Ngay lúc chuẩn bị tiến thêm bước nữa tới gần toán người
mặc đồ đen kia, Kibum đã bị ai đó túm chặt lấy vai kéo ngược ra sau. Hắn còn
chưa kịp phản ứng gì thì sau lưng liên tiếp nhói lên, đại huyệt toàn thân đã bị
phong tỏa khiến tay chân không còn chút sức lực nào, nhất thời ngã xuống. Cả Á
huyệt cũng bị điểm rồi, không la lên được nữa, kì thực hắn đang đi trộm đồ cũng
chẳng thể la ầm ỹ được.
Trong đầu hắn lóe lên một ý niệm, Thôi rồi, đã để lũ ác nhân bên kia hồ bắt được rồi. Ta thật bất cẩn
quá...
Chỉ thấy phía trên Kibum một tên cao lớn vạm vỡ, khuôn
mặt béo phệ đầy mỡ, đầu hói bóng láng, môi phù rộng ngoác như cá ngão, tóm lại
là cực kì khả ố, đang nhìn hắn chằm chằm. Kibum nghĩ, kì này hắn tiêu rồi, bị bắt
thì không sao, nhưng bị một kẻ xấu xí thế này bắt, hắn chắc không chịu nổi quá
ba phút. Nhưng mà không hiểu sao tên xấu xí kia lại có đôi mắt đẹp như vậy nhỉ...
Kibum nghe tên đầu trọc kia rối rít nói:
“Xin lỗi tiểu cô nương, tại cô nương bắt gặp tại hạ rồi
nên đành phải đắc tội thôi.”
Lại tiểu cô nương?? Kibum thực muốn chọc mù hết mắt những
tên đui này, mặc dù mắt tên này đẹp quá, vừa to tròn vừa sáng trong như thủy
tinh. Viền mắt rất đậm, hàng mi dài thanh nhã càng tôn lên nét đẹp kì lạ trái
ngược hoàn toàn với khuôn mặt tệ hại kia, như châu ngọc bị bỏ nơi đầm lầy vậy.
Nhưng mà khoan, sao hắn cảm thấy giọng nói này nghe
quen quen, quen lắm. Hắn có biết tên nào xấu xí như vậy sao? Hay là...
“Giờ tại hạ phải đi tìm người rồi, cô nương cứ ở đây,
bao giờ xong việc tại hạ sẽ giải huyệt cho cô nương.”
Dị dung thuật, Lee Kiseop!
Kibum tỉnh cả người. Một khi đã nhận ra điểm giống rồi,
thì hắn càng lúc càng chắc chắn không thể nhầm được, giọng điệu này, kiểu cách
này, chính là tên Kẹo Chanh hắn đã bỏ lại tại chân núi Sương thành! Bằng chừng ấy
thời gian, chắc chắn cậu ta đã tỉnh thuốc mê rồi, bộ dạng thế này cũng chẳng
khó lý giải bởi vì từ nhỏ Kẹo Chanh của hắn đã là thiên tài cải trang. Chỉ có một
điều Kibum cảm thấy khó hiểu, tại sao Kiseop lại biết đường mà mò tới đây?
Nhưng mặc kệ cậu ta làm thế nào mà theo dấu được mình,
giờ gặp Kiseop chứ không phải lũ đạo tặc kia là Kibum đã mừng lắm rồi. Nhưng mà
hiện giờ hình như Kiseop không nhận ra Kibum. Đương nhiên là không nhận ra, nếu
có đã chẳng mở miệng ra nói ba tiếng “tiểu cô nương” để mang họa sát thân làm
gì.
Tên
nhóc này, được lắm.
Kibum hậm hực nghĩ thầm. Kiseop cải trang từ một tên thiếu niên cao ráo mảnh
mai thành lão hói bụng phệ xấu xí này, Kibum còn nhận ra được. Vậy mà hắn mới vừa
đeo lên một cái mặt nạ nửa vời đã lập tức bị coi là “tiểu cô nương” rồi, lại
còn điểm ngã ra rồi nhét giẻ vào miệng nữa chứ. Giờ thì tình cảnh Kibum hệt như
tên lính gác lúc nãy, không nhúc nhích được cũng không mở miệng được, có uẩn
khúc cũng chẳng thể nói ra, chỉ khác một điều là Kiseop không có nhá dao trước
mặt hắn mà thôi [ anh ấy hiền lành chứ có ác đức như anh đâu ((= quả báo tới thật
nhanh ]
Thấy Kiseop đã quay người bỏ đi rồi, Kibum bắt đầu cuống
lên. Giờ nếu Kiseop đi rồi, Kibum sẽ phải nằm đây cả đêm, tới sáng thì hỏng việc
cả. Hắn suy tính thật nhanh trong đầu...
~x~
Sau khi rời khỏi quán hàng kì quặc kia rồi, Kiseop lập
tức hóa trang sơ sơ rồi nhắm hướng Lưu Thủy điện trên núi để đuổi theo Kibum.
Trên đường đi, cậu có dính vào mấy vụ rắc rối nho nhỏ, giúp một cô nhóc đi tìm
tứ diệc thảo, túm con mèo đang chạy trốn cho bà cụ, vân vân, nói chung gặp ai
nhờ gì Kiseop cũng làm hết không từ chối việc nào. Vậy nên dù khởi hành từ sớm,
tới gần nửa đêm Kiseop mới lẻn được vào trong Lưu Thủy điện. Nghe vị huynh đệ ở
quán tạp cụ kia nói, thì hình như thiếu chủ Kibum của cậu đang nhắm vào bảo vật
Vũ Thủy. Kiseop nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng thì thiếu chủ hắn cũng chuyên tâm
vào luyện tập chứ không thừa cơ hội đi chơi như cậu nghĩ [ =)) ]
Kiseop vừa tới cổng điện thờ thì bỗng nghe thấy loáng
thoáng có tiếng người cãi cọ gì đó ở đằng xa, rồi bỗng dưng im lặng. Cậu cảm thấy
lo lắng liền chạy tới nơi phát ra tiếng động đó, nhưng tới rồi thì lại chẳng có
ai cả. Thay vào đó Kiseop thấy mình đang đứng trước Chính điện Lưu Thủy rồi. Cậu
cũng thấy luôn cái “bảng chào hàng” của điện thờ. Như vậy thì nghĩa là vật
trong điện thờ này chỉ có tác dụng trưng bày thôi, không hữu dụng được, và cũng
chẳng có gì quý giá. Vậy nên mới không cần bảo vệ.
Quả đúng vậy, Kiseop đột nhập vào bên trong chính điện
cực kì dễ dàng, cũng không hề có chút trở ngại nào khi tiện tay đoạt luôn cái
thứ đề “Vũ Thủy” đặt trong hộp kính. Cậu cười thầm. Kibum đã chọn nhầm bảo vật
rồi, hẳn nhìn thấy thứ này sẽ thất vọng lắm.
Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Kibum tới, Kiseop
thấy mình cứ ngồi đây mãi cũng không phải kế hay, liền đứng dậy tìm kiếm trong
điện một hồi. Hay là cậu nhầm? Kibum mới chỉ hỏi về Vũ Thủy chứ chưa chắc đã có
ý tới đây. Kiseop suy nghĩ một hồi, rồi mới cầm theo Vũ Thủy mà rời khỏi Lưu Thủy
chính điện.
Cậu vừa ra khỏi điện, mắt đã thấy ngay một bóng nữ
nhân chạy vào trong rừng cây, dáng bộ rất vội vã. Kiseop rủa thầm mình bất cẩn,
ngang nhiên cầm Vũ Thủy trong tay mà ra thế này, đã để bị nữ tử kia nhìn thấy mất
rồi. Chắc hẳn nàng đang chạy đi báo động cho các tu sĩ, như vậy sẽ thật bất lợi
cho thiếu chủ nếu hắn tới đây thật. Kiseop vội vàng phi vào trong rừng, bắt lấy
nữ nhân kia. Cậu cũng không hiểu sao nàng ta lại ăn mặc kì lạ như vậy, lại còn
đeo cả mặt nạ bạc nữa, nhưng cũng cứ tạ tội rồi bỏ đi.
Đột nhiên nữ nhân kia ú ớ kêu lên vài tiếng rất gấp, cả
người bỗng chốc co giật kịch liệt tựa hồ như đau đớn lắm, rồi sững người ra ngã
xuống không nhúc nhích nữa. Kiseop sợ hãi vội vàng quay lại chỗ bờ hồ nâng người
nữ nhân dậy xem xét. Chỉ thấy làn da nàng ta trắng nhợt đi, khuôn miệng nhỏ nhắn
mở hờ bất động, toàn thân không còn chút sinh khí nào nữa, mạch ngừng đập, ngay
cả hơi thở cũng tuyệt rồi. Cậu hoảng sợ tới đờ cả người. Chuyện gì đang xảy ra
thế này? Nữ nhân này... chết rồi ư? Sao lại chết được? Cậu đã làm gì đâu, mới
chỉ điểm huyệt thôi mà. Hay đã lỡ tay điểm tử huyệt trọng yếu của người ta rồi?
“Cô nương, cô nương! Cô sao vậy?”
Không có phản ứng nào. Kiseop khổ sở cúi người xuống
cách không thăm nhịp tim của nữ tử một lần nữa, rồi tới hơi thở. Đột nhiên nữ
nhân xoay đầu lại thật nhanh, há miệng cắn chặt vào... môi Kiseop, cực kì mạnh
mẽ dữ dội.
“Áaaaaaaaaaaa cô nương làm gì vậy? Buông.... buông ta
ra, đau quá!!”
Cho
đáng kiếp ngươi, để xem cái miệng này có dám gọi ta là cô nương nữa không!
Còn
không làm vậy đi?
“Buông ra!!”
Kiseop không nghĩ ngợi gì liền giơ song chưởng ra đập
vào hai bên thái dương của người kia để thoát thân, vốn là thói quen từ nhỏ mỗi
khi bị uy hiếp gần như thế này [ đương nhiên trước đây cũng toàn là Kibum làm mấy
trò này, lúc thì cắn má, lúc thì ngoạm tai, nói chung thiếu chủ nhà ta mắc chứng
ngứa răng ;)) ] Nghe *Cách* một tiếng, chiếc mặt nạ bạc của nữ tử kia đã bị vỡ
ra làm đôi, hai mảnh rớt xuống để lộ ra một khuôn mặt tú mĩ, lúc này đang thực
sự tái nhợt vì đau, của...
“THIẾU CHỦ?!!!”
Đương
nhiên là ta rồi, tên ngốc không có mắt!!
“A xin lỗi, để tôi giải huyệt cho ngài...” – Kiseop đột
nhiên không tìm mà (bắt) được thiếu chủ của mình, vừa mừng vừa sợ vội luống cuống
đả thông huyệt đạo cho hắn – “Nhưng tại sao ngài lại... Á, thiếu chủ!!”
Chân tay vừa mới được tự do, Kibum đã bật người lên
dùng đầu húc thẳng vào cái bụng giả của Kiseop, đẩy cậu ngã ngửa ra sau, tiện
tay giật nát cái nhân bì diện cụ quý giá trên Kiseop dùng để hóa trang, để lộ
ra khuôn mặt thực trắng trẻo đẹp đẽ của cậu. Kiseop kinh ngạc ngước lên nhìn,
chợt bắt gặp ánh mắt bốc hỏa của Kibum liền tỉnh ngộ ngay lập tức. Mạo phạm chủ
nhân, đánh ngã điểm huyệt, khiến hắn phải vận dụng tới tuyệt nghệ bí truyền của
gia tộc mới có thể đảo huyệt trong giây lát mà giả chết, kì thực những tội này
cũng sẽ không thành vấn đề gì nếu Kiseop không lỡ miệng thốt ra mấy tiếng “tiểu
cô nương” kia. Lần này thì quả thật trời đất rộng lớn mà không chỗ dung thân rồi.
Đầu gối đè chặt lên ngực Kiseop ép cậu xuống đất,
Kibum chống một tay lên cằm, một tay lướt nhẹ dọc trên gương mặt Kiseop, miệng
nở một nụ cười lạnh băng khiến cho cậu cảm giác như đang trên đường xuống quỷ
môn quan rồi.
“Lee Kiseop, Lee Kiseop, Lee Kiseop ~” – Hắn bình thản
nói bằng một giọng giọng đầy cuồng khí – “Ngươi muốn ta thành toàn cho ngươi thế
nào, chặt ra cuốn thành gỏi hay lóc xương ra đem cho bé cưng của ta gặm?”
“Bé cưng” vốn là cách thiếu chủ hắn con chó săn cực lớn
tên Choco của mình, mà kỉ niệm của Kiseop với “bé cưng” Choco toàn những chuyện
chẳng vui vẻ gì mấy.
“Khoan đã thiếu chủ, đâu phải lỗi tại tôi chứ!” – cậu
hoảng hồn kêu toáng lên, nhớ lại con chó khủng bố [ giống hệt chủ nhân ] là
Kiseop đã cảm thấy rợn cả người rồi – “Cũng tại thiếu chủ ngài nữa mà!”
“Ý ngươi là bảo vì bản thiếu gia ta giống nữ tử thật?”
– *rút dao ra chuẩn bị xẻ thịt*.
“Không... không phải vậy!” - *ngó chừng cái dao* - “Chỉ
là thiếu chủ cải trang như vậy, trời lại tối, làm sao tôi không nhầm được chứ.”
“Ngươi đừng có ngụy biện! Ta cùng lắm chỉ đeo một cái
mặt nạ thế này, có gì giống nữ nhân mà nhìn nhầm được chứ?”
“Đâu có, thiếu chủ ăn mặc như vậy, để đầu tóc như vậy,
không phải đang cải trang nữ giới thì là gì?”
“Hả?”
Kibum ngó xuống bộ đồ mình đang mặc trên người. Cải
trang nữ giới? Chẳng nhẽ hắn đang mặc nữ phục sao? Quả thực Kibum chưa từng thấy
bộ y phục nào trông như thế này, áo lụa thêu thùa cầu kì đài các năm sáu lớp liền,
lại còn trễ lộ cả bờ vai trần, đai lưng to bản bó thật chặt vào eo. Hai ống tay
áo kiểu cách kì lạ dài thướt tha bay nhẹ trong gió như đôi cánh bướm kiêu sa,
bên hông còn đeo một chùm dây trang trí nho nhỏ [ kì thực trên dây trang trí đó
còn có mấy cái lục lạc nhỏ, lúc đi lại phát ra tiếng leng keng rất vui tai,
nhưng hắn đi trộm đồ, đeo nhạc như thế thì khác nào tự đào hố chôn mình nên giật
ra rồi ] Đúng là có chút... không nam tính thật, nhưng cô nàng bán mặt nạ đã
đưa cho hắn cái này, chẳng lẽ không phải là y phục thông thường của dị tộc ở
đây sao?
~ Lúc đó, tại quán đạo cụ dưới Tử Lăng thành ~
“Muội muội, có thấy bộ đồ của mấy tay người Nhật gửi
ta không? Ta tìm hoài mà không thấy.”
“Ta bán cho anh chàng hồi chiều rồi.”
“Hả? Nhưng mà đó là y phục của kĩ nữ nước họ mà!!!”
“Đương nhiên ta biết.”
Cô nàng tỉnh bơ đáp như không có chuyện gì, miệng nhếch
lên thành một nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt mơ màng hướng về phía thần điện. Nàng
đã ngắm kĩ lắm rồi chắc chắn không sai, dù có che giấu thì cái vẻ đẹp nữ tính của
người nam tử kia vẫn không qua nổi con mắt tăm tia nhiều năm công lực của nàng
được. Chắc hẳn anh ta mặc bộ đồ đó lên người, tóc xõa ra tung bay trong gió [
đương nhiên nàng đã cẩn thận nhắc phải để xõa tóc lúc mặc loại y phục này thì mới
giống :)) ] diện mạo mĩ lệ tuyệt luân, hẳn phải xinh đẹp lắm đây....
~ Quay lại khu rừng phía ngoài Lưu Thủy điện ~
“Ngươi. Nói. Gì??!!!”
Trông thấy vẻ mặt kinh khủng sắp giết người được của
Kibum, Kiseop vội vàng nói một hơi, không dám giấu diếm chút nào:
“Đúng vậy mà, tôi đã thấy cái này lúc đi thực tập ở
ngoại bang rồi. Thứ này gọi là Kimono, nữ nhân bên đó luôn luôn mặc như vậy.
Nhưng mà... kiểu áo này thì...”
“Làm sao?”
“Nhiều lớp như vậy, họa tiết cầu kì như vậy, lại... hở
hang, trễ vai thế kia, rồi ống tay áo cũng dài thế kia, tóc cũng để xõa giống hệt,
chính là...” – Kiseop ngập ngừng một lúc, hít một hơi dài rồi mới đủ can đảm
nói tiếp – “Y phục đặc biệt dành cho geisha, tức là... kĩ nữ....”
“CÁI GÌ?!!!!”
Nhận thức rõ ràng ánh mắt tóe lửa của Kibum đã chính
thức trở nên cuồng sát ở mức cực đại, Kiseop nhắm tịt mắt lại không dám ho he nửa
lời, thầm trách bản thân sao lại nói thêm cái thông tin đại họa kia để đổ dầu
vào lửa. Giờ hắn đã giận tới mức có thể đem cậu ra gặm đến tận xương rồi. Hóa
ra những tên nam nhân dị tộc trong đền thờ này nhìn nhầm là vì vậy, vì cái bộ đồ
hắn đang mặc trên người đây [ vì cả anh nữa đấy Bummie :”> ] Hóa ra hắn đã bị
cô ả bán hàng kia xỏ mũi ngon lành... Kibum vừa rủa xả tới mười tám đời tổ tông
của cô nàng vừa thề, lần này hắn không báo thù thì không phải là nam tử nữa. Tại
ả đó mà hắn bị bẽ mặt tối nay, tại ả đó mà hắn không thực hiện được kế hoạch, tại
ả đó mà hắn phải hạ mình đánh mấy kẻ dị tộc kia, tại ả đó mà một thân nam tử
tung hoành ngang dọc như hắn lại bị gọi là “cô nương” tới ba lần một ngày... lại
còn là kĩ nữ.......
Kĩ nữ... kĩ nữ...... những cô ả áo quần xốc xếch sống
bằng việc dẫn dụ nam nhân.
Kĩ nữ kĩ nữ kĩ nữ kĩ nữ––––––––!
“Ta giết ngươi!!”
Tại tên Kẹo Chanh này không nói cho hắn biết sớm, tại
hắn ta đến muộn nên hắn mới mắc bẫy ả kia... tất cả là tại tên vô dụng này hết!!
“Giết ngươi giết ngươi giết ngươi!!!”
“Á tôi chỉ nói thật cho thiếu chủ biết thôi mà!!”
Kibum bất chấp có lý hay phi lý, hắn cần phải xả giận
vào ai đó, không thì sẽ nổ tung ra mất. Hắn bật dậy vừa đá vừa đạp túi bụi vào
người Kiseop, nhưng cũng may, hình như vì lớp bông độn cải trang mà cậu chẳng cảm
thấy gì cả. Kibum được một lúc cũng nhận ra điều đấy liền thẳng tay giáng một
quyền nhằm giữa đầu Kiseop, xem chừng lực đạo không hề nhỏ chút nào. Cậu kinh
hãi kêu lên:
“Thiếu chủ ngài muốn giết tôi thật sao????”
Mắt thấy nắm tay của Kibum đã tới sát mặt rồi, Kiseop
không nghĩ ngợi được nhiều liền đẩy song chưởng lên vận toàn lực chống đỡ. Quyền
chưởng chạm nhau, Kiseop mới kinh hãi nhận ra rằng một quyền của Kibum hoàn
toàn không có chút lực đạo nào cả, cả chút kháng lực cũng không. Trong khi đó
phát chưởng chống đỡ của cậu đã sử cả mười thành lực đạo của bản thân, mạnh mẽ
tới mức thủng vàng vỡ đá, nếu đánh vào một thân thể hoàn toàn không chống đỡ thế
này thì chắc chắn lục phủ ngũ tạng sẽ tan nát hết, chết thảm tận cùng. Trong
sát na nguy cấp đó Kiseop vội vàng rút lại toàn bộ chưởng lực, vốn là điều tối
kị của người luyện võ, kình lực từ cú chưởng quay lại dội ngược vào người cậu.
Chỉ nghe “chát” một tiếng thật mạnh, Kibum bị dư lực của cú chưởng đánh văng
đi, ngay cả khi Kiseop đã chịu tám phần rồi thì chưởng lực đánh vào hắn vẫn còn
rất mãnh liệt. Hắn đập vào thân cây, rớt sấp xuống đất.
Vị máu tươi dâng đầy lên cổ họng, Kiseop không chịu nổi
hộc ra một búng máu lớn. Cậu cảm thấy khí huyết toàn thân trì trệ không thể lưu
thông được, lồng ngực đau tức, nội thương lần này không phải là nhẹ. Phải mất một
lúc Kiseop mới điều tức được chút ít, bất chấp vết thương liền chạy vội tới chỗ
thiếu chủ của mình, đỡ hắn lên.
Thiếu chủ hắn vì cớ gì lại đánh một quyền hoàn toàn vô
lực như vậy, không lẽ muốn tự sát sao? Chẳng nhẽ chỉ vì bị cậu gọi một tiếng
“tiểu cô nương” đã không muốn sống nữa???
“Ư... Thiếu chủ, ngươi sao rồi?” – Kiseop hoảng sợ cực
độ khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Kibum và dòng huyết dịch đỏ tươi rỉ
ra từ khóe miệng hắn – “Thiếu chủ lại... lại muốn... ư... lừa ta phải không? Ta
mắc lừa rồi, thiếu chủ ngươi... không cần giả bộ nữa. Đừng làm ta sợ!”
Nghĩ tới việc vừa rồi suýt chút nữa đã giết chết chủ
nhân của mình rồi, Kiseop không kiềm chế được gục đầu lên ngực Kibum khóc nức nở,
hai tay ôm chặt lấy hắn run lên bần bật.
“Ta thích dọa ngươi đó, thì sao? Đừng có ôm ta khóc
như vậy, dơ quá đi.”
Kibum nhăn nhó kêu lên, nhưng cũng không đẩy Kiseop
ra. Mà hắn cũng không còn sức để đẩy nữa, chỉ có thể vỗ nhè nhẹ vào lưng tên
nhóc lớn đùng mà nhát gan này. Kì thực Kibum hoàn toàn không có ý định đùa cợt
gì cả, lúc nãy đúng là hắn tức giận tới mức tính đấm gãy hết mấy cái răng của
Kiseop rồi [ ác đức thật chứ có đùa đâu =)) ], nhưng không hiểu sao quyền đánh
ra lại không hề có chút lực nào cả. Nội lực toàn thân ngay lúc đó đột ngột biến
mất hoàn toàn, chẳng còn chút nào cả, giờ Kibum không khác nào người thường. Lần
đầu tiên trong đời, hắn sợ tới toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Không
sao, chắc chỉ trong chốc lát mà thôi. Kibum vừa tự trấn an mình, vừa kiềm chế luồng hơi
nóng đang dâng lên trong lồng ngực. Nếu để Kiseop biết chắc nơi này sẽ ngập nước
mắt mất.
Bỗng nhiên từ phía thần điện có tiếng huyên náo. Cả
hai vội ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy bên kia rừng cây, ánh lửa ánh đuốc bập
bùng khắp nơi, và cả... tiếng la ó bắt trộm nữa!
“Có trộm! Có trộm! Hắn vừa đánh ngã nô bộc để ăn trộm
cơm rồi!!”
“Trộm cơm?” – Kiseop ngờ ngợ ngước sang nhìn Kibum,
hoang mang hỏi – “Thiếu chủ à, ngài đói ăn như vậy sao?”
“Cái gì? Ta không có---”
Kibum chưa kịp nói hết đã nghe thêm nhiều tiếng la:
“Có trộm! Hắn trộm cả Vũ Thủy rồi! Bắt hắn!”
“Ngươi lấy Vũ Thủy rồi sao?” – Kibum tức tối kêu lên –
“Nhưng đó là của ta mà!!”
“Chính
là Cửu vĩ hồ lấy cắp đó! Ả còn dẫn dụ một người gác cửa đi mất rồi!!”
Kibum chẳng nói chẳng rằng, quên cả vết thương bật dậy
rút chủy thủ lao ra, sát khí ngút trời. Kiseop phải vất vả lắm mới ghì được hắn
xuống đất trở lại.
“Có người đã thấy hắn chạy vào khu rừng ven hồ rồi! Đuổi
theo!!”
Nhìn nhau.
...
Lẳng lặng bỏ chạy ~
~x~
Hai tên trộm một chủ một tớ tất tả chạy sâu vào trong
rừng, tránh điện thờ càng xa càng tốt. Hiện tại cả hai người đều đã bị thương,
nếu để bị đuổi kịp thì sẽ khó chống đỡ, đành phải cứ nhắm mắt mà chạy thôi.
Nhắm mắt mà chạy, thực sự đúng theo nghĩa đen. Kibum
hoàn toàn không để ý một chút nào đường lối dưới chân, chỉ khi nghe Kiseop hét
lên một tiếng mới phát hiện ra là mình đang... rơi.
“Thiếu chủ!!”
Kiseop vội vàng chụp tay Kibum lại, nhưng đà chạy kết
hợp với đà rơi khiến cậu không giữ nổi, cũng bị kéo theo cùng hắn lăn xuống một
cái hang sâu hun hút không thấy đáy. Cả hai trượt nhanh xuống đến mức không còn
biết trời đất gì nữa, lâu thật lâu mới văng ra ngoài, chỉ nghe “Chủm” một tiếng,
đã rơi xuống một hồ nước rồi.
“Á nóng quá!!”
Kibum vừa la vừa lóp ngóp ngoi đầu lên. Thì ra đó là một
hồ nước nóng lộ thiên, bốn bề đều là vách núi dựng đứng. Hắn kinh ngạc nhìn thứ
chất lỏng trong hồ, nó sánh và mềm dẻo, trơn như thủy ngân vậy, lại có mùi của
thảo dược, có lẽ là một dược trấp tự nhiên mà tạo thành. Cái hang họ vừa lăn xuống
thông thẳng tới ngay sát mép nước, miệng hang bị che khuất bởi một đám cỏ thật
dày. Ngó lên trên bốn bề vách núi, Kibum nhăn nhó mắng:
“Tại ngươi cả đấy Kẹo Chanh, không báo trước giờ chúng
ta mới bị rơi xuống đây thế này.”
“Không sao, tránh được bọn truy đuổi mà. Nhưng mà...”
– Kiseop nhìn lên vách núi chán rồi lại nhìn qua Kibum – “Thiếu chủ, người
buông tôi ra được chưa?”
...
“Aida, vì ngươi không biết bơi nên ta mới phải giữ như
vậy. Nặng chết được à.”
“Á, thiếu chủ!”
Không đợi Kiseop phản ứng, Kibum đã quăng luôn cậu ra
chỗ khác rồi. Hắn bực bội quay đi chỗ khác. Thực tình, biết vậy đã không hảo ý
ôm chặt tên nhóc Kẹo Chanh kia suốt lúc lăn xuống hang rồi, chỉ vì hắn sợ động
tới nội thương của tên nhóc này thôi. Vậy thì có gì lạ chứ?
Kibum nhanh chóng hướng suy nghĩ của mình qua chuyện
khác. Đột nhiên hắn nhớ ra một việc tối quan trọng, liền quay lại hỏi:
“Ngươi thực sự đã lấy được Vũ Thủy rồi sao?”
Vừa bị thương vừa bị truy đuổi, nhưng Kibum vẫn muốn
biết rằng mình có phải đã bị Kiseop qua mặt hay không. Cũng là vì hắn nóng lòng
muốn thấy thứ vũ khí đó tuyệt vời ra sao nữa.
Kiseop nhìn thiếu chủ của mình một cách ái ngại.
“Sao? Hay là không phải ngươi?”
“Không phải, mà là... thiếu chủ à, về sau nếu ngài muốn
kiếm kì trân lợi khí hay pháp bảo gì gì thì đừng kiếm những thứ trưng bày thế
này chứ.”
“Trưng bày thì sao?” – Kì thực Kibum cũng đâu có biết
nó được trưng bày đâu, hắn chẳng hỏi han gì đã chạy một mạch lên núi rồi mà.
“Thì nó... sẽ như thế này đây.”
Kiseop ngập ngừng chìa ra môt... tảng vàng cứng ngắc
có hình một cây roi đã cuộn lại như rắn vậy. Kibum cũng không tin nổi vào mắt
mình. Cái này... là thứ vũ khí tuyệt vời mà mọi người đồn thổi sao???
“Ngươi... không nhầm đấy chứ?”
“Chắc chắn mà.”
Cầm lấy tảng vàng to đùng lên tay mà xem tới từng chi
tiết, hắn vừa bàng hoàng tới đờ cả người, vừa cảm thấy tức khí lại dâng lên tới
tận đỉnh đầu. Cái cục vàng này... may ra dùng nó để tự đập đầu thì được, chứ
sao đánh nổi ai...........
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng cả
hai, nghe cũng ngỡ ngàng không kém.
“Vũ Thủy... Các ngươi là trộm?”
Hai người giật bắn mình, đồng thời quay phắt về phía
sau. Bị choáng váng với khu biệt lập này, cả Kiseop lẫn Kibum đều không để ý rằng
trong hồ này còn có một người nữa, dường như đã ở sẵn đây trước đó rồi.
Sau màn hơi nước mỏng, một dáng nam nhân mảnh khảnh hiện
lên từ đằng xa. Và một mái tóc ánh lên màu vàng rực rỡ....
===
end chap 6 ===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét