4 thg 12, 2011

Bảo vật vô song - Chap 16

Chap 16


Con người tên Alexander kia rốt cuộc là người thế nào, xấu hay tốt, quỷ quyệt mưu mô hay ngây thơ đơn giản, là dị thường hay là đặc biệt... Những câu hỏi này mãi tới về sau Kiseop cũng không hiểu được. Cậu chỉ biết lần tỉnh dậy tiếp theo đó, Alexander vẫn ở bên mình.


Nói đúng hơn là Kiseop đã giật bắn mình khi nhìn thấy Alexander không phải chỉ “ở bên” mà còn đang nằm ngay sát bên ôm chặt lấy người cậu, hai mắt chăm chăm nhìn sang một cách thích thú.

“Ngươi đang làm cái gì vậy?!”

“Ngươi hồi phục nhanh hơn ta nghĩ.” – Alexander cười cười, cư nhiên kéo lật áo Kiseop ra xem, nửa đùa nửa thật nói – “Thương tích như vậy ta cứ tưởng ngươi phải nửa tháng sau ngươi mới tỉnh lại cơ.”

“Buông... buông ra!”

“A, đừng cử động nhiều như vậy, ta tránh ngươi ra là được chứ gì!”

Trông thấy máu lại thấm đỏ lớp băng vải trắng tinh, Alexander vội vàng nhảy lùi ra xa, xua tay ý muốn nói rằng anh sẽ không lại gần nữa. Kiseop vẫn chưa yên tâm, cắn răng chịu đau nhích về phía cuối giường, mắt trừng trừng nhìn Alexander đầy cảnh giác. Alexander cũng không lấy làm lạ, thản nhiên kéo ghế ra ngồi ở cửa, hướng về phía Kiseop chép miệng nói tiếp:

“Mà ngươi cũng thật là may đó, đúng lúc ta vừa về tới nơi. Không thì ngươi đã chết vì mất máu rồi.”

“Cái bẫy đó... của ngươi?!”

“Đương nhiên! A phải rồi, nói đến chuyện cái bẫy!” – Alexander nhảy dựng lên – “Ngươi làm ta mất một cái bẫy gấu công phu như vậy, ta không biết đâu, đền đi!”

Kiseop trợn tròn mắt lên nhìn Alexander, cậu tự hỏi con người trước mặt mình đang nói cái gì quái dị như vậy? Bẫy gấu? Chứ không phải bẫy giết người à? Bẫy gấu mà lại phải dùng đủ loại cung nỏ phi tiêu mê dược như vậy sao?

“Ngươi không biết đâu, gấu ở đây nhỏ mà lanh lợi lắm, ta vất vả nửa ngày mới chế xong được một cái như vậy, thế mà ngươi rơi vào làm hỏng mất rồi.”

“Ngươi nói... Ư––!”

Vì kích động quá mà vết thương tái phát, Kiseop mím môi ôm chặt lấy ngực, sắc mặt thoáng chốc chuyển thành trắng bệch. Alexander đứng bật dậy vội vàng chạy tới bên cậu, nhưng được nửa chừng thì khựng lại, dường như có chút e ngại gì đó mà ngẩn ra không bước tiếp nữa, chân tay luống cuống. Dằn xuống cơn đau của bản thân mà qua khóe mắt gắt gao canh chừng từng cử động của Alexander, lại nhìn thấy bộ dạng như vậy, Kiseop có chút khó hiểu. Một kẻ lúc trước tỏ ra tâm cơ lợi hại vậy mà giờ lại không dám tới gần cậu, là có mưu đồ gì đây?

Sau cùng Alexander cũng không tiến lại, anh nhăn nhó dậm chân ở cửa, lúng túng nói:

“Ta không bắt đền ngươi nữa, ngươi đừng lộng đau bản thân như vậy. Trời lạnh thế này mà vết thương không lành nhanh sẽ nhức lắm đấy.”

“Ta đâu có tự lộng đau bản thân...” _ Ai lại muốn bị đau thế này chứ, nhất là vì cái lí do ngớ ngẩn hết sức kia nữa.

“Thế nào cũng được, ngươi cứ ở yên đó tĩnh dưỡng đi, ta không lại gần đâu. Đừng cử động nhiều. Nằm xuống đi, ta thật không có lại gần mà.”

Điệu bộ rối rít của Alexander lúc đó còn có vẻ lo lắng hơn cả chính cậu nữa, cứ đứng ngồi không yên mãi. Kiseop ngơ người ra hoàn toàn không hiểu gì mấy, nhưng kì thực nằm xuống có lẽ cũng đỡ đau hơn, vậy nên cậu bất đắc dĩ phải nghe theo lời Alexander, một phần cũng để anh ta thôi đừng nói nữa. Nhìn thấy rõ Kiseop đã yên trở lại rồi, Alexander mới hớn hở cười một cách thỏa mãn và... nói tiếp.

“Ngươi với tên nhóc Cửu Vĩ hồ kia đi cùng nhau phải không? Hai người tới đây làm gì vậy? Chắc không phải vì muốn bắt cóc Tiểu Bin đấy chứ?”

Cửu vĩ hồ... thiếu chủ? Kiseop giật bắn mình khi nhớ ra rằng bản thân phải đi tìm Kibum, chỉ vì bị vết thương và sự quái gở của Alexander làm cho rối trí mà nhất thời quên mất. Ngưng thần đưa mắt ra nhìn xung quanh để xác định địa hình, cậu nhận thấy nơi mình đang ở là một gian nhà gỗ nhỏ trang nhã, đồ đạc vật dụng tư gia đều được làm bằng trúc, có lẽ chỗ này nằm trong khu rừng trúc mà cậu đã nhìn thấy trước khi bị vướng bẫy. Bên ngoài còn có tiếng nước chảy róc rách, có lẽ là suối chăng?

“Đây là đâu vậy?”

Kiseop lẩm bẩm, vốn chỉ định nói với bản thân thôi chứ không định hỏi Alexander, nhưng anh vẫn nghe thấy, cười toe toét trả lời:

“Nhà ta, đẹp không? Có tên hẳn hoi đó, Lục Trúc Tiểu Cư. Ngươi nhớ kĩ nha, lạc còn biết đường về. Cứ hỏi tiều phu quanh đây là họ biết hết à, nhà ta nổi tiếng lắm.”

Càng lúc Kiseop càng cảm thấy nghi hoặc, con người trước mặt cậu kia có với tên thích khách sát thủ dưới dược đầm, có phải là một người không vậy? Sao có thể suy nghĩ đơn giản như thế? Chỉ vì hiện tại không cử động được nên mới phải nhẫn nhịn nằm đây, nhưng nếu có bất cứ cơ hội nào Kiseop nhất định sẽ trốn đi tìm Kibum ngay lập tức. Anh ta không nghĩ tới việc đó sao? Nhưng mà...

“Sao ngươi lại bắt ta? Ta là kẻ địch của ngươi, giết ta đi không phải dễ hơn sao? Ngươi tính dùng ta vào việc gì vậy? Nếu là để uy hiếp thiếu chủ thì ngươi tìm nhầm người rồi.”

Kiseop ngước mắt lên lạnh lùng hỏi, nếu không kể câu lẩm bẩm bị nghe thấy kia thì đây là lần đầu cậu nói một câu tử tế nguyên vẹn với Alexander. Nhận rõ thái độ thù địch của Kiseop đối với mình như vậy, Alexander cũng không lấy làm lạ.

“Uy hiếp tên nhóc kia à, nghe có vẻ thú vị, ta sẽ thử.” – Anh chép miệng cười gian manh – “Cảm ơn ngươi đã gợi ý nha.”

“Không phải ngươi vốn muốn vậy sao? Không thì sao ngươi lại cứu ta về đây chứ?”

“Vì ta thích ngươi mà.”

Kiseop nhất thời cứng họng vì câu trả lời của Alexander, không chỉ tại nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, mà còn bởi vẻ mặt của Alexander lúc thốt ra mấy chữ đó nữa. Nói một câu như vậy mà nhẹ nhàng như không, mặt không biến sắc tai không đỏ, vẻ mặt hoàn toàn tỉnh bơ như thường. Nhưng lại không phải là kiểu trêu đùa cợt nhả hay nói lấy vui gì, không giống vậy chút nào. Cái vẻ bình tĩnh thản nhiên ấy giống như là... giống như đó là một chuyện hiển nhiên đã quá rõ ràng, không cần phải nói thêm nữa vậy.

Thích? Nhưng ta là nam nhân mà.

Nhưng lại có một kẻ khác ngoài thiếu chủ nói ra lời như vậy.

Thốt nhiên hai gò má của Kiseop nóng lên...

“Ai, ngươi lại sốt rồi, môi đỏ bừng hết lên cả kìa. Đợi đó, để ta đun thuốc cho ngươi.” – Nói rồi Alexander nhảy khỏi cái ghế của mình chạy biến vào gian bên, không quên dặn thêm một câu – “Ngươi phải nhớ cẩn thận cái mép giường nha, mà tốt nhất là đừng cử động gì cả. Vết thương mà rách ra phải chấm dược lại thì sẽ đau lắm đấy.”

Tại sao hắn lại...

“Ngươi có muốn ăn gì luôn không? Mất nhiều máu như vậy chắc phải là đói lắm rồi, để ta nấu gì đó cho ngươi ăn nhé?”

Kiseop không đáp lời, chỉ nằm yên nhắm mắt dưỡng thần, bình ổn lại. Quả đúng là cậu đang sốt thật, cả người đang nóng bừng lên rồi, tâm mạch cũng đập gấp gáp hơn. Phải rồi, là vì bị sốt nên khi nãy hai má mới đỏ bừng lên như vậy, chứ hoàn toàn không phải vì lý do gì khác. Chỉ là vì cậu đang bị sốt mà thôi. Với nam nhân mới gặp, sao có thể có thứ biểu tình như vậy. Gáy cổ Kiseop càng lúc càng nóng lên.

Kì thực, đây là lần đầu tiên Kiseop mới nghe được một câu kì lạ như vậy, ngẩn người nghĩ nghĩ một chút, não bộ lại lâm vào trạng thái trì trệ vô phương, dường như nghĩ tới cũng đủ hun nóng chết người rồi...




Tiếng loảng xoảng đổ vỡ lại vang lên bên kia vách ngăn, cứ rộ lên liên hồi ồn ào vô cùng, nhưng lại có một cảm giác gì đó thật yên bình tĩnh tại, rất dễ chịu. Kiseop cố xua mấy ý niệm kì lạ ra khỏi đầu, tự nhủ với bản thân rằng việc duy nhất cần làm bây giờ là tìm cách trốn thoát sớm nhất có thể, chỉ cần thêm một chút nữa thôi là cậu có thể cử động được rồi. Phóng tầm nhìn ra khắp căn phòng để nắm bắt tình trạng, lập tức những thứ lọt vào mắt khiến Kiseop sửng sốt.

Trên vách tường, toàn bộ cửa sổ đều bị đóng ván gỗ dày đặc, chồng chéo lên nhau không ra trật tự nào cả, ngay tới một tia sáng cũng không lọt vào được. Toàn bộ, không chừa cái nào. Những tấm ván đầy vết búa đóng đinh xiên xẹo bạo lực, dường như người đóng chúng tâm trí cũng trong tình trạng cuồng loạn. Kiseop chợt cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm.

Mấy cánh cửa bị niêm kín này, đinh đã gỉ, gỗ đã mòn, chắc chắn là bị đóng từ lâu rồi, chứ không phải vì muốn giam hãm Kiseop. Nghĩ như vậy, cậu hít một hơi sâu cố điều hòa nhịp thở trở lại, không có gì phải hoảng sợ hết, người bị nhắm vào không phải là cậu. Nhưng nếu vậy thì... là ai?



Tiếng đạp cửa của Alexander cắt đứt những luồng suy nghĩ của Kiseop, cậu giật bắn mình quay đầu lại. Vẫn với nụ cười tươi rói hớn hở trên môi, Alexander hai tay bưng hai chiếc bát lớn nhảy chân sáo vào trong phòng, mang theo cả một làn hương cháo hành thơm phức. Ngay lập tức Kiseop cảm thấy bụng đói sôi lên ùng ục, thường thì không sao, nhưng mùi hương kia lại kích thích tới mức không chịu nổi, theo phản xạ tự nhiên ngóng đầu lên chăm chăm nhìn vào bát cháo trên tay Alexander. Cậu cũng quên bẵng luôn chuyện căn phòng đi.

“Ngươi dễ thương quá đi ~”

“Hả?!”

Kiseop đói lờ đờ nghe vậy liền dứt mắt khỏi bát cháo mà ngơ ngác ngước lên, mặt mũi bỗng chốc đỏ bừng khi thấy Alexander đang thích thú nhìn mình mà tủm tỉm cười. Cậu lập tức kéo lí trí của mình trở về, quăng cơn đói ra xa vạn trượng mà quay ngoắt đầu đi, mạnh tới mức khiến cổ phát đau luôn. Kiseop tự nhủ với bản thân rằng, không thể được, sao có thể vì một bát cháo mà vứt chí khí của mình sang một bên được. Hơn nữa Alexander còn là kẻ địch...

“Ăn luôn nhé, ta vừa mới nấu xong, còn nóng lắm.”

“Ta không ăn.” – Kiseop nuốt nước miếng cố lấy giọng trầm tĩnh mà đáp, kì thực người cậu cứ run lên ham muốn mỗi lần mùi hương ngào ngạt ấy thoảng qua. Cậu trả lời Alexander, cũng như nói với chính cái bụng trống rỗng của mình luôn thể – “Ngươi là kẻ địch, đâu có gì đảm bảo ngươi sẽ không hạ độc chứ?”

“Ta không có hạ độc đâu mà...”

Kiseop cứng người: lại một cuộc tấn công mới nữa, lần này là từ vẻ mặt phụng phịu, cúi đầu tủi thân của Alexander. Kiseop vốn không quen nói những câu khinh thị người khác như vậy, cũng không thể chịu được khi thấy người khác buồn bã phiền muộn, càng không thể chịu được khi chính cậu gây ra điều đó. Cậu ngập ngừng ngước nhìn lên, thấy Alexander vẫn cứ đứng cầm hai cái bát ở nguyên chỗ cũ chẳng nói gì liền cảm thấy áy náy vô cùng, trong một giây đã muốn mở miệng xin lỗi rồi, nhưng lại sực nhớ ra lí do vì sao phải cự tuyệt cái bụng đói của chính mình. Thế nhưng... Kiseop thật sự không thể chịu nổi, đặc biệt vì đó là Alexander...

“Không, chẳng liên quan gì tới hắn hết, với ai mình cũng như vậy thôi” _ cậu nhăn nhó cắn môi nghĩ thầm_ “Chẳng qua là vì hắn ta... ôi, không phải vì hắn ta, đấy là kẻ địch cơ mà. Nhưng mà... sao hắn lại khiến ta bức bối hơn những người khác nhỉ?”

Đầu óc quay mòng mòng...

Đúng lúc Kiseop đang không biết làm sao thì Alexander lại lên tiếng, vẫn cứ là giọng điệu tưng tửng như cũ, còn vẻ đứa-trẻ-tội-nghiệp khi nãy đã bay đâu mất rồi. Anh cười nói:

“Thôi ngươi cứ uống thuốc trước đi đã, rồi ta làm cái khác cho ngươi ăn.”

“Ta không... không ăn đồ ngươi nấu đâu.” – Kiseop trong bụng vừa áy náy vừa... đói nữa, ấp úng đáp lại một cách miễn cưỡng hết sức. Cậu cố tìm lời để chữa lại câu nói thái quá lúc trước – “Ta muốn... ưm, bánh... bánh mật ở dưới thành cơ, ta... không thích ăn cháo.”

“Vậy sao? Nhưng mà... ta có thể lại gần ngươi một chút được không?”

“Cái gì?!”

“Vì ngươi phải uống thuốc mà, mà ta không lại gần làm sao đưa được cho ngươi đây?”

Alexander cười cười đưa bát dược ra trước mặt, khiến cho vẻ cảnh giác cao độ của Kiseop lại bị hớ lần nữa, hai gò má vốn đã phiếm hồng giờ lại càng đỏ lợi hại hơn. Ngay chính cậu cũng đã gần như quên mất chuyện chỉ vừa mới khi nãy thôi còn không để Alexander tới gần, giờ anh có ngang nhiên bước lại thì Kiseop cũng chẳng để tâm. Nhưng Alexander lại coi trọng nó như vậy, thật kì lạ. Kiseop chau mày, trong lòng cứ thắc mắc không thôi.

Thấy Kiseop không nói gì, Alexander tay bưng hai chiếc bát cẩn thận tiến lại gần, vừa lần từng bước vừa ngó chừng Kiseop. Cho tới khi đặt hai chiếc bát xuống mặt tủ đầu giường rồi, anh mới ngồi xuống bên cạnh cậu, trên gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ phấn khởi như trẻ con. Kiseop không nhịn nổi nữa, ngước lên nhìn Alexander lạ lùng hỏi:

“Sao ngươi lại cười như vậy?”

“Vì ngươi để ta lại gần rồi, nên ta vui.”

“.....”

Suốt lúc để Alexander đỡ dậy và giúp uống hết bát thương dược kia, Kiseop luôn để tâm theo dõi từng động thái trên con người này, ánh mắt, cử chỉ, biểu tình, vận dụng mọi giác quan mà tìm kiếm ẩn ý. Nhưng cũng như lần trước, cậu chẳng tìm được lấy một điểm giả dối nào trong đó cả.

.

.

Đột nhiên từ cửa chính một con bạch điểu bay thẳng vào trong gian phòng, gấp gáp lượn xung quanh hai người. Alexander vươn tay lên cao cho nó đậu xuống, rồi rút từ trong cánh nó ra ra một cuộn giấy bé xíu, chăm chú đọc. Ngay cả Kiseop cũng để tâm hơn, cậu nhìn con bạch điểu, đúng là loại bồ câu đưa thư, trên chân còn buộc một dải băng bạc lấp lánh. Ngẫm nghĩ một lúc Kiseop liền hiểu ra vấn đề, đây hẳn là thư từ bọn sát thủ kia gửi tới rồi. Alexander là sát thủ. Nhận thức được điều này không hiểu sao Kiseop lại cảm thấy có chút tức giận, như thể Alexander đã dối gạt mình, dù biết rằng chính mình đã vô thức thả lỏng phòng bị nãy giờ. Cậu quay mặt đi chỗ khác, giọng nói mang theo lãnh ý mỉa mai, hỏi:

“Lại nhận được nhiệm vụ ám sát mới từ đồng bọn sao?”

“Ta không phải thích khách, đừng đánh đồng ta với bọn chúng.” – Alexander rời mắt khỏi lá thư, vẻ mặt trở lại như bình thường, cười. Anh đút bức thư vào trong áo rồi quay lại đỡ lấy vai Kiseop, cẩn thận đặt cậu nằm xuống lại giường. Đoạn Alexander chống tay đứng dậy, vui vẻ nói – “Ta đi làm việc một chút, ngươi nằm yên đây nhé. Đừng đi đâu cả, ta về ngay thôi.”

Nói rồi Alexander nhún chân vọt đi, chớp mắt một cái đã không thấy bóng người đâu nữa rồi. Trước khi ra khỏi cửa anh còn khum tay trước miệng dùng khẩu hình ngữ nói với Kiseop “Ta ~ đi ~ nhé ~!”, ánh mắt lóe lên vẻ phấn khích vô hạn. Kiseop lúng túng tránh ánh mắt đó ra, thấy vậy Alexander cười lớn, rồi biến mất sau cánh cửa trúc xanh. Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng....

Tĩnh lặng...

Đột nhiên cánh cửa lại bật mở, Alexander thò đầu vào vui vẻ gọi lớn khiến Kiseop đang tận hưởng cảm giác yên tĩnh phải giật bắn mình:

“Này!! Ta quên mất, ngươi tên là gì vậy?”

“Ngươi không cần biết.” – Kiseop nhăn nhó quay mặt đi, khó chịu lộ rõ ra mặt. Alexander cũng không để tâm, bật cười gian:

“Thế thì ta cứ gọi ngươi là Kẹo Chanh thôi.”

“Hả? Không được!!”

Cửa đóng sầm lại.



Lần này thì yên tĩnh được trả về cho căn phòng, thực sự. Còn lại một mình, Kiseop đành gạt mấy suy nghĩ khó chịu qua một bên mà yên vị nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền lại. Dược tính bắt đầu phát tác khiến toàn thân cậu nóng ran, các vết thương nhức nhối âm ỷ, hơi thở Kiseop trở nên nặng nề gấp gáp hơn. Nhưng cậu biết đây đúng là thương dược chứ không phải độc dược, phân biệt sơ đẳng hai loại này, Kiseop đã được học qua. Cậu chỉ có thể đợi cho qua một canh giờ này rồi cơn sốt sẽ dần giảm xuống thôi, dược tính mạnh tới vậy thì thương thế cũng sẽ lành lại nhanh chóng hơn. Chỉ cần hồi lại chút khí lực thôi, nếu may mắn Kiseop có thể trốn đi trước khi Alexander trở về. Cậu phải tĩnh tại... tĩnh tại...

Nhưng Kiseop không tài nào tĩnh tại được, nguyên nhân chính là do hương cháo tràn ngập khắp nơi trong phòng này, dù cho các giác quan toàn bộ đều bị dược tính hành hạ thì hương khí thanh thanh mà nồng đậm kia vẫn lọt vào được từng góc tâm trí cậu. Giờ bát cháo còn được đặt ngay cạnh giường nữa, mùi thơm tinh khiết của gạo nếp trắng tinh, vị thanh thanh tươi mát của hành, nấm đông cô thơm lừng tới ngây ngất, và cả mùi ngọt tươi của thịt nấu nhừ, tất cả đều có tác dụng kích thích vị giác mãnh liệt. Kiseop cứ phải nuốt nước miếng ừng ực mãi không thôi, bụng thì cồn cào lên hết cả. Và có vẻ như trong tình trạng đầu óc nóng hầm hập như thế này thì lý trí của bản thân dù có kiên định mấy cũng phải mờ dần...



Kiseop cảm thấy thực mất mặt. Không biết có phải Alexander cố ý làm vậy không, nhưng dù thế nào thì anh cũng đã đạt được mục đích của mình rồi: cậu hoàn toàn không thể dằn lòng lâu hơn được nữa, bắt đầu vô thức nhích dần thân mình về phía bát cháo đang tỏa ra thứ hương thơm ngon ngọt tới chết người kia.

Ta thử chút ít, chắc không có vấn đề gì đâu. Hắn cũng không phát hiện ra được.

Kiseop tới được nơi đặt bát cháo rồi, hai tay nắm chặt lấy thành giường nghiến răng đẩy cao người lên, tựa lưng vào tường thở dốc. Hơi thở ngắn đứt quãng mang nhiệt khí nóng bừng, mạt đỏ trên mặt càng thêm sâu. Giờ thì hương cháo hành càng ngào ngạt hơn, nó đã ở ngay trước mặt kia rồi, cậu cố gắng kiềm chế lắm mới có thể chỉ chấm một ngón tay vào rìa hớt lên một chút mà thôi. Cháo vẫn còn nóng ấm.

