2 thg 6, 2011

Bảo vật vô song - Chap 5

Chap 5


“Kevin Kevin, ngươi coi chùm quả này đi. Có một quả tự nhiên to đùng này, kì quặc không?”

“Phải ha, trông nó to thật. Huynh ăn thử đi.”

“Cho ngươi đó. A nhìn kia kìa, có con thỏ trắng nhảy từ trong rừng ra. Ngươi có nghĩ chúng ta sắp tới Wonderland không?”

“Wonderland? A, cẩn thận ngựa dẫm chết nó.”

“Ngươi không biết Wonderland sao? Wonderland là... A coi đằng kia nữa, trên trời kìa, cái đám mây kia nhìn thật giống mặt Kyoung Jae ha!”

“ĐỦ RỒI!!”


Cuối cùng thì Kyoung Jae cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa, anh bùng nổ vào mặt cái tên lắm mồm bên cạnh kia. Từ lúc xui xẻo bắt gặp Alexander trên đường, hắn ta cứ liến thoắng không ngừng, chẳng yên được phút nào cả. Alexander làm bộ lấy tay thủ thế trước mặt, cười cười:


“Không giống thì thôi, cần gì phải phản đối ghê vậy. Ngươi nóng tính vậy mau già lắm đó, nhóc con.”

“Ngươi không thể ngừng nói một giây cho ta chút bình yên hả? Ai là nhóc con của ngươi?!”

“Nhỏ tuổi hơn ta, không phải nhóc con thì là gì.” – Alexander cười ầm ỹ, cảm thấy chọc vô cái tổ kiến lửa này cho hắn phát khùng lên thật là thú vị – “Với lại ta có nghỉ mấy giây liền ấy chứ. Nói mà không thở thì chắc là giờ ta lên Tây Thiên rồi.”

“Đi đâu cũng được, ngươi cứ im miệng đi là được rồi. CẢ NGƯỜI NỮA CHỦ NHÂN!!” – Kyoung Jae bắt đầu mất kiểm soát, tức giận quát tháo cả Kevin – “Người đừng trả lời hắn có được không hả?”

“Đừng có quát tháo Tiểu Bin của ta, dù hắn có không đáp gì thì ta vẫn cứ nói.” *cười gian xảo*

“Chủ nhân ta là Tiểu Bin của ngươi hồi nào hả?!!!”

“Không lẽ của ngươi?”

“Ngươi... !!”

“Hạ hỏa hạ hỏa đi, Jae.” – Kevin ngồi bên trong coi hai người đấu khẩu mà cười tới đau cả bụng. Đương nhiên lời cậu nói ra thì Kyoung Jae không thể không nghe theo, nhưng cơn giận thì không tiêu tán được, sát khí tỏa ra nhằm thẳng vào Alexander tưởng chừng có thể giết người bằng mắt luôn rồi. Nhưng Alexander mặc kệ cứ tiếp tục cười nói với Kevin, thỉnh thoảng lại chọc ngoáy Kyoung Jae một câu ra vẻ cực kì thỏa mãn.


Cứ như vậy, cho tới chiều tối thì họ đã tới chân núi bên dưới Lưu Thủy điện rồi. Lúc những người trông coi điện thờ tới nơi, Kyoung Jae chìa cho họ xem một thạch bội nhỏ, lập tức cả đoàn kị mã được cung kính đưa vào một khu nhà đặc biệt cách xa điện thờ. Tại đó, có một mạch nước nóng lộ thiên cực kì lớn.

“Sao ngươi lại chọn ở khu nhà tẻ nhạt thế này, vào bên trong kia xem lễ có phải hơn không?” – Alexander đưa mắt nhìn xung quanh, khung cảnh ở đây tuyệt đẹp nhưng lại cô liêu quá. Những kị sĩ của Kevin chia nhau ra tứ phía, lớp trong lớp ngoài canh phòng cực kì cẩn mật, ngay tới một con thú cũng chẳng có chứ đừng nói tới người. Cậu nhẹ mỉm cười đáp:

“Vì ta tới đây chỉ để ngâm suối nước nóng này thôi mà. Nó có tác dụng hồi phục rất cao, suối ở chỗ ta không thể bằng được.”

“Ngươi bị thương sao tiểu Bin?”

Kevin chỉ cười chứ không đáp lại. Thay vào đó Kyoung Jae lườm Alexander tóe lửa, lạnh lùng hỏi không khách sáo chút nào:

“Sao ngươi vẫn còn ở đây thế hả?”

“Các ngươi ở nhà đẹp nên ta ở ké thôi.” – Alexander huýt sáo đẩy cửa vào trong gian nhà, tự nhiên như không. Kyoung Jae nhìn theo, hậm hực nói:

“Thật gian xảo.”

“Jae à, đừng cự nự với Xander huynh nữa.” – Kevin ngẩng lên nhìn anh cười trấn an – “Có huynh ấy đi cùng chúng ta cũng vui mà.”

Phải, nếu không vì Alexander khiến chủ nhân vui vẻ như thế, Kyoung Jae đã sớm trói anh ta lại treo trong rừng rồi. Anh nhăn nhó quay mặt đi chỗ khác:

“Ta chẳng vui chút nào hết. Chúng ta cũng không thể biết được rằng hắn có phải thích khách hay không.”

“Chắc không phải đâu...”

Kevin vui vẻ đi vào trong nhà. Kyoung Jae cũng vội vã theo sau, ra hiệu cho những kị sĩ bên ngoài cửa canh chừng cẩn thận. Họ đã nhận lệnh, chỉ cần có ai đặt chân vào đây, giết không tha.


...


Tới tối, hai gia nô tại điện thờ mang cơm tới cho đoàn kị sĩ của Kevin. Họ dọn ra trước mặt cậu cả một bàn dài cao lương mĩ vị. Kyoung Jae lần lượt dùng ngân châm kiểm tra hết tất cả các đĩa thức ăn thật cẩn thận, rồi mới để Kevin động đũa vào. Kevin ngước lên nhìn anh, vui vẻ nói:

“Jae, ăn với ta đi.”

“Không thể, chủ nhân. Làm sao ta dám phạm thượng...”

“Phạm thượng cái gì, chỉ là ăn chung thôi mà. Ta không ăn hết được chỗ này.”

“Dù vậy ta cũng không thể...”

Bỗng nhiên Alexander từ đâu nhảy tới chen vào giữa câu nói của Kyung Jae.

“A! Có đồ ăn rồi sao? Nhiều thật a” – Alexander hớn hở kêu lên, cầm đũa gắp luôn một miếng sườn cừu bỏ vào miệng – “Ngon quá! Ngươi cũng ăn đi Kevin.”

“Ngươi.... dám....!!” – Kyoung Jae thấy máu trong người sôi lên sùng sục. Đi cùng với tên vô pháp kia mới có một ngày mà anh đã sắp nổ tung lên rồi. Kevin phải không ngừng xua tay ra hiệu “Không sao đâu, không sao đâu” thì mới ngăn được Kyoung nhảy tới siết cổ Alexander, nhưng đúng lúc ấy cái kẻ “điếc không sợ súng” kia lại phá nốt chút kiềm chế cuối cùng kia bằng cách nhanh tay gắp một miếng cá chép chưng tiêu hảo hạng... đút thẳng vô miệng Kyoung Jae.

“Kevin bảo ngươi cũng ăn đi đó.” – Alexander nghênh nghênh nhìn Kyoung Jae đang nổi gân xanh mà cười khủng khỉnh.

“Ngươi....”

“Ta sao?”

“TA GIẾT NGƯƠI!!!!”

“Hahahahaha–––––––!!”

Cứ như vậy bữa tối vui vẻ của ba người đã diễn ra, và bằng cách nào đó mà Kyoung Jae đã quên mất cả việc giữ lễ nghĩa mà bị dụ ăn cùng. Cả rượu nữa. Lần đầu Kyoung Jae uống nhiều rượu như vậy [ đương nhiên là đều do Alexander thách uống ] vì vậy tới chừng giữa đêm Kevin phải lay mãi thì anh mới tỉnh dậy được.

“Jae à, Kyoung Jae.”
                                     
“A... chủ nhân, đã nửa đêm rồi sao?” – Kyoung Jae hoảng hốt tự vỗ vào mặt mình vài cái cho tỉnh rượu – “Xin lỗi, ta ngủ say quá.”

“Không sao, Jae say thì cứ ở lại đây với Alexander đi. Ta đi một mình cũng được.”

“Không thể, chủ nhân người làm sao...”

Kyoung Jae vội chống bàn đứng dậy, nhưng tay chân mềm nhũn chẳng có chút khí lực nào, vừa mới nhổm lên đã lại loạng choạng đổ gục xuống, Kevin phải đưa tay ra đỡ thì mới không ngã vào bàn rượu đầy ắp bát đĩa chưa được dọn dẹp. Cậu mạnh mẽ ấn Kyoung Jae xuống trở lại, mỉm cười kiên quyết nói:

“Ta đã nói là không sao mà. Chỉ là tới dược đầm tắm thôi, bên ngoài cũng đủ người canh gác rồi. Jae cứ ở lại đây đi, ta sẽ về sớm.”

“Nhưng... thôi được rồi.” – cuối cùng thì Kyoung Jae cũng phải chịu thua, thở dài nói – “Tại ta không tốt, uống nhiều tới mức này. Chủ nhân đi cẩn thận.”

“Ừ.”

Kevin vỗ vai anh trấn an, rồi đứng dậy. Kyoung Jae lo lắng nhìn theo cái bóng cao gầy của cậu cho tới khi hoàn toàn khuất dạng. Anh nghĩ thầm, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, trên đường đi anh đã cẩn mật đề phòng rồi, và cũng không thấy bất cứ điều gì khả nghi hết. Có lẽ đúng như “tên kia” nói, Kyoung Jae đã quá đa nghi căng thẳng rồi. Anh thở dài, ổn định khí lực, rồi chậm rãi đứng lên, ra ngoài hít thở không khí một chút cho thư giãn đầu óc. Chân tay vẫn cứ bải hoải như vậy.

Đây không phải lần đầu tiên họ tới chỗ này. Bởi vì nguồn suối nước nóng tại Lưu Thủy điện này cứ sáu tháng lại chảy ra một thứ dược thật kì lạ, màu óng ánh như thủy ngân, rất tốt cho sức khỏe suy nhược của Kevin. Kyoung Jae đã không biết bao nhiêu lần hộ tống Kevin tới đây rồi, nhưng không hiểu sao lần này lại có cảm giác bất an tới lạnh người.

Ánh trăng bán nguyệt đổ xuống từ trên cao, trong suốt và lạnh lẽo một cách kì quái. Tại sao hôm nay lại yên tĩnh tới vậy?


Bỗng nhiên Kyoung Jae nhìn thấy một tia kim loại lóe lên từ trong bụi cây. Anh giật mình, vội nắm chặt song kiếm trong tay, thận trọng chạy tới đó. Một thanh giáo ló ra ngoài. Kyoung Jae kinh ngạc khi nhận ra nó có mang dấu ấn chiến mã đặc biệt, chính là giáo đúc riêng cho đội kị sĩ bảo vệ Kevin lần này. Và quả nhiên bên dưới đám lá, một tên kị sĩ đang nằm bất động.

“Này, tỉnh lại đi! Ngươi làm sao vậy?”

Hắn không nhúc nhích chút nào. Tay kị sĩ này chưa chết, chỉ là bị hôn mê mà thôi. Kyoung Jae vội vàng chạy ra phía cửa, ngó vào hai bên núi, rồi nhìn lên mái nhà, tất cả những kẻ canh gác các vị trí chủ chốt ấy đều đã nằm gục dưới đất. Anh càng lúc càng kinh hoảng, ngay bản thân cũng thấy bải hoải choáng váng, không giống như say rượu chút nào. Buổi tối vừa rồi, chuyện gì đã xảy ra?

Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, đem theo cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến Kyoung Jae cảm thấy kinh khủng như vừa đi qua bảy tầng địa ngục. Không cần biết chuyện gì đã xảy ra hay xảy ra như thế nào, nhưng những thứ như vậy chắc chắn chỉ có một mục đích... Anh rút mạnh song kiếm ra khỏi vỏ, nhằm thẳng hướng suối nước nóng mà phóng tới.

Chủ nhân đang gặp nguy hiểm!


~x~


Chập tối hôm đó, Kibum mới tới được chỗ cái cổng lớn đề bốn chữ ngọc “Lưu Thủy Thần Điện”. Gió thổi khá mạnh, bán nguyệt nhất thời đang bị mây che, chính là thời cơ tốt nhất để đi trộm đồ.

“Ca ca, không cần Hỏa Linh Thần của ca ca, đệ cũng có bảo vật làm vũ khí rồi.”

Kibum nhếch miệng cười thỏa mãn. Cả ca ca hắn, cả tên nhóc Kẹo Chanh kia đều coi thường Kim Kibum này, nghĩ rằng hắn không thể tự mình trộm được sao? Hắn sẽ cho hai người xem một đạo chích giỏi là như thế nào.


Bí kíp Sương thành chương thứ nhất, khai thác thông tin.


Kibum vòng ra phía cổng sau, thay y phục hoa lệ trên người ra để mặc vào bộ đồ bình dân mới mua được ở dưới trấn. Nhưng mà “bộ đồ bình dân” này sao lại kì lạ vậy nhỉ? Hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Vải thì nhiều, đai lưng thì to, thật chẳng biết mặc ra làm sao nữa. Đặc biệt lại bó chặt vào người, đi lại vướng víu hết sức. Dù có hơi khó chịu nhưng mà chắc hẳn đây là đồ người phiên bang thường mặc, vì hắn đã mua trong cửa hàng bản địa mà. Giờ phải lo việc lớn trước, Kibum nhanh nhẹn tháo tóc ra buông xõa xuống vai.

Như đã được dạy trong sách, cách tốt nhất để tìm hiểu tình hình là nhằm vào những kẻ có địa vị thấp một chút nhưng hay đi lại, nô bộc hay tiểu đồng là được. Ở bước này, điều thứ nhất là không được manh động, không được để bản thân bị nghi ngờ, phải tự nhiên như khách bộ qua đường hỏi vu vơ mà thôi. Vậy nên Kibum không thể xông vào trong điện ngay được mà phải đợi có người ra ngoài để hỏi. Hắn chờ lâu ơi là lâu, chờ tới mức hóa thành hươu cao cổ rồi, ngay lúc quyết định vứt sách vở qua một bên xông thẳng vào điện thì may mắn thay lại có một tên nô bộc bưng theo mấy chiếc làn rất lớn bước ra [ kì thực Kibum mới chỉ phải chờ có nửa giờ mà thôi, nhưng căn bản cái con người quen thói công tử này vốn không biết kiên nhẫn là gì ] Dường như tên này đang đi đưa cơm, mặt mũi cũng không được thông thái cho lắm. Kibum phấn chấn trở lại, vội vàng chỉnh lý y phục mà bước ra, giả bộ như vô tình lại gần ngay phía sau lưng tên nô bộc đưa cơm.

“Này vị huynh đệ! Đây có phải Lưu Thủy điện chăng?”

Hắn ta quay người lại, vẻ mặt bỗng ngố ra, nhìn Kibum cười mà hỏi bằng thứ tiếng lơ lớ:

“Tiểu cô nương, đêm đã khuya rồi cô còn đi đâu thế?”

Cái gì tiểu cô nương???

Kibum nộ khí xung thiên liền chưởng cho tên kia một phát giữa mặt, không cần biết cái gì có manh động hay không manh động nữa. Hắn bực bội quay phắt người bỏ đi, chẳng thèm liếc lại kẻ xấu số đang nằm quay ra đất kia một lần nào nữa, tiện tay xách luôn cái làn cơm đi cho bõ ghét. Trên đời này, Kibum ghét nhất là bị nói bản thân giống con gái ẻo lả e lệ, nên hắn thường cố gắng làm cho ngoại hình của mình càng nam tính càng tốt. Thế mà vẫn có tên mắt đui nhìn nhầm là sao hả??

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh, ta đang làm việc lớn mà.” – Kibum lẩm nhẩm qua lại một hồi, cố gắng hạ hỏa cái đầu. Bỏ vào miệng cái bánh điểm tâm vừa cuỗm được của tên kia, hắn ép bản thân nhớ tới lời giáo huấn trong bí kíp Sương thành.

Điều thứ hai, dục tốc bất đạt. Và nóng giận chỉ tổ hỏng việc thôi.

Nhưng mà thực sự bức bối quá không chịu nổi! Lại thêm cái bộ đồ mắc dịch này nữa, cứ phải đi khép na khép nép thế này thì còn gì là hào khí nam nhi nữa chứ? Vải vóc ngứa mắt quá đi...

Khí nóng xông lên tới tận não, một phần vì bực bội một phần vì... nóng thật, khiến Kibum không còn suy nghĩ cẩn thận được nữa, hắn vừa rảo bước đi thật nhanh vừa giải quyết mớ áo quần lùng nhùng kia bằng cách... xé toạc phần bó dưới chân ra ném đi. Toàn bộ đôi chân từ đùi trở xuống lộ ra trắng nõn, sáng lên như bạch ngọc, tràn đầy vẻ quyến rũ của thân thể một thiếu niên mới lớn. Giải tỏa được cơn nóng bức dưới chân rồi, Kibum thở phào nhẹ nhõm, như thế này mới đáng mặt nam nhân đội trời đạp đất chứ. Cứ phải đi từng bước líu ríu thế kia thật bức bối mà chết được.

Vì mải nghĩ ngợi linh tinh, Kibum không để ý là mình đã lỡ chân bước vào khu chính điện mất rồi. Hắn chỉ vừa kịp nhận ra điều đó khi bị một tên gác cửa chính điện bắt gặp mà thôi.

“Người ở đằng kia, là ai vậy? Tại sao lại vào điện lúc đêm tối như thế này?”

Chết thật, sơ xuất rồi. Kibum giật mình, vội vàng nghĩ nhanh một lý do hợp lý một chút để lấp liếm sai sót của mình. Điều thứ ba chính là phải luôn giữ đầu óc sáng suốt. Anh quay đầu lại, cố bịa ra một nụ cười thật đáng tin:

“A, tại hạ muốn lên điện từ sớm cơ, nhưng mà lạc đường mãi nên giờ mới tới được đây. Xin hỏi, có thể cho tại hạ ngủ nhờ một đêm không?”

Lúc mà ánh lửa mờ mờ vừa mới soi tới dung mạo của Kibum, khuôn mặt tên kia đột nhiên biến sắc liên tục, từ hồng hồng chuyển sang đỏ lựng, rồi bỗng nhiên biến thành màu sữa chua. Nhìn thấy vậy hắn cũng rởn cả gai ốc, không hiểu nổi tên lính canh kia bị làm sao, sao lại có kiểu thay đổi vẻ mặt tốc độ ánh sáng như vậy? Giờ thì trắng bệch cả ra rồi, chẳng nhẽ hắn đang nói chuyện với cương thi sao?

“Này huynh... có sao không vậy?”

“Đừng lại đây!”

Đột nhiên tên kia hét lên khiến Kibum giật mình đứng sững lại, còn cách chừng ba bước chân. Vẻ mặt tên gác cửa giờ đã hoảng hốt cực kì rồi, hai tay nắm chặt cán côn mà cứ run lên bần bật, hướng Kibum nói lớn:

“Ngươi... ngươi đừng có lại đây! Ta biết ngươi là cái gì rồi, gần đây ai cũng nói về ngươi cả, nên là... đừng tưởng ta không biết gì nha! Ta còn có cả bùa và gương tróc quỷ đấy, đừng có... đừng có lại gần!!”

“Cái gì cơ?”

Kibum trợn mắt lên nhìn chằm chằm cái kẻ ngoại tộc đang gần như phát cuồng trước mặt. Từ nãy giờ tên đó nói lung tung lộn xộn những cái gì vậy, hắn nghe chẳng hiểu lấy một chữ nào. Nhưng cũng biết thái độ thế kia là không phải tốt lành gì.

Quả nhiên tên gác cửa nghiến răng nói:

“Đừng hòng lấy sắc đẹp mà dụ dỗ ta, ả Cửu vĩ hồ kia!”

Một từ duy nhất lọt thẳng vô nhận thức của Kibum, phá vỡ “rào cản ngôn ngữ” giữa hai người.

Ả???

“Ta? Ngươi... đang nói ta?”

“Ta đã nghe mọi người nói dạo gần đây thấy bóng dáng ngươi ở trên núi này mà! Ngươi... nữ nhi lại ăn mặc hở hang như vậy, đêm hôm khuya khoắt tới đây câu dẫn ta, không phải hồ li tinh thì là gì? Chớ có lại gần ta!!”

Nữ nhi? Hồ ly tinh?

Hắn câu dẫn đàn ông????

Tên này thực sự chán sống rồi!

Bí kíp cái gì, giáo huấn chỉ dạy cái gì, Kibum quăng hết ra sau lưng không sót một điều. Đây đã là lần thứ hai trong ngày bị coi là nữ tử rồi, lại còn là hồ ly tinh đi dụ dỗ nam nhân thì hắn chịu sao thấu? Kibum hỏa khí bốc lên tới tận trời, cơn giận bùng nổ không sao ngăn cản được, liền xông thẳng tới tên lính gác. Hắn ta thấy vậy lại càng kinh hoảng hơn, tính la to lên nhưng âm thanh còn chưa kịp lên tới cổ họng thì đã bị Kibum điểm Á huyệt hóa câm rồi.

“Dám mở miệng nói ta là Hồ ly tinh hả, để rồi xem ta làm cho ngươi không bao giờ mở mồm ra nói được nữa.”
                                                 
Vừa lẩm bẩm, Kibum vừa lôi xềnh xệch tên canh gác dại mồm dại miệng vào trong rừng cây, tới thẳng hướng bờ hồ để dễ bề hành sự. Trên khuôn mặt mĩ lệ lóe lên một nụ cười ác quỷ thâm độc, tai cáo mọc ra dựng đứng trên đầu, sau lưng lại có thêm chín cái đuôi ngoe nguẩy, có cảm giác như ngay lúc này một Cửu vĩ hồ ly mới toanh tên Kim Kibum đã chính thức được khai sinh!

“Nói! Vũ Thủy được giấu ở đâu?”

Kibum rít lên vào tai tên gác, thấy tên đó mắt trợn ngược miệng tái xám đã ngất đi rồi thì liền thẳng tay nhúng đầu hắn ta xuống nước tới mức gần chết ngộp mới buông ra. Gầm gừ lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa, thấy hắn ta vẫn không trả lời được một tiếng nào thì cơn bực tức của Kibum càng tăng, kéo theo ý đồ hành hạ người khác cho thỏa cũng bùng nổ. Hắn rút ra một thanh chủy thủ dí sát vào trán tên kia rồi nhẹ nhàng kéo xuống má, ánh kim loại sáng choang hắt vào hai con ngươi trợn đứng kinh hãi ngó chừng theo lưỡi dao sắc lẻm kia. Nhìn vẻ mặt kinh khủng của tên gác, Kibum lại cực kì hả hê, hắn nở một nụ cười tà mị, đưa sống dao lên môi liếm nhẹ mà nói:

“Xem ra ngươi không muốn trả lời ta rồi, tức là lưỡi của ngươi giờ cũng thành vô dụng ha? Để ta giúp ngươi cắt bớt cái đồ vô dụng đó đi cho đỡ vướng víu mồm miệng nhé?”

Tên gác nấc lên một tiếng, miệng sủi bọt, xỉu luôn. May phước cho hắn ta lần này không bị nhúng nước thừa sống thiếu chết nữa, chỉ bị vả cho rớt vài cái răng hàm thôi.

“Vẫn không chịu nói? Ngươi là nam tử mà lại sợ dúm dó như thế hả? Hay là...” – Một ý tưởng mới lóe lên trong đầu Kibum [ đến khổ anh gác =)) ] – “ngươi không muốn làm đàn ông nữa? Bản thiếu chủ ta gia ân giúp ngươi tịnh thân thành thái giám vậy.”

Nói rồi Kibum từ từ hạ đầu dao nhọn xuống dưới, nhá nhá qua lại giữa hai chân tên kia một cách cực kì thích thú. Tên gác đền kinh hoảng tới mức không dám xỉu nữa, đường đường một thân nam nhi, hắn ta còn muốn lấy vợ mà, giờ để Cửu vĩ hồ này xử tại đây thì sống không bằng chết, liền liều mạng lắc đầu lia lịa. Kibum ngẩng lên cười hỏi:

“Đã chịu nói rồi sao?”

*Gật gật*

“Vậy nói đi.”

“....”

“Không nói ta xử ngươi!”

“!!!!!”

Ngay lúc chuẩn bị hạ thủ rồi, Kibum mới sực nhớ ra là khi nãy đã điểm Á huyệt của tên gác rồi, hắn muốn nói cũng chả được, thật là đãng trí quá. Nhưng giờ giải huyệt không chừng hắn ta sẽ la lên, không ổn chút nào. Vậy nên Kibum mới quay lại nói với tên gác kia:

“Thôi được rồi, ngươi chỉ đường cho ta vậy.”

Kibum giải huyệt một bên tay phải cho tên gác, hắn ta lập tức run rẩy chỉ ra tấm bảng ở gần chính điện. Hắn nheo mắt nhìn, đó là một tấm biển gỗ hoa hòe, đại khái là đề mấy chữ:

Bảo vật Vũ Thủy thiên hạ vô song, mời mọi người chiêm ngưỡng tại Chính điện!

Hắn cũng không tin nổi vào mắt mình nữa. Trên đời lại có bảo vật quý giá đem ra trưng công khai vậy sao? Nhưng mà thế cũng tốt, hắn đỡ phải mất công nhiều.

Mừng thầm trong lòng, Kibum rảo bước chạy nhanh tới chính điện. Nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn đứng lại, rồi quay ra phía sau liếc nhìn tên gác cửa vẫn còn ngồi dưới đất. Tên gác bỗng chốc cảm thấy như vừa bị nhúng cả người vào hồ băng.

“Lúc nãy ngươi gọi ta là ả Cửu vĩ hồ, phải không nhỉ?”

Chú lính gác nhỏ à, anh thật xấu số a.

~x~

“Xử lý” xong xuôi, Kibum hả hê quay người bỏ đi, tập trung trở lại vào việc lớn của mình. Nhưng bỗng nhiên hắn nghe có tiếng động sau lưng, liền vội vàng nấp xuống. Có người đang tới. Một nhóm người.

Ba giây sau, có một toán người toàn thân mặc đồ đen, đeo khăn bạc phóng ngang qua mặt hồ, mặt mũi cũng bịt kín mít chỉ để lộ đôi mắt lạnh như băng. Không có trăng nên không nhìn rõ, nhưng dù có tối thế nào thì Kibum cũng thấy rõ ràng lũ này không phải lưu manh thì cũng là trộm cướp, chắc chắn chẳng tốt lành gì [ nhìn lại bản thân anh đi đệ nhất đạo tặc đại danh Cửu vĩ hồ =)) ] Nổi hứng tò mò, Kibum lập tức rút chiếc mặt nạ bạc ra đeo lên, bám theo chúng tới tận bên kia hồ.

Chỉ thấy tất cả đột nhiên tụ lại, vây chặt lấy một thanh niên cao gầy, dáng người thanh mảnh. Trông anh ta giống như người ngoại tộc với mái tóc xoăn xoăn... Kibum lại gần hơn chút nữa.

Trong gió phảng phất một mùi u hương thanh nhã...


Đột nhiên một bàn tay túm chặt lấy vai Kibum, đồng thời sau lưng đau nhói, hắn đã bị điểm huyệt bất động toàn thân rồi.

=== end chap 5 ===

P.S: Chú thích chút xíu về trò trừng phạt của Kibum: chàng đem tên gác cửa bất hạnh ra lột hết toàn bộ áo quần không chừa lại một mảnh đem treo lên cành cây, đảm bảo góc độ sao cho trời vừa sáng là tất cả sẽ nhìn thấy hắn ta trần như nhộng lủng lẳng ở đó. Kibum còn “hảo tâm” nhét cho tên kia một viên Hộ tâm đan quý báu, để cho đến lúc có người nhìn thấy thì hắn ta vẫn chưa thể chết lạnh được. Râu ria tóc tai cũng đem cạo sạch không còn một cọng, tướng mạo bệ vệ của tên gác bỗng nhiên biến thành láng bóng như tăng nhân, trông còn đẹp trai lên mấy phần. Ngắm nghía thành quả của mình hả hê rồi, Kibum mới phủi tay quay người bỏ đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét