2 thg 6, 2011

Bảo vật vô song - Chap 3


Chap 3


Một cái xác bị treo cổ lên cành cây, và toàn thân... mặc bộ y phục màu tím thẫm.

“THIẾU CHỦ!!!”




~x~

Sáng hôm sau.

Kiseop tỉnh dậy muộn hơn thường lệ. Mở mắt ra nhìn thấy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cậu có chút ngạc nhiên. Chưa bao giờ Kiseop lại ngủ một mạch tới tận trưa thế này, đầu óc lại còn ong ong lên nữa. Cảm giác mệt mỏi rã rời như trúng thuốc mê vậy.

Nghĩ tới đây, cậu giật mình vội đảo mắt nhìn quanh, tìm kiếm thiếu chủ của mình. Hôm qua, sau khi vớt được Kibum lên bờ [ đúng hơn là khi nhận được thông báo của Hyung Jun, Kiseop đã giăng lưới chắn ngang khúc sông và ngồi đợi đàng hoàng ] Kiseop dựng một cái lều nhỏ cho hắn nằm, còn mình thì tựa vào gốc cây bên đống lửa mà ngủ, để tiện canh chừng thú dữ. Nhưng mà giờ lại không thấy cả lều cả người đâu hết. Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

“Thiếu chủ, ngài ở đâu vậy?”

Kiseop lo lắng gọi lớn, nhưng bất chợt khựng lại. Dường như trên cành cây phía bên kia bờ sông có cái gì đó là lạ, nhưng nắng quá cậu không nhìn rõ. Kiseop che tay trước trán, nheo mắt nhìn kĩ cái thứ kì lạ đang đung đưa qua lại bên thân cây kia... nhìn rất giống một hình người....

Một cái xác bị treo cổ lên cành cây, và toàn thân... mặc bộ y phục màu tím thẫm.

“THIẾU CHỦ!!!”

Không chút do dự, Kiseop lập tức phi thân sang bờ bên kia bất chấp dòng nước sông đang cuồn cuộn chảy, tim cơ hồ ngừng đập tới nơi. Cơn hoảng loạn dâng lên trong lồng ngực khiến Kiseop không thở nổi, hai chân cũng run bắn lên suýt ngã xuống nước mấy lần. Chuyện gì xảy ra thế này? Chuyện gì đã xảy ra trong lúc hai người đang ngủ? Tại sao... tại sao thiếu chủ của cậu....

Nhỡ thiếu chủ xảy ra việc gì... nhỡ người xảy ra việc gì....

Kiseop không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cật lực phóng tới bên thân ảnh màu tím mờ mờ trước mặt kia thật nhanh. Nếu thiếu chủ của cậu vì những sơ xuất bất cẩn cậu gây ra mà bị hại chết như vậy, thì Kiseop cũng không muốn sống nữa...

“Thiếu chủ, thiếu chủ Kibum!!” – Cậu liên tục gào lớn, vươn tay về phía lưng của Kibum. Chỉ còn vài mét nữa thôi.... – “Thiếu ch.... Aaaaaaa!!”

Chỉ mới nghe “Vút!” một cái, Kiseop bỗng thấy trời đất đảo lộn, cổ chân bị siết chặt lại và kéo ngược lên không trung, cả thân mình đang chạy nhanh không kịp phản ứng gì đã bị treo bổng lên. Bị bất ngờ, Kiseop hoảng hốt quẫy đạp loạn xạ nhưng chỉ càng khiến cho dây thừng ở cổ chân siết chặt hơn, đầu óc quay cuồng nhất thời không nghĩ được gì cả ngoài việc thiếu chủ của mình vẫn còn đang bị treo ở trên kia, rất gần rồi. Nhưng Kiseop vẫn không thể với tới để làm gì được, chỉ có thể không ngớt gào lớn:

“Thiếu chủ! Thiếu chủ!!”

Đừng chết, chủ nhân của ta...

“Thiếu chủ... Ư... Kim Kibum!! ngươi có nghe thấy không hả?!!”

“Nghe rồi nghe rồi, ngươi gào điếc tai quá.”

“Á maaaaaa–––––––!!!!”

Đột nhiên từ đâu khuôn mặt đắc ý của Kibum thò ra trước mắt Kiseop khiến tim cậu rớt bịch từ trên ngọn cây xuống đất. Đáng tiếc là chỉ tim thôi, người thì vẫn treo lủng lẳng. Nhìn thấy mặt Kiseop chuyển từ màu đỏ bừng [ do bị treo máu dồn lên mặt ] sang màu sữa chua [ tưởng ma sợ gần ngất xỉu tới nơi ], Kibum ở dưới cười bò cả ra đất với một vẻ mặt cực kì hả hê. Kiseop thì trợn ngược mắt lên hết nhìn tới Kibum đang cười lăn lộn dưới kia lại liếc qua Kibum đang lắc lư trên cành đối diện, giống cậu. Chỉ khác là hiện Kiseop đang bị treo ngược mà thôi.

“Th th th thiếu... thiếu chủ.... ngươi...!!” – bị hù tới hóa cà lăm rồi.

“Ta làm sao?” – Kibum nhơn nhơn vênh mặt lên hỏi – “hay thật, giờ ngươi mới chịu xưng hô như hồi trước rồi đấy hả Kẹo Chanh?”

“A...” – Kiseop sực nhớ ra, cậu nhất thời hoảng loạn mà gọi hắn giống như ngày còn bé – “Xin lỗi thiếu chủ, tại ngài... mà sao,” – Kiseop trợn mắt lên ngó “cái xác” bay bay – “cái kia... cái kia là thế nào vậy???”

“Có gì đâu, ta chỉ đang phơi áo cho khô thôi mà.” – Kibum vừa huýt sáo vừa cười khủng khỉnh rất trêu ngươi. Hắn xoay mặt “cái xác” lại, để lộ ra một cái hình nộm được làm bằng gỗ không biết từ đâu ra, được đẽo gọt sơ sài nhưng cực kì giống với dáng người hắn – "Đó thấy không? Cái này là móc treo đồ đó.”

“Cái gì, ngươi... à không phải, thiếu chủ ngài---”

Rõ ràng là muốn lừa gạt người mà!

“Đừng có ‘ngài’ nữa, nghe ghê chết được.” – Kibum phẩy tay ngắt lời cậu – “ta ở trong thành đã nghe đủ rồi, ngươi là bạn lúc nhỏ của ta mà cũng vậy là sao?”

“Lúc nhỏ cũng là quan hệ chủ tớ mà.”

“Nhưng ngươi ngày đó đâu có vâng vâng dạ dạ như bây giờ chứ, chán chết.”

Hắn bĩu môi. Đúng là ngày xưa Kibum cũng bảo Kiseop đừng gọi hắn như vậy, và... cậu làm theo, không giữ lễ chút nào. Hai đứa nhỏ chơi đùa xưng hô như bình thường, thậm chí còn đấu khẩu cực kì gay gắt thoải mái. Nhưng mà giờ cả hai đâu còn là trẻ con nữa, sau khi Kiseop đi liền năm năm không về, thiếu chủ của cậu giờ đã trưởng thành rồi, và cũng sắp tiếp nhận chức thủ lĩnh. Đâu thể như xưa.

“Nhưng mà thiếu chủ treo ta lên như vậy để làm gì?” – Kiseop tìm cách đánh trống lảng, “lảng” về đúng luôn vấn đề chủ chốt hiện tại – “lại còn làm cái đồ kia nữa, thiếu chủ tính toán gì vậy? Chắc hẳn tối qua cũng chính ngài đánh thuốc mê ta phải không?”

“Phải. Không thì sao ta đủ thời gian làm mấy thứ này chứ. Với lại Kẹo Chanh ngươi lúc nào cũng ngủ tỉnh như sáo, không hạ dược ngươi thì bị phát hiện ngay.” – Kibum ngang nhiên thừa nhận không chút xấu hổ, lại còn tỏ ra cực kì tự mãn – “Còn nếu ngươi hỏi, thì ta làm thế này chỉ là đùa cho vui thôi.”

Hắn nghiêng nghiêng đầu, khuôn miệng nhỏ xinh vẽ nên một nụ cười ngây thơ vô-số-tội. Nghe tới đó, Kiseop đã tức tới muốn nổ banh người ra rồi.

“Không phải ngày xưa chúng ta cũng chơi trò này hoài sao?”

Ừ thì đúng vậy... trước kia Kibum luôn có sở thích đặt bẫy cậu, nhưng mà...

“CHUYỆN ĐÓ KHÁC!!”

Khiến người khác lo lắng như vậy..... thiếu chủ ngươi thật quá quắt.

“Này này, đừng có quát ta nha. Nếu không phải là vì ngươi khóc lóc ầm ỹ như vậy thì ta đã chẳng quay lại đâu, để ngươi treo tới trưa cơ.”

“Ta khóc... khóc hồi nào chứ?”

“Giờ ngươi cũng đang khóc kìa.”

Giọng của Kibum bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Nghe như vậy Kiseop mới để ý là có mấy giọt nước mắt đang trào ra trên khóe mắt mình mà lăn ngược xuống tóc, sống mũi cũng cay xè. Cậu không muốn khóc trước mặt con người đáng ghét này, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ hắn cơ mà....

“Thế nào cũng được. Thiếu chủ mau thả ta xuống đi.” – Kiseop lấy lại thái độ bình tĩnh mà một “người lớn” nên có, nói với anh. Nhưng Kibum ngó lơ đi chỗ khác, nụ cười bỗng trở nên gian trá không sao kể xiết.

“Tại sao nhỉ?”

“Ngài lừa treo được ta lên rồi, coi như chơi đủ rồi mà.”

“Ai nói ta chỉ muốn chơi đùa thôi?”

“Ngài...”

Kibum ngúc ngoắc một ngón tay, tỏ vẻ đắc thắng hả hê mà nhìn Kiseop, thủng thẳng nói tỉnh bơ: “Ta đặt bẫy cố nhiên đầu tiên là để chơi ngươi, thứ hai là để trừng phạt ngươi hôm qua dám lên mặt đòi làm sư phụ ta, thứ ba là ta vốn không thích có người quản thúc. Nên là treo ngươi lên rồi ta chuồn thôi.”

Kiseop vừa giận vừa tức cười, không ngờ rằng tính cách của thiếu chủ hắn ta vẫn còn trẻ con như vậy. Nhưng những thứ này đối phó với một Kiseop mười tuổi thì còn được, chứ giờ cậu đã mười bảy tuổi rồi, không lẽ vẫn chịu chúng sao?

“Thiếu chủ, ngài quá coi thường ta rồi.”

Khẽ nở một nụ cười, Kiseop lấy điểm tựa là hai chân bị dây thừng treo nhanh nhẹn gập người thật mạnh lên trên, chỉ cần một lần là đã túm được vào sợi dây thừng rồi. Tới lúc đó thì việc cắt dây bằng đoản đao trong thắt lưng chẳng còn khó khăn gì nữa. Nhẹ nhàng lộn một vòng đáp xuống đất, Kiseop đắc ý ngẩng lên nhìn Kibum, cười nói:

“Ngài thấy chưa, ta đã... Aaaaaaa–––!!”

Chưa kịp nói hết câu thì hai chân cậu đã lún xuống, đám đất mỏng nơi Kiseop vừa đáp lên liền sụt ngay thành... một cái hố lớn! Vừa chạm đáy hố Kiseop đã vội vọt lên, nhưng bất thần tay chân cậu mềm nhũn hết cả, hoàn toàn không thể sử dụng chút sức lực nào. Mũi ngửi được một mùi hương u nhã, Kiseop vội vàng bế khí ngưng thở, nhưng đã quá trễ rồi. Một khi Tán Hồn mê dược đã vào trong phổi thì chỉ cần ba giây sau là gục ngã ngay. Trước khi chìm vào cơn ngủ, Kiseop còn thoáng thấy thiếu chủ của mình đứng trên miệng hố, cười:

“Là ngươi coi thường ta mới đúng, Kẹo Chanh à. Ngươi vẫn chỉ là đứa trẻ thôi.”

Phất tà áo tím, Kibum quay người đắc ý bỏ đi sao khi đã nhìn thấy Kiseop nằm gục xuống đất rồi. Hắn dọn hết tất cả đồ đạc của Kiseop coi như của mình, nói cho cùng thì hắn là đạo chích đang cần thực hành kĩ năng ăn trộm của mình, không phải sao? Ngoài ra, ca ca đáng chém của hắn chẳng nói chẳng rằng đẩy ngay em trai mình xuống, khiến Kibum một cơ hội mang theo đồ đạc cũng không có. Cả vũ khí cũng không. Một người thì đánh nát cây roi của hắn, một người thì giật quà sinh nhật, cả hai đúng là tâm đầu ý hợp thật a ~ hai kẻ đáng ghét. HyungJun đã cử Kiseop tới trợ giúp hắn, thì lấy đi đống đồ này cũng là phải đạo thôi.

Kibum cứ thế đi thẳng cho tới khi bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sấm nổ vang trời. Hắn ngước nhìn lên trên. Bầu trời mù mịt cả, cơn mưa này sẽ rất lớn đây. Hắn nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên thò tay vào túi lấy một viên thuốc giải Tán Hồn mê dược ra ngậm vào miệng, rồi quay lại chỗ cái hố nhảy xuống cõng Kiseop lên....

“Ngủ ngon nhé, Kẹo Chanh.”


~x~


Ngủ ngon nhé, Kẹo Chanh ~

“Thiếu chủ!!”

Lúc Kiseop tỉnh lại thì đã là nửa đêm rồi, và đương nhiên Kibum đã đi xa từ đời nào. Cậu hoảng hốt bật dậy, bỗng nhiên cảm thấy trên người mình có một thứ gì đó mềm mại tuột xuống. Là chăn sao? Kiseop ngạc nhiên nhìn ra xung quanh.

Chỗ cậu đang nằm hiện thời không phải là cái hố bẫy sâu hoắm mà là tại chiếc lều của mình, được dựng trong một hang động ở trên cao. Bên cạnh còn có một đống lửa than ấm ấm.

Thiếu chủ ngốc nghếch, ngài đừng hòng chạy trốn được ta nha.



~x~


Sau khi lo liệu chu toàn sao cho Kiseop không bị mưa ướt cũng không bị lạnh, hướng khói phải thổi ngược ra ngoài, rồi thú dữ không mò tới được, và vân vân những thứ khác, Kibum mới bỏ cậu ta lại mà xuống núi một mình, dương dương tự tại. Ngẫm lại cũng thật thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn xuất thành một mình, “được phép” hẳn hoi chứ không phải trốn ra như những lần trước nữa [ đương nhiên là đều bị “hai kẻ kia’ bắt lại gọn gàng ] Không cần phải vừa đi vừa giả bộ chuyên tâm học hành nữa, mười tám năm sống ở đời giờ Kibum mới cảm nhận được cái gì gọi là ‘tự do’.

Kibum nhằm hướng bắc đi hết cả ngày mới tới một thành nhỏ giáp với biên giới, có tên là Tử Lăng, tuy là thành trấn thủ nhưng cũng cực kì phồn hoa, là một nơi phóng đãng ăn chơi có tiếng Nam Lương này. Trước kia hắn cũng được tới một lần rồi, nhưng chỉ là đi thị thực, HyungJun lại phái cả toán người đi theo quản giáo gắt gao, khiến hắn không thể nào thưởng thức được những thú vui chơi ở đây. Còn giờ thì tốt rồi, Kibum có thể thoải mái muốn làm gì thì làm. Nên là vừa mới ngó thấy phố xá đông vui nhộn nhịp, tính trẻ con của Kibum lại nổi lên, liền quẳng luôn cái gì gọi là Sinh Tử thạch ra khỏi đầu, cứ thế mà hồn nhiên vui vẻ chơi hết thứ này tới thứ khác.

 Tử Lăng thành nổi tiếng với ba cái tuyệt, đó là đồ ăn, rượu mạnh, và mĩ nữ. Xâu chuỗi ba thứ đó lại, tâm điểm của Tử Lăng thành này chính là... kĩ viện. Đương nhiên lần trước Kibum không có được thử qua, nên hắn hồ hởi nhắm thẳng Ngân Nguyệt lầu, kĩ viện số một của Nam Lương.

“Hehe, cám ơn ngươi nhé Kẹo Chanh.”

Kibum trong túi rủng rẻng tiền, toàn bộ đều là lấy được trong người Kiseop, hiên ngang bước vào Ngân Nguyệt lầu.



=== end chap 3 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét