“Oa, mãi cũng đợi
được anh hùng cứu mĩ nhân rồi.” SooHyun hai mắt sáng bừng, kéo vành mũ cao lên
một chút để chiêm ngưỡng cho thỏa thích. Eli ở bên cạnh nín cười đến rung cả
người.
“Em nói ngược rồi,
phải là mĩ nhân cứu anh hùng mới đúng chứ.” – Alexander cao hứng nói.
“Mĩ nhân cứu mĩ
nhân, trong hoàn cảnh này.” - Kiseop tủm tỉm cười, sửa lại.
Ba người còn lại
cùng gật gù khen phải.
Vì sao lại có cơ
sự thất thố này? Cái này phải quay lại một tiếng trước, khi Kevin vừa mới lơ
ngơ bước chân vào hộp đêm và Kibum cũng vừa lúc nhận được điện thoại của
SooHyun.
“Này, Kevin đi
chơi gái rồi.”
Giập máy không
thương tiếc. SooHyun lại kiên trì gọi lại lần hai, thứ ba, tới lần thứ sáu thì
Kibum mới thèm nhấc máy trở lại, cấm cẳn gắt lên trong điện thoại:
“Nghiêm cấm nói
nhảm! Hyung bỏ thói quen hở ra là chọc chuyện của em như vậy đi.”
“A, lần này là
nghiêm túc thật. Kevin chiều nay xuất viện mà lại không về khách sạn, vậy nên
anh mới gọi cho em chứ.” – SooHyun phụng phịu nói, giọng thì tỏ ra rất thương
tâm mà miệng thì kì thực đang ngoác ra cười hết cỡ - “Không tin cậu thử gọi điện
về khách sạn mà xem. Anh có lòng tốt mà phải chịu oan thế này đây.”
“... Vậy sao
hyung biết cậu ta đi đâu chứ?” – Kibum đáp lại, có vẻ nửa tin nửa ngờ. SooHyun
quyết định bồi cú chót:
“Kevin gọi cho
Eli báo không tới phòng tập mà. Cậu nhóc nói muốn thử vị đời rồi nha, trẻ con lớn
nhanh thật đấy.”
...
Sau một phút im
lặng, bên đầu dây lại vang lên giọng của Kibum, nghe cộc lốc: “Đưa em địa chỉ
chỗ cậu ta tới.”
“Được.”
SooHyun phải
chuyển máy cho Eli đọc địa chỉ, còn bản thân nhịn không nổi nữa đã lăn lộn trên
sàn cười không ra tiếng. Sau khi nghe đầy đủ, Kibum chỉ nói cảm ơn một tiếng rồi
cụp máy luôn; không cần nói cũng biết anh sẽ làm gì sau đó.
“Kibum hyung tới
đó rồi.”
“Kibum hyung đi
đâu cơ?” – Vừa lúc ấy Kiseop mở cửa bước vào phòng tập, ngơ ngác hỏi – “Hôm nay
anh ấy có lịch đi chụp hình cho tạp chí mà.”
“Ủa, sao lại chỉ
mình Bummie vậy?”
“Thì tạp chí thời
trang nữ...”
Nhờ buổi chụp
hình dở dang ấy nên mới đưa đến kết quả một Kim Kibum với vẻ ngoài nữ tính
không thể nữ tính hơn như hiện giờ, còn hơn nhiều so với lần chụp hình trước. Một
bộ đầm gothic Lolita màu đen đúng kiểu, ren phồng cùng dây bó kéo từ trước ngực
tới sau lưng nhấn mạnh vào điểm thắt ở hông tạo cho cơ thể mảnh mai có thêm đường
cong thiếu nữ, vải kết thành từng cụm hoa hồng đen đài các bó quanh mình; tất
dài điểm hoa quyến rũ kết hợp cùng bốt da và đôi găng tay lưới đính ren trắng
kiêu mĩ điểm một sợi nơ đen xinh đẹp, mái tóc giả thật dài chải chuốt cầu kì
còn đính thêm một chiếc mũ ren nhỏ xinh đội lệch chuẩn mực, trên cổ đeo một
băng hoa ren cùng vô số phụ kiện, ... Nói tóm lại ngoài khuyết điểm không đáng
nói là chiều cao quá đà ra thì người trước mặt Kevin đã hoàn toàn trở thành một
kiều nữ chính hiệu! Kevin ngơ ngẩn nhìn anh, mà những người xung quanh cũng đều
quay lại nhìn hai người nữa.
“Này này, hai đứa
nó gây loạn như vậy liệu có bị tống cổ ra ngoài không?”
“Không lo, em đã
cấp tiền cho quản lý ở đây để mặc bọn họ rồi.” – Eli cười khủng khỉnh, duỗi
chân ngồi ngả ngốn trên ghế sofa thoải mái như đang ở nhà – “Mình cứ ngồi đây
xem kịch vui thôi.”
Phải phải, bốn
người bọn họ một vì muốn hóng Kibum mặc đồ nữ toàn tập chạy long nhong ra ngoài
thế kia, hai là muốn uống rượu thưởng trăng, à nhầm, thưởng thức cảnh tượng phu
thê tương phùng đầy cảm động kia. Suốt từ lúc Kevin tỉnh lại tới giờ Kibum chưa
một lần vào bệnh viện thăm cậu, khiến cho cậu nhóc mặc cảm rầu rĩ đến khổ sở,
ai nhìn thấy cũng thương. Giờ thì tốt rồi, mặc dù có hơi bạo lực “vũ phu” nhưng
cũng không uổng uổng tiền nhờ vả người ta dắt Kibum đi lòng vòng khắp khu này để
bốn người có dịp tới sớm chọn chỗ đẹp ngồi xem nữa chứ. SooHyun vừa nhìn vừa trầm
trồ xuýt xoa:
“Ghê thật, không
ngờ Kibum cứ như vậy mà chạy thẳng tới đây chẳng cởi món phụ kiện nào, còn hơn
cả chúng ta mong đợi nữa.”
Eli chép miệng tỏ
vẻ am hiểu, cười cười: “Ầy, khó trách, thần trí bấn loạn lên rồi thì cái gì chả
quên sạch, có khi Kibum hyung còn không nhớ ra mình đang ăn mặc vậy ấy chứ. Mà
công ty quả đúng là người trong nghề, ai ngờ anh ấy mặc bộ đồ đó vào lại xinh đẹp
đến thế kia được.”
Kể cả Kiseop
cũng gật đầu cảm thán: “Chắc là vẻ đẹp nữ tính tiềm ẩn.”
“Cơ mà khi nãy
nguy hiểm quá, Kibum mà không tới kịp thì Kevin bị bà chị kia lừa uống thuốc...
khụ, thuốc kích thích rồi.” – Alexander tỏ vẻ vừa áy náy vừa lo sợ nói – “Mình
lại chỉ ngồi xem vậy, nhỡ Kevin nó bị dụ thật thì tiêu.”
“Có sao đâu,
Kevin có phải con gái đâu chứ.” – Eli phẩy tay gạt đi, tỉnh bơ nói – “Mà em đã
canh thời gian chuẩn để Kibum hyung lên tầng này vừa vặn nhìn thấy cảnh đó. Kì
thực nếu Kevin mà nuốt viên thuốc kia rồi thì có phải tốt hơn không.”
Lời vừa nói ra
đã bị Kiseop liếc xéo một cái đầy oán hận, Eli lập tức câm nín không dám nói
thêm tiếng nào nữa, bất giác đưa tay sờ sờ vết dao cắt mới lãnh ở bên gò má,
oa, vẫn còn đau. Alexander chống cằm thích thú, mơ màng bình luận:
“Hà, ‘mĩ nữ’ nổi
bão lên rồi. Bão này mạnh à nha.”
Đột nhiên “bão”
chuyển hướng, ánh mắt sắc như dao cạo phóng thẳng về phía bàn bốn người Eli,
SooHyun, Alexander và Kiseop mang theo cả một đợt hàn khí buốt lạnh như đêm ba
mươi, mặc kệ bản thân đang phô ra dáng vẻ nữ tính thế nào, Kibum gầm lên phẫn nộ:
“Mấy kẻ rỗi việc
kia! Chỉ ngồi đó mà nhìn thằng ngốc này uống say bí tỉ là sao hả?! Kevin của
tôi mà có chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho mấy người đâu!”
Bốn người hít
vào một ngụm khí điều hòa lạnh buốt, a, “Kevin của tôi” rồi cơ đấy. Tiến bộ, thật
tiến bộ.
Liền sau đó đại
mĩ nhân vác tiểu mĩ nhân đang lê lết mê mệt trên ghế lên vai như mèo tha chuột,
hầm hầm tức giận đạp rung cả sàn nhảy mà bước ra ngoài. Đột nhiên như nhớ ra
chuyện gì đó, gót bốt lênh khênh quay ngoắt lại, bước trở về phía đám Yukie. Trong
ánh mắt sửng sốt của mọi người, đại mĩ nhân xinh đẹp như tiên tử cúi mình nhặt
lên viên thuốc trắng nhỏ lăn lóc dưới đất, dùng móng tay giả điểm trang tinh xảo
lột vỏ con nhộng bên ngoài đi rồi bóp miệng Yukie tống viên thuốc vào, còn dốc
thêm ly rượu mạnh ép cô ta nuốt viên thuốc xuống bụng không nhả ra được nữa.
Hơi rượu xộc lên khiến bà chị tiếp viên nhiều kinh nghiệm Yukie ho sặc sụa,
khuôn mặt tái mét lại chẳng được bao lâu rồi bỗng đỏ lựng lên, nhưng đương
nhiên không phải vì chút rượu đó mà say ngay được.
Bốn người lại
hít thêm một ngụm lãnh khí nữa, lần này lạnh buốt tới tận gáy. Khi nãy mấy
chàng đắc ý đã chỉ chú tâm vào bốn chữ “Kevin của tôi” mà quên luôn cái vế sau,
giờ nhớ lại, ôi, làm thế nào đây?? Nhìn cảnh cô nàng hồ ly lão làng kia vật lộn
thống khổ, bốn tên những tưởng đã có thể cháy nhà hôi của giờ cảm thấy hình như
mình đã chọc nhầm người rồi. Trả thù thâm độc thế kia, đối phương là con gái
cũng mặc xác, ác bá, đúng là ác bá mà!
Sau khi tống thằng
nhóc say xỉn lên taxi phóng thẳng tới bệnh viện, kiểm tra từ đầu tới chân không
thương tổn chút nào, Kibum mới hầm hầm trở về khách sạn. Về phía Kevin, xui xẻo
đáng thương không để đâu cho hết, tới bệnh viện bị bác sĩ sạc cho một trận tơi
bời, về khách sạn lại bị Kibum dần cho toàn thân tơi tả, trấn nước tới gần chết
sặc bắt phải tỉnh rượu hẳn rồi mới mặc sức trút giận lên người cậu. Nhưng cơn
say của rượu mạnh rất khác với rượu vang bình thường, ấy vậy mà Kibum thậm chí
còn không cấp thuốc giải rượu cho Kevin, chỉ bắt uống hết đống thuốc mới lấy từ
bệnh viện về rồi để mặc cậu tái xanh tái mét lăn qua lộn lại trên giường, buồn
ngủ mà không ngủ được, đầu đau như búa bổ còn cả người bứt rứt khó chịu không tả
hết. Đã vậy Kibum còn ở phòng Kevin cả đêm hôm đó, mang đĩa phim kinh dị qua bắt
phải thức xem cùng mình, vừa xem vừa dọa thêm cho Kevin khóc thét lên mới hả, quả
thực chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Sau lần đó Kevin
tự giác nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không được quên mấy điều sau: một là
không uống rượu mạnh nữa, hai là không tới hộp đêm nữa, ba là không được chọc
giận Kibum. Ngàn đời không được chọc vào.
Chắc hẳn Eli
cũng sẽ lập thêm mấy điều cấm với bản thân như vậy. Sau khi tra hỏi Kevin ra thủ
phạm dẫn dụ cậu tới hộp đêm tối hôm đấy, sáng hôm sau Kibum vừa tới phòng tập hỏi
một câu thôi đã khiến cho mấy anh lớn đồng phạm mang hết tội danh ưu ái đổ lên
đầu Eli, chẳng hạn như mấy chuyện không ngăn Kevin lại, lừa gạt Kibum đi lòng
vòng trong hộp đêm, và cả ý tưởng kéo nhau tới xem Kibum mặc đồ con gái sẽ ra
sao nữa. Eli à, xin lỗi chú em nha, đằng nào cũng có tội rồi thì đứng ra gánh hết
luôn hộ đi.
Hôm đó Kibum chỉ
cười mà không làm gì hết, Eli còn tưởng bản thân thoát nạn rồi, thẳng tới một
tháng sau trên sân khấu Kibum công nhiên phá kịch bản, vừa thực hiện xong phần
solo với Kevin đã liền chạy tới hôn môi cậu một cái thật thô bạo, thế nhưng bề
ngoài nhìn lại trông đầy nhiệt huyết mà thực nồng nàn. Báo hại Eli không kịp
chuẩn bị tâm lý thành ra thất kinh hóa đá, trên sân khấu đánh rơi cả cây bass của
mình, suýt chút nữa phá hỏng mất buổi debut của band nếu không phải nhờ Kibum
ranh mãnh đón lấy mà chơi nguyên đoạn sau đó rồi mới trả lại cho Eli. Nhờ vậy
mà tạo nên một màn truyền tay điệu nghệ kết hợp thêm hiệu ứng “say đắm mĩ nhân
đến ngơ ngẩn thần hồn” khiến buổi diễn hôm ấy vì điểm nhấn này mà bùng nổ mạnh
mẽ.
Thế nhưng Eli lại
chẳng có phúc phận hưởng sự thành công đó; công ty vừa nhìn đã biết cậu là bất
cẩn đánh rơi đàn được Kibum cứu cánh cho chứ chẳng phải cố tình làm vậy, nên cả
cậu và Kibum đều bị khiển trách. Đương nhiên hầu hết đều đổ lên đầu Eli rồi,
còn Kibum chỉ bị nhắc nhở qua loa, nghe như khích lệ nhiều hơn là trách phạt.
A, Eli lúc đó mới tự hận bản thân vì sao lại mất cảnh giác đến độ không nhận ra
một tháng qua Kibum cứ đều đặn mượn bass của cậu chơi thử, còn luyện cả phần của
Eli trong khi bắt Kevin phải chơi thêm phần của mình. Quả thật tính toán đường
lui rất chu toàn rồi. Sau lần fanservice ngẫu hứng đó không lâu, Kiseop đã quyết
định rút lại toàn bộ các hoạt động ở Nhật trong thời gian tới, còn kiên quyết bỏ
luôn mấy thứ “fanservice” và “nhân tố nữ” học đòi người ta. Thật là một mũi tên
trúng hai con chim, Kibum đắc ý cười giảo hoạt khi nghe cậu ta bảo anh sẽ không
phải mặc đồ con gái nữa.
Vậy mà công cuộc
trả thù của Kibum vẫn chưa dừng lại ở đó. Ngay một ngày sau buổi debut, Kibum
đã “mời” được mấy [chục] nàng bạn gái cũ của Eli từ thời trung học qua Nhật để
đánh ghen loạn lên trong công ty, gây ra một vụ lộn xộn nhì nhằng khá lớn. Thế
là ngoài việc chịu bị công ty sạc cho một trận nữa, Eli còn phải hứng thêm cơn
giận cực độ của Kiseop. Hôm đó Kiseop lẳng lặng không nói gì một hồi lâu, nhưng
kì thực lại vừa ấm ức khóc vừa bỏ đi mất tích, mãi Kevin mới dỗ được cậu
manager của họ trở về. Liền hai tháng sau Kiseop chỉ giữ nguyên thái độ lạnh nhạt
với Eli như thể người không quen biết, tránh mặt triệt để, dù cậu ta có dùng xảo
chiêu nào đi chăng nữa cũng không lay chuyển được. Thật sự khổ sở còn hơn một
đao chém chết cậu đi mà.
Giống như Kevin,
Eli đã có thêm ba điều cấm kị của cuộc đời playboy không sợ trời không sợ đất của
mình. Một là không qua lại với đứa con gái nào nữa. Hai là tuyệt đối không chọc
giận Kibum nữa, và ba là không động tới Kevin của Kibum. Ngàn vạn lần cũng
không động vào.
A, nhưng chúng
ta còn quên gì nhỉ? Phải rồi, là nụ hôn đầu của Kevin, chính vào buổi tối hôm
đó.
Sau khi vác
Kevin ra được đến cửa thì cái tên say rượu trên vai Kibum bỗng nhiên cựa quậy dữ
dồi đòi xuống đất. Cơn giận của Kibum trong một lúc đó tạm thời biến mất không
còn tăm hơi, nhường chỗ cho cảm giác lo lắng bất an về thể trạng của cậu nhóc vừa
mới ốm dậy kia, vội vàng đặt Kevin ngồi xuống băng ghế tựa trước cửa hộp đêm mà
nhìn đăm đăm, tỉ mỉ nhìn khắp cơ thể cậu. Trên người Kevin chỉ mặc một cái áo
sơ mi mỏng manh lại ướt đầm rượu, đang say mà ăn mặc phong phanh như vậy thì sẽ
cảm chết mất. Kibum nheo mày, nhưng bản thân anh cũng chẳng mang theo áo sống
gì ngoài bộ đầm đang mặc trên người nên không có gì để cởi ra cho Kevin mặc hết.
Kibum khẩn
trương nhìn quanh, vừa hay bắt được một cửa hàng còn sáng đèn ở gần đó, liền chạy
vào mua một tấm... thảm lông thú thật dày [ vì đấy là cửa hàng đồ nội thất =))
], thế nhưng khi bước ra trở lại thì Kevin đã đi đâu mất. Trái tim Kibum bất chợt
ngừng đập mất năm giây, cho tới khi nhìn ra con sâu rượu bé nhỏ kia chẳng hiểu
sao lại đang bò trở về phía cửa hộp đêm, lảo đảo bước vào. Cơn giận của Kibum lại
một lần nữa bốc lên ngùn ngụt, nhanh như cắt xông tới túm cổ tay Kevin kéo ngược
trở lại khiến cho Kevin vô lực ngã vào lòng mình, bọc chặt cậu lại trong tấm thảm
không cho nhúc nhích được một phân. Kibum rít lên:
“Tên ngốc này,
còn mò vào đó làm gì hả? Đêm nay quậy chưa đủ sao?! Hay quả thực cậu muốn thử
qua cảm giác trưởng thành như SooHyun hyung nói?”
“Em phải vào...
Em muốn... Em muốn...” – Kevin trông thấy anh giận dữ như vậy thì lắp bắp không
ra câu. Kibum thô bạo bóp chặt lấy vai cậu mạnh đến phát đau, khinh thị cười gằn:
“Thật sự là như
vậy sao? Hẳn cậu hận tôi khi nãy đã phá hỏng chuyện tốt đẹp của cậu lắm nhỉ.”
“... Học hỏi
kinh nghiệm... em cần phải...”
“Được thôi, để
tôi đưa cậu vào lấy kinh nghiệm.”
“... Hôn...
Kibum hyung.......”
Ba tiếng cuối
khiến Kibum sững người, trợn mắt nhìn người con trai nhỏ nhắn trước mặt lúc này
đã lặng lẽ bật khóc trong tay anh. Bàn tay bất giác buông lỏng ra, thấy Kevin
tuột từ trong lòng xuống đất thì vội vàng ôm chặt lấy. Qua lớp lông thú dày cảm
nhận được thân thể gầy yếu bên trong đang run lên thổn thức từng hồi, Kibum vừa
lo sợ vừa hối hận, không hiểu sao lại khiến cơn giận trong người dâng cao hơn nữa,
cấm cẳn gắt lên:
“Đồ ngốc này, vừa
rồi cậu nói cái gì?! Gì chứ, ai cho cậu khóc, mở miệng nói lại cho tôi xem!”
“Em... em chỉ định
học người ta làm thế nào... ư ư... làm thế nào để hôn môi khiến người khác thoải
mái nhất mà thôi...” – Hơi rượu xông lên khiến Kevin không còn chút định lực
nào, quả đúng như người xưa nói, uống rượu quên sầu càng sầu thêm, bao nhiêu cảm
giác đau đớn tủi nhục cùng thống khổ dồn nén bấy lâu giờ tràn cả về trong tâm,
dâng lên thành thật nhiều những giọt nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt tái
xanh nhợt nhạt – “Khó khăn lắm Kibum hyung mới... mới chịu nhượng bộ mà đồng ý
làm fanservice với em, dù chỉ là thương cảm mà thôi, nhưng Kibum hyung đã đồng
ý rồi... Ư ư hh... Em... không biết hôn môi, nhưng không thể làm Kibum hyung khó chịu thêm được... em...”
Những câu sau đó
nữa vừa nhỏ vừa đứt quãng nghẹn ngào trong cổ họng, hoàn toàn không thể nghe ra
cậu muốn nói cái gì. Thế nhưng Kibum cũng đã nghe đủ rồi. Anh lặng người đi,
càng nghĩ lại càng giận, giận Kevin ngây thơ ngốc nghếch lại tự ti đến mức
không thấy được dụng ý của mình, giận cả bản thân đã không thể nói rõ cho cậu
biết. Kim Kibum giận, giận, rất rất giận.
Bạo ngược kéo
Kevin ra, Kibum trừng mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi ướt đẫm lạc thần của cậu,
nghiến răng oán hận nói:
“Đồ nhãi con ngốc
nghếch dại dột nhất thế gian! Tôi nhờ cậu quan tâm đến việc tôi có khó chịu hay
không chắc? Cảm giác của tôi thế nào một thằng ngốc như cậu có thể kiểm soát được
hay sao? Cậu thì biết gì về Kim Kibum tôi chứ?!”
“A...” – Kevin
nghe vậy ngay cả khóc cũng không khóc được nữa, hai mắt mở lớn tuyệt vọng nhìn
anh, cảm giác như thể vừa có một cái xe tải cán nát tâm can khiến cậu đau đớn đến
chết lặng; thì ra, trong lòng Kibum cậu còn chẳng có lấy một chỗ nhỏ nhoi nào,
quyền được quan tâm đến anh cũng không có được nữa. – “Em... xin lỗi.”
“Kevin Woo Sung
Hyun, nghe này,” – Giọng Kibum dịu bớt lại, âm thầm thở dài – “tôi không đồng ý
để cậu hôn tôi trên sân khấu, là vì không muốn nụ hôn đầu tiên đó bị gắn mác
fanservice như vậy. Kevin, Kevin, cậu có hiểu tôi đang nói gì không?”
“Ư...”
“Chậc.”
Kibum nhìn vẻ mặt
ngơ ngẩn thất thần của Kevin mà ngao ngán, rõ ràng là thần trí vẫn đang chịu sự
đả kích dữ dội quá nên hoàn toàn không nghe ra anh đang nói gì nữa. Thực tình, tại
sao một tên con trai đầu đội trời chân đạp đất như anh lại dính phải một tên đại
đại ngốc nghếch siêu cấp chậm hiểu thế này cơ chứ? Anh đành cúi đầu xuống dùng
bờ môi nuốt lấy những giọt lệ long lanh như châu như ngọc còn đọng trên khóe mi
ướt đẫm kia rồi từ từ trượt xuống, lau đi vệt nước mắt chảy dài, dọc xuống gò
má, xuống môi... nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi căng mịn xinh đẹp ấy mà dây dưa qua
lại, chậm rãi bình thản tách hai hàm răng ra nhấm nháp vào bên trong khoang miệng
nóng ẩm còn lưu hương rượu say người, hương sữa tươi thơm mát tinh khôi, dù thế
nào cũng không mất đi vẻ trong sáng thuần khiết nguyên bản. Kibum hài lòng khi
thấy người trong tay đã cứng đờ lại, ánh mắt chỉ còn sững sờ đến quên cả thương
tâm. Anh ngừng lại một chút, hơi thở phả vào trong khoang miệng mang theo những
lời thì thầm trấn an, từng tiếng từng tiếng rót vào tận đáy họng cậu như muốn
đem âm thanh của mình trực tiếp thấm vào tâm phế đối phương. Nhẹ cười:
“Như thế này đã
đủ điêu luyện cho cậu chưa? Từ giờ trở đi không cần học, không biết hôn cũng
không sao hết, vì tôi sẽ hôn cậu, nhóc con.”
Tên ngốc, ngốc,
ngốc, đại đại ngốc.
Cậu dám khiến
tôi mặc cảm tội lỗi đến mức này, đừng mong tôi sẽ bỏ qua cho cậu dễ dàng như mọi
lần nữa.
Kevin ngốc, ngốc,
ngốc....
Kibum lại đẩy nụ
hôn vào sâu hơn, càng lúc càng cuồng mê mà lại dịu dàng mềm mỏng đến không ngờ,
thắt chặt lấy chiếc lưỡi thụ động đang phản ứng yếu ớt của Kevin mà cuốn vào tận
sâu trong cuống họng khiến cậu cơ hồ ngạt thở, cơ thể yếu đi, hoàn toàn ngả vào
lòng anh. Hôn... được hôn là như thế này sao? Khó chịu quá... nhưng lại cũng thật
ngọt ngào, ngọt như hương sữa tươi vậy. Kevin hoàn toàn bị cuốn đi, ý thức mơ hồ
chìm đắm trong cơn mê man bất tận nơi hai khuôn miệng nhỏ chật hẹp giao hòa, tưởng
chừng không bao giờ chấm dứt.
“Ư... ưm......”
“Đồ sâu ngủ này
~ ” – Giọng nói êm dịu lại vang lên trong khuôn miệng của chính cậu, tinh quái
thổi mạnh vào một hơi khiến Kevin rùng mình mở mắt, Kibum trước mặt cũng buông
môi cậu ra, ngẩng đầu lên cười nhẹ - “Tới giờ này mới chịu dậy sao? Ngủ trưa
quá nhỉ.”
“Kibum hyung...?”
Kevin dụi dụi mắt, ủa, anh thay bộ đồ GothLoli đó ra từ bao giờ vậy? Mà cậu sao
lại đang ở...
“Còn mơ ngủ cái
gì nữa? Dậy đi nào, người ta chỉ có công chúa ngủ trong rừng thôi chứ không có
chuyện về tên ngốc ngủ trong nhà Kim Kibum đâu.”
“Oa!” – Giật mình
nhớ ra tình cảnh hiện tại, Kevin bật dậy dáo dác nhìn quanh. Đúng là cậu đang ở
trong căn hộ mới mua của Kibum rồi, thì ra nãy giờ chỉ là mơ mà thôi. Một giấc
mơ kí ức, chắc hẳn do băn khoăn về câu hỏi kia nên bản thân mới tự động lục kí ức
lên tìm câu trả lời như thế. Nhớ ra khi nãy vừa được Kibum đánh thức bằng một nụ
hôn, quả thực rất giống công chúa ngủ trong rừng, Kevin đỏ bừng mặt lắp bắp hỏi
câu nọ xọ câu kia: “Sao khi nãy... Kibum hyung, sáng nay... sao lại hôn... sáng
nay hyung đi đâu... hôn em?? Em đang ngủ cơ mà!”
“Chứ ai vừa ngủ
vừa nhóp nhép miệng hả?” – Kibum cười khẩy trêu chọc – “còn nhỏ cả nước dãi nữa,
xấu quá đi. Chắc lại mơ thấy đồ ăn chứ gì?”
Kevin nghe vậy
càng ngượng chín người. A, cậu có mơ được ăn thứ gì đâu, mà là bản thân bị ăn
mà! Kibum về nhà từ bao giờ, lại nhìn thấy cậu ngủ lăn lộn như vậy, còn đang
mơ... aaaaa nghĩ tới cảnh đó cũng đủ xấu hổ muốn chết rồi. Đã vậy Kibum hình
như còn rắp tâm muốn Kevin xấu hổ hơn nữa bằng ánh nhìn xuyên qua màn hơi nước
mỏng tỏa lên từ cốc cà phê trong tay, đăm đắm đặt trên người cậu không rời một
phút; làn môi mỏng vừa chốc chốc lại nhấp vào miệng cốc một lần [ Kevin nhận ra
đó là cốc cà phê uống dở của cậu! ], vừa không ngừng nhếch lên cười khủng khỉnh,
nhìn một cách nào đó thì rất bí hiểm thâm sâu. Đương nhiên những động thái đó đều
đạt được mục đích cả: khuôn mặt Kevin càng lúc càng bị “luộc” đến nóng đỏ cả
mang tai, tránh thế nào cũng tránh không khỏi ánh nhìn đầy ẩn ý kia; sợ hãi
nghĩ thầm: Kibum hôm nay làm sao vậy?? Cậu cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung mất
thôi, cứ bị anh nhìn hoài nhìn mãi không ngừng nghỉ thế này còn áp lực hơn cả
khi lên sân khấu diễn nữa, bản thân Kevin chịu sao thấu đây. Kibum thực biết
cách “giết người không dao” mà.
Đúng lúc Kevin đang
bị hơi hóng toàn thân hun cho đầu óc quay cuồng tưởng sắp lăn ra bất tỉnh nhân
sự tới nơi thì Kibum đột ngột thu nanh vuốt về, dường như đã nhìn mãn nhãn mà
buông tha cậu. Vẫn giữ điệu cười khủng khỉnh chẳng hợp chút nào với gương mặt
thanh tú cao nhã của mình, Kibum vơ lấy đống quần áo bẩn vắt trên giá mà quay
người bước vào phòng tắm.
“Anh tắm qua đã,
em cũng chuẩn bị đi nhé.”
“Chuẩn bị đi đâu
cơ ạ?” – Kevin ngơ ngác hỏi lại. Nhưng Kibum chỉ cười nhẹ một tiếng, đáp:
“Bí mật.”
Nói rồi Kibum
đóng cửa lại. Kevin khi ấy mới thở phào một tiếng, oa, thực sự là áp lực muốn bức
chết người. Mà tại sao Kibum lại cười một cách kì quái như vậy nhỉ, cậu đã làm gì mắc cười lắm sao? Kevin nghĩ, nghĩ,
nghĩ... đột nhiên giật bắn người nhớ ra tờ “trắc nghiệm tình yêu” đang làm dở của
SooHyun! Cậu nhớ mình trước khi ngủ gật mất vẫn còn đang dụi mặt vào đó mà khóc
than, giờ thì biến đâu mất rồi???
Kevin bổ nhào đi
tìm tờ giấy fax đó khắp nơi, oa, cái tờ trắc nghiệm đáng xấu hổ đó làm sao có
thể để bay lung tung được cơ chứ! Nhưng lục tung tất cả những nơi đã từng ngồi
xuống ở trong căn hộ này cũng không thấy nó đâu cả, đang lúc Kevin phát hoảng
lên rồi thì may mắn thay cậu lại lỡ tay hất rơi cái gối từ trên giường xuống đất,
để lộ ra tờ giấy bốn câu hỏi nhàu nhĩ nằm trên đệm. Vội vàng cầm tờ giấy lên
soi kĩ, thật may, hình như Kibum chưa có nhìn tới cái thứ này. Nếu thấy rồi thì
chắc chắn anh sẽ lưu lại vài dòng đại loại như “hà hà đồ ngốc xít” hay “em bao
nhiêu tuổi rồi mà còn ngồi làm cái trò này?”. Nếu có mấy chữ như vậy thật thì cậu
còn biết giấu mặt vào đâu nữa. Cậu phải nhanh nhanh làm nốt câu 4 này rồi gửi
trả lại cho SooHyun thôi.
Q.4: Anh ấy đã từng hôn bạn bao giờ chưa (chắc chắn là
rồi). Cảm giác về nụ hôn đầu như thế nào?
a. Khó thở lắm
b. Xấu hổ
c. Đóng băng
d. Say
Khi đó chẳng biết
Kevin nghĩ gì mà một lúc sau lại đặt bút viết xuống một dòng:
e. Hạnh phúc
Đúng là bản trắc
nghiệm này thiếu sót mà. Sao có thể thiếu một phương án cơ bản và hiển nhiên
như vậy ở câu hỏi này cơ chứ. Khiến cậu vừa viết vừa xấu hổ, vừa viết vừa đỏ mặt
đỏ tai, nhưng lại không thể không viết được. Vì trên tất cả những điều kia, đó
là cảm xúc thật sự của cậu khi nhận được nụ hôn đầu tiên ấy mà. Kevin vẫn luôn
luôn băn khoăn, luôn luôn sợ hãi, và vào khoảnh khắc được công nhận đó lại càng
sợ hãi đến khôn tả. Thế nhưng nỗi sợ đó... là vì hạnh phúc.
Vì hạnh phúc nên
mới sợ, và cảm nhận được sự sợ hãi đó cũng là hạnh phúc. Cậu nhẹ cười, nghe thật
mâu thuẫn phải không? A, nhưng bản chất của tờ trắc nghiệm này luôn rất mâu thuẫn
mà.
Cuối cùng cũng
làm xong rồi.
=== end Q.4 ===
Kevin len lén
nhìn về phía cửa phòng tắm. Khăn bông của Kibum còn để quên ở ngoài kìa, có vẻ
anh sẽ không đột ngột bước ra ngay lúc này đâu. Nghe tiếng nước chảy không ngừng
va chạm với thân thể người con trai đứng dưới vòi sen kia, hai má Kevin tự
nhiên đỏ hồng lên bối rối, cậu vội vàng quay mặt đi, tay chân luống cuống như
thể đang làm chuyện vụng trộm phi pháp gì. A, cái đầu óc này đừng có suy nghĩ
lung tung nữa, chủ nhân Kevin của mi còn phải nhanh nhanh lên không Kibum tắm
xong thì hỏng việc mất, mà cậu thì chưa muốn bị SooHyun thanh trừ đâu.
Rón rén bước về
phía máy fax, Kevin cẩn thận tắt hết tiếng đi rồi mới bắt đầu đưa tờ giấy vào.
Thế nhưng khi nó hiện lên trên màn hình cảm ứng, tờ trắc nghiệm mà SooHyun gửi
cho cậu hóa ra lại có cả mặt sau. Là năm câu hỏi, chứ không phải bốn. Đôi con
ngươi mở lớn sững sờ, Kevin lặng người đứng ngó đăm đăm vào phần câu hỏi cuối
cùng mà cậu đã bỏ sót kia.
Q.5: Nếu bạn nói chia tay, bạn
nghĩ phản ứng của anh ấy sẽ như thế nào?
Câu hỏi thứ năm
này thật đặc biệt, bởi vì phía dưới nó không hề đưa ra lựa chọn nào hết. Thay
vào đó là một dòng bút chì nhỏ xíu không hiểu được viết vào từ bao giờ.
“Sẽ khóc.”
Đúng là nét bút
của Kibum rồi.
===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét