Chap
9
Kibum không bận tâm, điều quan trọng là hắn đã thắng rồi. Thoát được khỏi tay tên thích khách trên kia, lại còn có chiến lợi phẩm đem về....
....
Chiến lợi phẩm... ở đâu rồi???
“Xin lỗi nhé.” – Alexander vẫn cười thật tươi, nhưng
ánh mắt lại thập phần quỷ quyệt, thò tay xuống nước kéo Kiseop và Kyoung Jae đã
bất tỉnh lên khỏi mặt nước. Anh búng má Kyoung Jae một cách trêu ngươi – “Tiểu
Bin là chủ nhân của ngươi, không phải của ta. Còn chủ nhân của ta ra lệnh phải
giết hắn cơ.”
“Vậy ra... ngươi mới là thích khách...” – Kiseop bị sặc
nước khó nhọc hớp từng hơi thở, hổn hển nói. Alexander vui vẻ nhìn xuống như thể
chỉ đang tán gẫu chuyện trò mà thôi, xua tay nói:
“Không phải vậy đâu, đừng nghĩ ta là kẻ giết người như
vậy. Ta chỉ nhận lệnh hạ toàn bộ thủ hạ của Tiểu Bin thôi mà, ám sát hắn là việc
của kẻ khác rồi, ta không có ham.”
“Ngươi đã giết tất cả bọn họ?”
“Đã nói ta không giết người rồi cơ mà! Sao ngươi không
tin chứ?” – Alexander giậm chân tức tối hướng Kiseop mà nói lớn, nhưng cậu chỉ
lạnh lùng nhìn lại, đáp:
“Tin ngươi? Ngươi phản bội... phản bội đồng đội như vậy
mà còn nói người khác phải tin sao?”
“Hắn không phải đồng đội ta à nha! Thôi để lát nữa, giờ
ta phải làm việc rồi.”
Không...
Không được!
Alexander nhanh nhẹn kéo Kiseop và Kyoung Jae lên bờ,
rồi mới bước lại gần Kibum. Đột nhiên nghe tụ phong rít lên, Alexander vội vung
tay đánh ngược lại một chưởng, nghe *chát* một tiếng, đã trúng ngay giữa ngực
Kiseop. Cậu lảo đảo ngã gục xuống, máu nóng không ngớt trào lên miệng, bao
nhiêu tụ lực gom lại nãy giờ để dồn vào một chưởng tập kích Alexander đều biến
mất hoàn toàn. Cú đánh vừa rồi của anh tuy chỉ mới dùng ba thành nhưng cũng khiến
Kiseop không gượng dậy nổi nữa rồi, chỉ còn có thể cố gắng hộ tâm cho khỏi ngất
đi mà thôi.
Trong một khoảnh khắc dường như Alexander do dự điều
gì, đứng ngẩn người ra, nhưng rồi anh quay mình đi tiếp tục bước về phía Kevin.
Kibum liếc nhìn Kiseop hai mắt nhắm nghiền đau đớn nằm gục dưới đất rồi lại
nhìn lên Alexander. Hắn thận trọng lùi lại vài bước cho tới khi lưng tựa vào
vách đá phía sau, một tay ôm chặt Kevin một tay cầm chắc Vũ Thủy, ánh mắt cũng thay
đổi hẳn, trở nên lạnh lẽo như băng. Alexander tức cười nói:
“Ngươi cũng biết uy hiếp đối với ta vô dụng mà.”
“Đương nhiên, ta đâu có định uy hiếp ngươi.” – Kibum
cười khẩy, từ từ đưa Vũ Thủy lên cao, hướng thẳng về phía Alexander trong tư thế
sẵn sàng nghênh chiến. Trông thấy hắn nghiêm túc như vậy trái ngược hoàn toàn với
thứ vũ khí vô năng kia, Alexander càng cười tới chảy cả nước mắt.
“Ngươi tính đấu với ta bằng cái đó sao?” – anh ôm bụng
cười – “Ngươi còn trúng Thiềm Hoa độc dược của ta nữa, nhắm có vung nổi nó
không vậy?”
“Trúng... độc??”
Kiseop chặn ngực hổn hển kêu lên. Cả Kibum cũng bất ngờ,
hắn không hiểu gì cả, vội hỏi lại:
“Ngươi nói vậy là sao?”
“Cùng một loại độc ta hạ với cận vệ của Tiểu Bin,
nhưng ngươi yên tâm, không chết ngay được đâu. Giờ chỉ mất đi nội lực thôi, dưới
cổ xuất hiện một vòng xanh tím. A, Tiểu Bin ngươi cũng biết nó, phải không?”
Nhận thấy vẻ mặt Kevin kinh hãi tái nhợt đi, Alexander
hứng khởi reo lên. Kevin thở dài, lẳng lặng gật đầu.
“Kyoung Jae hắn đã trúng độc vậy mà vẫn có thể thủ thắng,
thật lợi hại” – Alexander liếc về phía Kyoung Jae một chút, rồi lại quay về với
Kibum – “Ta chỉ không hiểu sao ngươi lại trúng độc trong khi tám kẻ canh giữ ở
đây thì không mà thôi.”
“Chính ngươi hạ độc còn không biết, ta biết làm sao được?!”
Alexander có nghĩ mãi cũng chẳng bao giờ hiểu được vì
sao Kibum lại thay tám kị sĩ bảo vệ Kevin tại dược đầm này lãnh phải Thiềm Hoa độc
của anh. Báo hại khi Alexander tới nơi lại phải nhọc công vô thanh vô tức hạ từng
người một rồi kéo ra xa, vì vậy mới bị Kiseop và Kibum không biết ở đâu nhảy
vào, Kyoung Jae cũng xuất hiện nữa. Nguyên nhân trong việc này cực kì bất thường,
và tất cả xuất phát từ tính cách và thói hành sự bất thường không kém của
Kibum.
Thiềm Hoa độc vốn có hai phần, là tuyết tằm cán nhỏ
thành bột và mùi hương của một loài hoa cực hiếm có tên là Ngọc Hồ lan. Tuyết tằm
vốn không có độc, vì không độc nên không thể dùng ngân châm để thử, ngay cả Ngọc
Hồ lan cũng vậy, nhưng khi cùng hòa với nhau trong nội thể lại trở thành độc dược
kinh người. Alexander đã lẻn vào điện thờ hạ Tuyết tằm tán vào trong đồ ăn, còn
hương dược chiết xuất từ Ngọc Hồ lan thì bôi hẳn lên bản thân mình, nhờ vậy tất
cả những ai vừa gặp anh hôm nay vừa ăn đồ ăn của điện thờ mang tới thì đều bị
trúng độc cả. Những người như vậy, chỉ có nhóm kị sĩ của Kevin mà thôi, đương
nhiên trừ Alexander đã uống giải dược rồi. Alexander những tưởng kế hoạch của
mình đã không còn chút sơ hở, chẳng ngờ được lúc nghênh ngang tới nơi vẫn bị những
tên kị sĩ chặn lại, chúng không bị trúng độc mà chỉ đói mốc meo thôi. Anh không
biết rằng người đưa cơm tối tới cho tám kị sĩ phụ trách bảo vệ dược đầm này đã
bị Kibum đánh ngất dọc đường, Tuyết tằm tán quý báu bao nhiêu đều vào người hắn
cả. Cũng lại do số phận tình cờ mà Kibum bắt gặp Alexander ở bờ hồ. Hắn ăn phải
dược vật trước rồi mới ngửi dược thảo, tuy ngược với Kyoung Jae nhưng kết quả
thì đương nhiên nhiễm vẫn là nhiễm.
Đương nhiên những việc khúc mắc như vậy Alexander chẳng
thể nào nghĩ ra, liền thôi không nghĩ nữa. Anh rút từ sau lưng ra một thiết côn
dài chừng một sải tay, từ từ tiến lại gần Kevin và Kibum.
“Đoản côn ư?” – Kibum cười khẩy – “Có vẻ không hợp với
sát thủ như ngươi lắm đâu. Sao không phải là trường mâu, đại chùy, hay ngân châm
cực độc?”
“Đã nói rồi, ta không có phải là sát thủ, ta không giết
người.”
“Ngươi là đồng bọn với lũ khăn bạc đúng không? Còn nói
không phải sát thủ. Khăn của ngươi đâu rồi vậy?”
“Ngươi nói cái này hả?” – Alexander rút từ trong túi
ra một chiếc băng đeo màu bạc thật, nhưng liền sau đó vứt xuống nước, cười đáp
– “Ta không thích đeo chiếc khăn xấu xí này. Nhắc lại lần nữa là ta không phải
sát thủ nha. Cũng không phải đồng bọn với lũ kia. Chúng nhận lệnh giết Tiểu
Bin, còn ta chỉ bắt người giao cho chúng thôi.”
Nói rồi Alexander thản nhiên bước từng bước lại gần
hai người. Trông thấy ánh mắt Kevin nhìn mình đầy đau đớn, Alexander cũng làm
như không biết. Nhưng vẻ mặt của Kibum thì lại khiến anh để tâm: hắn hoàn toàn
lãnh đạm, nhãn quan sắc lạnh hiện rõ tiếu ý nghênh ngang.
“Dù ngươi là ai ta cũng không giao tên này cho ngươi. Là
ngươi hay là tên cận vệ kia, bản thiếu gia ta đã lấy đi vật gì thì đừng hòng trả
lại.”
Một nụ cười ngạo mạn lại hiện lên trên cái nhếch mép
quen thuộc, vẻ ngông cuồng cố hữu của hắn giờ đây càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Alexander kinh ngạc nhìn hắn. Kevin cũng nhìn hắn.
Con
người này... lấy đâu ra thứ tự tin như vậy...
“Ngươi làm gì được với cái thứ vũ khí vô dụng kia chứ.”
– Định thần lại, Alexander mỉa mai nhìn Vũ Thủy trong tay Kibum, ngay cả cầm
còn không vững, run run thế kia thì làm gì được ai. Nhưng hắn không hề nao núng,
giơ cao tảng vàng hơn, mỉm cười đáp:
“Làm được thế này này.”
*RẦM!*
Kibum quật thẳng Vũ Thủy vào vách đá sau lưng, lợi dụng
trọng lực của tảng vàng mà đập xuống, chỉ nghe tiếng vỡ vụn, cái khối chắp ghép
kia đã không chịu nổi mà rời ra từng mảnh. Trong lúc Alexander nói chuyện và
suy nghĩ thì hắn đã ngưng thần tìm ra được nơi mỏng nhất của bức tường đá này rồi,
chính là nơi có khe nứt cho nước chảy qua, liền tấn công vào đó, vì chỉ cần phá
ra một chút nữa là có thẻ khiến nó đổ sập. Quả nhiên, bức vách đá kiên cố đã vỡ
ra.
Alexander kinh ngạc chỉ có thể trợn mắt nhìn dược đầm
mất đi con đập ngăn, toàn bộ khối nước cực lớn trong hồ cuồn cuộn đổ ra phía
con sông bên ngoài, mạnh mẽ không gì ngăn nổi. Dược đầm quý báu trong nháy mắt
đã biến mất.
“Ngươi... phá hoại!!!”
Cả ba người đều bị cuốn phăng đi khỏi dược đầm. Phải cố
gắng lắm Alexander mới thoát khỏi dòng nước để nhảy lên bờ, nhưng đương nhiên
Kibum không hề có ý định làm vậy, hắn đem Kevin ôm chặt vào trong lòng và để mặc
cho sức nước cuốn cả hai ra phía thác. Một giây trước khi hai người biến mất
bên dưới dòng thác cuồn cuộn, Alexander đã nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của hắn
sáng lên một cách quỷ quyệt, vừa hiếu chiến theo kiểu trẻ con vừa tà mị quyến
rũ tới lạ kì.
“Ta
thắng ngươi rồi nhé.”
Không hiểu sao nơi khóe miệng của Alexander lại nhếch
lên thành một nụ cười thích thú. Anh hoàn toàn không giận hay thất vọng gì cả,
trái lại, gặp được một đối thủ như vậy lại cảm thấy cực kì hứng khởi. Hắn ta đã
trúng Thiềm Hoa độc mà vẫn còn lại khí lực như vậy, quả thật rất đáng nể.
Có tin đồn Cửu vĩ hồ tái xuất, lẽ nào lại là hắn
không?
Cửu vĩ hồ à, mong được gặp lại ngươi lần nữa, nếu còn
sống, ha.
~x~
Kibum có được cảm giác lơ lửng trong không trung chừng
mười giây trước khi chạm mặt nước. Trước đó nghe tiếng thác đổ hắn cũng xác định
được rồi, giờ thì đúng là ngọn thác này không bằng một phần mười ở Sương thành,
thấp hơn, nhỏ hơn, nhưng lực nước dồn ép từ dược đầm cũng thật đáng kể. Cả hai
người bị bắn rất mạnh ra ngoài khoảng không, trong khoảnh khắc đó, Kibum đã để
tuột mất người hắn đang ôm trong lòng.
*Ùm!!*
Chân thác bọt tung trắng xóa. Kibum bị lực của nước
kéo tuột xuống tận đáy hồ, phải liệng vài vòng triệt tiêu sức hút để ngoi lên
được tới mặt nước. Hắn lảo đảo bò lên bờ ho sù sụ, cảm thấy toàn thân những cơn
đau nhức đang dấy lên từng hồi; dù rằng không tới mức ngất đi như lúc ở chân
thác Sương thành, nhưng cũng đau tới thấu xương. Rơi xuống từ thác nước chẳng
bao giờ là một trải nghiệm thú vị cả.
Nhưng Kibum không bận tâm, điều quan trọng là hắn đã
thắng rồi. Thoát được khỏi tay tên thích khách trên kia, lại còn có chiến lợi
phẩm đem về....
....
Chiến lợi phẩm... ở đâu rồi???
Kibum vội vàng quay lại nhìn khắp mặt sông. Không hề
thấy bóng dáng của tên nam nhân “chiến lợi phẩm” của hắn ở đâu cả, hai bên bờ
cũng vậy. Không thể nào, Kibum nghĩ, hắn và cậu ta đã cùng rơi xuống đây cơ mà,
chẳng lẽ lại có thể trốn đi nhanh như vậy?
Đột nhiên Kibum sực nhớ ra một chuyện, hắn ngay lập tức
quay lại lòng sông, ruột gan nóng như lửa đốt. Kibum đã quên mất rằng, Kevin vốn
không thể nào tự mình ngoi lên được, vì cậu đã bị chính hắn điểm huyệt bất động
toàn thân rồi.
“Ùm” một tiếng nữa, lần này bọt nước không hề văng lên
tẹo nào, Kibum thẳng người nhẹ nhàng lặn xuống tới tận đáy. Sông lạnh như băng,
còn chảy rất xiết. Cố chống lại lực đẩy kinh hồn, hắn bồn chồn nhìn quanh. Ở phía
xa xa, ngay dưới chân thác, có một vài tia vàng lóe lên trong màn nước đục ngầu...
rồi hắn nhanh chóng nhìn ra một bóng người sát lòng sông, mái tóc óng ánh màu nắng
bị nước cuốn tung ra tứ phía bên thân người, phiêu lãng như những tia sáng huyền
ảo. Dường như cậu bị mắc vào một cái gì đó, lực nước cũng không thể đẩy ra được.
Bụng của Kibum quặn thắt lại. Với sức nước thế này, hắn
không thể nào bơi ra tới chỗ đó được, dù cho có cố sức tới được thì cũng chẳng
còn kịp, không ai có đủ sức chịu đựng lâu như thế... Kibum cảm thấy khó thở.
Như thế này, nghĩa là hắn đã giết tên nam nhân kia sao?
Không thể được.
Hắn suy nghĩ thật nhanh, rồi quyết định nhảy lại lên bờ,
phóng thẳng tới phía chân thác. Nơi đó nước bắn rát cả mặt, không cần nói cũng
biết áp lực thác mạnh thế nào rồi. Nhặt thật nhiều đá tảng bỏ vào trong áo,
Kibum không chần chừ nửa giây tung mình xuống ngay cạnh chỗ dòng thác đổ, cắn
răng chịu đau để sức nước đẩy mình xuống, khi tới lưng chừng rồi thi lại nhờ trọng
lượng của mấy tảng để tránh lực hút ngược lên. Lòng sông rất sâu. Sức ép mạnh tới
mức khiến Kibum hoa cả mắt, đầu óc lùng bùng tưởng như không chịu nổi, nhưng đã
định vị từ trước rồi, hắn dồn hết tâm trí lặn xuống, lợi dụng lực nước theo ý
mình, chẳng mấy chốc đã tới được chỗ Kevin. Cậu bị mắc dưới đáy sông, khuôn mặt
ngửa cao lên trên thấy rõ toàn bộ cần cổ trắng ngần, mi mắt khép hờ, đã không
còn bất cứ cử động nào nữa. Kibum liếc nhanh toàn thân Kevin, nhận thấy nơi cổ
chân trần và ngang eo cậu bị tảo nước quấn rất chặt, liền rút đoản đao ra chặt
đứt tất cả. Lập tức thân thể bất động của Kevin bị dòng nước cuốn lên và đẩy ra
xa, trôi đi rất nhanh, hắn phải vội vàng nhún người lấy đà bật tới mới đuổi kịp.
Hắn luồn một tay xuống dưới gáy cổ Kevin kéo cậu vào lòng giữ thật chặt, rồi cố
sức ngoi lên mặt nước bằng tất cả sức lực của mình. Trường bào nhung hắn quấn
vào người Kevin bị sức nước cuốn mạnh gần như tuột khỏi thân thể cậu, làn da mềm
mại áp vào áo hắn, cũng lạnh lẽo như nước sông vậy.
Kibum cảm thấy dường như bên gáy cổ Kevin có vết gì
đó, nhưng ngay lúc này hắn không còn tâm trí để quan tâm xem nó là cái gì nữa.
Không còn nội lực, Kibum phải chật vật mãi mới đưa được
cả hai lên bờ, cũng thật may là Kevin lại cực kì nhẹ. Hắn khẩn trương bế cậu
lên hẳn khỏi mặt nước lạnh cóng, cởi toàn bộ áo ngoài của mình ra đắp lên người
cậu để làm ấm cơ thể, mặc dù chúng cũng đã ướt sũng cả rồi.
Nhưng Kevin... đã không còn thở nữa.
Tim cũng không đập, trong lồng ngực hoàn toàn không có
chút tiếng động nào. Toàn bộ cơ thể cũng không còn chút hơi ấm nào nữa, chỉ lạnh
lẽo như băng mà thôi. Sống mũi cao cứng đờ lạnh ngắt, đôi môi tím tái lại, làn
da cũng trắng bệch đi, nhợt nhạt vô huyết sắc. Dung mạo tuyệt thế vô song khi
nãy giờ như đông cứng lại trong một tảng băng vô hình, hoàn toàn không cảm nhận
được tia sinh khí nào từ cơ thể này cả. Giống như đã chết rồi vậy.
Kibum cũng đóng băng lại, không nghĩ được gì nữa.
.
.
Hắn hoảng loạn. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được
cái lạnh giá khốc liệt đến vậy, không phải là cảm giác ngoài xác thịt, mà là từ
trong tâm. Từ cái lạnh lẽo của thân thể nam nhân kia truyền vào. Lần đầu tiên
trong đời hắn sợ hãi tới vậy.
Người này không thể chết... không được chết......
Kibum gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu. Trước kia ở Sương
thành hắn đã được dạy qua y thuật rồi, nhưng vốn không thích nên cũng chẳng nhớ
được bao nhiêu. Giờ hắn buộc phải nhớ ra, phải nhớ lại tất cả. Không để mất
thêm giây nào nữa, Kibum lập tức thực hành sơ cứu lần đầu tiên trong đời, chân
tay hắn cứ run bắn cả lên. Hắn kéo cằm của Kevin xuống để moi ra mớ vải ướt
sũng quá khổ đã bịt kín hoàn toàn khoang miệng của cậu, thầm rủa bản thân sao
khi đó đã nhét quá sâu như vậy, dù cho không bị ngạt nước thì chắc hẳn cũng phải
thở rất khó khăn. Kibum lập tức mở trường bào của Kevin ra, lần xuống dưới bụng
cậu. Làn da bụng đã căng lên không ít. Một mặt cúi xuống ôm lấy đầu cậu xoay sang
một bên, một mặt hắn nhanh chóng tìm được điểm đặt tay đúng chỗ, thúc mạnh lên,
tức thì nước từ miệng Kevin ộc lên như suối, mang theo cả chút tảo biển vướng
trong cuống họng chảy dọc xuống bên gò má, ướt đẫm tay hắn. Kibum làm như vậy
nhiều lần, hắn nhìn dòng nước trào ra trên khóe miệng mở hờ kia từng đợt từng đợt
một không dứt, vì hắn ấn mạnh tay mà cơ thể bất động này cứ khẽ giật lên từng hồi,
làn da lại càng lúc càng tái đi... không hiểu sao, khiến ngực hắn đau tới không
thở nổi.
Tại
sao lại như vậy?
“Ngươi mau tỉnh lại đi... tỉnh lại đi....”
Kibum không do dự nâng cằm Kevin lên cao, kề sát miệng
vào đôi môi ướt rượt mà ngậm chặt lại, toàn tâm toàn ý đưa khí trong người mình
truyền vào tâm phế của cậu. Lồng ngực Kevin nhô lên lại hạ xuống nhiều lần,
nhưng tuyệt nhiên vẫn không có hơi thở.
Hắn hoảng loạn tới cực độ. Tại sao lại không kiến hiệu?
Hắn đã quên gì sao?
“Khốn kiếp! Ngươi dám chết, ta... ta...”
Đột nhiên Kibum nhớ ra, hắn quả nhiên đã quên mất một
việc quan trọng. Luống cuống đặt Kevin nằm trở lại, Kibum quỳ bên cạnh dùng hai
tay nắm lại với nhau, đặt lên phía trên ngực cậu dùng lực ấn xuống, đều đặn đều
đặn từng nhịp một. Ban đầu là vậy, càng lúc lại càng loạn nhịp lên, Kibum gần
như điên cuồng vừa ấn vừa hô hấp nhân tạo loạn xạ, người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ
nghĩ hắn đang hành hung chứ không phải cứu người nữa. Nhưng cái thân thể này, tại
sao không hề phản ứng lại dù rằng hắn đã hung hăng như vậy?
“Ngươi... đồ xấu xa! Sương thành ta... Sương thành ta
chỉ cướp bảo vật chứ đâu có cướp mạng người, sao ngươi... dám chết trong tay ta
chứ?!”
Không kiến hiệu, không kiến hiệu, không kiến hiệu...
Hắn đã giết người... hắn đã giết mất nam tử này rồi.......
“Ta đã bắt được ngươi cơ mà, ngươi còn chưa trả cho
ta, sao dám chết hả?!”
Trả cái gì?
Là hắn phải đền mạng cho người ta mới đúng.
Nếu thật sự vì hắn mà nam tử này chết đi, hắn cũng
không sống nổi.....
“Đừng chết... tỉnh lại.... làm ơn.....”
Vì
sao ta nhìn thấy ngươi đau ta cũng đau như vậy?
Nếu
ngươi chết đi, cả đời ta cũng không hiểu được.
...
........... tth.....
Đột nhiên trong lồng ngực Kevin có một chuyển động rất
nhẹ, một tiếng động rất khẽ, nhưng đối với Kibum, nó chẳng khác nào sấm giữa trời
quang. Hắn bỗng nhiên run lên dữ dội, cả người gần như gục xuống, nhưng vẫn
không dám ngừng sơ cứu lại. Dần dần, tiếng tim đập của cậu rõ ràng hơn, đều đặn
hơn, trên mũi cũng bắt đầu có hơi thở khe khẽ. Kibum nâng đầu Kevin lên để thăm
hơi thở, bỗng dưng cậu co gập người sặc ra một ngụm nước, rồi ho lên sù sụ. Hắn
luống cuống không biết làm gì liền vội vàng áp chặt mái đầu vàng óng của Kevin
vào ngực mình, dùng cả cơ thể ôm lấy cậu cố trấn áp cơn run dữ dội từng hồi, vì
hắn khi nãy đã vô tâm mừng rỡ quá mà quên mất rằng không được nâng người bị ngạt
nước dậy một cách đột ngột như vậy. Hắn cảm thấy thân thể của Kevin nằm gọn lỏn
bé xíu trong tay mình, đột nhiên lại đau lòng không thôi. Thân thể gầy gò ốm yếu
như thế này, sao chịu nổi dòng nước dữ dội lạnh thấu xương như thế kia chứ...
“A, ngươi...”
“Ngươi tỉnh rồi sao? Có nhìn thấy ta không?”
“Ta... ta....”
Mi mắt Kevin vừa mới mở lên được một chút đã liền nặng
nề khép xuống, đầu ngửa ra sau, ý thức đã lại chìm vào cơn mê rồi. Nghe hơi thở
yếu ớt của Kevin giờ đã đều đặn hơn, tim đập cũng có lực hơn, Kibum mới thở
phào. Khi nãy Kevin có ho ra cả vài đốm máu nhỏ, có vẻ như đã bị thương ở đâu rồi.
Hắn thẩn thận hết sức đỡ sau đầu Kevin, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống.
Xung quanh hai người, tuyết đầu mùa lặng lẽ buông rơi.
Một giọt nước trong suốt khẽ rơi xuống khuôn mặt hốc
hác của Kevin, chỉ vừa mới đây hắn cũng nhìn cậu thế này trên dược đầm mà giờ
khuôn mặt ấy đã tiều tụy hẳn đi. Kibum cũng ngạc nhiên đưa tay lên trên khuôn mặt
mình. Là nước mắt ư? Từ khi nào vậy....
===
end chap 9 ===
hê hê Kemaru phải không phải không ♥♥
Trả lờiXóako ai com nhưng cứ viết nhé au :x còn ta mà XD
fighting ♥