10 thg 12, 2011

Love Quiz - Chap 6

Chap 6: "nhân tố nữ" và "fan service"


"Không phải là Kevin sao? Sao lại là hyung chứ?!!”

“Vì hiện giờ đang chuộng uke gợi cảm chứ không phải dễ thương xinh xắn, vậy nên chọn hyung là hợp nhất rồi.”

“Không được gọi tôi là uke!!”




~x~

Q.4: Anh ấy đã từng hôn bạn bao giờ chưa (chắc chắn là rồi). Cảm giác về nụ hôn đầu như thế nào?

a. Khó thở lắm

b. Xấu hổ

c. Đóng băng

d. Say


Cái câu hỏi cuối cùng này, sao lại thâm độc vậy chứ! Kevin vừa nhìn liếc một cái đã đỏ bừng mặt, mà đọc xuống những phương án lựa chọn lại chẳng hiểu gì cả. Hôn ư? Càng nghĩ tới mặt lại càng nóng bừng, rồi tới toàn thân cũng rần rần như có lửa đốt ở bên trong, Kevin cảm thấy mình như sắp tan ra đến nơi. Cuộn mình giấu mặt vào trong chăn, chợt nhớ ra đêm qua toàn thân chỗ nào cũng đã bị Kibum lưu lại dấu hôn của anh, từ sáng tới giờ cũng không có dấu hiệu nhạt đi chút nào. Kevin xấu hổ đến cực điểm, cứ nghĩ tới cảnh hôm sau tới phòng thay đồ mà bị mọi người nhìn thấy những dấu đỏ ửng trải dọc khắp cơ thể này là cậu chỉ muốn chui xuống gầm giường mà sống nốt quãng đời còn lại thôi. Cậu úp mặt vào gối Piro rấm rứt thương thay cho số phận của mình, một lúc sau thì lăn ra ngủ mất. Ai, cũng không trách Kevin được, tuy rằng đúng là cậu vừa mới ăn sáng xong nhưng đêm qua đã uống rượu say khướt lại còn thiếu ngủ, ngoài ra bên cạnh giường cửa phòng hé mở, gió mát hiu hiu thổi lại thêm tiếng mưa rả rích bên ngoài, ngần ấy yếu tố hợp lại chẳng thua kém một liều thuốc ngủ cực hạng chút nào đâu.

Vài hạt mưa li ti theo gió hắt vào trong phòng, khẽ khàng bay tới bên người cậu con trai nhỏ nhắn đang nằm co mình ôm gối ôm, một số nhẹ đọng trên cánh tay trần trắng tuyết lộ ra khỏi chăn, số khác lại long lanh đậu trên gương mặt say ngủ đẹp đẽ tựa thiên thần. Bờ môi đầy đặn căng tròn hơi ú ớ hé mở, làn mi rung động nhè nhẹ, hiển nhiên là cậu ta đang mơ.

Kevin mơ... về một ngày đầu thu năm ngoái, khi cậu và Kibum lần đầu... hôn nhau.




Vào thởi điểm sau khi U-kiss debut được hơn một năm, Kiseop nhận được một lời đề nghị hợp tác của một công ty giải trí tại Nhật. Điều này khiến cả band nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nhật tiến, họ đã có thể Nhật tiến rồi! Thị trường âm nhạc Nhật Bản vừa đa dạng dồi dào lại vừa gần gũi với Hàn Quốc, chính là một miếng mồi thơm lừng đầy hứa hẹn khiến bất cứ nhóm nhạc mới nổi nào cũng phải thèm nhỏ dãi. Vậy nên lời mời debut tại Nhật đối với một band nhạc tầm trung chưa mấy tiếng tăm như họ thì quả thật là một thiên đường đang mở ra trước mắt. Vậy nên cả bảy chàng trai xuân sức tràn trề, hoặc hiểu theo một nghĩa khác là bảy thằng nhóc trẻ người non dạ, ngay khi Dongho được nghỉ hè còn Eli, Kevin và Kibum thủ được bằng tốt nghiệp trong tay đã hăm hở xách vali sang Nhật để chuẩn bị. A, vậy nhưng miếng mồi ngon không có nghĩa là dễ ăn nha.

Tiếng Nhật là rào cản đầu tiên, ngoài việc theo học một khóa Nhật ngữ cấp tốc khó kinh hồn, toàn bộ các bài hát trước đây của U-kiss nếu muốn biểu diễn được cũng phải dịch lại hết. Việc này khiến SooHyun là vocal kêu khổ rầm trời, và Kevin vừa là guitarist kiêm vocal cũng bị ảnh hưởng chút ít. Tuy vậy cậu lại khá thích tiếng Nhật, tối tối đều được Kibum giảng bài cho, và rồi cả nhóm cùng xem phim hoạt hình Nhật. Ừ, Kibum được dịp lên mặt lắm nha, vì anh giỏi tiếng Nhật nhất trong cả đám mà, nhưng mà phim Nhật thật là hay tuyệt đỉnh, dù rằng những ý tưởng trong đó có hơi khác lạ một chút. Khác lạ a, bởi vì là Nhật mà, chỉ lúc thăm dò thị trường thì U-kiss mới hiểu rõ nghĩa của câu "tục ngữ" mới lưu truyền này.

“Cái... họ đang mặc cái gì kì cục thế kia?” – Dongho mở tròn mắt nhìn vào màn hình tivi trước mặt, Kiseop đã mang về cả đống dvd concert của những band rock Nhật nổi tiếng nhất từ trước tới nay. Kibum cốc đầu thằng nhóc một cái, cao giọng nói:

“Ngốc, may mà ở đây người ta không hiểu tiếng Hàn đó. Kia gọi là visual kei, hiểu chưa?”

“Visu... cái gì cơ?” – nghe được một cụm từ lạ tai như vậy khiến Dongho mang vẻ ngơ ngác rất nai, và vì không hiểu mà phát cáu luôn  – “Hyung nói tiếng Trái đất đi coi! Tóm lại thì nó là cái gì?”

“Đó là phong cách biểu diễn của giới rock Nhật,” – Kiseop từ ngoài cửa bước vào ôm theo một núi tài liệu cao ngất ngưởng trông như sắp đổ tới nơi, Eli phải vội vàng chạy ra đỡ lấy đặt xuống bàn. Kiseop đưa mắt nhìn Eli nhẹ nhõm thở phào, tươi tắn cười một cái khiến đối phương lập tức hóa ngây ngốc mà nhìn. Kiseop đối với cái nhìn đó lại thản nhiên như không, tiếp tục quay lại nói với Dongho – “Nó phân chia thành nhiều nhánh. Band này là visual kei truyền thống, họ chơi heavy metal. Dòng nhạc của chúng ta là rock ballad, cũng có chút thị trường nữa, vậy nên sẽ theo koteosa kei cho nhẹ nhàng.”

“Lại cái gì nữa vậy?” – Dongho nhăn nhó càu nhàu. Kevin hoàn toàn đồng ý với thằng nhóc; cậu cũng chẳng hiểu mấy từ Kibum và Kiseop vừa nói là cái gì. Và xem chừng cả Eli, SooHyun và Alexander cũng ngơ ngác như hai người. Kibum nhếch mép đẩy kính lên sống mũi một cách rất trí thức [ chẳng hiểu đeo kính từ bao giờ ], khủng khỉnh cười lôi laptop ra cắm vào máy chiếu, trong đấy đã có sẵn một bài powerpoint dài dằng dặc.

“Được, tới giờ bổ trợ kiến thức rồi.”

Liền ba tiếng sau là một hồi nói và nói không ngơi nghỉ của Kibum, thỉnh thoảng cũng đổi phiên qua cho Kiseop nói vài lời. Quả đúng là người có kĩ năng diễn thuyết số một U-kiss, có thể nói liền một mạch không phải nghĩ ngợi gì nhiều, khiến cho năm người còn lại ai cũng đều lăn ra ngủ hết cả. À, Kevin nghĩ rằng không phải hoàn toàn vì Kibum đâu, ngoài ra còn do tác động ngoại cảnh nữa, chẳng hạn như phòng thì tắt đèn tối om, máy chiếu lại hướng lên... trần nhà, nằm ngước mắt lên nhìn một đống hình ảnh chạy xẹt xẹt như sao băng thì bảo sao không ngủ cho được. Còn Kibum thì, ừ, nói hơi nhanh, cũng hơi đều đều, nhưng nghe hay hay mà, giống như hát ru người ta, thật giỏi. Chậc, ngày thường mà anh cũng nói năng nhẹ nhàng được như vậy thì tốt quá.

Cuối cùng khi tiếng “tách” của công tắc bật đèn vang lên giòn tan cùng với giọng Kibum bảo: “Xong rồi”, cả hàng năm tên con trai nằm ngủ thẳng cánh mới mơ màng vươn vai thức giấc. Dongho dụi dụi mắt, vẻ mặt cực kì ngái ngủ càu nhàu:

“Vậy tóm lại bọn em phải làm gì nào?”

Kiseop lật lật tập hồ sơ trên bàn, nghĩ ngợi nói:

“Ừm, chúng ta không cần lo về thiết kế trang phục và ngoại hình, công ty nói sẽ kiếm stylists đầy đủ về thiết kế cho, chỉ yêu cầu mọi người từ giờ trở đi không được cắt tóc nữa, phải nuôi dài. Có lẽ phải đội tóc giả nữa.”

“Oa, nuôi dài như người ta trong này ấy hả?” – Alexander chỉ tay vào màn hình – “Trời, vậy thì nóng khiếp. Dài tới tận thắt lưng kìa.”

Eli đăm chiêu nhìn nhìn một tẹo rồi gật gù cười cười: “Em thấy cũng đẹp đấy chứ. Tóc line đủ màu cầu vồng luôn kìa, trông giống cây kẹo mút Dongho nhỉ. Họ dùng màu sáng thật.”

“Về các hoạt động chuẩn bị ra mắt và quảng bá, chúng ta sẽ bắt đầu từ tuần sau. Thế nhưng trước đấy có vài thứ phải học đã.”

SooHyun giật bắn cả mình: “Không phải lại tiếng Nhật đấy chứ?”

“Không, là cái khác cơ.” – Kiseop bất giác tủm tỉm cười đầy ẩn ý – “Rock Nhật có hai nguyên tố rất đặc trưng và khá quan trọng, đấy là nhân tố nữ trong band và fanservice.”

Cả đám lại một lần nữa nghệt mặt ra. Kevin nhanh trí bắt được từ tiếng anh quen thuộc hơn một chút, liền hỏi lại:

“Fanservice tức là thân thiết trên sân khấu trước mặt các fan đúng không? Thế thì có gì phải học?”

“Không phải là khoác vai ôm nhau thôi đâu, cao hơn nữa kìa.” – Kiseop nhẹ nhàng nói, nhưng trong ý cười đã lộ rõ vẻ thích thú một cách đầy nguy cơ – “Kibum hyung, mở youtube gõ Jrock fanservice cho mọi người xem luôn đi.”

“Ý hay.”

Kibum cười cười, mở một đoạn clip nhiều view nhất lên rồi chiếu lên trần nhà. Chỉ một giây sau đó việc minh họa bằng hình đã có hiệu quả: năm cái miệng đồng loạt há hốc ra, mắt mở trợn trừng chằm chằm nhìn lên màn hình, và khuôn mặt bầu bĩnh của Dongho còn đỏ bừng lên dữ dội. Tình trạng đó duy trì cho tới hết clip cũng chưa thấy dấu hiệu phục hồi lại bình thường. Đóng laptop xuống, Kibum đắc ý nhìn năm người anh em của mình hóa đá tại chỗ như vậy, cười cười đi tới trước mặt mỗi người búng tay một cái gọi hồn về. Người mở miệng lại được đầu tiên là SooHyun, anh nuốt nước miếng nói:

“Hình... hình như toàn vocal làm chuyện đó thì phải.”

“Hầu như là vậy.”

“Anh không đi lòng vòng hôn môi mọi người đâu!” – SooHyun thét thảm.

“Em không chịu SooHyun hôn em đâu!” – Dongho thét còn thê thảm hơn, chẳng hiểu sao bỗng nhiên lại lao tới ôm chặt lấy tay Alexander, nguầy nguậy lắc đầu – “Không chịu, ngàn lần không chịu!!”

“Dongho à, yên tâm đi, em không phải tham gia vụ này đâu.” – Kiseop vội vàng chạy tới ôm lấy vai cậu nhóc maknae đang bị hoảng sợ quấy loạn ầm ỹ như đứa trẻ, ấy là một chuyện quái lạ chưa từng xảy ra trước nay, đủ thấy cậu nhóc bài xích việc này đến thế nào – “Drummer phải tập trung giữ nhịp không được phân tâm, nên không ai làm gì em đâu.”

“Này này, sao em nói như anh cưỡng hôn nó vậy?!” – SooHyun nhăn nhó phản đối – “Chính anh mới là người thiệt thòi à nha. Anh còn chưa hôn ai bao giờ nữa.”

“Xạo!”

“Thôi được rồi, hyung không phải đi hôn tất cả mọi người đâu.” – Kiseop nói vậy khiến cả năm người đồng loạt thở phào – “Vì chúng ta là band ngoại quốc nên cũng không cần làm quá như vậy, chỉ cần làm fanservice với nhân tố nữ là được.”

“Vậy hyung có định giải thích cái nhân tố nữ đó là gì không?” – Dongho chán ghét hỏi lại một cách thô lỗ, không nể nang chút nào. Kibum liếc thằng nhóc một cái rồi đáp:

“Chậc, nhìn vào màn hình kia kìa, ngay trước mặt đó.”

“Nhưng phải giải nghĩa được cái từ đó đã chứ!”

“Ừ,  đó là người đóng vai trò tạo vẻ đẹp cân bằng hòa hợp trong band” – Kiseop tận tình giải thích, chỉ tay vào một cô gái bận váy ren cầu kì, mái tóc vàng óng từng lọn xoăn một cách đài các – “Như senpai này, anh ấy là nhân tố nữ của band.”

“Kia là con trai sao?!!”

“A đương nhiên, nãy giờ chúng ta chỉ xem toàn band nam thôi mà.”

Năm người sốc đến há mồm, vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm vào vị tiền bối kia, trông có vẻ gì là con trai đâu chứ?! Là con trai sao có thể ăn mặc... như vậy được? Kibum bật cười, chốt lại một câu: “Nói cho dễ hiểu, nhân tố nữ chính là nam mặc nữ phục. Cũng đâu có hiếm gặp, các nhóm thần tượng ở Hàn bây giờ cũng toàn làm vậy mà.”

“Nhưng chỉ để cho vui thôi, đâu có phải lên sân khấu nghiêm túc thế này chứ?!”

“Như nhau cả thôi.”

“Chúng ta không thể cứ bình thường mà diễn sao?” – Kevin ái ngại hỏi nhỏ - “các band Hàn sang đây cũng đâu có buộc phải theo phong cách của người ta đâu, giữ bản sắc của mình mới là quan trọng chứ. Với lại làm thế này xong, khi quay về Hàn thì...”

Phải rồi a, nếu cứ tung tăng mặc váy hoa và làm fanservice như vậy thì tới lúc về Hàn cầm chắc không phải bị ném đá thì cũng là ném dép. Ngay lập tức cả bốn người còn lại cũng nhao nhao lên bám vào cái luận cứ Kevin vừa đưa ra; đương nhiên, chẳng ai trong số những chàng trai trẻ này muốn bán tuổi xuân của mình cho cái mác "nam mặc nữ phục" hoa mĩ hay nói giản lược đi là “giả gái” cả, dù rằng đôi khi Dongho cũng thường nghịch ngợm lôi đồ của chị gái Kevin ra mặc thử, và Xander cứ thích tô son vẽ phấn lung tung, nhưng hình ảnh của mình trên sân khấu lại là chuyện khác.

Kiseop gọn gàng chấm dứt mọi dị nghị của cả nhóm năm người bằng một câu: “Đấy là yêu cầu của công ty quản lý, không làm được thì khỏi diễn ở Nhật luôn.”

....

Vậy là sau đấy khoảng một tuần, hai từ “nhân tố nữ” và “fanservice” cứ lơ lửng trên đầu U-kiss như thể một bản án tử. Không biết nó sẽ rơi xuống đầu ai đây? Riêng Kevin thì còn lo lắng hơn những người khác nhiều, cậu tự biết bản thân mình có nét nữ tính rất đậm, càng lớn lên càng rõ ràng. Khi còn đi học đã bao nhiêu lần Kevin gặp rắc rối vì nó, hồi mẫu giáo cứ bị các cô xúm lại buộc tóc hai bên cho rồi đẩy ra chỗ tụi con gái chơi đồ hàng; lên cấp một thì bị tẩy chay, vào cấp hai lại bị sàm sỡ, may mà còn chưa bị gì cả. Hiện tại Kevin vừa tròn mười tám tuổi, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai, dáng vẻ thục nữ đang tới độ tán hương tỏa sắc, dù là những hành động bình thường như ăn cơm uống nước cũng đều gợi cảm chết người. Ngay cả những thành viên khác cũng cho là vậy, dần dần bớt lo đi, cuối cùng chỉ còn lại mình Kevin khổ sở thôi. A, mà cười trên sự đau khổ của người khác là tuyệt kĩ gia truyền của U-kiss rồi, đặc biệt là trong lúc stress như thế này.

Nhóc Dongho tươi cười: “Kevin hyung, em mới nhìn thấy mấy bộ đồ mà các ‘nhân tố nữ’ hay mặc trên sân khấu ở ngoài cửa hàng đấy, hyung có muốn đi thử trước để sau này đỡ bỡ ngỡ không?”

SooHyun ngậm ngùi vỗ vai Kevin ‘an ủi’: “Ây da, thôi thì anh chấp nhận hôn em cũng được vậy. Chúng ta cùng số khổ như nhau rồi, đành phải chịu thôi.”

Cả Alexander cũng không hiểu do vô tình ngây thơ hay cố ý chọc vào nỗi đau của Kevin: “Không sao đâu Kevin à, tướng em trông nữ thế này thì mặc vào chắc cũng không tới nỗi kì quái gì lắm đâu.”

Kibum cứ nhìn thấy Kevin là lại ôm miệng cười cực kì khoái chí, làm bộ thương cảm mà trên mặt hiện rõ hai chữ thỏa mãn. Eli thì chẳng nói chẳng rằng, lôi Kevin ra một góc để thực hành kiểu trang điểm mới dành cho nhân tố nữ mà cậu ta vừa nhặt được ở trên mạng về, phải tới khi Kevin hét ầm lên mới chịu dừng tay. Khổ sở chạy đi rửa sạch hết son phấn trên mặt đi, Kevin vừa xấu hổ vừa tủi thân đến mức giam mình trong phòng tắm luôn, phải để Kibum đạp cửa lôi ra mới yên được. Ấy vậy mà mọi người vẫn không thương cảm chút nào mà tiếp tục hội đồng úp sọt Kevin hiền lành, khiến cậu khóc nấc lên được thì lại càng vui.

Tục ngữ có câu, hồng nhan bạc phận mà.

Cuối cùng thì sau cả tuần biệt tăm vô tích, Kiseop cũng ló vào trong phòng tập của U-kiss tại Nhật, vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ. Trên tay cậu cầm một lô đồ diễn với đủ loại phụ kiện cầu kì, khi đi lại phát ra tiếng leng keng. Kiseop lần lượt phát trang phục cho từng người, nói:

“Đây là thiết kế sơ bộ dựa trên dáng người và phong cách nhạc của band mình, mọi người mặc vào rồi đi chụp ảnh thử luôn. Còn phải gặp stylist nữa.”

Run rẩy cầm trang phục diễn của mình lên nhìn thật cẩn thận, Kevin thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó trông không đến nỗi quá đáng, ít nhất, không phải váy. Thậm chí nếu không kể tới việc bộ đồ này có chút hơi bó sát thì nó thật đẹp quá. Một đôi bốt da cao cổ hầm hố với thật nhiều dây nịt quấn quanh, áo quần cách điệu được thiết kế tỉ mỉ với hàng trăm loại phụ kiện móc nối cầu kì, nhìn qua cũng biết người may đã bỏ bao nhiêu công sức vào đây. Kevin vui vẻ ra trước gương ướm thử lên người. Oa, trông ngầu thật!

Sau lưng cậu có tiếng Kibum vang lên. Cầm bộ đồ trong tay, Kibum mang tới trước mặt Kiseop đưa ra hỏi: “Này, cậu đưa nhầm đồ của Kevin cho hyung rồi phải không? Đổi lại đi.”

“Đâu có. Có ghi tên hyung trên mác mà.”

“Vậy sao nó lại vừa bó vừa hở, lại bóng loáng như vậy?” – Kibum nhăn nhó nhìn chằm chằm vào bộ trang phục biểu diễn màu đỏ rực của mình, quả thực nó đang sáng bóng lên như gương – “Còn có... gì đây, tất lưới cao? Áo gì mà xé phát nát luôn như thế này? Với lại quần nữa, sao lại xẻ tà chỗ thấp chỗ cao, ren nhiều như vậy có khác gì váy đâu chứ?”

“Như vậy mới tôn được đường nét cơ thể hyung lên,” – Kiseop thủng thẳng đáp như chuyện hiển nhiên – “càng quyến rũ càng tốt.”

“Hyung cần gì cái kiểu quyến rũ nữ tính thế này?”

“Sao không cần, hyung là nhân tố nữ mà.”

....

......... !!!!

“CÁI GÌ CƠ?!!”

Cùng với tiếng hét nổ trời của Kibum, Kevin cũng trợn mắt sốc há miệng, tin không nổi vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Nhân tố nữ? Kibum chứ không phải cậu sao?! Các thành viên khác cũng phản ứng tương tự như Kevin vậy, tất cả cùng hướng ánh mắt về phía Kibum lúc này đang đứng hóa thạch trước mặt Kiseop, mái tóc lãng tử dài ngang vai vì nóng mà phải buộc túm lên để lộ ra gáy cổ cao trắng ngần một cách quyến rũ, một chút mồ hôi loang loáng trên vùng ngực và xương quai xanh lại gợi cảm đến không ngờ, thân người mỏng mảnh thanh gầy, hông nhỏ mà eo cũng cong; không bị vẻ hổ báo của Kibum che mắt nữa, lần đầu tiên tất cả đều nhận ra Kibum lại có vẻ ngoài nữ tính đến vậy.

“Không phải là Kevin sao? Sao lại là hyung chứ?!!”

“À, vì hiện giờ đang chuộng uke gợi cảm chứ không phải dễ thương xinh xắn, vậy nên chọn hyung là hợp nhất rồi.”

“Không được gọi tôi là uke!!” – Kibum đỏ bừng mặt gắt lên. Kevin trông thấy vậy lại càng kinh ngạc hơn nữa, Kibum biết mắc cỡ ư? Uke là gì nhỉ?

Kiseop nhìn anh, thản nhiên bồi thêm mấy câu chí tử nữa: “Hyung bắt buộc phải ăn mặc như thế này thôi, không trốn được đâu. Biết không, là nhờ hyung nên cả nhóm mới phải theo phong cách visual kei này đấy. Công ty quản lý vừa mới nhìn thấy ảnh của chúng ta là đã chỉ định Kibum hyung làm nhân tố nữ rồi.” Cậu che miệng cười khúc khích, “Bộ này mới là thử nghiệm thôi, họ nói phải làm sao cho Kibum hyung càng gợi cảm càng nữ tính càng tốt, vậy họ mới chịu đầu tư cho chúng ta.”

“Công ty gì biến thái vậy?!!”

Ai da, tục ngữ còn có câu, hồng nhan họa thủy. Vì anh mà ra cớ sự này, chấp nhận đi thôi Bummie ơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét