19 thg 10, 2013

[Transfic] [LOTR] Flowers, Stones And A Feather

Trước khi post cái fic trans đầu tiên của đời mình - và là fic LOTR đầu tiên của blog này, mình muốn nói vài điều thế này.

1- Dạo này mình bị cuồng một con người... à lộn một vị vua tộc tiên, Thranduil Oropherion.

2- Vì cuồng nên lết xác đi đọc fic eng lần đầu tiên trong đời và cũng vì cuồng mới lao vào trans như điên mà không biết post vào đâu. Bên wp thì để up douj manga không liên quan mấy, được gợi ý post vào vns thì 2 cái douj mở đầu này đều là hàng đang chờ per chưa post được, nên nghĩ thôi cùng là FIC thì post vào blog này, dù rằng giữa cả rừng Kemaru và U-kiss có vẻ hơi bị lạc loài =)) nhưng không sao, về sau hẳn sẽ có fic viết luôn, khi mình đủ tự tin Thranduil đã là của mình, nên sẽ hết lạc loài nhanh thôi.

Và 3- Đúng là đang cuồng và mức độ chỉ tăng mạnh chứ chưa thấy thuyên giảm suốt mấy tuần nay, nhưng mình không định và sẽ chẳng bao giờ từ bỏ Kemaru cũng như các fic U-kiss đang còn dở. Blog của Mya vẫn luôn là cái ổ Kemaru của mình Mya mà thôi.

À thì lảm nhảm nãy giờ đủ rồi, giờ là fic đây :3


Flowers, stones, and a feather
Author: Mistopurr


T.N: Cho những người bạn chưa từng đọc LOTR – hoặc xem phim – của tôi =v=

Ngôn ngữ tiên sử dụng trong fic:     

Ada: Cha – Adar: phụ thân
Nana: Mẹ – Naneth: mẫu thân
Ion-nin: Con của ta
Penneth: little one – bé con
Arda: Trái đất

Mẹ của Legolas chưa bao giờ được nhắc đến trong truyện nên nhân vật Herenya là do author tự sáng tác thêm =v= Phần lớn các fic khác đều tả mẹ của Legolas đã qua đời từ khi bé còn nhỏ, và Thranduil một mình nuôi dạy con trai.

===



Hai bàn tay nhỏ nhắn khổ sở kéo ra một chiếc hộp gỗ cây hồng từ trong ngăn tủ, và, vẫn run rẩy không ngừng, ôm chặt lấy nó mà băng qua căn phòng. Ấy là một chiếc hộp được trang trí tinh xảo bằng những nét khắc về rừng – về những rặng cây và bụi rậm, những con hươu, con sóc nhỏ, đàn chuột lang thang, một con sông dài. Và một trảng lá trải vắt qua bốn góc của chiếc hộp, hòa quyện vào nhau, tưởng như liên miên bất tận. Chỉ là một chiếc hộp nhỏ thôi, nhưng cũng chẳng cần phải quá lớn lao để có thể cất giữ bên trong những báu vật vô giá của một đứa trẻ.

Nếu là ngày thường, đôi tay kia hẳn đã cẩn thận mở nắp chiếc hộp lên với vẻ nâng niu gần như tôn sùng, thế nhưng hôm nay nó lại bị bật tung một cách mạnh mẽ hiếm có, nếu không muốn nói là bạo lực. Ngày hôm nay thực sự không bình thường. Ngày hôm nay khác với mọi hôm trước kia, ngày hôm nay đã đem vào cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu của đứa trẻ tộc tiên những cảm xúc hoàn toàn xa lạ. Ngày hôm nay, thế giới bé thơ của nó đã vỡ vụn đến tận cùng, và trong những giọt nước mắt khốn khổ không ngừng tuôn rơi.

Những ngón tay run rẩy điên cuồng lục lọi trong chiếc hộp, bỏ sang một bên những quyển sách truyện nhỏ, những bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, và cả chiếc răng sữa đầu tiên rụng, cho tới khi nó tìm được thứ muốn tìm. Một chùm hoa, mấy viên đá nhỏ, và một chiếc lông vũ ánh sắc vàng – bé xíu, vô tri, và gần như chẳng có chút giá trị nào với toàn thể Arda còn lại. Nhưng với đứa trẻ, mỗi món đồ đều tràn ngập ký ức – những ký ức rạng rỡ – và bằng việc đặt chúng sát bên thế này, đứa trẻ tộc tiên thực sự mong cảm giác ấm áp từ những ký ức kia có thể xoa dịu đi tiếng nức nở trong lòng, giúp nó tìm được một giấc ngủ không chất nặng thương tâm.

Buổi tối hôm ấy
:

Trong suốt nửa tiếng đồng hồ, tiếng bút lông không ngừng chạy trên mặt giấy đã trở thành âm thanh thường trực, vậy nên khi im lặng lan trải, sự vắng mặt của âm thanh ấy cũng dễ dàng nhận biết như chính nó vậy. Mấy giây yên tĩnh trôi qua – yên tĩnh, một cách tuyệt đối – và rồi vang lên tiếng cạch nhẹ của chiếc bút được đặt lại trên bàn, tiếng nắp lọ mực được đóng lại, và vài âm thanh loạt soạt của giấy da. Một tiếng ma sát thực nhỏ vọng lại, là âm va chạm nơi chân ghế xê dịch dưới nền nhà.

Rời mắt khỏi bản báo cáo tuần tra phía Nam bản thân vẫn đang nghiên cứu nãy giờ, trên chiếc trường kỷ mềm mại đối lập với đám ghế cứng nhắc tại thư phòng ngài, vị vua tộc tiên của Mirkwood ngước lên nhìn đứa con trai nhỏ của mình đang ngồi bệt giữa sàn phòng. “Legolas”, ngài lên tiếng. “Con đang làm gì vậy?”

“Chơi với các binh sĩ của con.”

“Nhưng con đáng lẽ đang phải làm gì?”

“Thì chơi với các binh sĩ của con.”

Một đội quân nhỏ những chiến binh tộc tiên bằng gỗ vụng về tuột khỏi túi áo của đứa trẻ. Thranduil dịu dàng mỉm cười. “Không, ta không nghĩ đó là câu trả lời đúng đắn. Con hẳn chưa thể nào làm xong bài tập rồi chứ?”

“Con làm xong rồi.” Legolas đáp, không ngẩng đầu lên.

“Vậy đưa ta xem.”

Đứa trẻ khó chịu thở hắt ra một hơi; dù vậy, nó vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà tới bên bàn học, kéo ra một tập giấy và đưa cho cha mình. “Đây ạ. Gia sư bảo con viết về bạn bè của mình. Con đã viết rồi.”

“Phải, nhưng con cũng được bảo là... Legolas, đừng ngồi xuống.” Thranduil nhíu mày nhìn đứa con nhỏ của mình đã lại quay về với đám hình nhân. “Legolas, ta bảo con không được làm vậy. Ta vẫn còn đang nói về bài vở của con.”

“Con biết, con vẫn đang nghe đây.”

“Ta không nghĩ vậy.”

Legolas khựng lại, đảo mắt lên nhìn trưởng bối của mình. Hai tay vẫn không rời khỏi đội quân gỗ trên sàn nhà. “Ada, con biết người định nói gì. Gia sư bảo con đọc bài trong nửa tiếng đồng hồ. Con biết rồi.”

“Con biết, nhưng chưa làm.” Thranduil nói, vẻ phật ý dậy lên trong âm giọng của ngài.

“Con sẽ làm, nhưng không phải bây giờ.”

Vị vua tộc tiên đập bản báo cáo trên tay xuống trường kỷ, có lẽ mạnh hơn mức cần thiết khá nhiều. Ngài cần phải hoàn thành công việc của chính mình trước buổi họp ngày mai, với các thống lĩnh quân đội thực sự, và hoàn toàn không có thời gian cho mấy chuyện thế này. “Làm như con được bảo phải làm, hoặc lãnh chịu hậu quả từ sự bất tuân mệnh lệnh của con. Lựa chọn là ở con. Quyết định nhanh đi.”

“Bất tuân mệnh lệnh?” Legolas lặp lại. Nó đã không còn chơi đùa với đội binh sĩ gỗ nữa, và giờ mọi chú ý đều hướng về cha mình. Gương mặt ngây thơ thoáng chốc tràn đầy vẻ kinh ngạc. “Ada, con đâu có chống đối ai. Con chẳng phá vỡ luật lệ nào cả.”

“Và ta cũng không đòi hỏi gì nhiều.” Thranduil thở dài. “Chỉ là, đi tới bàn học của con, mở sách ra và đọc bất cứ thứ gì gia sư bảo con phải đọc. Ta không muốn tranh luận về chuyện này, nhưng con đang làm mọi chuyện phức tạp lên. Và dù con có nghĩ vậy hay không, sự thực vẫn là con đang bất tuân mệnh lệnh.”

“Con không có.”

“Legolas...”

“Nana cho phép con làm vậy.” Đứa trẻ cãi lại, thanh âm mềm mại lộ rõ vẻ khốn khó. “Viết bài nửa tiếng, rồi con được phép chơi trong mười lăm phút, sau đó mới đọc bài. Nana bảo...”

“Nana tới Lórien thăm họ hàng rồi”, Thranduil ngắt lời. “Nếu những gì con nói là thật, vậy sao Nana con không dặn ta trước khi rời đi chứ?”

Legolas chăm chăm nhìn xuống sàn nhà, bắt đầu đẩy một trong những binh sĩ gỗ của nó tiến về phía con còn lại. Và dù giọng nó đã được nén lại rất nhiều, trở nên nhỏ thật nhỏ, nhưng vẫn nghe ra được nỗi oán trách âm thầm trong từng lời đáp của đứa trẻ. “Có thể Nana nghĩ người hẳn đã biết rồi. Nhưng làm sao người biết được? Sau cùng thì người dành thời gian ở trong thư phòng và các buổi họp nhiều hơn với gia đình của người mà. Lý do duy nhất người đang ở đây lúc này là vì Nana đi rồi, và cần có người trông chừng con.”

“Cái gì?”

“Đối với người, con luôn đứng sau công việc.” Legolas lặng lẽ nói. “Luôn luôn. Và bởi vậy nên người hoàn toàn không biết chút gì về con cả.”

Những lời ấy chấn động tâm trí Thranduil đến mức ngài thấy bản thân đứng bật dậy khỏi trường kỷ, sải bước về phía đứa trẻ tộc tiên. Vươn tay xốc con trai mình đứng thẳng dậy một cách thô bạo, ngọn lửa bùng lên trong đôi đồng tử ánh bạc của vị vua tộc tiên khi ấy dữ dội đến mức có thể thiêu đốt cả Sauron trong phẫn nộ. “Sao con dám?” Thranduil rít lên. “Tối nay con đã không nghe lệnh ta, nói dối ta, và giờ còn dám cư xử thiếu lễ độ như vậy!”

“Không phải, con...”

“Giờ con sẽ đi đọc sách cho tới khi ta bảo có thể dừng, sau đó lên giường ngủ. Và những thứ này?” Thranduil gằn giọng, hất chân đá đám đồ chơi ra khỏi chỗ mình. “Sẽ bị tịch thu, cho tới khi nào Nana của con trở về.”

“Như vậy không công bằng,” Legolas rấm rứt nói. “Con chỉ nói sự thật mà thôi.”

Nước mắt bao phủ đôi con ngươi, đứa trẻ dậm gót chân xuống sàn để đứng vững lại, cố giật cổ tay mình khỏi cái siết của vị vua. Khi đã thoát ra rồi, bản năng mách bảo đứa trẻ tự động lùi về phía sau, thế nhưng có hai điều đã ngăn nó lại trước cả khi có thể nhúc nhích một bước nào. Đầu tiên là nộ khí trên gương mặt cha nó, dữ dội đến mức đứa trẻ lập tức nhận ra cha chưa bao giờ giận đến vậy, hay ít nhất là trước mặt nó, từ trước đến nay. Và thứ hai, là cơn đau bỏng rát chợt dấy lên nơi gò má phải.

Đứa trẻ sững sờ.

Thranduil nhìn chằm chằm đứa con trai duy nhất của mình trong một sự câm lặng đến ngạt thở, ánh mắt dán chặt vào gương mặt nó, vào nơi dấu tay đỏ ửng đang dần sưng tấy lên. Những suy nghĩ hỗn loạn cuồn cuộn trong tâm trí, chất chồng và xung đột lẫn nhau, khiến Thranduil khó khăn lắm mới nhận biết được tình cảnh đang bày trước mắt ngài là gì. Ta đã làm vậy sao? Không đời nào ta làm tổn thương Legolas, không đời nào. Đúng là ta đang giận, nhưng không giận đến vậy. Không thể nào... ta không thể đã...”

“Ada.”

Giọng nói nhỏ vụn đánh mạnh vào ý thức Thranduil. Cảnh vật trước mắt hiện rõ trở lại, và Thranduil thấy bản thân đang hạ tay xuống phía trước con trai mình. Trái tim ngài lặng đi cả ngàn nhịp khi nhận ra chính mình vừa làm gì, và những câu hỏi cứa vào trong tâm lại càng dồn dập hơn. Không, không phải. Không thể nào. Ta không thể đã làm tổn thương Legolas. Không phải sự thật, ta... hỡi Valar, ta thực sự đã làm vậy. Đã đánh tiểu tiên của ta, báu vật quý giá nhất trong đời ta. Đã đánh nó, rất đau...

“Ada?”

Không thể nhìn vào những giọt nước mắt ầng ậng trong đôi đồng tử đầy hoảng sợ và đau thương của con trai, những giọt nước mắt do chính ngài gây ra, chính ngài có tội, Thranduil mím môi quay đi. “Rời khỏi đây, Legolas. Về phòng con, đi đâu cũng được. Mau rời khỏi đây đi.”

“Đừng đuổi con đi”, Hoàng tử nhỏ nức nở thì thầm. “Con xin lỗi, xin người...”

“Đi ngay!”

Căn phòng nổi lên một loạt tiếng lạch cạch vội vã của đồ chơi va chạm vào nhau, tiếng Legolas hoảng loạn thu nhặt những binh sĩ gỗ đang nằm ngổn ngang của mình. Và rồi nó biến mất, bỏ chạy khỏi căn phòng trong từng tiếng nấc nghẹn nhỏ vụn, cũng bỏ lại cha nó một mình sau lưng. Đứa trẻ đã đi rồi, vậy mà vị vua tộc tiên cao quý vẫn cứ đứng bất động như vậy thật lâu, mỗi phút trôi qua đều như cả thế kỷ; choáng váng, khổ sở, nỗi căm ghét bản thân nặng nề đến mức khiến ngài chẳng thể làm gì ngoài việc đứng đó mà đợi nó qua đi. Ngài không thể tin, không thể chấp nhận sự thật rằng bản thân đã...

Cùng một tiếng rên khẽ tuyệt vọng, Thranduil ngã mình xuống chiếc ghế cạnh bàn, vùi khuôn mặt vào hai lòng bàn tay. Hoàng hậu Herenya chỉ mới rời khỏi Mirkwood chưa đến ba ngày, vậy mà gia đình nàng để lại đằng sau đã chực vỡ vụn thành từng mảnh. Một khi nàng trở về và phát hiện ra hậu quả từ sự vắng mặt của mình, thì trong trường hợp khả dĩ nhất, nàng hẳn sẽ thề với Valar không bao giờ rời khỏi con trai mình lần thứ hai nữa. Không bao giờ.

Từ khi nào ta đã trở nên nóng nảy đến mức lấy bạo lực làm biện pháp duy nhất của mình?
Thranduil lặng lẽ tự hỏi. Phải chăng là lúc Legolas nói ra điều ta đã biết từ lâu, rằng bản thân ta dành quá nhiều thời gian xa cách khỏi gia đình? Ta không hề biết, rằng nghe sự thật từ chính miệng con trai mình lại đau đớn đến vậy.

Thở dài một tiếng đầy u uẩn, Thranduil hướng sự chú ý của bản thân tới mấy cuốn sách bị bỏ lại trên bàn, bắt đầu sắp xếp lại chúng thành từng chồng một cách máy móc. Không phải vì ngài muốn vậy, mà bởi ngài cần đặt tâm trí vào một việc gì đó, bất cứ việc gì ngoài những suy nghĩ kinh khủng về lỗi lầm ngài đã phạm kia. Tại sao? Tại sao ngài có thể để bản thân bị kích động đến vậy, bởi những lời nói ngây thơ và thành thực của một đứa trẻ?

Tức gận với bản thân cũng không kém gì với Legolas lúc trước, Thranduil đập mạnh cuốn sách đánh vần của con trai mình lên đỉnh chồng sách ngài vừa xếp thẳng. Trong thoáng chốc những trang giấy lẳng lặng xáo lên, chậm rãi, như thể bị thổi tung bằng một ngọn gió vô thực, và nhẹ nhàng để lộ ra một mẩu ghi chú nhỏ được gập ngay ngắn giữa lòng cuốn sách. Đôi mắt mẫn tuệ của một tiên tộc nhân lập tức nhận ra được hàng chữ dài và tao nhã kia, hoàn toàn đối lập với nét viết chập chững đôi khi khó đọc của một đứa trẻ. Hẳn rồi, là nét chữ viết tay của Herenya.

Thranduil nhìn mảnh giấy ghi chú vợ mình để lại. Lý trí cho ngài biết bản thân sắp phải đọc những điều chẳng thuận lòng, vị vua tộc tiên khó nhọc mở mảnh ghi chú ra, cẩn thận trải phẳng xuống bàn. Một tay giữ lấy suối tóc hoàng kim xõa dài trên gương mặt, Thranduil lướt mắt dọc xuống mảnh giấy, và nhận ra bản thân thiếu chút nữa phải bật cười – trong khốn khổ. Hiển nhiên rồi. Từng lời vợ ngài để lại đều trùng khớp với từng lời Legolas đã nói ra.


Thranduil,

Nếu người ngồi học cùng Legolas, hãy chắc rằng thằng bé có khoảng mười lăm phút nghỉ ngơi giữa bài tập viết và tập đọc của nó. Để nó tự chơi với đồ chơi của mình, hoặc xuống phòng ăn lấy hoa quả lên – như vậy giúp nó tỉnh táo hơn. Và có thể người cũng nên áp dụng cách này cho chính mình?

Yêu người,

Herenya

 
Cùng với một tiếng nguyền rủa thô bạo thường chỉ nghe thấy ở trại Orc chứ không phải từ miệng một vị tiên chúa thanh cao, Thranduil siết chặt mẩu giấy trong tay, cảm nhận một nỗi chua chát đắng lòng khi nhìn nó vụn ra thành từng mảnh. Một lần nữa, những luồng suy nghĩ đầy chất vấn cuộn lên trong tâm trí Thranduil, giờ đây lại càng rõ ràng và dữ dội hơn, từng câu từng câu đều đang cứa sâu vào cảm giác tội lỗi của ngài. Vì sao ngươi lại không lắng nghe Legolas? Vì sao ngươi không buồn nghĩ đến khả năng thằng bé đang nói sự thực? Vì sao ngươi cứ phải đẩy nó ra xa khỏi chính mình như vậy?

Không buồn tìm bất cứ lý do nào biện minh cho những lời tự vấn kia, vị vua Mirkwood dứt khoát đứng dậy và xoay gót rời khỏi căn phòng, rảo bước đi tìm con trai của mình. Nhưng sau đó liền khựng lại. Một trong những binh sĩ gỗ của Legolas nằm chỏng chơ dưới sàn, im lìm, cô độc, với đôi mắt đen thẫm cứng đờ nhìn lên trần nhà và thanh kiếm nhỏ rệu rạc trong tay. Nó nằm đó, tựa như một chiến binh bị thương đang chờ đợi trong vô vọng, đợi đồng đội tới giải cứu mình.
Thranduil đăm đăm nhìn xuống món đồ chơi, im lặng. Và rồi ngài để lại mảnh giấy nhàu nát lên bàn, chậm rãi cúi xuống nâng người chiến binh bất động đặt vào trong tay. Đội quân gỗ này trước kia đều từng thuộc về chính vị vua tộc tiên khi ngài còn nhỏ, và ngài hiểu rõ hơn ai hết, bằng những hoài niệm thuở xa xưa, rằng một sinh mạnh chiến binh mất đi cũng là cả một trường biến động trong tâm trí một tiểu tiên bé nhỏ. Hẳn Legolas cũng sẽ khóc thương cho sự mất mát trong đội quân của mình.

“Ta sẽ đưa ngươi về với chủ nhân.” Vị vua tộc tiên lặng lẽ nói. “Có chăng cũng bù đắp được phần nào.”

Không một tiếng trả lời.

Cũng không bận tâm ban cho người lính gỗ thêm lời nào nữa, Thranduil rời khỏi phòng, bước theo lối nhỏ tới phòng ngủ của Legolas, chỉ ngay một hành lang phía dưới nơi sinh hoạt riêng tư của gia đình hoàng tộc. Ngài đứng lại trước phòng ngủ của con trai, đôi mắt ánh bạc nhìn chằm chằm cánh cửa trong câm lặng; khổ sở tìm kiếm trong tâm một tia can đảm để có thể đưa tay mở cánh cửa đó ra, và bước vào thế giới của đứa trẻ. Nhưng tất cả những gì ngài tìm được là nỗi sợ hãi tràn ngập, nỗi sợ hãi khiến ngài sững sờ và tê liệt đi. Kỳ lạ làm sao, khi một chiến binh đã trải qua bao trận mạc tàn khốc của Liên minh Cuối cùng, đã chống lại cả trăm ngàn tay sai của Sauron, vậy mà giờ đây việc đối mặt với đứa con trai nhỏ trong kia lại tưởng như khó khăn hơn gấp nhiều lần.

“Vì tội lỗi của ngươi.”
Một giọng nói khinh bỉ vang lên trong đầu ngài.

Đôi con ngươi màu bạc của vị vua tộc tiên chậm rãi chuyển xuống, cho tới khi ánh nhìn đặt lên người chiến binh gỗ trong tay. Dường như trong khoảnh khắc ấy, vẻ trống rỗng trên gương mặt người chiến binh bỗng chốc biến đổi, trở nên giận dữ và đầy oán hận, như thể đang chất vấn sự hoài nghi và lưỡng lự trong tâm trí vị vua. Sao người lại từ bỏ những gì đáng phải làm? Người là kẻ mắc lỗi, và người nợ Legolas lỗi lầm của chính người, một sự thật, để đứa nhỏ biết người cảm thấy hối hận vì hành động thiếu cân nhắc của mình. Chẳng lẽ người muốn con trai mình phải chịu tổn thương thêm, chỉ bởi sai lầm và lòng tự cao của người?

Suy nghĩ ấy thôi thúc Thranduil hành động. Đặt tay lên bề mặt gỗ lạnh lẽo, ngài khẽ khàng đẩy cánh cửa mở hé ra một phân. Có thể con trai ngài sẽ không muốn gặp lại cha sớm như vậy, chỉ ngay sau cuộc cãi vã của hai người. Nhưng, căn phòng gần như chìm trong bóng tối. Mọi ánh nến, ngọn đèn trong căn phòng đều đã bị đứa trẻ tắt đi. Ánh sáng duy nhất phát ra là từ phía giường ngủ, nơi một ngọn lửa màu bạc le lói tản mát trong không gian: là ánh sáng của bản thân Legolas, ánh sáng của đứa trẻ tộc tiên đang cháy lóa từ sâu thẳm bên trong, thứ ánh sáng được thắp lên bởi nỗi khổ đau đang chiếm giữ thân thể và tâm trí rối bời nơi nó. Thật đẹp, cũng thật thương tâm.

“Ion-nin,” Vị vua tộc tiên lặng nói trong hơi thở, “Ta xin lỗi.”

Thranduil bước về phía trước, tiến vào sâu trong bóng tối của căn phòng. Khi tới được bên con trai mình, ánh mắt ngài chuyển xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường, được kéo sát lên gối Legolas để nó có thể dễ dàng với tới trong tầm tay. Trên mặt bàn có đặt cẩn thận một chùm những bông hoa đỏ au, ba viên đá tỏa ánh sáng xanh và một chiếc lông vũ vàng, tất cả đều là để xoa dịu trái tim của Hoàng tử nhỏ. Những món đồ đơn giản vậy thôi mà lại khiến hai mắt Thranduil mờ đi, ngài để lệ của bản thân thành thực rơi xuống không một chút sượng lòng. Cảm giác về những gì đã gây ra cho đứa con trai bé bỏng của mình càng lúc càng rõ ràng hơn trong tâm trí Thranduil, khắc vào sâu thẳm lương tri ngài.

Thở ra một hơi trong câm lặng, Thranduil ngồi xuống nơi mép giường, trọng lượng của một tiên tộc nhân gần như không làm nhăn tấm nệm dù chỉ một điểm. Và rồi khẽ khàng kéo lại chiếc chăn phủ trên người đứa trẻ, để có thể nhìn được gương mặt tiểu tiên của mình. Legolas đã ngủ rồi, vừa khóc vừa chìm vào giấc ngủ mê mệt chẳng bao lâu sau khi bị buộc phải khuất khỏi tầm mắt của cha mình. Hai mắt nó nhắm nghiền. Nó không quen, cũng không đáng phải chịu đựng nỗi khổ sở đến vậy chỉ trong những năm đầu tiên của cuộc đời, kể cả khi đó là một cuộc đời bất tử. Gò má tái đi vì kiệt sức, và hàng mi đen thẫm của đứa trẻ ướt đầm. Nước mắt khốn khổ vẫn đang rơi.

Thranduil đặt người chiến binh gỗ lên mặt bàn, bên cạnh những bông hoa, viên đá, và chiếc lông vũ, trước khi cúi xuống nhẹ vuốt ve gương mặt ẩm ướt của đứa trẻ. Khẽ hôn đi những giọt nước mắt của con trai, nhưng lại chỉ khiến nước mắt của chính ngài lăn dài trên gò má. Vị vua tộc tiên không phải người hay để lộ cảm xúc của mình, dù là đau thương hay thống khổ - kỳ thực lần cuối cùng Thranduil rơi lệ là trước cái chết của phụ thân tại Kỷ nguyên thứ hai. Nhưng cảm giác này, cảm giác khi biết con trai mình đang phải chịu đau đớn và chính ngài là nguồn cơn, thực sự không giống bất cứ thứ gì ngài đã trải qua trước đây.

“Legolas, ta xin lỗi.” Thranduil thì thầm. Hơi thở của ngài khẽ khàng phả vào làn tóc ánh kim của đứa trẻ. “Ta đáng nhẽ phải nghe con nói, đáng nhẽ phải nhận ra rằng con sẽ không nói dối ta. Ta thật mù quáng, penneth à, quá mức mù quáng; và giờ tất cả những gì ta có thể nói chỉ là xin lỗi mà thôi. Valar, ta xin lỗi, thực sự xin lỗi.”

“Ada?”

Trông thấy con trai cựa mình thức dậy, Thranduil vô thức lùi lại phía sau, tách mình khỏi sự tiếp xúc thân cận với đứa trẻ mà ngồi thẳng lại một cách cứng nhắc. “Con tỉnh rồi à?” Ngài gượng gạo nói. “Ta không có ý làm con thức dậy, penneth. Ngủ lại đi.”

“Người đang nói với con.” Legolas thì thầm.

“Phải.”

“Người vừa nói gì vậy?”

Trong một giây Thranduil không trả lời. Bàn tay ngài chậm rãi mân mê gò má phải của đứa trẻ, như muốn bằng cách nào đó làm nhòa đi dấu tay vẫn còn ửng đỏ trên gương mặt con trai mình. Ngài nói, âm giọng lặng đi. “Ta đã làm tổn thương con, sinh linh bé nhỏ của ta. Khi ấy ta biết mình đang làm gì, càng biết rõ hành động của ta sẽ khiến con bị đau, nhưng lại không đủ định lực để ngăn cản bản thân mình. Tại sao ư? Chính ta cũng không rõ nữa. Giờ tất cả những gì ta biết chỉ là, dù con có thể rộng lòng tha thứ cho ta hay không, ta cũng không xứng đáng nữa.”

“Sao con lại tha thứ cho người?” Legolas lặng lẽ nói. “Là lỗi của con. Là con đã khiến người tức giận, người chỉ... người có quyền trừng phạt con. Nếu có bất kỳ ai phải cầu xin sự tha thứ...”

“Không. Không đâu, con không làm gì sai cả. Ta biết cả rồi.” Thranduil ngắt lời đứa trẻ. “Ta đã đọc tờ ghi chú của mẹ con, dù có lẽ đã đọc quá muộn. Mẹ con dặn ta phải để con có thời gian nghỉ ngơi, và đó cũng chính là điều con đã nói với ta khi ấy. Không phải lỗi của con, Legolas. Con chỉ nói sự thật mà thôi.”

“Không phải vậy.” Hoàng tử nhỏ nói khẽ. “Con nói rằng với người con luôn đứng sau công việc, và rằng người chẳng bao giờ dành thời gian ở bên Nana và con. Con đã sai rồi. Đáng nhẽ con không nên nói vậy.”

Trông thấy đứa trẻ khổ sở quay đi, Thranduil vuốt ve gò má nó, dịu dàng kéo gương mặt nó lại để có thể nhìn vào mắt con trai mình. “Và ta mừng vì con đã nói vậy. Để ta có cơ hội nhận ra rằng, ta không thể cho phép bản thân cứ mãi đắm chìm vào công việc, vào mọi thứ ngoại trừ gia đình mình nữa. Sẽ không còn nữa đâu, Legolas. Sẽ không còn những chuyện như vậy nữa, kể tử lúc này. Khi nào con cần, ta sẽ luôn ở bên con. Ta nhất định sẽ dành thời gian cho con.” Ngài ngừng lại, ánh mắt rời đến chiếc bàn nhỏ cạnh giường. “Nhưng có một điều con đã sai.”

“Sao ạ?”

“Con nói rằng ta không biết chút gì về con. Điều đó không đúng.” Thranduil nghiêng đầu về phía những món đồ đặt trên mặt bàn, cười nhẹ. “Ta biết vì sao con lấy những thứ này ra khỏi hộp kỷ niệm của con. Chúng khiến con hạnh phúc, và con cần hơi ấm của chúng đêm nay. Ta cũng biết những kỷ niệm lưu trữ bên trong chúng nữa. Những bông hoa này con hái trong vườn hoàng tộc ba năm về trước. Con đã rất đau lòng khi nghe người ta bảo rằng những bông hoa cuối cùng cũng phải úa tàn, nhưng rồi một y sư cho con loại dược thảo của cây hoa kỳ diệu có thể khiến cây cối sống lâu hơn. Vậy là cho tới bây giờ con vẫn đều đặn tưới thuốc lên những cánh hoa, mỗi hai tháng một lần.

“Con tìm thấy những viên đá trong lần cùng mẹ tới thăm Laketown. Dòng chảy của con sông đã đưa những viên đá tới vùng thượng lưu từ một nơi không ai biết được, và cuối cùng dạt vào ven bờ. Đôi mắt nhanh nhạy của con đã tìm ra chúng trước tiên, và dù mọi người đều đồng ý rằng con có quyền giữ chúng cho riêng mình, con đã từ chối. Con tới hỏi từng người trong thị trấn đó xem họ có mất viên đá quý báu nào không, từng người một. Chỉ khi chắc chắn rằng những viên đã tới từ ngoại vi Laketown, con mới nhận chúng về.

“Và còn chiếc lông vũ... nó thuộc về con hai năm trước, khi ta còn đang ở Imladris. Con tìm thấy một con cú bị thương nơi doanh trại. Nó bị tấn công, bị thương rất nặng, và yếu ớt, nhưng con vẫn kiên quyết rằng chưa tới lúc nó phải rời bỏ Arda. Sau khi cẩn thận quấn con cú vào ngực áo mình, con đưa nó tới chỗ các y sư và nhờ họ dạy làm sao để chăm sóc nó. Suốt một tháng sau đó nó sống trong phòng con, cho tới khi đủ bình phục để tung cánh trở lại. Nó để lại cho con chiếc lông vũ như một lời cảm tạ.”

Đôi mắt trong veo của đứa trẻ nhòa đi vì lệ, khác hẳn với những giọt lệ đã rơi trên gương mặt nó tối nay. Legolas thì thầm: “Vẫn còn thứ khác trên bàn kìa, Ada. Người chiến binh.”

“Hiển nhiên rồi. Anh ta là một đội trưởng trong quân đoàn của con, nhưng con nghĩ anh ta sẽ được thăng chức sớm thôi, có lẽ vài tuần tới.” Thranduil nhẹ giọng đáp. “Nhận được tin này hẳn người chiến binh sẽ vui lắm, bởi anh ta có một gia đình lớn cần phải chăm lo. Tên anh ta là Megildur.”

Hoàng tử nhỏ tỏ ra kinh ngạc trong thoáng chốc, khi thấy cha mình biết rõ cả những thông tin vụn vặt và tầm thường như vậy. Nhưng rồi một vẻ hiểu biết lan ra trong mắt đứa trẻ, và nó mỉm cười. “Người đương nhiên phải biết rồi, trước đây họ thuộc về người mà.”

“Phải. Nhưng Megildur của con chẳng bao giờ được đề bạt trong quân đoàn của ta. Anh ta là một người lính vụng về, luôn làm rơi thanh gươm của mình và bắn trật mục tiêu trong mọi trận chiến.” Vị vua tộc tiên nhẹ mỉm cười, ngắm nhìn những giọt nước mắt hạnh phúc đang tràn ra từ khóe mi đứa con trai bé nhỏ. “Và trong quân của ta, anh ta không phải Megildur. Mà là Beinian.”

Im lặng trải ra trong bóng tối của căn phòng, bao bọc lấy không gian, nhưng chỉ vài giây sau Legolas đã nhoài tới trước cùng một tiếng kêu khẽ đầy sung sướng. Nó níu chặt lấy Thranduil, như thể sự tồn tại của nó chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào một cái ôm dịu dàng này, cũng là điều tuyệt vời nhất từng có giữa hai cha con. Và dù rằng đứa trẻ vùi mặt vào bờ ngực rắn chắc của vị vua tộc tiên mà khóc òa, nhưng những tiếng cười căng đầy cũng tràn ra giữa hai hàng nước mắt. Trong tâm trí đứa nhỏ, mọi ký ức về cuộc cãi vã tối nay đã chẳng còn, thay vào đó là một suy nghĩ duy nhất: Ada hiểu con.

“Đôi khi bản thân ta bị vướng vào những buổi nghị sự và họp đàm kéo dài cả ngày trời, và đắm chìm trong giấy tờ ta không thể bỏ mặc không lo”, Thranduil thì thầm, “nhưng không một phút nào trôi qua ta không có con trong tâm tưởng, trong lòng, hay cả hai cũng vậy. Con là con trai của ta, Legolas; và dù có thể ta không biết mọi điều về con, ta vẫn luôn biết rằng ta yêu con, và rằng ta sẽ không bao giờ ngừng yêu con cả.”

“Con cũng yêu người, Ada.”

Đêm đó hai cha con chẳng cần thêm bất cứ lời nào nữa. Từng giây qua đi, từng phút, chậm rãi và lắng đọng trong không gian của hai người, và rồi thời gian nhẹ trôi, Thranduil nhận ra đứa trẻ đã lại thiếp đi trong tay mình. Ngài thậm chí còn không nghĩ đến việc rời tay khỏi Legolas hay quay về phòng đọc, càng không nghĩ đến những báo cáo vẫn còn đang đợi ngài chỉ một lầu trên kia thôi. Những chuyện đó có thể để đến mai. Lúc này, tâm trí của ngài chỉ còn đặt lên từng cái vuốt ve dịu nhẹ nơi mái tóc ánh vàng của đứa trẻ, từng ánh mắt thương yêu canh cho nó một giấc ngủ an bình. Cứ như vậy cho tới bình minh, và ngài cất giữ từng khoảnh khắc trong tâm như một kỷ vật đặc biệt nhất.


Buổi sáng ngày hôm sau, Legolas đặt lại chùm hoa, những viên đá và chiếc lông vũ trở vào trong hộp. Và còn cả Megildur, như món đồ mới nhất cho chiếc hòm ký ức của Hoàng tử nhỏ.


===

2 nhận xét:

  1. Truyện hay và cảm động quá cơ :) Người dịch mượt quá đi :D Cảm ơn thật nhiều ^_^

    Trả lờiXóa
  2. Truyện đáng yêu vô cùng luôn, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dịch một fic siêu dễ thương như vậy *bắn tym chiu chiu*

    Trả lờiXóa