11 thg 12, 2011

Love Quiz - Chap 7

Chap 7: Chấp nhận và cự tuyệt


“Kevin khác! Một mình SooHyun hyung là đủ lắm rồi!”

Lồng ngực Kevin đột ngột co thắt lại.



~x~



Sau hơn nửa giờ đồng hồ ngồi trên xe thuyết phục cùng thúc ép đủ kiểu, cuối cùng Kibum cũng phải từ bỏ việc chống đối một sống hai chết đi. Dù sao thì cổ nhân cũng có câu hai đấm khó địch bốn tay, trong khi ở đây có tới mười hai cánh tay cực kì năng nổ trong việc cưỡng ép người khác, chưa kể tới hai trong số đó anh chẳng muốn đụng vào tí nào. Vậy nên mới miễn cưỡng chấp nhận vào studio để làm tóc và trang điểm. Kevin nhìn theo bóng Kibum cấm cẳn dậm chân bước vào phòng thay đồ, cảm thấy cực kì mãn nguyện nha. Kibum chịu mặc đồ nữ, thực sự rất đáng mong đợi mà.

Khi anh trở ra, Kevin hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy tim mình đập chệch vài nhịp. Đẹp... đẹp quá! Sao tới tận bây giờ Kevin mới để ý được rằng gương mặt của Kibum lại xinh đẹp như vậy chứ, lối trang điểm đậm càng tôn thêm những đường nét nữ tính thường ngày bị ẩn đi. Đặc biệt là đôi mắt, viền mắt đánh rất đậm và tỉ mỉ đính thêm vài hạt đá kim tuyến xinh xắn tựa như giọt sương đọng trên cánh hồng căng mịn, hàng mi dài trau truốt không một điểm lỗi; dù rằng nhìn chưa quen mắt lắm nhưng đôi lens đỏ cũng rất hợp với anh, quý phái như đôi hạt ngọc hồng lựu. Thêm nữa trang phục có chút thiếu vải làm lộ từng phân da thịt trắng noãn mịn màng, quần chẽn cạp cao bóng lộn khiến đường eo trở nên mềm mại hơn, bên dưới tất lưới kiểu cách kéo cao tới ngang bắp chân tròn lẳn, thêm đôi dây nịt vươn lên ẩn vào trong gấu quần, càng nhìn càng gợi cảm đến mê người. Mà mê người thật. Cả band không ai không há mồm nhìn sự chuyển biến thần kì từ một tên trai trẻ bạo lực thành mĩ nữ nóng bỏng mà lại băng lãnh quý phái thế này. Công nghệ Nhật Bản quả thực siêu quần mà.

“Còn dám nhìn nữa tôi cắn chết hết các người.” – Kibum lạnh lùng buông một câu, sau đó tự mình vào trong phòng chụp. Kevin biết biểu hiện như vậy tức là anh đang xấu hổ đến cực điểm rồi, cứ nghĩ tới cậu lại càng buồn cười, Kibum hễ cứ bối rối là liền tỏ ra nguy hiểm để lấp liếm đi, thực tình rất dễ thương mà. Cả buổi chụp hôm đó cậu cứ rúc rích cười mãi, cứ nhìn Kibum là lại không nghiêm túc nổi nữa, vậy nên phải yêu cầu cho anh đứng cách xa xa ra một chút khi chụp nhóm. Cái sự diễn quyến rũ hết sức gượng gạo trước máy chụp hình của anh cũng làm cậu nhịn cười không nổi.

A, nhưng mà cười người hôm trước hôm sau người cười nha.

Kevin chỉ cười được đúng một hôm đó mà thôi, ngay sáng hôm sau tới phòng tập thì môi đã không nhếch lên nổi nữa. “Cộp” một tiếng, cái túi đàn trên tay cậu rơi phịch xuống đất, bản thân Kevin thì đứng ngẩn ra ở bậc cửa. Không phải cậu không muốn vào phòng, mà là không có đường để vào. Hai người con trai đã chắn ngay trước cửa chính rồi, và họ đang... hôn nhau.

Vừa nghe thấy tiếng Kevin làm rơi đồ, Kibum liền chống tay nhẹ đẩy SooHyun ra, quay đi quệt vội vệt nước còn lưu trên bờ môi mỏng ẩm ướt. Kevin thoáng thấy gò má anh đã hồng lựng lên, không phải là kiểu mắc cỡ ngượng ngùng như cậu, mà giống như phủ một tầng tình sắc mê đắm lòng người. Kibum cố giấu đi tiếng thở dốc nhè nhẹ, nhưng chẳng hiểu sao tai Kevin hôm nay thính một cách lạ lùng.

Bất giác trong tâm cậu xuất hiện một hố đen thăm thẳm, xoắn vặn lại. Cảm giác khó chịu từ trong gan ruột dấy lên, nhức nhối.

“Kevin à, sao tới muộn vậy?” – Alexander từ sau lưng SooHyun nhảy ra, phá vỡ bầu không khí trầm lắng đến kì quái – “Sốc quá hả? Thấy chưa anh đã bảo rồi mà, hai đứa ai lại đứng ngay cửa không khóa mà thực tập thế cơ chứ. Giờ dọa cho Kevin nó hồn phi phách lạc rồi kìa.”

“Hyung nói vậy hồi nào?” – SooHyun bấn loạn kêu toáng lên phản đối – “Chính hyung bảo đã khóa cửa, bọn em cứ yên tâm đi còn gì nữa?”

“Ơ anh nói vậy à? Vậy tức là cửa khóa rồi.” – Alexander toe toét cười.

“Thế sao giờ nó lại chưa khóa đây?!”

“Ôi có gì đâu, hai người đừng tranh cãi như trẻ con thế nữa.” – Dongho đạo mạo nghiêm giọng ra dáng ‘người lớn’, lẹp kẹp dép bông chạy tới cạnh Kevin – “Kevin hyung mở bằng chìa khóa đây này, vậy tức là cửa trước đấy Xander hyung có khóa cửa, đúng không Kevin hyung?”

“A... ừ.”

Kevin kéo hồn của mình trở lại căn phòng tập, trong khi mắt vẫn cứ không nghe lời dán chặt vào Kibum. Nhìn anh hai mắt nhắm nghiền lại, bàn tay năm ngón thon dài khum khum ôm chặt lấy miệng cố ổn định lại nhịp thở, một giọt mồ hôi nhẹ lăn xuống trán, Kevin có một cảm giác hụt hẫng thật khó tả. Cứ tưởng mình đã thân thiết với anh như vậy, chỉ thua mẹ và anh Jun mà thôi [ phải ha, quên nói ngay từ lần đầu gặp cậu nhóc Kevin xinh xắn cùng ở trong band với con trai mình, bác gái đã lập tức nhận con nuôi, mà kì thực là con dâu ;)) ], thế nhưng biểu cảm kia cậu chưa từng được thấy. Thần thái đó tràn đầy vẻ mê hoặc, khiến cho bản thân khó có thể kiểm soát được. Nhưng mà, cậu đang kiểm soát và kìm nén cái gì cơ chứ?


“Được rồi, giờ Kevin đã tới rồi thì hay quá, chúng ta tiếp tục thôi.” – Kiseop lật lật tờ kế hoạch debut lên với tốc độ chóng mặt, khiến Eli ngồi bên cạnh cứ phải dè chừng cả tập giấy nhìn như sắp hất văng vào mặt mình – “Man Man Ha Ni phiên bản Nhật của chúng ta, lúc SooHyun hyung hát đoạn điệp khúc đầu tiên thì sẽ đi vòng qua sân khấu và tới chỗ Kibum hyung, ôm vai Kibum hyung, rồi khi đoạn đó vừa ngưng thì lập tức cúi xuống hôn Kibum hyung thật nồng nhiệt...”

“Trời, mấy cái này cũng phải viết kế hoạch chi tiết vậy sao?” – Xander ló đầu ra trên vai Kiseop, ngó xuống tờ giấy chi chit chữ mà có chút choáng váng – “nhìn người ta trên sân khấu cuồng nhiệt một cách tự nhiên thoải mái vậy cơ mà.”

“Ừ, nhưng mình đâu có quen thuộc chuyện này như người ta đâu. Nên mới phải tập.” – Kiseop đáp, lại tiếp tục lật giấy – “Chừng nào mọi người quen rồi thì cứ theo cảm xúc mà chơi thôi. Bỏ qua những phần tiếp theo của SooHyun hyung nhé, khi nãy em vừa nói cả rồi. Giờ tới lượt Kevin. Kevin? Cậu có đang nghe mình nói không?”

“Hả? sao cơ?” – Kevin ngây ngẩn ngước lên, thấy Kiseop đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc thì liền vội vàng chỉnh đốn lại trạng thái cảm xúc đang lộ ra trên gương mặt, cười lên một cái. May mắn là Kiseop lại liếc xuống bản kế hoạch, nói tiếp:

“Đoạn solo guitar của cậu và Kibum hyung ở khúc gần cuối, hai người sẽ đứng tựa lưng vào nhau tại rìa sân khấu, Kevin đứng cao hơn một chút. Khi sắp kết thúc thì Kibum hyung sẽ ngửa đầu ra để cho Kevin nghiêng đầu hôn xuống.”

“Sao cơ?!!”

Lần này tâm trí Kevin thực sự bị kéo tuột từ trên mây xuống đất đến “rầm” một cái, tưởng rằng tai mình hay não mình đã chập ở chỗ nào rồi mà lại nghe thành như thế. Nhưng Kiseop nhắc lại một lần nữa thì vẫn y hệt như vậy khiến Kevin sửng sốt đến hóa đá, miệng lưỡi cứng đơ không biết phản ứng thế nào nữa. Hôn Kibum hyung? Không phải chỉ mình SooHyun, mà cả cậu ư? Chuyện này... chuyện này....

“Không được!” – Kibum đột ngột lên tiếng, giọng đanh lại – “Tại sao tôi phải để tên nhóc còn sặc mùi sữa này hôn chứ?”

 “Nhưng công ty quản lý muốn vậy.”

“Dẹp cái công ty biến thái đó đi >”<!”

“Kibum hyung à, hôm qua hyung đã chấp nhận làm nhân tố nữ rồi còn gì.” – Eli can thiệp vào – “Công việc cả, chỉ là fanservice thôi có sao đâu. Hyung vừa chịu để SooHyun hyung hôn rồi còn gì nữa.”

“Kevin khác! Một mình SooHyun hyung là đủ lắm rồi!”

Lồng ngực Kevin đột ngột co thắt lại.



“Mệt quá đi, rốt cuộc hyung có muốn làm hay là không hả? Có phải giỡn chơi đâu, ta đang làm việc cơ mà!”

Cậu nhóc drummer của chúng ta hình như đã mất hết kiên nhẫn, đập bộp cặp dùi trống xuống bàn nghe “rầm” một cái mà đứng phắt dậy, trong một phút thiếu suy nghĩ đã hùng hổ xắn tay áo lên gầm gừ với Kibum. Vẻ chống đối đó đã kích thích Kibum, khóe môi mỏng cong lên thành một nụ cười cực kì nguy hiểm: “À ha, nói là công việc, và chúng ta đang làm việc nghệ thuật đúng không?”

“Đúng... đúng vậy.” – Dongho qua cơn kích động đã nhận thức được nguy hiểm, vội vã lùi lại hai bước. Nhưng Kibum đã nhanh tay chụp lấy nó kéo giật lại, theo đà vươn tới ấn môi mình lên đôi môi căng mọng đang hé mở sửng sốt của thằng nhỏ, tới hơn ba giây, rồi buông tay ra để nó ngã ngửa xuống sàn, trợn mắt nằm ngay đơ. Kibum liếc xuống, liếm môi cười ngạo nghễ:

“Nghệ thuật mà, Kiseop nói khi chúng ta quen rồi thì có thể thoải mái theo ý mình đúng không? Cẩn thận, không khéo trong lúc diễn tôi lại nổi hứng tới gặm cặp môi xinh xắn của nhóc đấy. Có biết trên sân khấu sẽ có bao nhiêu fan không?”

“Ư ư...” Khuôn mặt bầu bĩnh của Dongho đỏ bừng lên rồi tái mét lại, đôi mắt to tròn ngày thường vẫn trừng lên cao ngạo lúc này bỗng nhiên lại ầng ậng nước, bật khóc òa lên. “Ư... hức hức.... oa a a a Xander aaaaaaaahhhhh!!!!”

“Cậu làm cái trò gì vậy?!!” Alexander giận dữ đẩy Kibum ra, cúi mình ôm Dongho đang nức nở khóc thảm thương dưới sàn nhà vào lòng mà vỗ về, thu người che chắn mọi góc cho thằng nhóc. Không thể ngờ có ngày Alexander hiền lành ngốc nghếch hay bị bắt nạt lại có thể hướng về phía Kibum nghiến răng gầm gừ – “Kim Kibum, cậu mà dám đụng tới Dongho trên sân khấu thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

Kibum bật cười đầy tà ý: “Vậy tức là dưới sân khấu thì không sao chứ gì?”

“Không được, bất cứ chỗ nào cũng không được!”

“Vì sao vậy?”

“Vì thằng nhóc này là của anh!”

Lời vừa mới cất lên, Alexander đã vội vàng lấy tay bịt chặt miệng lại, hai mắt mở lớn bàng hoàng, vậy nhưng đã quá trễ mất rồi. Cả band không ai không nghe thấy câu nói vừa rồi, thậm chí còn nghe rất rõ, bởi vì Alexander hét vừa to vừa đanh thép; ấy vậy lại chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên ngoài hai kẻ trong cuộc kia. Alexander thích Dongho hả? chuyện diễm rồi.

Dongho im bặt, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nữa. Cậu nhóc thần mặt ra hồi lâu, cũng không nhìn Alexander, thế rồi, trên gò má căng mịn dần dần xuất hiện một vệt đỏ ửng chậm rãi lan đều ra, càng lúc càng nóng bừng bốc khói, rồi bỗng nhiên chạy ào khỏi phòng. Nhìn theo thằng nhỏ chạy trốn vội vã đến mức dép còn không kịp thay, Kibum nhếch mép cười:

“Vậy à, thôi được, em cũng không muốn xài hàng dùng rồi đâu.”

“Cậu... cái gì mà hàng dùng rồi chứ?!” – Xander giờ cũng đã đỏ bừng bừng, nhăn nhó liếc Kibum một cái. Thế nhưng kẻ gieo gió kia vẫn cứ nhơn nhởn thôi, vì bẩm sinh đã mang vẻ lưu manh vậy rồi mà. Kibum cười giảo hoạt:

“Nhưng mà nếu hyung không giữ được thì em cũng miễn cưỡng cướp luôn nha, dù sao môi của nó cũng ngon thật tình luôn.”

“Tôi cấm cậu ăn nói như vậy, Kim Kibum!”

Cứ như vậy, căn phòng bỗng chốc lại tràn đầy tiếng cãi vã huyên náo.

Thế nhưng chỉ một người trong đó là không có chút động tĩnh nào cả. Kevin khi ấy đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, cũng không biết cái gì đang diễn ra xung quanh. Chỉ tới khi Eli búng tay trước mặt cậu vài cái rồi lay gọi, Kevin mới giật mình nhận ra ánh mắt mọi người đều đang hướng về phía cậu.

Eli lo lắng hỏi:

“Kevin, sao vậy? Sắc mặt cậu tệ quá, ốm à?”

“Không...” – Kevin bối rối đáp, dợm đứng dậy tránh khỏi ánh nhìn của mọi người – “tớ... ra ngoài một chút.”

Không đợi ai đáp lại, cậu thản nhiên bước ra ngoài với một vẻ bình thường hết mức có thể, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó, là cắm đầu chạy vào phòng vệ sinh vắng vẻ nhất ở cuối hành lang tầng trệt, cách phòng tập tới ba tầng lầu. Khi tới được nơi, Kevin kiệt sức đổ gục xuống bệ đá hoa cương, vội vàng vặn nước ra điên cuồng vỗ lên mặt. Cảm nhận được từng dòng nước lạnh ngắt chảy xuống cổ, xuống ngực, trong người cậu lại dấy lên thứ cảm giác bất thường khi trước. Khó thở quá, lồng ngực căng lên như muốn vỡ tung ra. Và đau đến tàn bạo, như thể có ai đó đang dùng tay bóp nghẹt lấy trái tim.

Vẻ mặt ửng đỏ bối rối đầy ôn nhu của Kibum, những câu anh đối đáp với Kiseop cứ  vọng lại từng hồi, mỗi lần đều như đánh một chày thật nặng vào ngực Kevin. “Kevin khác! Một mình SooHyun hyung là đủ rồi!” Anh đã nói vậy, thế nhưng lại đã hôn cả nhóc Dongho rồi. SooHyun thì được. Dongho cũng được. Vậy sao Kevin lại khác họ? Kibum... ghét phải động vào cậu đến vậy sao....

Bao tử quặn thắt lại, một luồng khí nóng cuồn cuộn dâng lên trong người, mang theo cảm giác chua chát đến cùng cực.

“Khục... Ụa.”

Một đợt chất dịch đắng nghét từ trong miệng ộc ra theo đôi bờ môi tím lịm, chậm rãi rơi xuống lộp độp trên thành bồn rửa. Kevin choáng váng gục hẳn người xuống, cánh tay chống lên bục đá hoa cương cứ run rẩy không ngừng, tựa hồ không còn chút sức lực nào cả. Trong cổ nghẹn ứ lại, cảm giác nôn nao không dứt khiến cậu xây xẩm mặt mày, dù có cố gắng giữ chặt lấy miệng cũng không thể ngăn được thứ dịch tanh nồng mùi hóa chất trào ra qua kẽ ngón tay...

Khó... khó chịu quá.....

Xung quanh chẳng còn âm thanh nào ngoài tiếng động vùng vẫy của chính cậu.

Gắng gượng ngẩng đầu nhìn lên, Kevin trông thấy được ảnh phản chiếu của mình qua tấm gương lớn trước mắt, xanh xao yếu ớt một cách kì quái. Ánh đèn tuýp trắng xanh chiếu rõ khuôn mặt mới đó thôi mà đã tái nhợt cả, vẻ thống khổ đến cùng cực hiện rõ trên gò má ướt đẫm vừa xanh vừa hốc hác kia, ánh mắt tán loạn lạc thần. Cậu khẽ bật cười, chua chát tự giễu cợt bản thân. Người ta bảo cậu là tên nhóc còn chưa dứt sữa cũng đúng thôi, mới chịu chút đả kích đã thành ra thế này. Thật thảm hại.

Đã vậy thì... sao cũng được thôi. Dù sao tuyệt kĩ của cậu cũng là trốn chạy mà. Ra khỏi đây rồi sẽ không ai biết được bộ dạng yếu đuối vô dụng này nữa.



Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bật mở, Kibum lẳng lặng đứng ở ngưỡng cửa nhìn thẳng vào bên trong, tầm mắt trùm lên dáng người gầy yếu gục trên bồn rửa mặt. Kevin kinh hoảng ngước lên nhìn anh, đôi con ngươi ngập nước không thể giấu được vẻ sợ hãi. Cậu bất giác loạng choạng lùi lại hai bước.

Sao Kibum lại ở đây, đúng lúc cậu để lộ ra một bản thân đáng xấu hổ như thế này? Và tại sao... anh chỉ im lặng không nói một lời nào như vậy?

Ánh mắt dò xét kia khiến cậu cảm thấy toàn thân lạnh quá. Lạnh đến tàn bạo.


Bất chợt Kibum bước tới trước, vươn người chộp lấy cổ tay ướt dính của Kevin mà thô bạo kéo đi. Cậu vừa hoảng sợ vừa đau, nhưng thân thể vừa bị hành đến kiệt sức không cách nào chống lại được; thêm nữa cơn buồn nôn xé ruột xé gan lại đang dâng lên. Cậu há miệng gắng hớp hơi, nghẹn ngào bật ra vài rên rỉ van cầu:

“Kibum hyung... hyung... đừng chạm... chạm vào em...”

“Yên đi. Có muốn nôn thì cũng đừng làm bẩn bồn rửa chứ.”

Nói đoạn Kibum mở một buồng vệ sinh ra rồi quẳng cậu vào trong đó, sau đó liền đóng cửa lại. Kevin ngã khuỵu xuống chân bồn cầu trắng, lưng đập vào gờ tường đau đến tê đi, thế nhưng liền sau đó vội vàng quên hết mọi đau nhức trong thân thể mà lết tới cạnh cửa, hoảng loạn đập nắm tay vô lực vào ván gỗ dày, nghẹn giọng gọi lớn lên:

“Kibum hyung! Cho em ra! Khụ khụ... đừng... đừng nhốt em ở đây, Kibum hyung! Mở cửa ra đi!”

Và... cửa mở ra thật.

Kibum vẫn đứng ở ngay đó, không hề đi đâu cả. Anh nhìn xuống Kevin đang lặng người đi dưới sàn gạch, ánh mắt bỗng nhiên lại rất đỗi dịu dàng. Cúi người nhẹ nhàng đỡ cậu trở lại bên bồn cầu, chính bản thân Kibum cũng ngồi xuống bên cạnh, rút từ trong túi ra một hộp giấy ăn nhỏ để sẵn lên trên bệ. Trong bụng lại nhộn nhạo lên, Kevin cực lực áp chế chính bản thân mình, hít sâu một hơi, run run nói:

“Hyung... đừng ở đây, ra ngoài đi. Nhìn đáng ghê lắm... còn nồng mùi nữa.” Để lại cho cậu chút tự trọng, được không?

Kibum nhẹ giọng đáp lại: “Không sao, vậy nên tôi mới ở đây. Cậu đang bị ngộ độc thức ăn, tôi cần phải trông chừng cậu, rồi còn nhanh tới bệnh viện nữa.”

“Ngộ... ngộ độc?”

“Phải. Bên công ty vừa mới gọi, bảo rằng buổi chiêu đãi sashimi hôm qua tại studio đã có người bị ngộ độc phải nhập viện rồi, dù không có gì nghiêm trọng cả. Cả band không sao, chỉ còn mình cậu thôi.”

À, ra những cảm giác khó chịu trong người lúc nãy là triệu chứng của ngộ độc thức ăn... Kevin đã không còn kìm giữ được nữa, mở vội nắp bồn cầu mà gục mặt xuống dốc họng nôn thốc ra. Kibum vẫn ở đằng sau lưng, dù đang khốn đốn như vậy nhưng Kevin vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh cứ luôn lẳng lặng đặt trên người mình. Để anh nhìn thấy cảnh mình quằn quại nôn thốc nôn tháo như vậy khiến cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa tủi nhục chỉ muốn vùng dậy chạy trốn đi, thế nhưng Kibum đã giữ chặt lấy vai Kevin ấn xuống không cho cục cựa chút nào, mà bản thân cậu cũng không rời đi được nữa. Tay kia của anh lại nhè nhẹ vỗ lưng cho cậu. Chưa bao giờ Kevin thấy anh dịu dàng đến thế.

Kibum đã đi tìm cậu. Anh... không ghét cậu, phải không?



Không biết đã qua bao lâu, Kevin khổ sở nghĩ bản thân không hiểu còn sống hay đã chết, cơ thể bị giày vò khó chịu không sao tả được. Cổ họng cháy lên đắng nghét lại, trong bụng trướng đau như thể bị xé nát, vậy mà vẫn phải gồng người quặn ruột vừa ho sặc sụa vừa nôn ra từng đợt chất lỏng loang lổ nhờ nhờ. Kevin thậm chí còn không thể ngừng lại để thở, cho tới khi bao tử đã rỗng không rồi mà cảm giác nao ruột buồn nôn vẫn không buông tha, chỉ có thể nôn khan trong họng. Kibum pha loãng hộp sữa tươi không đường anh mang theo rồi rót ra cốc cho cậu, khó khăn lắm mới có thể uống hết được nhưng vừa nuốt xuống Kevin đã lại ôm bụng thắt ruột ói ra. Vậy cũng tốt... dù sao trong bụng có thứ gì đó để nôn ra cũng dễ chịu hơn nôn không.

Sau đó Kibum chỉ cho cậu uống nước không. Phải vài lần như vậy cơn buồn nôn mới dần dần giảm bớt, nhường chỗ cho cái đau xé ruột dấy lên, trong bụng đau đớn như có ai dùng dao đâm chém loạn xạ. Toàn thân Kevin nóng ran, khuôn mặt giàn giụa nước mắt cùng mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán. Cả người rã rời kiệt sức gục xuống miệng bồn cầu; mơ hồ cảm thấy Kibum nâng mình dậy ôm vào trong tay, cậu mới hơi cục cựa gắng gượng lấy hơi nói, giọng khản đặc:

“Đừng... đừng chạm vào... khụ khụ!...hyung... sẽ bị bẩn mất...”

“Đừng nói nhiều nữa. Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, chịu đựng một chút.”

“Em không... không muốn làm kinh động... mọi người.......”

“Vớ vẩn. Phản đối vô hiệu.”

“Đừng nhìn em... rất... đáng sợ....”

Sau đó cũng đều là những lời lơ mơ nói mê như vậy, hiển nhiên cậu đã không còn đủ tỉnh táo nữa rồi. Kibum im lặng, cho tới khi đặt Kevin ngồi lên bệ đá hoa cương để cả người cậu dựa vào tấm gương lớn sạch sẽ, anh mới buông tay ra, hạ giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Không ai coi bệnh của người quan trọng với mình là đáng sợ cả.”

Đáng tiếc khi đó Kevin lại không nghe rõ được.

Tháo cúc cởi chiếc áo sơ mi trắng bị giây bẩn ra vắt sang một bên, Kibum dùng khăn tay nhúng vào nước nóng rồi lau miệng và tay cho Kevin, cũng vuốt nước lên vùng cổ và trước ngực cậu. Anh đổ vào miệng Kevin một cốc nước lã rồi bắt nhả ra, sau đó lại pha loãng sữa tươi như khi nãy thận trọng cho cậu uống một chút. Thấy Kevin không phản ứng lại Kibum mới tiếp tục ép cậu phải uống hết hai ba cốc như vậy. A, thực sự Kibum chẳng bao giờ biết hai chữ “nhẹ nhàng” viết như thế nào cả, cứ như vậy thô bạo ấn cốc vào miệng Kevin đến phát đau, cũng chẳng cần biết người trước mặt có còn nuốt được hay không mà chỉ chăm chăm kéo ngửa đầu cậu lên rồi dốc sữa xuống họng, động tác thực khẩn trương. Sữa vào trong bụng đau xót khó nhịn, thần trí Kevin đã mơ hồ không rõ, chỉ biết toàn thân đau đớn, miệng lại bị buộc phải nuốt xuống không ngừng khiến cậu khó chịu cùng cực, liều mạng lắc đầu cự tuyệt Kibum một cách yếu ớt. Kibum khi ấy mới thôi không bức ép cậu nữa.

Có tiếng chuông điện thoại reo, và rồi sau đó Kibum lại vòng tay qua người Kevin bế cậu lên, thì thầm bên tai một giọng trấn an dịu nhẹ: “Xe cứu thương bị kẹt không tới ngay được. Tôi sẽ đưa cậu đi, đừng lo, sẽ ổn thôi.”

“Em... khục!”

Chẳng ngờ vừa mới đi được vài bước thì Kevin trong tay lại đột ngột ói ra vài ngụm đục trắng lẫn lộn mấy điểm đỏ đen; sữa tươi khi nãy vừa uống vào bụng đã lại thốc ra sạch sẽ không còn chút gì, toàn bộ thấm nhớp áo Kibum. Anh nhíu mày nhìn cậu, nhưng không phải là khó chịu hay tức giận vì chiếc áo đắt tiền bị phá hỏng, mà là lo lắng đến bàng hoàng.

Kevin mơ hồ bắt được ánh mắt ấy trước khi ngất đi, trong tâm đau đớn cuối cùng cũng có một chút dịu êm, chìm vào bóng tối.

A, nghĩ lại thì đây đã là lần thứ ba cậu phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch như vậy rồi, quả thực Kevin với Kibum mang sao khắc mệnh nhau mà. Sau hơn nửa ngày vật lộn trong phòng cấp cứu, thông họng rửa ruột, đau đến tưởng chết đi sống lại, cuối cùng Kevin được chuyển tới khu hồi sức cấp cứu trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cứ như vậy thiêm thiếp đi hai ba ngày liền. Cậu được bác sĩ cho biết, nếu không phải Kibum liên tục đổ vào miệng cậu sữa tươi để rửa ruột cùng trung hòa bớt độc tính trên đường đi thì chắc hẳn khi tới được bệnh viện đã chết vì mất nước rồi.
Vậy thì là may mắn hay xui xẻo đây? Có lẽ từ lúc gặp mặt tới giờ, người liên tục đem rắc rối phiền phức đến cho cả hai lại chính là cậu.

Trong lúc mê man, Kevin vẫn nghe thấy có người liên tục thì thầm vào tai mình, bình thản và đều đặn: “Dậy đi, rồi tôi sẽ đồng ý làm fanservice với cậu. Cậu mà không tỉnh lại thì đừng hòng, còn coi chừng tôi xử cho một trận đấy. Kim Kibum không biết nói giỡn đâu.”


TBC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét