18 thg 12, 2011

Bảo vật vô song - Chap 18

Chap 18



“Hoàng huynh của ta, huynh ấy sức khỏe không tốt, trời lạnh như vậy không biết có bị làm sao không. Ta phải nhanh tìm ra hoàng huynh...”



Ngày thứ ba kể từ khi bị tách khỏi Kibum và rơi vào bẫy của Alexander, Kiseop gặp Trấn Bắc Vương gia tại đây.

Thực sự cậu nhóc tên Dongho đó không phải là nhi tử bình thường, cảm giác về cậu ta lúc này khác hẳn với khi ở dược đầm, đặc biệt là nhãn quang sắc lẻm mang theo một cỗ hàn khí uy mãnh bá đạo tới kinh nhân. Khi Alexander vừa đẩy cửa bước vào trong phòng, ánh mắt đó ngay lập tức trừng lên chiếu thẳng vào mặt anh không chút e dè, nộ khí bừng bừng như thể muốn xông vào ăn sống đối phương vậy. Nhưng chợt có chút ngạc nhiên lướt qua đôi con ngươi màu nâu thẫm, rồi ánh nhìn chuyển xuống Kiseop, lúc này đang được Alexander ôm gọn trong tay.

“Huynh...”

“Tiểu vương gia, ta đã gặp ngài một lần rồi.”

Nhận thấy ánh mắt kì quái nghi hoặc của Dongho nhìn chằm chằm mình, Kiseop vội cựa người một cái ra hiệu cho Alexander thả mình xuống, hai má đỏ lên. Có vẻ như tiểu Vương gia có nhận ra cậu, nhưng khi nãy Kiseop lại để Alexander ôm mình bước vào như vậy, tất cậu ta sẽ hiểu nhầm. Trông cậu nhóc bé xíu bị trói gô trong nào dây thừng nào xích sắt không chừa phân nào, thân mình nằm sấp dưới đất chỉ có thể nghển cổ lên trừng mắt nhìn hai người, bạch y cũng sờn rách cả, Kiseop kinh hãi tới bên cạnh đỡ cậu ta dậy, vừa quay sang Alexander nhăn nhó nói:

“Ngươi làm gì vậy? Tiểu vương gia chỉ là một hài tử mà ngươi phải dụng hết mấy thứ này?”

“Huynh... là người của hắn sao?”

“Sao cơ? Tiểu vương gia...”

“Đúng đó, nhóc con, ngươi có thắc mắc gì sao?”

Kiseop còn chưa kịp nói gì thì Alexander đã chen vào, dương dương tự đắc cười lớn. Chỉ khi thấy vẻ mặt của Dongho đại biến sắc thì Kiseop mới hiểu ra, vội cuống cuồng thanh minh:

“Không phải, không phải! Ta không phải người của hắn, chỉ là—”

“Thích khách, đừng có đụng vào ta!”

Cậu nhóc bất thần hét lên, hẩy mạnh vai trái ra để hất tay Kiseop đi, nhưng lại đụng trúng hông cậu, ngay nơi vết thương còn chưa liền miệng. Cảm giác như lại bị cọc trúc đâm vào, đau đớn tê dại xuyên thấu qua cơ thể vào tới tận xương khiến toàn thân Kiseop chấn động mạnh, không đứng vững được ngã ngửa ra sau. Vừa nghe thấy tiếng kêu khẽ kinh hãi dường như là của Dongho, Kiseop rất nhanh được đỡ lấy và nhấc bổng lên cao, tà áo phất nhẹ, đã bị ôm chặt mà mang ra xa rồi. Ở trong lòng Alexander, cậu cắn chặt môi cố trấn áp cơn đau trong nội thể, cảm thấy bên hông ướt đẫm một dòng chất lỏng nóng bừng bừng, có lẽ vết thương đã lại rách ra. Alexander lật y sam của cậu lên một tay xé đi lớp băng nhiễm huyết, tay còn lại nhanh chóng rút lọ thương dược trong túi ra dùng hai đầu ngón cái và ngón trỏ bóp nát, đem thứ cao trắng bên trong cẩn trọng thoa đều lên mặt vết thương. Máu ngưng chảy.

Bàn tay đang bấu chặt lấy vai Alexander của cậu dần thả lỏng ra, Kiseop kiệt sức rũ người xuống, đầu tựa vô lực lên ngực anh. Vẻ lo lắng trên mặt Alexander cũng dịu lại; khi nãy vừa nhìn thấy Kiseop ngã xuống, anh không chậm nửa giây liền phóng người tới đem cậu ra xa khỏi Dongho. Anh hậm hực liếc mắt ra sau, chau mày nói:

“Ta đã nói với ngươi rồi mà, ngươi đang bị thương như vậy, đừng có tới gần thằng nhỏ bạo lực ấy. Ngươi còn không tin ta.”

“Đừng... đừng nói vậy...” – Kiseop nhắm nghiền mắt nói trong hơi thở đứt quãng – “Tiểu vương gia... căn bản không biết ta... bị thương. Ngài ấy cũng không cố ý đẩy ta ngã.”

“Ngươi còn bênh vực nó!”

Cậu khó nhọc lắc đầu, đợi cho khí lực phục hồi đôi chút liền đẩy thân mình ra, chống tay xuống sàn lảo đảo đứng lên trở lại, bước về phía góc phòng nơi có Dongho đang bị trói dưới sàn. Có vẻ như khi nãy đẩy ngã Kiseop, cậu nhóc cũng mất đà ngã xuống đất theo, cũng như lúc trước bị một đống xích sắt nặng chịch chế trụ không gượng dậy nổi. Lần này Kiseop không đường đột lại gần nữa, chỉ nhẹ cúi đầu xuống dịu dàng nói khẽ:

“Tiểu vương gia yên tâm, ta không phải đồng bọn của hắn, mà là người của thiếu chủ Kibum. Ta cùng phe với ngài, đừng hoảng sợ.”

“Huynh... ưm, vết thương... không sao chứ?”

Nghe giọng Dongho nhóc run run ấp úng đầy lo lắng, Kiseop mỉm cười, mới không ngại ngần nữa mà đỡ cậu nhóc dậy. Vết thương lại nhói lên khiến cậu khẽ nhăn mặt, mồ hôi thấm ướt đầm trên trán, nhưng lần này Alexander không lại gần nữa, vậy nên Kiseop mới có thể trông rõ Dongho. Trong ánh nến mờ mờ, ánh mắt của cậu ta nhìn cậu rõ ràng đã thay đổi, tràn đầy vẻ áy náy hối lỗi, cúi đầu co người lại như một chú tiểu miêu, thực rất đáng yêu. Kiseop gạt cơn đau qua một bên để cười trấn an cậu, đáp:

“Ta không sao. Vết thương này không phải do ngài đâu, ta bị từ trước rồi.”

“Huynh tại sao lại bị thương nhiều như vậy?! Hôm trước ta gặp huynh, huynh đâu có thụ thương đầy mình thế này.” – Dongho đưa mắt nhìn khắp mấy dải băng lấm tấm máu đỏ gần như bọc kín lấy cơ thể Kiseop, bỗng hai mắt lóe hàn quang, dữ tợn quay sang nhìn Alexander – “Là hắn đả thương huynh phải không?”

Alexander quay đầu đi không đáp, lẳng lặng đứng tựa lưng vào vách tường đối diện. Kiseop ngạc nhiên nhìn anh một hồi, rồi mới quay lại lựa lời để nói:

“Ừm... cũng không hẳn là như vậy, tiểu vương gia. Tại ta bất cẩn thôi.”

“Huynh không cần sợ hắn, ta sẽ trả thù cho huynh gấp đôi.” – Hung quang lại bùng lên trong ánh mắt của Dongho, cậu ta nghiến răng nói – “Hắn đả thương Kyoung Jae, hãm hại hoàng huynh ta, đánh huynh thê thảm như vậy, lại bắt ta tới đây, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!”

Lần này thì Alexander lên tiếng, giọng lãnh đạm lạnh băng khác hẳn bình thường. Anh cười khẩy đáp:

“Phải đấy, ta làm vậy thì đã sao nào? Nhóc con như ngươi thì làm gì được ta đây?”

“Ta sẽ giết ngươi!”

“Giết ta? Giờ chỉ cần ta búng tay một cái là ngươi chết ngắc.”

Nhận thấy vẻ khác lạ của Alexander, Kiseop hoảng hốt vội quay người lại lấy thân mình chắn trước mặt Dongho, hai mắt mở lớn hướng lên nhìn chằm chằm theo nhất cử nhất động của anh. Cậu gần như đã quên mất Alexander là địch, giờ nghe ra sát ý trong lời nói vừa rồi mới sực tỉnh, biết  rằng hiện tại quả thưc anh ta chỉ cần nhấc tay một cái là có thể giết được cả hai người rồi. Kiseop liền vội vàng nắm chặt lấy một thanh sắt ở gần đấy, từng phân trên cơ thể đều căng lên cảnh giác.

Nhưng Alexander không hề lại gần. Anh chỉ đứng nhìn cậu một hồi lâu, trên mặt xuất hiện một tia tiếu ý gần như tự trào, rồi rảo bước ra phía cửa. Nhìn bóng người cao gầy kia biến mất rất nhanh, Kiseop ngơ ngẩn cả người, một cơn đau nhói dâng lên trong lồng ngực, cũng giống như lần trước... Chỉ khi Dongho ở phía sau nhỏ nhẹ nói một câu thì cậu mới giật mình bừng tỉnh.

“Huynh không cần bảo vệ ta như vậy, hắn đi rồi.” – Cậu bé cũng ngước mắt lên nhìn về phía cửa, đăm chiêu nói – “Phản ứng như vậy thật ngoài dự đoán của ta. Kì lạ quá.”

“Kì thực... Alexander cũng không phải người xấu.” – Kiseop nói nhỏ, nhưng Dongho nhướn chân mày lên một cách khó chịu, dứt khoát ngắt lời:

“Huynh đừng để hắn lừa. Bất cứ kẻ nào làm tổn hại tới hoàng huynh của ta đều không phải người tốt.”

Vẻ mặt non nớt của Dongho bỗng chốc lại hằn lên, trở về dáng vẻ của một Trấn Bắc vương gia uy quyền tột đỉnh, thần thái cũng già dặn như thể đã từng trải rất nhiều, hoàn toàn không nghĩ được đây lại là một tiểu hài đồng mười một mười hai tuổi. Cậu ta không dễ đoán như vẻ ngoài, Kiseop thấy vậy. Cậu hỏi nhỏ:

“Tiểu vương gia, ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười ba, mà đừng gọi ta là tiểu vương gia nữa, nghe không thuận tai chút nào.” – cậu nhóc cười đáp, trong nháy mắt quay lại thành tiểu miêu tử dễ thương nhẹ ngả đầu vào vai Kiseop, hai mắt long lanh ngước lên thập phần khả ái – “Ta tên là Dongho. Huynh thì sao?”

“Ta biết ngài tên Dongho rồi, Alexander có nói.” – Cậu mỉm cười – “Ta là Lee Kiseop.”

“Kiseop ca ca, từ giờ chúng ta đồng hội đồng thuyền rồi, giúp ta đánh hắn nhé.”

Kiseop nhất thời không biết trả lời làm sao, chỉ đành gật đầu “Ừm” một tiếng, trong lòng rối tung như tơ vò. Không phải vì một lời của Dongho mà vì cậu ngạc nhiên, ngạc nhiên tại sao mình lại phân tâm rối trí như vậy. Đánh lại Alexander, cậu thực tâm muốn vậy?

.
.


Dongho bản tính hiếu động không chịu được ngồi lâu một chỗ, bị xiềng xích buồn chán xụ mặt ra, than thở không thôi. Kiseop tính dùng tay bứt đứt mấy sợi xích ra cho cậu bé, nếu là bình thường sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại bị trọng thương thế này ngay cả nới lỏng ra một chút cũng không làm được, chỉ kéo nhẹ là cơn đau lại dấy lên. Bỗng nhiên từ ngoài cửa có mấy viên đá bắn tới, lực đạo rất mạnh, choang choang mấy tiếng đánh trúng mấy đầu xích trụ bao quanh người Dongho, trong nháy mắt toàn bộ đứt rời rơi loảng xoảng xuống đất. Kiseop ngạc nhiên ngước về phía sau, nhưng tối quá cậu chẳng nhìn thấy gì hết. Alexander vẫn còn đang ở ngoài cửa ư?

“Đồ bạo lực, thâm tím hết cả người ta rồi.” – Chán ghét xoa xoa hai cổ tay bé xíu hằn lên vết thừng xiết, Dongho nhăn nhó cằn nhằn. Kiseop giúp cậu nhóc phủi hết bụi bặm cùng vụn xích ra khỏi người, chưa kịp xong thì Dongho đã nhỏm dậy chạy tới lối ra duy nhất trong  căn phòng, đưa tay đẩy cánh cửa trúc ra. Nhớ tới mấy cái bẫy ban sáng, Kiseop hoảng hồn vội kêu lên:

“Đừng ra đó, không an toàn đâu! Ngoài đấy đặt toàn bẫy thôi.”

“Sao huynh biết?”

“Ta suýt nữa đã mất mạng vì nó rồi. Ngài quay lại đây đi.”

Nghe Kiseop rối rít gọi Dongho cũng không quay lại ngay, cậu nhóc cười một cái rồi nghển cổ ra ngoài nhìn ngó khắp lượt xong mới bước trở lại. Kiseop thở phào, thật may là không có chuyện gì xảy ra. Vị Trấn Bắc Vương gia này, tuy Kiseop vừa chỉ mới gặp hai lần nhưng lại có cảm tình đặc biệt, thực không muốn cậu nhóc chịu bất kì thương tổn nào. Mà biểu hiện vừa nãy của Alexander thật không bình thường chút nào.

“Hắn bỏ đi đâu mất rồi, không thấy ngoài kia nữa.” – Dongho cười đầy ẩn ý, bắt đầu chạy khắp gian phòng – “Nếu không thể ra ngoài kia, chí ít cũng phải tìm được gì đó khả dụng ở đây. Kiseop, huynh cứ ngồi đó đi.”

Kiseop nghe theo lời, căn bản cậu cũng không còn sức nữa, chỉ có thể ngồi tựa vào chân tường khó nhọc thở dốc. Cử động từ nãy tới giờ đã đủ khiến Kiseop mệt nhoài rồi, dù rằng bản thân cậu tập võ luyện công, nội lực thâm hậu nên vết thương lành nhanh hơn người thường, nhưng thương tích đầy mình như thế cũng không thể lành trong ngày một ngày hai được. Ngồi yên đợi cho khí lực hồi phục trở lại, Kiseop mệt mỏi đảo mắt quan sát vòng quanh căn phòng, khi nãy Alexander có nói đây là phòng anh ta. Gian này cũng giống như bên kia, có chút đơn sơ hơn, cả căn phòng hầu như trống trải ngoài chiếc giường bên cạnh cậu, một cái lò sưởi nhỏ ở chân tường và bên cạnh đó chễm chệ một giá sách khá lớn, Dongho đang lật giở từng quyển thư tịch dày cộp ở đó lên. Kiseop cảm thấy hơi kì lạ. Giá sách lại đặt cạnh lò sưởi sao?

Ngay khi Dongho vừa với tới tầng sách trên cùng thì một vài tiếng động cơ sắc lẻm vang lên.

“Vương gia, mau tránh ra!”

*Rầm!!*

Kiseop lao tới đẩy Dongho xuống sàn, đúng lúc cái giá sách đột ngột tách ra làm đôi mà đập thẳng vào vách tường, mạnh tới mức làm rèm trúc bên cửa sổ rung lên không ngớt, bụi bay lả tả. Đằng sau giá sách hiện ra một khoảng tường rỗng khá lớn, đen ngòm.

“Cái gì đây?”

Hoàn toàn không bị cú đập hụt khi nãy dọa chút nào, Dongho nhanh chóng nhỏm dậy ngó vào trong vách tường rỗng kia, khiến Kiseop phải cắn răng chịu đau mà vội vã bò theo, than thầm trong bụng. Cậu nhóc này thật giống hệt Kibum, hắn cũng to gan lớn mật như vậy chẳng sợ cái gì. Kiseop lơ đãng tự hỏi, không biết giờ thiếu chủ của cậu đang làm gì...

“Kiseop, huynh coi này!”

Bị Dongho nắm tay áo hối hả giật giật, Kiseop mới vội vàng nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, nheo mắt ngó vào bên trong khoảng trống tối đen bên dưới. Dongho nóng ruột kéo tay cậu xuống sâu hơn, cho tới khi chạm vào một thanh kim loại tròn lạnh buốt ngay sát vách tường. Đột nhiên lại chạm phải hàn khí như vậy khiến Kiseop kinh hãi rụt tay lại một chút, nhưng liền sau đó lập tức cúi thấp người xuống sờ nắn cẩn thận hơn, dưới nó một khoảng lại có một thanh khác như vậy, vững chãi vắt ngang bám vào vách tường. Đây là...

“Thang ư?”

“Ta cũng nghĩ vậy. Kiseop ca ca, đây chắc chắn là một mật đạo.” – Dongho quay sang đắc ý nói, hai mắt sáng lên rạng rỡ. Ngay chính Kiseop cũng trở nên hồi hộp theo, khuôn ngực phập phồng. Nếu là mật đạo, hẳn sẽ có lối dẫn ra ngoài. Như vậy có thể ra khỏi căn nhà trúc này rồi.

Mắt thấy Dongho quay người chuẩn bị trèo xuống dưới, Kiseop vội vàng giữ tay cậu nhóc lại, mở bừng mắt hỏi:

“Ngài làm gì vậy?”

“Trèo xuống dưới tìm đường ra, chứ sao nữa.” – Dongho ngẩng đầu lên nhìn Kiseop, cũng ngạc nhiên không kém gì cậu – “Đây là mật đạo của hắn, chắc không có bẫy đâu. Hắn lại đi đâu mất không nghe thấy tiếng động, cơ hội tốt như vậy mà. Huynh không muốn đi sao?”

“Ta có, nhưng...”


Ngay bây giờ ư? Cậu còn chưa chuẩn bị kịp... Nhưng chuẩn bị là chuẩn bị cái gì?

Còn gì cậu đã để quên ở đây sao?


“Vậy đi thôi, nhanh lên.”

Dongho khoát tay một cái, thân mình rất nhanh đã tụt xuống dưới rồi, Kiseop cản không kịp nữa. Cậu nhìn cái bóng nhỏ thoăn thoắt bám vào thang leo xuống, chốc chốc lại ngước lên thắc mắc nhìn mình, trong lòng rối như tơ vò. Vừa mới sáng hôm qua Kiseop còn suýt bị trúng bẫy vì nóng ruột muốn trốn đi, vậy mà giờ cái cảm giác đó đã không còn nữa, cứ như khái niệm “chạy trốn khỏi đây” chưa từng tồn tại.

“Trốn ra rồi ngài sẽ làm gì?”

Đột nhiên buột miệng hỏi như vậy khiến Kiseop vừa mới dứt lời đã sượng chín người, tự thấy mình thật ngớ ngẩn. Dongho nhìn lên, ánh mắt nâu trong trẻo có đôi chút nghi hoặc, nhưng rồi thuần nhất trở lại, kiên định đáp rõ từng lời:

“Ta sẽ về chỗ Kyoung Jae, triệu tập binh lính để tìm cho ra hoàng huynh của ta. Giết sạch bọn thích khách. Nếu có thời gian sẽ san bằng chỗ này.”

Hận ý trong từng lời nói của một tiểu hài tử lại dữ dội như vậy khiến Kiseop run lên, toàn thân lạnh toát. Cậu hiểu họ sẽ không tha cho Alexander, mưu sát vương tử ắt phải chịu lăng trì. Bất giác trống ngực cậu đập thình thịch.

Chỉ nghe Dongho thở dài một tiếng, vừa leo xuống vừa trầm giọng nói tiếp:

“Hoàng huynh của ta, huynh ấy sức khỏe không tốt, trời lạnh như vậy không biết có bị làm sao không. Ta phải nhanh tìm ra hoàng huynh...”

Tiếng nói nhỏ dần, cậu nhóc cắm đầu leo tiếp thật nhanh, không nhìn lại nữa. Kiseop tự vả vào mặt mình vài cái cho tỉnh táo lại, rồi bước tới bên tường cầm một cây nến theo làm đuốc, cắn răng bắt đầu trèo xuống theo Dongho. Cậu tự trách mình sao lại có thể quên được thiếu chủ hãy còn ở ngoài kia không có tin tức gì, vậy mà bản thân lại trốn trong này an toàn dưỡng thương vô lo vô nghĩ. Thật tồi tệ. Lee Kiseop là người của thiếu chủ Kim Kibum, chứ không phải Alexander.

Bóng tối bao trùm lấy cả cơ thể, nhờ vậy mà Kiseop lại dễ gạt bỏ những suy tư của mình hơn. Và cũng có thể thôi không áy náy nữa.

Hắn sẽ bị xử tử... sẽ chết mất... sẽ chết....

.
.

Hai chân chạm đất rồi, Kiseop mới ngước nhìn lên. Địa đạo này thật là sâu, giờ thì cánh cửa bên trên đã không còn thấy đâu nữa. Thật may là ngọn nến vẫn còn, nếu không giờ tối om cũng chẳng làm được gì, bởi vì dưới này còn có vẻ rất rộng nữa. Kiseop giơ cây nến lên dò xung quanh, miệng gọi:

“Vương gia, ngài ở đâu?”

“Kiseop ca ca, ta đây.”

Từ trong bóng tối, Dongho mỉm cười hài lòng, lên tiếng đáp lại, tay cầm theo một thanh gỗ quấn vải bước lại chỗ Kiseop. Ngửi được mùi dầu tẩm trong đầu bọc thanh gỗ, đích xác đây là một cây đuốc chính hiệu, cậu ngạc nhiên hỏi:

“Ngài kiếm ở đâu ra cái này vậy?”

“Trên tường kia. Khi nãy huynh còn ở trên cao, ánh sáng rọi xuống nên ta nhìn thấy, lượm về luôn.”

“Ừm.”

Lửa châm vào đuốc bén lên bừng bừng, nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ địa đạo xung quanh hai người. Kiseop nhìn quanh. Nơi đây rộng lớn như một sơn động vậy, còn có tới hơn mười cửa nhỏ thông ra những nơi khác, thực sự không phải chỉ là mật đạo thoát hiểm thông thường. Cậu hoang mang nheo mắt ngó ra, các lối đi kia nơi nào cũng tối om và tĩnh lặng tới rợn người, không có chút tiếng động nào. Trống ngực Kiseop bắt đầu đập thình thịch, mồ hôi túa ra như tắm. Cậu không thích những chỗ đáng sợ như thế này.

Dongho nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiseop kéo đi, cứ thế mà vào bừa một lối. Nhưng chỉ đi được thêm chừng năm mươi bước chân nữa thì đã đâm vào lối cụt, hai người đành phải trở ra. Cậu nhóc liền bẻ một mẩu nến nhỏ đặt trước lối đi đó để đánh dấu, rồi lại tiếp tục vào lối khác. Nhìn cậu bé nhỏ xíu mà lại bình tĩnh như vậy, Kiseop cũng cố trấn tĩnh lại, chặn tay lên ngực điều hòa nội tức. Lối đi thứ hai này lại có nhiều nhánh nhỏ dẫn ra khắp nơi, ngang dọc hỗn loạn không biết đâu mà lần, lại phải quay lại. Bốn lối đi tiếp theo cũng hoàn toàn vô vọng, lối thứ bảy thì lại dẫn vào một căn phòng.

“Chắc là phòng để đồ của hắn rồi.” – Dongho tinh quái cười, lại bắt đầu chạy đi lục lọi khắp nơi, tính tìm thứ gì đó khả dụng về sau trong khi Kiseop đứng lại trước cửa phòng, lưng tựa vào tường. Gian phòng nhỏ này đồ đạc vứt ngổn ngang, rải rác trong đó một vài thứ đồ chơi trẻ con đẽo bằng trúc rất xinh xắn, dường như khá cũ rồi. Chỗ nào cũng bám đầy bụi bặm, duy chỉ có một nơi sạch sẽ hơn hẳn, là một cái tủ tre. Kiseop tò mò bước lại gần.

“Huynh tìm thấy cái gì vậy? Một bức tranh ư?”

Dongho nhanh nhảu ngó đầu vào nhìn, thấy Kiseop lôi từ trong ngăn tủ ra một cuộn giấy lụa mỏng được bọc cẩn thận. Cậu đưa nó cho Dongho, cậu nhóc liền phất tay một cái đem cuộn giấy trải ra trước mắt, rồi cùng Kiseop nhìn xuống bức họa. Nét bút thanh nhã tiêu sái họa hai con người đang đứng trong rừng trúc. Dù trẻ hơn một chút, nhưng Kiseop vẫn nhận ra được mái tóc xoăn cùng gương mặt tú mĩ này, một người chính là Alexander.

Người còn lại, được Alexander khoác vai, là một cô gái nhỏ. Diễm lệ tuyệt luân.

=== end chap 18 ===

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét