5 thg 12, 2011

Behind the Mirror - Story 1 Part 2

Part 2


“Em muốn hắn biến mất.”






~x~


Cốc cốc.

“Bummie, em ở trong phòng đúng không? Anh vào nhé.”

Nó không đáp lại, vì không quen đáp những câu hỏi như vậy. Trước đây Hyung Jun tới tìm nó lúc nào cũng xông vào luôn, chẳng bao giờ gõ cửa xin phép đàng hoàng thế này.

“Bummie, em lại ốm à? Sao lại trùm chăn kín mít nằm trong phòng thế này?”

“Junnie, đừng bật đèn.”


Nó lẳng lặng nói vọng từ trong chăn ra, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu chỉ vừa đủ để người trước mặt hiểu được. Nghe tông giọng đều đều không âm tiết của em trai, Hyung Jun cảm thấy kì lạ, nhưng chỉ cho rằng bệnh cũ của nó lại tái phát nên sợ ánh sáng mà thôi. Cậu rón rén bước lại bên giường ngủ, mỉm cười đưa tay kéo tấm chăn bông nặng chịch xuống khỏi đầu nó. Trời mùa thu man mát, đắp chăn như vậy chẳng phải sẽ nóng chết sao? Thế nhưng khi vừa mới chạm vào người em trai, Hyung Jun đã giật mình nhăn mặt; sao lại lạnh như vậy?

Nó thu người tránh khỏi bàn tay cậu, lại ẩn ẩn rúc vào trong chăn.

“Bummie, em thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”

“Umma đâu?”

“Umma về quê chăm sóc bà ngoại đang ốm rồi, phải tầm một tháng nữa mới về cơ, nên hyung sẽ trông em.” – Hyung Jun vỗ vỗ lưng nó quá tấm chăn dày, cắn môi lo lắng nói - “Bummie, để hyung đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé? Hyung đi gọi xe đây.”

Thấy Kibum vẫn trùm chăn không đáp lại, Hyung Jun lại càng lo lắng hơn, vội vàng nhỏm dậy dợm bước chạy đi. Đột ngột một cánh tay xương gầy khẳng khiu vươn ra từ trong chăn, chớp mắt những ngón tay dài vừa nhanh vừa mạnh đã quắp chặt lấy cổ tay Hyung Jun khiến cậu hoảng hồn suýt chút nữa hét toáng lên, nếu không phải kịp thời nhớ ra cảm giác động chạm quen thuộc này. Là Kibum.

Định thần lại, Hyung Jun lưỡng lự một chút rồi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cứng lạnh như đá của em trai. Cậu lại một lần nữa thất kinh nhận ra trên bàn tay thanh gầy nhỏ nhắn kia đầy những vết rạch nông sâu không lành lặn, một số còn đang ẩm ướt rướm máu.

“Bummie! Tay em là thế nào vậy?!”

Hyung Jun hốt hoảng kêu lên, sợ hãi đến cứng đờ người. Ngày hôm qua sau khi được Jung Min đưa về, trong nhà lại không thấy ai, Hyung Jun đã bị Jung Min chèo kéo tới nhà anh ăn tối, chẳng ngờ cao hứng uống rượu say lăn ra ngủ lại đó luôn. Điện thoại cậu để chế độ yên lặng nên tới sáng mới nhận được hàng tá cuộc gọi nhỡ của umma cùng một tin nhắn bảo cậu trông chừng Kibum đang ở nhà một mình. Hyung Jun đã tức tốc chạy về ngay; cậu mới không ở nhà có một ngày đêm, vậy mà đứa em trai này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đáp lại vẻ kích động của anh trai, Kibum chỉ bình thản thì thầm, hoàn toàn không biểu hiện chút thái độ nào:

“Đừng lo, umma sẽ không trách phạt Junnie đâu.”

“Không phải chuyện đó! Bummie, tới bệnh viện thôi, hyung...”

“Junnie, ở lại với em.”

Bàn tay nó lặng lẽ nắm thật chặt không rời, nhẹ kéo tay cậu vào sâu trong chăn. Hyung Jun thở dài. Có vẻ như tính ngang bướng trẻ con của em trai cậu lại nổi lên rồi, mỗi lần như vậy đều không ai dỗ yên được. Bởi vậy dù sốt ruột nhưng Hyung Jun đành chui vào trong chăn nằm cùng với Kibum, vòng tay ôm lấy tấm lưng gầy gò của đứa em song sinh. Thực sự nó không ổn chút nào, nhưng cậu không biết làm gì hơn nữa.

Kibum nằm yên không nhúc nhích, tưởng như đã hóa thành bức tượng vô giác vô tri. Hyung Jun cũng để nó yên không hỏi han thêm nữa, lắng nghe hơi thở của em trai tuy yếu nhưng trầm ổn đều đều thì cũng an tâm hơn một chút; nhớ lại, trước đây hai anh em vẫn luôn nằm ngủ cùng nhau như vậy. Dù Kibum bị ốm, nhưng lúc nào cũng rất vui. Thật yên tĩnh.

“Junnie...”

“Sao vậy?”

“Junnie yêu em nhất, phải không?”

“Hỏi gì vậy chứ? Đương nhiên là vậy rồi.” – Hyung Jun bật cười, có lẽ Kibum đang giận chuyện dạo này cậu bận rộn tập câu lạc bộ quá mà dành ít thời gian cho em trai chăng? Nó không phản ứng gì lại, chỉ bình thản tiếp lời:

“Vậy Junnie lấy em đi.”

“Sao cơ?”

“Em muốn Junnie làm vợ của em.”

Hyung Jun phát sặc. Lần đầu nghe cậu còn không hiểu rõ em trai mình nói gì, nhưng vừa nghe tới chữ ‘vợ’ đã giật nảy mình, hai gò má bỗng nhiên hồng lựng lên. Jung Min... dạo gần đây Jung Minne cũng toàn gọi Hyung Jun như vậy, giờ lại nghe một từ đó thoát ra từ miệng Kibum khiến Hyung Jun không khỏi chột dạ. Em trai cậu từ bao giờ đã học cách nói đùa cợt nhả của tên lăng nhăng kia vậy? Thế nhưng Kibum lại nói tiếp, giọng điệu không có vẻ gì là đang trêu chọc cậu cả.

“Hồi trước Junnie đã nói sẽ lấy em rồi. Giờ chúng ta thành thân luôn được không?”

“Cái... cái đó là chuyện trẻ con thôi mà, Bummie ngốc.” – Hyung Jun thở phào, may quá, hình như không phải Kibum đã phát hiện ra chuyện của anh – “Hyung với em là anh em ruột, đâu thể lấy nhau chứ. Vả lại chúng ta còn cùng là con trai nữa.”

“Park Jung Min cũng là con trai.”

“Sao cơ? Anh... anh ta thì liên quan gì... Ưm!”

Hyung Jun còn chưa kịp lắp bắp xong một câu chống chế gượng gạo thì miệng đã bị chặn lại bởi một bờ môi khô ran, một giây sững sờ đủ để đứa em trai song sinh nuốt trọn lấy khuôn miệng cậu. Cảm giác về sự trùng khớp nhau đến từng chi tiết nhỏ lấn sâu vào trong, mang theo cơn sốt nóng của đứa em trai cùng một chút vị máu lan ra khiến toàn thân cậu tê dại đi, mọi ý nghĩ theo không khí bị rút cạn khỏi đầu óc. “Đoàng” một tiếng lớn rắn đanh, ánh sét từ bên ngoài cửa sổ giật vào trong căn phòng, rọi ra trước mặt cậu một đôi con ngươi trong suốt như thủy tinh, hoàn hảo phản chiếu ánh mắt của chính cậu, bị nhấn chìm trong biển cuồng si đến mê loạn nơi đáy nước sâu thẳm. Giống như đang nhìn qua một tấm gương, giống như... kẻ sở hữu ánh mắt kia chính là bản thân mình vậy. Một cơn sợ hãi chưa từng có trước đây dâng ứ trong lồng ngực, Hyung Jun hoảng loạn đến mất tỉnh táo, liền không kịp suy nghĩ gì thêm mà mạnh tay đẩy bật người trước mặt ra xa. Nó kêu lên một tiếng nhỏ, rớt xuống dưới giường.

“Bum... Bummie...” – Hyung Jun run rẩy đưa tay bịt chặt lấy miệng mình, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm bóng dáng đứa em trai song sinh dưới đất, gần như không thể tin được vào những gì vừa mới xảy ra – “Bummie... em... vừa làm gì vậy? Chỉ là... chỉ là đùa hyung thôi phải không?”

Nhìn phản ứng của Hyung Jun như vậy, nó không cần phải hỏi thêm gì nữa. Môi khẽ bật ra một tiếng cười thê lương:

“Park Jung Min thì được, còn em không thể, phải không?”

“Em nói linh tinh cái gì vậy?” – Hyung Jun sợ hãi lùi lại phía sau vài bước, cả người căng cứng lên – “Bummie, hyung... không đùa với em đâu. Đừng giỡn như vậy nữa.”

“Em yêu Junnie thật mà.”

“ĐÃ NÓI KHÔNG GIỠN NỮA CƠ MÀ!”

Hét lên một câu như vậy, Hyung Jun quay người bỏ chạy khỏi phòng. Cửa đóng sập lại.




Đêm nay, nó lại tới phòng gương.

“Junnie à, Junnie của em bị người ta cướp mất rồi. Anh ấy không cần Bummie nữa.”

...

“Em muốn hắn biến mất.”

Lần này, Junnie trong gương đã đáp lại nó bằng một nụ cười ma mị nhợt nhạt.




“Anh hai. Anh có trong phòng không? Em vào nhé.”

Hyung Jun ngạc nhiên ngóc đầu khỏi gối, ngước nhìn phía cánh cửa đang chậm rãi mở ra. Là giọng của Kibum, giọng nói giống hệt như cậu vậy, và ngoài Kibum ra thì trong nhà cũng còn ai nữa đâu. Thế nhưng... chuyện vừa nãy hẳn Kibum phải giận cậu lắm. Đó là lần đầu tiên hai anh em to tiếng với nhau như vậy, và cũng là lần đầu tiên Hyung Jun bỏ mặc đứa em trai song sinh đang ốm mà sập cửa chạy đi. Hyung Jun hổ thẹn và tự trách bản thân tới mức không dám sang xin lỗi nó nữa, và... cũng một phần vì cậu giận nó. Cậu cắn chặt môi, chán ghét vùi đầu vào thật sâu trong gối. Cái bản tính ngoan cố quật cường vốn không hay biểu hiện ra trước Kibum khiến cậu cố nén lại những tiếng nấc nghẹn uất ức ứ đầy trong cổ họng, quyết liệt không để đứa em trai kia nghe được bằng chứng rằng nó đã thắng rồi, đã đủ làm cậu tổn thương. Từ trước tới giờ luôn chỉ có mình Jung Min dám làm vậy với cậu, nhưng lúc này môi lưỡi cậu đã ngập tràn mùi vị của kẻ khác mất rồi.

Vậy nhưng khi nghe tiếng bước chân loạng choạng rất khẽ, nhìn thấy dáng người cao gầy khuất bóng từ ngoài cửa bước vào, Hyung Jun lại không thể cầm lòng thêm nữa. Cậu nhỏm dậy bước tới trước mặt nó, nhưng rồi lại ngập ngừng giữ một khoảng cách nhất định. Chỉ thấy Kibum đang cầm trên tay một cốc sữa socola còn bốc khói và bát cơm chiên nóng hổi, dường như không phải tới để gây chuyện nữa.

“Hyung, em xin lỗi. Hồi chiều em đã đùa quá đáng rồi.”

“Bummie...”

“Em tự nấu đây, coi như là chuộc lỗi nhé. Hyung vẫn chưa ăn gì phải không?”

Lần đầu tiên trong suốt mấy tháng qua, nó mỉm cười bình thản. Nụ cười đẹp như hoa bằng lăng.




“Minnie, hôm nay em không tới tập được. Mình gặp nhau ở trên sân thượng sau giờ học nhé. À, còn nữa, đọc xong hãy xóa tin nhắn này đi được không? Ai đọc thấy được thì ngượng lắm.”

Jung Min chống hai tay dưới cằm, cả người thoải mái tựa vào lan can sắt mỏng tầng mười hai của tòa nhà trường học, cũng có nghĩa là sân thượng như đã hẹn. Mái tóc đỏ óng lãng tử tựa gió thả bay trong không gian, tán loạn mà suôn thẳng không rối lấy một sợi, tựa như một đám mây tơ mềm mại vuốt ve nền trời chiều. Ánh tà dương cuối ngày hắt lên khuôn mặt tuấn mĩ của anh những sắc đỏ cam mờ nhạt, vì vậy mà càng tôn thêm vẻ dịu dàng sâu thẳm trong đôi mắt dài tuyệt đẹp kia. Cứ hai ba phút Jung Min lại lôi điện thoại ra một lần, đầu tiên là nhìn giờ, tiếp đó lại mở hộp tin nhắn ra xem tới lần thứ mấy chục. Cái tin ngắn dài bất thường đó đã được anh nhẩm nhẩm trong đầu tới mức thuộc lòng từng chữ một, cứ mỗi lần đọc lại là một lần không kìm được bản thân nở nụ cười rạng rỡ, dường như không khí xung quanh cũng bị vẻ mong chờ ngóng đợi ấy làm cho lấp lánh phát quang. Đây là lần đầu tiên Hyung Jun chủ động hẹn gặp Jung Min như thế này, và cậu còn gọi anh là Minnie.

Nghĩ tới vẻ mặt đanh đá kiêu ngạo của cậu nhóc con kia, những khi giận dỗi phùng má chu môi, những khi đỏ mặt xấu hổ tìm cách lấp liếm, ánh mắt đen láy biến đổi không ngừng, tất cả đều linh hoạt dễ thương và có sức lôi cuốn mãnh liệt đến mức khiến người khác không thể dứt mắt khỏi con người yêu kiều đó được. Jung Min lơ đãng mỉm cười dịu ngọt, hơn ai hết chính anh là người đã đắm chìm trong lưới tơ của con nhện trắng xinh đẹp ấy. Junnie của anh tinh quái mà ngây thơ, mãnh liệt nhưng cũng lại rất dịu dàng, thuần khiết tựa như một đóa hoa bách hợp vậy.

Tiếng bước chân thân thuộc vang lên sau lưng, nhưng Jung Min làm như không biết, vẫn tiếp tục giả bộ ngắm đất trời mà kì thực toàn tâm toàn ý đã đặt cả vào người con trai đang nhón chân bước tới gần mình. Vậy nên dù mắt đang nhìn trời, kì thực nó có đỏ cỡ nào Jung Min cũng hoàn toàn không hay biết.

Cẩn thận căn đúng thời điểm, anh đột ngột quay người lại, chắc mẩm sẽ làm cho tên nhóc đang định hù dọa mình kia giật nảy người, có khi còn ngã lộn ra phía sau. Nhưng anh đã tính nhầm.

“Ơ, cậu là...”

Còn chưa kịp nói hết câu thì bàn tay trắng xanh một cách ma quái đã vô thanh vô tức đặt lên ngực anh từ lúc nào, một cú đẩy tưởng như nhẹ nhàng mà nhanh gọn hữu lực, và điều cuối cùng Jung Min còn nhìn thấy trước khi rơi vào khoảng không là một nụ cười mờ ảo.

“Junnie...”

Chiếc điện thoại trắng tuột khỏi tay, rơi vào khoảng không vô định.




Chiều hôm đó, người anh song sinh đang ốm liệt giường của nó đã bất chấp mọi can ngăn của em trai, chân không kịp mang giày, áo khoác cũng chẳng mặc, cứ như vậy chạy một mạch tới bệnh viện trung ương, liền sau đó cũng không còn trở về nhà nữa. Park Jung Min bị ngã từ sân thượng xuống đất, nhờ có bụi cây dày bên dưới chống đỡ nên mới may mắn chưa mất mạng nhưng phải trải qua đại phẫu thuật, hầu hết nội tạng đều phải thay thế hoàn toàn, não bộ vì tổn thương nghiêm trọng nên đã hôn mê sâu, khó có thể tỉnh lại. Ngay khi Jung Min vượt qua được cơn nguy kịch, người nhà đã kí giấy chuyển anh về bệnh viện ở Mỹ ngay lập tức, bằng máy bay chuyên dụng để chở bệnh nhân. Cứ như vậy, anh rời khỏi Hàn Quốc trong một ngày cuối thu.

Ánh trời chiều đỏ thẫm như máu. Toàn thân bị bao bọc trong màu băng trắng toát lạnh lẽo và thật nhiều những linh kiện máy móc phức tạp, người con trai tóc đỏ vốn luôn đẹp rạng rỡ và tràn đầy sinh lực nay đã trở nên vô giác vô tri để mặc cho người ta định đoạt nơi đến của bản thân. Tất cả những người trên chuyến bay đó, kể cả anh, hoàn toàn không hay biết có một cậu thiếu niên xanh rớt đáng thương đứng nép mình vào cửa sổ tầng năm của bệnh viện, chết lặng nhìn theo bóng phi cơ đưa người cậu yêu ra xa khỏi tầm với của mình. Ngay cả tiếng khóc cũng nghẹn lại không bật ra được nữa, nước mắt lặng lẽ thấm ngược vào trong, hóa thành dao, xé nát gan ruột. Khi chấm đen nhỏ trên nền trời biến mất, cũng là lúc Hyung Jun kiệt sức ngất đi.

Nó vẫn luôn đứng sau lưng Hyung Jun, lúc này nhẹ nhàng đưa tay đỡ gọn lấy thân thể rệu rã của anh trai, cảm nhận được thân nhiệt người trong lòng cao tới gần bốn mươi độ. Dù vậy nhưng Kibum vẫn lẳng lặng cõng anh trai về nhà, mặc cho cả hai đang đứng giữa bệnh viện lớn. Nó nhẹ cười. Sao phải đưa anh trai vào mấy cái phòng trắng vô vị như vậy chứ, giờ Junnie của nó đã tới lúc trở về nhà rồi. Nó sẽ không giao Junnie cho bất cứ ai khác nữa.

Đặt anh trai đang mê man xuống giường, Kibum chậm rãi cúi đầu, hôn lên bờ môi nóng đỏ khô ran của cậu. Lần này Hyung Jun không đẩy nó ra nữa.

Anh trai, thực ngoan.





“Bummie...”

“Junnie, ăn thêm chút nữa đi.” – Kibum dịu dàng đẩy thìa cháo vào miệng anh trai, chờ Hyung Jun nuốt hết rồi mới xúc thìa khác đưa đến – “Cháo này em có nghiền thuốc rồi, vì Junnie không thích uống thuốc đắng nên phải ăn nhiều để mau khỏi lại đấy.”

“Hyung... khục! ... hyung cảm thấy trong người rất khó chịu... còn hình như... càng lúc càng khó chịu hơn... ư ư.... không khỏe chút nào hết...”

“Đừng lo, chỉ vì Junnie đang bệnh thôi. Em sẽ chăm sóc hyung, không khỏe lên ngay cũng không sao hết...”

Nó hài lòng nhìn bát cháo đã cạn, liền đặt xuống bàn rồi giúp Hyung Jun nằm xuống trở lại. Hyung Jun cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, khó chịu vùi đầu vào hông của em trai dụi dụi qua lại, nước mắt bị hâm nóng bừng theo khóe mi thanh tú ướt đẫm mà thấm ra. Kibum ở phía trên nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu.

Hyung Jun nói, gần như là vì sốt mà mê sảng: “Bummie, hyung đau quá... Xin lỗi... xin lỗi Bummie, trước đây.... lúc nào em cũng khó chịu như thế này sao? Và... đáng sợ nữa. Hyung không biết khi ốm lại cô đơn... như vậy...”

“Em quen rồi, chỉ cần có Junnie ở cạnh thì em cũng không cảm thấy cô đơn nữa. Junnie cũng vậy, phải không?”

“Xin lỗi... xin lỗi... Bummie... Jung Min... Jung Min.......”

Bàn tay vừa chạm đến khuôn mặt Hyung Jun bỗng khựng lại, mấy sợi tóc đỏ phai màu ướt đẫm trượt đi trên đầu ngón tay.


“Anh trai à, nhớ sai tên em trai như vậy không hay đâu.”





“Minnie, hôm nay em không tới tập được. Mình gặp nhau ở trên sân thượng sau giờ học nhé. À, còn nữa, đọc xong hãy xóa tin nhắn này đi được không? Ai đọc thấy được thì ngượng lắm.”

“Park Jung Min, quả nhiên anh đã không giữ lời...”

Cậu con trai tóc đỏ rực rỡ ngồi một mình trong căn phòng tối tăm, hai mắt đăm đắm nhìn vào màn hình chiếc điện thoại màu trắng trong tay; ngày ấy nó đã nằm lại trên nóc sân thượng nơi Park Jung Min rơi xuống. Nhìn nó thực thảm hại, nhưng cũng vừa đủ để đọc được mấy hàng chữ mờ nhòe nháy trên màn hình. Cậu thiếu niên nhìn nó đến thất thần, ánh sáng xanh chập chờn hắt lên khuôn mặt xinh đẹp không rõ biểu cảm. Ngay cả mái tóc đỏ sáng màu cũng không động tới một điểm, dường như, đã hóa đá rồi.

Phải lâu thật lâu sau đó, như đã trải qua cả thế kỉ trong căn phòng tối tăm này, cậu thiếu niên mới động trở lại. Thò tay xuống nắm được một chiếc búa nhỏ để sẵn bên người, tay kia cẩn thận đặt chiếc điện thoại xuống, cậu ta thẳng thừng vung búa lên nhằm hướng mảnh sáng màu trắng đơn độc trên sàn, mặc dù chính bản thân đã mất bao công lắp ghép lại.

Quá khứ là quá khứ, người cũng đã không quay trở lại, vậy thì chỉ cần xóa đi kỉ vật duy nhất này thì những đau đớn trong tâm cũng sẽ biến mất hết cả...

Phải không?

“Anh đã bỏ đi rồi thì đừng ám ảnh người khác nữa. Biến mất đi, Park Jung Min.”

Đầu búa giáng xuống.

Vậy nhưng, ngay lúc đó màn tối tĩnh lặng lại bị rạch nát. Như một điều thần kì, chiếc điện thoại hỏng của người đã ra đi, lại đang đổ chuông. Một giai điệu ngọt lịm nhẹ nhàng len lỏi trong gian phòng, màn hình cũng sáng rực lên, và trên đó hiện ra tên người gọi tới: “JUNNIE”

“Junnie ư...?”

Chiếc búa sững lại giữa không trung. Liền sau đó bên ngoài căn phòng có tiếng động dồn dập, cửa bật mở tung ra, và một cậu thiếu niên khác gắt gao xông vào phòng. Người trong phòng quay đầu lại, vừa vặn hai ánh mắt giao nhau, hai khuôn mặt thanh tú xinh đẹp từng nét từng nét trùng khớp nhau không sai một điểm. Ừ, vẫn câu nói cũ, vì chúng là một cặp song sinh.

“Sao Junnie lại lên đây? Junnie vẫn còn đang ốm cơ mà.”

“Bummie... sao em lại cầm điện thoại của Jung Min?”

Kibum nhíu mày. Anh trai song sinh không trả lời nó, cũng không nhìn nó nữa, ánh mắt chỉ dán chặt vào chiếc điện thoại màu trắng nằm trên sàn. Trên tay Hyung Jun cũng  đang cầm chiếc điện thoại vỏ trắng giống như vậy, màn hình vẫn còn đang nháy sáng, hiển nhiên cuộc gọi khi nãy là từ di động của cậu. Khuôn mặt trắng xanh của Hyung Jun in đậm nét bàng hoàng đến chết lặng, giống hệt như buổi chiều hôm cậu nhận được điện thoại khẩn từ người bạn, báo về tai nạn của Jung Min. Biểu cảm ấy khiến Kibum cũng câm nín theo, có lẽ, vì chúng là song sinh chăng? Thế nhưng luôn là Hyung Jun thoát ra trước, luôn thắng nó, và cả lần này cũng vậy. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình lao tới như cuồng loạn, giật chiếc búa trong tay nó quăng đi, tay kia chộp lấy cái điện thoại nằm dưới đất. Khi đó cuộc gọi cũng đã kết thúc, và màn hình trở về với hộp tin nhắn còn đang để mở.

“Cái này là...” – hai tay Hyung Jun run bắn lên, suýt chút nữa để tuột chiếc điện thoại xuống đất. Cậu quay lại nhìn đứa em trai song sinh của mình như không thể tin được, ánh mắt thê thảm không nói nên lời – “... Bummie... mọi chuyện... là... là em làm... ư?”

“Chuyện gì ạ?” – Trái ngược với vẻ kích động của anh trai, nó chỉ thản nhiên cười nhẹ, hỏi lại như vậy. Chuyện nó làm thì nhiều lắm, Junnie của em, anh muốn hỏi về chuyện nào?

Hyung Jun nuốt nghẹn, hai mắt nhắm nghiền lại đau đớn, khó khăn lắm mới có vài âm điệu thoát ra từ trong cổ họng:

“Tin nhắn này... sân thượng... đẩy ngã... Jung Minnie của hyung...”

“Junnie, em đâu thể làm vậy chứ.” – Nó mỉm cười thương xót, anh trai đã loạn trí mất rồi – “Junnie không nhớ sao, cả ngày hôm đó em ở bên Junnie để coi chừng mà, đâu có đi đâu được.”

Hyung Jun cảm thấy đầu óc tán loạn rối bời, những sự việc đan cài vào nhau khiến mọi chuyện trở thành một mớ bòng bong trắng đen lẫn lộn. Nhớ lại cái ngày kinh khủng ấy khiến đầu cậu càng đau hơn, đau đến mức tưởng chừng sắp nổ tung được, nhưng Hyung Jun cũng lờ mờ nhận ra em trai nói có lý. Sau khi giảng hòa với Kibum xong, đêm hôm đó cậu đột ngột trở bệnh, từ đó trở đi ốm liên miên không dứt. Hyung Jun trái ngược với em mình, rất ít khi ốm đau và cũng chưa bao giờ sốt cao đến như vậy, sốt cao đến mức còn không thể ngủ đi cho quên bớt khó chịu mà cứ chập chờn nửa mê nửa tỉnh. Khi đó, không lúc nào mở mắt ra mà Hyung Jun lại không nhìn thấy bóng người em trai song sinh ở bên cạnh mình. Hyung Jun cắn chặt răng ôm ghì lấy đầu mình; có phải cậu đã quá đáng lắm không khi nghi ngờ Kibum một việc như vậy? Hôm ấy... Hôm ấy...

Bỗng nhiên một vài mảnh kí ức lóe lên trong đầu. Cậu buông thõng hai tay, bàng hoàng ngước lên nhìn đứa em song sinh giống mình như đúc, ngay cả màu tóc cũng đã chuyển đỏ từ bao giờ. Chỉ thấy nó đang cười vẫn là nụ cười thanh tĩnh như thế, nhẹ, rất đẹp.

“Bummie, em...”

Bốp!

Cơn đau tàn bạo dấy lên từ bên đầu, đem theo cảm giác tê bại lan xuống toàn thân. Đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của Hyung Jun càng mở lớn hơn, dường như cậu nhận ra đôi mắt ấy chưa bao giờ nhìn một cách đúng nghĩa. Thân thể tê đi chậm rãi khuỵu xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào người em trai mình, vào lọ thủy tinh nhuốm một vệt máu đỏ tươi ảm đạm trên tay nó, dù có thế nào cậu cũng không thể tưởng tượng ra Bummie ốm yếu bệnh tật của cậu lại có thể xuống tay nhẹ nhàng quyết đoán như thế... với chính anh trai song sinh của mình.

“Junnie không giữ lời. Em đã bảo Junnie đừng có gọi vào số máy không bao giờ hồi đáp đó nữa, nhưng anh vẫn ngày ngày gọi mãi. Junnie của em sẽ không bao giờ thất hứa như vậy đâu.”

Nó nắm lấy tay cậu kéo lên, để rồi bình thản giáng thêm một cú đập nữa, cho đến khi chai thủy tinh dày trong tay vỡ tan. Tóc... Tóc... những âm thanh đều đều mảnh như sợi chỉ ấy luồn vào trong tai Hyung Jun, càng lúc càng mơ hồ dần. Một giọt rồi một giọt, thứ chất lỏng sóng sánh đọng trong thân chai thủy tinh đã vỡ nát kia chảy dọc xuống, hòa vào máu tươi, nhỏ giọt tí tách trên nền nhà, mang theo mùi hóa chất nồng đậm. Hyung Jun đã luôn thắc mắc vì sao đồ ăn của mình bấy lâu nay lại có thứ mùi khó chịu như vậy, ngọt đến ngạt thở.

“Junnie khiến em làm vỡ chai thuốc rồi, uổng quá. Không có nó làm sao bệnh của Junnie khỏi được đây?”

Kibum vòng tay xuống ôm lấy anh trai, vuốt ve mái tóc dần ướt đẫm thứ dịch sống đang chảy lan tràn trên đầu, trên gáy, đỏ tươi nóng hổi. Động tác của nó chậm rãi nhẹ nhàng như đang cưng nựng một con thú nhỏ, hoặc một món đồ thủy tinh xinh đẹp mỏng manh. Nó kéo lê thân thể tê dại mất ý thức của anh trai đi sâu vào bóng tối trong căn phòng. Tới trước tấm gương.

Mặt gương hắt lên dải sáng trắng xanh mù mờ, cũng phải chiếu một nụ cười ngây thơ đến ma mị. À, giờ thì Hyung Jun nhớ ra rồi... ngày hôm ấy cậu cũng đã ở trong căn phòng gương.

“Này Junnie ơi, nhìn đi, giờ em lại có hai Junnie rồi.”



Khi nhìn vào gương, thứ bạn thấy ở bên kia sẽ là gì?

Quỷ đấy.

Không phải đâu, là chính bạn mà thôi.

Haha, vậy... đúng là quỷ rồi.


.....

.


“Junnie! Bummie! Hai đứa đâu rồi?”

Giọng phụ nữ trung niên khỏe khoắn vang vọng khắp căn nhà, dội lại giữa các bức tường lặng ngắt. Tiếng gọi ấy đủ to để khiến cả hàng xóm cách ba căn cũng nghe thấy được, vậy mà trong nhà lại không có tiếng trả lời nào cả. Bà Kim vừa trở về từ chuyến tàu tốc hành nhanh nhất có thể, trong tay bề bộn hành lý cùng quà cáp từ dưới quê lên, đứng dưới lầu gọi thêm hai ba lần nữa cũng không thấy hai đứa con trai đáp lại. Nhìn căn nhà nhỏ ấm cúng của ba mẹ con giờ lại lạnh ngắt không chút hơi người, bà cảm thấy bồn chồn không yên, vội vàng bỏ hành lý xuống cửa mà đi một vòng quanh căn nhà. Vé tàu đã phải đổi đột ngột để trở về sớm hơn sau khi nhận được cú điện thoại từ trường báo về rằng bọn trẻ mấy tuần nay đều không đi học, bà Kim lo lắng tự hỏi, hai đứa con trai của bà đã đi đâu rồi sao?

Cuối cùng bà Kim cũng dừng chân trước căn phòng xép áp mái cũ kĩ.

“Bummie phải không? Sao con lại ngồi một mình ở đây thế này? Anh trai của con đâu?”

Đèn bật sáng. Trước mắt bà Kim là đứa con trai út của bà, dù cho màu tóc đỏ kia khiến người ta nhìn qua sẽ tưởng là Hyung Jun nhưng trực giác của người làm mẹ đã giúp bà không bao giờ nhận sai hai đứa con song sinh luôn dính chặt lấy nhau như hình với bóng này. Vậy mà không hiểu sao giờ lại chỉ có một đứa ngồi đơn độc trong căn phòng áp mái cũ kĩ trống trơn phủ đầy bụi, trước mặt dựng một tấm gương to.

Nó ngước lên nhìn bà, trên môi khẽ nở một nụ cười mong manh hư ảo.

“Umma nói gì lạ vậy? Junnie luôn ở đây mà, umma không thấy sao?”

“Junnie nói chỉ cần con còn mang khuôn mặt này thì anh ấy sẽ mãi ở bên con.”

Những lời vô nghĩa thoát ra từ khuôn miệng cười nhỏ xinh, vang vọng lùng bùng trong đầu người làm mẹ. Hai đứa con trai song sinh của bà...

“Junnie sẽ không rời xa Bummie nữa đâu.”

Chiếc khăn tuột khỏi tay nhẹ đáp xuống đất, qua tấm gương, không hiểu sao lại thấm đẫm một màu hồng nồng đậm.



=== end story 1 ===

6 nhận xét:

  1. Đau đớn quá. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Tại sao một KiBum luôn luôn yêu quý anh trai mình lại ra tay giết chính người anh ấy? Không hề có một cảm xúc nào. Lạnh lẽo quá. Thực sự khiến người ta rùng mình. Sao thứ tình yêu ấy lại đáng sợ đến vậy chứ? Thật đáng sợ.

    Trả lờiXóa
  2. Hi bạn. Rất vui được làm quen. Tớ đọc fic of bạn oy thật sự thì tớ rất thích artemis. Còn fic này of bạn tớ thấy hay lời văn rất là chuẩn nhưng tớ vẫn ko thích lắm. Xin lỗi vì nhữg gì tớ sắp nói có thể làm bạn khó chịu. Nhưng thật sự thì tớ thấy fic này hơi điên điên. Tớ có cảm giác như ng viết fic này là 1 con ng lạnh lùg ko chút cảm xúc vậy. Fic này thực sự thì tớ thấy quá lạnh,buồn và thê lương quá. Có những đoạn tớ đọc mà tớ fải rùg mình đến mấy lần. Có cảm giác như có gì đó chạy dọc sốg lưg mình vậy. Nhưg tớ vẫn fải côg nhận fic hay. Nó cho tớ nhữg cảm xúc phog phú hơn nhữg fic tớ từg đọc. Ủng hộ bạn. Ak yuki giới thiệu cho tớ fic of cậu đấy :P

    Trả lờiXóa
  3. @victoriaheo: thanks bạn :"> tớ biết fic này của tớ có chút vấn đề (bệnh hoạn và quái dị - bạn tớ bảo vậy ^^!) nên tớ để ở category là horror mà. Sao tớ lại khó chịu chứ, vì tính chất của fic là như vậy. Một fic horror có thể tạo cảm giác lạnh lẽo cho ng đọc, có thể coi như tớ đã thành công chăng ^^!

    A, thanks Yuki nhiều nhiều nhé xD

    Trả lờiXóa
  4. Fic hay nên cần được nhiều người biết đến. ^^!

    Trả lờiXóa
  5. ôi thực sự là rất hay, mình thích những fic thể loại bệnh hoạn thế này

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thanks đã khen fic mình bệnh hoạn =)) nhưng mà không phủ nhận nổi a. Cảm ơn vì đã cmt nhé >:D<

      Xóa