2 thg 6, 2011

Bảo vật vô song - Chap 8

Chap 8


Ánh mắt Kibum ngay lập tức khựng lại. Gì... hắn ta vừa nói... nữ nhân?

Nữ nhân. Nữ nhân.

Lại một tên thất phu mắt không tròng nữa!!



~x~


Những tiếng kim loại va vào nhau chát chúa vang vọng khắp mặt chất lỏng sóng sánh bạc, xuyên qua làn hơi nóng phủ quanh và rồi dội lại vách núi tứ phía tạo thành một chuỗi hợp âm u u thấu tới tận óc. Tai nghe rõ từng tiếng thở dốc của Kiseop, mỗi lúc một nặng nề hơn sau từng đợt âm thanh sắc lẻm ấy, Kibum càng lúc càng nóng ruột. Hắn vì vậy lại càng khẩn trương mang Kevin trên vai đi vòng qua vòng lại chung quanh dược đầm, quan sát kĩ càng từng tấc địa hình của nơi này.

“Ngươi đang làm cái gì thế? Hai người họ...”

“Suỵt! Đừng nói gì hết.”

Kibum khẽ rít lên, trừng mắt nhìn Kevin đúng một giây, rồi lại dồn hết tâm trí vào việc tìm kiếm. Kì thực hắn cũng không thể nào nhìn lâu hơn được nữa. Kibum chỉ mong sao tên nam tử đang nằm trên vai không nhận thấy rằng gáy cổ hắn đang đỏ bừng lên.

Kevin nghiêng đầu nhìn hắn, tuy không hiểu gì cả nhưng cũng bị sự tập trung cao độ kia khiến bản thân hồi hộp theo, tự nhiên mà nghe lời không nói câu nào nữa. Thật là một chuyện ngược đời, có ai lại hợp tác với kẻ đang khống chế mình như vậy không nhỉ? Kevin cũng không rõ, với lại, cậu biết những người này không phải tới giết mình như Kyoung Jae nghĩ, cũng bởi vì Kevin không những không thấy sợ mà còn thích họ nữa. Trong lúc Kyoung Jae và Kiseop giao đấu kịch liệt, Kibum cũng căng thẳng cực độ, chẳng hiểu sao Kevin lại thảnh thơi mà ngắm khuôn mặt hắn, một phần có lẽ vì bị ôm sát quá chẳng thể nhìn đi đâu khác được. Kevin tự biết mình không phải, nhưng dung nhan này càng nhìn gần lại càng thấy rõ từng nét đẹp tú mĩ rạng ngời...

...

Từ lúc Kyoung Jae tới hồ dược thủy này, Kibum đã bắt đầu lưu tâm tới việc tìm lối ra rồi. Càng nhiều người biết mặt hắn và Kiseop thì càng không ổn chút nào, chưa kể đến việc tên mới tới kia có vẻ thật khó nhằn, dù cho Kiseop có đánh thắng được thì hắn cũng chẳng thể nào vác cả hai “con tin” đi cùng lúc được. Kibum vốn nghĩ rằng cậu có thể cầm cự với tên mới tới đủ lâu để hắn tìm được lối thoát, sau đó sẽ ném trả lại người hắn đang bắt trên tay, lợi dụng lúc tên kia xao nhãng mà đưa Kiseop đi. Nhưng xem ra Kẹo Chanh của hắn không thể chống đỡ lâu hơn được nữa rồi.

Một tiếng “Choang” đanh thép vang lên, cùng với nó là tiếng mảnh thép bén ngọt cứa vào da thịt và một tiếng kêu yếu ớt đau đớn. Kibum vội vàng quay đầu lại để nhìn thấy Kiseop phải chuyển kiếm sang cầm tay trái, cánh tay phải đã bị đả thương rồi. Máu chảy dọc theo cổ tay cậu, loang xuống mặt hồ, từng điểm từng điểm đỏ thanh khiết lan ra trên nền trắng bạc càng lúc càng nhiều.

Không nhẫn nại nổi nữa, Kibum đã định bỏ cuộc tìm kiếm của mình rồi thì đột nhiên chân hắn hụt xuống một bước. Dường như bên dưới có gì đó. Hắn kinh ngạc nhìn xuống chân. Một đường rãnh dài chạy từ dưới chân hắn ra thẳng vách đá sau lưng, nếu nhìn kĩ một chút thì sẽ thấy vách đá đó không phải là một khối, mà là nhiều tảng đá nhỏ xếp lại với nhau mà thành. Kibum vội vàng chạy lại đó gõ thử để đo độ dày của bức tường đá này, âm vọng lại rất trong, có lẽ nó hoàn toàn không kiên cố như bề ngoài. Ngoài ra Kibum còn nghe thấy một âm thanh khác từ bên kia vách nước, rất lớn, rất quen thuộc...

Là thác nước!

Phát hiện ra điều đó, Kibum cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Hắn đã biết chắc rằng dược đầm này, dòng chảy đổ xuống từ thượng nguồn mà nước không tràn chút nào, chắc chắn phải có lối để nước thoát đi. Có lẽ đây không hoàn toàn là một hồ nước nóng tự nhiên mà có con người nhúng tay vào, tạo nên bức vách này cản nước lại tạo thành một cái đầm thì mới có thể trữ được dược thủy độc đáo như vậy. Hắn lại đưa tay gõ hết bên này tới bên kia để xác định điểm yếu của bức tường.


Ngay lúc ấy, đằng sau lưng hai người tiếng đọ kiếm trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Và rồi “Keng” một tiếng, thanh kiếm của Kiseop đã bị đánh bật khỏi tay bay đi, bản thân cậu cũng bị Kyoung Jae dùng cán kiếm thúc vào ngực, đau tới không thở nổi liền ngã gục xuống.

Kyoung Jae một tay nắm ngực áo của Kiseop, một tay phải chống vào kiếm mới có thể đứng nổi, nhưng anh biết mình đã thắng rồi. Anh quay đầu về phía Kibum đắc ý nói:

“Kết thúc rồi. Mau thả chủ nhân của ta ra, tên thích khách kia.”

“Đã nói bọn ta không phải thích khách mà lại.” – Kiseop ngao ngán nói, nhưng đương nhiên Kyoung Jae bỏ ngoài tai. Anh nghĩ, dù bọn họ trông không giống thích khách thật, và hành sự cũng chẳng chuyên nghiệp chút nào, nhưng đã động tới Kevin thì đều không thể tha được. Kyoung Jae gầm gừ cảnh cáo:

“Nếu ta đếm tới ba mà ngươi không buông, ta sẽ bắt các ngươi chết không toàn xác, đừng trách ta không nương tay với cả nữ nhân.”

“Nữ nhân?” – Kiseop càng kinh ngạc hơn nữa, rồi bỗng nhiên phát hoảng. Nếu kẻ kia lại không hiểu chuyện mà thốt lên câu đó nữa thì...

Kyoung Jae chỉ thẳng tay vào mặt Kibum, quát lên:

“Tiện nữ! Ngươi là nữ nhân mà lại động chạm chủ nhân ta, không thấy xấu hổ ư?”

Lại nữa rồi!

~x~


Lúc này Kibum đã tập trung hoàn toàn vào vách đá kia rồi, ngay cả lúc Kiseop bị đánh bại hắn cũng không hay biết, những lời Kyoung Jae nói hoàn toàn không nghe. Nhưng có một từ đột nhiên phá bỏ mọi rào cản bay thẳng vào tai Kibum, vang lên lùng bùng trong đầu.

Nữ nhân.

Ánh mắt Kibum ngay lập tức khựng lại. Gì... hắn ta vừa nói... nữ nhân?

Nữ nhân. Nữ nhân.

Lại một tên thất phu mắt không tròng nữa!!


~x~


Kyoung Jae nắm chắc thanh kiếm trong tay, tuy nói cứng như vậy nhưng trong lòng lại thầm lo sợ. Hai kẻ kì lạ này trông đều không phải tầm thường, dù rằng trông cả hai đều mảnh mai nhỏ nhắn nhưng lại toát lên một thứ bá khí cực kì đáng sợ, đặc biệt là nữ tử quần áo hở hang kia [ nghĩa là Kibum đấy ạ ;)) hiện trạng của ảnh lúc này là vạt áo trễ ngang vai, tóc thả xõa sau lưng, vạt áo dưới chân ngắn tới ngang đùi, trên người còn vô số chỗ thiếu vải do lăn xuống hang nữa ] Dù rằng đã đánh bại được một người nhưng hiện tại anh cũng hết sức rồi.

Tuy vậy anh vẫn cao giọng đếm:

“Một.”

“A khoan đã!” – Kiseop luống cuống kêu lên, tuy vừa bị đánh tới thở không ra hơi nhưng vẫn muốn cảnh báo nguy cơ cho đối thủ của mình. Người kia quả nhiên không hiểu rõ sự lợi hại của thiếu chủ cậu rồi.

“Hai.”

Kevin không đành lòng giương mắt nhìn hiểu lầm nữa, lên tiếng:

“Jae, thực ra họ là... A ưm!!”

“Chủ nhân!”

“Ba!!”

Giọng nói đanh thép vang lên khiến cho cả Kyoung Jae và Kiseop đều bị bất ngờ tới sững người lại. Tiếng đếm “Ba” vừa rồi không phải của Kyoung Jae, mà chính là phát ra từ miệng Kibum. Hắn cao ngạo đứng giữa hồ, một tay ôm lấy Kevin vừa bị bịt chặt miệng bằng một miếng vải lớn, một tay cầm Vũ Thủy dùng cạnh sắc của nó đâm thẳng vào dưới cằm cậu. Nụ cười ngạo nghễ hiện ra trên gương mặt Kibum:

“Ngươi dám lại gần nửa bước, ta sẽ cắt cổ hắn.”

“Ngươi...!! Vậy ta sẽ giết tên này!”

“Ngươi tính uy hiếp ta sao?” – Kibum cười khẩy, đầu miệng khóe mắt lộ ra một vẻ xảo quyệt – “Cứ tự nhiên làm gì ngươi muốn, hai ta ai làm việc người nấy vậy.”

Kyoung Jae biến sắc khi thấy hắn mạnh tay cứa vào, một chút máu đỏ tươi theo cạnh nhọn của tảng vàng mà rỉ ra, nhỏ giọt xuống cổ áo choàng của Kevin.

“Buông Kẹo Chanh của ta ra, nếu không thì đừng trách thiếu gia ta không nương tình với nữ nhân của ngươi.”

Kibum bắt chước hệt như khẩu khí khi nãy của Kyoung Jae, chỉ có điều hắn thủ đoạn dùng cả tới chiêu uy hiếp con tin chứ không có đường hoàng như anh. Một câu Kibum nói ra, lập tức tất cả đều biến sắc. Bốn người bốn biểu cảm, bốn dòng suy nghĩ cực kì khác nhau nhất loạt xuất hiện trong dược thủy đầm này. Kibum hắn, đương nhiên là đắc thắng hả hê rồi. Kyoung Jae nghe tới bốn chữ “nữ nhân của ngươi” thì đã giận tới run người rồi, cư nhiên mạo phạm chủ nhân như vậy, anh quyết không thể tha. Tương tự như vậy Kiseop cũng vì bốn chữ của Kibum mà mặt mũi đỏ bừng hết cả, không đâu lại bị hắn gọi là bị hắn gọi “Kẹo Chanh của ta” ngay trước mặt địch thủ thế này thì cậu còn mặt mũi nào mà hành tẩu giang hồ nữa. Bị Kyoung Jae liếc xuống nhìn bằng ánh mắt nửa ngờ vực nửa trào phúng, Kiseop chỉ hận sao mặt đất không nứt ra để chui xuống trốn tiệt không bao giờ trở lên nữa thôi.

Riêng Kevin thì lại hoàn toàn khác biệt. Miệng bị nhét miếng vải chặt tới mức không thở nổi, cậu chỉ ngước lên nhìn kẻ đang chĩa đá vào cổ mình bằng một ánh mắt dài, trong veo, đượm một chút buồn rầu.

Người này nghĩ.... ta là nữ nhân sao?


....

“Buông kiếm!”

Kyoung Jae không còn lựa chọn nào khác đành phải vứt thanh kiếm của mình ra sau lưng. Anh nhìn lên dò hỏi:

“Vậy giờ ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì à?” – Kibum nở một nụ cười xảo quyệt – “Đừng mong ta trả lại tên nhóc này cho ngươi.”


~x~

Đột nhiên một giọng nói thứ năm vang lên trong hồ khiến cho cả bốn người cùng giật mình quay đầu lại:

“Các ngươi đang chơi cái trò gì vậy?”

“Alexander!” – Kyoung Jae phấn chấn gọi lớn. Người vừa lên tiếngđúng là Alexander, anh ta vừa bước vào trong hồ vừa thắc mắc nhìn cảnh tượng lúc này. Kyoung Jae không kịp giải thích gì hết mà chỉ thét lên, hi vọng rằng một phút bàng hoàng này đủ để Kibum không kịp trở tay – “Cứu chủ nhân đi!!”

“Hả?”

“Đánh cô ta!!”

“À, được thôi ~”

Alexander cười cười đáp lại. Đột nhiên thân ảnh nhích động, chỉ thấy trước mắt nháng lên một cái, Kyoung Jae đã trúng một chưởng trầm trọng sau lưng, một ngụm máu hộc ra, anh lảo đảo ngã nhào xuống nước không đứng lên được nữa. Kiseop đang bị nắm trên tay cũng chìm xuống theo anh.

Kevin hoảng sợ nhìn về phía trước, muốn kêu lên nhưng miệng lại bị nhét chặt quá chẳng phát ra được âm thanh nào. Ngay cả Kibum cũng bị biến cố này làm cho kinh ngạc, hai mắt mở lớn bàng hoàng nhìn về phía Kyoung Jae ngã xuống, rồi lại ngước lên kẻ vừa xuất hiện ở đằng sau.

Người hạ thủ... chính là Alexander.

“Xin lỗi nhé, Jae ~ Tiểu Bin không phải chủ nhân của ta.”

=== end chap 8 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét