20 thg 7, 2013

Bảo vật vô song - Chap 28

Chap 28:


Phải mất một lúc Jaeseop mới bắt kịp được Kibum ở đầu mật đạo, nơi có cánh cửa bẫy sập dẫn lên lương đình. Hắn đột ngột xoay người chạy ngược trở lại như vậy, một câu giải thích cũng không nói, khiến y vừa bực mình vừa cảm thấy bất an đến kỳ lạ. Bởi vì, chỉ trong một khắc đó thôi, cảm giác về Kim Kibum kia đã thay đổi hẳn. Không còn giống tên hỗn đản phá phách lấy đau khổ của người khác làm niềm vui nữa, cũng không phải một kẻ ma mãnh và gian hùng. Một khắc đó thôi, thái độ của hắn, ánh mắt của hắn, ngay cả cái bóng đổ trên sàn nhà... mọi thứ về Kim Kibum bỗng trở nên thâm trọng đến đáng sợ. Là chuyện gì mới có thể khiến một kẻ như hắn phải lộ vẻ nghiêm túc đến vậy?

Khi thoáng thấy nhân ảnh Kim Kibum cách một quãng bên dưới cửa sập, Jaeseop liền hiểu ra căn nguyên. Cũng không khó để biết được chuyện gì đang diễn ra: mùi máu nồng đến khó thở, cùng với giọng nói lạnh người vọng từ lương đình phía trên đã giải thích mọi chuyện.



“Giải quyết chúng thế nào?”

“Vùi xuống đáy hồ, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì. Địa điểm gặp mặt này phải được bảo mật.” – Một giọng nói khác vang lên, khàn khàn, trầm đục, người nói có lẽ là một trung niên nam tử đã ngoại ngũ tuần – “Thật không nghĩ nơi hẻo lánh này lại có người lai vãng. Là sơ suất của ta, đã phiền các hạ động thủ.”

“Không có gì. Dù sao ta cũng được trả công để giết người, giết nhiều thêm một hai mạng cũng vậy.”

Jaeseop trợn mắt ngước nhìn lên, là sát thủ đánh thuê! Vậy, mục tiêu thích sát không lẽ là...

“Tiệc thưởng nguyệt đột nhiên dời địa điểm, ngài có chắc là không phải do y đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta?”

“Không đâu, hiện giờ y còn đang bị một tên kỹ nam quẩn chân, chỉ nhìn qua cũng đủ thấy y mê luyến hắn thế nào. Thậm chí còn tin tưởng hắn đến mức cho cận vệ của mình lui xuống cả, đối với hắn hoàn toàn không một chút đề phòng. Trở ngại lớn nhất là gã Thủ lĩnh cấm vệ đó, giờ đã không còn, vậy chính là thời cơ tốt nhất.”

“Cẩu hoàng đế, ham luyến sắc dục đến mê muội.”

Quả nhiên là Hoàng thượng! Dù lờ mờ đoán trước được rồi, Jaeseop vẫn không khỏi thất kinh khi nghe tên sát thủ khạc ra một câu khinh bỉ kia. Thế nhưng trước khi Jaeseop có bất kỳ phản ứng khinh suất gì thì hắn đã nhanh như cắt điểm toàn bộ huyệt đạo trên người y, khiến y một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Phản ứng thần tốc như vậy, quyết liệt một cách kỳ quái... Jaeseop đảo mắt nhìn về phía Kim Kibum. Chỉ thấy mục quang hắn đanh lại, sát khi tỏa ra dữ dội đến mức khiến y lạnh người. Cũng phải thôi, y chỉ gọi hắn một chữ yêu tặc đã bị quần cho thất điên bát đảo. Một kẻ tự luyến cao ngạo như hắn, hẳn phải cực ghét cái tôi ngất ngưởng của mình bị xúc phạm như vậy...

Cẩu hoàng đế ư? Haha...

Lũ khốn kiếp!

Một ánh kim quang lóe lên trong bóng tối, phản chiếu ánh mắt sắc lạnh của Kibum. Jaeseop nhìn theo tia sáng đó, liền thấy trên tay hắn một thanh nhuyễn kiếm kỳ quặc, lưỡi kiếm phủ trong vàng, nhìn qua thực chẳng khác gì một thứ đồ chơi bóng bẩy. Chợt thấy hắn đưa hai đầu ngón tay lên miệng cắn cho bật máu, rồi cũng hai đầu ngón tay đó, vuốt dọc theo lưỡi kiếm mềm dẻo kia. Máu lan đến đâu kim sắc tan chảy đến đó, để lộ ra thủy quang bén ngọt ghê người, lại càng cứa nhiều máu hơn... Jaeseop rùng mình nhìn lưỡi kiếm nhuốm đỏ kia; thần khí uống máu, lấy sinh mạng làm nền, tà đạo như vậy thực chẳng khác nào loài ma quỷ.

Như vậy, hắn có phải định ra tay triệt hạ sát thủ kia không? Hẳn là vậy rồi, thật tình cờ làm sao khi nơi hắn chọn để trả đũa y cũng lại là địa điểm gặp mặt bí mật của sát thủ, cũng tình cờ rằng chúng sớm không đến, muộn không đến, lại nhằm đúng lúc hắn vừa đi chưa được bao xa. Từ đó về sau kế hoạch ám sát của chúng thế nào, hai người họ đều nghe rõ cả. Jaeseop biết, giờ có thể giải quyết cả tay sát thủ lẫn kẻ chủ mưu trước khi chúng kịp ra tay, thực không còn gì thuận tiện hơn.

Đợi cho hai kẻ phía trên bàn thảo xong xuôi, chuẩn bị rời lương đình, Kibum liền hành động. Huyết sắc nháng lên gương mặt hắn, đột nhiên...

“Chuyện ở Toái Thiên Tư giải quyết sao rồi?” – Hán tử trung niên hạ giọng hỏi – “Các vị đại nhân đang rất tức giận về thất bại ở Lưu Thủy Điện, còn kinh động đến cả ‘người đó’, nếu không sớm tìm ra nguyên nhân, chỉ sợ có biến.”

Huyết Thủy dừng lại giữa không trung, bất động. Kibum siết chặt hai tay, chân mày nhíu sát lại, ngưng thần nghe ngóng.

“Vẫn đang tra xét. Toái Thiên Tư một mực khẳng định rằng họ không nhận được mật khẩn đêm đó, và cả những lệnh thư gửi tới trước đó cũng không. E rằng có thế lực thứ ba đã nhúng tay vào gây rối loạn đường chuyển tin.”

“Tiếp tục điều tra, không được lưu lại bất cứ nguy cơ nào. ‘Lộ phí’ sẽ được đưa tới Phục Hoạt Cốc vào tuần trăng đầu tiên của lễ Di Lan, khi đó chúng ta muốn biết kết quả.”

“Được, ta sẽ hồi báo với các thủ lĩnh.”

...


“Ngươi để chúng đi như vậy?”

Jaeseop lên tiếng hỏi hắn, nhưng kỳ thực trong đầu đã có sẵn câu trả lời. Khi chưa thể lần ra được gốc rễ của sự vụ, rút dây động rừng chỉ khiến kẻ địch cảnh giác thêm mà thôi. Hiển nhiên một kẻ cơ trí như Kim Kibum hẳn phải hiểu được bản thân đang làm gì, và phải làm gì. Hắn trầm ngâm một hồi lâu, ngược lại hỏi:

“Ngươi có nhận ra giọng của ai trong hai kẻ đó không?”

“Không, ta chưa từng gặp qua. Không thuộc hàng thượng quan tham dự triều chính, nhưng cũng chưa thể khẳng định là người ngoài.”

Jaeseop đáp. Ở triều đình Nam Lương, từ hàng lục phẩm trở lên mới được tham dự các buổi thiết triều của Hoàng thượng. Thế nhưng các chức vụ thấp hơn vẫn có thể lưu lại Hoàng cung để trợ giúp thượng quan, và nhân số cũng không ít. Y mới lên kinh, lại chỉ là quan lục phẩm chưa có cân lượng gì, ngoại trừ thượng quan trong triều và Lễ bộ quan nhân, số người y chưa gặp vẫn còn nhiều lắm. Thêm nữa, để biết được nơi hẻo lánh này, ít nhất một trong hai kẻ vừa đi khỏi hẳn phải thông thuộc đường lối Vương cung.

Kibum gật đầu, không hỏi gì thêm. Một giây sau hắn quay lại nhìn Jaeseop, nhãn thần bất chợt thay đổi hẳn, và Jaeseop bỗng có cảm giác nguy hiểm rợn người trong ánh mắt kia. Cái vẻ đắc ý đó chẳng báo trước chuyện gì hay ho hết, và đặc biệt với một kẻ đã ma mãnh thành tinh như Kim Kibum.

Quả nhiên là vậy. Tay chỉ xuống cánh cửa bẫy sập bên dưới, Kibum nói thật nhanh:

“Ngươi quay lại mật hầm, theo hướng Đông Bắc trở về đại yến tiệc, đừng để ai biết ngươi đã ở hoa viên này. Bằng giọng nói ngươi vừa nghe, tìm cho ta kẻ làm tay trong. Sau đó tới Thanh Long cung...” – Hắn rút sợi dây bện bạch kim cột trên đầu xuống đưa cho Jaeseop, để mặc thác tóc đen đổ xõa xuống bên người. Trên sợi dây có đính một miếng thủy châu, mang ấn tín của Sương thành. – “Tìm đến một người gọi là Kẹo Sữa, nói cậu ta lập tức chuẩn bị. Ngươi cũng ở lại bên cạnh cậu ta luôn.”

“Ngươi nghĩ ta là nô bộc đa năng của ngươi chắc?” – Jaeseop nhíu mày. – “Tìm đúng lối trong mê cung địa đạo, xác định một giọng nói trong biển người, ta đâu có khả năng đó.”

Vả lại... cái gì Kẹo Sữa? Hắn tính lấy y làm trò cười sao? Làm gì có ai lại tên như vậy được?

“Ngươi có.” – Kibum phất tay đáp, giọng thản nhiên tựa như chuyện Jaeseop phải nghe theo hắn là tất yếu khỏi cần bàn – “Nhớ phải đưa sợi dây ra trước, nếu không muốn bị chém thành mảnh vụn. Còn nữa, có tìm ra được kẻ giấu mặt kia cũng đừng tự tiện hành động gì cả, tên văn nhược như ngươi tốt nhất cứ ở yên một chỗ thôi.”

“Ngươi không phải...” Không phải vừa sai vặt ta một đống việc, việc nào cũng nguy hiểm chết người được đó sao?!

“Cứ vậy mà hành sự.”

“Khoan... Chết tiệt!”

Ta còn không phải người của ngươi a!

Jaeseop cau có nhìn bóng bạch y trước mặt nháng lên một cái rồi biến mất, một thân phục sức hoa lệ là vậy mà tan vào bóng đêm nhẹ nhàng như không, tựa sương tựa khói... Thực đúng là lẩn nhanh như trạch, còn không cho y kịp nói một lời nào! Dù vậy nhưng Jaeseop cũng hiểu này là chuyện phải làm ngay, không thể chần chừ thêm phút nào nữa. Tự nói với bản thân đây là vì Hoàng thượng, y lập tức mở cửa bẫy sập ra, trở lại địa đạo.

Những chỉ dẫn của Kibum thoạt nghe có vẻ hỗn loạn không ra đầu đuôi, thế nhưng Jaeseop lại hiểu được hết bảy phần hắn sắp làm gì, và muốn y làm gì. Bởi nếu là y cũng sẽ hành động tương tự... hoặc, chí ít là cùng một dạng kết quả. Y có cảm giác khó chịu như hắn luôn đi trước mình một bước vậy, nhưng cùng lúc khóe môi lại vô thức nhếch lên một nụ cười hứng thú. Một kẻ đến chín phần đều là tà ma như hắn lại khiến y có cảm giác trí tuệ tương giao như vậy, còn nghĩ những điều không ai dám nghĩ, làm những việc chẳng ai dám làm, Kim Kibum quả nhiên là một kẻ khó dò. Một kẻ khó dò phiền phức, nhưng thú vị.

Còn rất biết cách sai vặt đúng người.

...


Sau khi kiểm tra danh tính của những cái xác vừa bị vùi xuống lòng hồ, Kibum trầm ngâm nhìn xuống mặt nước sóng sánh dưới chân, biểu tình bất động. Ánh trăng phản chiếu, rọi ra ba thi thể đã cứng lạnh, một cấm vệ, hai quan văn. Là một cấm vệ... Hắn mím chặt môi, quay đi, một vẻ khắc nghiệt hiện lên trong đáy mắt.

Kyoung Jae, người của ngươi...

Hít sâu một hơi, Kibum thi triển khinh công hướng phía Vọng Nguyệt Lâu bên kia hồ mà phóng tới. Nơi Kevin sắp tới, cũng là nơi Kibum bảo cậu tới đợi hắn, xong việc sẽ trở lại. Vì Vọng Nguyệt Lâu thực cao, đêm đến không khí nơi đó thực thoáng đãng trong lành... Không ngờ lại trở thành nơi sát thủ nhắm tới đòi mạng. Kibum cảm thấy máu trong người sôi lên, nhưng hắn biết bản thân phải nhẫn nại mà kiềm chế cơn giận lại. Chuyện ở Lưu Thủy Điện không chừng còn nhiều uẩn khúc, thêm nữa, Toái Thiên Tư, Phục Hoạt Cốc, còn có, những tên đầu sỏ chưa xuất đầu lộ diện. Chưa kể đến dường như cả bọn chúng cũng bị thao túng bởi thế lực thứ ba nào khác. Quá nhiều nút thắt như vậy, nếu bây giờ rút dây động rừng, chắc chắn sẽ hỏng việc.

Vả lại... Kibum khẽ nhếc miệng cười. Muốn cướp người từ tay thủ lĩnh đạo tặc như hắn ư? Dù là một tên thích khách hay trăm gã sát thủ, ngáng đường hắn là điều bất khả.

Đùng!

Một vệt sáng rực rỡ phóng vụt vào không trung, liền sau đó bung tỏa thành hàng ngàn đóa quang hoa chiếu rạng nền trời. Là pháo hoa mừng lễ sinh thần của Hoàng tộc. Cống vật cực phẩm dâng lên từ phiên bang, lưu tinh rải vào nền trời phải mất một tuần hương mới tán hết. Mỗi đại yến tiệc đều có ba đợt pháo như vậy, đợt này tán hết sẽ liền đến đợt kia. Kibum thầm nhẩm tính, này là một. Chiếu theo những gì hắn luận ra từ lời của thích khách, vẫn còn hai đợt pháo nữa mới đến lúc chúng hành động. Cũng còn hai tuần hương cho hắn sắp xếp lại kế hoạch. Vừa đẹp.

Nói đến cướp, phải để đạo tặc làm!


...

Ngân Nguyệt Lầu, cùng với Vọng Tinh Đài, là hai nơi cao nhất của Vương thành. Đúng như tên gọi của nó, đây được coi là nơi gần với màn đêm nhất, đặc biệt là Ngân Nguyệt Lầu. Không giống như Vọng Tinh Đài chỉ có một lầu cao đến chạm nền trời, Ngân Nguyệt Lầu tọa giữa thủy đầm mênh mông của hoa viên phía Đông, là một thủy các rất lớn được xây theo kiến trúc dạng vòm. Đỉnh các không khép kín, toàn bộ không gian cao đến vài chục thước lấy thiên môn chính giữa làm tâm, hành lang từng lầu một lần lượt viền lấy, bao bọc nó trong một khối kiến trúc bán nguyệt hoàn hảo. Thiên môn mở rộng, tựa như nối liền với bầu trời, được thiết kế để đón được trọn vẹn nhất ánh trăng khi bán dạ. Bởi vậy nên, vào những ngày trăng tròn, cỗ nguyệt luân diễm lệ tọa ngay giữa thiên môn, đem ánh sáng dát bạc lên toàn bộ khối kiến trúc trong lòng thủy các. Cái tên Ngân Nguyệt Lầu chính là như vậy.

Tuy diễm lệ là vậy, nhưng cũng như hoa viên phía Đông này, Ngân Nguyệt Lầu gần như đã bỏ hoang từ lâu, nơi nơi vắng vẻ hiu quạnh. Vậy nhưng đêm nay thủy các này lại một lần nữa đón nhận nguồn sinh khí cực thịnh từ Vương cung, chỉ trong hai canh giờ, chính sảnh đã được quét dọn sạch sẽ, bày biện trang hoàng cẩn thận. Hoàng Thượng đột ngột ban tiệc thưởng nguyệt ở nơi đây, sao có thể để nó quá tiêu điều? Dù giá nào cũng không thể. Vậy nên, trước khi vầng trăng đi qua đỉnh các, toàn bộ thị nhân trong cung đã được triệu đến đây để tái sinh Ngân Nguyệt Lầu. Và giờ thì nơi đây đã trở lại diễm lệ như xưa, sẵn sàng chờ đợi cỗ nguyệt quang đem ánh sáng lộng lẫy phủ lên vạn vật.

Kim phát quang tơ phản chiếu lại ánh sáng bạc của trăng, tại chính giữa thiên môn sảnh trở nên rực rỡ đến hư ảo. Mái tóc mang màu ánh sáng của hoàng tộc, luôn khiến chúng nhân ngưỡng vọng. Là sắc màu còn kiều diễm hơn cả nguyệt quang. Bởi vậy, chỉ khi Hoàng đế bước vào chính giữa thiên môn sảnh, tiệc thưởng nguyệt mới thực sự bắt đầu. Bởi vậy mà người ta nói, hoàng tộc Nam Lương với Ngân Nguyệt Lầu luôn gắn kết trong cùng một sự mĩ diễm rạng ngời. Và cũng bởi vậy mà người ta tự hỏi, có thể nào hoàng tộc cũng sẽ cùng tàn lụi với tòa lầu các từng một thời huy hoàng kia chăng? Khi mà hình ảnh của họ trong chúng dân đã chẳng còn bao nhiêu nữa...

Kevin lẳng lặng ngẩng lên nhìn vầng trăng bạc phía trên đầu mình. Đôi đồng tử bỗng trở nên tĩnh lặng và trong suốt một cách nhợt nhạt, ánh nhìn cuốn vào khoảng không. Tựa như mọi chuyển động và âm thanh xung quanh đều trở thành hư vô cả. Tựa như chỉ còn mình cậu đứng ở đây, suy nghĩ trong biển mông lung. Cậu nghĩ về Ngân Nguyệt Lầu này, bất giác thấy thật nực cười. Cái gì là diễm lệ, cái gì là hơn cả nguyệt quang? Ngay cả ánh sáng trăng cũng chỉ là phản chiếu từ quang hoa của kẻ khác, bản thân kỳ thực vốn chẳng có gì, lấy gì để mà tôn vinh, ngưỡng mộ? Dù đẹp cách mấy, cũng chỉ là cái vỏ ngoài hào nhoáng mà thôi... Ánh sáng bạc của trăng, hay kim quang của hoàng tộc, hay... cả chính cậu nữa. Đều như vậy cả.

Bất giác Kevin đưa tay lên chạm vào mái tóc ánh kim của mình, nhưng nơi tay cậu chạm đến không còn là thác quang tơ óng ánh phủ dài đến quá hông nữa. Mà chỉ còn ngắn đến ngang vai, cụt ngủn. Là mái tóc hắn đã cắt của cậu nơi dược đầm, bằng con dao thấm đẫm máu của chính hắn. Đến giờ Kevin vẫn còn nhớ cảm giác ẩm ướt đến đáng sợ đó, khi máu của hắn nhuốm đỏ tóc cậu. Mái tóc kiêu sa của Hoàng tộc. Trong suốt lịch sử Nam Lương quốc, đó là lần đầu tiên có kẻ dám phạm đến mái tóc ấy, mái tóc của quyền lực và sự ràng buộc. Bản thân Kevin, cũng là lần đầu tiên từ khi sinh ra có ai cắt tóc cậu bằng máu mình, lần đầu tiên có người ôm cậu chặt như vậy.

Đuôi tóc lớn lên cùng cậu suốt hai mươi năm, giờ không còn nữa, không hiểu sao lại cảm thấy thật nhẹ nhàng. Dongho vì vậy mà nhăn nhó suốt mấy tuần lễ nhưng lại không làm gì được. Kyoung Jae thì nói với hắn, cắt tóc hoàng tộc là tử tội đó Kim Kibum...

Kevin thoáng nở một mạt cười ôn thuận.



“Hoàng thượng, người đã mệt chưa? Yên Nam Công chúa hồi phủ rồi, chúng ta cũng hồi cung thôi.”

Kyoung Jae nhẹ giọng nói. Đã qua nửa đêm rồi, Ngân Nguyệt Lầu trống trải lại càng lạnh thêm. Kevin tránh ánh nhìn của anh, lắc đầu.

“Không cần. Ta đã nói sẽ đợi ở đây.”

Hắn cũng nói sẽ về đây tìm cậu.

“Phải rồi... Hoàng đế không thể nuốt lời, phải không?” – Eli nhẹ cười. Anh đến bên cạnh Kevin, đem một chén thang nóng đặt vào tay cậu. Đoạn cũng ngồi xuống, bình thản nhìn ra phía đại môn. Một chùm ánh sáng rực rỡ nữa chiếu rọi nền trời, hòa vào ánh sáng trăng. Đợt pháo hoa thứ hai của đêm nay – “... Và hắn cũng vậy.”

Kevin im lặng, rồi bất chợt cậu ngước lên nhìn anh, khẽ hỏi: “Kyoung Jae này, ở cạnh ta... buồn chán lắm phải không?”

“Sao người lại hỏi vậy?”

“Chỉ là...” – Kevin có chút ngập ngừng. Cậu tự hỏi, bản thân hôm nay làm sao rồi. Sao lại có thể suy nghĩ những thứ chuyện như vậy, ngốc nghếch như vậy. Thực đáng xấu hổ... Là vì nụ hôn bất chợt của hắn khi đó ư? Nhưng hắn lại chẳng bận lòng... – “Chỉ là, trước giờ chưa từng thấy Kyoung Jae lại cũng có thể vui vẻ với người khác như vậy.”

Kyoung Jae nhíu mày. Cùng là câu cậu đã hỏi đêm trước đó, nhưng ý tứ lại khác hẳn. Dù có lẽ chính bản thân Kevin cũng không nhận ra, nhưng Kyoung Jae lại biết, Hoàng đế của mình đang nghĩ những gì.

“Vì người là Hoàng thượng.”

“Nhưng hắn không như vậy.”

Phải. Kim Kibum hắn là người duy nhất không nhìn Kevin bằng hai chữ đó. Nhưng nếu vậy thì... hắn nhìn cậu ra sao đây? Có phải sẽ rất chán không... Vẻ hứng thú đặc biệt đó của hắn, bỗng dưng lại khiến Kevin rất sợ.

Hắn đi rồi vẫn chưa quay về...

“Vì đối với người, hắn luôn rất nghiêm túc.” – Kyoung Jae nhẹ giọng đáp – “Chỉ với người hắn mới nghiêm túc như vậy, Hoàng thượng à. Người đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Ừm... ta sẽ cố gắng hơn.”

Kevin khẽ gật đầu. Dường như cậu không phải nói với anh, mà là nói với chính mình. Cố gắng để không khiến hắn buồn chán nữa...

Kyoung Jae nhìn cậu, âm thầm thở dài. Anh biết cậu suy nghĩ khác anh, cũng không hiểu đúng câu nói vừa rồi của anh nữa. Luôn luôn là như vậy, xung quanh Kevin là cả một bức tường thật dày ngăn cách cậu với người ngoài, là những vết thương, và bóng tối sâu đến vô tận. Là vực sâu giam hãm mọi ước vọng của một con người, cũng là sự quật cường vô hình để bảo vệ bản thân. Bởi vì, bước ra ngoài, sẽ lại chịu thương tổn.

Kyoung Jae không biết bóng tối đó là gì, nhưng anh lại biết đây là lần đầu tiên Kevin trở nên “thật” như vậy, cũng yếu đuối như vậy. Là từ khi gặp Kim Kibum. Cũng chỉ mình hắn mới có thể kéo cậu rời khỏi Hoàng cung này, rời khỏi vỏ bọc lãnh cảm kia. Nếu hắn dám biến mất lúc này... Kyoung Jae lẳng lặng siết chặt nắm tay.

Tiếng pháo nổ lại một lần nữa vang lên, kéo theo mọi sự chú ý của bữa tiệc. Cả ngàn ánh mắt hướng về phía thiên môn trên cao, chờ đợi những đóa hoa ánh sáng mĩ lệ sắp nở rộ trên nền trời.

Kim Kibum, nếu ngay bây giờ ngươi không quay lại, ta sẽ nghiền nát ngươi.

Đợt pháo cuối cùng của dạ yến đêm nay, đã bắt đầu.



Kyoung Jae đột ngột cảm thấy một đợt hắc ám khí rất mạnh trỗi dậy từ tứ phương, nhắm vào nơi hai người đang an vị. Nhắm vào Hoàng đế, vào Kevin, đương nhiên. Anh nhíu mày, bàn tay lần xuống nắm lấy chuôi kiếm.

“Jae...”

Kevin đưa mắt nhìn Kyoung Jae. Dù bản thân không có chút võ công, thế nhưng trực giác của một người đã quá quen với việc bị thích sát cho cậu biết nguy hiểm đang tới gần. Chắc chắn không nhầm được. Kyoung Jae gật đầu, đem nội lực trải rộng toàn thân, thập phần cảnh giác. Nếu có chuyện gì sắp xảy ra, thì chỉ trong vòng vài giây nữa thôi.

Đến đi!

“Khách quý của Vương cung, các vị thưởng thức nguyện yến đêm nay đã vừa lòng chứ?”

Đột ngột một giọng trong trẻo mà sung mãn vang lên từ phía cửa Đông, âm vọng trong lòng thủy các. Ánh mắt của khách nhân đổ dồn về phía một thiếu niên vận ngân y vũ phục rực rỡ đang tiến về phía trung tâm, trên tay hai dải lụa lấp lánh ánh bạc hòa vào không gian. Dù trang phục dã thay đổi nhưng nhìn vào gương mặt thiếu niên xinh đẹp như hoa kia, và cả những bước đi nhẹ như gió, không ai không nhận ra đó là một trong những vũ nam được Kim Kibum đưa đến trong yến tiệc.

Vừa trông thấy vũ nam kia bước vào, Kevin đã hít sâu một hơi, bỏ qua cả cảm giác bất an của mình mà đưa mắt ra khắp điện tìm kiếm. Nếu vũ nam của hắn ở đây, vậy thì... Chỉ thấy từ tứ phía lâu môn, từng người từng người trong đoàn vũ nam tiến vào Ngân Nguyệt Lầu, trang phục đều đã đổi thành lam sắc ngân quang, dưới ánh trăng lại càng diễm lệ.

Từ những hướng khác nhau, những vũ nam lần lượt tiếp lời nhau mà nói, thanh âm người nào người nấy nhã nhặn rất hợp tai.

“Hẳn là chưa thể vừa lòng rồi, trăng thanh cảnh đẹp, lòng người đa tình, thiếu đi tiếng đàn điệu vũ thực đáng tiếc làm sao.”

“Có lẽ các vị khách nhân đây cũng chưa quên Bạch hỏa vũ của chúng tôi khi vào tiệc, vậy, phải chăng tàn tiệc cũng nên là chúng tôi hiến kỹ?”

“Cái quái gì...” – Kyoung Jae nhíu chặt hai chân mày, trừng trừng nhìn những vũ nam đang tiến lại phía hai người. Nhưng trong số đó lại không có hắn. Chẳng những không buông lỏng cảnh giác, mà trái lại, anh còn đẩy lưỡi kiếm lên một phân, ánh kim loại lóe lên một cách sắc lạnh. Cấm vệ quân sao có thể không cản những vũ nam này lại chứ? Mệnh lệnh của Kyoung Jae rất rõ ràng, chỉ trừ khi chính Kim Kibum ra mặt...

“Căng thẳng quá đấy, ngài thủ lĩnh cấm vệ.”

Giọng Truyền Âm Nhập Mật của hắn vang vào trong đầu Kyoung Jae. Anh vội ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo tử y từ thiên môn trên cao kia khinh thân phi xuống, màn tóc đen thả xõa hòa vào nền trời. Hắn phóng tới rất nhanh, cho tới khi Kevin cũng nhận ra mà ngước nhìn lên, bóng tử y đã đáp xuống ngay bên cạnh cậu.

“Kibum...?!”

Kevin bụm miệng kêu lên, hai mắt mở lớn nhìn người vừa hạ xuống trước mặt. Thế nhưng Kibum không để cậu nói được lời nào, cũng chẳng đáp lại đã liền vươn tay ra, đem cả thân người Kevin kéo sát vào lòng mình. Dường như hắn đang vội lắm. Tiếng tim đập nhanh hơn, lồng ngực căng ra theo từng hơi thở gấp gáp. Kevin nghe hắn âm thầm thở ra một hơi, và cả cậu cũng vậy.

Kibum về tới rồi.

“Ta sẽ không giết người của ngươi, đừng giết thích khách. Chỗ này giao lại cho ngươi.”

Trong một thoáng hắn nhìn thẳng vào mắt Kyoung Jae, dùng Truyền Âm Nhập Mật mà nói. Giọng điệu gấp nhưng không loạn, trái lại, dù là tâm truyền tâm nhưng quái khí bá đạo vẫn lộ rõ trong từng lời hắn nói, hoàn toàn không có chút hoang mang hay lo sợ gì. Kyoung Jae mỉm cười, rồi cũng như lần trước, anh lùi xuống khỏi “sân khấu” của hắn, cũng là rời khỏi Kevin.

Hắn nhếch môi cười.

“Được Hoàng thượng ân chuẩn, Thủy Nguyệt vũ khúc xin được bắt đầu.”

Một giai điệu u nhã nổi lên trong thủy các, liền sau đó, ngân sắc từng tầng từng tầng đan hòa vào nhau, tinh quang lấp lánh từng dải từng dải trải dài trong ánh sáng bạc. Vũ đạo này còn đẹp hơn khi trước, diễm lệ hơn, cũng hư ảo hơn. Ngân sắc quang hoa bao trùm, ánh sáng phản chiếu ở nơi nơi, Ngân Nguyệt lầu chẳng mấy chốc ngập tràn trong sắc xanh bạc huyền hoặc. Tựa như nguyệt luân trên cao kia đã đáp hạ xuống trần gian này vậy.

Kevin lại một lần nữa cảm thấy như bản thân đang chìm trong biển mộng, trong những xúc cảm mơ hồ không thể gọi tên. Hư ảo quá, mọi thứ đều thật xa vời... duy chỉ có một cảm giác chân thực duy nhất đang hiện hữu bên cậu. Kibum đã ở đây, đã trở về, và đang ôm cậu trong tay. Hắn đang ôm cậu, rất chặt.

Có thể không...? Một kẻ như ta liệu cũng có thể...

Kevin ngập ngừng, rồi vòng tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn. Bỗng nhiên một cảm giác kỳ lạ lướt qua tay cậu.

“Kibum...?!”

...

Trong toàn bộ những kẻ có mặt tại Ngân Nguyệt Lầu, chỉ có mình Kyoung Jae là không nhìn lên chính điện. Quang hoa của màn pháo duy trì được trong vòng một tuần hương, và Ngân Nguyệt vũ khúc cũng vậy. Đó là thời điểm duy nhất mặt trăng ngụ giữa đỉnh Ngân Nguyệt Lầu; khi quang hoa tắt đi, ánh sáng trăng cũng chuyển dời, và tiệc thưởng nguyệt chính thức kết thúc. Bởi vậy mà Kyoung Jae càng không rảnh để thưởng thức vũ đạo kia. Anh có một tuần hương để huy động cấm vệ quân, bố trí tiềm phục, và cả điều tra nội bộ. Bởi lẽ, mật hiệu hắn để lại đã quá rõ ràng.

“Thủ lĩnh, có mật báo.”

Phó đội trưởng đội Cấm vệ nói nhỏ vào tai Kyoung Jae, giọng điệu kích động. Kyoung Jae quay đầu lại, chỉ thấy phó đội trưởng của mình thường ngày ôn hòa giờ lại để lộ một tia căm giận trong ánh mắt.

“Đã phát hiện người của chúng ta bị hạ thủ ở lương đình bên hồ. Người của chúng ta hồi đáp, kẻ hạ thủ là Kim Kibum.”

...

Chợt một hồi trống dậy lên trong thủy các, kèm theo tiết tấu vũ đạo được đẩy nhanh đến chóng mặt, ngân sắc bao trùm không gian. Một tuần hương vừa vặn cháy hết, Ngân Nguyệt vũ khúc đã đi đến hồi cuối của mình. Và dường như điệu kết của vũ khúc này cũng giống với Bạch Hỏa vũ khi trước, bởi vậy không ai ngạc nhiên khi hai chục dải ngân quan đồng loạt vút lên không trung, đan vào nhau, tựa như những nấc thang ánh sáng vươn tới tận vầng trăng trên đỉnh thiên môn. Cũng chẳng ai thất kinh khi sau đó Hoàng đế cùng tử y nam nhân biến mất khỏi tầm mắt.

Thế nhưng khi vũ khúc đã hoàn thành cũng không thấy hai người xuất hiện trở lại. Đột ngột một dải lụa bạc thật lớn từ đỉnh thiên môn thả xuống, trục bạc chạm tới tận sàn. Trên đó là tám chữ rất lớn, ghi:

“Phong nguyệt thưởng trọn, xuân mộng chi thời.”

Ý tứ chính là, ta đã đem Hoàng đế của các người về tẩm cung!

“Thủ lĩnh, hắn đã...!!”

Kyoung Jae giữ chặt tay phó đội trưởng của mình, không cho cậu ta nhúc nhích nửa phân. Đồng thời cũng hướng về phía thiên môn, thận trọng quan sát từng chút một. Huyết mạch nơi thái dương căng ra, đôi con ngươi nâu xám mở rộng; dù là thiên môn cao đến mấy chục thước cũng không có bất cứ thứ gì lọt khỏi mắt anh.


“Kẻ phản bội ư?”

Kibum bật cười khi nghe câu hỏi của Kyoung Jae, tựa như anh vừa nói điều gì ngu ngốc lắm. Hắn giễu cợt hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải giúp người khác thanh trừ kẻ phản bội? Hắn muốn phản ai thì phản, chỉ cần tuân phục ta, giết đi chẳng phải mất một nhân lực sao?”

“Đã có thể phản chủ cũ, cũng có thể phản ngươi.” – Kyoung Jae nhíu mày nói.

“Ta tự biết kẻ nào có thể dùng được, và dùng tới bao giờ thì phải trừ bỏ.” – Hắn thanh lãnh cười. – “Vả lại, tuyệt không xen vào chuyện thanh lý môn hộ của kẻ khác, đó là nguyên tắc của Sương thành chúng ta.”


Hắn nói, sẽ không giết người của anh. Nhưng vì sao phải giết chứ?

Vì có nội gián trong Cấm vệ quân.

Thấy rồi!

Vẫn không rời mắt khỏi chuyển động mình vừa bắt được kia, Kyoung Jae lẳng lặng cười, đoạn buông một câu dứt khoát: “Hành sự.”



Trong khi mọi sự chú ý đều tập trung tại đỉnh thiên môn, thì ở dưới Ngân Nguyệt Lầu, đoàn vũ nam đã lẳng lặng rút vào bóng tối tự bao giờ. Từ bát vị môn, mười hai ngân y nam nhân tách ra, vô thanh vô tức rời khỏi khu thủy các.

Là mười hai người.

Ngay khi vừa khuất khỏi tầm nhìn, thân ảnh của họ cũng nhanh như chớp biến mất.

....

.


“Ưm, Kibum...”

Hắn một tay bịt miệng cậu, một tay đưa lên môi “suỵt” nhẹ một tiếng. Kevin nheo mắt nhìn hắn; kỳ thực bịt miệng rồi cũng đâu cần ra dấu im lặng như vậy nữa. Nhưng đó không phải điều cậu cần lo bây giờ. Quay đầu nhìn về phía Ngân Nguyệt Lầu, dù đã ở khá xa nhưng cậu vẫn thấy được những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên đỉnh thiên môn, tám phần đều là đội Cấm vệ của Kyoung Jae. Và có lẽ, cả những kẻ khác nữa. Những kẻ mang theo hùng tâm, dã chí gửi vào một chữ “sát” bén lòng, gửi vào đêm trăng tĩnh lặng. Vầng trăng tròn vành vạnh ngự trên cao kia, đem ánh sáng bạc lạnh lùng chiếu rọi tất cả, tựa như đang hờ hững chiêm nghiệm cảnh chém giết của thế gian.

Những gì đang diễn ra trên đỉnh thiên môn, đối với Kevin vừa xa lại vừa gần. Kevin biết mục tiêu của thích khách luôn chỉ có một. Nhưng ngay lúc này xung quanh cậu lại hoàn toàn yên tĩnh, dù là vài tiếng đao kiếm cũng không có mảy may. Thậm chí một chút cảm giác nguy hiểm cũng không có, bởi lẽ, bằng xảo thuật của mình, Kibum đã hoàn toàn đưa cậu ra xa khỏi tầm nhắm của sát thủ. Chẳng ai ngờ được hoàng đế của họ lại đang mặc vũ y, cùng đoàn vũ kỹ luồn ra khỏi cửa như một... tên trộm. Bởi vậy mà từ lúc rời khỏi Ngân Nguyệt Lâu, hai người hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào.

Dù vậy nhưng Kibum vẫn đang phóng đi rất nhanh, hắn thi triển khinh công chạy một mạch trong hắc lâm tới hơn nửa canh giờ. Chỉ tới khi thực sự rời khỏi phạm vi ngàn dặm của hoa viên phía Đông, thực sự cảm thấy không còn nguy hiểm nữa, Kibum mới nới lỏng tay ra, đồng thời cũng bước chậm lại.

Kevin nhắm nghiền hai mắt, chỉ thấy đầu quay mòng mòng, lồng ngực đau thắt lại. Bộ pháp mạnh mẽ bất thường này của hắn đã chấn động đến khí tức của cậu, dù chưa đến mức gây tổn thương nhưng thể trạng cũng khó mà chịu nổi. Bờ môi tím ngắt mím chặt lại ngăn không cho tiếng thở dốc vuột ra, Kevin sợ hắn sẽ nghe thấy mất. Thế nhưng vì vậy mà càng khó điều hòa nhịp thở hơn.

Một bàn tay nhẹ áp vào hậu tâm Kevin, từ từ vận lực giúp cậu điều tức trở lại. Giọng nói lành lạnh của hắn theo làn gió đêm tĩnh lặng mà truyền vào.

“Thả lỏng.” – Kibum chậm rãi nói, giọng điệu vừa như ra lệnh vừa thoáng chút quan hoài. Tay còn lại của hắn đưa lên chặn ngang miệng Kevin, không cho cậu ngậm chặt miệng lại nữa. Kevin chống lại không nổi, cảm giác được ngón tay hắn chặn trong khoang miệng mình khiến gò má cậu nóng ran lên. – “Còn kìm giữ hơi thở nữa ngươi sẽ bất tỉnh mất. Ta không muốn mang một cái bị vô tri giác chạy lui chạy dọc đâu.”

“Xin... xin lỗi.”

Kibum nhíu mày quay đi, ngón tay rút khỏi miệng cậu. Dường như Kevin nghe hắn nói gì đó, nhưng lại quá nhỏ để có thể hiểu được. Gì đó giống như “Không phải ngươi, là ta...”

Cậu thoáng mỉm cười.

“Không sao rồi chứ?”

“Ừm.” – Kevin gật đầu. Nhìn đến vũ phục của hai người, cậu liền vui vẻ nói – “Kibum này, vừa rồi ngươi diễn cũng tuyệt quá.”

“Ngươi thích không? Để ta bảo tụi Vĩnh Hằng Hỏa Hoa đó dạy cho ngươi. Nếu là ngươi nhất định sẽ rất đẹp.”

Kibum thoải mái đáp, một lời của hắn thế nhưng lại khiến hai gò má Kevin càng đỏ lợi hại. Cậu vội lúng túng chuyển chủ đề, tự nói với bản thân, hắn chỉ là cao hứng vậy thôi... Vả lại, giờ cũng không phải lúc nghĩ ngợi lung tung như vậy.

Qua vai Kibum, Kevin đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, nhưng không nhận ra được đây là chỗ nào trong Vương cung. Dường như cả hai đã đi khá xa về hướng Đông Bắc, tức là ngược lại với Đế Vương cung của cậu. Kevin liền hỏi:

“Chúng ta đang đi đâu đây, Kibum?”

“Bắc môn Hoàng thành.”

“Bắc môn ư?” – Kevin ngạc nhiên nhìn hắn – “Sao phải đi xa vậy? Chẳng phải Kyoung Jae đã giải quyết thích khách rồi sao?”

“Ta nói Kyoung Jae đừng giết thích khách, đám nội gián của chúng cũng không phải một lúc mà tra ra được. Vả lại, ngồi đợi kẻ địch tới tấn công không phải phong cách của Sương thành chúng ta.” – Kibum đáp. Chợt một vẻ quỷ quyệt hiện lên trong mắt hắn, khóe miệng hắn nhếch cao – “Quan trọng hơn, đừng quên vốn chúng ta cũng có một lịch trình sẵn rồi.”

“Sao cơ? Vậy...”

“Chúng ta sẽ rời khỏi Vương cung ngay đêm nay.”

Cái gì?!

Kevin còn chưa kịp lên tiếng thì đột ngột một ánh kim loại sắc ngọt lóe lên từ mạn phải của hai người, liền sau đó cậu cảm thấy bản thân bị giật một cái, đã thấy Kibum đem mình phóng vụt lên phía trước năm dặm. Chân vừa chạm đất đã phải tiếp tục né tránh những vòng kiếm quang truy kích sau lưng, chiêu số vừa nhanh vừa mạnh, bức hắn phải liên tiếp thối lui. Thế nhưng thật kỳ lạ. Toàn bộ kiếm chiêu phát ra đều là sát thức, vậy mà lại không mang sát khí, chỉ như đang thăm dò... Và toàn bộ đều nhắm vào hắn.

“... Jae?”

Kibum nghiến răng, cười gằn: “Ngươi đang làm trò gì vậy, thủ lĩnh Cấm vệ?”

Đúng vâyh, kẻ tấn công là Kim Kyoung Jae. Vậy nhưng anh không đáp lại hắn ngay, nhãn quang dò xét bao trùm lấy từng cử chỉ của hắn, sắc bén đến lạnh người. Phải qua vài chiêu giao thủ nữa Kyoung Jae mới ngừng lại, song kiếm tra vào vỏ, cũng đột ngột hệt như lúc xuất ra. Nét căng thẳng trên gương mặt biến mất, thay vào đó là một vẻ khó chịu xen lẫn ngao ngán hiện lên trên một cái nhíu mày. Kevin thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Cái đó ta phải hỏi ngươi mới đúng. Ngươi làm bộ nhảy lên đỉnh thiên môn, kỳ thực lại luồn xuống phía dưới, vậy là sao?”

“Thật ra Jae à...”

“Ngươi hẳn quên mất ta là ai rồi.” – Kibum phất tay chặn lời Kevin lại. – “Cướp trước khi bị cướp, không phải ngươi cũng đồng ý như vậy rồi sao?”

“Ta không nhớ có nói ngươi có thể lừa cả ta mà đưa Hoàng thượng đi.”

Cố tình trưng ra hai màn biểu diễn tương tự nhau, là xảo thuật đánh lừa cảm giác của quan khách, khiến bất cứ ai dù tinh ý thế nào cũng sẽ nghĩ hắn đã thoát ly bằng lối thiên môn. Cả việc hắn nhất mực đòi phải dời tiệc thưởng nguyệt ra Ngân Nguyệt Lầu, là để hạ nhân trong cung được phái tới đó cả, hành tung của hắn sẽ không có cơ bại lộ... Để đối phó với thích khách rất tốt, thế nhưng này là hắn đã lên kế hoạch từ đầu, mười phần hết chín vốn là để qua mặt kẻ bảo hộ là anh!

“Ta đưa hắn đi đâu cũng không cần hỏi ngươi.” – Hắn tà tà cười, trên môi lộ ra một vẻ thỏa mãn không che đậy. – “Ngươi nên nhớ điều này, ngài thủ lĩnh Cấm vệ à. Ta là đạo tặc. Đạo tặc không bao giờ diễn một trò hai lần đâu.”

“... Ngươi thật là một kẻ phiền nhiễu.” Kyoung Jae ngao ngán thở dài.

“Kẻ phiền nhiễu là ngươi mới đúng. Ngươi quậy ầm ỹ nãy giờ, hẳn là giải quyết xong cả rồi?”

Kibum nhướn mày hỏi ngược lại. Kỳ thực, dù Kyoung Jae có là một kẻ đáng ghét hắn dứt mãi không ra đi chăng nữa thì sự thật anh hành sự cẩn thận và chắc chắn bao nhiêu, tâm cơ linh mẫn thế nào, hắn không cần hỏi cũng đã biết câu trả lời. Kẻ được phái đến lương đình bên hồ là hai, nhưng bị giết chỉ có một. Thích khách thân phận bí hiểm, phải được xử lý đặc biệt. Dù rằng Kibum chẳng cho Kyoung Jae một chút thông tin nào, nhưng hắn tin anh nhất định sẽ giải quyết gọn ghẽ mọi chuyện. Bởi, chính Kyoung Jae là người đã bảo vệ Kevin suốt bao năm nay, cũng là người cậu tin tưởng hơn bất cứ ai khác.

Quả nhiên anh gật đầu, đáp:

“Nội gián trong Cấm vệ quân, ta đã giải quyết. Thích khách cũng theo ý ngươi, chỉ đánh thương chứ không giết, đã xác định được hành tung. Hiện giờ phó đội trưởng của ta đang bám theo hắn. Nhưng, Kim Kibum này...”

“Chuyện gì?” – Hắn nhíu mày – “Có phải lý do ngươi vung kiếm thăm dò ta lúc đầu không? ”

Kevin lo lắng ngước nhìn Kyoung Jae. Đúng vậy, còn một điểm khúc mắc trong thái độ của Kyoung Jae khi đó. Nếu chỉ bực bội với Kibum, thì dù có bực cỡ nào, nếu Kevin còn ở trong tầm ảnh hưởng, chắc chắn Kyoung Jae sẽ không làm bất cứ điều gì tắc trách như tấn công hắn.

“Phải. Nhưng ta đã xác định được rồi.” – Kyoung Jae nhẹ mỉm cười. Toàn bộ những đường kiếm của anh đều là nhắm vào hắn, nhưng đối tượng thanh Huyết Thủy bảo vệ hầu hết đều là Kevin... – “Ngươi mới là Kim Kibum.”

“Cái gì?” – Hắn khó hiểu nhìn anh. Chỉ thấy Kyoung Jae mím môi, gương mặt thoáng lộ một vẻ khắc nghiệt. Anh chậm rãi nói:

“Kibum, chính mắt ta đã nhìn thấy ‘ngươi’ giết người của ta.”

...

“Sao cơ?” – Kevin kinh ngạc kêu lên, liền sao đó vội vàng lắc đầu – “Không thể nào, Kibum ở cạnh ta suốt từ lúc đó đến giờ mà, sao có thể...”

“Phải, và Kyoung Jae hắn cũng nói ta mới chính là Kim Kibum.” – Hắn trầm giọng nói. Ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia nộ khí dữ dội – “Vậy tức là, có kẻ giả mạo ta.”

“Đúng vậy.” – Anh gật đầu – “Và sau khi dụ ta đến đây, hắn dường như đã hướng về phía Thanh Long cung. Ngươi có manh mối gì không?”

Kibum nhíu mày, Thanh Long cung ư...?

Kim Jaeseop đang ở đó!


=== end chap 28 ===


1 nhận xét:

  1. wa~~~~ hok chịu đau đang xem hay mà TT^TT!!!!
    cố lên nga~~~ ra chap càng sớm càng tốt *chọt kiến tự kỉ*

    Trả lờiXóa