15 thg 4, 2011

Artemis - chap 6 part 2

Chap 6 - Part 2





Soo Hyun đứng đợi mãi tại phòng trực ban mà chẳng thấy ai cả, chỉ có cái ví của anh nằm trên bàn. Anh nghĩ, có lẽ họ vội lên tàu đã đi rồi, bèn không cảm ơn nữa mà cầm ví quay về. Anh đi lâu như thế này, có lẽ Kibum đã lo lắng lắm. Soo Hyun dợm bước nhanh hơn, muốn được nghe giọng trách cứ đanh đá từ miệng cậu càng sớm càng tốt. Anh vui vẻ bước qua bức tường đổ nhìn về phía cậu ngồi.

Nào ngờ, Kibum không còn ở đó nữa. Anh nhìn quanh một hồi, ngạc nhiên không hiểu cậu đã đi đâu. Có lẽ chỉ chạy quanh đây một chút, rồi về liền. Nghĩ vậy, Soo Hyun ngồi xuống, và chờ đợi.

Nhưng, đồng thời, một nỗi lo sợ mơ hồ dậy lên trong lòng anh. Kibum đã đi đâu được chứ?


5 phút trôi qua.

10 phút.

Và nửa tiếng qua đi, vẫn không thấy bóng dáng Kibum đâu. Soo Hyun càng lúc càng nóng ruột, chạy dọc khắp sân ga cùng những nơi xung quanh tìm kiếm, cho đến khi giọng phát thanh đều đều lại vang lên trên loa.

[ còn 5 phút nữa đoàn tàu khởi hành ]

Kibum, em đã đi đâu rồi?

“Làm ơn cho hỏi, cô có thấy một cậu nhóc… không, một cô bé, khoảng 14 tuổi, tóc nâu…”

“Có phải cô bé xinh xắn vừa lên xe cùng một đám người trông rất dữ tợn đó không?”

Cặp vé tàu tuột khỏi tay anh, buông rơi trong gió…



.

Aaa…

Miệng hắn bật ra một tiếng rên nhỏ khi ánh chớp bạc vụt lóe sáng, hai mắt mở bừng nhìn về phía trước một cách đắm đuối mê muội.

Đẹp quá….


Không gian tràn ngập một màu đỏ… máu nhảy múa khắp nơi


Máu nhuộm đỏ cả thân hình trắng muốt. Ngập ngụa…


Một cảnh tượng tuyệt đẹp…

Hắn không ngờ hai thứ đó hòa quyện lại có thể mĩ lệ đến vậy. Hắn cũng không ngờ được rằng trong thân thể bé nhỏ kia lại phát tiết một sinh lực mãnh liệt đến thế…

Cảm giác này… khoái lạc hắn chưa từng trải qua này…


Thật tuyệt vời.


.


Soo Hyun cắm đầu chạy thục mạng dưới lòng đường vắng vẻ, bỏ lại sau lưng tiếng còi tàu rít lên từng hồi vang vọng. Đó là chuyến cuối cùng rời khỏi thị trấn trong hôm nay, nhưng dù có là chuyến tàu cuối cùng trên thế giới này anh cũng chẳng quan tâm nữa. Nó chẳng còn ý nghĩa gì cả, nếu không có Kibum ở đây.

Cậu đã nói dối anh, và đi theo bọn chúng về nơi đó? Không, chắc chắn không phải vậy. Từ sau đêm hôm qua, Soo Hyun đã không còn bất cứ lo lắng nghi ngại nào về chuyện đấy nữa. Kibum sẽ không tự nguyện bỏ anh mà đi, chắc chắn vậy.

Nếu thế, chỉ còn lại một khả năng. Bị bắt lại.

Soo Hyun nghĩ đến những tên xã hội đen ở vùng này, mắt cơ hồ nóng bỏng. Anh chưa bao giờ hỏi Kibum về ‘đại ca’ của cậu là ai, nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Một kẻ có thể trói buộc được con người cao ngạo ấy, đương nhiên phải quyền thế và đáng sợ đến tột đỉnh. Ngực anh thắt chặt lại, không khí trong người bị rút cạn hết, chỉ còn lại một nỗi lo sợ kinh hoàng, và đau đớn. Anh phải nhanh hơn thôi, nhanh hơn nữa.

Nhưng… tìm đến được đó rồi thì cũng sẽ làm được gì?


Soo Hyun không cần biết. Anh chỉ muốn được nhìn thấy Kibum ngay lúc này, nếu không trái tim sẽ nổ tung mất.

Đợi anh...




Chạy khắp nơi rất lâu trong hỗn mang cuồng loạn, không hiểu từ lúc nào Soo Hyun bỗng nhận ra mình đang ở trong con đường nhỏ trên đường từ trường về nhà. Ánh mắt Soo Hyun chạm phải căn nhà hoang bên góc đường, nơi anh và Kibum gặp nhau lần đầu tiên, một tháng trước. Một sự thôi thúc mãnh liệt bỗng cháy bỏng trong Soo Hyun, hút anh về phía từng bước tiến về phía căn nhà đó.

Đồng thời, linh cảm bất an cũng cùng lúc nổi lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Soo Hyun nhìn trân trân vào cánh cửa gỗ mục nát. Có ai đó đã dựng nó lại, sau khi Kibum đá bay đi ngày anh gặp cậu.

Cảm giác nặng nề… như phải mở một cánh cửa đến cả một thế giới.

Cũng như đóng lại cả một thế giới…



Ánh trăng tròn vành vạnh chiếu rọi trên đầu, bao tỏa một không gian tĩnh lặng đến rợn người.

.
.





Cánh cửa đổ sầm xuống nền đất đổ nát, gây nên một tiếng động kinh người và hàng đám mây bụi dày đặc. Soo Hyun đưa tay gạt bớt đám bụi, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Quang cảnh đổ nát dần dần hiện ra đằng sau khói bụi dày đặc, từng cụm nhỏ lặng lẽ trôi lơ lửng trong làn sáng bạc đứt quãng. Ngay giữa căn phòng trống trơn đó, một bóng người mảnh mai trơ trọi trong khung cảnh chập chờn huyền ảo đó. Trái tim Soo Hyun nảy lên trong lồng ngực. Từ bao giờ, tấm lưng nhỏ nhắn đó đã trở nên quen thuộc đến lạ lùng và không thể bị che mờ, dù có là gì đi chăng nữa.


Anh mừng rỡ gọi:

“Kibum”

“Đừng qua đây!”

Tiếng hét của cậu làm anh sững lại, cùng lúc dưới chân cũng đạp phải một cái gì đó mềm nhũn, bầy nhầy. Soo Hyun giật mình nhảy tránh ra, thì chân kia cũng chạm phải một thứ tương tự. Soo Hyun định thần lại, và nhìn xuống. Nhưng cái hiện ra trước mắt lập tức khiến anh hoàn toàn mất bình tĩnh, và hoảng sợ.

Nhớp nháp. Bầy nhầy. Đó, tất cả những thứ nhão nhợt anh vừa chạm vào, đều là máu thịt. Và một cái tay người bị cắt rời nằm ngay dưới mũi giày. Không cần nhìn tiếp để biết những thứ còn lại thuộc phần nào của cơ thể.

Căn phòng này ngập tràn xác người.


“Ki…Kibum!! Những cái này… Em sao rồi??”

Soo Hyun hoảng hốt lớn tiếng gọi. Từ trong xương tủy, một cơn run dữ dội dâng tràn ra ngoài khiến anh chao đảo. Tại sao… chuyện gì đã sảy ra ở đây? Những kẻ này…

Như để trả lời anh, Kibum quay người lại, bước vào chùm sáng bạc đổ xuống từ lỗ hổng trên trần nhà. Thân thể nhỏ bé của cậu tắm dưới ánh trăng.

Và … máu.


Máu lan tràn trên cơ thể cậu. Máu ở mọi nơi, trên mặt, trên cổ, dọc xuống tấm lưng trần. Máu nhuộm đỏ thẫm từng phân da thịt tinh khiết. Máu lớp nhớp chảy đầm đìa khắp dọc hai cánh tay, lăn từng nhịp đứt quãng xuống cán dao dài mà cậu nắm chặt trong tay.

Ánh kim loại lạnh lùng lóe lên một tia máu đỏ. Cùng lúc cũng phản chiếu lên ánh mắt vô thần của Kibum một lằn đỏ điên loạn. Cậu nâng cao lưỡi dao trong tay.

“Em đã giết tất cả bọn chúng đấy.”

Một nụ cười nhợt nhạt nở trên gương mặt đẫm máu của cậu. Đôi mắt mở lớn nhìn anh, tán loạn lạc thần.

Dưới chân Kibum, máu đọng lại thành từng vũng lầy chết chóc. Xác kẻ thù ngập ngụa trong máu tươi. Thứ chất lỏng đặc sệt đó ngấm ướt đẫm mái tóc đen dài, nhỏ xuống thành từng giọt tí tách. Không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ còn lại một âm thanh duy nhất vang đều...

Tóc.
.
Tóc.
.
.



Âm thanh của tử thần. Nó khiến đầu óc Soo Hyun mê muội đến thẫn thờ vì cảnh tượng bày ra trước mắt. Dường như tất cả không khí đều bị rút cạn khỏi buồng phổi, chỉ còn lại một nỗi sợ hãi kinh hoàng.

.
.



Hơi máu lạnh lẽo đến tận xương tủy.




Anh đang làm gì thế này…

Chẳng phải đã đến tận đây để tìm cậu đó sao? Giờ người đó đã ở trước mặt rồi, sao lại còn mãi đứng ở đây?

Chỉ có vài mét từ ngoài cửa vào, nhưng giờ còn dài hơn cả con đường vạn dặm. Con đường trải bằng xác người. Muốn bước về phía trước, nhưng cơ thể lại chăng nhúc nhích nổi một phân. Cả tay chân cũng tê cứng lại rồi. Cảm giác này… là sợ ư? Chính anh cũng không hiểu rõ.

Chỉ là… hai mắt cứ mở lớn nhìn đăm đắm về phía trước không ngừng được. Cảnh tượng trước mặt thảm khốc nhường nào, nhưng Soo Hyun chẳng thể ngăn bản thân, từ tận đáy lòng, cảm thấy rằng…

Em thật đẹp.

Cả người ngập trong máu tươi nhưng vẫn thanh thoát lạ thường. Như châu ngọc nổi trong bùn lầy, màu đỏ thẫm của máu vương trên da thịt, màu trắng bạc huyền ảo của ánh trăng và màu đen thăm thẳm của bóng tối dày đặc quyện lại với nhau khiến thân thể tuyệt mĩ kia mang một vẻ đẹp không gì sánh nổi. Một vẻ đẹp trong suốt như pha lê…

Diễm lệ đến tột đỉnh, nhưng cũng mỏng manh đến tận cùng. Nó khiến anh sợ… sợ rằng chạm vào em lúc này, tinh thể mong manh kia sẽ vỡ vụn ra mất.

Nhưng…


Soo Hyun nhắm mắt lại, và bước đi. Anh cảm thấy từng mảnh xác thịt nhầy nhụa dưới từng bước chân tiến vào trong căn nhà, những mảng thi thể không còn nguyên vẹn của người quá cố bám lấy gót giầy anh. Tội lỗi khiến anh cảm thấy kinh khủng, dù cho bọn chúng có là những con quái vật đi chăng nữa.

Nhưng giờ đó không phải điều mà Soo Hyun quan tâm. Người anh yêu thương đang ở rất gần rồi. Cảm giác rõ nét hơn bao giờ hết.

Dù cơ thể bị vấy bẩn, dù ý thức chìm trong biển mê, thì trong thế giới của anh, em vẫn là tạo vật thanh khiết nhất.

Đầu ngón tay chạm được vào làn da trần ướt đẫm, Soo Hyun nhanh chóng đem toàn bộ thân mình nhỏ bé ôm gọn vào lòng. Toàn thân Kibum cứng đờ bất động trong tay anh, nhưng anh biết, có thứ gì đó đang vỡ vụn.


“Buông em ra đi.”


Giọng cậu nghẹn lại. Anh nhẹ nhàng siết chặt vòng tay quanh người Kibum, áp gương mặt vào mái tóc đen dài sũng máu, và đón nhận toàn bộ những rung động nhỏ nhất truyền qua người mình. Soo Hyun bình thản nói:

“Em đã biết câu trả lời của anh rồi, sao còn nói mãi một câu như vậy.”

“Anh sẽ bị vấy bẩn mất.”

“Không sao” – Soo Hyun cúi xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy từng hồi, nhẹ cười. Để được ôm em trong tay thế này, dù cho cả cơ thể ngập trong máu tươi mãi mãi chẳng bao giờ thoát ra được, cũng không sao hết. Chỉ cần có Kibum ở đây – “... Anh đã vấy bẩn rồi.”


Nụ cười vô sắc biến mất trên gương mặt, Kibum gục đầu vào bờ ngực chắc khỏe của anh, và khóc. Khóc nức nở. Nước mắt lăn đều dọc khắp khuôn mặt thanh tú, rửa trôi đi những vệt máu đỏ còn đọng lại. Soo Hyun dịu dàng dùng khuôn miệng khỏa lấp những dấu lệ nhòa, nhẹ lướt bờ môi trên làn da trắng bệch để hứng lấy những giọt nước mắt long lanh như thủy tinh hồng. Một vị mặn nồng dâng lên nơi đầu lưỡi. Vị của huyết lệ nhạt nhòa.

Không gian tĩnh lặng tràn đầy tử khí bỗng được thanh tẩy toàn bộ, cảm tưởng như một làn sáng nhu hòa tỏa ra phá tan màn đêm chết chóc. Hai người cứ đứng như vậy, lâu thật lâu, thời gian trôi qua từng giờ từng phút đều không còn nghĩa lý gì nữa. Cho đến khi… một hồi còi vang lên từ xa, và những tiếng người nhốn nháo vọng từ bên ngoài vào kéo hai người về thực tại. Soo Hyun giật mình ngẩng đầu lên, nhìn qua chấn song cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn tối đen, nhưng đã lúc nhúc bóng người hòa lẫn trong ánh đèn đỏ lóe lên từng hồi. Âm thanh quen thuộc này… là của xe cảnh sát. Anh hoảng sợ lay vai Kibum, vội vã nói:

“Nhanh thôi, cảnh sát đến rồi. Chúng ta phải trốn đi thôi.”

Và Soo Hyun nắm lấy tay Kibum, kéo cậu đi qua cửa sau ra bên ngoài. Hai người cứ thế chạy dưới ánh trăng. Soo Hyun không cần biết mình đang đi đâu, hay sẽ ra sao, chỉ cần có Kibum ở đây… là được rồi.

Nhưng Kibum đã ngừng lại. Cậu bình tĩnh ngước lên nhìn thẳng vào mắt Soo Hyun, và trong một giây, anh nhận thấy trên môi cậu nở một nụ cười đau thương.

“Không phải ‘chúng ta’, Soo Hyun à. Chỉ một người phải trốn thôi.”

Trong giây phút đó, Soo Hyun không hiểu được cậu đã làm gì. Chỉ thấy đau nhói ở sau cổ, và hình ảnh Kibum quay người chạy dưới ánh trăng mờ dần đi….

Rồi biến mất.

.
.







4 năm sau.

“Soo Hyun sensei, sau đó thì thế nào?”

“Àh, và nữ thần mặt trăng Artemis bay về thượng giới sau khi đã trừng phạt những kẻ xấu xa.” – Soo Hyun cười với lũ trẻ năm sáu tuổi vây quanh mình. Tụi nhóc lại nhao nhao lên hỏi, tính tò mò hiếu động chưa bao giờ ngưng nghỉ:

“Vậy kết thúc là như thế nào, Soo Hyun sensei?”

“Nữ thần có quay về không?”

“Cái này sensei cũng không biết nữa.”

Anh nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt bỗng ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa đúng lúc đó thì chuông reo, vào lũ nhóc bắt đầu hét lên chào thầy giáo, và chạy tán loạn ra khỏi vườn trẻ, sà vào vòng tay của bố mẹ. Cũng thật hay, Soo Hyun đang muốn yên tĩnh một mình, và thả người chậm rãi bước về trên con đường quen thuộc là ý tưởng tuyệt vời nhất.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Chìm khuất trong tầng mây ngũ sắc rực rỡ, vầng trăng sớm in nhẹ lên thinh không một mảnh ánh sáng bạc tròn trịa hiền hòa. Soo Hyun đăm đăm nhìn về phía chân trời.

Hôm nay cũng lại là một ngày trăng tròn. Ngày trăng tròn thứ 43 kể từ đêm hôm đó.

Sau trận thảm sát băng mafia khét tiếng nhất vùng này, Soo Hyun trở về căn nhà của mình, hoàn toàn vô can. Vụ đó được xem như là một vụ thanh trừng nội bộ đẫm máu. Không một ai biết về sự có mặt của một người nữa tối hôm đó, cũng như sự biến mất của em.


Từ đó đến nay, 4 năm, Soo Hyun vẫn sống ở thị trấn này. Anh cần phải sống ở đây. Không như lần trước Kibum bỏ đi, 4 năm qua Soo Hyun sống hoàn toàn thanh thản.

Không lo lắng, không dằn vặt, không đau khổ. Bởi vì Soo Hyun luôn luôn tin vào một điều duy nhất…


Trong lúc thần trí không còn tỉnh táo, anh vẫn cảm nhận được một nụ hôn ấm áp cuối cùng của Kibum và nét cười dịu dàng trên gương mặt cậu, cùng một hơi thở khẽ lướt qua tai…

“Đợi em nhé.”


Soo Hyun tin rằng, buổi tối hôm đó, anh đã thực sự chạm được vào trái tim em.

.

.




Căn nhà nhỏ hiện ra trước mắt. Trời chập choạng tối, Soo Hyun mò tay tìm chiếc chìa khóa bạc trong túi, tay kia đặt lên nắm đấm cửa. Nhưng ngay khi anh vừa chạm nhẹ tay vào chiếc ổ kim loại tròn, cánh cửa đã khẽ kêu lên nhè nhẹ, rồi từ từ mở ra.

Soo Hyun sững sờ nhìn cánh cửa. Nó không khóa.



Vệt sáng hắt từ cửa ra vào dần trải ra dưới sàn nhà, tiến sâu vào bên trong gian phòng. Và khi vệt sáng yếu ớt đó chạm được đến lò sưởi cuối phòng, nó cũng soi tỏa một bóng người đang đứng dựa lưng vào thành tường gạch. Một thanh niên cao và mảnh dẻ, với mái tóc đen dài đến ngang lưng. Bóng dáng quen thuộc đến lạ lùng.

Nụ cười tuyệt đẹp hiện lên trên gương mặt tuấn mĩ, nhu thuận như mảnh vỡ của ánh trăng.

“Em về rồi, Soo Hyun.”

.

“Mừng em đã về nhà.”


END.


#####

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét