2 thg 6, 2011

Bảo vật vô song - Chap 4


Chap 4

“Không biết đường là việc của ngươi. Sao bọn ta phải để ngươi đi chung chứ?”

“Vì ngươi đã đả thương ta.”

“Đả thương ngươi??”

“Đây này.” – Alexander ngoắc ngoắc tay bảo Kyoung Jae lại gần, rồi chỉ vào một vết đỏ bé xíu như mũi kim trên cổ mình – “Ngươi dùng kiếm đâm bị thương cổ họng ta rồi, phải bồi thường chứ.”

“Ngươi....”



~x~

Ăn chơi trác táng ba bốn ngày liền ở Ngân Nguyệt lầu và những nơi xung quanh khác nữa, Kibum cũng bắt đầu cảm thấy buồn chán. Chỉ suốt ngày ngồi bó chân ăn mĩ lương uống mĩ tửu, thưởng nguyệt thưởng hoa, hết nghe đàn bài này lại xem múa bài khác, rồi thủ thỉ những lời phong lưu lãng mạn ghê người, những việc phóng đãng như vậy vốn không hợp tính hắn. Cái gì cũng đã thử qua rồi, Ngân Nguyệt lầu này đối với Kibum chẳng còn gì thú vị nữa, hắn liền phất áo bỏ đi.

“Đại gia!! Ngài nhớ ghé lại thường xuyên nhé, Oanh Oanh ta nhớ ngài lắm đấy!”

Ta còn chưa bước ra khỏi cửa, nhớ với thương cái gì?

“Công tử à! Đừng quên mai lại tới nhé ~ tiểu nữ nguyện hầu hạ ngài!”

Đương nhiên, ta trả tiền cho ngươi mà. Xong rồi sao cứ bám lấy ta mãi vậy?

“Đại gia ~!!”

Đừng hòng ta vào đây lần nữa a ~

Ngó lại đằng sau lưng thấy cả đám người vẫn bám riết không thôi, Kibum biết rằng mình càng lạnh lùng lại càng không thoát được. Thế là hắn học theo HyungJun, thanh cao quay đầu lại nhẹ mỉm cười một cái, thế là xong xuôi hết cả [ “chói mắt” quá nên hóa đá luôn ] Nhìn cái đám người lộn xộn đứng ngây ra nhìn mình, Kibum đắc chí bồi thêm một phát nữa bằng cách lịch lãm cúi người chào, nói một câu rất lãng tử:

“Bảo trọng, các mĩ nhân của ta.”

Tất cả đồng thời đổ hàng loạt [ theo hiệu ứng domino, bởi vì những kẻ đứng trước phải gục hết rồi thì mới tởi lượt những người đứng sau “được” nhìn thấy ]

Nhìn cảnh đó, Kibum cảm thấy quyền lực hơn bao giờ hết [ tự mãn ]. Hắn cũng chẳng muốn ở lại lâu chiêm ngưỡng thành quả của mình, liền bỏ đi ngay lập tức. Chỉ cần thấy trong đám tín đồ kia có phân nửa là đàn ông là Kibum đã cụt hứng lắm rồi. Không hiểu sao, nhưng khi hắn bước chân vào Ngân Nguyệt lầu này, không chỉ có kĩ nữ mà cả nam khách hàng của kĩ viện cũng cứ nhảy bổ vào như thiêu thân thấy lửa. Đó cũng là một trong những lý do khiến Kibum quyết định từ bỏ cuộc chơi bời của mình, đặc biệt là sau sự kiện hắn bị bốn tên đàn ông tấn công bất chợt trong lúc đang ngủ, khóa chặt tay chân hắn lại bằng xích sắt rồi xông tới như mãnh thú. Cũng may nội lực của Kibum đủ mạnh để bẻ gãy mấy sợi xích sắt kia mà thoát ra, và cũng may nữa là hắn đủ kiềm chế để không bẻ nát tay chân mấy tên kia, hay chém chúng ra làm gỏi thì cũng được.

“Aida, đúng là phiền phức mà.” Giờ Kibum hiểu vì sao mỗi lần ca ca của hắn ra ngoài hành sự lại phải mang theo mặt nạ kín mít rồi. Có lẽ Kibum cũng phải kiếm một cái thôi.

Kibum chạy liền vài vòng quanh thành cho giãn gân cốt, nhân thể kiếm một cái mặt nạ luôn. Cuối cùng hắn chọn được một chiếc mặt nạ nửa mặt bằng bạc, được chế tác cực kì tinh xảo. Trong lúc đợi mua hàng, Kibum nhân tiện hỏi về bảo vật quý giá nhất ở thành này luôn. Dù gì thì hắn cũng phải thực nghiệm lần đầu luôn chứ.

Đáp lời Kibum là một cô nàng cực kì xinh đẹp nhưng không hiểu sao hắn cũng cảm thấy cô ta kì quái hết mức, từ giọng nói cho tới cách ăn mặc.

“Bảo vật của Tử Lăng thành...” – cô gái bán hàng nháy mắt với Kibum – “ngài đến từ quan ngoại à?”

“Ừm.” Cũng gần gần như vậy.

“Bảo vật của Tử Lăng thành này chính là nữ nhân đó ~ ngài không thấy tiểu nữ rất xinh đẹp sao?” – cô nàng e lệ cười, chớp chớp mắt. Kibum liền xoay gót bỏ đi luôn – “Ấy khoan đã, em đùa thôi mà. Kì thực Tử Lăng thành có một báu vật gọi là Vũ Thủy.”

“Nó là cái gì vậy?”

“Là một vũ khí. Nghe đồn nó giống như nhuyễn tiên vậy, cực kì quý hiếm.”

Vũ khí sao? Lại còn là nhuyễn tiên nữa? Quả đúng thứ hắn đang cần rồi. Kibum liền cảm thấy hứng khởi trở lại, liền quyết định, mục tiêu đánh cắp đầu tiên của hắn sẽ là thứ Vũ Thủy này. Kibum hỏi thêm thông tin về nó, rồi cầm chiếc mặt nạ bạc của mình mà lên đường tới nơi giữ báu vật. Theo lời cô gái kia thì nó được thờ như đại bảo tại một điện thờ của người ngoại tộc, tên gọi Lưu Thủy điện.

....


Trong lúc đó, bên ngoài Tử Lăng thành không xa, có một đoàn khoảng hơn ba chục người đang đi trong rừng. Ba chục kị mã đi quanh một cỗ xe lớn được bảo vệ cẩn mật, ngoại trừ người đi đầu ra thì tất cả đều mặc áo trắng, vẻ mặt rất nghiêm túc. Kị mã đi đầu có vẻ là thủ lĩnh. Khác với mọi người, anh mặc một bộ đồ màu xám tro bó sát cơ thể rắn chắc, đeo cầu vai kim loại bóng loáng và thêm cả một tấm áo choàng đen phủ bên ngoài, dáng điệu rất có phong thái vương giả tôn cao. Diện mạo nam tử này cũng khiến người khác phải chú ý không thôi, từ mái tóc cắt ngắn ôm sát vào khuôn mặt tới dung mạo anh tuấn khôi ngô, bất cứ điểm nào cũng cực kì hút hồn.

Anh cũng cẩn trọng không kém gì những kị sĩ khác, luôn luôn đi sát cạnh cỗ xe. Bỗng nhiên rèm cửa được vén lên bởi những ngón tay dài mảnh khảnh, và từ bên trong xe vọng lên một tiếng nói nhỏ nhẹ rất êm tai:

“Kyoung Jae, còn bao lâu nữa thì tới nơi?”

“Chủ nhân, ngài cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta sắp tới rồi.” – nam tử áo xám tên Kyoung Jae cúi xuống ngang cửa xe, mỉm cười đáp lời.

“Ừm.”

Bàn tay rút trở lại vào trong xe, Kyoung Jae cũng ngẩng lên tiếp tục thúc ngựa của mình đi về phía trước.

*Vút*

Đột nhiên một con dao nhỏ vụt ngang qua mặt Kyoung Jae, đồng thời có cái gì đó bay ra từ trong rừng xuống ngay trước mặt đội kị mã. Mấy con ngựa đi đầu hoảng loạn dựng vó lên khiến bụi tung mù mịt, Kyoung Jae lập tức rút song kiếm ra hộ vệ bên chiếc xe còn tất cả những người còn lại đều giương cung nhằm thẳng vào trung tâm đám bụi. Có phải kẻ nào đó muốn tấn công chủ nhân của họ không?

“A, đừng bắn đừng bắn!! Ta đâu có ý làm gì các ngươi đâu!”

...

Kyoung Jae chậm rãi đưa tay lên ra hiệu cho những kị sĩ khác đừng bắn vội, vừa đưa mắt nhìn xuyên qua đám mây bụi một cách thận trọng. Nếu kẻ kia là một sát thủ thì hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội náo loạn vừa rồi, cũng không la lối như vậy.

Đám mây bụi tan đi, Kyoung Jae mới nhìn rõ thấy một chàng trai mảnh khảnh ngồi trên nền đất, hai tay ôm lấy đầu còn mắt thì nhắm tịt lại. Người này thật kì cục, đó là ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu Kyoung Jae. Anh thúc ngựa lại gần chàng trai lạ mặt kia.

“Cẩn thận, đội trưởng!”

“Không sao.”

Kyoung Jae khoát tay nói với những kị sĩ còn lại, nhưng cũng ngấm ngầm nắm chặt song kiếm trong tay. Anh nhìn xuống cậu con trai bên dưới, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi là ai? Cản đường bọn ta có mục đích gì?”

“Các ngươi cứ chĩa cung chĩa nỏ vào ta thì sao ta nói được chứ!” – anh ta bĩu môi nói. Có vài tiếng mắng nhiếc vang lên từ phía sau, nhưng kì thực Kyoung Jae không để bụng lời nói vô phép đó mà chỉ âm thầm thăm dò mà thôi. Anh ta trông không giống người Nam Lương với mái tóc loăn xoăn màu đồng và đôi mắt to rất đẹp, màu mắt cũng nhạt hơn người Nam Lương khá nhiều. Và... từ người thanh niên này tỏa ra một làn u hương thoang thoảng.

Trông anh ta không có vẻ gì là sát thủ cả, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Kyoung Jae đưa tay lên ra hiệu cho những kị sĩ sau lưng hạ cung xuống, rồi lập tức chỉ mũi kiếm vào cổ chàng trai, ra lệnh:

“Cung hạ xuống rồi, giờ thì nói đi.”

“Aida, ngươi cũng thật vui tính đấy nhỉ.” – Anh ta cười khẩy, khinh khỉnh nhìn mũi kiếm trước mặt – “Nhưng mà cũng không sao, ta thích thế. Tên ta là Alexander.”

Quả nhiên là người ngoại tộc.

“Ngươi tới đây có mục đích gì? Sao lại tấn công ta?”

“Ta tính tới Tử Lăng thành, nhưng mà... lạc đường rồi.” – Chàng thanh niên tên là Alexander đỏ mặt cười lấp liếm – “Hồi nãy tính leo lên ngọn cây tìm đường nhưng đột nhiên nó gãy ra, nên ta mới rớt xuống trước mặt các ngươi thôi. Mà ta tấn công ngươi lúc nào chứ?”

“Ngươi phi dao vào ta.” – Kyoung Jae ném con dao bắt được khi nãy xuống, nó cắm ngập chuôi vào nền đá chuẩn xác ngay cạnh tay Alexander. Anh ta cũng không vừa, chỉ dùng có hai ngón tay kéo một cái đã rút được con dao lên, nhẹ nhàng như kéo kim rút chỉ vậy. Những kị sĩ đằng sau thấy hai người phô diễn nội lực, chỉ biết há hốc mồm ra mà nhìn.

“Đúng là dao của ta.” – Alexander gãi gãi mái đầu bù xù của mình – “Chắc trong lúc rơi xuống ta hoảng loạn nên lỡ tay phóng dao ra.”
                                                                                                                                   
“Lỡ tay?” Nếu không phải Kyoung Jae nghe thấy tiếng gió mà né đi thì chắc giờ con dao đó đã cắm thẳng vào trán rồi.

“Lỡ tay thôi mà. Ngươi tính ăn vạ với ta chuyện cỏn con này sao? Ta xin lỗi là được chứ gì.”

Alexander chắp tay lại vái dài một cái rất thành khẩn. Kyoung Jae quan sát từng cử chỉ điệu bộ của người thanh niên này, nhưng vẫn chưa thấy gì khả nghi cả. Anh không đoán được rằng anh ta đang giả ngốc hay ngốc thật nữa, nhưng hình như không nguy hiểm...

“Chuyện gì vậy?”

Kyoung Jae giật mình khi nghe thấy giọng chủ nhân ở đằng sau lưng, vội vàng nhảy xuống ngựa đứng chắn giữa Alexander và người vừa mới tới. Alexander tò mò ngó qua hông Kyoung Jae, chỉ thấy một cậu thiếu niên dáng người nhỏ nhắn thanh mảnh, không, phải nói là gầy gò ốm yếu mới đúng, khuôn mặt cực kì xinh đẹp và đôi mắt trong như thủy tinh. Làn da trắng muốt nhưng lại hơi xanh xao, khiến cho toàn bộ ấn tượng về người thiếu niên này là một tiểu mĩ nam nhân mỏng manh dễ vỡ. Từ bên trong chiếc mũ trùm kín đầu, một vài lọn tóc mai thẳng dài tuột ra có màu vàng óng rất kì lạ. Nhận thấy Alexander đang nhìn nó, Kyoung Jae vội vàng kéo mũ trùm đầu của cậu thiếu niên xuống giấu đi mấy lọn tóc buông trên khuôn mặt, nheo mắt hỏi:

“Chủ nhân, người ra đây làm gì vậy?”

“A, ra ngươi là chủ nhân của mấy người này hả?” – Alexander hào hứng lên tiếng. Kyoung Jae đanh giọng quát lên:

“Đừng có vô lễ với chủ nhân ta!”

“Được rồi mà, Jae, đừng lỗ mãng như vậy.” – cậu phẩy tay một cái, rồi nhã nhặn nhìn Alexander đáp – “Phải, ta là chủ nhân của họ, tên là Kevin. Huynh là Alexander? Hình như huynh không phải người Nam Lương chúng ta.”

“Có thể cho là như vậy.” – Alexander thủng thẳng nói – “Ta cũng không biết người Nam Lương khi gặp người lạ là phải kề kiếm vào cổ người ta thế này.”

“Là vì ngươi đáng ngờ thôi.” – Kyoung Jae đáp lại, nhưng cũng chậm rãi thu kiếm về – “Giờ thì ngươi nhường đường cho bọn ta đi được chưa?”

“Không.”

“Cái gì?”

“Có phải các ngươi cũng tới Tử Lăng thành không? Vậy ta sẽ đi cùng. Vì ta không biết đường.” – Alexander hùng hồn tuyên bố. Kyoung Jae nhếch mép cười lạnh lùng, hỏi:

“Không biết đường là việc của ngươi. Sao bọn ta phải để ngươi đi chung chứ?”

“Vì ngươi đã đả thương ta.”

“Đả thương ngươi??”

“Đây này.” – Alexander ngoắc ngoắc tay bảo Kyoung Jae lại gần, rồi chỉ vào một vết đỏ bé xíu như mũi kim trên cổ mình – “Ngươi dùng kiếm đâm bị thương cổ họng ta rồi, phải bồi thường chứ.”

“Ngươi....”

“Chỉ cần đưa ta tới Tử Lăng thành thôi, ta sẽ tự tìm đường tới Lưu Thủy điện, không bám các ngươi nữa.”

Nghe thấy vậy, hai mắt Kevin bỗng sáng lên hứng khởi:

“A, huynh cũng tới Lưu Thủy điện sao?”

“Các ngươi cũng vậy à?” – Alexander thích thú hỏi – “Vậy thì tốt quá rồi, cùng đi nào.”

“Được!”

“Chủ nhân!!”

Kyoung Jae liếc mắt nhìn Kevin đầy ẩn ý, giọng ra chiều dè chừng. Nhưng Kevin đã quay lại với anh, cười đáp:

“Không sao mà, có thêm người đi cũng vui. Jae, không cần lo lắng thái quá như vậy... a, ngươi bị thương rồi.”

Kevin thò tay vào trong áo rút ra một bình sứ nhỏ. Cậu chấm một chút dược trên đầu ngón tay, rồi hơi rướn người lên xoa nhẹ vào một tia máu vương trên mặt Kyoung Jae. Anh vội vàng co người lại không dám nhận, nhưng Kevin giữ tay anh lại, mỉm cười. Alexander bỗng lên tiếng:

“Ngươi chỉ chữa cho hắn sao? Ta cũng bị thương mà.”

“Phải, ta không nhớ ra, xin lỗi huynh.” – Nói rồi Kevin bước tới trước mặt Alexander. Kyoung Jae vội đưa tay ngăn cản, hai mắt tóe lửa chằm chằm nhìn Alexander. Kevin nhẹ nhàng hạ tay anh xuống, trấn an:

“Không sao đâu.”

“Hắn ta bảo vệ ngươi cũng kĩ quá nhỉ.” – Alexander cảm thấy song kiếm của Kyoung Jae ngấm ngầm chọc vào lưng áo mình, liền thì thầm vào tai Kevin lúc cậu đang bôi thuốc lên cổ anh – “Ngươi đang bị ai truy đuổi sao?”

“Không hẳn vậy, chỉ là Jae quá lo lắng thôi. Với lại, ta cũng thường bị mấy kẻ lạ mặt quấy nhiễu.”

“À... ta hiểu rồi.”

Alexander đưa mắt nhìn Kevin một lượt từ đầu tới chân, tủm tỉm cười. Dung mạo tuyệt mĩ lại mong manh như sương gió đến vậy, dù là nam nhân hay nữ tử cũng đều phải động lòng ham muốn, chả trách có lắm kẻ theo đuổi [ hiểu sai ý người ta rồi =)) ] Nhìn Kevin nhỏ nhắn, Alexander bỗng vui vẻ cười:

“Ngươi dễ thương thật. Ta rất thích ngươi.”

“Ta cũng thích huynh.”

Vừa mới dứt lời Alexander đã thấy sau lưng bị hai cán kiếm đập vào đau tới tê cả người.

Không lâu sau đoàn kị mã lại tiếp tục khởi hành như trước, chỉ có khác một cái là có thêm cả Alexander đi theo thôi. Anh ta muốn ngồi cùng với Kevin nhưng Kyoung Jae sợ không an toàn nên nhất quyết không chịu, cuối cùng Alexander đành phải cưỡi ngựa đi bên cạnh luôn miệng cười đùa không thôi. Vì Alexander là khách của Kevin nên những kị mã khác, ngoài Kyoung Jae, đối với anh ta cực kì tôn kính, đã nhường ngựa của mình cho anh cưỡi. Đoàn người cứ thế thẳng tiến tới Lưu Thủy điện, điện thờ lớn nhất của Tử Lăng thành.


~x~


Chạy cả nửa ngày trời theo hướng la bàn chỉ, Kiseop cũng lần tới được Tử Lăng thành. Kibum không hề biết rằng, Kiseop đã được Hyung Jun tặng cho một bảo vật có một không hai trên thế giới, giống như Hỏa Linh Thần, nó cũng là một trong ngũ bảo của Sương thành. Đó là hai viên đá từ có từ tính cực mạnh, theo truyền thuyết Sương thành thì hai viên đá đó được lấy từ thiên thạch từ trên trời xuống. Hai viên đá đó một được đẽo thành chiếc ghim, một được chế tác thành la bàn, dù ở xa vạn dặm vẫn không mất dấu. Và đương nhiên là ngay lúc “đánh bắt” được thiếu chủ tinh quái của mình lên thì Kiseop cũng phải cài ngay viên đá đánh dấu vào người hắn rồi.

Tới được Tử Lăng thành rồi thì vì từ tính của chiếc ghim đánh dấu quá mạnh nên la bàn cũng không còn tác dụng nữa. Nhưng tìm kiếm Kibum lại chẳng còn khó chút nào. Kiseop không hiểu thiếu chủ trời đánh kia đã quậy phá gì rồi mà sao... kĩ viện nào cũng biết. Cuối cùng, cậu được người ta chỉ vào một cái quán nhỏ bán đạo cụ, nghe nói Kibum đã đứng trong đó khá lâu trước khi bỏ đi.

“Công tử gia, ngài cần gì chăng?” - ả bán hàng lướt đôi mắt tà mị qua khắp người Kiseop một cách thèm thuồng khiến cậu ớn lạnh tới tận xương – “Quán của tiểu nữ thứ gì cũng thượng hảo hạng cả, mà nhất là... mĩ nhân đấy ~”

Kiseop không hiểu sao lại lùi nửa bước, ấp úng nói:

“A... ưm.... tại hạ muốn hỏi... một vị công tử, anh ấy cao tầm chừng này... mặc áo tím, tóc buộc cao và dài tới thắt lưng --- ”

“Công tử gia, ngài dễ thương thật. Tới đây còn hỏi ‘công tử’ nào khác nữa?” – cô nàng phá lên cười, vuốt dọc lấy tay Kiseop. Kiseop sợ tới cứng người, vội vàng rẫy nhẹ ra, luống cuống vái một cái:

“Vậy... nếu cô nương không biết, tại hạ cáo từ.”

“Khoan đã nào. Có phải ngài muốn hỏi vị thiếu gia cao chừng này, mặc áo tím, tóc buộc cao không?”

“Đúng rồi!” – Kiseop reo lên, không để ý rằng cô ả chỉ vừa lặp lại đúng những gì cậu vừa nói – “Cô nương có biết anh ấy đi hướng nào không?”

“Chơi với ta, rồi ta sẽ nói cho chàng ~”

“Hả... chơi?”

Kiseop ngạc nhiên nhìn theo cô ả bán hàng vừa õng ẹo bước vào gian trong vừa vẫy tay mời gọi. Thật kì lạ, cô nương này muốn cậu chơi cái gì nhỉ? [ =)) ] Kiseop đành bước vào theo, nhưng vừa tới cửa đã bị chặn lại bởi một nam nhân tướng mạo khôi vĩ, coi bộ có vẻ giống như huynh trưởng của cô gái.

“Đừng có nhìn thấy ai đẹp trai là lại câu dẫn như vậy!” - Anh ta trừng mắt với cô, rồi quay sang Kiseop đổi giọng cười nói – “Vị huynh đệ này, người cậu muốn tìm đã tới Lưu Thủy điện rồi. Cậu ấy có hỏi về bảo vật của thành, nó được cất trong Lưu Thủy điện.”

“Đáng ghét ~!” – cô gái bĩu môi hờn dỗi bỏ đi.

“Đa tạ!”

Kiseop mừng rỡ chắp tay nói. Sau khi được chỉ đường kĩ càng, anh phóng khỏi cái quán nhỏ, hướng tới Lưu Thủy điện, nghe nói là một đền thờ của phiên bang.


=== end chap 4 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét