“Tới đây làm gì vậy Kibum hyung?”
“Cậy cửa thoát ra.”
“Sao cơ?”
“Đùa thôi”
Không khí xung
quanh lạnh dần. Buồng phổi Kevin se thắt lại, khí quản cũng âm ỷ đau; giờ thì cậu
ý thức được rằng bản thân vẫn còn đang ở trong cái kho bảo quản tối tăm có nhiệt
độ siêu thấp này. Khi nãy mải cãi nhau với Kibum nên tự nhiên quên mất tiêu.
“Này, đình chiến
một lúc nhé. Phải tìm cách ra khỏi đây đã.”
“Cậu đã bao giờ
là đối thủ của tôi sao? Phải nói tôi làm ơn đừng giỡn với cậu nữa mới đúng chứ.”
– Kibum ngạo nghễ cười – “Nhưng có điều kiện.”
“Gì... gì chứ?”
“Gọi tôi là
hyung, xưng em.”
Kevin nhăn mặt.
Sao chuyện này anh ta lại chấp nhặt như vậy chứ? Đành rằng cậu phải gọi Kibum
như vậy là đúng rồi, nhưng khi nãy nổi đóa lên Kevin đã lỡ đổi luôn cách xưng
hô, giờ mà phải nghe lời anh ta gọi lại thì thật chẳng quá mất tự trọng bản
thân sao? Nghĩ tới vẻ mặt đắc thắng tràn trề của anh ta nhìn xuống khi cậu thốt
ra tiếng ‘hyung’ đáng xấu hổ kia, Kevin quả thực mở miệng không nổi.
“Sao?”
“Không... không
cần anh giúp tôi cũng tự tìm cách được.”
“Được thôi, vậy
tôi nằm chờ thành quả của cậu nhé.”
Kibum cười, tỏ
rõ ý sẽ không làm gì giúp hai người thoát ra khỏi đây hết. Dù có tức tối Kevin
cũng không làm gì được, quyết tâm trong dạ tăng lên, đây là anh ta đang thách
thức cậu. Ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra mình vào đây là để tìm điện thoại kia
mà, có điện thoại là liên lạc được với người bên ngoài rồi, chỉ cần báo cho ai
đó là được thôi. Nghĩ vậy Kevin mừng rỡ rút điện thoại ra, thật nhanh bấm vào
danh bạ.
Nhưng mà hiển
nhiên... không có sóng.
“Kibum, anh có
điện thoại không? Điện thoại của em... à, của tôi mất sóng rồi.”
“Túi tôi lỡ vứt
lên xe rồi, đâu có mang cái gì vào.”
“Thế anh quay lại
đây để làm gì?” Kibum ngồi cùng xe với cậu, không lẽ...
“Đánh rơi bật lửa
nên vào nhặt thôi.”
Kevin đỏ mặt
quay đi. Vừa rồi cậu nghĩ cái gì chứ?
A, nhưng không
có điện thoại thì làm sao thoát ra đây?
Kevin từ trước tới
giờ vốn rất thụ động, ít khi phải tự giải quyết chuyện gì bao giờ, vậy nên lúc
này trong đầu hoàn toàn rỗng không chẳng có sáng kiến nào hết. Ngồi nghĩ nửa giờ
cũng không ra cách gì để thử, chứ đừng nói có được hay không, trong khi bản
thân càng lúc càng lạnh. Kevin cuối cùng đành phải đầu hàng, xuống nước cầu khẩn
Kibum cùng nghĩ cách với mình. Tối thế này cũng có cái may, bằng không bao
nhiêu vẻ mặt xấu hổ của Kevin đã bị nhìn thấy hết mất rồi. Cậu cắn môi kéo kéo
tay áo Kibum, nói nhỏ như tiếng muỗi:
“Kibum, Kibum...
hyung. Giúp... giúp em.”
“Gì cơ?”
“Em chịu thua rồi.
Kibum hyung... giúp em.”
Đã chuẩn bị sẵn
tâm lý chịu trận rồi, vậy nên Kevin lại một lần nữa ngạc nhiên quá đỗi khi
Kibum chẳng hề cười vào mặt cậu mà chỉ nắm lấy tay cậu kéo lên, đứng dậy nhàn
nhã phủi bụi trên áo quần rồi cười bảo:
“Đưa tôi mượn điện
thoại của cậu đi.”
“Nhưng không có
sóng đâu.”
“Còn pin là được
rồi, dùng thay cái đèn thôi.”
Nói rồi Kibum mở
đèn flash lên, quả thực sáng không thua gì đèn pin cả. Cách áo cầm lấy cổ tay
Kevin, Kibum dẫn cậu lần mò đi trong kho lạnh rộng thênh thang, cùng với cả ngàn
tảng thịt treo lơ lửng bên cạnh hai người. Xung quanh lặng thinh, chỉ có tiếng đế
giày hai người gõ cộp cộp dưới sàn là cứ vang đều đều một cách kì dị khiến
Kevin cảm thấy rợn người, vừa lạnh vừa sợ, chẳng biết từ lúc nào đã nem nép núp
vào cánh tay Kibum. Thành thực thì cũng ấm áp hơn được nhiều lắm, lúc ấy Kevin
mới nhìn ra người bên cạnh mình áo mũ khăn len đầy đủ cả, cái măng tô khoác bên
ngoài dày cộm lên, nếu không phải là đang trong kho lạnh này thì chắc đã nóng tới
tan thành nước rồi. Cậu ngạc nhiên hỏi:
“Kibum hyung,
anh làm gì mà ăn mặc như đi Bắc cực thế?”
Kibum nhướn mày:
“Biết trước là sẽ phải vào kho lạnh nên mặc sẵn đề phòng, vậy thì sao?”
“Nhưng vào kho
có mười lăm phút mà, một cái áo khoác cũng đã quá đủ rồi.” Ai, điển hình là
Kevin đây, ngay cả giày cũng không buồn đi nữa. Kibum liếc cậu một cái, cười khẩy:
“Vậy nên giờ mới
lạnh tới tím tái thế này đây.”
“Chuyện này là
không lường trước được mà!”
“Được rồi, yên
nào. Tới nơi rồi.”
Hai người dừng
bước trước cánh cổng chính lớn nhất, vẫn đóng chặt không hề có dấu hiệu sẽ mở
ra. Kevin ngước nhìn phiến sắt cách nhiệt cách âm sừng sững như núi kia một
cách tuyệt vọng, phải chi cậu có câu thần chú mở cửa nào đó giống Harry Potter
thì tốt quá, hoặc giả được như Alibaba cũng đủ rồi. Ây, nhưng sao mà có được chứ.
“Tới đây làm gì
vậy Kibum hyung?”
“Cậy cửa thoát
ra.”
“Sao cơ?”
“Đùa thôi” –
Kibum phẩy tay, sau đó cầm đèn flash chiếu vào một thứ thiết bị gì đó hình cầu
nhỏ nhô ra trên bờ tường, trông khá quen thuộc – “Thấy cái đó chứ? Biết là gì
không?”
Kevin thành thực
lắc đầu. Rút từ trong túi áo ra cái bật lửa, một cây bút chì gỗ và vài mẩu giấy
mồi, Kibum thuần thục rút ruột chì ra rồi quấn giấy mồi vào đầu, thản nhiên
tươi cười đáp:
“Máy báo cháy đấy.”
Trợn mắt nhìn
Kibum bật lửa lên châm vào cây đuốc mini mới tạo rồi vươn người đưa tới gần thiết
bị kia, phải mất một lúc Kevin mới hiểu ra anh đang tạo báo động giả. A đúng rồi,
nếu có cháy ắt sẽ có người vào kiểm tra, và cả hai sẽ được cứu rồi! Thế nhưng cậu
còn chưa kịp trầm trồ với ý tưởng thiên tài [ phá hoại = = ] của Kibum thì đột
nhiên có tiếng chuyển động đồng loạt từ tứ phía. Kevin hoảng sợ nhảy tới bám chặt
lấy Kibum, chỉ thấy xung quanh những tảng thịt đồng loạt được kéo lên cao đụng
trần nhà, liền sau đó nghe “Xì” một tiếng, từ mấy chiếc ống trên cao phun ra một
đợt nước dày đặc khắp căn phòng. Đốm lửa bé xíu trên tay Kibum nháy mắt bị “dập”
gọn gàng. Vì cái sự đổ bể kế hoạch chóng vánh hết sức ấy, Kevin, và chắc cả
Kibum nữa, đều đứng đơ người ra mất mấy giây.
“Chậc, đúng là tự
động.” – Kibum chắt lưỡi tỉnh bơ nói, hoàn toàn không tỏ vẻ tiếc nuối hay lo âu
gì cả. Có lẽ anh ta còn phương án khác rồi, nghĩ như vậy Kevin tràn đầy hi vọng
cùng tin tưởng [ tưởng bở ] quay sang hỏi Kibum:
“Giờ làm gì nữa
Kibum hyung?”
“A, ngồi đợi
thôi.”
“Đợi tới bao giờ
ạ?”
“Đương nhiên là
tới khi nào có người nào hảo tâm tới mở cửa cứu chúng ta ra.” – Kibum bình thản
kéo tóc ra khỏi nút túm sau gáy, rũ rũ nước đi – “Ầy, coi tình hình thế này chắc
phải đợi lâu đấy.”
“Sao cơ? Anh
không còn kế hoạch nào khác à?”
“Cậu nghĩ tôi là
điệp viên 007 chắc? Trong túi chỉ có mỗi cái bật lửa với giấy mồi, giờ xài rồi
thì đành ngồi chờ thôi chứ sao.”
Kevin cảm thấy như
mình vừa bị gạt chân cho ngã lăn từ trên thiên đường xuống mặt đất, lại còn bị
chọc quê tới ngóc đầu không lên nổi. Còn khiến cậu khi nãy phải nhịn nhục cầu cứu
nữa, cuối cùng lại chẳng thu về được cái gì. Hóa ra Kim Kibum kia chỉ có mỗi biệt
tài lừa người mà thôi, thật xấu tính mà!
Rốt cuộc cũng
không có cách nào ra khỏi đây được. Đành rằng cậu biết ngay lúc về trường thì
việc hai học sinh biến mất không thấy tăm hơi sẽ được phát hiện ra ngay, và người
ta sẽ quay lại đây tìm hai người mà thôi. Thế nhưng từ trên núi này về tới trường
để điểm danh được cũng phải mất sáu bảy tiếng, khấu thêm thời gian truy vấn nữa
thì hẳn ít nhất phải tới sáng mai cánh cửa kia mới có hi vọng mở ra nổi. Mà nhiệt
độ trong phòng càng lúc càng giảm xuống, cả người Kevin đã sớm tê cóng lại rồi,
cộng thêm đợt nước phun lạnh buốt vừa rồi nữa khiến cậu cảm thấy chắc chắn một
điều rằng, chờ tới lúc được cứu khỏi đây thì bản thân đã hóa thành một cục nước
đá rắn chắc. Ai, phải chi cậu mang thêm một cái áo nữa...
“Kibum... Kibum hyung...”
“Sao?”
“Em lạnh... lạnh
quá.” – Hai hàm răng của Kevin bắt đầu va vào nhau lách cách thực đáng thương –
“Cho em mượn áo khoác của anh đi.”
“Mơ sao, để tôi
đóng băng cùng cậu luôn à.”
“Anh mặc nhiều
áo như vậy mà, cho em mượn một cái thôi.”
“Không!” – Kibum
thẳng thừng đá Kevin ra khỏi người không một chút thương xót, tay giữ rịt lấy
áo khoác không buông. Cậu vừa nhìn đã biết kẻ máu lạnh kia sẽ nhất quyết không
nhường áo cho mình đâu, ảo não tự cười bản thân ngốc nghếch, chỉ có thể ra một
góc khác ngồi co ro hết mức có thể để mong được ấm áp hơn một chút. Thế nhưng
xung quanh vẫn càng lúc càng lạnh, lạnh, lạnh, rất lạnh, lạnh không để đâu cho
hết lạnh, trong đầu trống rỗng chỉ còn một chữ ‘lạnh’ mà thôi. Khí lạnh ngấm
vào trong phổi Kevin khiến lồng ngực đau đớn như bị kim nhọn xuyên vào, lạnh tới
mức ngay cả hơi thở ra cũng không thấy khói nữa. Đầu óc vì vậy mà trở nên mơ
màng, Kevin bỗng nhiên cảm thấy rất buồn ngủ...
“Này đồ quỷ nhát
gan, sao lại bạ đâu ngủ đó như vậy hả? Không được ngủ ở đây!”
Ai, hình như
Kibum vừa giơ chân đạp cậu vài cái, nhưng mà người đã tê cứng lại rồi chẳng cảm
thấy đau chút nào. Kevin có chút đắc ý; như vậy Kibum có đạp bao nhiêu đi chăng
nữa thì cũng chẳng thể phá rối cậu nữa. Ừ, hình như anh ta bỏ cuộc rồi, không đạp
nữa, vậy mới tốt chứ, có thể yên tĩnh ngủ được rồi.
“Đồ quỷ này! Sao
lạnh thế hả?! Muốn làm tôi cũng hóa đá theo à, đừng hòng! Trời ơi, lạnh quá. Đã
bảo cấm ngủ cơ mà, dậy nhanh lên! Tôi đang chịu lạnh thế này ai cho cậu ngủ hả?”
Hình như cơ thể
có bớt lạnh một chút, không gian xung quanh cũng ấm áp hơn. Vừa lấy lại được cảm
giác thì đã phải nhận một cú véo vào mạn sườn mạnh tới mức như muốn bẻ vụn
xương cậu, Kevin đau quá vừa la toáng lên vừa cật lực giãy ra khỏi bàn tay bạo
lực kia, bỗng nhiên phát giác bản thân đã nằm gọn trong lòng Kibum từ lúc nào;
tấm áo măng tô rất dày mở rộng ra ôm lấy người cậu. Một cái trừng mắt hung tợn
của anh ta khiến cậu lập tức im bặt; ánh mắt kia sao tự nhiên lại thành đáng sợ
hơn cả ngày thường vậy chứ? Vừa rồi Kevin đã làm gì sai sao?
“Tôi nói cậu
không được ngủ cơ mà, muốn chết hả?!”
“A, không...
nhưng sao em tưởng hyung nói không cho em mượn áo cơ mà?”
“Đương nhiên rồi,
đời nào tôi lại cởi áo khoác quý giá ra cho một kẻ như cậu mặc được?”
“Nhưng mà không
phải đang...”
“Mặc chung thì
được.”
À, ra là mặc
chung thì không sao, miễn là áo còn mặc trên người anh ta. Thế nào cũng được hết,
chỉ cần tránh khỏi chết cóng là được rồi. Mặc dù chiếc áo dày kia bị thấm nước
chút ít nhưng vẫn còn ngăn được một phần hàn khí ngấm vào người, quan trọng
hơn... thân thể của Kibum rất ấm áp, tựa vào thế này thực sự thoải mái hơn cậu
tưởng rất nhiều. Kevin theo bản năng càng lúc càng rúc sâu vào trong nguồn hơi ấm
áp bên cạnh mình, chân tay cóng buốt thu lại cuộn tròn bên dưới lớp áo măng tô.
Chợt Kibum vòng tay xuống dưới cầm lấy hai bàn chân cậu xoa vào nhau, bàn tay
được giữ gìn rất ấm nhè nhẹ mát xa lòng bàn chân và hai bên mắt cá của cậu cậu.
Đó vốn là nơi cực kì nhạy cảm của Kevin nên vừa bị đụng vào cậu đã giật bắn
mình lên, hai má trong chốc lát [ lại ] chuyển màu đỏ lựng, hoang mang nhìn
anh. Kibum biết cậu đang nghĩ gì, từ tốn nói:
“Lòng bàn chân
là nơi trọng yếu, đồ ngốc cậu tới đây lại không mang giầy tất gì cả, nếu không
làm ấm nhanh là hóa thành nước đá thật đấy. Cậu cũng tự làm ấm bàn tay đi.”
...
“Em... ôm hyung
có được không?”
“... Tùy cậu.”
Vừa nghe Kibum
đáp vậy, Kevin liền vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy Kibum không rời, cảm thấy
toàn thân được hơi ấm dịu ngọt của người con trai trước mặt bao bọc lại. Hơi ấm
ấy khiến thân nhiệt của Kevin tăng lên, trong tâm cũng nổi lên một thứ xúc cảm
mềm mại đến nao lòng. Cậu chưa từng biết ôm một người con trai lại có thể thoải
mái đến vậy.
Cảm thấy thân thể
Kibum run lên một chút, vẻ mặt cũng nhăn lại, Kevin mỉm cười hỏi nhỏ:
“Hyung sợ lạnh
như vậy à?”
“Tôi bị huyết áp
thấp...”
“Thảo nào hyung
lại ăn mặc như con gấu thế kia.”
“Này, cậu đang
phải nhờ con gấu này đấy nhé.”
“Em biết rồi, biết
rồi.”
.
.
“Kibum hyung, dậy
đi, này, dậy đi.”
“Ồn quá đi, sao
tên quỷ nhát gan cậu lúc nào cũng ồn ào như vậy hả?”
“Hyung bảo em
không được ngủ mà bản thân lại ngủ lăn ra đó, thật không công bằng.”
“Tôi có áo khoác
rồi nên chẳng sao hết.”
“A, vậy giờ em
cũng được ngủ rồi phải không? Mặc chung áo mà.”
“Tùy cậu...”
Quả thực tới
sáng hôm sau căn hầm lạnh mới được mở ra, và người của trường tìm thấy hai thằng
nhóc liều lĩnh ngồi tựa vào tường ngủ gật trong khi nhiệt độ xung quanh đã xuống
tới dưới không. Hai đứa lại một lần nữa vào viện cùng một lượt, nhưng may mắn
không sao hết. Nhận thấy lần nào ở một mình với Kibum đều cùng có kết cục như
nhau, Kevin đã nhận định rằng vận số cả hai có lẽ không hợp, ở gần chỉ có xúi
quẩy mà thôi. Thế nhưng cậu lại vào band của SooHyun cùng với Kibum, sau đó khi
lên học kì hai chuyển lớp cũng ngẫu nhiên mà vào lớp của anh nữa. Thực sự là
ông trời rắp tâm bắt cậu phải chịu xui xẻo đây mà.
Môi khẽ mỉm cười, Kevin không đắn đo nữa mà hạ bút
khoanh vào câu b. Đúng vậy, khi ấy được ôm lấy Kibum chính là cảm giác ấm áp đến
tận tâm can, nhập sâu vào cốt tủy, ấm đến không thể buông tay ra được nữa. Cậu
cũng nhận ra rằng ngay từ lúc gặp được Kibum trong căn hầm tối tăm không thấy mặt
người đó, sâu thẳm trong thâm tâm cậu đã dậy lên một niềm vui sướng hân hoan
không sao tả hết, bởi vì có người đã đi tìm cậu, có người đã đứng đợi cậu ở bên
ngoài căn phòng vệ sinh kia, có người đã không bỏ mặc cậu một mình, không chạy
thoát thân khi cửa kho lạnh đóng lại mà chọn ở nguyên trong bóng tối đó. Chỉ bấy
nhiêu điều thôi cũng đã khiến trái tim cậu ấm áp hơn bất cứ điều gì.
Cảm giác của cái ôm đó là điều mà Kevin đã đánh mất
đi, liệu rằng giờ có thể tìm lại được không? Cậu nhất định phải thử, không, nhất
định phải lấy lại được, bởi vì cậu biết nó quý giá đến thế nào.
===
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét