6 thg 12, 2011

Bảo vật vô song - Chap 17

Chap 17


“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

Alexander đã đến bên cạnh Kiseop từ lúc nào, đang chăm chú nhìn cậu. Kiseop thở dài, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng buông một câu không mấy liên quan, chỉ vì cậu nhớ tới Kibum mà thôi.

“Người đó... rất đẹp.”

“Ngươi cũng đẹp như vậy, Kẹo Chanh à.”



~x~


Alexander đi chừng nửa canh giờ đã quay lại, vừa đủ thời gian để Kiseop không kiềm chế được chấm hết tô cháo ăn ngon lành, cũng đủ để anh mang theo một tiểu thiếu niên cùng về với mình. Kiseop kinh hoảng nhìn cậu nhóc bị Alexander vác trên vai, thân người bé con con rũ xuống bất động không có chút phản ứng nào, ở cổ tay buông thõng đung đưa qua lại còn có một dòng huyết dịch đỏ tươi âm ỷ chảy... Cậu ta chết rồi sao? Nhớ tới vẻ linh lợi hoạt bát rất dễ thương của cậu ta, dù bướng bỉnh nhưng vẫn tới tận nơi để xin lỗi, còn tặng Kiseop thương dược... bất giác cậu cảm thấy đau lòng tới cực điểm.

“Này này, vẻ mặt đó là sao hả?” – Alexander nhăn mặt kêu lên – “Ta đâu đã làm gì nó đâu, chỉ là đánh thuốc mê mang về thôi mà.”

“Ngươi còn dám nói... ngươi đánh bị thương một đứa bé như vậy mà coi được à?!”

Kiseop phẫn nộ kêu lên, ánh mắt trừng trừng đầy hận khí hướng thẳng vào Alexander khiến anh sợ hãi lùi về phía sau vài bước, nụ cười trên mặt sượng cứng lại. Chỉ khi liếc xuống nhìn thấy chút máu đang chảy kia Alexander mới hiểu ra, phẩy tay cười nói:

“Ngươi bảo cái này ấy hả? Đâu phải máu của nhóc này đâu. Ta còn chưa làm đứt một sợi tóc của nó nữa mà.”

“Vậy thì máu đấy ở đâu ra?!” – Kiseop sực nhớ ra rằng cậu bé kia có rất nhiều cận vệ tùy thân, và cả người tên Kyoung Jae đang bị thương nữa - “Không lẽ ngươi đã giết những người đi theo cậu ta rồi?”

“Ngươi cứ nghĩ như vậy hoài, đã bảo là ta không có giết người mà. Là máu của ta đấy ~” – Alexander thản nhiên đáp không chút ngập ngừng, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ hơn hớn như cũ. Thấy vậy Kiseop càng tức giận hơn, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy mất tự chủ như thế, để cơn thịnh nộ của mình bộc lộ ra ngoài, khóe mắt nóng lên.
                                                                                                                                     
“Ngươi đừng đùa cợt nữa! Ta không tin ngươi!”

“A, đừng kích động như vậy, để ta đưa ngươi về giường.”

“Tránh ra!!”

Kiseop hất mạnh tay đẩy Alexander ra, khiến anh loạng choạng ngã nhào xuống đất không gượng lại được chút nào. Kết quả như vậy khiến cho cậu đang tức giận tới run người cũng phải kinh ngạc, mắt hết nhìn xuống tay mình rồi lại ngước lên Alexander, anh lúc này đang lồm cồm đứng dậy trở lại. Tại sao lại kì lạ như vậy? Dù thế nào thì Kiseop cũng vừa bị nội thương chí tử xong, cú đẩy vừa rồi hoàn toàn không có chút lực nào, sao có thể khiến một nam tử một thân công lực như Alexander ngã lăn ra dễ dàng như vậy được?

Alexander đứng vững trở lại, điềm nhiên phủi phủi quần áo như không có chuyện gì xảy ra, lại quay sang nhìn Kiseop đang sững người ở dưới sàn. Anh cười, lại bước tới gần Kiseop một lần nữa, lần này vừa vươn tay ra đã mạnh bạo túm lấy Kiseop, cậu chỉ chống trả được vài chiêu thì vết thương tái phát đau tái người, nháy mắt đã bị Alexander ôm lấy trên tay.

“Ngươi... ngươi dám!!”

“Xin lỗi, nhưng ta không còn cách nào khác, ngươi chịu đựng một chút.” – Alexander bình thản cười, không nhìn Kiseop nữa mà nhẹ nhàng vác cậu lên bên vai còn lại – “Phòng này toàn bộ đều là bẫy cả, ngươi đi lung tung dẫm vào, sẽ phiền lắm.”

Nói rồi Alexander nhún chân nhảy vào trong phòng, mau lẹ tới mức Kiseop suýt rớt xuống đất, phải vội vàng ôm chặt lấy lưng anh. Người Alexander run lên một cái rồi nhanh chóng trấn tĩnh như thường, Kiseop đang lấy làm lạ thì bỗng tay cậu cảm thấy ươn ướt, có gì đó ấm nóng đang nhễu trên lưng áo Alexander, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm lòng bàn tay cậu. Y phục nơi ấy cũng bị rách vụn ra, dính nhớp vào tấm lưng trần. Vừa lúc ấy Alexander đã cẩn thận đỡ lưng đặt Kiseop xuống giường, mỉm cười rồi bước nhanh ra cửa. Kiseop ngẩn người ngước xuống nhìn tay mình. Đỏ au.

Là máu.

“Ngươi... thực bị thương sao?”

“Ta nói với ngươi rồi mà.” – Anh nhẹ nhàng đáp, vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói trên môi quay lại nhìn cậu – “Ta không có nói dối. Chỉ là ngươi không tin ta mà thôi.”

Nói rồi Alexander đóng cửa lại, biến mất. Lại chỉ còn một mình cậu trong căn phòng này. Không hiểu sao Kiseop chợt thấy lòng quặn thắt lại, lồng ngực cũng nhói lên. Vẫn giọng điệu đó, vẫn điệu cười đó, nhưng lần này Alexander lại làm cậu đau, bởi cái chất buồn đến tan nát ẩn sâu trong từng lời.

.
.

Kiseop những tưởng Alexander sẽ không trở vào gian phòng này nữa, hay chí ít cũng không trở lại nhanh như vậy, chỉ chưa đầy một khắc sau đã thấy vẻ mặt hơn hớn kia phóng như bay vào rồi, trên tay còn cầm theo một cái đĩa lớn. Lại bị chưng hửng lần nữa, Kiseop thở dài nghĩ thầm, có lẽ không thể lấy lẽ thường tình mà xét đoán con người này được. Là cậu đã quá lo nghĩ rồi.

“Ngươi ăn đi.”

Alexander đặt cái đĩa xuống bàn nghe cạch một tiếng, lại nhanh tay nhét một chiếc thìa nhỏ bằng bạc vào tay Kiseop. Không chịu nổi tính tò mò của mình, Kiseop nghiêng đầu nhìn sang. Thật nhiều tảng bánh mật vàng ươm đang nằm trải đều trên mặt đĩa trắng, mặt bánh mịn màng lại xôm xốp căng đều lên, xung quanh còn rưới thêm mật ong đậm đặc nóng sốt. Chỉ cần nhìn thấy thôi là trong khoang miệng Kiseop đã tiết đầy nước miếng, hai mắt sáng lên rạng rỡ. Lại thêm mùi hương thơm phức nồng đậm đưa qua mũi thấm vào tận phế phủ, ngọt ngào tới mê người, Kiseop dù vừa mới ăn hết một bát cháo đầy cũng không thể cưỡng lại được, cậu nghe bụng mình lại réo lên, chiếc thìa trong tay đã lăm lăm chờ chực được thọc vào trong làn bánh đầy mời gọi kia. Nhưng tới phút cuối cậu cũng lấy lại được ý chí, nhất quyết dứt bản thân ra, Alexander vẫn còn đang ở đây. Kiseop ngước lên nhìn anh.

“Sao vậy? Ngươi ăn đi chứ.”

“Ta không ăn...” Vốn chỉ là thuận miệng nói ra như vậy...

“Ngươi không thích thứ này sao? Vậy ta đi mua cái khác cho ngươi.”

“Khoan đã!”

Cậu phải rướn người ra thật nhanh mới bắt được tay áo của Alexander kéo lại, vết thương bị động đau tới tê người. Alexander kinh ngạc vội quay người lại thật nhanh, vừa kịp đỡ lấy thân mình Kiseop khỏi rơi xuống đất nhưng chính bản thân anh cũng gượng không nổi, cả hai cùng lăn xuống dưới chân giường. Kiseop nhắm nghiền mắt lại thở dốc, khi định thần rồi thì đã thấy bản thân co mình nằm gọn trong tay Alexander từ bao giờ. Anh cười vui vẻ hỏi:

“Ngươi lại đổi ý rồi à? Ngã có đau không?”

Kiseop chau mày ngước nhìn Alexander. Đáng nhẽ câu đó phải là cậu hỏi mới đúng, Kiseop biết khi nãy ngã xuống Alexander đã cố tình xoay người lại để người cậu không đập xuống sàn nhà, thay vào đó là tấm lưng đẫm huyết của anh ta. Dù vẫn cười hớn hở nhưng trên trán mồ hôi rịn đầm đìa cả khuôn mặt, môi cũng tái nhợt lại, rõ ràng là đang rất đau đớn lại không thể hiện ra. Con người này... thật sự rất biết cách khiến người khác đau.

Kiseop quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt đăm đăm ngước lên trần nhà, mấp máy môi nói nhỏ:

“Nhiều quá ta không ăn hết được...”

“Hả?”

“Ngươi ăn cùng ta...” – Nhìn thấy ánh mắt kì quái của Alexander, Kiseop biết câu đó không ổn, vội thêm vào – “Vậy ta mới chắc là ngươi không hạ độc được.”

Alexander ngẩn người ra một hồi mới hiểu ý, một nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ khi nào hết nở bừng trên môi anh, ánh mắt cũng sáng bừng lên vui sướng. Kiseop chợt cảm thấy toàn thân nóng lên, một dải hồng sắc ửng nơi hai gò má. Ánh mắt lúng túng xoay chuyển, rơi xuống khuôn mặt của người đối diện. Cậu chưa từng để ý thấy diện mạo kia lại tuấn dật như thế. Mỗi khi anh ta cười đều khiến cho người khác cảm được một sự ấm áp và bình yên đến lạ. Tại sao? Tại sao một tên thích khách lại có được thứ khí chất này....

“Được thôi, vậy ta cứ cắn một miếng không chết thì ngươi phải ăn đấy nhé.” – Alexander hớn hở bồng Kiseop trở lại giường – “Nào, mình ăn thôi ~”

“Khoan, ta chưa muốn bây giờ!”

“Vậy bao giờ?”

Kiseop hạ tay của Alexander xuống, nhăn nhó ngượng ngập nói:

“Sau khi ngươi băng bó xong vết thương sau lưng đi đã. Ta không thích đồ ăn nhiễm mùi máu đâu.”

“À, ta quên mất.”

Alexander gãi đầu cười bẽn lẽn, thuận chân nhảy tới bên chiếc tủ tre ở góc phòng lấy thương dược cùng bông băng ra đặt xuống đất, chính mình cũng ngồi tại đó luôn. Anh buộc cao mái tóc nâu loăn xoăn dính máu lên trên đỉnh đầu, áo ngoài cởi ra phơi toàn bộ tấm lưng mảnh khảnh, tuy gầy nhưng lại không xương xẩu, làn da trắng trẻo căng mịn màng, cơ thể rắn chắc dẻo dai một cách tuyệt mĩ. Ở chính giữa, chéo từ bên vai phải xuống tận hông trái là hai đường rạch dài, vết thương không sâu nhưng máu chảy nhiều, huyết hồng nhiễm đỏ cả nửa thân trên. Kiseop cắn môi hít sâu một hơi, hai chân mày nhăn lại. Hai đường rạch này song song ngay sát nhau khiến cho vết thương rất khó cầm máu, chính là một chiêu song kiếm cực kì lợi hại. Nếu vào sâu chút nữa hẳn đã đứt xương đoạn gân rồi, thực sự rất nguy hiểm. Song kiếm... có thể nào là nam tử tên Kyoung Jae không?

“Tại sao ngươi lại bắt cóc cậu nhóc đó? Cậu ta sao rồi?”

“Ta để nó ngủ bên phòng ta rồi.” – Alexander vừa lựa lựa mấy lọ thương dược trên tay vừa đáp – “Bắt cóc thì... nếu ta không làm vậy, nhóc con với Kyoung Jae sẽ tìm ra được Tiểu Bin mất, chỉ cần cậu ta hô một câu là tất cả lính biên cương canh giữ Tử Lăng thành sẽ lùng sục tới từng ngọn cỏ, nháy mắt là đã tìm ra rồi. Ta bắt cậu nhóc đi, Kyoung Jae hắn sẽ không dám manh động nữa.”

“Toàn bộ lính canh Tử Lăng thành?” – Kiseop kinh ngạc hỏi lại, vì Tử Lăng thành trấn thủ biên cương, nắm giữ vị trí trọng yếu, nếu nói ‘toàn bộ’ thì phải lên tới mấy vạn quan binh – “Chỉ là một cậu nhóc thôi, tại sao có thể quyền lực tới vậy được?”

“Là một thằng nhóc tì thật, nhưng nó là Trấn Bắc Vương gia, một trong tám người nắm giữ trọng binh của thiên triều, đâu phải người thường. Tùy ý sai sử quân sĩ thành này đâu có khó khăn gì.”

“Trấn Bắc Vương gia?!!!”

Kiseop càng lúc càng không tin được vào tai mình. Cậu nhóc bé xíu kia là Trấn Bắc Vương gia, nắm trong tay binh phù huy động hàng vạn binh sĩ ư? Ngay từ lần đầu gặp mặt, Kiseop đã biết nhóc đó ắt phải là cao nhân tôn quý, nhưng tuyệt không ngờ rằng cậu ta lại là hoàng đệ duy nhất của vương thượng Nam Lương. Mà khoan, cậu nhóc đã nói tới đây để tìm hoàng huynh...

“Chẳng nhẽ... nam nhân tóc vàng kia...”

“Thực tình, ngươi và tên nhóc kia tới đây bắt cóc Tiểu Bin mà lại không biết hắn là ai sao?” – Alexander ngoái đầu lại, nhãn quang lộ rõ một vẻ vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực. Anh chắt lưỡi nói – “Tiểu Bin hắn chính là Hoàng đế Nam Lương đấy.”

“Không thể nào!!”

“Tại sao không thể?”

“Vì người đó... người đó...” – Kiseop lắp bắp run lên, trong đầu nhớ lại bộ dáng của Kevin khi ấy, nhỏ nhắn mềm mại lại kiều diễm như tiên tử vậy – “vẻ mặt thánh thiện chân lương như vậy... chắc chắn không thể là.....”

“Ta hiểu ý ngươi.” – Alexander thở dài – “Khi gặp Tiểu Bin như vậy, ta cũng đã cực kì kinh ngạc.”

Hai mắt Kiseop mở lớn nhìn Alexander, đúng như anh ta nói, cậu đang kinh ngạc tới cực độ. Trong khoảng thời gian đi lại giang hồ cậu đã chứng kiến rất nhiều, Nam Lương hiện nay không hề yên bình như cái vỏ ngoài của nó. Bạo loạn nổ ra khắp nơi, chung quy hoàn toàn vì vị Hoàng đế đương vị... là một kẻ khiến cho toàn dân oán hận. Ăn chơi sa đọa khiến quốc khố trống rỗng, việc nước không mảy may động tới, cũng chẳng bao giờ chịu thiết triều mà chỉ suốt ngày ở hậu cung chơi đùa dâm dật với mĩ nữ trong hậu cung... lại còn hiếu sát tàn độc, giết hại trung thần, tóm lại chính là một tên hôn quân. Một kẻ như vậy sao có thể là nam tử yếu nhược lại đẹp đẽ tới vậy, thánh thiện đến độ toàn thân như được bao phủ bởi một làn quang hoa thanh khiết tựa sương sớm, mỏng manh dịu hiền hơn cả nắng mai. Nam tử ấy quyết chẳng thể là hôn quân, hôn quân cũng chẳng phải cái danh cậu ta có thể gánh được. Nhưng chuyện này thì Alexander nói dối để làm gì chứ?

“Hay là ngươi nhầm lẫn ở đâu rồi...”

“Không có, sau khi hạ độc nhóm Kyoung Jae xong ta đã kiểm tra lại rồi. Tiểu Bin có cả hoàng ấn lẫn kim bài, không thể là giả được. Ngay cả Trấn Bắc Vương gia cũng phải đi tìm, ngươi nghĩ người này còn có thể là nhân vật nào đây?”

Kiseop không biết phải nói gì nữa. Quả thực nếu thêm hai chữ “hoàng đế” vào lai lịch của nam tử tóc vàng kia thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý hơn nhiều, cậu cũng sẽ không ngạc nhiên vì sao lại có nhiều người muốn ám sát cậu ta tới vậy. Không những là hoàng đế, mà còn là bạo chúa hôn quân, sát thủ lợi dụng thời cơ hoàng đế xuất cung mà nhắm tới là chuyện đương nhiên. Kiseop liếc nhìn Alexander một cái, tự hỏi, anh ta cũng như vậy sao?

Dường như biết được thắc mắc của Kiseop, Alexander phẩy tay cười nói:

“Ta không phải anh hùng hào kiệt vì nghĩa diệt bạo vương đâu, ngươi đừng hiểu lầm. Đơn giản chỉ là công việc mà thôi.”

Kiseop “Hừ” một tiếng, nhăn nhó quay mặt đi. “Ta cũng đâu nghĩ ngươi tốt đẹp tới vậy.”

“Tùy ngươi thôi. Ta kì thực cũng không muốn làm việc này...” – Alexander búng hai viên đan dược vào miệng nuốt xuống, lặng lẽ nói – “Nhất là sau khi thấy hắn như vậy.”

“Người đó... như thế nào?”

Mĩ nam tử ấy đang ở với thiếu chủ...

Alexander trầm ngâm một lúc, dường như đang lựa chọn từ để nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ buông ra vỏn vẹn có hai chữ mà thôi:

“Rất tốt.”

.

Kiseop vu vơ ngước mắt lên trần nhà, trong lòng bỗng nhiên lại lo lắng không nguôi. Không phải cậu nghi ngờ khả năng của Kibum, nhưng hắn đã trúng độc mất hết công lực, lại là lần đầu tiên một mình hạ sơn, kinh nghiệm giang hồ hoàn toàn không có, nhỡ nam tử kia đích thực là hôn quân tàn bạo thì... Nhưng dù thế nào Kiseop cũng không tin nổi rằng một người nam tử mang vẻ nhu thuận dịu dàng đến thế lại có thể tàn ác được, dù chỉ là một chút thôi cũng không. Khi ở dược đầm nam tử đó đã cười với cậu, đẹp như ngọc nữ giáng trần...

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

Alexander đã đến bên cạnh Kiseop từ lúc nào, đang chăm chú nhìn cậu. Kiseop thở dài, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng buông một câu không mấy liên quan, chỉ vì cậu nhớ tới Kibum mà thôi.

“Người đó... rất đẹp.”

“Ngươi cũng đẹp như vậy, Kẹo Chanh à.”

Anh mỉm cười cúi đầu thì thầm vào tai Kiseop, nhẹ nhàng như gió thoảng mà vẫn chắc chắn từng lời, mỗi âm tiết đều vang lên rõ ràng trong đầu cậu. Nơi làn da nhạy cảm phía sau tai bắt đầu đầu nóng ran lên, cảm giác được hơi thở của Alexander lướt qua mơn trớn nhẹ nhàng khiến toàn thân Kiseop tê dại, hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp hơn. Tim cũng đập dữ dội. Là vì câu nói kì cục kia, vì thanh điệu khi thường vẫn là bông đùa vô tư đột nhiên lại trầm ấm đến lạ, hay vì cái tên “Kẹo Chanh” mà Kibum vẫn gọi cậu... Kiseop cũng không biết. Cậu không nghĩ được gì cả.


Không phải... không phải.... người này là......


“Đừng gọi ta là Kẹo Chanh.”

Kiseop chậm rãi quay đầu đi, cũng nhích mình ra cách khỏi Alexander một chút. Alexander ngẩn người ra, vẻ mặt lại trở về như bình thường, cười hỏi:

“Vậy không ta biết gọi ngươi là gì? Ta chỉ biết hắn kêu ngươi bằng Kẹo Chanh thôi.”

“Thiếu chủ tên là Kibum. Ta tên Kiseop. Hãy gọi ta là Kiseop.”

“Ta cứ gọi ngươi là Kẹo Chanh thì sao?”

“Ta sẽ không nghe.”

Một khoảng lặng dài chen vào giữa gian phòng. Không ai biết được đối phương đang nghĩ điều gì, và tại sao lại giữ im lặng như vậy. Alexander nhìn mãi lên vẻ mặt kiên định của Kiseop một lúc lâu, cuối cùng anh cũng mở lời trước, đương nhiên, vẫn với nụ cười toe toét trên môi.

“Thôi, mình ăn bánh đi. Ta cũng đã đói chết rồi đây này.”

“Ừm.”

Ăn rồi ngủ, Kiseop nghĩ thầm, có khi nào mình sắp thành heo mất không? 



.
.

Khi tỉnh dậy, Kiseop vẫn lại là thấy Alexander đang ngồi cạnh mình. Anh đang một tay cầm chiếc gương tròn dùng để trang điểm, một tay chấm chấm thương dược thoa lên mặt. Trong ánh nến mờ mờ Kiseop nhìn ra hình như khắp người Alexander lại có thêm nhiều vết thương mới, hoảng hốt kêu lên:

“Ngươi sao lại bị như vậy? Kẻ địch tấn công sao?”

“Ngươi dậy rồi sao, Seopie?” – Alexander quay mặt lại, dưới ảnh lửa trưng ra một bộ mặt đầy những vết... răng!! – “Mấy cái này ấy hả? Là thằng nhóc con kia đó, coi nó như đại địch kể cũng được a.”

“Tiểu vương gia sao?!”

“Chính nó đấy, còn ai vào đây nữa.” – Anh nhăn nhó nhìn vào hai bên má bị cắn lung tung của mình trong gương, khóc mếu nói – “Ta vốn đâu có làm gì, chỉ cho nó ăn bánh thôi, vậy mà bị quậy tới thế này đây.”

Kiseop ngơ người nhìn những vết răng be bé trên mặt và tay Alexander, có chút ái ngại. Mấy vết này tuy chẳng tính là thương tích gì nhưng bị cắn tới chảy máu như vậy hẳn là nhức lắm, cậu nhóc vương gia đó nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy mà ghê gớm thế sao? Kiseop chưa kịp nói gì thêm thì từ bên vách đã vang lên tiếng la hét ầm ỹ, như để minh chứng cho lời nói của Alexander:

“Thả ta ra!!! Tên hỗn đản kia, mau thả ta ra!! Dám bắt cóc ta, Kyoung Jae sẽ không tha cho ngươi đâu!! Ta sẽ chu di cửu tộc nhà ngươi!!!”

Quả nhiên là giọng điệu thế gia vương tử. Alexander đối với việc phải quay lại chỗ của cậu nhóc kia có rõ ràng là không muốn, lúng túng ngồi nghe gào thét lăng mạ hồi lâu vẫn cứ nhấp nhổm chưa đứng dậy đi tới chỗ cậu ta được. Kiseop ngạc nhiên nhìn Alexander.

“Ngươi sợ tiểu vương gia sao?”

“Ai... ai sợ đâu.” – Alexander ấp úng quay mặt đi – “Nhưng mà... thằng nhóc đó hung dữ quá, lại còn nhỏ tuổi chưa đủ khí lực nên ta không dám điểm huyệt, trói lại rồi nhưng mà miệng không thể bịt lại được...”

Anh xoa xoa mấy vết cắn trên mu bàn tay, thấp thỏm nhìn về hướng tiếng gào thét âm vực cao chói lói kia vọng đến. Nhìn thấy vậy Kiseop lại phì cười, nhớ rõ lúc gặp ở dược đầm, Trấn Bắc Vương gia chỉ là một cậu nhóc bé xíu, cao chưa tới vai cậu, giờ đang bị bắt cóc lại khiến cho kẻ bắt cóc mình khiếp sợ như vậy, thật đúng là quái sự. Thấy Kiseop cười mình, Alexander đỏ mặt lên dậm chân đứng dậy, miễn cưỡng bước về phía cửa. Kiseop mìm cười nhẹ giọng nói:

“Để ta giúp ngươi.”

“Ngươi ư? Ngươi làm nổi không?” – Alexander quay đầu  lại, không kịp giấu đi hai mắt đang sáng bừng lên – “Nhưng ngươi trọng thương chưa khỏi, nhóc con đó...”

“Chắc không sao đâu, ta đã gặp cậu nhóc đó một lần rồi. Rất khả ái, còn tặng ta thương dược nữa.”

Alexander trợn mắt tỏ vẻ không-thể-tin-được. Thấy Kiseop khẽ gật đầu trấn an, thần thái kiên định, Alexander phải mất một lúc lưỡng lự mới quyết định được, cũng là vì kì thực đối với Vương gia nhỏ tuổi kia anh hoàn toàn vô năng chống đỡ, khả từ ánh mắt tới thần thái đều tỏa ra bá khí cực kì mãnh liệt, không giống một tiểu hài đồng chút nào. Nhưng qua mấy ngày đây mới là lần đầu tiên Kiseop cười với anh, nhu thuận hiền hòa tuyệt không có chút hận ý nào, nụ cười không rực rỡ hào nhoáng như nhật nguyệt nhưng lại cao nhã tựa thiên tinh, trong mắt anh đẹp không sao tả hết. Hệt như khi đối phó với Trấn Bắc Vương gia, Alexander vô kế khước từ.

“Ngươi cười lên đẹp hơn nhiều đấy.”

Kiseop ngay lập tức biến sắc mặt, ánh mắt trừng lên nhìn Alexander sắc bén lạnh lùng còn hơn cả nước. Cậu tự trách bản thân mình tự nhiên sao lại quá dễ dãi với kẻ kia như vậy, khi nãy còn nổi hứng nói sẽ giúp nữa, lời tự bản thân nói ra như vậy sao có thể thu hồi lại được, đành để Alexander luồn tay qua tóc mà bế bổng lên, phi thân ra cửa. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, Kiseop không hề thích nép mình để kẻ khác bế lên như vậy, đặc biệt kẻ đó lại là Alexander, khiến ngực cậu nhộn nhạo khó chịu không yên. Sao vậy, là nội thương lại tái phát ư...

“Ngươi bám chặt lấy ta, đừng tùy tiện cử động. Ta không rõ khi nào cơ quan sẽ khởi động đâu.”

“Tại sao vậy? Không phải đều là bẫy ngươi đặt sao?”

“Không phải...”

Lời đáp của Alexander nhẹ như gió thoảng qua, âm điệu có chút kì lạ. Kiseop trong lòng thắc mắc nhưng cũng không hỏi nữa, kì thực cậu đang nghĩ tới chuyện khác. Cái bẫy khi sáng không phải Alexander đặt, biết được điều đó không hiểu sao lại khiến Kiseop nhẹ nhõm hẳn đi, vô tâm tin tưởng không chút nghi ngờ.

Hắn có thực tâm coi trọng ta? Hay chỉ là đùa cợt vờn mồi trước khi nghiền nát? Kiseop từ bao giờ đã có rất nhiều thắc mắc về người này. Giờ biết được Alexander không sử loại bẫy tàn độc đó với cậu, không phải chỉ cần cậu chạy trốn sẽ thẳng thay hạ sát, không phải vậy... Kiseop tự nhiên cảm thấy vui vui.

Biết mình có giá trị với ai đó vẫn tốt hơn. Là như vậy thôi, đúng không?


=== end chap 17 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét