đùa giỡn mà thôi. Vì sao một tên khốn lại mạnh như vậy...

Đột ngột Jaeseop xoay cổ tay, dùng đầu trúc gãy đâm thẳng vào ngực mình.

“Ngươi...!!”

Hành động đó của y Kibum vốn đoán trước được, không có gì khó hiểu, chỉ là hắn không ngờ một văn nhân như y lại quyết liệt đến thế, chẳng nói một câu đã ra tay tự sát. Hắn vội vàng nâng kẻ kia lên kiểm tra hơi thở, hỗn loạn nhưng vẫn còn, mạch cũng chưa tuyệt. Nhẹ thở ra một hơi, hắn liền đưa tay điểm huyệt quanh vết thương cho máu ngừng chảy. Cũng thật may, Jaeseop vốn đã hắn bị điểm huyệt trước đó rồi nên chẳng còn bao nhiêu sức lực, vết thương do thanh trúc đâm vào cũng chỉ sượt qua mà thôi, không vào sâu được. Y ngất đi là do thương tâm quá độ mà thôi.

Biết là Jaeseop không chết, mọi sự bất an của Kibum cũng trôi sạch. Ngược lại, hắn còn cảm thấy cơn giận trở về, mà lại càng giận hơn trước kia. Hắn buông y ra, thanh lãnh cười:

“Ha, cho đáng kiếp ngươi chọc giận bổn thiếu gia. Màn trả thù của ta mới được một nửa, muốn chết không dễ vậy đâu.”

...

Lần thứ hai tỉnh dậy, tâm trí Jaeseop thanh tỉnh hơn trước nhiều. Y mở mắt nhìn ra, lần này thấy được chút ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt lại. Và cả Kim Kibum. Hắn vẫn đang ở đây chưa đi, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, tựa như đang chờ đợi điều gì.

“Kim Kibum.”

Hắn quay lại. Vẻ mặt dưới ánh trăng đổi khác thật nhiều. Thấy Jaeseop chỉ nhìn mình chứ không nói gì, hắn nhíu mày khó chịu, rồi lại nhìn ra cửa sổ. Dường như chờ đợi khiến hắn buồn chán, Kim Kibum khẽ búng ngón tay một cái, con bướm đêm đang bay phía trên đầu hắn đã bị búng rớt xuống. Thế nhưng liền sau đó nó lại vẫy cánh bay lên ngay, hoàn toàn không bị thương tổn. Điều khiển nội lực hoàn mĩ như vậy, Kim Kibum quả thực rất mạnh...

“Ngươi chưa làm gì ta cả, phải không?”

Hắn cười khẩy một tiếng: “Dựa vào đâu ngươi lại nói vậy?”

“Vì ngươi rất mạnh.” – Jaeseop bình tĩnh nói – “Đã mạnh như vậy, cần gì phải đánh thuốc mê ta rồi đem đi. Trực tiếp điểm huyệt sẽ nhanh gọn hơn rất nhiều, và ngươi thừa khả năng làm việc đó.”

“Điểm huyệt với đánh thuốc thì khác gì nhau? Ta điểm thụy huyệt của ngươi thì ngươi cũng bất tỉnh như vậy.”

“Vì sao ngươi cần ta bất tỉnh? Ngươi muốn lăng nhục ta, chẳng phải điểm huyệt cho ta không cử động được, nhưng vẫn còn tri giác, cứ như vậy để ta cảm nhận từng chút một, sống không bằng chết, chẳng phải sẽ hiệu quả hơn sao? Vì ngươi đánh ngất ta, không để ta biết được ngươi đã làm gì, vậy nên ta mới khẳng định ngươi chưa cưỡng bức ta.”

Jaeseop nói từng lời một. Kibum nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt kia một lúc trước còn mờ mịt điên cuồng, giờ đã hoàn toàn thanh sảng, mục quang lóe lên những tia tinh mẫn linh hoạt. Hắn chợt bật cười, giỏi lắm.

“Ta từ đầu tới giờ cũng chưa nói qua đã cưỡng bức ngươi. Chẳng qua là ngươi tự nhận như vậy a.”

“Do ngươi cố tình tạo dựng!” – Jaeseop nghiến răng hận. Nghĩ đến bản thân bị hắn đùa giỡn như con rối, còn bày trò trên người mình, cơn giận này nuốt trôi được sao? – “Nói, ngươi đã làm gì ta?”

“Ngươi thông tuệ như vậy, chút chuyện cỏn con không tự nghĩ được à?” – Hắn cười cười châm chọc, trên tay xoay xoay một vỏ trứng gà đã đập – “Ta chẳng qua chỉ dùng chân tẩm quất cho ngươi một chút. Lòng trắng trứng cũng rất tốt cho da.”

“Tên mặt dày!”

“Suỵt!” – Kibum chợt đưa tay bịt miệng y lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoạn, hạ giọng nói – “Có người đến.”

Jaeseop chăm chú lắng nghe, cũng phát hiện được tiếng người nói chuyện từ xa xa vọng về. Còn nhận ra, đó là thuộc cấp của y. Dường như họ đang từ phía hoàng cung mà tiến về ven hồ, vừa đi vừa bàn luận.

“Jaeseop đại nhân đi lâu quá không quay lại, không biết có xảy ra chuyện gì không.”

“Đại nhân nói ngài đi hít thở chút không khí trong lành, ở gần đây chỉ có hoa viên này. Chúng ta thử tìm xem.”

Hai người họ là đang đi tìm y! Jaeseop cả mừng định lên tiếng gọi, thế nhưng hắn đã nhanh tay điểm Á huyệt của y từ khi nào. Y trợn mắt nhìn hắn, chỉ thấy, nụ cười quái dị khi nãy lại hiện ra trên gương mặt hắn. Nụ cười đó khiến Jaeseop có cảm giác đặc biệt bất an; hắn lại định giở trò gì nữa sao?

“Jaeseop đại nhân thực tình... biết là ngài ấy bất mãn với những kẻ phá hoại kỷ cương, nhưng có cần phản ứng quá lên như vậy không? Bỏ đi giữa yến tiệc của Hoàng thất... nếu có ai biết được rồi bẩm báo lại, ngài ấy bị giáng tội là cái chắc.”

“Vậy nên tìm ngài ấy về nhanh lên, Hoàng thượng sắp ban tiệc thưởng trăng rồi.”

“Mà ta thấy mấy vũ nam của Kim công tử kia cũng đang đi kiếm y, nghe đâu y rời khỏi dạ yến tới hoa viên này được một lúc rồi. Liệu ngươi có nghĩ... y với Jaeseop đại nhân chạm trán nhau rồi không?”

“Mong là không có, hoa viên này rộng mà. Bằng không ta e rằng... Jaeseop đại nhân coi điềm tĩnh vậy mà với một số vấn đề cũng đáng sợ lắm, Kim công tử hắn lại là người của hoàng thượng, nếu thương tổn đến hắn...”

Giọng nói nhỏ dần, tiếng bước chân càng lúc càng xa. Xem chừng họ đã đi về hướng ngược lại. Tới lúc đó Kibum mới phất tay giải huyệt đạo cho Jaeseop. Vừa được tự do, y đã trừng mắt nhìn hắn, cười gằn:

“Ngươi nghĩ có thể giam ta ở đây sao? Có được không vậy, Kim công tử? Ta ít nhất cũng phải qua bảy ngày bảy đêm mới chết đói được, ngươi không phải còn có nhiệm vụ tới hầu Hoàng thượng đó à?”

“Nói cũng phải a, vậy để ta gọi họ lại.”

Kibum nhăn nhở cười, và trước ánh mắt kinh ngạc của Jaeseop, hắn cầm thanh trúc khi nãy ném đánh bõm xuống mặt nước, tiếng động không hề nhỏ chút nào. Dường như hai người kia cũng đã nghe được tiếng động, họ dừng lại, khó hiểu nhìn nhau, sau cùng bước về phía lương đình.

Jaeseop cắn môi nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn thản nhiên như không. Hành động như muốn đùa giỡn trêu ngươi, thực ra hắn muốn gì chứ?

“Thất lễ quá, khi nãy lột đồ của ngươi ta có chút mạnh tay...” – Kibum thản nhiên chìa ra một nùi giẻ, nhìn rất giống ngoại sam của Jaeseop, gương mặt trưng một vẻ tội lỗi rất kịch. Y khi đó mới giật mình nhớ ra, bản thân hầu như đang chẳng mặc gì – “Vốn đã định đi kiếm đồ về trả cho ngươi, không biết ngươi lại không cần sĩ diện như vậy.”

“... Vậy ra chủ đích của ngươi là vậy.” – Jaeseop chợt bật cười. Tính hạ y bằng trò trẻ nít đó sao? – “Xin lỗi đã làm ngươi thất vọng, sĩ diện của ta không rẻ mạt tới mức chỉ đổi ngang một bộ đồ.”

“Vậy sao? Tính mạng cũng không cần luôn phải không?” – Hắn khủng khỉnh cười – “Nhắc lại cho ngươi hay, Hoàng thượng đã đích thân ban rượu cho ta, cùng ta đối ẩm, chuyện đó ai cũng thấy...”

“Đó là vì ngươi ép ngài ấy! Tên yêu tặc nhà ngươi...”

“Ép hay không ta không cần biết, cũng chẳng ai biết được. Chuyện mọi người sẽ biết là bây giờ ta đang ở đây với ngươi. Là có kẻ dám nẫng tay trên Hoàng thượng, mạo phạm danh dự của người, uy nghiêm của Hoàng thất. Lễ bộ Lang trung, tội đó khớp với hình phạt nào?”

... Chết tiệt, tử tội! Jaeseop nghiến răng nhìn Kibum, thì ra hắn đã sắp đặt cái bẫy này từ đầu, có toan tính trước chứ không phải chỉ để chọc tức y cho hả. Màn vũ nghệ đó, cái sự phô trương quá đáng thu hút ánh mắt của chứng nhân, cùng ly rượu kia... Dù rõ ràng là hắn cưỡng từ đoạt lý, nhưng ở tình cảnh này, kẻ yếu thế lại là y.

“Ngươi cho ta là kẻ tham sống sợ chết sao?” – Jaeseop căng giọng nói, gương mặt mười phần thâm trọng. Trái lại, Kim Kibum lại càng tỏ ra đắc ý, hắn thản nhiên nói từng lời một, giọng điệu ma mãnh đến đáng sợ:

“Dù ngươi có coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng sẽ thế nào nếu một văn quan liêm khiết như gương, mới đây vừa dâng sớ đòi chém yêu tặc, vậy mà giờ ngọ ngày mai lại bị chém đầu vì tư thông với yêu tặc đó? Ta cho rằng, câu chuyện thú vị như vậy chắc chắn sẽ được truyền tụng rất lâu rất xa a.”

Nghe đến đây cả người Jaeseop đã run lên vì tức giận. Cái kế hoạch hạ cấp như vậy hắn cũng có thể nghĩ ra... Đúng vậy, chưa kể đến tử tội, nếu bị bắt gặp lúc này thì dù y có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tiếng nhơ. Chết trong nhục nhã, ô danh thiên cổ, là cái chết đáng sợ nhất. Jaeseop cố xua đi cái viễn cảnh kinh khủng đó, y không thể thua hắn ở đây được. Chắc chắn phải có sơ hở nào đó, nghĩ đi, nghĩ đi...!

Chợt trong đầu Jaeseop lóe lên một ý nghĩ, phải rồi! Dù chính bản thân y cảm thấy ý nghĩ đó thật lố bịch, không thể nào... thế nhưng tới giờ thì cách nào cũng phải thử. Y siết chặt hai tay, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh hết mức có thể, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:

“Ngươi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”

“À ha, ngươi lại có phát kiến gì nữa à?” – Kibum khinh khỉnh cười – “Nói xem, vì sao ta lại không để kế hoạch của chính mình diễn ra được?”

“Vì ngươi yêu Hoàng thượng.”

...


“Fuwahahahaha–––––!! Ngươi nói cái gì hoang đường vậy? Sợ chết đến mức quẫn trí nói nhảm rồi sao?”

Hắn ôm bụng cười lăn lộn, tưởng chừng như vừa nghe thấy chuyện hài hước nhất thế gian. Thế nhưng Jaeseop không nao núng. Đúng vậy, nghe thật hoang đường làm sao, một kẻ như hắn lại có thể yêu người nào... thế nhưng y khẳng định đã nhìn thấy một tia bối rối lướt qua trong mắt hắn. Nó biến mất nhanh, gần như không có gì... nhưng đó là lần đầu tiên trong suốt cuộc đấu trí hôm nay, y thấy Kim Kibum tỏ ra bối rối.

“Ta không sợ chết, cũng không nói nhảm.” – Jaeseop bình tĩnh nói, vừa chăm chăm nhìn thẳng vào mắt hắn không rời, cố đọc từng biểu hiện của đối phương. Vẫn là sự cao ngạo kia, nhưng dường như đã có gì đó hãm hắn lại – “Khi nãy ta luận ra ngươi chưa làm gì ta cả, nhưng lại thiếu sót mà không nghĩ tới, vì sao ngươi không làm gì ta? Nếu thực lòng chủ đích của ngươi là hại ta chết trong nhục nhã, chẳng phải tốt nhất vẫn là thực sự cưỡng bức ta, biến giả thành thật ngay từ đầu hay sao? Vì sao phải bày ra nhiều trò như vậy? Là ngươi quá ấu trĩ ngu ngốc không nghĩ đến, là ngươi chỉ biết nói miệng chứ không dám ra tay, hay là ngươi không thể?”

“Ta không thể ư? Ngươi thực sự nghĩ có gì ta không thể làm?” – Hắn chợt cười gằn, ánh mắt đanh lại. Vậy nhưng Jaeseop không hề lùi bước, trái lại, còn càng chắc chắn hơn. Mất bình tĩnh như vậy là bằng chứng cho thấy hắn đang dao động, cũng cho thấy y đang đi đúng đường.

“Đúng hơn là ngươi không thể để người khác... để Hoàng thượng nghe đến chuyện này. Bởi vậy nên mới phải bày trò trá hình để hù ta, căn bản vì ngươi không thể làm thực. Từ đầu đã vậy, bây giờ cũng vậy. Chính ngươi, hơn ai hết, sẽ không để mấy người ngoài kia hay bất cứ ai nhìn thấy ngươi ở cùng ta, nghĩ rằng ngươi đã làm chuyện đáng xấu hổ đó với ta.”

“......”

“Vì vậy ta có thể khẳng định rằng, ngươi từ đầu đã không hề có ý định bức tử ta. Hay ít nhất, bằng cái kế hoạch đê tiện đó. Ngươi chỉ đang muốn uy hiếp ta, dồn ta vào đường cùng để thực hiện mục đích khác mà thôi. Vì ngươi không thể... Vì ngươi yêu Hoàng thượng.”

Kim Kibum im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm y một hồi lâu, nhãn thần cực kỳ phức tạp. Jaeseop nuốt khan một hơi, chờ đợi. Mục quang vẫn chú thẳng vào đôi con ngươi của hắn, dù rằng hiện tại y hầu như không đọc nổi điều gì nữa. Một giọt mồ hôi chậm rãi lăn xuống trên khuôn hàm gồng lên vì căng thẳng, rơi “tách” xuống sàn gỗ. Không gian xung quanh bỗng nhiên lại im ắng đến lạ thường.

Hắn nhất định sẽ biến kế hoạch vào phút chót, vì hắn yêu Hoàng thượng... Cái lý do hết sức hoang tưởng này, ngay cả Jaeseop là người nói ra cũng phải tự cười chính mình, bản thân tin tưởng không quá một phần ngàn. Căn bản chỉ là một cú cược liều, nói ra điều phi lý để khiến hắn phân tâm mà thôi, trúng hay trật đều không quan hệ.

Thời gian trôi qua từng khắc từng khắc, sự chắc chắn của Jaeseop cũng giảm dần theo từng giây từng giây, thế nhưng để đối phó với một kẻ như hắn, y không thể tỏ ra yếu thế được. Ván cược cuối cùng là đây.

Hắn vẫn im lặng... Chẳng nhẽ suy luận của y đã sai rồi sao?


“Sắc bén lắm. Quả nhiên ngươi không phải hạng dễ bị lừa.”

Lời của hắn đột ngột vang lên khiến Jaeseop giật bắn mình, cảm tưởng dây thần kinh toàn thân đang căng ra như dây đàn đều đồng loạt đứt đoạn. Phải mất một giây sau y mới hiểu được hắn vừa nói gì. Vậy tức là...

“Phải, ngươi nói đúng, ta từ đầu vốn không định làm vậy.” – Kibum bình thản nói, ánh mắt cũng trầm lại. Hắn thanh lãnh cười. – “Nhưng cũng sai. Ta không phải không thể làm, chỉ là không muốn làm.”

Kim Kibum ta có gì mà không thể làm cơ chứ?

Chỉ là không muốn thấy tên ngốc đó đau lòng mà thôi...


“Vậy giờ cũng đến lúc ngươi nên lo đường thoát rồi ha? Nếu vậy thì nhanh nhanh lên đi, họ sắp tới rồi kìa.”

Jaeseop không có tâm trạng mà để tâm đến lời nói ngạo mạn kia của hắn. Y âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, sự căng thẳng trong lòng cũng dịu lại. Bây giờ cũng không cần lo về chuyện bị phát hiện nữa, bởi vì chính Kim Kibum sẽ bảo vệ chỗ này khỏi ánh mắt người ngoài. Đã sắp đặt chu toàn như vậy, chuyện này chắc chắn cũng sẽ trót lọt thôi. Chỉ cần hắn muốn làm thì... Dù chỉ mới tiếp xúc với hắn buổi tối hôm nay nhưng Jaeseop lại cảm thấy về một phương diện nào đó, Kim Kibum là kẻ tốt nhất để tin tưởng. Bởi hắn nói cũng không sai, không có chuyện gì hắn không thể làm được.

“Phải rồi, ta cũng nên rút lui thôi ha.”

Hắn cười cười ra vẻ đồng tình, nhưng liền sau đó Jaeseop cảm thấy toàn thân đau buốt, một luồng lực đạo rất lớn đẩy bật y vào tường. Hai cánh tay bị kéo lên quá đầu, nhanh như chớp đã bị cột chặt vào trụ gỗ một cách thô bạo. Cơn đau khiến Jaeseop choáng váng, khi mở mắt ra, liền nhận thấy tấm sa y duy nhất trên người đã ở trong tay hắn từ lúc nào. Và hiện giờ y đang bị điểm huyệt dưới trạng thái không thể nhục nhã hơn.

“Ngươi... ngươi làm trò gì vậy?!” – Jaeseop hạ giọng rít lên.

“Thì tính đường chuồn.” – Hắn nhăn nhở nói. Một tay lật tấm ván bên dưới lương đình ra để lộ một mật đạo khuất dưới đất, tay còn lại vẫy vẫy tấm áo như muốn trêu ngươi – “Tấm áo này là của ta, lấy lại là đương nhiên. Y phục của ngươi ta đã để lại trên sàn đó thôi.”

“Nhưng còn ta?!”

“Ta không nhớ có nói qua là sẽ mang theo ngươi.”

“Ngươi...!” – Jaeseop tức muốn hộc máu đến nơi, nhưng lại tự nhắc bản thân trấn tĩnh lại. Nổi điên bây giờ chỉ càng khiến bản thân trở thành trò tiêu khiển của hắn mà thôi. Y thu hết bình tĩnh mà cười khan một tiếng, nói: “Ngươi không sợ người ta sẽ hỏi ta làm sao lại ở đây như vậy?”

“Và ngươi sẽ nói rằng mình bị tên yêu tặc là ta bắt cóc rồi cưỡng bức sao?”

Chết tiệt!

“Ta... những kẻ ngoài kia đều là bộ thuộc thân thiết của ta! Bọn họ không phải loại đưa chuyện, cũng sẽ không...”

“Ủa, các vị là... thuộc đội cấm vệ phải không? Sao các vị lại ở đây?”

Chợt từ bên ngoài lương đình truyền vào tiếng người rôm rả. Jaeseop giật mình nhìn ra, chỉ thấy ngoài đó đã xuất hiện thêm một toán bốn người người mặc cẩm y từ bao giờ.

“Hoàng thượng ban tiệc thưởng trăng, nhưng lại muốn ra hồ đối ẩm chứ không làm trong đại điện. Vậy nên đội trưởng cử bọn tôi tới trước giám sát. Còn các vị ở đây làm gì?”

“Chúng tôi đang đi tìm Lang trung đại nhân, vừa nghe có tiếng động trong  lương đình kia nên định vào tìm.”

“Vậy à? Vậy để bọn tôi cùng vào luôn.”

“Đa tạ.”


Ở trong đình, Jaeseop nghe đến tái mặt. Cấm vệ quân, còn có, các quan khách tham dự yến tiệc cũng sắp tới đây cả. Đột ngột dời địa điểm như vậy, lẽ nào cũng là... Y vội quay lại nhìn Kibum, chỉ thấy nụ cười đắc ý của hắn càng lúc càng sâu, ánh mắt càng lúc càng ma mị.

“Phải rồi, khi nãy ngươi cũng sai một điều nữa, một điều tối quan trọng.”

Hắn nói, sắc tím quái dị lóe lên trong đôi con ngươi. Giọng điệu ma mị đến lạnh người... 

“Ta không phải người của Hoàng thượng. Mà hắn, Kevin Woo Sung Hyun, là người của Kim Kibum ta.”

...



“Được, ta thua rồi.” – Jaeseop chậm rãi nói. Y cắn môi quay mặt đi nơi khác, thật không muốn phải nhìn vẻ đắc thắng của kẻ kia. Kỳ thực ngay từ đầu kẻ chiến thắng đã là hắn rồi. – “Ngươi không cần phải vờn ta nữa, muốn gì hãy nói ra đi.”

“Nếu ta nói ta thực cứ muốn ngươi như thế này mà bẽ mặt thì sao?”

“Ngươi không phải, nếu vậy ngươi đã chẳng làm tất cả chuyện này để uy hiếp ta.”

“Ngươi có vẻ rất ưa áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác.” – Kibum cười khẩy – “Đừng quên ta là yêu tặc đấy. Cũng chính ngươi nói chứ không ai khác, rằng ta phá hoại kỉ cương, quyến rũ Thiên tử, là một yêu tặc đáng chém ngàn lần.”

“... Ta nói sai rồi.”

Ngươi không phá hoại kỷ cương, vì căn bản ngươi vốn không để kỷ cương vào mắt, cũng chẳng thuộc về thế giới của bọn ta. Không có gì có thể bó buộc được ngươi hết.

Ngươi cũng không quyến rũ Thiên tử, bởi vì... có lẽ ngài bị hấp dẫn bởi ngươi. Bởi sự độc bá của ngươi, tự do của ngươi, không ai có thể sánh được.

Và ngươi càng không phải yêu tặc, mà là Cửu vĩ hồ ly, yêu quái thành tinh ngàn năm có chết vạn lần cũng không đủ!!



“Tốt.”

Nút thắt trên tay Jaeseop bị chém đứt xuống, một kiện sa y phủ lên người, rất nhanh đã thấy mình bị lôi tuột xuống mật thất, các huyệt đạo cũng được đả thôi. Jaeseop trợn mắt nhìn hắn, lần này kinh ngạc còn hơn cả lúc đầu. Hắn... hóa ra chỉ là để bụng lời nói của y thôi sao? Chỉ vì một lời nói...

“Ngươi...”

“Ta cái gì? Ta cứu ngươi rồi, coi như ngươi nợ ta một mạng. Sau này đừng quên trả đó.”

... Chỉ vì một lời nói mà hắn hại y thê thảm đến vậy! Còn nói cái gì ân nhân cứu mạng, hắn... Kim Kibum hắn...

Tên Cửu vĩ hồ nhỏ nhen chết đâm chết chém –––––!!!

...


Cả hai men theo mật đạo dưới sàn mà bước tới, rất nhanh đã rời khỏi lương đình. Mật đạo này vừa ẩm thấp vừa chật hẹp, càng đi càng sâu hút xuống tận đáy hồ, còn phân nhánh phức tạp. Mỗi lần đi qua một nhánh rẽ là một lần Jaeseop kinh ngạc; ở một nơi hoang vắng thế này cũng có cả một mê cung dưới lòng đất vậy sao? Đành rằng kiến trúc Vương cung thực thâm sâu, khó ai hiểu hết được... nhưng tên gia hỏa kia sao lại rành như vậy?! Mật đạo tối mò mà hắn cứ đi phăm phăm như không, còn không thèm dừng lại định hướng tới một lần, chẳng khác nào đang đi dạo trong hoa viên cả.

“Này, thông lộ đây dẫn đến đâu vậy?”

“Chắc là bên kia hồ chăng?”

“Chắc là?!” – Jaeseop giận dữ rít lên, trừng mắt nhìn hắn với vẻ không thể tin được – “Ngươi đi mà không biết mình đi đâu sao? Chúng ta đang ở dưới lòng đất đó, nếu lạc không phải sẽ chết rục xương trong này à?!”

Kibum nhăn nhó quay lại trừng Jaeseop, ánh mắt vừa khó chịu vừa khó hiểu: “Lạc thì ta đục vách thông đường, có gì mà ngươi phải nhặng lên như vậy?”

“Tên điên này, chúng ta đang ở DƯỚI ĐÁY HỒ!”

Bỗng nhiên Kibum dừng lại, một cách hết sức đột ngột. Khiến cho Jaeseop không kịp đề phòng mà va phải hắn một cái mạnh hết sức, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống đất. Jaeseop vừa vội vàng bám vào vách đá vừa ôm trán cau có, vừa tính lên tiếng thóa mạ thì miệng đã bị hắn lấy tay bịt lại.

“Ngươi...”

“Yên lặng.”

Jaeseop ngạc nhiên nhìn Kibum. Qua ánh đuốc mờ mờ phía trên cao, chỉ thấy sắc diện hắn đã thay đổi từ khi nào, trở nên nghiêm túc đến đáng sợ. Một cảm giác nặng nề toát ra từ người hắn, bóng đổ dài trên thạch động bỗng khiến không gian xung quanh đột ngột nín lặng lại. Cảm giác đó cũng lây sang Jaeseop; y không hiểu vì sao bản thân lại tự động làm theo lời hắn, còn bỗng dưng lo sợ mà không rõ nguyên nhân.

Kibum mím môi, tập trung nội lực mà ngưng thần lắng nghe những tiếng động vọng về qua nhiều lớp gỗ đá. Nhỏ thôi, và dù đã đi khá xa rồi nhưng hắn xác thực đã nghe thấy những tiếng động quái lạ đó, phát ra từ lương đình hai người vừa rời khỏi. Tiếng kim loại cắm phập vào vách gỗ, tiếng chất lỏng văng tung trên sàn nhà. Tiếng va chạm rất mạnh. Tiếng kêu nghẹn bị bịt lại. Tiếng bước chân lõm bõm... Và, mùi máu tanh nồng tản vào không gian.

Là tiếng sát thủ giết người.

Không chần chừ một giây, Kibum lập tức xoay người phóng về phía lương đình.



=== end chap 27 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét