“Nhóc dậy sớm vậy?
Mặt trời cũng vừa mới lên thôi mà.”
“Tôi... tôi làm
bữa sáng...”
“Ồ, là dậy sớm
làm bữa sáng cho tôi sao?”
Chàng thanh niên
điển trai nở nụ cười xán lạn, khiến cho cậu phải bối rối quay mặt nhìn đăm đắm
xuống sàn nhà, khuôn mặt hồng lựng lên như gấc chín. Một phần là do mặc cảm nói
dối – Lee Kiseop dù là hồ ly tinh nhưng công lực của chiếc lưỡi lại gần chạm vạch
không, mỗi lần nói dối là miệng cứ líu hết cả. Phần còn lại là... ây da, người
trần bây giờ có mốt quấn khăn tắm quanh hông rồi đi khắp nhà như thế này sao?
Để cậu thấy được...
vóc dáng tên người phàm trần này quả thực mê người quá. Cơ thể thanh mảnh mà
không gầy gò chút nào, cơ bắp gọn gàng ẩn hiện sau làn da trắng bị nhiệt khí
hun cho ửng đỏ lên. Cũng bởi vì anh ta vừa tắm xong, vậy nên từ trên thân thể
những làn hơi nước cứ lãng đãng bao bọc quanh người, đem thứ hương vị thanh sạch
của một cơ thể nam nhân được nước khuếch tán ra nhẹ nhàng tản vào không khí.
Mùi hương mạnh mẽ và nồng đậm này phút chốc đã xâm chiếm toàn bộ đầu óc trì trệ
của Kiseop; cậu giật mình nhận ra Joo In Sung đã tới sát bên cạnh từ bao giờ.
“Ai da, nhưng
tôi lại không có thói quen ăn sáng bằng cơm trắng trứng luộc với rượu vang đâu.”
– anh ta cười, ghé miệng nhẹ thổi một hơi nóng ran vào vành tai đỏ ửng của
Kiseop khiến cậu rùng mình một cái, cơ thể cứng đơ cả lại – “Cậu học ở đâu cái
thực đơn kì quái ấy vậy? Mà xem, cả người nóng như thế này, trông cậu còn giống
món điểm tâm hơn.”
“A... nhưng
mà... khoan khoan, không được!”
Kiseop bừng tỉnh,
liền đẩy In Sung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn cậu theo bản năng cảnh giác
nguy cơ mách bảo mà nhảy vội ra xa. Phản xạ là vậy, nhưng Kiseop luôn luôn “may
mắn” như thế, vì nhảy vội quá không kịp điều chỉnh lực chân nên chỉ nghe “rầm”
một tiếng, cả cái trán đã đụng vào trần nhà. Thật may là cái trần vẫn còn chưa
bị tông thủng, dù gì thì cậu cũng là yêu hồ mà.
“Nhóc con, này
này, cậu có sao không?! Đau lắm không, để tôi xoa thuốc cho nhé.”
“Buông... buông
ra!” – Kiseop thét vang trời, vì bị đau nên đầu óc bất thường suýt chút nữa đã
tống một nắm đấm vào giữa khuôn mặt đang lơ lửng trước mắt, nếu không phải kịp
thời trấn tĩnh lại. Trông thấy vẻ kinh ngạc của anh ta, cậu vội vàng chỉnh lại
biểu cảm của mình, tự nhắc nhở mục tiêu chính mà méo mặt vẽ ra một nụ cười chữa
thẹn: “Ý tôi là... ăn sáng... anh đi làm ‘người mẫu’ cả ngày, không ăn sáng sẽ
rất đói.”
Đôi tai tuyết hồ
trắng muốt căng lên một chút, mái đầu hơi cúi xuống hướng sàn nhà nhưng ánh mắt
trong veo lại chớp chớp nhìn bữa sáng trên bàn rồi nhìn In Sung, dáng điệu đầy
vẻ mong chờ cùng với giọng nói ngập ngừng e thẹn... Này, đừng coi thường nhé,
nhắc lại lần hai dù gì cậu ta cũng là một Hồ ly ba ngàn tuổi, chỉ có điều ma
pháp... ừm, hơi yếu một chút, bản tính cũng, nói sao nhỉ, không có khôn khéo
nhanh nhạy cho lắm, nhưng mị lực và kĩ năng khiến người khác phục tùng thì
không yếu kém chút nào đâu.
Quả đúng như
mong đợi, Joo In Sung cuối cùng cũng bị ngoan hiền kế - kế sách ngoan hiền này
– khuất phục. Hai mắt Kiseop sáng bừng lên khi nhìn anh ta không đứng lên chạy
tới chỗ mình nữa... ý là, không cự tuyệt bữa sáng nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống
bàn. Cực lực bỏ qua chi tiết gây nhiễu loạn tầm nhìn là bờ vai cùng khuôn ngực
trần siêu hút mắt kia, Kiseop hau háu nhìn từng cử động của người trước mặt,
nhìn đến độ hai mắt lóe tinh quang. Đúng
rồi, đúng rồi, nhanh ăn đi, rồi thì cả chứng “khô tuyến lệ” của ngươi cũng phải
bó tay mà thôi. Haha, Dongho thật là thông minh~
Tên nhóc Dongho
là họ hàng xa của cậu, thuộc tộc hỏa hồ. Trước khi Kiseop rời khỏi đỉnh núi Bạch
Vân để đi tìm ngọc lệ - rồi xui xẻo tông trúng cái cỗ máy sắt biết bay của con
người, rớt bịch xuống đầu tên nhân loại gọi là Joo In Sung đây mà bất tỉnh nhân
sự, để hắn đưa về nhà trưng dụng làm cái gối ôm mấy ngày liền... tóm lại trước
khi tất cả những sự đen đủi đó diễn ra thì Kiseop đã kịp chạy đi hỏi ý đứa em họ
xa kém mình cả ngàn tuổi này cách để lấy được ngọc lệ. Ây, dù có chút mất mặt
thì cũng chịu thôi, thằng nhóc kia thi một lần đã đỗ, ngọc lệ cũng đi nửa ngày
là lấy được, chắc chắn phải có bí quyết mà. Kì thực trước đấy Kiseop đã đi hỏi
người lập kỉ lục trong cuộc thi ngọc lệ này là Miêu tinh... nhầm nhầm, là Miêu
tiên Kim Kibum. Anh ta tà tà cười, đáp:
“Trẻ con. Chỉ cần
rớt xuống trước mặt một đứa trẻ con là được.”
“A, nhưng chẳng
phải luật thiên đình nghiêm cấm lạm dụng và bạo lực trẻ vị thành niên sao?” – Kiseop nhớ lại cái bộ luật mười ngàn điều ấy mà muốn nổ đầu, sao thành tiên lại
lắm chuyện thế nhỉ? – “Vậy huynh làm thế nào lấy được?”
“Có làm gì đâu,
chỉ đứng trước mặt nó tầm mười giây thôi.”
...
Nhìn vẻ mặt tỉnh
bơ của anh ta, Kiseop quyết định bỏ qua cái chỉ dẫn này. Cậu suýt thì quên Kim
Kibum đây là kẻ có thể khiến cho đứa trẻ sơ sinh đang cười phải khóc, đang khóc
phải nín bặt chỉ bằng một cái nhìn. Nhưng Kiseop lần nào nhìn mấy đứa em hồ ly
của mình cũng đều bị chúng nó cười ngặt nghẽo rồi đem ra làm ngựa cưỡi thôi.
Dongho cho cậu
cách thực tế hơn nhiều: ăn cay sẽ khóc! Thằng nhóc thậm chí còn dúi cho Kiseop
mấy túi gia vị hảo hạng, nghe nói hiệu quả thần sầu ~ Nào nào, đút thìa cơm ấy vào miệng đi. Bột ớt thánh truyền của tộc Hồ
ly ta đó!
“Này nhóc, đói lắm
hả? Vậy thì ngồi xuống ăn đi, đừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy chứ.”
Ai thèm ăn ngươi... “Không... không cần đâu, anh nhanh nhanh đi còn đi
làm.”
Kiseop gượng cười
chống chế. Cũng may anh ta không nài ép gì thêm, nếu không thì kế hoạch đổ bể mất.
In Sung lại đưa thìa cơm lên miệng, nhìn một chút – nhìn cái gì chứ, bộ nghi ngờ tài nấu nướng của ta sao?! – rồi đưa cả
muống lớn vào miệng mình... Tuyệt!
Ngọc lệ ơi, tới
với ta nào!
“Nhóc con, cậu nấu
cơm của loài người tiến bộ thật.”
In Sung cười xán
lạn, tiếp tục ăn một thìa nữa, rồi một thìa nữa, tấm tắc khen, nhưng... chẳng
có chuyện gì xảy ra hết. Kiseop nuốt nước bọt, tự trấn an bản thân rằng có lẽ
lúc nãy cậu còn dung tình nương tay bỏ hơi ít bột ớt, nên kẻ kia mới không sao.
Nhưng mà, “hơi ít” này đã là nguyên nửa cân rồi mà nhỉ?
Thôi bỏ qua. Sắp tới là trứng hỏa long ngâm mù tạt, dù
thế nào cũng phải chảy nước mắt thôi.
...
Chuyển sang canh sa tế vậy.
Nước tương ớt khổng lồ!
Rượu táo cay!
.
.
Kiseop trợn trừng
mắt nhìn bàn ăn gần như trống không: Sao chẳng có tác dụng gì vậy?!
“Anh... không thấy
cay sao?”
“À, có chút
chút.”
Chút chút ư?! Chẳng
nhẽ vật phẩm từ thiên giới mang xuống phàm bị mất độ cay, hay cậu bỏ nhầm thứ
khác rồi? Kiseop lòng đầy nghi hoặc, chịu không nổi liền bước tới nhón một miếng
trứng hỏa long bỏ vào miệng. Mùi vị không tệ, nhưng...
“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Cay chết hồ ly cậu
rồi!!
“Này này,
Kiseop, cậu có sao không?” – In Sung hoảng sợ kéo đầu cậu lên khỏi bồn nước, lo
lắng lay gọi – “Có chuyện gì vậy, ngẩng mặt lên tôi xem nào! Sao đột nhiên lại...
cậu đang khóc đấy à?!”
Kiseop hai môi đỏ
bừng sưng mọng lên như màu ớt, nước mắt giàn giụa, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi vô
sự của người kia mà thực khóc không ra tiếng: “Anh... thực sự... là quái nhân!”
“Hả?”
Không phải quái
nhân, ăn cay thế này mà không phỏng chết, Joo In Sung này là quái vật mà!
~x~
Cố gắng lần thứ hai – “bị đánh sẽ khóc”
Đó là gợi ý đặc
biệt của Alexander. Kiseop đăm chiêu nghĩ ngợi; liệu có tin được vào lời gợi ý
đậm chất một kẻ được mệnh danh là “Thánh nhát gan” này không?
Nhưng mà, dù sao
thì cũng phải thử, hiện tại Kiseop cũng không còn cách nào khác. Sau lần thất bại
kia tới nay đã được hơn một tuần, trong một tuần đó cậu đã thử mọi cải tiến với
những món ăn cay của mình, nhưng nhiều lắm cũng chỉ khiến cho hai bờ môi của
anh ta đỏ lên được một chút mà thôi, tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt
nào. Được cái Kiseop cũng không dại dột tới ăn thử đồ cay mình làm nữa, nhưng một
lần cậu trộn salad hành tây rồi dí vào mặt In Sung, anh ta lại “hắt xì” một tiếng
khiến cho hương hành cay quay ngược trở lại với chính chủ của nó. Kiseop chỉ cảm
thấy hai mắt cay xè mở ra không nổi, rốt cuộc nước mắt lại trào ra như suối,
không nhìn thấy gì nên không tránh được bị người kia ôm bổng lên.
“Xin lỗi, tôi
không cố ý đâu, vì tôi bị dị ứng với hạt tiêu nên mới thành ra vậy. Xin lỗi, đừng
khóc nữa Kiseopie.”
Xin lỗi cái búa á, đây là hành tây chứ hạt tiêu ở đâu
ra?! Mà ta không khóc nha... A, không được hôn mắt ta! Môi càng không được!!
Từ sau lần đó
Kiseop quyết định bỏ mọi kế hoạch với thức ăn đi. Nếu cứ tiếp tục có khi cậu
cũng sẽ thành “khô tuyến lệ” mất thôi.
Nhưng mà, cái kế
hoạch kia của Alexander nghe có vẻ rất khó thực hiện, Kiseop đang trong kì kiểm
tra thăng tiên, làm sao đi đánh đối tượng của mình được đây? Khiến người phàm bị
thương vì mục đích cá nhân, không chừng còn bị đánh rớt xuống ma giới... Thế
nên cậu phải vắt óc nghĩ cách “vô tình” mượn người khác đi đánh anh ta. Ây, kì
thực cũng không khó lắm, bởi vì lưu manh trên đời này đâu có thiếu gì.
Kiseop quyết định
ra tay vào một buổi sáng đẹp trời, hoàng thiên rực rỡ, mây cao gió lặng, không
lạnh quá mà cũng chẳng nóng quá... tóm lại, là đẹp trời mà thôi, cũng chẳng
liên quan gì nhiều tới cái kế hoạch tà ác của cậu cả. Trưng một nụ cười cực kì
vô tội tiễn In Sung đi làm, cửa vừa đóng một phát Kiseop đã phóng lên phòng ngủ
của anh ta, mở tủ quần áo ra chọn đại một bộ. Vóc người In Sung cao lớn hơn
Kiseop nhiều, nhưng cũng may bộ đồ cậu cầm tới lại tương đối vừa vặn. Kì thực bộ
nào cũng được hết, chỉ cần là đồ của Joo In Sung này thôi, kiểu dáng không quan
trọng. Quần áo chỉ là cái vỏ, không đúng sao?
Mặc đồ vào xong
xuôi, Kiseop vừa thoăn thoắt bước ra ngoài vừa cười khà khà một cách thâm hiểm
[ bản quyền Kim Kibum ]. Vẻ mặt ngây thơ khi nãy đã được ném lên chín tầng mây,
giờ thì cậu là một hồ ly “đại ác” nhé ~
*Bốp!*
“Khốn, mày không
có mắt à!”
Một đám côn đồ gầm
lên sừng sộ, cũng là chuyện thường gặp nếu bạn đi trên đường và “vô tình” va phải
một đứa trong số chúng. Kiseop theo đúng kịch bản mím môi mím lợi tặng thêm cho
hắn một cái giẫm gót, một cú bạt tai, trước khi quay đầu lại trưng ra vẻ mặt [
được coi là ] hung tợn nhất, đề khí hắng giọng hét váng cả con đường:
“Bọn rác rưởi
này, đi đường đụng vào người khác mà còn già giọng à?! Chúng mày là một lũ acb
xyz $%*#@-@>”<$*--------!!!” – một tràng những thuật ngữ chuyên môn rất
bí hiểm mà mãi Kiseop mới học thuộc được, cậu nói hăng tới mức hai má ửng đỏ,
tóc tai cũng dựng đứng cả lên. Mà có lẽ cái đống này rất cay độc đi, bởi vì bọn
côn đồ kia cứ nghệt mặt ngơ ngẩn nhìn cậu, này,
không phải là hồ ly ta ghê gớm quá làm các ngươi sợ đó chứ? Kiseop có chút
đắc ý, thế nhưng nếu bọn này đã sợ cậu rồi thì kế hoạch coi như hỏng rồi. Cậu
đành phải nói nốt câu cuối, cũng là câu quan trọng nhất: “Chúng mày nhớ rõ, tao
là Joo In Sung nhà ở quận X phố Y, hôm nay tao ăn nhầm thuốc nên người nó co lại
thế này chứ bình thường mặt tao khác cơ –
thật là khổ, vì mấy hôm trước lỡ ăn phải ớt cay quá nên thuật biến thân không
xài được! – Bọn mày muốn gây chuyện gì thì tới tìm tao đây này!”
Nói xong Kiseop
bày ra bộ dáng kiêu ngạo nhất nhún chân quay người đi, thầm thở dài chán ngán.
Nói tới hụt hơi đến nơi, mà cuối cùng lại chẳng được gì.
“Khoan đã, đứng
lại!”
Vừa nghe thấy
Kiseop đã đứng khựng lại ngay, còn thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng. Vậy
là cậu không phải đi đụng bọn khác, rồi lại thuyết cái đống tục-ngữ lảm nhảm
kia nữa! Cố gắng giấu đi vẻ mặt hớn hở của mình, Kiseop cũng chuẩn bị tâm lý để
guồng chân chạy đi mất, còn chuẩn bị cả một tấm card đề phòng tụi kia trí não
ngắn mà quên mất tên tuổi cùng địa chỉ nhà của “Joo In Sung” này.
“Quay lại đây!”
Ngoan ngoãn quay
đầu lại. Thiếu chút nữa quên mất bộ mặt khinh khỉnh phải đeo lên, cùng với động
tác hất tóc cực kì ngạo mạn.
“Sao, bọn mày có
chuyện gì?”
“Tiểu mĩ nhân à,
đi chơi với bọn anh đi!”
Cái gì?!
“Mồm miệng em thật
lợi hại quá, bọn anh khâm phục đó.”
“Ban đầu còn tưởng
em là thằng khốn nào, hóa ra người đụng phải bọn anh lại xinh xắn như vậy.”
“Đúng đúng,
nhưng mà đụng là đụng, giờ em phải bồi thường thôi!”
“... Khoan...
Khoan đã...”
Giờ tới lượt
Kiseop trợn mắt ngớ ngẩn nhìn mấy gã trước mặt cùng những tiếng cười khả ố của
bọn chúng, đầu óc nhất thời ngừng hoạt động. Cái chuyển biến dạng này cậu có mơ
cũng không ngờ tới được, bởi vậy nên không có bất cứ đối sách hay “từ chuyên
môn” nào để dùng hết, mà cả người cũng đóng băng lại từ lâu rồi. Khi thấy bọn
người trước mặt vươn tay ra, phản ứng đầu tiên là... chạy!
“Mĩ nhân ơi, đợi
đã!”
Oa a a a! Sao phàm nhân lại đáng sợ/biến thái như vậy??
Trời ơi, phép ẩn thân, tăng tốc, dịch chuyển tức thời...
sao lại không cái nào dùng được thế này?!
Cứu với!!!
*Sầm!*
Kiseop nghĩ mũi
mình chắc đã bể mất rồi: cậu vừa mới tông phải một bức tường... không, là một
thân người cứng như bức tường! Ôm mặt đau đớn lăn xuống dưới đường, cậu chỉ kịp
nghe thấy người trước mặt nói bằng một giọng rất quen thuộc:
“Ủa, nhóc con?”
Ôi, sao cái tên
nam nhân này lại đứng vững như vậy chứ, nếu ngã ra có phải là... mà khoan, kẻ gọi
một con hồ ly ba ngàn tuổi là cậu bằng ‘nhóc con’ thì chỉ có... Kiseop gạt vội
nước mắt đi để nhìn cho rõ, đứng trước mặt cậu bây giờ đúng là Joo In Sung
“hàng thật” rồi! In Sung “thật” lúc này mặc một bộ comple trắng từ đầu tới
chân, từng đường kim mũi chỉ được căn chỉnh hoàn mĩ, lưng áo ôm gọn lấy thân
người làm tôn lên dáng người cao dong dỏng rất nam tính của anh. Mái tóc dài cột
gọn sau lưng thành một dải đen thẳng tắp thả xuống bên vai, cùng với bộ đồ lịch
lãm này, trông anh ta thực sự... rất đẹp.
In Sung nhìn xuống
bộ dạng chật vật của Kiseop dưới nền đường rồi lại nhìn lũ cục súc đuổi theo đằng
sau, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ sửng sốt. Kiseop thầm than, có phải anh ta đã
phát hiện ra ý đồ của cậu rồi không? Xui xẻo quá, sao không dưng cậu lại đụng
trúng anh ta giữa lúc đang làm trò mờ ám này chứ...
“Nhóc con, đám
người kia...”
“Tiểu mĩ nhân!”
Ôi không, bọn
hung thần ác sát kia đuổi tới rồi! Kiseop cuống quá không còn lựa chọn nào
khác, ma pháp đã không thi triển được, thôi thì, đành muối mặt trốn ra sau lưng
tên phàm nhân trước mặt vậy. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhưng dù sao thì khuôn mặt
của In Sung cũng rất dễ coi, nếu không muốn nói “mạo như Phan An diện như Tống
Ngọc” thì dù sao cũng hơn đứt lũ bặm trợn kia. Bọn chúng thấy “hàng” bị cướp,
liền rống lên:
“Mĩ nữ bọn tao
đã giành trước rồi! Mày tránh ra đi, thằng kia!”
In Sung thấy
Kiseop trốn biệt đằng sau không lên tiếng, cũng thản nhiên đối diện với đám côn
đồ, lịch thiệp hỏi: “Cậu nhóc này đã
làm gì các anh vậy?”
Anh nhấn vào ba
chữ đầu tiên một cách có chủ ý, khóe môi mím chặt lại giấu không nổi một ý cười
trào phúng lộ rõ trên gương mặt khiến Kiseop vừa nhìn qua đã xấu hổ đỏ bừng lên.
Đúng đúng, cậu là con trai đó, lũ kia mắt mũi làm sao mà lại nhầm lẫn như vậy
được chứ!
Thế nhưng dù đã
được nhắc khéo như vậy rồi nhưng có vẻ bọn người trước mặt nghe không ra, vẫn cứ
trợn mắt rít lên: “Cô ta đâm vào tao
trên đường đi!”
“Vừa rồi cậu ấy cũng tông sầm vào tôi.”
“Nhưng mày sau!
Bọn tao bị tông trước nên tiểu mĩ nhân
là của tao!”
“Nếu nói là ‘bị
tông vào’ thì cái tên siêu hậu đậu
này đã tông vào tôi từ hai tuần trước kìa, nên phải là của tôi chứ.”
“Tính hôm nay
thôi! Vừa sáng bảnh mắt ra tao đã bị tông vào rồi, chắc chắn không có ai sớm
hơn được nên tao sẽ dắt cô nàng đi!”
“Ha, chưa chắc.”
– In Sung tủm tỉm cười – “sáng nay cậu nhóc
vừa rửa mặt đi ra chưa kịp đeo kính áp tròng nên đâm đầu vào ngực tôi đấy, nên
tôi phải đưa về.”
A, cái này là xạo nha! Sáng nay ta đi ra đạp trúng
chân ngươi chứ đâu có đâm đầu vào ngực?? Với lại, cái ta dùng là “ma pháp tăng
thị lực” chứ không phải hai mảnh chất dẻo trong suốt kì quái và tầm thường của
các người đâu!
Thế nhưng lời
nói dối đó chỉ là mối bận tâm nhỏ nhất của Kiseop. Mấy người phàm trước mặt cứ
“cô nàng”, “cậu nhóc”, “dắt đi”, “đưa về”, nói qua nói lại khiến cậu nghe đến
hoa mắt chóng mặt, một cảm giác rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chẳng nhẽ
ở dưới này có luật khi đụng vào người khác thì phải là “của” hắn ta sao? Sao lại
nghe như bán thân trả nợ thế này?
Bọn côn đồ kia
sau một hồi nghĩ không ra cách đối đáp, mặt đỏ gay lên, cuối cùng đành giở thói
ngang ngược ra: “Không biết! Nó là của tao rồi!” Hắn chồm lên bắt lấy tay Kiseop
định lôi ra nhưng không thành, ngược lại còn ngã quay xuống đất. Mà kì thực hắn
cũng số may, nếu không phải hắn bị In Sung thuận tay đẩy ra thì chắc giờ đã
dính ma pháp biến thành cái thứ gì rồi. Bởi vì mặc dù Kiseop là Hồ ly tinh ba
ngàn năm rồi nhưng cứ cuống lên là ma lực bị mất kiểm soát, lần trước bị Thổ địa
hù dọa đã suýt nữa biến ông thành con heo cái.
Kiseop bị In
Sung trước mặt cản lại, dùng tay đẩy cậu ra sau rất mạnh, suýt chút nữa đã lại
tương kiến với cái mặt đường. Ai oán ngẩng lên nhìn, đôi mắt hồ tinh nhận biết
tà khí của Kiseop kinh ngạc mở lớn khi nhìn thấy một đám mây hắc ám khí đen kịt
bốc lên trên đỉnh đầu In Sung, tầm cỡ này hẳn là cuồng phong nộ bão chứ không
phải mưa giông bình thường nữa. Kiseop ngấm ngầm than khổ, có thể nào anh ta
ghét người khác tự tiện lấy đồ của mình ra dùng không?
“Tôi ghét nhất
là đồ của mình bị người khác lấy đi.”
Quả nhiên là vậy.
Thế thì thảm rồi thảm rồi, Kiseop khổ
não tìm cách thoát tội, cậu không những tự ý lấy đồ đắt tiền của anh ta ra mặc,
lại còn ngã mấy lần làm bẩn cả, chỗ gần đầu gối còn rách nữa, anh ta giận cũng
phải...
“Tao cũng ghét
thằng nào cản mất chuyện tốt của bọn tao lắm!” – Tên bị Kiseop đụng khi nãy gầm
gừ. Hắn ngoắc ngoắc tay mấy cái, từ trong con hẻm trước mặt lại có thêm mấy gã
nữa đi ra, vây lại In Sung và Kiseop ở giữa hàng rào người. Khách qua đường
không ai thèm liếc một cái, người nào cũng thực hiện rất tốt nguyên tắc ba
không ~ không nghe, không nhìn, không bàn tán. Kiseop nghĩ, aida, đúng là loài
người với ba con khỉ kia là cùng một họ mà.
A, nhưng cậu
không có ý kiến gì cả đâu, kì thực, vui mừng còn chưa đủ ấy chứ! Đánh nhau rồi
đánh nhau rồi, haha, vậy là ngọc lệ của cậu có thể thu được ngay trong hôm nay
đây. Thật là một chuyện trùng hợp đáng mừng mà!
Vì vậy nên dù phải
tỏ ra sợ hãi hay gì đó, thế nhưng Kiseop vì hớn quá mà làm không nổi nữa, nhìn
thế nào cũng ra là đang cười khủng khỉnh. Nhưng được cái người bên cạnh cậu đây
cũng không có biểu hiện của người bình thường khi bị uy hiếp: In Sung nhã nhặn mỉm
cười chói lóa, chẳng những không tìm đường lui mà còn gợi ý thêm: “Vậy thì được,
tôi đi cùng các anh, để cậu nhóc này ở đây. Chúng ta cùng tìm chỗ nào vắng vẻ
thôi.”
“Mày đừng hòng
giở trò. Dù thế nào thì cô em đây cũng không thoát được đâu.”
Kiseop cũng vội
phụ họa: “Phải đấy In Sung, tôi không thể để anh đi một mình được...” Nhỡ ngọc lệ của tôi rơi lạc mất thì sao?!
“Tôi chỉ không
muốn trẻ con phải nhìn thấy chuyện không hay thôi. Còn Kiseop à,” In Sung quay
lại ôm chặt lấy hai vai cậu mà trấn an, ánh mắt vạn phần trìu mến – “tôi không
sao đâu, dù thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ cậu. Nếu nhóc lo cho tôi thì đừng đi
theo, về nhà trước đi nhé.”
Nói rồi anh quay
lưng dứt khoát bước đi, bỏ lại Kiseop đứng ngơ ngẩn trên phố... với da gà da ốc
nổi đầy người, cộng thêm hiệu ứng tóc dựng và một loạt tác dụng phụ nữa. Khụ khụ, Joo In Sung, anh xem quá nhiều phim chưởng sến Hồng Kông rồi đó!
Báo hại cậu hóa
đá một lúc lâu mới nhớ ra mình phải bám theo ngay lập tức, nhưng mới đó mà cả
đám người đông đúc kia đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa rồi. Ây da mấy
tên phàm nhân này, đi đâu mà nhanh vậy chứ!
Câu hỏi đặt ra,
Kiseop có lo lắng cho In Sung không?
Đương nhiên là
có chứ! Nhiều người như vậy, hắn chắc chắn sẽ bị dần cho tơi tả hoặc tệ hơn. Cứ
nghĩ đến điều này là lồng ngực cậu nhói lên một cái. Nhỡ đâu...
Nhỡ đâu ngọc lệ
lại bị đạp vỡ mất thì sao?!
Bởi vậy nên ma lực
vốn cực kì yếu kém của Kiseop đột ngột đại phát ngang mức thượng tiên, chân
phóng đi như tên rời khỏi nỏ, hậu quả chính là số lần té ngã nhiều không sao đếm
hết. Chạy một lúc mới nhớ ra mình còn chưa biết In Sung và những người kia đang
ở đâu, Kiseop liền thắng gấp lại, mở rộng cảm quan hồ ly của mình ra để tìm kiếm.
Khi ấy thì mặt đường phẳng phiu đã biến thành cái ổ gà tự bao giờ.
Chỗ vắng vẻ à...
Đây không phải, không phải, chỗ này cũng không có.
Thùng rác hay cống ngầm thì sao nhỉ?
...
Thấy rồi!
Địa điểm là con
hẻm ở ngay cạnh đường tàu. Nghĩ tới “tàu”, trong đầu Kiseop hiện lên một loạt
hình ảnh kì dị; cũng khó trách, lần đầu tiên được chỉ cho thấy con giun sắt khổng
lồ đó cậu đã nhảy dựng lên bám chặt cổ In Sung, chỉ thiếu điều nhảy lên đầu anh
ta ngồi thôi.
“Oa,
con ma thú này đáng sợ quá! Tên nó là gì vậy?”
In
Sung che miệng hụt hơi nói, rõ ràng là đang nín cười đến ngạt thở: “Tên là “tàu
hỏa”. Nhóc mà lại gần là bị nó hút vào rồi cán dẹp luôn, sau đó là nghiền nghiền
nghiền nghiền nghiền, cho tới khi cả người thành giống tương ớt.”
Mặt
Kiseop tái mét lại.
Này, đừng nói là
xử lý xong nhân tiện ném xác xuống đó phi tang luôn nha--- Kiseop xác định được
vị trí rồi vội vàng chạy một mạch tới đó. Sinh khí ở đó đang giảm dần theo từng
giây... Aida, In Sung ngươi không được...
ý ta là, không được đánh vỡ ngọc lệ của ta đâu!
Cái hẻm ở kia rồi!
“In Sung!”
“Ơi ~”
Đáp lại cậu là một
giọng hớn hở gấp mười lần bình thường, và còn tràn đầy sinh lực. Trước ánh mắt kinh
dị của Kiseop, In Sung đứng lên tao nhã phủi bụi bám trên bộ đồ trắng tinh, cười
xán lạn mà chạy tung tăng tới chỗ cậu. Đúng, là “chạy tung tăng” đó, đuôi tóc
dài vẫy tưng tưng bên trên bộ vest lịch lãm trông thực tréo nghoe; thế nhưng kì
thực cũng không còn cách di chuyển nào khác trong hoàn cảnh dưới chân đầy những
gã to như bò mộng vậy. Nhờ vào vết xăm hình hồ ly trắng trên bắp tay cuồn cuộn
gân xanh, Kiseop nhận ra gã vừa bị In Sung vô ý đạp trúng đầu là kẻ cậu đã ưu
ái chọn mặt gửi vàng, ý là, đâm vào lúc trước.
Còn chưa kịp
bình luận gì về khung cảnh ngoài dự tính đang sờ sờ trước mắt kia thì cậu đã bị
In Sung lao tới ôm ghì lấy người, đem thân cậu ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của
anh ta. Ay, giờ Kiseop mới để ý hai bắp tay này cứng như thép nguội vậy, thật
may là ngay từ đầu cậu đã bỏ ý định đánh tay đôi với anh ta đi rồi.
“Nhóc tới tìm
tôi sao? Đã nói là không cần lo đâu mà.”
“Đương nhiên là
phải lo...”
“Cảm ơn,
Kiseopie.”
In Sung bỗng dịu
dàng mỉm cười, mái đầu đen óng nhẹ dụi lên vai Kiseop đầy âu yếm, cử chỉ mười
phần yêu thương. Khiến cho phần sau của câu nói dở kia bị nghẹn lại trong cổ cậu
không cách nào nói ra cho hết được nữa. Phần nhiều là vì ngực bị siết chặt đến
ná thở, hít vào chẳng thông chứ đừng nghĩ tới mở miệng ra nói năng gì được, còn
lại là vì... ừm, có chút áy náy chăng? Kiseop thấy trong bụng hơi nao nao; anh
ta vì một câu nói dở của cậu mà lại vui như thế, thôi thì một lần nói năng lấp
lửng cũng không sao...
Nhưng nói đi
cũng phải nói lại, cậu sắp chết ngạt đến nơi rồi!
“Ặc ặc... khụ!...
b... uông...... uông a..!”
“A, xin lỗi.” –
In Sung thấy con hồ ly đang ôm trong tay quật đuôi vùng vẫy loạn xạ mới vội
vàng buông lỏng ra, cúi đầu ngượng ngùng nói – “Vì lâu ngày mới cầm kiếm lại
nên tôi quên mất không điều chỉnh lực tay, nhóc có sao không?”
“Không... không
sao...” – Chỉ mém chết thôi, ta làm yêu
tinh ba ngàn năm rồi mà chưa bao giờ bị đe dọa tính mạng như vậy đó! –
“Mà... anh biết kiếm thuật sao?”
“Có học chút
chút.” – lôi từ trong túi áo ra một cái chuôi kiếm, In Sung vẩy tay một đường
cung thật đẹp mắt, thân trường kiếm bằng gỗ bóng loáng theo đó mà hiện ra –
“lâu lắm rồi mới được cầm như một thanh kiếm, thật đã tay quá. Bình thường tôi
toàn đem cái này theo để tiện treo áo vest với sửa đèn trần thôi, thỉnh thoảng
làm dùi trống cũng được.”
A, dưới nhân giới
kiếm được dùng vào mấy việc đó sao?
Đôi mắt thanh
dài của In Sung lóe lên hưng phấn tràn trề, anh một tay ôm ngang eo Kiseop, tay
kia đưa thanh kiếm lên cao rồi chém hờ một đường vào không khi, đột nhiên kình
phong nổi lên, “ầm” một tiếng, mặt đất trước mặt hai người bị gió đánh nứt toác
ra. Mặt Kiseop trắng bệch; kiếm khí, thứ này chính là kiếm khí!
Giờ thì cậu càng
ý thức được mình may mắn cỡ nào mới không thách đấu với In Sung, còn cả những
hoài nghi trước đó cũng bay biến sạch sẽ; đổi lại, Kiseop bắt đầu e ngại không
biết đám người bất tỉnh dưới đất này đã chết hay là đang chết nữa. Còn ngọc lệ
thì... thôi bỏ qua đi, một đại tiên [ sắp thành ] như cậu sao có thể dùng bạo lực
cướp đoạt của phàm nhân được.
Càng không thể,
nếu người ấy, dù nói thế nào, cũng vừa vì cậu mà lao đầu vào nguy hiểm...
Dải tóc dài khẽ
động, In Sung quay đầu nhìn xuống người trong lòng, nụ cười đẹp rạng rỡ như nắng
mai: “Mình về chứ?”
“Ừm...”
Thôi thì, ngọc lệ
để thư thư lấy cũng được.
“À này, tôi có
chuyện muốn nói với nhóc...”
“Chuyện gì vậy?”
– Kiseop thận trọng hỏi; bỗng nhiên In Sung trở nên ngập ngừng như vậy thật là
bất thường, thậm chí trông còn có vẻ e ngại dè chừng nữa. Anh liếc cậu một cái
rồi quay đi ngay, gò má thoáng chốc nhẹ ửng hồng.
“Ờ... kì thực
là... có thể là sở thích riêng của cậu, nhưng đừng ăn mặc như thế này ra đường
nữa được không?”
“Sao cơ?”
“Thật ra tôi
không có ý kiến gì cả đâu, thật đấy!” – In Sung vội vàng quay lại bắt lấy hai
tay Kiseop, vẻ mặt cực kì nghiêm túc mà phân trần – “Cậu thích cải trang nữ giới
hay mặc đồ nữ thì cứ mặc, nhưng mà ngắn như thế này thì ra đường sẽ bị trêu mất!”
“Cái gì thích mặc
đồ nữ?!” – Kiseop vừa nghe đã hét toáng lên, trợn mắt nhìn xuống bộ đồ mình
đang mặc rồi lại nhìn anh, lắp bắp – “Nhưng... nhưng... đây là đồ lấy từ tủ quần
áo của anh mà!”
“Tủ đồ bên trái
phải không?”
“Phải...”
Kiseop đáp mà
toát mồ hôi hột. In Sung liếc cậu một cái nữa, gương mặt tuấn tú giờ đỏ bừng bừng.
“Đó là... tủ đồ maid và bar girl thiết kế đặc biệt của
umma tôi...”
Đồ maid???
Kiseop cảm thấy tai ù lên, trời đất quay cuồng rồi ngất
xỉu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét