11 thg 12, 2011

Love Quiz - Chap 8

Chap 8: "Vợ nhà ai nhà nấy quản!"


“Eli này...”

“Sao cơ?”

“Cậu... thử hôn mình được không?”





~x~

“Kibum hyung nói vậy thật sao?” – Eli nghiêng đầu hỏi, cầm miếng táo Kiseop vừa gọt xong bỏ vào miệng nhai ngon lành, thậm chí còn quên luôn việc mời Kevin cho có lệ nữa. Cậu đương nhiên không được ăn, mấy ngày nay chỉ toàn truyền nước nên bụng đói meo cả, hai con người trước mặt kia biết vậy mà vẫn cứ xách táo tới thăm nom người ta, thật là muốn Kevin ghen tị thèm nhỏ dãi mà. Cực lực nhắc nhở bản thân không được đòi ăn linh tinh, đăm chiêu nghĩ ngợi đáp lại:

“Ừm, hình như vậy, tớ không nhớ rõ lắm. Khi đó tớ đang mê man, lúc tỉnh dậy thì anh ấy đi mất rồi, cũng chẳng biết có phải do tớ bị ảo giác không nữa.”

“Ừ vậy chắc thật đó, Kibum hyung mấy ngày nay đúng là đóng đô ở đây suốt, bọn tớ kêu đổi ca cho mà đâu có chịu. Lúc nghe SooHyun hyung bảo cậu đã tỉnh lại rồi thì mới về thẳng khách sạn ngủ li bì nguyên ngày luôn. Hôm qua Xander hyung cũng đến phải không?”

“Ừ, nhưng Dongho không thấy đâu.” Kevin buồn buồn nói. Eli thấy vậy bật cười:

“Thằng nhóc đó quay sang giận cả cậu lẫn Kibum hyung rồi, ai bảo Kibum hyung hôm đó vừa hôn nó lại còn lẳng lặng đi tìm cậu chẳng nói với ai. Nó còn bảo cậu khó chịu mà không nói với nó đầu tiên, anh em vậy đấy à. Mà Dongho nói cũng có lý nha, Kevin tệ quá, cậu không tin bọn tớ hả?”

“Không phải vậy” – Kevin nghe thế vội vã lắc đầu, động tới bụng lại đau nhói lên – “tớ khi đó cũng không biết gì, thật mà. Xin lỗi... làm cả band loạn lên như vậy.”

“Cậu như vậy nên Dongho nó mới giận đó.” – Kiseop cười, tay cầm đống vỏ táo xoay nghịch lung tung – “Xin lỗi cái gì, khách sáo như vậy là không coi bọn tớ là người nhà rồi.”

“Xin lỗi.”

“Đã nói không xin lỗi nữa mà.”

Kevin bị cả hai trừng một cái, tự nhiên thấy sao hai người kia lại đồng thuận như vậy, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, gật đầu nhẹ cười: “Ừ, cảm ơn.”

“Vậy mới đúng chứ.” – Eli thoải mái ngả người ra sau, duỗi chân gác lên thành giường bệnh của Kevin, cái ghế cậu ta ngồi chỉ còn đứng bằng hai chân sau – “giờ quay lại vụ fanservice nào. Nếu Kibum hyung đồng ý thì tốt quá rồi. Lạy trời, anh ấy cuối cùng cũng bớt cứng nhắc đi.”

“Chắc Kibum hyung phải miễn cưỡng lắm mới đồng ý như vậy. Ban đầu anh ấy đâu có muốn để mình chạm vào đâu...” – Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, mấy từ cuối nói ra chỉ lớn hơn tiếng muỗi kêu một chút. Lồng ngực thắt chặt, có lẽ cơn đau lại tái phát rồi. Eli nghe Kevin nói sầu thảm như vậy thì lại bật cười, xua tay nhẹ giọng trấn an:

“Không phải vậy đâu Kevin, Kibum hyung chấp nhặt như vậy là có lý do của anh ấy, chứ không phải ghét bỏ gì cậu cả đâu. Đừng nghĩ vậy tội nghiệp anh ấy lắm.”

Tội nghiệp Kibum hyung ư? A phải rồi, để một tên nhóc ngốc nghếch chưa từng trải như Kevin hôn thì ắt Kibum sẽ cảm thấy nhục nhã lắm. Nhưng mà anh đã chịu rồi thì Kevin cũng không thể nào từ chối để anh mất mặt được, đã như vậy thì chí ít cậu cũng không thể để Kibum thất vọng quá về sự thiếu hiểu biết của mình. Kevin suy đi tính lại mãi mấy ngày nay, cuối cùng hạ quyết tâm. Cậu lấm lét nhìn Eli và Kiseop một cái, mặt đỏ bừng lên, mãi mới lí nhí nói được:

“Eli này...”

“Sao cơ?”

“Cậu... thử hôn mình được không?”

*Rầm*

Vừa nghe Kevin nói xong thì Eli đã ngã oạch xuống đất một phát đau điếng, hậu quả của việc ngả ngốn trên ghế và tâm lý không vững vàng. Nhưng mà nghe như vậy thì ai có thể không phản ứng lại cơ chứ; trông thấy cậu ta vừa lồm cồm bò lên vừa trợn mắt nhìn mình như thể người ngoài hành tinh, Kevin ngượng chín cả người, thế nhưng mà lời đã nói ra rồi sao còn rút lại được nữa, phóng lao rồi thì phải theo lao thôi. Ngẫm lại câu nói của mình có chút gây hiểu lầm, Kevin vội vàng sửa lại:

“Ý tớ là... cậu dạy tớ hôn được không? Tớ chưa từng... hôn ai bao giờ hết, mà cũng không biết... khụ, không biết phải làm thế nào cả.”

“Thế sao lại nhờ tớ chứ?!”

“Vì nghĩ rằng Eli trước đây ở trường đào hoa như vậy, hẹn hò cũng nhiều, chắc là đã hôn rất nhiều cô gái rồi.”

Kevin vừa dứt lời, đột nhiên từ đâu bay tới một con dao gọt hoa quả sượt qua cả Eli và cậu, vừa vặn cắt vào tay áo Kevin thành một đường dài nhưng không hề thương tổn tới da thịt bên trong. Eli thì không được may mắn như vậy, không những nguyên đám tóc hoe vàng bị tiện ngọt sớt bay tứ tung mà trên khuôn mặt điển trai công tử còn xuất hiện một đường máu dài. Kevin cũng kinh hãi nhìn về phía con dao vừa bay tới, chỉ thấy Kiseop thản nhiên đặt quả táo gọt dở lên đĩa, con dao trong tay đã biến mất từ lúc nào. Cậu ta tươi cười nói:

“Xin lỗi, mình lỡ tay. Kevin, cậu có sao không?”

Kevin im thin thít, vội vàng lắc đầu. Oa, thực đáng sợ quá, khi nãy là gì vậy? Con dao xẹt qua Kevin còn cảm nhận được sát khí ngùn ngụt bốc lên, vậy mà giờ “hung thủ” ngồi kia lại bình chân như vại, bước tới trước mặt cậu cúi người nhặt lên con dao còn vương một chút máu loang loáng đỏ tươi. Thế mà cậu ta lại làm như không thấy, tỉnh bơ dùng con dao đó mà tiếp tục gọt nốt quả táo, dao nhẹ miết, lưu lại một đường đỏ mận trên nền vàng xanh. Sao... sao mà giống phim kinh dị quá vậy!

Hình như nhận thấy sự im lặng khác thường bao quanh căn phòng, Kiseop ngẩng đầu lên tỏ vẻ ngạc nhiên nói:

“Ủa sao vậy? Hai người tiếp tục nói chuyện đi chứ, sao cứ nhìn mình gọt táo vậy.”

“A... ừ.” – Kevin không hiểu chuyện gì đang diễn ra trong bầu không khí quỷ dị này, đành quay sang nhìn Eli, lúc này đã tái mét lại – “Eli à, giúp tớ lần này đi. Tớ thực sự không biết làm thế nào hết.”

“Ưm...” – Eli khó xử nhìn vẻ cầu khẩn của Kevin, nghĩ thầm, tên ngốc này thực chẳng hiểu chuyện, cũng chẳng biết nhận thức nguy cơ gì hết, sao lại nói mấy chuyện không thích hợp như vậy chứ. Nhưng mà nhìn Kevin đáng thương như sắp khóc tới nơi, lại thêm vừa mới ốm dậy trông thực mong manh dễ vỡ khiến Eli không nhẫn tâm từ chối, đành nói: “Thôi được, cho tớ xem cậu hiểu thế nào là hôn đi.”

“Tớ ư?” – Kevin ngây người ra, nhớ lại một vài bộ phim tình cảm cậu đã xem, thế nhưng tới cảnh đó đều đỏ mặt quay đi đã thấy gì đâu. Thấy Eli đã tới trước mặt tỏ vẻ chờ đợi, Kevin khổ sở suy nghĩ, sau cùng nhắm mắt định vị trong đầu mà hướng tới bờ môi nam tính của cậu ta, mặt nóng tới mức chiên trứng cũng được nữa. Chẳng ngờ vội vàng quá mà định vị khoảng cách không chuẩn, húc vào Eli đến “kình” một cái, cả hai cùng ôm miệng ngã ra phía sau. A, phim thật gạt người, sao có thể nhắm mắt mà tìm đúng đến môi người ta chứ!

Eli bò dậy từ dưới đất lên lần thứ hai trong vòng mười lăm phút, trợn mắt nhìn Kevin kinh hãi hỏi: “Vừa rồi cậu làm cái gì vậy?!”

“Hôn...”

“Chứ không phải ám sát người hả?!” – Eli nghe Kevin đáp mà sốc há miệng, cẩn thận đánh giá lại mức độ ngây thơ của tên bạn ngồi trước mắt; không thể ngờ được một thằng con trai mười tám tuổi rồi mà đến cái hôn châu Á cơ bản nhất cũng không biết – “Hôn sao lại nhắm tịt mắt nhăn nhó như khỉ ăn ớt vậy được! Môi sao lại mím chặt như thế chứ?! Trông cậu như thể sắp đi đánh giặc chứ không phải hôn người khác nữa.” Thảo nào Kibum không chịu để cậu ta hôn, kì thực rất có lý mà.

“Vậy... vậy phải làm thế nào.” – Kevin khổ sở nói, nếu là bình thường thì cậu đã xấu hổ tới mức trốn biệt dưới gầm giường rồi, nhưng hôm nay phải tự nhắc đi nhắc lại với bản thân là mình còn có việc phải làm. Eli đăm chiêu nhìn cậu bạn rồi lại lén liếc ra sau, hình như vừa rồi Kiseop cũng bị cảnh “hôn” của hai người làm cho không nhịn được phải bật cười, vẻ lo âu cùng sát khí đằng đằng cũng giảm bớt. Đột nhiên nảy ra một sáng kiến, Eli cười cười, quay lại nháy mắt với Kevin bảo:

“Được rồi, giờ tớ cho cậu xem thế nào là mới gọi là hôn nhé.”

Thấy người ở phía sau giật mình vô tình để lộ ra vẻ mặt thụ thương, Eli hài lòng đứng dậy, đột ngột xoay người kéo Kiseop vào lòng mình, nhanh nhẹn dùng miệng cướp lấy đôi môi hồng đào quyến rũ của cậu ta. Kiseop trợn trừng mắt lên muốn giãy ra nhưng lại không làm nổi, gáy cổ bị Eli nắm lấy khiến sức lực toàn thân bỗng nhiên mất hết, chỉ còn biết nương theo cử động của cậu ta. Ngay cả lúc bàn tay với những ngón thanh dài mà mạnh bạo trượt xuống theo cổ áo luồn vào trong ngực mà làm loạn, Kiseop dù biết Kevin đang nhìn cũng chẳng thể làm gì được, đành nhẫn nhịn để cho người kia dấy lên khoái cảm của bản thân, trên gò má thanh gầy dần xuất hiện một vệt tình sắc ửng đỏ.

Còn Kevin, đương nhiên đã hóa đá từ đời nào.

Phải tới mười lăm phút sau Eli mới rời môi ra, dương dương tự đắc quay đầu lại nhìn Kevin đang há miệng ngó chăm chăm vào mình, sảng khoái cười hỏi: “Sao? Thấy rõ thế nào là hôn chưa?”
Nghe Eli hỏi vậy, cộng thêm tiếng thở dốc ẩn nhẫn gợi cảm của Kiseop cứ vọng vào tai từng hồi, toàn thân Kevin nóng đến mức không tưởng. Thế nhưng khi nãy nhìn mà không hiểu hai người đang làm gì, chỉ thấy Eli giống như đang muốn nuốt chửng lấy Kiseop một cách thèm khát chứ không rõ bên trong ra sao, như vậy sao cậu làm lại được đây? Xấu hổ mất một lúc, Kevin mới bối rối cúi đầu thành thực đáp:

“Tớ chẳng thấy gì hết... hai cậu đâu có cho tớ thấy phải làm gì đâu.”

“Ầy, nhưng tớ chỉ có thể dạy cậu như vậy thôi.” – Eli cười cười đáp – “Tớ nghĩ lại rồi, sao có thể chiếm tiện nghi của bạn bè cùng band với mình chứ.”

“Là cậu dạy tớ làm fanservice mà.”

“Không được đâu.”

Trông Eli nhất nhất không đổi ý như vậy là vô vọng rồi, Kevin biết mình đòi hỏi cậu bạn con trai đi hôn mình như thế thật là một yêu cầu vô lý nên cũng không dám xin thêm nữa, cắn môi nghĩ ngợi. Chiếm tiện nghi là sao nhỉ?

Đột nhiên Kevin nhớ ra, vội quay sang Kiseop phấn khích nói:

“Kiseop, vậy cậu dạy mình đi!”

“Cái gì?” – Cả hai người trước mặt đồng thanh kêu lên, chỉ còn biết nhìn nhau cảm thán, còn buồn cười nữa. Tên ngốc kia, quả thực là thiên hạ đệ nhất thiếu nhạy cảm mà, đã vậy lại cứ sáng rực hai mắt cún con lên khiến người ta khước từ không nổi. Kevin hồ hởi nói tiếp:

“Cậu để Eli hôn như vậy, chắc cũng phải biết làm thế nào mà. Dạy lại cho mình đi.”

“Không được không được.” – Eli vội vàng xua tay, biết Kiseop dễ mềm lòng liền đẩy phắt qua một bên, nhìn Kevin cười gượng, lựa lời – “Kevin à, cậu cũng đừng chiếm tiện nghi của người khác chứ.”

“Chiếm tiện nghi? Mình đâu có...” – Kevin ngơ ngác nói. Nếu là chiếm tiện nghi thì phải là Kiseop chứ, là cậu để Kiseop hôn mình cơ mà. Eli không biết giải thích như thế nào, đành rút trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Kevin, bảo:

“Khi nào cậu ra viện được thì tới đây này, đảm bảo người ta sẽ dạy cho.” Xinh xắn đẹp trai mà lại nai tơ như vậy, đương nhiên ai chả thích.

“Thật sao?”

“Thật.”

.

.



Sau khi Kevin ngủ rồi, Eli và Kiseop mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Vừa vào tới thang máy thì cả hai cùng phì cười, cười đến nghiêng ngả, còn không bận tâm tới bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình như hai kẻ tâm thần nữa. Tên ngốc Kevin, thật khiến người ta nói hết nổi mà.

“Ôi trời Seopie a, có nhìn thấy vẻ mặt cậu ta lúc hai đứa mình hôn nhau không? Trời ơi, đau bụng chết mất! Chắc tơ cũng phải vào bệnh viện vì cười bể bụng mất thôi.”

“Đừng có nói giỡn kiểu như vậy!” – Kiseop phát vào vai Eli một cái đau điếng, thế nhưng chính bản thân cũng đang cười đến nói không ra hơi – “Kevin đúng là có một không hai mà, còn ngây thơ chậm hiểu hơn cả nhóc Dongho nữa.”

“Phải rồi, hôm qua Dongho đã nói chuyện lại với Xander hyung rồi phải không? Hai người đó chắc không còn trở ngại gì nữa đâu nhỉ, giống như bọn mình vậy.”

“Cậu...” – Kiseop vội vàng xông tới bịt miệng Eli lại, lấm lét nhìn quanh, hình như không biết rằng càng làm như vậy thì trông càng ‘khả nghi’ hơn – “Nói cái gì kì cục vậy, đang ở nơi công cộng thế này...”

“Có sao đâu chứ.” – Eli tỉnh bơ nói, còn cố tình hôn nhẹ lên má Kiseop khiến cậu ngượng tới mức tay chân luống cuống mới chịu thôi không đùa cợt nữa – “Kevin như thế này thì Kibum hyung còn phải cố gắng dài dài.”

“Ừ. Nhìn cậu ta cũng đáng thương thật luôn, hình như vẫn còn canh cánh chuyện Kibum hyung vì sao không làm fanservice với mình. Thấy cậu ta cố gắng làm vừa lòng anh ấy như vậy thật cũng muốn giúp luôn quá...”

“Giúp gì cũng được, nhưng không được hôn Kevin đâu!” – Eli siết chặt cổ tay Kiseop mạnh tới mức phát đau – “Seopie lúc nào cũng mềm lòng vậy mới đáng lo đấy.”

“Cậu lo cái gì chứ, Kevin có khác nào đứa trẻ con đâu, hôn cậu ta cũng không có vấn đề gì mà.”

“Tớ sẽ ghen, vấn đề lớn vậy còn gì.”

Eli thì thầm vào tai Kiseop, còn tinh quái thổi nhẹ một hơi khiến cậu ta cứng người lại. Đẩy vội kẻ không biết xấu hổ là gì kia ra, Kiseop trừng mắt nhìn Eli một cái, mím môi lạnh nhạt nói: “Cậu còn dám nói vậy? Khi nãy ai vừa để Kevin hôn vậy? Ai mới là kẻ đào-hoa-hẹn-hò-tứ-phía?”

“Cái đó mà gọi là hôn sao? Mà ai bảo tớ hẹn hò tứ phía chứ?!”

“Kevin nói vậy!”

“Cậu tin Kevin mà không tin tớ sao?”

“Trẻ con không biết nói dối! Cậu đừng có... ưm!”

Có một sự thật nho nhỏ là Eli Kim Kyoung Jae của U-kiss là một kẻ có biệt tài “dập bão”, đặc biệt là bão lạnh của người đang bị cậu ta ôm gọn trong tay mà cuồng nhiệt hôn xuống đây. Đưa vào đầu lưỡi một chút vị ngọt, một chút trấn an cùng một chút ăn năn hối lỗi cực kì dịu dàng, Eli dễ dàng khiến người kia không còn chút lý trí cứng rắn nào để có thể giận nữa, thay vào đó đành phó thác bản thân cho cậu ta. Quả thực Kevin rất biết cách nhìn người, cầu cứu Eli là không sai chút nào hết, thủ đoạn cùng kĩ thuật điêu luyện như vậy, còn có thể kiếm ở đâu ra đây?

“Ư... dừng lại... người ta nhìn....”

“Ở đây chỉ còn hai bọn mình thôi.”

Thang máy à, đừng mở cửa ra vội nhé.



~.~


Một tuần sau, tại phòng tập của U-kiss.

“Này, vừa mới chiều nay Kevin xuất viện phải không?” – Xander bâng quơ hỏi – “không biết có ghé qua phòng tập chơi một chút không nhỉ?”

Eli ôm đàn ngồi ở góc phòng, nghe vậy nói vọng ra: “Kevin hôm nay không tới đâu, cậu ta vừa gọi điện cho em bảo là đi ‘học hôn’ ở chỗ em chỉ rồi.”

“Sao cơ?” – SooHyun nghe thấy ngơ ngác không hiểu gì cả, bỗng nhiên hỏi vội – “Cậu chỉ thằng nhóc đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là vào hộp đêm kiêm host club rồi.”

Eli tỉnh bơ nói nhẹ như không. Trái lại SooHyun vừa nghe đã tá hỏa:

“Cái gì?! Kevin mà tới mấy nơi đó thì khác nào cừu lạc bầy sói đâu chứ!”

“Phải trải nghiệm đi là vừa, cậu ta thiếu kinh nghiệm quá trời vậy thì lớn lên biết làm sao?” Nhớ lại cái hôn ngốc xít kia mà xương hàm Eli lại âm ẩm đau; hôn gì mà bạo lực. Nhưng SooHyun lại kêu lên:

“Kevin nó vừa mới xuất viện vì ngộ độc xong, đâu thể uống bia rượu gì chứ?!”

“A chết thật, em quên mất, để em gọi Kevin về.” Eli buông đàn rút vội điện thoại trong túi ra, thế nhưng Kevin đã vào ‘vùng không phủ sóng’ rồi, một chiêu điển hình của các hộp đêm hiện tại. Cậu đành đứng lên vơ lấy áo khoác của mình, bước ra cửa – “Em đi kéo cậu ta về đây.”

“Khoan đã!” – SooHyun bỗng nhiên đổi ý, túm tay Eli lại – “Cậu không cần phải đi đâu cả đâu.”

“Dạ?”

“Vợ nhà ai người ấy lo chứ, phải không?”

SooHyun đắc ý cười, tự mình rút điện thoại ra bấm vào tên hiển thị trong danh bạ, “Bummie”.
.




Bảy giờ tối, trước cửa một hộp đêm tại Shibuya sầm uất. Có một tên nhóc đứng lơ ngơ.

Cậu nhóc đó tuy nhỏ nhắn xinh xắn đứng khép nép ở một bên, chẳng cản trở ai vào ra cái nơi chốn xô bồ này, thế nhưng bất cứ ai dù ra hay vào, dù nam hay nữ, cũng đều phải ngoái lại nhìn cậu ta khi đi ngang qua mặt. Cậu nhóc thân mình mảnh mai có hơi ốm yếu ấy coi vậy mà lại rất bắt mắt, khuôn mặt hơi xanh xao hốc hác nhưng vẫn cực kì xinh đẹp, một đôi môi trái tim đỏ căng khiến người mê mẩn, nhưng trên tất cả là cái vẻ búng ra sữa của cậu ta, vừa nhìn cũng biết đích thực là một con thỏ non, thơ ngây có thừa mà bản lĩnh đề phòng chỉ có kém cả thỏ chứ không thể hơn được. Tay cậu ta nắm chặt một tấm danh thiếp nhỏ, ánh mắt ngập ngừng bối rối liếc lên tòa nhà ba tầng rộng lớn được ốp đá đen kín mít bóng lộn như gương, trên tường đó một hàng chữ uốn lượn nhấp nháy ánh đèn đầy vẻ mời gọi. Hình như cậu nhóc ấy không biết rằng cái vẻ mặt băn khoăn thoáng chút ngượng ngập đó, hai gò má phiêm phiếm ánh hồng sáng trong như vậy thì dù có đứng nép vào cột điện cũng chẳng thể khiến bản thân bớt nổi bần bật giữa lòng Shibuya như thể một đóa bạch mai thánh khiết giữa chốn ăn chơi sa đọa ngập bùn này, dù là ai nhìn cũng phải nổi tà tâm.

Nếu hỏi sao đột nhiên từ trên trời rớt xuống con cừu nào mà ngốc nghếch vậy, chẳng những tự dâng mình tới hang cọp thế này mà còn phô hết cả vẻ nai tơ ra cho thiên hạ thấy rõ mồn một, thì thử hỏi còn là ai trồng khoai đất này chứ? Đương nhiên là Kevin bé nhỏ đáng yêu của chúng ta rồi. Cậu nghe lời Eli, vừa mới xuất viện còn chưa kịp về lại khách sạn đã vội vội vàng vàng chạy tới đây luôn rồi. Ây, nhưng sao lại là cái nơi sặc mùi nguy hiểm này vậy [ cũng nhận ra là nguy hiểm cơ đấy ;)) ] Kevin cắn môi nhìn xuống tấm danh thiếp toàn tiếng Nhật Eli đưa cho, vì viết theo kiểu kanji nên Kevin đọc không được chữ nào hết, đành cứ vậy mà đưa cho taxi bảo chở mình tới đây thôi. Chẳng ngờ lại bị đưa thẳng tới cổng hộp đêm thế này. Kevin không phải đồ ngốc, đương nhiên biết vào hộp đêm là phải ăn chơi sa đọa ra sao, nhưng mà cả mười tám năm sống trên đời cậu chưa từng đặt chân tới những chỗ thế này bao giờ. Mà giờ lại phải vào một mình, sao có thể không băn khoăn đắn đo chứ. Nhưng mà Kevin tới đây có mục đích nghiêm túc mà, là tới để ‘học hôn’.

A, kì thực giờ Kevin có đổi ý cũng chẳng rút chân ra nổi nữa. Cái mùi vị thanh khiết tinh khôi vô hình tản ra từ người cậu đã dẫn dụ được cả bầy sói đói mồi tới rồi. Hôm nay vì trời mùa hè rất nóng nên Kevin chỉ mặc một cái áo sơ mi kiểu gi lê không tay rất mỏng cho mát mẻ, quần jeans bó sát như mọi hôm để lộ đôi chân nhỏ xíu như con gái lại dài miên man, từng đường cong trên cặp đùi tròn lẳn thật sự rất mê người. Đúng lúc còn chưa hạ quyết tâm được thì bỗng nhiên có bàn tay ai đó vỗ vỗ lên vai Kevin; cậu quay đầu lại, thấy rằng người vừa gọi mình là một cô gái lạ hoắc chưa gặp bao giờ. Mùi son phấn cùng nước hoa sực nức khiến Kevin hơi nhăn mũi, ây, cô gái này mặc đồ táo bạo thật.

“Này nhóc, muốn vào trong mà chưa đủ tuổi phải không? Có cần chị dẫn vào không?”

“A, không phải vậy...” – Kevin nghe mãi mới hiểu câu tiếng Nhật vừa rồi, ấp úng đáp lại bằng vốn tiếng ít ỏi của mình – “Em năm nay đủ mười tám tuổi rồi.”

“Ngoại quốc à? Người nước nào vậy?”

“Hàn Quốc ạ.”

“À, người Hàn Quốc à, thảo nào trông tây như vậy. Nhưng ở đây phải hai mốt tuổi mới vào được cơ.”

Bà chị tiếp viên đổi qua tiếng Hàn để nói với Kevin, khiến cậu vừa nghe thấy hai mắt đã sáng rực lên: “Chị biết nói tiếng Hàn sao?”

“Ở đây cũng hay có khách người Hàn tới vui vẻ lắm. Sao cậu nhóc Hàn Quốc, muốn vào hay không nào?”

“...” – Kevin cắn cắn môi, cuối cùng kiên quyết gật đầu – “Có. Em vào.”

“Được, vậy theo tôi.”

Chị ta cười cười nắm tay Kevin bước vào trong, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý giảo hoạt. Mười tám tuổi rồi còn dễ dụ như vậy, thật là hàng hiếm khó tìm. Mà xem thế này có vẻ là hàng cực phẩm nữa.

Trong khi người ta đem mình ra cân đo đong đếm tới từng mẩu xương một thì Kevin lại chẳng cảm nhận được chút nguy cơ nào, bản thân cậu còn bận ngó ngang ngó dọc khắp nơi, chỉ tiếc không thể có tám mắt để nhìn được cả bốn phương. Oa, hộp đêm là hoành tráng như vậy sao, nhạc xập xình khắp chốn, nhìn đâu cũng thấy người, ánh laze sắc cạnh loang loáng nhảy khắp nơi trong tầng không gian mờ ảo lập lòe. Xung quanh ồn ào tới mức người bên cạnh có nói gì cậu cũng chẳng nghe thấy nữa, mà có nghe cũng không hiểu, chỉ cảm thấy tiếng nhạc cường độ cao dồn dập bủa vây xung quanh, khiến nhịp tim Kevin bị cuốn theo gấp gáp đập loạn, máu trong người cũng rần rật chảy nhanh hơn như thể đang sôi lên, muốn tràn ra ngoài. Ánh đèn sàn xanh đỏ chớp nhá quay cuồng khiến đầu óc cũng mụ mị theo, cảm giác vừa bức bối vừa kích động như vậy trước nay cậu chưa từng trải lần nào.

Không hẳn là không thích, Kevin chỉ cảm thấy có lẽ mình không hợp với sàn nhảy này mà thôi. May sao chị gái dẫn đường kia đưa cậu tới một chỗ ít ánh đèn hơn, cũng không ầm ỹ cho lắm. Ở đấy đã có sẵn một đám thanh niên trai gái áo túm tụm ngồi uống rồi, trên bàn la liệt đồ ăn vặt cùng vỏ bia rượu lăn lóc. Vừa thấy chị tiếp viên kia bước tới gần, một cô gái xinh xắn tóc buộc hai bên kiểu cách đã hào hứng gọi lớn lên bằng giọng rất sảng khoái nhiệt tình:

“Yukie-san! Làm gì mà bây giờ mới tới vậy? Lại đây nhanh lên nào!”

A, giờ cậu mới biết người dẫn mình vào tên là Yukie nha. Có vẻ như chị gái tên Yukie là đàn chị nên được cả đám người kia nể trọng, vừa nghe cô nàng tóc hai bên kia hét gọi như vậy thì cũng quay đầu lại nhao nhao lên chào mừng. Yukie cười cười đáp lại, xoay người đẩy Kevin lên trước, vui vẻ nói:

“Được rồi mấy cô, hôm nay bọn mình có khách mới đây. Cậu nhóc Hàn Quốc này mới tới đây lần đầu, mọi người đừng đùa nghịch cậu ta nhiều quá nhé.”

“Oa ~ trai tân sao?” - Lập tức ánh mắt đám người trước mặt đổ dồn về phía Kevin khiến cậu luống cuống không biết làm thế nào, chỉ đành cúi người thật sâu lí nhí khai báo tên tuổi. Hành động đó khiến những người kia bật cười rộ lên, cô gái tóc hai bên ngồi ngoài ban nãy thuận tay kéo Kevin ngồi xuống cạnh mình, rạng rỡ cười nói – “Nhóc con à, một mình tới đây chơi chi vậy?”

“Kanna, cậu ta lớn hơn cô đấy.”

Yukie che miệng cười khúc khích, len vào giữa bàn nhậu thoải mái ngồi xuống ôm vòng lấy eo anh chàng ngồi cạnh. Kanna nghe vậy nhưng lại không tỏ ra xấu hổ động tâm chút nào, trái lại bật cười lớn: “A, nhưng Kevin đây là người mới mà, gọi nhóc con thì có sao đâu chứ. Nhóc con, nói xem Kanna chan có phải đàn chị không?”

“Sao... sao cũng được.” – Kevin bị cô nàng Kanna kia ôm chặt cứng tới mức bối rối đỏ bừng mặt, a, lần đầu tiên cậu mới ôm một người khác giới mà không phải mẹ hay hai bà chị ở nhà mà. Cảm nhận được cơ thể con gái mềm mại cố ý cọ vào người mình, Kevin luống cuống nhích ra một chút, chợt nhớ ra lời dặn của Eli, vội vàng chìa tấm danh thiếp cậu ta đưa cho ra trước mặt, nói như máy – “Em được bạn chỉ cho tới đây, làm phiền mọi người thật ngại quá. Mong mọi người giúp đỡ.”

“Ngại gì ngại gì. Bổn phận của chúng tôi mà.” – Một anh thanh niên có mái tóc bảy màu và gương mặt lãng tử chồm qua người Kanna, vươn tay nhận lấy tấm danh thiếp Kevin đưa ra. Anh ta liếc mắt qua một cái rồi cười mỉm – “À, cậu là bạn của cậu Elison Kim sao? Tuyệt, cậu ta là khách VIP chỗ bọn anh, cậu nhóc cứ ở đây chơi thoải mái đi không cần kiêng dè gì đâu.”

Kevin nghe vậy kinh ngạc quá đỗi. Eli là khách VIP ở đây ư? Nhưng không phải U-kiss bọn họ mới chỉ tới Nhật được có một tháng thôi sao, vả lại cậu ta cũng đâu có đủ tuổi? Xem ra Eli thật tình còn ngầu hơn Kevin tưởng nữa rồi, đáng nể quá đi [ đừng có bắt chước nha không anh bị ai đó đem nướng chả đấy :)) ] Kanna đẩy phắt anh thanh niên tóc bảy màu ra ngoài, trừng đôi mắt to tròn lóng lánh lên mà cảnh cáo:

“Toshiyuki senpai, đừng có tranh của Kanna chan chứ. Hôm nay Kanna chan xí cậu nhóc này trước rồi.”

“Kanna chan à, đừng tham thế. “Khách quý” thì phải chia cho mọi người cùng hưởng với chứ. Mà chắc gì cậu ta đã muốn em nào.”

“A, em tới đây hôm nay không phải để chơi bời kiểu đó.” – Kevin nghe hai người kia nói qua lại mà mặt đỏ bừng, dù không hiểu rõ ý tứ của họ nhưng cũng phần nào biết được nó không đơn thuần như những câu chuyện phiếm thông thường. Cậu lựa lời hết sức cẩn thận, nói - “Thực ra là muốn nhờ mọi người giúp một chút, vì chắc là ai cũng có nhiều kinh nghiệm cả rồi.”

“Chuyện bọn tôi nhiều kinh nghiệm thì nhiều lắm,” – anh chàng nãy giờ vẫn ôm Yukie tà tà cười, ngả ra phía sau hất cằm lên một cách phóng túng, đùa đùa cợt cợt hỏi – “nhóc con Hàn Quốc à, muốn tụi host Nhật bọn anh dạy cho những cái gì đây?”

“Dạy hôn môi”, nghe thật kì cục hết mức. Nếu cậu nói ra như vậy hẳn sẽ bị cười nhạo mất thôi. Thế nhưng ngoài cái đó ra thì Kevin không biết nói giảm nói tránh như thế nào hết, sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại khổ sở thì mới quyết định cắn răng mà sẵn sàng nghe bị coi thường, nhắm mắt đưa chân nói ra hai từ bóng bẩy: “French Kiss.”

“Quá đơn giản.” – Yukie phán luôn một câu.

“Thật ạ?” – Kevin sáng bừng hai mắt lên, kích động nói – “mọi người sẽ giúp em chứ?”

“A, đương nhiên rồi. Có điều cậu phải uống cùng bọn tôi vài chén cơ.” – anh chàng bên cạnh tiếp lời, vẫn trưng ra nụ cười tà mị như khi nãy, nghiêng đầu hỏi – “Nhóc có biết uống rượu không hay cũng phải dạy nữa?”

“Em biết uống rượu, nhưng mà giờ thì không được.” – Kevin thành thật trả lời – “Vừa mới bị ngộ độc thức ăn nên bác sĩ bảo phải kiêng một thời gian.”

“Ầy, ông ta nói điêu đó. Tôi còn bị viêm bao tử mà vẫn uống đây, đâu có chết được.” – người tên Toshiyuki phẩy tay cười, tiếp tục tung hứng – “Hay cậu chưa biết uống mà không dám nhận?”

“Em biết uống thật mà.”

“Vậy uống đi.”

“Nhưng...”

“Ây da, đã tới đây ăn chơi thì phải chịu chút mưa chứ! Thoải mái đi nào.” – Cuối cùng vẫn là Yukie ấn vào tay cậu ly rượu màu tím nhạt sóng sánh, hương vừa đưa lên mũi đã biết là rượu mạnh rồi. Kevin nhăn mày nhìn cốc rượu, tửu lượng của cậu không phải kém, kì thực còn cao hơn Kibum nhiều, trông vậy nhưng mỗi lần Kibum đi nhậu với band đều say đến không biết gì nữa, lăn ra ngủ ngay tại bàn khiến cả nhóm phải hộ tống về tận nhà. Nghĩ tới mục đích của mình hôm nay, cũng tự lượng sức mình có thể uống được năm sáu ly thế này cũng chưa hề gì, Kevin nhắm mắt uống cạn.

“Vậy mới ngoan chứ. Tiếp nào!”

“Kanna chan cũng muốn uống cùng nhóc con!”

“Rồi rồi, ta uống thôi!”

Cứ như vậy, người này tung người kia hứng, chẳng mấy chốc số rượu uống vào bụng đã chạm ngưỡng giới hạn cậu tự đặt ra cho mình. Nhưng Kevin quên mất rằng bản thân vừa ốm dậy thì sức khỏe giảm, tửu lượng cũng giảm theo, kì thực khi đạt cái ngưỡng đó thì cậu đã bị chuốc rượu say mất rồi, cũng quên luôn mình đã uống bao nhiêu. Chỉ tới khi cảm thấy đầu váng mắt hoa, mắt nhìn một thành hai nhìn hai thành bốn, trần nhà sàn nhà thì quay mòng mòng mà bụng cũng âm ỷ đau trở lại, trong người nhộn nhạo khó chịu, Kevin mới biết hình như mình đang say. A, nhưng cũng hay là hầu hết mọi người xung quanh cũng đều gục cả rồi, cô nhóc Kanna nằm vắt qua chân cậu ngủ ngon lành. Chứng tỏ... Kevin cũng siêu... chứ nhỉ?

“A, lũ này tệ thật, còn thua cả nhóc người mới nữa chứ.” – trên bàn rượu chỉ còn lại mình Yukie, vẫn tỉnh táo chẳng khác lúc đầu là bao, quả nhiên là đàn chị kinh nghiệm khác hẳn người thường. Chị ta nhìn Kevin lơ mơ chật vật trước mắt thì biết cậu cũng sắp trụ không nổi nữa, mới mỉm cười gỡ tay anh chàng đang say bí tỉ phủ phục bên cạnh ra, cầm một ly cocktail tới ngồi xuống bên cạnh Kevin.

“Nhóc con uống khá thật đấy. Ly cocktail rượu mạnh này, mình cùng uống đi.”

“A ~ em thôi... chị Yukie...” – Kevin ngước đôi mắt mơ màng phủ một tầng sương mỏng lên nhìn Yukie bên cạnh, giọng điệu tự nhiên tỏ ra táo bạo hơn – “Chị hứa với em rồi. Giờ... dạy em hôn đi.”

“Gượm đã, làm gì mà vội như vậy.” – Yukie mỉm cười tà tà, đôi mắt điểm trang cầu kì nheo lại – “Uống hết ly rượu này đi, rồi chị chiều ý nhóc, được không?”

“Thật chứ?”

“Thật mà.”

Nghe vậy Kevin yên tâm vui vẻ đón lấy cốc rượu, nào ngờ tay run lên khiến rượu sóng sánh tràn ra, thấm ướt tấm sơ mi mỏng manh của cậu. Yukie đỡ lấy hai tay Kevin thản nhiên giúp cậu nâng cốc lên ngang miệng, mắt đăm đắm nhìn xuống vùng áo thấm rượu trở nên trong veo dính vào khuôn ngực trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện kia, thật quá mức câu dẫn lòng người. Ly rượu kia đổ xuống họng khiến hơi men xộc lên, Kevin rùng mình, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, toàn thân nổi da gà. Cậu say thật mất rồi.

“Bé ngoan.”

Yukie cười, cúi đầu hôn lên đôi môi đào còn vương chút rượu, đầu lưỡi điêu luyện đẩy vào trong khoang miệng ngơ ngơ ngẩn ngẩn của cậu. Kevin lơ mơ cảm thấy hình như chị ta còn đưa thêm thứ gì tròn tròn dẹt dẹt vào miệng mình...

“Bỏ thằng nhóc đó ra!”

Đột ngột môi lưỡi nữ nhân bị kéo ra khỏi Kevin, hoặc nói cho khách quan hơn, là Kevin bị nắm cổ lôi xềnh xệch ra xa nụ hôn cuồng nhiệt kia mới đúng. Cậu bị đau rươm rướm nước mắt ngước lên, thấy trước mặt cậu là một cô nàng cực kì xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại cũng cực kì hung bạo đang nhìn cậu như muốn giết người. Mĩ nhân vừa mới kéo được Kevin ra đã liền thẳng tay... bóp chặt cổ họng cậu, trợn mắt gầm lên:

“Nhả ra! Tên ngốc này, nhả cái thứ cậu vừa nuốt vào ra đây ngay cho tôi!”

“Khụ khụ... tha mạng...” Giết người, này là muốn giết người mà!

“Nói nhảm cái gì?! Cậu mà nuốt thứ đó xuống thì đừng trách tôi không nể tình mà đạp cho tới khi nào phun ra mới thôi. Nhả ra ngay!”

A, Kevin nào có biết mình vừa nuốt vào cái gì chứ, bị bóp cổ ngắc ngoải như vậy thì nói cũng không được chứ đừng bảo phải phun ra cái gì. Bàn tay năm ngón còn có cả móng dài kia hơi nới lỏng ra rồi lại đột ngột thít chặt vào khiến Kevin ho sặc lên trong cổ, một vật cứng cứng tròn tròn cũng theo đó bật lên trên khuôn miệng há hốc, thì ra đó là một viên thuốc nhỏ. Vừa thấy viên thuốc bị ép ra trong miệng Kevin, khuôn mặt đẹp đẽ của cô gái kia tím lịm lại, càng giận giữ không để đâu cho hết, thô bạo bóp miệng cậu bắt nhả ra. Cái sự bạo ngược ngoài sức tưởng tượng của một đứa con gái thế kia khiến Kevin tỉnh cả rượu, trong chốc lát nhận thấy khuôn mặt và giọng nói kia có gì quen thuộc quá.

“Đồ ngốc! Đồ khùng! Muốn tự sát hay sao mà vừa xuất viện đã chạy tới cái chỗ như thế này mà chơi bời hả?”

“Kibum... Kibum hyung??”

“Chứ cậu nghĩ là ai?!”

Kevin há hốc miệng không tin nổi vào mắt mình. Đứng trước mặt cậu ngay lúc này chẳng những là một Kim Kibum đang nổi trận lôi đình, mà còn là một Kim Kibum đang... mặc váy GothLoli!



TBC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét