10 thg 10, 2013

Bảo vật vô song - Chap 31

Chap 31:

Hoàng thành Nam Lương, cũng như bao phong kiến cường giả, là nơi tập trung tinh hoa của đế quốc. Không chỉ ngụ Nam Lương hoàng tộc, những người mang trong mình huyết mạch của long nhân, bên trong Vương thành còn nắm giữ những mắt xích trọng yếu để cai quản cả một vương quốc trải ngàn dặm vuông. Dù từ nhiều năm nay Hoàng tộc Nam Lương đã suy thoái cùng với những nội chiến và tranh quyền đoạt vị, vạn dân oán than, thế nhưng bộ máy cai trị đã tồn tại suốt mấy chục vương triều vẫn chưa một lần lay chuyển. Từ những bí mật quyền lực thâm sâu nhất đến tình hình lãnh địa từ khắp tứ phương, một khi đã luồn được vào guồng xích của Vương cung, gần như chẳng có gì là không thể chạm tới được.



Bởi vậy mà Kim Kibum mới để Jaeseop lại Vương cung, như một gián điệp giúp hắn thâm nhập vào trung tâm quyền lực của Nam Lương quốc này. Jaeseop biết rõ điều đó, điều duy nhất y không hiểu là, hắn lấy ở đâu ra cái tự tin rằng y nhất định sẽ giúp hắn cơ chứ? Không, không phải “giúp”, vì hắn nào có phun ra được câu nhờ vả nào. Kim Kibum đúng là chưa từng nói một câu, nhưng lại nghiễm nhiên tống y vào cảnh không thể quay đầu; trong cả ngàn văn võ bá quan trong triều chỉ mình Jaeseop biết về vụ thích sát hoàng thượng đêm đó, cũng chỉ mình cậu nhận dạng được kẻ đứng đằng sau. Chỉ vậy thôi hẳn cũng chẳng có gì, nếu không phải kẻ bí ẩn có khả năng rất cao là thích khách kia dường như cũng biết toàn bộ những chuyện đó, không những thế còn lộ rõ ý muốn diệt khẩu. Vậy là, Kim Kibum hắn, nguồn căn của tất cả những xui rủi này, đã rất hào phóng để lại cho Jaeseop một tên cận vệ trước khi chuồn mất dạng chẳng nói một lời. Jaeseop không biết khả năng của Yeo Hoon Min đến đâu, thế nhưng hiện tại cả Vương cung này cậu ta là đồng minh duy nhất, cũng chỉ mình cậu ta mới có thể bảo trụ được tính mạng cho y. Và Yeo Hoon Min là thuộc hạ của hắn.

Tất cả những sự kiện trên đều dẫn đến một kết luận duy nhất, và thật không may là Jaeseop đủ thông minh để hiểu được ý hắn là gì. Còn chẳng phải cưỡng chế quy phục sao?

“Jaeseop đại nhân?” – Hoon Min nhíu mày, gương mặt lộ vẻ lo lắng cùng khó hiểu – “Sắc mặt ngài khó coi quá... ngài cảm thấy không khỏe chỗ nào à?”

“Phải, đương nhiên! Nghĩ tới tên thiếu chủ chết dẫm nhà ngươi, ta không bệnh cũng thành có bệnh.”

Jaeseop bực bội lật nhanh đám sổ sách trước mặt, đang vào đông mà trời vẫn nắng nóng như đổ lửa khiến tâm trạng của y cũng phát hỏa theo. Đúng vậy, đời nào có chuyện một kẻ như Kim Kibum lại dễ dàng tin cậy người hắn chỉ mới gặp chưa được vài canh giờ vậy chứ? Còn giao phó việc tối yếu như vậy, nếu không có gì đảm bảo, hắn có thể tự tin được như vậy sao? Kibum biết Jaeseop sẽ giúp hắn, đơn giản bởi chính hắn khiến y phải giúp hắn. Jaeseop tự hỏi, liệu có phải trong vài giây tại lương đình đó, khi Kim Kibum bảo y đi nhận diện kẻ sai sử thích khách rồi trở lại Thanh Long cung tìm Hoon Min, hắn đã liệu trước được mọi việc sẽ thành thế này?

Nếu thực vậy... thì hắn lại thắng rồi. Và kẻ tự đâm đầu vào lưới là Jaeseop y.

“Chết tiệt!”

Jaeseop siết chặt quản bút trong tay mình, mồ hôi từ lòng bàn tay khiến thân bút trơn trượt đi, một chữ định hạ xuống cuối cùng lại méo mó cả. Thực khó coi... từ nhỏ tới giờ nói về luật dụng mưu, Jaeseop đã thua ai bao giờ, vì sao lại mắc phải sai sót sơ đẳng như vậy? Chỉ bởi lời hắn nói khi ấy chẳng nghe ra một chút mưu mô nào, giống như bản thân hắn không cần hai chữ tinh tế đó, mà vẫn khiến kẻ khác phục tùng như vậy. Là muốn phục tùng.

Chợt cổ tay Jaeseop bị người nắm lấy, cảm giác ba đầu ngón tay lành lạnh đặt lên cổ tay kéo y khỏi những suy nghĩ bất tuyệt. Jaeseop giật mình ngẩng nhìn lên, chỉ thấy Hoon Min ở trước mắt mình từ lúc nào, vẻ mặt càng lúc càng lo lắng hoang mang. Một vẻ hoang mang thuần túy.

Jaeseop để yên cho Hoon Min bắt mạnh mình, cho tới khi cậu an tâm trở lại. Và, cả y nữa. Những suy nghĩ trong đầu biến mất theo cảm giác nơi cổ tay, trả lại cái không gian hoàn toàn tĩnh lặng của Lễ bộ thư phòng một ngày đông nóng nực. Jaeseop chậm rãi nhắm mắt, để cho bản thân lắng nghe tiếng mạch máu của chính mình đang đập dưới ba đầu ngón tay chai ráp vì luyện tập kia, rất cứng cỏi mà cũng thật nhu mềm. Và còn vụng về nữa. Cái cách cậu ta nắm lấy cổ tay y thực thận trọng, thực e dè, giống như sợ rằng sẽ làm y bị thương vậy. Jaeseop chợt cười... y có thể nào quên mất tên cận vệ bất đắc dĩ kia là một kẻ ưa lo?

“Được rồi, ta tuy không phải người tập võ nhưng cũng chẳng đến nỗi nhược thể, trái lại sức khỏe rất tốt. Không cần phải canh chừng từng chút một như vậy, ta có đột nhiên lăn đùng ra chết ngươi cũng đâu làm được gì.” – Jaeseop cười cười nói, một câu của y còn khiến Hoon Min mặt mày tái nhợt thêm. Hơn nửa tháng ở cạnh cậu ta, y sớm đã rõ làm thế nào để khiến Hoon Min phải lộ vẻ khổ sở rồi. – “Mà ngươi là người Thanh Long cung, cứ đóng rễ ở Lễ bộ không phải kỳ quái lắm sao?”

“Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngài.”

“Ta nghe hoài rồi, nhưng nghĩ coi, một hạ quan Lễ bộ nhỏ bé vô quyền vô của như ta mà đột nhiên có hẳn vệ sĩ riêng, còn ám nhẵng không rời, không chừng còn đáng ngờ hơn. Mà ta đã bị nghi ngờ rồi thì làm sao giúp thiếu chủ nhà ngươi được, không có ta giúp hắn sẽ chết ngắc, ta cũng khó toàn thây, vậy là ngươi hại chết hai người luôn rồi.”

Nói một tràng rồi Jaeseop bắt chéo hai tay, duỗi lưng ngồi thẳng lại trên trác tử, vừa hứng thú quan sát vẻ khó nghĩ của Hoon Min. Đối với y, dồn cho Hoon Min phải bốc khói hai tai là cách giải tỏa hữu hiệu nhất.

Hoon Min mím chặt môi một hồi lâu, sau cùng nói:

“... Nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngài.”

Nghĩ lâu như vậy mà chỉ lặp lại thôi sao? Jaeseop bật cười, vừa mới mở miệng định châm chọc thì lại nghe cậu ta nói thêm vào sau một giây cân định. Lần này là giọng đều đặn và vững vàng, tựa như khi ở trước mặt Kim Kibum giả mạo kia vậy.

“Lệnh của thiếu chủ cho ta chỉ có bảo vệ ngài. Ta không biết những việc khác thiếu chủ làm hay việc giữa hai người ra sao, nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ ngài bằng mọi khả năng của ta, cho tới khi...”

“Tới khi ngươi nhận được lệnh mới hả?”

Jaeseop hỏi một câu vô thưởng vô phạt, vốn là giỡn chơi, chẳng ngờ được kẻ kia lại gật đầu không một giây do dự. Một cảm giác lạnh lẽo lan vào lồng ngực y. Phản pháo rồi, kẻ đi bắt nạt sao lại bị chính trò đùa của mình cắn ngược lại như vậy, còn cắn một vố đau. Y nhàn nhạt cười:

“Vậy không chừng mệnh lệnh kế tiếp của hắn là giết ta đó.”

“...”

“Thôi bỏ đi. Mang chồng giấy kia qua cho ta.”

Jaeseop quay lưng đi. Vốn đó sẽ là một câu hỏi dồn khác, nhưng giờ y không có tâm trạng làm khó Hoon Min nữa. Mà cũng không chắc có là khó với cậu ta không. Hoon Min đã từng nói, cậu ta với một người nữa, sinh ra là để phục vụ tân chủ nhân.

Như vậy, có thể khiến một kẻ như vậy do dự dù chỉ trong một giây, cũng đã là quá đủ. Lâu hơn nữa y không muốn thử, cũng chẳng muốn nghe câu trả lời từ chính miệng cậu ta. Gậy ông đập lưng ông, chẳng phải cảm giác hay ho gì.


Phía sau lưng y, Hoon Min cũng âm thầm thở ra một hơi. Jaeseop ngừng lại giữa chừng, thật may quá. Cậu sẽ không bị bắt phải nói ra câu trả lời.

Hai nắm tay Hoon Min siết chặt lại. Giờ... vẫn chưa phải lúc.



Thêm hai canh giờ trôi qua, tâm trí Jaeseop cũng đã dần trầm lại. Xử lý công việc hàng ngày giúp y không phải nghĩ ngợi gì nhiều, và điều đó là một chuyện rất tốt cho cái đầu đã muốn quá tải của y trong thời gian gần đây. Nhưng ngặt một nỗi, ngay khi y cảm thấy đã có thể thoải mái như thường, định vươn vai đứng dậy kết thúc ngày làm việc thì một bản báo cáo từ địa phương gửi lên khiến y suýt chút nữa ngã ngửa, thang máu đo nộ nhiệt lại tăng vụt đến kịch trần. Y nhíu mày nhìn chằm chằm vào bản báo cáo kia, có vài chữ khiến y chỉ nhìn đến đã sôi máu không rõ nguyên nhân. Kim Kibum chưa bao giờ nói cho y biết thân phận của hắn, thế nhưng... Jaeseop quay ra hỏi Hoon Min:

“Này, Sương thành thiếu chủ có phải nói về Kim Kibum không?”

Hoon Min kinh dị nhìn Jaeseop. Y chép miệng, vậy là trực giác không nhầm rồi.

Mà vậy thì hắn đang làm cái quái gì thế này?!

.
.


“Mọi người có nghe gì chưa? Đêm mai Sương thành thiếu chủ lại hành động nữa đấy.”

“Thật sao? Lần này là ở đâu nữa vậy?”

“Là tư gia của Kim tài chủ đó!”

“Có chắc không vậy? Nhóc con, cậu nghe tin này ở đâu thế, chứ Kim tài chủ có cả thế lực chống lưng, quân lính canh phòng nhiều không kể xiết, sao mà...”

“Chắc chắn mà, tỉ tỉ ta làm việc trong Kim phủ, tỉ ấy còn thấy cả danh thiếp gửi tới cho lão rồi, không giả được đâu! Quân lính canh phòng có là gì, người chúng ta đang nói đến là thiếu chủ Sương thành, thủ lĩnh tương lai của băng đạo tặc huyền thoại đó.”

“Đúng vậy, hắn gây án khắp một dải Thục Nam rồi, vậy mà đã có ai tóm được nổi một mảnh vạt áo của hắn đâu.”

“Phải phải, tôi nghe nói hắn còn...”

... Vân vân và mây mưa, từ chuyện này sang chuyện khác, liên miên bất tuyệt, những cuộc đàm đạo của đám bình dân rỗi việc gần như chẳng bao giờ dứt được, đặc biệt là khi nói về huyền thoại trong chúng nhân kia. Những câu chuyện về nhóm đạo tặc bí ẩn cứ mười năm lại tái xuất một lần, mười năm lại một lần làm mưa làm gió trên đất Nam Lương, chưa một lần bị nhận diện, chưa một dịp để lộ hành tung, thực quá đủ để kích thích trí tò mò của bất cứ kẻ nào. Và chủ đề lần này là một loạt án rải rác khắp từ ngoại vi Vương thành dọc lên phương bắc, do một kẻ xưng là thiếu thành chủ Sương thành gây ra. Ai cũng nói hắn có phong cách đạo tặc thật chuyên nghiệp, hành sự không để lại dấu vết, mỗi lần xuất thủ đều gửi trước danh thiếp báo tin...

“Nhưng dù gì hắn vẫn là một tên cướp thôi.”

Một câu nói ra, đột ngột khiến cho cuộc đàm thoại sôi nổi trở thành im phăng phắc. Cả đám trừng mắt kinh ngạc nhìn nam tử trẻ tuổi vừa mới lên tiếng, trong đó có cả hài tử ngồi cạnh anh ta nữa – dù cậu nhóc có vẻ tức giận nhiều hơn kinh ngạc. Nhưng khoảng lặng khó xử chẳng kéo dài được bao lâu, câu nói kia lập tức bị phản pháo liên hồi bởi hầu hết những kẻ còn lại:

“Đồ ngốc, nói gì vậy! Sương thành thiếu chủ từ đầu chỉ cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, anh ta là đại hiệp!”

“Còn hơn cả đại hiệp nữa! Nhờ có anh ta mới trị được đám cường phú đó!”

“Suỵt! Be bé cái mồm...”

“Phải, nghĩ tới vẻ thê thảm của Kim lão bản mà tôi cũng hả lòng. Sương thành thiếu chủ kia giúp chúng ta xử hắn thì tốt quá.”

“Đúng đó. Tôi nghe nói...”

Và cuộc đàm đạo lại tiếp tục diễn ra trơn chu, như chưa từng bị gián đoạn. Được thêm một lúc nữa, nam tử khi nãy lên tiếng lẳng lặng tách khỏi đám đông, dắt theo hài tử bên cạnh quay lưng bỏ đi. Khi nãy ở giữa đám đông trông hai người thật bình thường, chẳng có gì nổi trội, thế nhưng chỉ vừa mới rời đi, cảm giác về họ đã khác hẳn. Vẫn vẻ ngoài lụp sụp kia, cả hai cùng có gương mặt đen đúa bẩn thỉu, nhưng không hiểu sao vẫn tản ra thứ khí chất khác người, đặc biệt là đứa trẻ.

Đương nhiên là khác người. Vì nó là Trấn Bắc Vương gia kia mà.

“Làm tốt lắm, nhãi con. Ngươi coi bộ hợp vai tiểu bần cùng hơn là tiểu Vương gia đó.”

“Ngươi nói gì?!”

Dongho trợn trừng mắt hét về phía hai bóng đen đang đứng tựa bên trong con hẻm vắng người, một là Hoàng huynh của nó, người còn lại là Kim Kibum. Trông thấy hắn, Dongho giận đến mức ngay cả lớp muội than trát lên dày như vậy cũng không che được gương mặt đang bốc hỏa phừng phừng; phải a, chính tên quái gở kia bắt cậu nhóc với Kyoung Jae giả trang trà trộn vào đám dân chúng, còn bản thân nhởn nhơ đứng trên nóc xem cả hai phải bấm bụng mà tung tin cho hắn dưới kia. Cái gì Sương thành thiếu chủ, cái gì thủ lĩnh đạo tặc tương lai, phi thường kỳ bí, nói ra thật lợm giọng mà!

“Tất cả là tại ngươi hết chứ ai, còn dám nói nữa! Nếu không phải ta nể mặt hoàng huynh...”

“Nào nào, Trấn Bắc Vương gia lại giở trò lật lọng nuốt lời vậy ư?”

Kibum cười cười hướng về phía Dongho nói, giọng đầy vẻ châm chọc. Nói về sở thích hành người, Kim Kibum nhất định chỉ có thể đứng đầu bảng không kém hơn. Nếu Kim Jaeseop thích vờn những kẻ hiền như cục đất, thì Kim Kibum hắn lại chỉ hứng thú với mấy con nhím hay xù lông – vậy nên, nếu nghĩ Hoon Min đã quen chịu cảnh bắt nạt thì nhầm to rồi. Chọc một cục đất không biết phản ứng thì có gì thú vị chứ?

Và Dongho là một trong số những con nhím cực kỳ thú vị. Khi mà cậu nhóc vốn đã ghét Kibum không để đâu cho hết rồi, sẵn sàng kình cự lại những gì hắn nói kể cả khi hắn không nhắm đến cậu nhóc đi chăng nữa. Và mỗi lần như vậy đều chỉ có duy nhất một kết cục...

“Cái gì lật lọng nuốt lời? Ta có bao giờ...”

“Vậy chứ ai là người đã nói sẽ không ăn bám ta sau khi rời khỏi cung? Ai là người, dù đã nói vậy, vẫn chả đem theo một cắc nào trong người ngoài cục ấn vô dụng và cả đám trang sức có tín phong của hoàng tộc, mấy thứ mà chỉ vừa đem ra chợ là liền bại lộ hành tung? Tiểu Vương gia ngươi nói xem, cả tháng nay ngươi ăn chơi phá hoại bằng tiền của ai vậy?”

“Ta... Đó là vì ngươi trốn đi gấp quá, ta đâu có thời gian chuẩn bị!” – Dongho đỏ bừng mặt rít lên, cũng trừng mắt nhìn sang phía Kyoung Jae nữa. Nhưng anh chỉ nhún vai. Phải, cả Kyoung Jae cũng không ngờ hắn sẽ chạy ngay trong đêm đó, làm sao có chuẩn bị gì được. Nhưng cũng vì hắn chẳng nói gì cứ giơ tiền ra trả, Dongho lại quen với việc được người khác trả cho không phải lo lắng gì, nên đúng vậy, cả tháng qua cậu nhóc cứ vô tư tiêu xài bằng tiền của hắn từng cắc từng xu một. Nói ra, đúng là ăn bám mà. – “Còn nữa, tại ngươi không chịu để ta đến nha phủ lấy tiền, ta mới phải... mới phải...”

“... Mới phải ăn bám ta.” – Kibum cười khẩy ngắt lời Dongho – “Tiểu tử Vương gia à, ngươi quên rồi sao? Đương Kim Hoàng thượng, Trấn Bắc Vương gia, cùng với Thủ lĩnh Cấm vệ đều đang ở trong Vương cung kia mà, sao lại chạy ra tận đây lấy tiền tri phủ được?”

“Ư...!!” – Chết tiệt, hắn nói đúng quá! Chuyến đi lần này vốn phải bảo mật hành tung mà... Dongho mặt như đeo đá, nghiến răng nói “Được rồi, là ta nợ ngươi được chưa? Tên nhỏ mọn, tới khi nào về đến Vương cung ta sẽ trả lại ngươi gấp mười!”

“Ta không cho vay thời hạn, ngươi làm thế nào?” – Hắn chép miệng, rồi tỏ vẻ buồn bã thò tay vào ngực áo mà móc ra một bao gấm nhỏ. Thả rớt bao gấm xuống đất, bên trong chỉ phát ra vài tiếng leng keng của vài đồng xu ít ỏi – “Thú thực với ngươi, vì ngươi tiêu pha quá nhiều nên hầu bao của ta chẳng còn bao nhiêu, không cho vay tiếp được nữa. Thôi thì phiền ngươi về nhà đi vậy, đừng bám theo mà chết đói không ai chôn thì mất mặt Vương gia.”

“Ngươi...!!” Cái gì chứ?! Muốn cắt đuôi sao?

“Ta nói thật mà.” – Vẫn làm bộ dạng buồn rầu như vậy, hắn đưa ánh mắt ‘thành thực’ nhìn xuống Dongho một cách bất đắc dĩ, thương cảm tràn đầy – “Ngươi không có tiền cũng không chịu về Vương cung, nếu không giúp ta thì chẳng nhẽ ngồi đợi tiền tự bay vào túi ư? Thế gian đâu có đơn giản vậy, Vương gia à. Nên muốn giữ lời không ăn bám thì phải làm việc cho ta thôi.”

Dongho cứng họng. Vẻ mặt từ đỏ bừng chuyển thành tái xám đi, tới giờ thì cậu nhóc đuối lý thật rồi. Mà đúng hơn, đuối lý từ đầu... Vốn dĩ đã làm rồi thì không nên lao đầu vào mà cãi nhau tiếp với hắn, thế nhưng Trấn Bắc Vương gia nhà ta luôn như cái hỏa lò, nổi tiếng nói trước khi nghĩ, làm trước khi suy, vậy nên mới dẫn đến tình cảnh thường trực là như vậy. Thêm nữa, cả ngày phải lặp đi lặp lại mấy câu tâng bốc Sương thành thiếu chủ, đối với Dongho mà nói, thực quá giết người mà...

“Nhưng ta phải có lời khen, ngươi làm tốt lắm.” – Kibum cười cười một cách quái dị – “Tâng bốc mùi đến mức ta ở trên nóc nhà nghe còn thấy ghê răng nữa.”

“... Hoàng huynh aaaaa!!”

... Thì còn kết cục gì nữa, đương nhiên là về ăn vạ hoàng huynh nhà mình rồi.

“Chậc, đừng nháo với Vương gia nữa.” – Kyoung Jae vừa mệt mỏi vừa ngao ngán nhìn hắn, phải chứng kiến cảnh bắt nạt trường kỳ thế này đến một người có công phu hàm dưỡng bậc nhất cùng bản tính gỗ đá bẩm sinh như anh cũng không chịu nổi nữa. Bước lên một bước chắn giữa Kibum hứng thú tột độ và Dongho đang than khóc với Kevin, Kyoung Jae nhìn thẳng vào hắn mà nghiêm túc hỏi, giọng lộ rõ vẻ sốt ruột. Ừ thì, dù không để lộ ra nhưng cũng chẳng khác Dongho là bao, bị buộc đi diễn kịch truyền tin như vậy thực sự là thứ cực hình quái đản nhất mà Thủ lĩnh cấm vệ từng trải qua tới giờ. – “Kế hoạch của ngươi là gì?”

“Không phải sáng giờ chính miệng ngươi lặp đi lặp lại đó sao?” – Kibum thản nhiên cười – “Đêm mai Sương thành thiếu chủ sẽ lại hành sự, thay trời hành đạo tới cướp đại phú hộ của vùng này.”

“Cái đó ta biết.” – Anh kiên nhẫn nói. Vẻ cợt nhả của hắn gần đây tăng lên rất nhiều, và Kyoung Jae cũng càng lúc càng cảm thấy khó giữ bình tĩnh hơn. Những chuyện kia đương nhiên anh biết rõ, chính anh là kẻ bất đắc dĩ trợ lực cho hắn đột nhập vào tòa biệt viện của phú hộ kia, cũng chính anh phải đi loan đám tin đồn đó. Nhưng vấn đề chính ở đây là... – “Ý đồ lộ liễu như vậy, nếu hắn không tới thì sao?”

... “Sương thành thiếu chủ” lần này lại hoàn toàn không phải Kim Kibum.

Đúng vậy. Dù rằng Kim Kibum hắn thực sự là một tên đạo tặc – với những kỹ năng quái dị thần không biết quỷ chẳng hay và tốc độ phi nhân bản thân Kyoung Jae đã tự kiểm chứng không biết bao nhiêu lần – và rằng liên hoàn án kia chỉ mới bắt đầu kể từ khi hắn xuất cung, thế nhưng kẻ gây án không phải hắn. Làm sao có thể là hắn được, khi đích thân anh để mắt tới hắn không rời khắc nào, càng chú ý kiểm soát từng hành động của hắn vào mỗi đêm. Trong cung hắn có thể phần nào tự tung tự tác làm loạn, nhưng giờ họ đang ở giữa chốn giang hồ loạn lạc này... cả Hoàng thượng lẫn Vương gia đều đang ở đây.

Tin tưởng, không đồng nghĩa với bất cẩn trọng, trừ bỏ mọi đề phòng. Kim Kibum dù sao cũng là một tên đạo tặc.

“Thì chẳng sao cả, dù gì ta cũng cần chút lộ phí lên đường.” – Kibum khẽ nhếch môi, lộ ra tiếu dung quỷ dị - “Nên nhớ, Sương thành thiếu chủ chỉ có duy nhất một người, là ta. Bản thiếu chủ đã hẹn đêm mai tới trộm đồ, thì nhất định sẽ tới đúng hẹn.”

Quả nhiên hắn vạn kiếp vẫn là kẻ gây rối mà. Kyoung Jae thở dài.

“Ngươi cũng nên nhớ, ta là mệnh quan triều đình. Bắt trộm diệt cướp là một phần bổn phận của ta.”

“Ngươi bắt người cứ bắt, ta trộm đồ cứ trộm. Chẳng phải quá rõ rồi sao?” – Hắn cười khẩy – “Ta không bảo ngươi phải đi trộm đồ cùng ta, khi ấy ngươi muốn bắt ai chẳng được. Bản thiếu chủ cũng muốn diện kiến tên giả mạo kia lắm a.”

“Người đầu tiên ta phải bắt là tên đại tặc ngươi mới phải.” – Kyoung Jae nhăn nhó cười khổ, tự bảo bản thân có nổi khùng lên với hắn cũng là vô nghĩa – dù rằng gần đây vẻ cợt nhả của hắn tăng rõ rệt, và Kyoung Jae cũng cảm thấy càng lúc càng khó giữ bình tĩnh hơn – thế nhưng, mục đích của hắn vốn là vậy. Anh tự hỏi mình có lầm không, khi nghĩ hắn kỳ thực là một kẻ tâm tư sâu thẳm khó dò... Một bá chủ có sức hút mãnh liệt, hay chỉ là tiểu tử quậy phá lõi chuyện đời?

“Ngươi không đủ bản lĩnh bắt được ta đâu.”

Và, thứ ngạo khí thấu thiên kia, chỉ càng khiến Kim Kibum trở nên khó hiểu.

Hắn... khó hiểu ư?

Vậy thì sao chứ?

Kyoung Jae khẽ cười.

“Ta đi thôi, Vương gia.”

....
.

Sau khi Kyoung Jae và Dongho đi khỏi – đương nhiên, Dongho chẳng nguyện ý chút nào, con hẻm lại chỉ còn hai người như trước. Cậu ngước sang nhìn hắn, chỉ thấy một vẻ tư lự hiện trên gương mặt đẹp như ngọc kia, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, nhưng lại như chẳng nhìn gì cả. Nhưng không phải căng thẳng hay phiền lòng gì, mà là hắn đang suy nghĩ. Sự im lặng của hắn hòa lẫn cùng cái tĩnh của con hẻm, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng một ngọn gió nhẹ thổi qua làn tóc đen thẳm, hay nhịp bước rộn rã của Phúc Trạch trấn vào buổi chiều tà. Lặng, nhưng không tịch. Và dù dương quang dần dần tắt xuống ngay trước mắt, trảng tối chậm rãi lan ra từ bóng lưng Kibum hoàn toàn không khiến Kevin bất an chút nào. Có lẽ cả tháng nay ở cạnh hắn, cậu đã quen với một Kim Kibum như vậy – thỉnh thoảng thôi, đương nhiên – cũng có lẽ bởi cảm giác bản thân đang đến gần với hắn hơn. Cả nghĩa bóng, lẫn nghĩa đen.

Kevin khẽ khàng tới bên hắn, bởi sự tĩnh lặng mà bản thân cậu cũng tự nhiên nhón mũi chân đi thật nhẹ. Đã từ bao giờ cậu không còn ngần ngại đến cạnh hắn nữa rồi. Bởi vì, dù chìm đắm trong suy nghĩ bao nhiêu, bất cứ khi nào cậu lại gần hắn đều biết cả, và cũng đều quay sang nhìn cậu với ánh mắt đắc thắng cùng nụ cười ngạo mạn như mọi khi.

“Kevin, chúng ta cũng nên làm việc thôi.”

Kibum nói, giọng điệu nguy hiểm không che đậy. Thế rồi chẳng đợi cậu trả lời, hắn đã vòng tay xuống hông cậu kéo sát về phía mình, liền sau đó thi triển khinh công phóng đi, hướng về phía thị trấn. Rằng thì cũng đã quá rõ kiểu tự tung tự tác này của hắn rồi nên Kevin, dù vẫn hơi giật mình một chút, nhưng liền theo phải xạ níu chặt lấy ngực áo Kibum. Kỳ thực cũng không cần thiết, chỉ là phản xạ mà thôi.

“Coi bộ ngươi cũng quen với cước bộ của ta rồi hả?” – Kibum cao hứng nói. Hắn hất mạnh mớ tóc vướng trên vai ra phía sau, đoạn gia tăng cước bộ, để cho kình phong cuốn tung dải tóc đen cột thắt trên đỉnh đầu hắn lên, hòa lẫn vào nền trời. Cũng đưa tay lên sửa lại mũ trùm đầu cho Kevin. Cậu mỉm cười áy náy; không phải cậu quen với cước bộ của hắn, mà là hắn điều chỉnh để phù hợp với cậu.

“Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Đi ăn, ta đói rồi.”

“Không phải ngươi vừa bảo chúng ta cũng nên làm việc đó sao?”

“Tửu lâu là nơi thu thập thông tin tốt nhất.” – Hắn thản nhiên nói. Một vẻ phấn khích rộn lên trong đáy mắt hắn, chỉ tích tắc, rồi biến mất ngay, nhưng cũng đủ khiến hắn có dáng vẻ một đứa trẻ con háo hức muốn chạm vào thứ nó mong chờ. Kevin tự hỏi, liệu có phải đây là lần đầu hắn có cơ hội thực hành những lý thuyết này không... Nhưng rồi hắn liền tiếp lời – “Bên cạnh đó, ta đói, việc này quan trọng hơn nhiều.”

“Nhưng chúng ta đâu có tiền...”

Hắn bật cười: “Ta chỉ chọc tên nhãi đó chút thôi, ngươi tin sao? Đạo tặc đâu thể đến lúc cạn túi rồi mới đi cướp của, không lẽ ngươi bảo ta sẽ nhịn đói tới đêm mai à? Bụng rỗng làm sao tranh giành với ai được.”

Gò má Kevin nóng lên, cậu lúng túng cúi đầu tránh ánh nhìn châm chọc của hắn. Phải ha, mọi sắp đặt của hắn cả mấy ngày nay đều chỉ đợi đến đêm mai sẽ đồng thời triển khai hành sự. Vì ở bên cạnh hầu hết thời gian nên Kevin biết rõ hơn bất cứ ai, rằng dù nhìn qua chỉ thấy hắn nhàn tản rong chơi khắp chốn, nhưng kỳ thực đều đã tính toán rất kỹ càng, thăm dò tình hình, lựa chọn đối tượng phù hợp, lựa chọn địa điểm, lòng người... Dù quả thực là một cái bẫy lộ liễu, nhưng, lại là một cái bẫy khiến người khác không thể không chui vào.

Kevin ngập ngừng một chút, rồi hỏi:

“Kibum này... ngươi chắc kẻ kia không phải bằng hữu của ngươi chứ?”

“Ý ngươi là có phải thuộc nhân của ca ca ta không ấy hả? Chắc chắn...” – Bờ môi hắn khẽ nhếch lên, khóe miệng thoát ra một tiếng cười nhẹ mà đầy vẻ ngạo mạn – “... là không. Sương thành chúng ta không làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy.”

“Ngu ngốc ư...?”

“Đạo tặc có những quy tắc riêng của đạo tặc. Sương thành chúng ta chỉ nhắm tới bảo vật, không nhắm tới người.

Đúng vậy. Đạo tặc tác nghiệp chỉ là trộm đồ. Dù chủ sở hữu là nam hay nữ, là trọc phú hay bần nông, đối với Sương thành nhân thủ đều không quan hệ. Vật chúng ta cần ở đâu, chúng ta sẽ tới đó đoạt về, vậy thôi.

Nên nói, đạo tặc hành hiệp trượng nghĩa, cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, thực khiến Kim Kibum hắn không thể không bật cười.

Nhận ra vẻ khinh thị trong giọng của Kibum, Kevin nhíu mày hỏi: “Nhưng như vậy không phải tốt hơn sao?”

“... Không chắc đâu.”

Hắn nói, nhẹ như gió thoảng. Mộng bao giờ cũng đẹp phải không? Nhưng liệu ai có thể mãi sống trong cảnh mộng không nhìn ra bên ngoài... Thế giới này, đâu chỉ có những truyền thuyết là đang tồn tại.

Và, dù rằng hắn luôn chẳng ưa gì Kyoung Jae, nhưng có một điều anh ta nói rất đúng:

“Đạo tặc vĩnh viễn vẫn là đạo tặc thôi.”

“... Ngươi không phải đang để bụng đâu, phải không?”

“Ngươi nghĩ sao?”

Kevin lẳng lặng cúi đầu. Chắc chắn là không. Những lời hắn nói ra so với người khác nói cách biệt nhiều lắm, chúng luôn luôn... luôn luôn tràn đầy kiêu hãnh như vậy. Luôn luôn rực rỡ một cách ma mị... Cậu nhận thấy tay mình đang run lên khe khẽ, và cả người cũng vậy. Lạnh toát. Tại sao...

“Tất nhiên là để bụng rồi, ngươi nghĩ gì chứ! Tên cận vệ chết tiệt của ngươi lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo mà toàn xỉa xói ta, hắn dám so Sương thành thiếu chủ ta với một tên cướp tầm thường ư? Đừng mong ta bỏ qua cho hắn. Mà ngươi cũng nên nhớ ngươi là người của ta, đừng có mở miệng nói cho hắn nữa đó!”

Hắn giật hai bàn tay đang siết vào nhau của Kevin ra, hung hăng kéo vào ngực mình. Đột ngột như vậy khiến Kevin có chút thất kinh, nhưng rồi liền trấn tĩnh lại. Một đợt nhiệt khí chậm rãi truyền vào lòng tay cậu, rất nhẹ, rất nhu, dần dần lan vào nội thể. Chỉ nghe hắn khó nhọc nói ra vài câu thật nhỏ, gần như không nhận nổi là tiếng người hay tiếng gió thoảng qua.

Xin lỗi... ta không để ý...

Kevin ngạc nhiên ngước lên, chợt bắt gặp một tia quan hoài trong ánh mắt hắn. Trước đây thỉnh thoảng cậu cũng từng thấy vẻ mặt này của Kibum, chỉ lướt qua rất nhanh rồi vụt tắt, thế nhưng lần này nó lại không mất đi. Vẻ quan hoài đó, vẫn còn, dù dường như phải gắng gượng ghê lắm, nhưng vẫn còn ở tại ánh mắt đó, ánh mắt hắn đang nhìn cậu lúc này. Khóe môi cậu khẽ run lên.

Hắn... thay đổi rồi.

“Chết tiệt! Ngươi không khỏe phải nói ra chứ, ta đâu phải đại phu mà có thể xem mặt đoán bệnh được!”

Kevin nhẹ nhàng lắc đầu. Một mạt cười ôn thuận nhẹ giãn ra trên gương mặt cậu.

Mùa đông ở Nam Lương, dù nắng chói gạt người nhưng kỳ thực gió rất lạnh. Cái lạnh âm thầm, len lỏi, đủ khiến người tê cứng đi, dù đứng trước ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp phản xạ trên nền tuyết phủ. Hoặc phải nói, chính ánh sáng chói lòa đó khiến người ta thấy lạnh hơn bao giờ hết.

Nhưng hắn đã thay đổi rồi.

“Ta đâu có sao, chỉ là thể trạng như vậy thôi. Vào mùa đông ta thế này là hoàn toàn bình thường.”

“Không bình thường chút nào! Ngươi đi với ta không được phép không khỏe chỗ nào hết. Ngươi như vậy đêm mai không đi trộm được ta sẽ lột da ngươi!”

Hắn đã thay đổi. Kevin biết, một người chỉ vừa mới gặp mặt chưa được bao lâu như cậu mà nói câu đó thì thật khiên cưỡng, thế nhưng so với người cậu gặp ở dược đầm, Kim Kibum đã khác đi nhiều lắm. Hay phải chăng chính bản thân Kevin cũng đang thay đổi? Là tốt hay không tốt, khi cậu càng lúc càng khao khát hơn, càng lúc càng chẳng thể nào...

“Khoan đã.” – chợt Kevin níu lấy tay áo Kibum, cũng đột ngột như luồng suy nghĩ quái lạ vừa lướt qua trong đầu cậu. – “Ngươi vừa nói gì cơ?”

“Ta bảo ngươi đi với bản thiếu chủ ta thì không được phép đổ bệnh! Như vậy thể diện của ta chẳng phải tan tành sao?”

“Không, câu sau đó kìa.” – Cậu hồi hộp nói. Hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi phải không? – “Ngươi bảo ta cái gì đêm mai đi trộm...”

Kibum nhướn mày: “Phải, rồi sao?”

“Nhưng ta là...”

“Là gì thì hết tiền cũng phải đi trộm thôi. Vả lại ngươi là gì ư? Là người của bản thiếu chủ ta. Đương nhiên phải đi trộm rồi.”

Hắn phẩy tay nói, thản nhiên, như thể đang nói một chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy. Kevin hoang mang nghĩ thầm, hết tiền thì phải... đi trộm ư? Có phải mình cậu nghĩ vậy không, mà sao cái lý lẽ của hắn nghe có vẻ kỳ quái quá vậy?

“Sao, ngươi muốn phản đối?”

“Kh... Không phải, ý ta là...” Kevin cúi đầu. Một phần là để tránh ánh mắt nạt nộ của hắn, phần kia bởi cậu không muốn hắn thấy vẻ mặt của mình. Lo lắng, hoang mang... cũng có, nhưng hầu như Kevin chẳng cảm thấy chút nào. Mà trái lại, là phấn khích đến kỳ quái. Dù cậu không muốn thừa nhận chút nào...

Hoàng đế đi trộm ư? Thực là chuyện vô tiền khoáng hậu mà!


=== end chap 31 ===


3 nhận xét:

  1. Au mau ra chap mới nha, au để lâu quá tưởng au không viết nữa.
    Em xin miếng đất nho nhỏ ngồi đây hóng nhé ^^~
    Truyện au viết hay cực.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không ngờ vẫn còn có người đọc fic này @_@
      Thành thật cáo lỗi vì đã ngâm giấm lâu như vậy. Mình nghĩ tự viết cho mình đọc thôi nên không vội làm gì.
      Rất rất cáo lỗi ;___;

      Xóa
  2. Au mau ra chap mới nhé !!! Em hóng lắm luôn áh ~~~ em cực thích kemaru luôn ấy =))))))

    Trả lờiXóa