“Ma quỷ... đừng lại gần ta.......”
“Bummie, em quên rồi phải không? Ngày ấy nơi em quẳng hyung xuống không phải là mộ đất, mà là giam hãm bên trong tấm gương kia.”
“Hyung...”
Gương mặt Kibum tái nhợt đi, anh cảm thấy móng tay cậu đang bấm sâu vào da thịt mình đến bật máu, đau đớn gặm nhấm vào tận xương. Cùng lúc anh cũng bàng hoàng nhận ra không chỉ tâm hồn mà cả thân thể dưới kia cũng không phải là Kevin của mình, khi mà vết bầm tím trên tay trái của cậu hôm qua giờ đã chuyển thành tay phải, giống như... từ trong gương bước ra. Lực siết mạnh đến mức khiến năm đầu ngón tay giống-của-Kevin cũng rươm rướm máu, các khớp xương kêu lên răng rắc. Kibum kinh hãi nhìn anh trai mình mượn lực lết thân mình tới, dùng cả hai tay siết cứng lấy chân anh mà cào xé điên cuồng, ánh mắt hằn lên những tia thù hận ngầu đục. Hyung Jun điên rồi, thực sự đã điên rồi. Lửa hận đối với em trai mình đã khiến vong linh thống khổ kia không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.
“Chết đi thì sao? Sao em không để anh được chết như vậy?! Dù em có chết đi thì anh vẫn mãi không thoát khỏi nơi đó được, thế nên em tưởng mình muốn chết là chết sao? Như vậy không công bằng!”
“Hyung! Buông em ra!”
“Ta sẽ không trở lại nơi đó một mình, không bao giờ đâu!”
Một cú đẩy mạnh, và cả hai ngã xuyên qua mặt gương, giống như đang mơ vậy. Bên trong là một khoảng không gian trải dài tới vô định, và ngập tràn những tấm gương rất lớn, cùng với những mảng kí ức mờ nhòe cứ trôi lướt qua. Kibum cảm nhận được Kevin đang ở đây, nhưng lại bị một Kevin khác kia giữ chặt không thể với tới, dù giật mạnh thế nào cũng không thoát ra được. Đột nhiên ánh mắt anh chạm tới một thứ đồ xưa vốn luôn nằm lại trong căn phòng xép: chiếc chai thủy tinh nhuốm máu của Hyung Jun. Kibum không suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn dựa vào trực giác mà quyết định sẽ dùng tới thứ hung khí ấy một lần nữa. Nhưng không phải để hại người như trước đây; anh chỉ muốn được cùng Kevin đi chơi một lần mà thôi.
“Tại sao Kibum lại cứ làm mấy việc thiếu suy nghĩ như vậy chứ, có biết... có biết em lo lắng như thế nào không hả? Anh là đồ đáng ghét... đáng ghét!”
“Hay quá! Vậy em sẽ ngồi xem Kibum làm việc nha!”
“Không đau chút nào cả. Anh... cứ nắm tiếp đi.”
“Làm ơn... đừng bỏ em lại một mình...”
“Đợi Kibum khỏe lại, mình sẽ ra ngoài chơi nhé. Còn nhiều ngày nắng đẹp mà.”
“Kibum, em yêu anh. Kevin yêu anh, rất yêu, rất yêu, rất yêu...”
“Xin lỗi Junnie.” – Kibum gượng gạo cười, nắm chặt chiếc chai nhằm thẳng hướng cánh tay bên trái của Kevin phóng xuống – “Em sẽ tạ lỗi với Junnie sau.”
Phập!
Cùng với một tiếng gào thảm vọng khắp không gian, bàn tay cậu đau đớn nới lỏng, vừa đủ để Kibum rút chân ra gọn ghẽ. Anh không chần chừ một giây, xông thẳng về phía một tấm gương khi ấy đã trở nên hư ảo sóng sánh như mặt nước, vươn bàn tay thanh sạch không nhuốm máu đâm xuyên qua mặt gương. Kevin, cần phải tìm được Kevin của anh, chắc chắn giờ cậu nhóc ưa khóc ấy đang hoảng sợ lắm rồi.
“Kevin! Em có nghe thấy anh gọi không, Kevin!!”
...
Thế giới trống trải không một bóng người, thật giống như một nghĩa địa bị bỏ hoang vậy. Cô quạnh đến thê lương. Kevin thấy bản thân đang một mình chạy dọc khắp các con phố, khản tiếng gọi thật to, nhưng xung quanh chỉ có âm vọng của chính mình đáp lại. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao... mọi người đâu hết rồi? Tại sao nơi nào cũng trống trải như vậy, lạnh lẽo như vậy? Đáng sợ quá, ngay cả những tưởng tượng tồi tệ nhất về Địa ngục cũng không đáng sợ bằng. Đây là đâu thế này? Tại sao... ngay cả Kibum cũng không thấy đâu. Anh đã đi đâu rồi, đã bỏ Kevin lại một mình lạc lõng như vậy mà đi đâu thế? Chỉ riêng nghĩ tới việc ấy thôi là Kevin đã sợ đến mức không thở nổi, hai chân nhũn ra ngã gục xuống đất.
“Kibum... cứu em, Kibum...”
“Kevin, Kevin! Em có nghe thấy không? Kevin!”
Cậu mở bừng hai mắt đẫm lệ, chợt nhận ra bản thân đã trở về căn phòng xép trên gác mái nhà anh rồi. Bên tai vang vọng tiếng gọi của Kibum, và trước mặt cậu, một bàn tay quen thuộc hết sức đang khẩn thiết vươn ra từ trong tấm gương mù mờ.
“Ư... Kibum...”
“Nắm lấy tay anh đi! Nhanh lên!”
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, cậu lao tới nắm chặt lấy bàn tay đang chìa ra của anh, hoảng loạn ghì chặt không rời như sợ rằng bàn tay lành lạnh thân quen này sẽ lại biến mất một lần nữa. Kibum mạnh mẽ kéo giật về, đem cả người Kevin bay xuyên qua mặt gương giờ đã trong veo như nước, qua thật nhiều thế giới méo mó biến dạng, sau cùng rơi qua một nơi giống như thác lặng, quay trở về lòng anh. Lực kéo mạnh tới mức cả hai ngã ngửa xuống sàn; ngay khi chạm được vào thân thể nóng ấm của anh, Kevin đã bật khóc nức nở, khóc không kìm lại được nữa. Kibum, Kibum, Kibum của cậu đã ở đây rồi, đã không bỏ mặc Kevin một mình trong thế giới đơn độc đáng sợ đó nữa.
“Kibum... ư a a...khụ!... Kibum ơi...”
“Kevin, Kevin, Kevin...” – Kibum siết chặt hai tay, liên tục kề tai gọi tên Kevin cho tới khi cậu bình tĩnh trở lại – “Kevin, thở chậm thôi, từ từ... Đừng sợ, có hyung ở đây rồi. Sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
“Em... Aaaaaaaaaa!”
Kevin đột ngột nắm chặt lấy ngực áo Kibum hoảng loạn thét lên, cả người co quắp lại. Quay đầu nhìn lại, cậu thấy một cánh tay xương xương từ trong gương vươn ra nắm chặt lấy cổ chân mình, máu đỏ nhớp nháp nhễu xuống khắp bàn chân trần của cậu. Dù Kevin có giãy giụa như thế nào thì bàn tay đó vẫn ghì chắc không chịu buông ra, dai dẳng, cứng đờ, tưởng như chẳng thể dứt ra được. Ở cánh tay đó toát ra một sự cự liệt điên cuồng, giống như một nỗi khát khao da diết đến ngạt thở. Ngay khi ấy Kibum một mặt nắm chặt tay cậu, mặt khác nhanh như cắt vươn người xuống dưới, dùng một cái chai thủy tinh vỡ nát đâm thẳng vào cánh tay trắng bệch nhuốm máu kia, ghim nó xuống nền nhà. Kevin gắt gao rút chân về thật nhanh, trợn mắt kinh hãi nhìn bàn tay kia giãy giụa cuồng loạn trên sàn gỗ trũng máu, không ngừng mò mẫm tìm kiếm khắp xung quanh, như thể nhất quyết phải bắt được cậu một lần nữa. Cảnh tượng ấy, cùng nỗi ám ảnh đeo bám quỷ dị không bao giờ thoát được, vạn phần đáng sợ.
“Ma quỷ... đừng lại gần ta.......”
Giống như cánh tay có tai, hoặc do mất máu quá nhiều khiến nó dần yếu đi, chỉ giãy giụa được thêm vài cái nữa rồi mềm liệt rớt xuống, bất động. Và trắng bệch. Liền một lúc lâu sau đó cũng không còn động tĩnh gì nữa. Căn phòng, trở về tĩnh lặng.
“Kibum... tấm gương kia...”
“Đừng sợ, Kevin. Mọi chuyện kết thúc rồi.”
Kibum nhẹ nhàng xoa đầu Kevin, nụ cười thanh bình dịu nhẹ trên môi anh khiến thần trí cậu dần dần tỉnh táo lại, khó khăn hớp lấy một hơi khí lạnh vào lồng ngực. Chợt cảm thấy đau nhói lên, cậu ngạc nhiên nhìn xuống: không hiểu từ lúc nào ở cổ tay phải đã xuất hiện một vết thương lớn găm đầy vụn thủy tinh, máu chảy đầm đìa. Giống hệt như nhát đâm xuyên da thấu thịt trên cánh tay ma dưới sàn kia. Kibum xé gấu áo sơ mi của anh ra buộc chặt vào bắp tay cho cậu, máu liền ngừng chảy.
Anh nhỏ nhẹ cười: “Đừng nhìn nó nữa, Kevin. Đi khỏi chỗ này thôi.”
“... Dạ.”
Kevin quay lại với anh, rời mắt khỏi bàn tay nằm lại trên sàn. Hai người bình tĩnh bước khỏi nơi âm u đáng sợ ấy, tránh xa tấm gương ra. Cánh cửa yên bình đóng lại.
“Này Kevin, ngày mai chúng ta đi chơi nhé.”
“Nhưng sức khỏe của anh...!”
“Không sao đâu.” – Kibum siết chặt tay cậu trấn an, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ - “Anh khỏe lại rồi, không còn vấn đề gì nữa. Đừng lo, Kevin. Anh chỉ muốn được đi chơi với em ngay thôi.”
“Vậy... ngày mai có thể đi chơi thật ư?”
“Thật mà.”
Kevin sung sướng ôm chầm lấy anh, dù cho cậu vừa trải qua chuyện đáng sợ thì cũng chẳng ngăn được bản thân vui mừng đến phát khóc. Ấm áp quá. Nắm tay anh ghì chặt cậu lúc này thật sự rất ấm áp.
...
Gretel không biết phải làm thế nào, bởi vì hai người trước mặt giống nhau không sai một ly. Cô đã nghĩ rất lâu, cuối cùng bước lên phía trước đặt môi mình vào môi của một trong hai người. Đường thì ngọt, vậy nên, nếu thấy ngọt thì là giả rồi.
“Ngươi không phải anh trai ta, đồ giả mạo!”
Gretel vừa đụng lưỡi đã hét lên, bởi lẽ, đôi môi này ngọt như đường. Cô đập vỡ tung tấm gương giả mạo bằng một chiếc rìu đặt bên cạnh, rồi sau đó chạy sang nắm tay anh trai. Hansel mừng rỡ đón em gái mình bằng một cái ôm nồng hậu, sau đó quay lại đối diện với mụ phù thủy.
“Gretel của tôi đã hoàn thành xong yêu cầu rồi. Giờ chúng tôi đi đây.”
“Tùy các ngươi.” Mụ phù thủy nghiến răng, biến mất.
Không bị mụ phù thủy cản trở, hai anh em Hansel và Gretel vội vàng đi ngay, trước khi đi Hansel còn lấy được thêm vàng bạc và bánh trái của mụ. Chúng đi trong khu rừng thật lâu, lần theo bóng trăng mà tiến tới, cuối cùng cũng tìm về được ngôi nhà cũ. Nhờ có số tiền bạc Hansel lấy được, cả nhà đã không còn bị đói nữa. Và đương nhiên hai anh em cũng không bị bỏ rơi. Hansel và Gretel sống hạnh phúc bên cha mẹ mãi mãi.
The end.
....
“Kibum, Kibum! Mình đi chơi thử cái đó đi!”
Kevin phấn khích reo lên, vừa vào khu vui chơi ngoài trời là như cá gặp nước, quên cả cánh tay bị đau, cứ như vậy tung tăng chạy nhảy khắp chốn. Đương nhiên là cậu phải vui rồi, lần đầu tiên được đi chơi với người mình yêu như vậy, giống như một cặp tình nhân bình thường hết đi ăn kem rồi lại vào khu giải trí, xem phim đi dạo đủ cả, thực chẳng khác nào xứ sở thần tiên. Mà tình trạng sức khỏe của Kibum từ hôm qua cũng tốt lên nhiều lắm, mọi bệnh tật đều tự nhiên biến mất hết, đi chơi với cậu cả ngày cũng không tỏ ra mệt mỏi gì, cứ như có phép màu vậy. Dù không hiểu vì sao lại có những chuyển biến như vậy nhưng chỉ cần anh khỏe lên là được rồi, Kevin vui sướng nghĩ, cũng chẳng có gì quá khó hiểu. Trên đời thiếu gì những điều kì diệu chứ. Cả ngày hôm nay thật tuyệt, giống như trong mơ.
Cho tới khi hai người vô ý đi vào nhà gương.
Sau việc hôm qua, Kevin có chút sợ hãi khi nhìn vào những tấm gương, đặc biệt nó còn trùng trùng khắp nơi thế này nữa, giống như bị vây hãm trong thế giới ảo giác không có lối ra. Thật may là bên trong khá đông người, cậu và anh không đến nỗi phải đi một mình trong đó. Dù vậy, Kevin vẫn run run nắm chặt lấy tay trái của Kibum suốt. Bỗng nhiên một tiếng “keng” rất khẽ vang lên từ hai lòng bàn tay áp chặt nhau; Kevin ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay đeo nhẫn của mình. Ánh sáng trắng lóe lên, giống như... sao đôi vậy.
Có thể hay không? Nhận ra giữa gương và người...
“Ủa, sao anh lại đeo nhẫn vào tay này vậy?”
“Em hỏi gì lạ vậy Kevin? Nhẫn cưới thì đương nhiên phải
đeo tay trái rồi.”
Là tay trái ư?
...
... đâu mới đúng là kẻ ngươi yêu thương vô hạn?
“Kevin? Em sao vậy, không khỏe à?”
Kibum nắm lấy hai bàn tay Kevin, nghiêng đầu lo lắng nhìn cậu. Hai người vẫn đang đứng trước lối ra của căn phòng gương, chưa đi đâu cả. Kevin không đáp lại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Gió xao xác.
Một đợt kình phong vô hình thổi qua cuốn tung mái tóc tơ mỏng của anh lên, trộn lẫn vào mảng trời đang dần tàn lụi. Là ánh tà dương phản chiếu có phải không, mà lẫn trong màn tóc đen thẳm mềm mại như mặt nước đêm ấy lại ánh lên sắc đỏ huyền hoặc. Màu đỏ thẫm. Như máu.
“Kevin, em có nghe thấy anh hỏi không?”
“À, Kibum, em... chợt nhớ ra chút chuyện ở nhà.” – Kevin cười gượng nói – “Giờ em muốn về nhà. Kibum đi gặp anh Park một mình được không?”
“À... ừ. Em về cẩn thận nhé.”
“Dạ.”
Vẫy tay chào anh, Kevin bước lùi lại rồi quay lưng một mình đi về phía cổng, bỏ lại Kibum với ánh nhìn khó hiểu đằng sau. Anh lẳng lặng không nói gì, chỉ nhìn theo những bước chân vội dần của cậu thiếu niên nhỏ nhắn trước mắt kia mà nhẹ cười. Cười. Chỉ là một cái nhếch môi rất khẽ, như có như không, mờ ảo đến ma mị.
Thế nhưng Kevin đã không còn ngoái đầu nhìn lại nữa.
Chiều nay hai người còn có hẹn gặp Park Jung Min, là hẹn trực tiếp của Kibum, vậy nên anh sẽ không về cùng cậu được. Đó cũng là chủ đích của cậu. Ngay khi bóng dáng Kibum khuất khỏi tầm mắt, Kevin quay người chạy một mạch quãng đường gần năm cây số để về nhà, còn không nghĩ tới việc nên bắt taxi đi. Chỉ cắm đầu guồng chân mà chạy, lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Cánh tay phải bị thương hôm qua giờ lại âm ỷ đau nhói lên từng hồi, trong lớp băng trắng có chút máu loang, đỏ sậm.
Một giọt thấm tràn xuống, đọng lại trên mặt chiếc nhẫn bạch kim. Là tay phải.
“Xin lỗi Kevin, anh không thể lấy em được. Chúng mình chỉ có thể đeo nhẫn đôi thế này thôi.”
“Không sao đâu, em hiểu. Luật pháp cũng đâu có cho phép chúng ta kết hôn.”
“Không phải chuyện đó, anh... cả đời này đã hứa với một người rồi. Anh chỉ có một người vợ mà thôi, ngoài anh ấy ra sẽ không lấy ai khác.”
“... Anh vẫn yêu người ấy, phải không?”
“Phải, luôn luôn yêu, cho tới giờ vẫn không thay đổi. Nhưng nếu có kiếp sau, anh nhất định muốn được gặp em trước người ấy, Kevin. Nhất định.”
Nếu có kiếp sau... Kevin sẽ lấy anh nhé?
Tất nhiên rồi, Kibum của em.
Cậu chạy thẳng lên căn phòng xép áp mái trên tầng ba, bất chấp cửa có khóa hay không mà dùng cả thân tông vào buộc nó phải bật mở. Ánh mắt đã mờ đục thất sắc, tán loạn nhìn vào trong phòng, đau đến tuyệt vọng. Căn phòng vẫn nguyên như vậy không có gì thay đổi, kể cả vệt máu bắn tung trên sàn ngày hôm qua cũng đã biến mất vô ảnh vô tung, trên sàn bụi bám dày đặc như thể nhiều năm chưa có ai đặt chân vào. Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ, chỉ trừ một điều...
... tấm gương trước mắt đã vỡ tan thành ngàn mảnh vụn.
Gretel không biết rằng, đôi môi của anh trai đối với cô luôn ngọt ngào như vậy.
Và mụ phù thủy có được bữa thịt nướng thật ngon.
~ The very end. ~
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaHaizzz mình đã com nhưng chắc bị lag bay mất tiêu rồi. Thực sự cái kết của fic này làm mình suy nghĩ rất nhiều.(~> vì đầu óc mình đơn giản ^^!!) Cuối cùng thì cũng nghĩ ra. À. Mà cũng không hẳn là nghĩ ra, chỉ là nghĩ theo đầúoc đơn giản của mình thôi. Nhưng nếu đúng như mình nghĩ, thì cái kết của fic thực sự đau đớn quá.
Trả lờiXóaCái đoạn kết này có thể vì mình viết không được tốt, tung hint không rõ ràng nên ai đọc ít nhiều gì cũng bảo chẳng hiểu gì hết hoặc... hiểu lệch hoàn toàn luôn. Nhưng nếu bạn thấy là BE thì có lẽ đã hiểu đúng rồi :">
Trả lờiXóaHint của mình là bàn tay, chiếc nhẫn, màu tóc phản chiếu, và nụ hôn có vị đường của Hansel.
Cái kết mà mình nghĩ đến có liên quan đến bàn tay, chiếc nhẫn và nụ hôn của Hansel. Còn màu tóc phản chiếu thì mình chưa nghĩ đến.
Trả lờiXóa