25 thg 7, 2013

Bảo vật vô song - Chap 29

Chap 29:


“Ngươi quay lại mật hầm, theo hướng Đông Bắc trở về đại yến tiệc. Bằng giọng nói ngươi vừa nghe, tìm cho ta kẻ làm tay trong. Sau đó tới Thanh Long cung, tìm đến một người gọi là Kẹo Sữa. Sau đó hãy ở lại bên cạnh cậu ta.”



Jaeseop bước dọc con hành lang tối om dẫn tới Thanh Long cung, vừa đi vừa cau có rủa thầm cái tên ôn thần chết dịch đã khiến y sống dở chết dở đó. Tên khốn vô sỉ, không những không có chút hổ thẹn nào mà trái lại, còn cư nhiên sai sử y như vậy. Y còn đang bị thương a! Còn đã bị hắn giã cho một trận, giờ xương cốt toàn thân như muốn nứt ra từng mảnh, Kim Jaeseop y là quan văn chứ không phải võ tướng mà một ngày có thể bươn trải ngàn dặm như vậy! Hỗn đản, thật vô nhân tính mà.

Trong đầu mang đầy những oán niệm như vậy, Thanh Long cung đã ở trước mắt từ lúc nào. Bên trong im lìm tối om, chỉ có cặp đuốc chạm rồng trước đại môn là vẫn còn cháy rực. Cũng hầu như không có bóng người. Phải thôi, hạ nhân trong cung đã bị triệu đi hết cả, mỗi nơi chỉ để lại một hai người. Thanh Long cung rộng lớn cũng vậy. Jaeseop ngước lên nhìn tấm biển khắc kim tự một lần nữa, rồi mới bước lên bậc tam cấp mà tiến vào.

Cầm lấy một bên vòng cổng, Jaeseop còn đang nghĩ làm thế nào để tìm người trong cả cái biệt viện mênh mông không bóng người này thì bất chợt, một giọng nói vang lên ngay sau lưng khiến y giật bắn mình. Giọng nói của một thanh niên nam tử, nhỏ đến khó nghe:

“Quan nhân, ngài tìm ai?”

Jaeseop quay phắt lại, liền thấy trước mắt một bóng đen cao lớn đổ trùm lên người mình. Là một nam nhân khá vạm vỡ, với đôi cánh tay rắn chắc như thép nguội và một thể hình nam tính mười phần, nhìn qua sừng sững và vững vàng như một quả núi nhỏ. Ấy vậy nhưng lại có thể tới sau lưng Jaeseop âm thầm như vậy, hoàn toàn vô ảnh vô thanh, thực quỷ dị đến hù chết người. Thế nhưng Jaeseop lại không tin quỷ thần, dù có đang ở giữa đêm hôm vắng vẻ gặp chuyện cổ quái cũng không kinh sợ mảy may, dám quỷ gặp y còn phải dạt đi vài phần. Vả lại, nam nhân kia thấy y quay phắt lại như vậy liền lùi lại phía sau vài bước nhỏ, bộ dạng e dè, nếu có là quỷ thực cũng sẽ là một con quỷ nhát gan.

Qua ánh lửa sau lưng, Jaeseop nheo mắt nhìn kỹ lại nam nhân này, nhưng vì khuất bóng nên chỉ lờ mờ thấy được cậu ta mặc y phục của lính gác cổng. Y hỏi:

“Ngươi là người của Thanh Long cung ư?”

“Ph... Phải.”

Cậu ta lý nhí đáp. Nghe vậy Jaeseop liền thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên: “Tốt quá! Vậy hẳn ngươi biết hết những người trong phủ này ha? Kim Kibum đã về qua đây chưa?”

Dường như bị sự hưng phấn của y dọa cho sợ hãi, nam nhân kia luống cuống lùi thêm vài bước nữa, vội vàng gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc, không dám ngẩng lên nhìn y lần nào. Trông dáng điệu co cụm cực kỳ không thích hợp với thân thể cường tráng kia, Jaeseop cười thầm, thì ra là một tên nhãi gan bé to con. Những tên như vậy thật khiến người ta nổi hứng muốn bắt nạt không thôi. Cậu ta càng lùi lại Jaeseop càng hăng hái tiến tới, y cười cười đưa tay chụp lấy vai cậu ta kéo trở lại phía đại môn, giả giọng khó chịu mà rằng:

“Coi nào, ngươi không phải lính gác của Thanh Long cung ư, thái độ như vậy là sao hả? Ta là khách đó, ngươi định bỏ khách đứng chơ vơ ngoài cổng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này sao? Hay người của Thanh Long cung có truyền thống tiếp đãi khách như vậy?”

“Kh... Không phải...” – Nam nhân kia lắp bắp đáp, vội vàng xua tay, vô tình hất tay y ra khỏi vai mình. Jaeseop trừng mắt nạt nộ:

“Chứ không thì là gì? Ngươi còn dám hất tay ta ra đó thôi, còn nói không phải đuổi khách? Hay ta phải đợi ngươi đá khỏi cửa rồi nói tiễn khách đây?”

“Đừng đi! Ta... thuộc hạ... ta không có ý...”

Mắt thấy Jaeseop tỏ vẻ tức giận, nam nhân kia liền luống cuống chụp tay y lại, ánh mắt lộ ra một vẻ hoảng sợ đến đáng thương. Cử chỉ đó của cậu ta khiến Jaeseop thích thú; một kẻ dễ bắt nạt thế này là lần đầu tiên y được gặp, thực quá sức thú vị. Phải ở Thanh Long cung phục dịch tên quái gở kia quả thực lãng phí, nếu y có thể nẫng được từ tay hắn ta...

“Được a, nhưng ngươi phải đưa ta đi một vòng Thanh Long cung này, sau đó là thăm thú Vương thành trong vòng một tháng, được không? Cũng vừa hay ta đang cần người hướng dẫn, ngươi ở trong cung lâu chắc chắn biết nhiều hơn ta.”

“Sao... sao lại...”

“Sao trăng gì nữa, ngươi lại muốn đuổi khách hả? Vậy ta đi.”

“Không được!” – Nam nhân đáng thương khổ sở giữ chặt tay Jaeseop lại – “Ý ta là... được, ta sẽ làm theo ý ngài.”

“Ngoan lắm!” – Jaeseop thỏa mãn bật cười, làm bộ vươn tay xoa xoa đầu cậu. Và rồi đắc ý nhìn cậu ta đỏ bừng mặt mà không dám tránh đi, đầu cúi thấp đến mức trông như sắp gục mặt xuống sàn đến nơi. Được bắt nạt một người như vậy khiến cho nỗi căm tức bị Kibum khi dễ vơi đi quá nửa, tâm trạng thoải mái, khi ấy Jaeseop mới trở lại việc chính của mình – “Ngươi tên gì?”

“Hoon Min... Yeo Hoon Min.”

“Được, Hoon Min, giờ ta muốn tìm một người. Ngươi có biết ai ở Thanh Long cung tên là... ờ, Kẹo Sữa gì đó không?”

Vừa nghe cái tên đó Hoon Min đã giật mình một cái rất khẽ, dáo dác nhìn ra xung quanh rồi lại nhìn Jaeseop. Thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình có vẻ kì dị, y cũng hơi ngượng một chút, vội xua tay nói:

“Không phải ta có ý trêu chọc gì ngươi đâu, ta cũng biết làm gì có ai tên quái gở vậy...” – Gì vậy? Vẻ mặt khổ sở như vậy là sao?! – “Ngươi không biết cũng không sao hết! Ta nghĩ chắc là biệt danh... suy cho cùng thì, từ miệng tên quái đản đó không có gì là không thể cả, tên trùm mang người khác ra đùa giỡn đó!”

“Tên quái đản...?”

“Là Kim Kibum!” – Jaeseop bực bội nói, nghĩ đến hắn y lại thấy sôi máu. Quăng cho y một cái tên không ra tên, sai sử y làm này làm nọ, giờ thì chính bản thân lại lẩn mất dạng! Kẻ hắn muốn tìm Jaeseop đã tìm được, cái tên đang ở trong tay, dù không ai biết việc này nhưng cứ lẩn quẩn ở đây cũng không phải ý hay. Y liền quay gót, tiến nhanh về phía Thanh Long cung – “Thôi được, ta mỏi chân rồi, vào trong rồi tính.”

“Khoan đã, ta––––”

“Kẹo Sữa.”

Chợt một tiếng gọi vang lên từ phía sau, âm điệu lạnh lùng. Jaeseop liền quay đầu lại, qua khóe mắt y thấy Hoon Min cũng làm như vậy, và y có cảm giác vẻ nhút nhát của cậu ta còn tăng gấp đôi khi nghe thấy tiếng gọi kia. Cũng phải thôi, tiếng gọi của tên hung thần ác nhân đó, ai mà không nhận ra cho được. Kẻ vừa lên tiếng chính là Kim Kibum.

Hắn gọi Kẹo Sữa, nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ, vậy không lẽ...

“Thiếu chủ.”

Hoon Min khuỵu một gối xuống đất, hữu quyền đặt tại trước ngực, hướng về phía hắn hành lễ. Tuy phong thái có hơi kỳ lạ nhưng đúng là nghi thức gianh hồ, thuộc cấp đối với chủ nhân. Vừa thấy vậy Jaeseop liền hiểu ra ngay, chẳng trách vì sao khi nãy Hoon Min buột miệng xưng “thuộc hạ”. Kẻ được gọi Kẹo Sữa kia là cậu ta, và cậu ta là người của hắn. Quả nhiên, Vương cung thâm sâu khó dò, nội gián cũng không chỉ có đôi ba tên...

Jaeseop nhíu mày nhìn về phía cái bóng của Kim Kibum. Một kẻ vừa nửa canh trước còn vội vàng lao tới chỗ Hoàng thượng như vậy, giờ có thể bình thản thế sao?

Chỉ thấy hắn khẽ cười, tay chỉ vào y, thản nhiên nói:

“Giết hắn.”


...


“Cái gì? Ngươi để một kẻ không biết võ công đi làm những chuyện như vậy?!”

Kyoung Jae trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt lộ vẻ bất bình thấy rõ. Sau lưng họ khung cảnh xoay chuyển vù vù, cả hai đều đang thi triển khinh công phóng hết tốc lực, cùng với Kevin hướng về Thanh Long cung.

“Là bất đắc dĩ. Nếu không hành động ngay, khi tiệc thưởng nguyệt tàn rồi, cơ hội tìm được kẻ chủ mưu sẽ rất thấp. Ta còn phải đối phó với thích khách, đâu thể phân thân được. Vả lại, ta đã theo dõi Kim Jaeseop ba ngày nay, cũng chỉ có hắn mới làm được những chuyện đó.”

“Nhưng dù gì cũng quá bất cẩn rồi.”

Kibum nhíu mày, hắn đương nhiên biết điều đó. Thế nhưng khi ấy quả thực ngoài việc sử dụng Jaeseop ra, hắn không nghĩ được cách nào khác nữa. Chết tiệt! Phải chi có Kẹo Chanh của hắn ở đây thì mọi chuyện đã không phiền nhiễu thế này, và hắn cũng không dính vào mấy thứ âm mưu phức tạp kia.

Thế nhưng, phát hiện ra manh mối hành thích lớn như vậy, đối với hắn là may hay không may? Hắn muốn gì chứ, thong dong đưa Kevin đi chơi mà không biết chút gì về những nguy hiểm xung quanh cậu? Đương nhiên là không rồi... Kibum cảm nhận được hai bàn tay Kevin vô thức níu lấy ngực áo hắn, thân thể co lại khe khẽ run lên. Suốt từ lúc nghe về kẻ nội gián, Kevin đã không nói một lời nào.

Ghì chặt hơn vòng tay quanh người Kevin, hắn bình tĩnh nói:

“Sẽ không sao đâu.”

“Nhưng Kim Lang Trung...”

“Ta bảo hắn sẽ không sao.” – Kibum nhếch môi nói. Hai người họ đã quá coi thường hắn rồi. Kẻ làm đạo tặc, quan trọng nhất chính là phải biết vạch trước đường chuồn. – “Ta đã đưa cho hắn ‘bùa hộ mạng’ rồi.”

“Bùa hộ mạng?”

“Phải.”

Hắn cười. Đúng vậy, ‘bùa hộ mạng’ hắn giao cho Jaeseop gồm có, thứ nhất là mảnh ngọc mang tín phong của thủ lĩnh Sương thành...




“Ngươi không phải Kim Kibum.” – Jaeseop thận trọng lùi xa khỏi cả gã mang nhân dạng Kim Kibum, lẫn Yeo Hoon Min kẻ được gọi là Kẹo Sữa. Y không nói được Yeo Hoon Min có phải người hắn muốn y tìm đến hay không, nhưng có thể chắc chắn rằng kẻ đứng đằng kia, dù cùng một gương mặt, cùng một giọng nói, cũng không phải tên hỗn đản đã hành y suốt cả tối này. Y cười. – “Giết ta ư? Sợ rằng hắn còn chưa lợi dụng ta, chưa thu lợi ích, sẽ không để ta chết dễ vậy đâu.”

“Nực cười, một kẻ như ngươi thì có thể lợi dụng được gì?” – Kim Kibum giả mạo cười gằn, rồi quay sang Hoon Min – “Kẹo Sữa, giết hắn nhanh cho ta.”

Đầu óc Jaeseop suy tính thật nhanh. Yeo Hoon Min có phải người của tên giả mạo kia không, hay là người của Kim Kibum thực? Nếu cậu ta là thích khách thì khỏi bàn rồi, y có dùng cách nào cũng thoát không dược. Nhưng có vẻ không phải vậy. Jaeseop cẩn thận quan sát Hoon Min, nếu cậu ta thực sự là thuộc hạ của kẻ giả mạo, hẳn đã không do dự giết y tại chỗ rồi, kẻ giả mạo cũng không cần phải ra lệnh dưới lốt Kim Kibum thế kia. Cậu ta quả thực đang hoang mang... Trong một thoáng đó Hoon Min cũng vô tình đưa mắt sang nhìn y, thần thái lộ ra một vẻ kỳ lạ. Giống như không đành lòng... Jaeseop khẽ cười; dưới trướng Kim Kibum lại có kẻ thật thà như vậy sao?

“Hạ màn kịch của ngươi đi, Kim Kibum đã đưa cho ta thứ này.” – Y rút từ trong tụ y ra sợi dây có đính miếng thủy châu. Ánh sáng xanh bạc của nó phản chiếu màu của nước, dưới ánh trăng sáng lên một sắc trong suốt và sâu thẳm đến tận cùng. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Jaeseop đã biết đây là viên bảo thạch cực kỳ quý hiếm, ngàn năm có một. Người có thể dị dung, nhưng ánh sáng tuyệt không thể làm giả.

Chẳng ngờ kẻ giả mạo kia chậm rãi đưa tay lên rút nhẹ, suối tóc tuột xuống, trên tay hắn lấp lánh ánh xanh bạc sáng trong. Không thể nhầm lẫn, là cùng một loại với viên thủy châu y đang cầm. Jaeseop sững lại, chỉ thấy tiếu dung tà lãnh trên gương mặt Kim Kibum giả mạo càng lúc càng sâu. Hắn cười khẩy:

“Ngươi còn giãy chết đến khi nào nữa? Nhanh nhanh chịu chết đi.”

Chết tiệt, không phải hắn, nhưng giọng nói đó, gương mặt đó, nói ra những lời như vậy nghe còn đáng ghét hơn bình thường gấp vạn lần! Jaeseop thầm nguyền rủa Kim Kibum, là Kim Kibum thật, lại đưa cho hắn thứ vô dụng như vậy. Giờ thì sinh cơ của y còn chưa được đến một phần, nhưng kể cả vậy...

“Kẹo Sữa, nếu ngươi không giết hắn thì ta giết.”

Và tấm bùa hộ mạng thứ hai...

Yeo Hoon Min mím môi, rồi gật đầu. Tuốt thanh liễu kiếm từ bên hông ra, cậu ta không nhìn Jaeseop, chỉ quăng mình phóng thẳng vào y, kiếm quang từ trên bổ xuống...

... là “Kẹo Sữa”!

... và chặn đứng quả phi chùy lao đến trước ngực Jaeseop. Chỉ nghe “Choang” một tiếng thật lớn, quả phi chùy đúc bằng huyền thiếc đã bị xẻ làm hai nửa, mảnh vụn gim chặt xuống nền gạch đá. Bằng một chiêu cầm nã thực nhanh, Hoon Min đã đưa Jaeseop về phía sau lưng mình, thanh liễu kiếm hoành ngang tạo thành một rào bảo hộ. Jaeseop kinh ngạc nhìn cậu, và có vẻ cả kẻ giả mạo kia cũng vậy. Hắn gầm gừ:

“Ngươi đang làm gì vậy, Kẹo Sữa?”

“Thiếu chủ sẽ không tùy tiện nói... cái tên đó... cho người ngoài. Tên của chúng ta là tuyệt mật, chỉ có minh hữu mới được biết từ ngài.” – Hoon Min trầm giọng đáp. Giọng cậu không lớn nhưng nghe thật vững vàng, đã không còn chút e dè ngập ngừng nào khi nãy cả. Kiếm siết trên tay, thân mang thế thủ, dường như trong thoáng chốc Yeo Hoon Min đã thành một người khác hẳn. Và, một sự tin tưởng tuyệt đối dậy lên trên đôi con ngươi. – “Vậy nên ta cũng không thể để minh hữu của ngài chết trước mặt ta.”

“Ta đang đứng trước mặt ngươi đây. Ngươi nghĩ ta không biết mình đang làm gì sao?”

Hắn lạnh lùng cười, sát khí tỏa ra cũng đồng dạng như vậy. Khiến cho Jaeseop dù mạnh miệng nói cũng phải thầm đánh giá lại, Kim Kibum trước mặt kia có thực là giả mạo không? Suy cho cùng, y chỉ mới tiếp xúc với hắn chưa đầy vài canh giờ, vậy nên kết luận kia cũng là dựa vào những suy luận lý tính mơ hồ nhất, tám phần chỉ như đang bịp người. Rằng Kim Kibum nếu muốn bắt được thích khách thì phải sử dụng thông tin của y, và rằng nếu hắn muốn giết y đã chẳng đợi tới bây giờ hay sai sử y đi nhận mặt kẻ địch... Chỉ trừ khi, Kim Kibum từ đầu đã là thích khách. Nhưng đó lại thuộc vào hai phần cảm tính còn lại.

Jaeseop ngước nhìn sang phía Hoon Min, vậy nhưng cậu ta cũng không cho y một câu trả lời nào để bổ khuyết cho những phép toán rời rạc kia. Chỉ có một vẻ kiêu hãnh đơn thuần nhất, cũng vững vàng nhất.

“Thiếu chủ không giết người ngài công nhận.”

Công nhận... ta ư?

Kim Kibum hắn...

“Ta không biết vì sao thiếu chủ lại đổi ý... nhưng nếu người này đã biết cái tên đó, nhất định là người thiếu chủ muốn ta bảo vệ.”

Hoon Min chậm rãi nói. Một câu nghiêm nghị đó của cậu ta khiến Jaeseop suýt chút nữa phải bật cười, gì chứ, tới giờ tên ngốc kia vẫn tin kẻ trước mặt là Kim Kibum sao? Cậu ta nghĩ đó là thiếu chủ của mình, nhưng lại vẫn kháng lệnh vì cái lý do thật thà đến máy móc như vậy. Thảo nào Kim Kibum một mực nói y phải tìm được ‘Kẹo Sữa’, “và hắn nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”

Ngươi đã tính đến cả trường hợp này rồi sao, Kim Kibum?

Cả ngươi, cả hắn... đều thực thú vị.

.
.


“Kim Jaeseop!”

Nghe tiếng gọi từ đằng xa vọng lại, Jaeseop liền ngẩng đầu nhìn về phía sau, vừa vặn trông thấy hai bóng đen đang phóng về phía mình. Chính xác là ba, nhờ ánh trăng mà y nhận ra được một người vận sắc phục của Thủ lĩnh Cấm vệ cùng  Kim Kibum hắn, với thứ vũ y quái gở như lúc đầu. Và còn một nam nhân khác hắn đang ôm trên tay. Dù cả thân mình thanh mảnh khuất sau tấm tử sắc trường bào, mái tóc kim quang cũng bị che đi, nhưng không khó để Jaeseop đoán ra nam nhân nằm trong sự bảo hộ tuyệt đối kia là ai. Người duy nhất khiến Kim Kibum trở nên nghiêm túc, chính là Hoàng thượng.

Trông thấy cảnh thiên tử cao quý bị vác như bao gạo bay đến chỗ mình như vậy khiến Jaeseop không khỏi giật mình thất kinh, cơn giận về sự vô pháp vô thiên của hắn mới tạm lắng xuống chưa quá một canh giờ đã lại bùng lên trong bụng. Nhưng cũng cùng lúc đó, y nghe thấy giọng của Hoon Min truyền vào trong đầu, và cảm giác về người bên cạnh lập tức biến mất.

“Nói với thiếu chủ dùm ta: Cẩn thận.”

Jaeseop gật đầu, dù biết Hoon Min đã ẩn thân rồi. Phải ha, là nội gián làm sao có thể xuất đầu lộ diện trước mặt thủ lĩnh Cấm vệ được. Và, sau những chuyện quái dị tối nay, một từ ‘cẩn thận’ dù áp lên bất cứ ai cũng không thừa chút nào.

Chỉ trong giây lát, Kim Kibum đã đáp xuống trước mặt Jaeseop, theo sau là Thủ lĩnh Cấm vệ Kim Kyoung Jae. Và quả nhiên người hắn đưa theo là Hoàng thượng. Jaeseop liền quỳ xuống hành lễ với người, dù rằng như vậy cũng là đang hướng về phía Kim Kibum. Thầm rủa hắn không biết tự trọng, thản nhiên nhận một lạy của hắn như vậy!

“Tham kiến Hoàng thượng.”

“Không cần đa lễ như vậy.” – Kevin nhỏ nhẹ nói, có chút bối rối vì Jaeseop lại nhận ra mình trong bộ dạng thế này. Cậu lo lắng nhìn người trước mặt mà hỏi – “Khanh không sao chứ?”

“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần không sao... nhờ diễm phúc của tên hỗn đản nào đó nên vẫn không sao hết!”

“Ta thấy ngươi vẫn còn lớn lối vậy là không sao rồi.”

Kibum cười khẩy. Jaeseop trừng mắt liếc xéo về phía hắn, tự hỏi, gã quái nhân này không  có chút hổ thẹn nào sao? Vừa rồi nếu không phải có Hoon Min bảo hộ y... Vậy mà đúng như y nghĩ, dù phóng ngược trở lại đây nhưng hắn hoàn toàn không tỏ vẻ lo lắng hay bất an gì, chỉ đảo mắt quan sát một lượt như để kiểm chứng mà thôi. Và rồi hỏi:

“Ngươi tới đây có gặp kẻ nào không?”

Jaeseop biết hắn không hỏi về Yeo Hoon Min; cái bộ dạng tự phụ đáng ghét kia, hẳn hắn biết Kẹo Sữa của hắn nhất định đã ở đây rồi. Vẫn một vẻ tự tin đến ngạo mạn đó, hay Jaeseop phải nói là, tuyệt đối tin tưởng.

Y nhíu mày, gật đầu: “Có, hắn đòi giết ta.”

“Hắn ta trông thế nào?”

“Bản mặt đáng ghét giống hệt ngươi.”

“Ồ, xin lỗi nhé.” – Kibum bật cười châm chọc, nhưng liền nghiêm túc trở lại ngay. Cũng không phải chuyện có thể đùa giỡn gì – “Vậy giờ hắn đâu rồi?”

“Đã đi rồi. Hắn nhờ ta gửi lời chào tới thiếu chủ Sương thành...” – Jaeseop ngừng lại một giây, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn – “Là ngươi.”

Sương thành ư...?
Tòa thành phủ sương trong truyền thuyết... thực sự có thật sao?

Jaeseop thận trọng quan sát Kim Kibum. Cái tên Sương thành, không ai tại Nam Lương quốc chưa từng nghe qua, không ai không lớn lên bằng những câu chuyện truyền miệng về nó, như một thứ cổ tích kỳ diệu. Giờ một kẻ được gọi là thiếu chủ của tòa thành huyễn hoặc đó lại xuất hiện ngay trước mặt y, nghe ra thực hoang đường. Thế nhưng cả Thủ lĩnh Cấm vệ lẫn Hoàng thượng đều chỉ lo lắng chứ không ngạc nhiên, thái độ của họ đã thay hắn trả lời Jaeseop rồi. Bản thân Kim Kibum lại hoàn toàn không để tâm đến ý thăm dò của Jaeseop, cũng không đáp lời y, chỉ càng lúc càng trở nên thâm trầm. Khó hiểu, cũng giống hệt như nụ cười quái dị của tên giả mạo kia trước khi bỏ đi vậy.

“Hắn đi rồi” ư...?
Là bỏ đi, chứ không phải bỏ chạy. Càng không có dấu vết của giao tranh.

“Ngươi nói hắn giống ta?” Là dị dung thuật sao?

“Không chỉ là giống...” – Jaeseop nheo mày. Y hồi tưởng lại một khắc trước, khi Kim Kibum giả còn đứng trước mặt. Gương mặt đó, sát khí đó, nụ cười đó... – “Trong một thoáng ta thực sự đã nghĩ đó là ngươi.”

Kibum đưa mắt về phía Kyoung Jae, nhãn quang chạm nhau, anh liền gật đầu xác nhận. Ánh mắt ấy khiến hắn nhớ lại thái độ kỳ lạ của anh vừa nãy, quả thực giống như đã tin hắn là sát thủ hết sáu phần. Dù chỉ mới tiếp xúc với Jaeseop nhưng hắn nhận biết được nam nhân này có trí nhớ cùng tư duy phân tích siêu việt, từ giọng nói, cử chỉ, hành vi, có thể lập tức xác nhận một người giữa ngàn người. Một kẻ thiên về lý tính nhiều như vậy, dù là giữa đêm hôm thế này cũng ít có khả năng nhận nhầm người.

Còn Kyoung Jae lại càng không thể, chẳng những đã giáp mặt hắn cả tháng nay (đúng hơn là kè kè Kevin không lúc nào rời), lại có cảm quan của một cao thủ chuyên tu nội lực, thông qua khí tức mà nhận biết đối thủ. Thêm tính cách thận trọng của anh, sự cảnh giác anh luôn mang để có thể bảo hộ người khác, Kibum thực không nghĩ Kyoung Jae có thể bị kẻ khác gạt. Dĩ nhiên, cả Kyoung Jae lẫn Jaeseop đều không ai bị gạt, nhưng để một trong hai người phải hồ nghi dù chỉ một thoáng, cũng thực quá nguy hiểm rồi.

“Có thể là người thân nào đó của ngươi không?”

“Ta chỉ có một anh trai, nhưng gã ca ca lười nhác đó cả chục năm rồi chưa rời khỏi Sương thành, y mà nổi hứng chạy tới tận đây thì chắc lão thiên gia cũng phải ngã lộn xuống mặt đất.” – Kibum nhăn nhó nói. Hyung Jun ở nhà càng nhiều thì hắn càng phải giáp mặt nhiều, mà việc ca ca vô dụng của hắn làm giỏi nhất chính là quản thúc kẻ làm đệ đệ này. – “Vả lại, chúng ta là đạo tặc, không phải sát thủ.”

Hắn đanh giọng. Nghĩ tới chuyện kẻ nào dám nghi ngờ hắn như vậy, nghi ngờ hắn là sát thủ tới ám sát Kevin, dù chỉ một giây... Bỗng một vòng tay nhẹ nhàng vươn lên ôm lấy vai hắn, cảm giác ôn nhu như nước khẽ cọ vào bên cổ. Hắn giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kevin đang nhìn hắn, ánh mắt trong suốt ngập lo âu.

Bàn tay cậu qua lớp vũ y mỏng manh áp vào người hắn, thật lạnh. Cái lạnh đó khiến Kibum nhíu mày, hắn gỡ tay cậu xuống khỏi vai mình mà kéo ra sau lưng, vùi vào trong một cái siết tay thật chặt. Cũng bình ổn lại tâm tư mình. Kibum chợt bật cười, này thật chẳng giống hắn chút nào. Kẻ đang bất an là ai chứ, vậy mà giờ hắn còn để Kevin phải an ủi sao?

“Thôi quên đi, kẻ đi thì cũng đã đi rồi. Hắn muốn giả dạng ai ta không quan tâm.” – Kbum lấy lại tông giọng thường ngày của hắn, cười tà. Cũng liền phất tay kéo Kevin quay đi, sải bước quay lại con đường hắn vừa tiến đến – “Giờ còn việc quan trọng hơn phải làm, cứ nấn ná ở đây trời cũng sáng luôn mất.”

“Cái gì? Khoan, Kim Kibum! Giữa đêm rồi ngươi còn định đi đâu?”

“Thì ta rời khỏi Vương cung, đúng nguyện vọng của ngươi đó còn gì.” – Hắn cười cười đáp. – “Lang Trung đại nhân tìm mọi cách đuổi tên phá hoại kỷ cương là ta khỏi đây, giờ đã lại hối tiếc rồi sao?”

“Ngươi hoang tưởng sao? Ý ta là, ngươi đưa Hoàng thượng đi đâu vậy?!” Đế vương cung ở hướng ngược lại kia mà!

“Chậc, cũng không làm khác được.” – Kyoung Jae vỗ vai Jaeseop tỏ vẻ thông cảm, rồi lập tức phóng theo Kibum hướng về Bắc môn. – “Còn hơn để hắn lại gây chuyện nữa. Tên quái đản đó muốn làm gì thì không ai cản được đâu.”

“Ngươi cũng thức thời hơn rồi đó, thủ lĩnh Cấm vệ.” – Kibum nhếch mép cười.

“Nói về ngoan cố cứng đầu...”

Bất chợt Kyoung Jae làm một cử động mạnh, anh nắm chặt lấy vỏ kiếm của mình mà xoay tít trong tay. Tiếng nhuyễn tơ đột ngột bị kéo căng búng vào không khí, liền kéo theo một tiếng la thất thanh vang lên từ trên bờ tường Thanh Long cung. Kyoung Jae lạng người một cái, vừa vặn đỡ được Trấn Bắc Vương gia lăn như gà con xuống khỏi tường thành.

“... Có người cũng không chịu thua ngươi đâu.”

“Dongho?!” – Kevin kinh ngạc kêu lên khi thấy hoàng đệ của cậu không hiểu sao lại xuất hiện ở chỗ này. Không phải thằng nhóc đã về phủ trước cả khi tiệc thưởng nguyệt bắt đầu rồi sao?! – “Sao đệ lại... giờ này đệ còn ra đây làm gì?”

Dongho thổi phì cọng tóc ra khỏi miệng mình, vừa định thần lại liền giận giữ trừng mắt về phía Kevin, đáp: “Vậy chứ hoàng huynh giờ này còn rời cung thì sao? Huynh đi chơi không gọi đệ đi cùng, giờ còn dám nói?!”

“Ta đâu có đi chơi, nguy hiểm như vậy...” Đệ không thấy đám sát thủ vừa nãy hả?

“Ta mặc kệ, không biết! Ta nhất định không ở lại trong cung!”

Kevin nghe hoàng đệ nhà mình nói vậy cũng hết cách, cậu biết Kyoung Jae nói hoàn toàn đúng, về ngoan cố cứng đầu thì Dongho có thể so bì với bất cứ ai. Cậu đành đưa mắt sang cầu cứu Kibum, nhưng dường như hắn không có ý định ngăn cậu nhóc lại.

“Chậc, lại thêm một cái đuôi nữa đi theo ăn bám.” – Hắn nói một cách châm chọc, dù làm bộ nhăn nhó nhưng một vẻ hưng phấn tràn đầy lại giãn ra trên cái nhếch môi quen thuộc – “Tiểu tử, kỹ năng theo dõi của ngươi tiến bộ rồi đó, có điều phục sức ngươi vận gây tiếng động rõ quá, túi hương nồng quá. Còn phải học hỏi nhiều.”

“Còn không phải vì nguyên một tháng canh chừng ngươi sao?! Ta là Vương gia, không phải đạo tặc, sao phải luyện kỹ năng theo dõi với ẩn thân chứ!”

“Nãy giờ ngươi rình mò bọn ta, thật không hổ danh Vương gia cao quý nha. Muốn bám đuôi thì bám, nhưng đừng mong ta sẽ nuôi báo cô tên tiểu tử nhà ngươi.”

“Ngươi... Ta không khiến ngươi nuôi!”

Dongho, như mọi khi, chưa nói được quá ba câu đã bị chọc cho đỏ mặt tía tai, uất ức nghẹn họng không làm được gì, còn Kibum cũng trở về với vẻ tự đắc cao ngạo vốn có của hắn. Thấy lại nụ cười phóng túng của hắn khiến Kevin cũng bình tâm hơn, phải như vậy, Kim Kibum mà cậu biết luôn rất ngạo nghễ, rất tự do, luôn mang sinh đạo của loài dã điêu ngàn đời không bị trói buộc. Nhìn vẻ bất an của hắn khiến cậu sợ. Nhìn hắn bị cuốn vào vòng xoáy ấy, cậu lại càng sợ hơn. Hắn không thể, không được, không nên... vì chuyện của cậu mà đánh mất đi vẻ khoái hoạt của mình.

Cậu muốn Kibum mãi mãi, mãi mãi giữ được sự tự do như vậy.

...

“Khoan đã, Kim Kibum, vậy còn...!”

“Đừng nói ở đây!”

Trong đầu Jaeseop chợt vang lên giọng của hắn, âm điệu mạnh đến mức khiến hai tai y ong lên, vẻ khó chịu lộ rõ trên gương mặt cũng phải thay bằng một ánh nhìn sững sờ. Dù không học võ y cũng biết đó là Truyền Âm Nhập Mật, là lời hắn đang nói trực tiếp với y ngay lúc này. Vậy mà trái ngược hẳn với bộ dạng ngông cuồng không biết trời đất kia, một câu vừa rồi của hắn lại thật thâm trọng. Hắn biết Jaeseop muốn nói gì, và bản thân hắn cũng đang hoàn toàn nghiêm túc.

Đừng nói ở đây ư? Là hắn sợ có tai mắt, hay...

“Chuyện ở trong cung giao lại cho ngươi.”

Kibum bình tĩnh nói, giọng điệu đã không còn lạnh lẽo như vừa rồi nữa. Phải rồi, dường như mối quan tâm lúc này của hắn, hơn cả chuyện thích khách, lại là tâm trạng của một người. Ý nghĩ kỳ lạ này khiến Jaeseop ngẩn ra mất một giây, rồi bất chợt bật cười tự giễu. Nghĩ đến hắn lại có thể bảo hộ một ai chu toàn đến vậy...

“Có người nhờ ta nhắn lại cho ngươi, cẩn thận!”

Kibum gật đầu, cười khẽ. Kẹo Sữa nhất định sẽ bảo hộ được cho Jaeseop thôi. Trong cung như vậy chắc cũng tạm ổn rồi, hắn chẳng thể phân thân làm nhiều việc một lúc được. Và nếu muốn biết về thân phận của kẻ giả mạo kia, cách tốt nhất là tìm được Kẹo Chanh. Còn có, Toái Thiên Tư, lễ Di Lan, Phục Hoạt Cốc...

“Kevin, ngươi có muốn lên phía Bắc chơi một chuyến không? Ta nghe nói Hồ đào tửu ở nơi đó rất tuyệt.”

“Gì? Ngươi hóa ra lại là tên sâu rượu sao?” – Dongho hung hăng chen vào. Và cả giọng trầm trầm vô thưởng vô phạt, theo ý hắn là vô vị, của Kyoung Jae điềm tĩnh vọng lên:

“Rượu không tốt cho sức khỏe của hoàng thượng.”

“Ta không có hỏi các ngươi.” – Kibum phẩy tay, đôi mắt liễu trừng lên nhìn Kevin với một vẻ nạt nộ – “Ngươi rốt cuộc có biết uống rượu hay không?”

“Có... có chút chút...”

“Được, vậy lên phương Bắc thôi!”

... Và cả, một chuyến du ngoạn rất đáng mong chờ của bản thiếu chủ nữa a!


=== end chap 29 ===

2 nhận xét:

  1. Oa~~~ thik fic của bạn lắm lắm lun >_< iu kemaru quá ik mau ra chap mới nha !!!

    Trả lờiXóa
  2. ss xin đừng drop fic ạ. Mong chap mới của ss từng ngày **chấm nước mắt**

    Trả lờiXóa