Một chút này thôi...

Cậu đưa đầu ngón tay lên đầu lưỡi chấm một cái.

...

Ưm... một lần nữa vậy.

Ngón tay lại quệt cháo lên, lần này có nhiều hơn lần trước. Lại đưa đầu ngón tay vào miệng mút chặt không rời, cho tới khi chất ngọt của cháo hoàn toàn biến mất mới luyến tiếc thả ra. Kiseop nhìn bát cháo trước mặt.

....

Một lần nữa thôi...

.

Lần này, lần này là lần cuối cùng.

......

Chắc chắn chỉ nốt lần này thôi...


Cứ như vậy, Kiseop không hiểu bằng cách nào, chỉ dùng một đầu ngón tay chấm vào rồi mút mà có thể hết bay mất cả tô cháo đầy. Cậu hoàn toàn không ý thức được mình đã làm gì để thành ra như vậy, chỉ biết rằng ngay từ lúc giọt cháo sánh đặc đầu tiên chạm vào lưỡi thì cậu đã không thể dừng lại được nữa rồi. Hương vị ấy hòa quyện với nhau hoàn hảo đến không cưỡng lại được, cảm giác được mùi vị gạo nếp thanh khiết, thơm thơm ngọt ngọt dịu dàng thấm vào cuống họng từng chút một, dù có thế nào vẫn không đủ, cứ muốn mãi không thôi, thực sự khiến Kiseop ngây ngất. Ngon tới sững người. Và cậu cứ thế đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc ấy.

Nhưng giờ thì khác rồi, niềm thỏa mãn kia theo cháo vơi dần, và giờ khi bát cháo đã cạn sạch thì Kiseop chỉ còn cảm thấy kinh hoảng mà thôi. Đùng một phát lại ăn hết cả bát thế này, trong khi lúc nãy nhất mực cự tuyệt không ăn. Alexander mà về nhìn thấy được chắc chắn sẽ cực kì đắc ý, sẽ cười vào mặt cậu! Kiseop tới lúc đó chắc chỉ còn nước độn thổ chui xuống đất mới hết xấu hổ mất. Hay cứ cho hắn một kiếm, tử thi đương nhiên không thể cười... nhưng mà hiện tại kiếm không có, đánh cũng không lại! Nhìn bát cháo sạch bách một giọt cũng không còn, Kiseop cuống cả lên vội vàng nghĩ cách nào đó để có thể ổn thỏa lấp liếm chuyện này.

Ăn thứ gì đó vào quả nhiên rất tốt, khí lực nhanh chóng phục hồi, giờ tứ chi Kiseop đã có sức hơn chứ không bải hoải nặng nề như trước nữa. Cậu khó nhọc một tay chặn vết thương trên ngực, một tay vịn vào thành giường từ từ đứng lên, các vết thương chỉ đau nhói lên thôi chứ không xuất huyết nữa. Cầm bát cháo rỗng lên, Kiseop nghĩ thật nhanh trong đầu, không chừng Alexander nấu dư còn để trong bếp, cậu chỉ cần vào đó múc ra như cũ thôi. Dù rằng ý này nghe chẳng hợp lý một chút nào nhưng hiện giờ Kiseop chỉ có thể tính tới đó. Tới đâu hay tới đấy vậy. Kiseop hít sâu một hơi, rồi bắt đầu cẩn thận bước từng bước về phía cánh cửa duy nhất trong phòng. Phía bên kia là một gian phòng lớn hơn, vật dụng bài trí thanh nhã gọn gàng, trướng rủ rèm buông rất đẹp, còn có ba bốn cửa lớn mở ra các gian khác.

Bỗng nhiên Kiseop nhận ra rằng cửa chính không hề khóa, trái lại còn mở toang ra bên ngoài, từ đây cậu có thể nhìn thấy một hồ trúc lấp lánh ánh nắng. Gió trời thổi vào mát rượi khiến Kiseop tỉnh cả người, tinh thần phấn chấn hẳn lên, thế này thì cậu có thể trốn đi rồi. Có lẽ Alexander nghĩ cậu còn chưa dậy được nên đã không đề phòng gì cả, đây thật sự là một cơ hội quá tốt.

Nhưng mà có lẽ vì cơ hội đến quá nhanh, quá dễ dàng như vậy nên cậu cảm thấy bồn chồn không yên trong dạ chăng? Alexander mà về thấy Kiseop đã bỏ đi rồi hẳn sẽ thất vọng lắm, sẽ cho là Kiseop không biết giữ lời.... Cái vẻ mặt ỉu xìu của anh ta thốt nhiên lại hiện ra trong đầu cậu.

Cậu đang nghĩ gì thế này?

Kiseop thở dài. Chỉ vì con người đó từ hôm qua tới giờ cứ tưng tửng xung quanh cậu, nói không ngừng, vẻ mặt sinh động đầy cảm xúc cứ thay đổi luôn luôn, lại có cả những lúc ngốc nghếch như một đứa trẻ. Tới cửa cũng không khóa lại, không đề phòng cậu chút nào, khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái khi cứ thế mà nhàn hạ bỏ đi, cứ như thể... cậu đang phản bội sự tin tưởng thuần túy của Alexander vậy.

Có phải vì cậu đang sốt nên mới nghĩ lung tung như vậy không... Kiseop rũ đầu cố xua Alexander ra khỏi tâm trí mình, bước ra ngoài cửa chính.

*Cạch*

Đột nhiên có tiếng gió rít lên, một thanh gỗ lớn cắm mâu nhọn hoắt lao thẳng vào ngực cậu. Kiseop không thể tránh đi đâu được nữa.

“Aahh...!”

*Rầm!!*

.
.

Ngực đau quá... đã bị đâm thấu rồi ư? Trước mắt cũng tối sầm...

Cơ thể bị đè nặng xuống.

Ta chết rồi sao?


“Này... này! Ngươi có sao không? Đừng sợ, mở mắt ra đi. Là ta đây.”

Nghe thấy giọng trấn an này, Kiseop mới mở bừng đôi mắt hốt hoảng ngước nhìn lên trên. Ngay kề sát bên trên là khuôn mặt lo lắng của Alexander, chỉ khi thấy Kiseop quay đầu lại nhìn mình thì anh mới thở phào cười nhẹ nhõm. Anh đã về tới nơi rồi.

“Ta đã bảo đừng đi đâu cơ mà.” – Alexander nhăn mặt nói – “Ngươi có đau không?”

Kiseop nhớ lại hoàn cảnh khi nãy mà rùng mình. Nếu không phải Alexander kịp thời ôm lấy cậu lăn đi thì giờ Kiseop đã bị khúc gỗ gắn mâu kia găm vào tường rồi. Thì ra không đề phòng là do có đặt cơ quan hiểm hóc sẵn như vậy rồi sao... Tự nhiên cậu cảm thấy một cơn giận cực lớn bốc lên trong người mình, nhăn nhó gắt:

“Ngươi tránh ra! Đừng có chạm vào ta.”

“Được rồi được rồi, ta tránh đây, ngươi đừng vọng động cứ nằm yên đó đi đã.”

Alexander nói rồi chống tay đứng lên, rời khỏi người Kiseop. Tới khi ấy cậu mới nhìn thấy Alexander còn đang ôm theo một người nữa, mái đầu vàng rực rỡ gục xuống bất động trên vai anh. Cậu kinh hoảng kêu lên:

“Cậu nhóc này... Ngươi đã làm gì cậu ta rồi?!!”

Đó chính là cậu bé Kiseop gặp ở dược đầm.


=== end chap 16 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét