“Các ngươi là trộm ư?”
Một giọng nói nho nhỏ vang lên từ phía sau. Xuyên qua
màn sương mờ mờ, Kibum nhìn thấy tại vách đá đối diện có người đã đứng ở đó từ
lúc nào. Người này chắc chắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hắn và Kiseop,
không chừng còn nhìn rõ mặt của hai người rồi. Kibum và Kiseop đưa mắt nhìn
nhau, trong đầu cùng một ý nghĩ.
Phải triệt kẻ này thôi.
“Các... các người...!!”
Trông thấy hai người xông tới, nam nhân đó khẽ kêu lên
một tiếng nhỏ, co người lại trốn xuống dưới làn nước. Nhưng Kibum và Kiseop đã
tới nơi rồi, cả hai đồng thời dùng tay mạnh bạo kéo người đó lên. Kibum thắc mắc
tại sao là nam tử lại mảnh mai như vậy. Và cả mái tóc óng ánh như sợi vàng kia
cũng thật là kì, hắn chưa từng thấy màu tóc nào như thế trước đây. Bị bắt được,
nam tử đó kinh hoảng ngước đầu lên trừng trừng nhìn Kibum.
Thủy dược đặc biệt theo mái tóc hất lên bắn văng vào
không khí, đẹp đẽ tựa như giọt ánh sáng vậy. Kibum cảm thấy như đang xem một bộ
phim quay chậm, từng giọt nước như thủy tinh tròn lấp lánh bay xung quanh, ngay
cả chính hắn cũng đã khựng lại từ lúc nào. Dù rằng đã nắm được người kia rồi
nhưng Kibum vẫn không xuống tay, chính hắn cũng không hiểu, chỉ là đột nhiên
không muốn dùng đá làm tổn thương tới nam tử này, mặc dù chỉ là phong tỏa huyệt
đạo mà thôi.
“Thiếu chủ...?”
Đó thực sự là tóc sao? Sao vướng vào tay hắn lại mềm mại
tới vậy? Cả làn da nóng ấm này nữa.....
Và nam nhân kia thực sự là người sao? Hắn chưa bao giờ
gặp ai đẹp tới vậy....
“Thiếu chủ à! Ngài làm sao vậy?”
Kiseop lo lắng buông tay ra khỏi người vừa bắt được,
bước tới lay vai Kibum. Lần đầu tiên cậu mới thấy thiếu chủ quỷ quyệt của mình
ngẩn người ra như vậy. Nhìn theo ánh mắt của hắn, Kiseop liền hiểu ngay nguyên
do, bởi vì giờ tới lượt chính cậu ngơ mắt ra mà ngó. Nam tử trước mặt, mái tóc
ướt sũng đã được vén khỏi khuôn mặt, để lộ dung mạo tuyệt thế vô song khiến người
khác phải ngỡ ngàng. Đôi mắt to màu nâu thẫm mở lớn ngỡ ngàng, những giọt nước
lăn tròn trên gò má càng khiến cho làn da trắng bạch của cậu ta thêm thanh khiết
khó tả. Nếu có một điểm khiến người khác cảm thấy chưa thỏa lòng, thì đó là vẻ
mặt xanh xao quá, làm cho toàn bộ mĩ mạo này trở nên thật mong manh....
“Các ngươi... nếu không thả tay ra, ta sẽ gọi người đấy!”
Nghe nam tử kia nói một câu, Kibum mới tỉnh cả người,
tự trách bản thân sao tự nhiên lại trở nên quái dị như vậy. Kẻ kia là nam nhân
mà, là nam nhân, dù có đẹp cách mấy cũng vô dụng thôi. Ngày Hyung Jun thành
thân, Kibum đã thề không bao giờ nối bước ca ca hắn rồi, vậy mà sao giờ lại bị
tên nam nhân rành rành này quyến rũ cơ chứ?
Tên nam nhân chết tiệt!
Hắn liếc mắt qua Kiseop, cao giọng bảo:
“Kẹo Chanh, ngươi điểm huyệt hắn đi.”
“A... Hả?” – Kiseop vẫn còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác
quay sang nhìn Kibum [ đã hoàn toàn quên mất mình định làm gì =)) ]. Hắn nhăn
nhó chỉ vào nam tử kia gầm gừ:
“Điểm huyệt hắn! Ta mất nội lực rồi, muốn điểm huyệt
thì phải dùng đá làm dẫn, mệt lắm. Ngươi bị thương nhưng vẫn còn công lực, cất
tay lên là được mà.”
“Thiếu chủ ngài thật tình...”
Chắc chắn là không muốn làm trầy làn da không chút tì
vết kia chứ gì.
~x~
Nam tử kia đứng nhìn hai tên trộm đang bàn qua bàn lại
chuyện “diệt khẩu” mình mà không biết làm gì cả, cũng không nói được câu nào, bởi
vì không hiểu sao cậu lại thấy buồn cười quá. Phải, nam tử đó chính là Kevin, cậu
đã ở trong hồ dược khoảng nửa canh giờ rồi thì bỗng nhiên nghe thấy những tiếng
thét vọng tới từ... vách đá phía sau lưng. Hoảng quá, cậu mới thụt lùi ra ẩn
sau một khối đá ở vách đối diện, nín thở chờ xem điều gì sắp xảy ra. Kevin nhìn
thấy hai người con trai lăn tõm xuống nước từ một cái hang ẩn trong vách. Ra là
vậy, Kevin thở phào. Là người chứ không phải sơn thần dã quỷ gì là được rồi.
Hơn nữa cũng như khi gặp Alexander, không hiểu sao Kevin không thấy sợ những
người này chút nào. Có thể là vì họ vừa đứng lên đã vội kêu la cãi vã như trẻ con
không? Và giờ thì họ đang cãi nhau xem phải chế ngự Kevin thế nào ngay trước mặt
cậu, chẳng thèm kiêng dè gì hết.
“Điểm huyệt cho hắn không cử động được nữa là được rồi,
đợi chúng ta đi khỏi đây thì hắn có đi báo hay làm gì cũng không sao.”
“Nhưng nhỡ trong này có sơn nhân dã thú gì thì sao? Bỏ
người ta ở lại, thiếu chủ không thấy... hơi quá đáng sao?”
Kevin ngước lên nhìn người con trai ở bên phải mình,
đúng lúc cậu cũng quay xuống liếc nhìn cậu. Hai gò má cao bỗng đỏ lên, cậu con
trai lúng túng quay mặt đi chỗ khác. Kevin nhẹ nhàng mỉm cười. Người này quả
nhiên thật hiền lành.
“Ngươi bị làm sao vậy?” – Cậu thiếu niên tóc buộc cao
gắt lên, tay chỉ thẳng vào Kevin không chút khách sáo – “Hắn thấy mặt chúng ta
rồi, giờ không kiềm chế hắn vậy ngươi muốn nạp mạng chăng?”
“Nhưng mà...”
“Aìda, Kẹo Chanh ngươi thật phiền toái quá đấy!”
Cậu ta dậm chân bực tức nhìn xung quanh một hồi, rồi
bước tới bên vách đá. Kevin nhìn theo người thiếu niên kia, cậu cảm thấy ở cậu
ta có gì đó thật thú vị. Nam tử nhưng lại mặc đồ của nữ nhân ngoại tộc, còn là
của... kĩ nữ, sở thích cũng thật dễ thương [ Kibum mà nghe thấy thì ảnh đem anh
ra băm thành chả mất =)) ] Nóng nảy như vậy cũng thật dễ thương. Khuôn mặt vừa
xinh đẹp vừa trẻ con kia ngơ ngơ nhìn cậu lúc nãy lại càng dễ thương không xao
tả hết.
Đôi mắt ấy lại có thể mạnh mẽ ngay thẳng như vậy, thật
đáng ngưỡng mộ....
~x~
Kibum để lại Vũ Thủy trên bờ mà không thèm ngó lại tới
một cái. Hắn quay lại với một hòn đá khác trên tay, đầu nhọn đã bị nước chảy
bào mòn, và cũng cầm theo cả một bộ đồ hắn tìm thấy trên bờ nữa. Đó là trường
bào nhung đỏ của Kevin. Kiseop nhìn thiếu chủ của mình một cách khó hiểu, nhưng
Kibum ném cho cậu một ánh mắt như kiểu “hãy nhìn đây này”, rồi bước thẳng tới
chỗ Kevin, kéo cậu dậy lần nữa.
“A, ngươi làm cái gì vậy?!”
Không giải thích một lời, Kibum thoăn thoắt lấy đá điểm
đồng thời năm đại huyệt trước ngực Kevin. Dù rằng không còn nội lực nhưng hắn
nhận huyệt vẫn cực kì chuẩn xác, ra tay là thành, Kevin lại hoàn toàn không biết
võ công không thể chống cự được, chỉ một lần đã rơi vào vuốt cọp.
“Ngươi dám...”
Cậu cảm thấy toàn thân cứng đơ lại không còn chút sức
lực nào, lảo đảo ngã vào người hắn. Kibum mở rộng trường bào lấy được ở trên bờ
ra gọn gàng ôm trọn lấy thân thể trần trụi của Kevin. Một mùi hương dược thảo dịu
mát tỏa ra từ làn da nóng ấm mịn màng dựa hẳn vào ngực và hai cánh tay Kibum,
dù rằng qua hai lớp nhung lụa dày rồi vẫn còn cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại
tột đỉnh đó... Nhưng Kibum biết mình phải làm gì, hắn vội vàng rũ sạch những ý
niệm đó ra khỏi đầu và... vác cả người Kevin lên vai.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười đắc ý:
“ Sao ta không dám chứ chứ? Mang theo cả hắn đi là
xong chứ gì?”
“Cái gì?”
Thiếu chủ hắn từ bao giờ đã kiêm luôn cả bắt cóc trẻ
con từ bao giờ thế này???
Nhưng Kiseop còn chưa kịp mở miệng phản đối thì bỗng
nghe tiếng gió sau lưng, có vật gì đó đang xé không khí bay tới nhắm thẳng vào
lưng cậu, kình lực kinh người. Kiseop theo phản xạ vội vàng tránh qua bên phải,
chỉ nghe kình phong rít vù vù bên tai, một thanh trường kiếm loại song thủ đã
sượt qua vai trái. Kiseop kinh hãi nhìn từng lọn tóc đen nhánh của chính mình
bay lả tả trong không trung; nhát phi đao vừa rồi đã cắt mất một nửa phần tóc
bên trái của cậu rồi.
Một giọng nói đanh thép vang
lên từ phía sau lưng Kiseop:
“Các ngươi, buông chủ nhân của ta ra!!”
“Kyoung Jae!”
Kevin kêu lớn lên. Theo hướng thanh kiếm bay tới, Kiseop
quay đầu lại, nheo mắt nhìn qua làn sương mờ bao phủ mặt hồ. Lại thêm một nam
nhân nữa tới, tay cầm thanh song kiếm còn lại chĩa thẳng về phía ba người đầy
đe dọa. Cậu cười ngao ngán. Một chỗ thâm sơn cùng cốc thế này, tại sao hôm nay
lại lắm người đến vậy? Lại còn toàn nam tử mặt đẹp như ngọc nữa.
Kevin đã nhận giọng rất đúng, nam nhân này là Kyoung
Jae. Anh vừa tới nơi đã thấy chủ nhân mình đã bị chế ngự rồi, kinh hãi vội phi
một kiếm tới để cản đường, rồi thuận đà lao thẳng tới chỗ Kibum. Nhưng chưa chạm
tới nơi thì bạch quang lóe lên, Kiseop đã rút thanh kiếm vừa phi đến ra chém thẳng
vào ngang hông đối phương, buộc Kyoung Jae phải nhảy lùi lại phía sau thủ thế. Kiseop
cũng không hề có ý truy kích. Cậu đứng nguyên tại chỗ, cung tay nhã nhặn hỏi:
“Các hạ là ai?”
“Thích khách các người còn không biết ta sao? Đừng
đóng kịch nữa!”
“Thích khách? Bọn ta không phải....” – Kiseop kinh ngạc
kêu lên, nhưng Kyoung Jae không nghe, lạnh lùng xông tới một lần nữa. Tuy rằng
anh bị trúng độc dược gì đó khiến cho nội lực gần như mất hết, nhưng kĩ năng kiến
thức thì vẫn nguyên vẹn. Chỉ trong một khắc giao thủ ngắn ngủi, Kyoung Jae cũng
nhận thấy đường kiếm vừa rồi tuy bộ vị chuẩn xác, chiêu thức hoàn hảo, nhưng
sóng kiếm lại run run không vững, lực đạo yếu ớt như có như không, hiển nhiên
anh nhìn ra ngay đối phương đã bị nội thương không nhẹ. Quả thực như vậy,
Kiseop bị thương chưa kịp điều dưỡng đã phải cật lực trốn chạy nên tình trạng xấu
đi khá nhiều, nếu không phải lúc nãy trong hang ngầm được Kibum ôm chặt lấy
dùng thân bảo vệ, hạn chế hết sức mọi lực tác động hay va chạm thì cậu sớm đã
không chịu nổi rồi. Nhưng như vậy vốn đã không đúng rồi, đáng nhẽ phải là cậu bảo
vệ thiếu chủ mà giờ lại để thiếu chủ che chở cho mình, Kiseop tuyệt đối không
thể chấp nhận chuyện đó. Vậy nên thấy Kyoung Jae xông tới, Kiseop chỉ nắm chặt
thanh kiếm trong tay, ánh mắt kiên định hướng thẳng về phía trước.
Nhìn đối thủ của mình mặt mày tái nhợt lại, hơi thở đứt
quãng từng hồi, chỉ e chẳng cần đánh thêm mà cứ đợi một lát nữa cậu ta sẽ tự gục
ngã, Kyoung Jae hoàn toàn không muốn động thủ chút nào. Nhưng đây là chuyện
liên quan đến Kevin, anh hoàn toàn không thể mềm lòng được. Lòng thượng võ không
được áp dụng trong những hoàn cảnh như thế này. Kyoung Jae hít một hơi dài trước
khi cả người cả kiếm lao thẳng vào Kiseop.
Lúc này, tuy là đối thủ nhưng cả hai lại cùng có một
ánh mắt, một vẻ mặt, và một suy nghĩ giống hệt nhau:
“Nếu
ngươi muốn gia hại tới chủ nhân ta, dù có chết ta cũng phải mang ngươi xuống mồ
cùng.”
===
end chap 7 ===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét