15 thg 11, 2013

[Transfic] [LOTR] Just Deserts - Part 1

Just Deserts
Author: Jedi Sapphire

Translator: Mya
Beta Reader: Lonely Leaf
Rating: T
Category: Humor/Friendship
Summary: Legolas bị thương trở về. Thranduil cùng Aragorn ra ngoài trả thù cho cậu.
Status: 3 chapters - Complete



Part 1: Săn lùng


“Giữ lấy cậu ấy, đức vua.”

Thranduil hướng về phía y sư gật một cái cộc lốc, ghì chặt vòng tay đang ôm lấy con trai. Đáp lại, Legolas yếu ớt siết nhẹ tay cha mình.

“Đừng lo lắng như vậy, Ada.” Cậu thì thầm. “Con sẽ không sao đâu.”

Thranduil cố nặn ra một nụ cười.

“Ta biết con sẽ không sao, tiểu tiên của ta. Với tư cách là vua của con, ta lệnh cho con phải không sao.” Ngài liếc nhanh về phía y sư, trước khi cúi đầu xuống nhỏ nhẹ nói bên tai con trai mình. “Dũng cảm lên, vì ta, tithen pen. Sẽ đau đấy.”

*Tithen pen: bé con

Legolas gật đầu, gắng gượng nhích sát vào lòng cha hơn. Thranduil một lần nữa ngẩng lên nhìn y sư của mình. “Feredir – nhanh lên.”

Feredir thả mình xuống chiếc ghế bên cạnh Legolas, thận trọng nắm lấy đuôi mũi tên xuyên thấu vai chàng trai trẻ. Vị y sư xử lý miệng vết thương nhẹ nhàng hết mức có thể, cho tới khi đầu tên rời khỏi vị trí xương cốt. Và rồi, bằng một động tác dứt khoát, đẩy nó ra thật nhanh. Legolas đau đớn ghị chặt lấy tay Thranduil, cực lực cắn môi đè xuống một tiếng rên trong cổ họng. Vị Vua tộc tiên hôn lên mái đầu hoàng kim ướt nhợp một cách vỗ về, gương mặt ngài giờ trắng bệch còn hơn cả chính con trai mình nữa.

“Được rồi, mọi chuyện qua rồi.” Feredir nhẹ giọng trấn an, rút phần còn lại của mũi tên ra. Vị y sư nhanh chóng khâu lại miệng vết thương một cách thuần thục, để yên cho Legolas, giờ đã nửa tỉnh nửa mê, ngả đầu vào vai cha mình và lẩm bẩm vài câu rời rạc khó hiểu.

“Yên nào.” Thranduil khẽ thì thầm. Chẳng bận tâm tới máu trên vai con trai đang thấm đỏ cả y phục mình, ngài ôm Legolas vào sâu hơn. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nhìn Feredir chăm sóc vết thương cho Legolas, lại nhìn con trai đang lịm đi dưới tay mình, bóng tối bao phủ đôi con ngươi của vị Vua tộc tiên càng lúc càng dày đặc. Ngay khi mảnh băng cuối cùng được cài chặt và vị y sư bắt đầu rót ra một ly thuốc ngủ, Thranduil nhẹ siết lấy Legolas một lần cuối, trước khi dứt khoát đứng dậy, rời khỏi căn phòng.

Ada?” Legolas lập tức trở nên cảnh giác. “Người định đi đâu...”

*Ada: cha

“Ta có một vài chuyện cần được giải quyết, penneth.” Thranduil đáp, giọng không giấu nổi thứ cảm xúc cuồn cuộn đằng sau. Một tay đặt lên chuôi gươm, chủ ý của ngài giờ đã rõ như ban ngày. “Đừng bận tâm. Ta sẽ quay lại ngay thôi.”

*Penneth: nhóc con

Ada!” Legolas gắng gượng rời giường, nhưng lại bị Feredir giữ chặt xuống. “Ada, đừng – Estel, ngăn người lại!” Cậu khẩn thiết quay sang người con trai nãy giờ vẫn đang theo dõi mọi chuyện trong im lặng, gấp gáp nói. “Không, khoan đã – người sẽ không nghe anh đâu. Tìm Ngài Arbellason. Ông ấy sẽ tới đây trong...”

*Estel: Tên khác của Aragorn, nghĩa là “hi vọng”

“Tôi sẽ lo chuyện này.” Vị Vua của Gondor bình tĩnh đáp, tới bên giường Legolas mà vỗ nhẹ lên vai bạn mình. “Ngài ấy sẽ an toàn trở về... Nhưng uống thứ đó trước đi.” Anh hất đầu về phía chén thuốc đang nằm trong tay Feredir.

“Nhưng – Ada –”

“Tôi nói, tôi sẽ lo chuyện này.” Aragorn lặp lại. “Tin tôi. Mọi chuyện sẽ ổn cả. Giờ uống thuốc đi.”

Legolas nghe lời nhận lấy ly thuốc, rồi uống cạn. Thế nhưng, điều gì đó trên gương mặt Aragorn khiến cậu đột ngột sững lại trong một giây, chỉ ngay trước khi sức lực toàn thân biến mất, cơ thể mềm nhũn chậm rãi ngả vào đám chăn nệm dưới thân. Gương mặt cậu giãn ra, chìm vào giấc ngủ.



“Đừng có nghĩ đến chuyện ngăn ta lại.” Thranduil gầm gừ, chẳng buồn ngẩng đầu lên khỏi bó tên ngài đang chuẩn bị.

“Tôi không –”

“Đã quá nhiều lần ta phải ngồi yên chẳng làm gì cả khi Legolas trở về thương tích đầy mình rồi! Loại chuyện như vậy là không chấp nhận được!”

“Đức vua, tôi –”

“Và lần nào chúng cũng kiếm được những lý do chính đáng hết sức!” Thranduil lắp tên vào ống đựng một cách bất cần đến độ đủ để hù chết bất cứ tiễn thủ nào. “Lần trước thì là cái quỷ gì về chuyện ta không nên ra trận và liều cái mạng của ta một cách vô nghĩa thế nào.”

“Tôi không định –”

Vô nghĩa!” Thranduil gầm lên, đôi mắt sáng quắc trừng thẳng về phía Aragon. “Chúng để Legolas ra ngoài chỉ với hai tiễn thủ tùy tùng, phải rồi, vì cần có người trinh sát, và thằng bé bằng cách nào đó thuyết phục được mọi người rằng nó tự lo được cho chính mình. Nhưng rồi nó trở về với một mũi tên orc cắm trên người, và khi ta muốn đi tìm kết liễu đám súc sinh đó chúng lại khăng khăng phải cử cả nửa binh đoàn theo ta, vì nếu không sẽ không an toàn!

“Chuyện đó không phải –”

“Lần này thì là lũ cướp! Lũ cướp, tấn công con trai ta ngay trong chính vương quốc của ta! Legolas cử cậu tới đây để ngăn ta lại, đúng không? Thằng bé nghĩ ta lão hóa bại liệt rồi chắc?”

“Tôi chắc chắn là cậu ấy –”

“Hay nó nghĩ ta thích ngồi lo sốt vó ở nhà trong khi nó ra ngoài đóng vai vị Hoàng tử chiến binh anh hùng?”

“Tôi không nghĩ rằng –”

“Ta sẽ đuổi theo chúng.” Vị Vua tộc tiên nói, âm giọng đột ngột trầm xuống một cách đáng sợ, so với màn thét ra lửa của ngài khi nãy nghe còn kinh khủng hơn nhiều lần. “Ta sẽ đuổi theo chúng ngay bây giờ, và ta cam đoan sẽ khiến chúng hiểu ra rằng tốt nhất đừng bao giờ động tới con trai ta một lần nữa.”

“Tôi không tới để cản ngài.” Aragorn cuối cùng cũng bật ra được.

Nếu Aragorn có từng hi vọng rằng Thranduil sẽ há hốc miệng nhìn mình, hay tỏ ra xấu hổ quê độ dù chỉ một chút thôi, thì anh đã hố to rồi. Vị Vua tộc tiên chỉ gằn giọng đáp cộc lốc, “Tốt”, vừa cầm lên thanh gươm với viên đá mài của mình.

Aragorn ngồi xuống, đối diện với Thranduil – qua một chiếc bàn chạy dọc hết chiều chiều dài khu vũ khí.

“Đức vua, ngài không thể đi một mình.”

“Ta sẽ không đem theo một binh một tốt nào với ta hết.” Thranduil đáp, không rời mắt khỏi từng nhát mài dứt khoát lướt dọc thanh gươm. “Lũ hèn hạ đó tấn công Legolas khi nó không có vũ khí trong tay – bằng không chúng sẽ chẳng có gan tới gần thằng bé nửa thước. Ta không cần bất cứ lính tráng nào trợ lực để có thể dạy cho lũ đó danh phẩm là thứ gì.”

“Và tôi hi vọng ngài sẽ chấp thuận tôi làm bạn đồng hành.”

Thranduil chợt ngừng lại, phóng ánh mắt ngờ vực về phía Aragorn.

“Legolas bảo cậu làm vậy?”

“Không phải vậy, thưa đức vua. Legolas, như ngài dự liệu, muốn tôi tới ngăn ngài lại.” Thoáng thấy vị Vua tộc tiên nhướn mày nhìn mình, anh liền thêm vào. “Tôi đã hứa với cậu ấy, rằng sẽ không để ngài gặp bất cứ nguy hiểm gì.”

“Cậu cái gì?

“Chỉ có cách đó mới khiến cậu ta bình tĩnh lại được, thưa đức vua.” Aragorn vội nói. “Còn thực sự, tôi cũng cảm thấy như ngài vậy. Legolas là người bạn lâu năm nhất của tôi, gwador của tôi.” Lưỡng lự một giây, rồi anh rút thanh kiếm của bản thân mình ra, đặt lên mặt bàn. “Ngoài ra, kể từ khi Eldarion chào đời, tôi phần nào hiểu được nỗi khổ tâm của ngài.”

*Gwador: người anh em

Aragorn vươn tay về phía viên đá mài, một cách thăm dò. Anh đợi cho tới khi Thranduil gật đầu đồng ý mới bắt tay vào làm việc với thanh gươm của mình.

“Ta hi vọng cậu thực sự hiểu được.” Thranduil nói.

“Đau đớn của đồng đội cũng là đau đớn của tôi, và với Legolas càng đặc biệt hơn bất cứ ai khác. Nhưng chỉ tới bây giờ tôi mới hiểu những lo lắng của một người làm cha.” Anh ngừng lại. “Các võ sư bảo với tôi rằng Eldarion đang trở thành một kiếm sĩ cừ khôi. Tôi biết thằng bé rất khá, tôi vẫn luôn so kiếm với nó hàng ngày. Thằng bé có kỹ thuật, có năng lực, và kinh nghiệm rồi cũng sẽ đến. Vậy mà khi nó đến tuổi rời thành tuần tra...”

Nụ cười thấu hiểu của Thranduil còn ý vị hơn bất cứ ngôn từ nào. Một khoảng thời gian dài sau đó, hai người cùng làm việc trong im lặng.

“Lũ nhỏ luôn khờ dại.” Thranduil đột ngột lên tiếng. “Đặc biệt là những chiến binh trẻ tuổi... chúng luôn thích đâm đầu vào nguy hiểm, chẳng buồn nghĩ đến hậu quả ra sao, cũng chẳng nghe theo bất cứ lời khuyên nào.”

“Tôi cũng nói với Arwen và Legolas như vậy.” Aragorn đồng tình. “Legolas cười lớn rồi bảo rằng cậu ta thật thông cảm với Eldarion. Arwen thì cười cười và chẳng nói năng gì. Không biết bên nào mới là tệ hơn.”

Không bao giờ Legolas chịu nghe lời khi ta bảo thằng bé tránh xa khỏi nguy hiểm. Ta đã nói nó không được cưỡi ngựa độc hành từ Ithilien về đây, dù giờ con đường có thông thoáng và an toàn hơn bao nhiêu đi chăng nữa!”

“Eldarion cũng chẳng bao giờ nghe tôi nói. Tôi thực sự không hiểu nổi vì sao họ lại có thể cứng đầu đến vậy.” Aragorn giận dữ miết viên đá mài xuống, mạnh đến nỗi hoa lửa tóe ra xung quanh. “Đến mức ngài phải nghĩ không chừng họ muốn làm chúng ta lo lắng mới vừa lòng.”

“Ta chắc chắn không mảy may nghi ngờ khi nói đó luôn là mục tiêu của Legolas. Giờ ta chẳng còn đếm nổi số lần bị triệu tới Y Phòng nữa rồi.”

“Và quá nhiều khi y sư không trả lời được những câu hỏi của chúng ta.”

“Mấy kẻ đó cứ khóc lóc và run rẩy như đám trẻ đi lạc vậy!” Thranduil nâng lưỡi gươm của mình lên trước ánh sáng, kiểm định trong một giây, rồi lại hạ xuống mài tiếp. “Không... công bằng mà nói, các y sư lão luyện sẽ không... Nhưng mấy người trẻ hơn...”

“Và để khiến mọi chuyện phức tạp thêm, Eldarion luôn tìm cách thuyết phục Legolas với hai anh của tôi* giúp nó thoát tội. Bất cứ khi nào tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với thằng bé về cái khuynh hướng đâm đầu vào hiểm cảnh của nó, tôi lại tìm thấy nó đang run rẩy níu lấy một tấm áo choàng tiên, còn chủ nhân tấm áo choàng thì nhìn tôi như thể đó là lỗi của tôi khiến thằng bé buồn vậy.”

*Nói đến Elladan và Elrohir, anh trai của Arwen. Vì Aragorn lớn lên ở Rivendell nên gọi như vậy.

Thranduil bật cười lớn.

“Đám anh trai cậu với Legolas cũng từng dành mấy thế kỷ thuyết phục Glofindel giúp chúng thoát tội, còn nhờ cả Elrond, Thorontur với Arbellason can ngăn ta. Chẳng ngạc nhiên khi chúng nghĩ giờ tới lượt chúng làm tròn bổn phận.”

“Và còn cặp mắt lũ nhỏ...” Aragorn khổ sở phàn nàn.

“Cặp mắt là phần tệ hại nhất.”

“Thật chẳng công bằng chút nào.”

“Legolas luôn biết cách luồn lách với ta.”

“Cậu ta biết cách luồn lách với bất cứ ai, và như thể cái thứ hiểu biết đó một mình cậu ta có còn chưa đủ tệ, Legolas còn dạy lại cho Eldarion! Tôi thề với người, đức vua của tôi, đứa nhỏ nhìn y chang con trai ngài khi nó làm nũng với tôi vậy.”

“Và rồi Legolas còn dám lên mặt bảo ta chuyện gì là quá nguy hiểm, chuyện gì ta không được làm!”

“May là Eldarion còn chưa tới mức đó.”

“Sẽ tới sớm thôi.” Thranduil đưa ra lời dự đoán đầy u uẩn. “Đến một tên nhãi tộc tiên còn dám bảo cha nó, người đã sống lâu hơn nó cả mấy ngàn năm tuổi, chuyện gì nguy hiểm chuyện gì không, vậy sao Eldarion lại không chứ?”

“Lũ nhỏ luôn thật khờ dại.” Aragorn mượn lại lời cảm thán khi nãy của Thranduil mà than, “Với chuyện đó chúng ta chẳng làm gì được, thưa đức vua, nhưng chúng ta có thể làm gì đó với lũ cướp này.”



Legolas chậm rãi mở mắt.

Căn phòng gần như tối om. Một chút ánh sáng lọt qua rèm cửa vừa đủ cho cậu biết bản thân đang ở Y Phòng.

Cậu khẽ quay đầu. Người bạn của cậu, Saeldur, đang ngồi chuốt tên ở cạnh giường. Phải sở hữu một lượng kỹ năng đáng kể mới có thể làm công việc tỉ mỉ đó trong bóng tối thế này, nhưng cũng vì cần tập trung mà mất một lúc sau Saeldur mới nhận ra Legolas đã tỉnh rồi.

Saeldur đặt mũi tên trên tay xuống, quay sang nở một nụ cười nhẹ nhõm với vị Hoàng tử tộc tiên.

“Buổi chiều tốt lành, tiểu tiên.”

“Buổi chiều?” Legolas nhíu mày.

“Cậu đã ngủ suốt một ngày. Thuốc mê Feredir cho cậu uống cũng khá mạnh.” Ánh mắt Saeldur trượt trên người Legolas dò xét. “Và hiển nhiên là quyết định sáng suốt – giờ trông cậu khá hơn nhiều rồi. Có đói không?”

“Không.”

“Đói hay không cũng vậy, dù sao cậu vẫn phải ăn thôi.” Cười nhăn nhở trước vẻ cau có của Legolas, Saeldur giúp cậu ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. “Thôi nào, vui lên đi! Barancrist bảo rằng vết thương của cậu không nghiêm trọng mấy, nên họ sẽ không bắt cậu phải ở lại Y Phòng nếu cậu ngoan ngoãn để họ tròng tay cậu vào băng đeo.”

“Tôi nghĩ mình chấp nhận được vụ đó.” Legolas vươn cánh tay lành lặn ra, đỡ lấy cái khay Saeldur đang giơ trước mặt mình. “Còn cậu đang làm gì ở đây? Tôi nghĩ cậu với Eredhion định quay lại Ithilien luôn chứ?”

“Hẳn đức chúa của chúng tôi cũng không phiền khi bọn tôi nán lại Eryn Lasgalen thêm vài tuần đâu,” Saeldur nhếch môi cười châm chọc. “Bọn tôi ở đây cũng tốt thôi, tiểu tiên à. Ít nhất bọn tôi hiểu cậu đủ rõ để giữ cậu tránh xa khỏi nguy hiểm, cho tới khi vết thương trên vai hoàn toàn bình phục. Bằng không tôi không nghĩ rằng Barancrist sẽ dễ dãi với cậu như vậy đâu.”

*Eryn Lasgalen: Tên sau này của Mirkwood, nghĩa là “Rừng Lá Xanh”

“Cha tôi đâu rồi?”

“Ăn đi.”

Legolas sững lại.

“Người không đuổi theo bọn chúng đâu, phải không? Estel hẳn đã ngăn người lại – mà Estel đâu rồi? Tôi cứ nghĩ Feredir đã dùng thuốc trấn an người và đưa người về phòng rồi...”

“Ăn đi, tiểu tiên.”

“Họ đang ở đâu?” Legolas kiên quyết hỏi.

“Họ đi rồi.” Một giọng nói khác vang lên khiến cả Legolas lẫn Saeldur đều giật thột. Ngạc nhiên quay đầu lại, hai người vừa vặn thấy được Thorontur mở cửa bước vào. “Mừng vì cậu đã tỉnh lại, Legolas. Cậu cứ ngủ suốt khiến ta cũng bắt đầu lo lắng rồi. Giờ cậu thấy thế nào?”

“Tôi ổn, thưa ngài. Họ đi đâu rồi?”

Thorontur nhẹ mỉm cười.

“Hai người họ để lại lời nhắn cho cậu, rằng đừng lo gì cả. Và giờ cậu đã tỉnh rồi thì, Hoàng tử à, cậu sẽ làm tròn bổn phận nhiếp chính cho tới khi cha cậu trở về.”

“Nhưng tôi –”

“Feredir sẽ tới đây trong vài phút nữa, để kiểm tra vết thương của cậu. Một khi đeo băng rồi, cậu có thể rời khỏi Y Phòng.”

Legolas nhìn vị tiên chúa một cách biết ơn.

“Tôi sẽ đuổi theo họ –”

“Cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì đại loại vậy.” Thorontur nghiêm nghị nói, giọng chắc nịch. “Đầu tiên phải nói đến, cậu đang bị thương. Hơn nữa, đức vua cũng đã hạ lệnh cho cậu phải ở lại đây, và làm tròn bổn phận như một người kế vị của ngài.”

“Nhưng –”

“Sứ giả từ Rohan đang tới thăm chúng ta, ngoài ra còn có người của các trấn phía Đông đến đây để nghị đàm các vấn đề giao dịch. Họ đang rất thất vọng khi không thể bắt đầu cuộc nghị sự vào sáng nay. Và ta đã đảm bảo rằng cậu sẽ triệu kiến họ ngay ngày mai.”

“Nhưng Istuion có thể –”

“Mai cũng là ngày đức vua tiếp nhận lời thỉnh cầu và kiến nghị từ những tiên tộc nhân sống ở ngoài thành.” Thorontur bình thản tiếp lời, hoàn toàn không để ý đến vụ chen ngang của Legolas. “Vì đức vua không ở đây, Hoàng tử là cậu phải thay ngài ấy làm việc này.”

“Tôi chưa bao giờ –”

“Giờ ta sẽ để cậu thưởng thức nốt bữa trưa của mình. Sau đó Istuion sẽ tới gặp cậu ở thư phòng, để tóm tắt về tình hình thương lượng của vụ giao dịch.” Với một nụ cười nửa miệng, ngài thêm vào. “Ta thông cảm với những gì cậu phải trải qua, Legolas, nhưng cậu cũng biết cha cậu có thể thẳng tay đến mức nào. Ăn ngon miệng.”

Sau khi vị tiên chúa rời đi, phải mất cả một khoảng thời gian dài Legolas và Saeldur ngồi bất động trong im lặng. Thế rồi, quay lại nhìn người bạn của mình, Legolas chậm rãi nói. “Cậu có biết họ đi đường nào không?”

“Cậu không thể đuổi theo họ được.”

“Tôi không có ý định đuổi theo họ.” Legolas trấn an cậu ta. “Tôi chỉ muốn biết họ đang ở đâu mà thôi.”




“Đã mệt chưa, Estel? Có cần dừng chân nghỉ không?”

“Không đâu, thưa đức vua.” Aragorn đáp, cố giấu vẻ tức cười trước những lời của Thranduil. Thật chẳng khác nào Legolas những ngày đầu họ gặp mặt, trước khi vị Hoàng tử tộc tiên trở nên quen thuộc với tập quán và nhu cầu của loài người. “Từ đầu tới giờ chúng ta vẫn cưỡi ngựa đó thôi. Còn lâu lắm mới tới lúc tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Cậu chắc chứ? Legolas nói với ta rằng loài người cần nghỉ ngơi hầu như mỗi tiếng một lần.”

“Legolas làm quá rồi, đức vua. Thực sự là, tôi hoàn toàn có thể tiếp tục một cách tuyệt hảo.”

“Nếu cậu đã nói vậy.” Thranduil băn khoăn nói. “Lũ cướp không có vẻ gì là đang di chuyển. Ta không nghĩ chúng ta sẽ bị tụt lại phía sau, dù cậu có dừng chân nghỉ ngơi đi chăng nữa.”

“Người định sẽ xử lý chúng ra sao, thưa đức vua?”

“Ta cũng không rõ.” Thranduil thành thật nói. “Điều duy nhất ta muốn làm là khiến chúng trả giá, chịu đựng đau đớn theo từng giọt máu chúng khiến Legolas phải đổ. Nhưng ta không thể làm hại người thường, không thể, trừ khi mối đe dọa trở nên quá lớn và cận kề. Vì ta cảm thấy, như vậy là không công bằng. Ta không muốn phải trở về và nói với Legolas, rằng bản thân ta đã làm những việc như vậy.”

“Cậu ấy sẽ không vì thế mà trách cứ ngài.”

“Phải, nhưng cũng vậy thôi.” Thranduil lẩm bẩm, và bỗng trở nên cực kỳ hứng thú với dây cương ngựa đang cầm trong tay. Gương mặt ngài nhẹ ửng lên sau màn tóc. “Ta không muốn gây bất cứ chuyện gì có thể làm giảm sút cái nhìn của nó về ta.”

“Tôi không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra.” Aragorn đáp một cách thích thú. “Cậu nhóc ngưỡng mộ ngài.”

“Thằng bé luôn tìm đủ lý do biện minh cho ta, khi ta làm những việc bản thân không nên làm.” Thranduil nhẹ mỉm cười. “Kể cả khi ta nổi giận với nó... Về chuyện này ta luôn thấy biết ơn.”

“Ngài đã từng nổi giận với Legolas ư?” Aragorn kinh ngạc hỏi.

Vị Vua tộc tiên lại bật cười, dù lần này giọng cười của ngài nghe ra đầy vẻ tự trách và ân hận.

“Cai trị một vương quốc luôn chìm trong chiến tranh với Bóng Tối không phải chuyện đơn giản gì, và một vị Vua càng không thể để cho thần dân thấy những tuyệt vọng của bản thân. Đã có đôi khi Legolas phải hứng chịu cơn giận bộc phát của ta.”

Thranduil lặng lẽ ngước lên. Aragorn cũng nhìn theo ánh mắt ngài, nhưng chỉ thấy từng trảng lá tĩnh mịch trải dài phía trên đầu họ.

“Đức vua của tôi, liệu tôi có thể hỏi ngài chuyện này được không?”

“Đương nhiên rồi, Estel.” Thranduil đáp, có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ. “Chuyện gì vậy?”

“Legolas đã bao giờ... trách cứ ngài vì điều gì chưa?”

Thranduil nhìn người đàn ông bên cạnh đầy vẻ thông cảm.

“Có phải cậu từng tranh cãi với Eldarion chăng?”

Lần này đến lượt Aragorn lúng túng quay đi.

“Eldarion thật không thể tin được.” Anh lầm bầm. “Thằng bé không chịu thừa nhận sự thật rằng nó còn quá nhỏ, để có thể đi thị sát tại những khu vực nguy hiểm của Gondor. Ngay đến Legolas và các anh tôi cũng phải thừa nhận chuyện đó, nhưng nó không chịu nghe bất cứ ai! Và chúng tôi đã tranh luận về vấn đề này thường xuyên quá mức tôi mong muốn rồi.”

“Chỉ vậy thôi? Legolas tới giờ vẫn phàn nàn rằng ta đối xử với nó như trẻ con. Ta chẳng bận tâm.”

“Cậu ta có lý do để phàn nàn vì ngài thực sự là vậy, khi giờ ngài đang ở đây mà chẳng có bất cứ quân hộ tống nào, và để cậu ta phải lo lắng ở nhà.”

Thranduil khì một tiếng.

“Một việc nó chắc chắn sẽ không phải làm là lo lắng. Hẳn bây giờ cây cối trong rừng đang chuyển cho thằng bé thông tin về cuộc hành trình, từng-phút-một.” Ánh mắt Thranduil lóe lên một vẻ nguy hiểm, và thêm rằng. “Nó hẳn sẽ biết được, chẳng hạn, rằng ngay phút này đây ta đang nói về nó như một đứa trẻ xuẩn ngốc có thể sẽ bị cấm túc trong phòng cho tới mãn cái kiếp bất tử của nó – và đó là nếu ta còn nhân từ.”

Aragorn cũng mỉm cười, nhưng trông có vẻ lo lắng nhiều hơn.

“Tôi nghĩ ngài đã nhờ khu rừng đừng tiết lộ vị trí của chúng ta?”

“Ta đã.” Vị Vua tộc tiên mỉm cười trấn an. “Và về tổng thể thì đám cây cối sẽ không làm vậy. Nhưng bất cứ thứ gì khác Legolas muốn biết, rừng sẽ cho nó biết. Thuyết phục đám cây làm ngược lại cũng vô dụng thôi.”



“Đứa trẻ xuẩn ngốc... ta ư?” Legolas lầm bầm, chằm chằm nhìn về hướng cha và bạn mình đã chọn. “Để rồi xem.”



=== End Part 1 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét