Chap 6 : Trăng máu – Huyết lệ
Part 1: Kí hiệu sở hữu.
Chập tối ngày hôm sau, từ căn nhà nhỏ cuối phố có một bóng người bước ra, áo khoác đen, đầu đội mũ che kín mắt, tay kéo theo một chiếc vali đen cỡ vừa. Bộ dạng gấp rút và mệt mỏi, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, bóng người thanh niên đổ dài trên con đường gồ ghề trống trải, trông nổi bật lên giữa một khu phố đang chìm dần vào bóng tối. Anh ta bước từng bước dứt khoát không hề quay đầu nhìn lại.
Đi bộ lâu thật lâu, cho đến khi mặt trời sau lưng chỉ còn lại một vệt hồng đậm dưới chân trời, người thanh niên cuối cùng dừng chân trước nhà ga của thị trấn. Đây là phương tiện duy nhất duy trì sự kết nối của vùng núi này với các địa phương khác, cũng là lối đi duy nhất để rời khỏi nơi này. Anh ta ngước nhìn, bước vào, rồi không do dự, đi thẳng đến toilet, kéo theo cả cái vali của mình. Điều đó cũng chẳng có gì đặc biệt, vì ở đây trộm cắp xảy ra đã là chuyện thường tình của huyện. Một lúc lâu sau, khi mà những người khác đều đã ra cả rồi, người thanh niên áo đen mới bước khỏi toilet, tiến đến quầy tiếp tân mua vé tàu, chuyến tàu rời khỏi thị trấn. Giọng tiếp viên vang lên đều đều trên loa: còn 40 phút nữa đoàn tàu chuyển bánh. Đó là chuyến tàu cuối cùng rời khỏi nơi này
Bỏ tờ vé vào túi, người thanh niên bước một mạch đến hàng ghế chờ cuối sân ga, khuất sau một bức tường cũ đổ nát, nơi một người nữa cũng đang ngồi ở đó. Là một cô gái, với mái tóc nhuộm nâu xoăn dài tới thắt lưng và dáng người mảnh mai quyến rũ. Người thanh niên ngồi xuống, tươi cười với cô.
“Hey, Kibum”