1 thg 1, 2012

Ngọc lệ - Part 2

“A không không mặc áo vào!!!”

“Thì tôi đang cởi ra đây mà ~”

Kyaaaaaaa tránh xa ta ra!!!






Cố gắng lần thứ 3 – “Bị nhìn trộm sẽ khóc!”


Tại Hội nghị Thượng tiên lần thứ năm trăm được tổ chức trên thiên giới, hàng ngàn vị thần thánh từ khắp nơi đổ về phục thị bên Thiên hoàng. Nếu bạn đang tưởng tượng tới cảnh một chốn bồng lai kì ảo trên đỉnh Vu sơn quanh năm ngập tràn ánh mặt trời, lễ hội bàn đào cùng với các tiên nữ mặc áo cánh kiều diễm và dịu dàng lượn qua lượn lại, áo lụa dệt bằng tơ trời của những nàng chức nữ nhè nhẹ tung bay tạo nên khung cảnh thần tiên thoát tục, ấy là bạn đã lỗi thời mất rồi. Thứ nhất, đỉnh Vu sơn không hề sáng quanh năm như phàm nhân vẫn tưởng; thực lòng, để làm được việc đó thì chắc các thượng tiên đã phải tốn thêm chút công khiến cho “Vu sơn” của họ di chuyển vòng vòng theo ánh mặt trời sáng lặn tối tan.

Như vậy thì thật bất tiện phải không? Nhưng mà nó không phải điều chủ yếu. Điều thứ hai là Hội nghị Thượng tiên này không “sáng” theo nghĩa đen, tức là, để cho “ánh nguyệt quang huyền ảo và dịu dàng của Hằng Nga (của ta) có thể ban tặng dòng suối bạc tuyệt vời cho từng giọt rượu sóng sánh nơi tay chúng tiên, khiến thiên liên quế nguyệt thêm tỏa hương, bàn đào thêm dịu ngọt đằm thắm, bầu không khí được thanh tẩy...” vân vân, Thiên hoàng đã quyết định... tổ Hội nghị vào buổi đêm. Vậy là, trăng thanh gió mát, liễu rủ rèm buông, Hội nghị được lược bỏ “ánh sáng” theo nghĩa đen này cũng dần dần “tối” theo nghĩa bóng.

Chen lấn qua một đoàn tiên tử đang “thăng thiên theo tiếng gọi của thánh đường, để nhịp điệu của con tim điều khiển cơ thể”, một cậu con trai nổi bật với mái tóc óng ánh màu hoàng kim và vóc người nhỏ nhắn chừng mười bảy mười tám tuổi, tay cầm hai vại bia mật hoa tử dương hớt hải chạy về phía quầy bar khuất người ở góc bên phải, bên cạnh một mặt hồ băng. Nơi ấy có một nam tử khác đã ngồi đợi sẵn từ lâu, mái tóc đen thả chìm vào bóng tối. Đôi đồng tử hắc diệu thâm sâu lơ đãng nhìn về khoảng không vô định phía trước, phản chiếu lại khung cảnh mấy vị tiên tử đồng nhan hạc phát đang tao nhã trượt qua trượt lại như con quay trên mặt hồ.

Cậu trai tóc vàng óng chạy hớt hải tới quầy bar trong góc kia, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng lên vì dùng sức trông lại càng diễm lệ. Ôm hai vại bia mật cúi đầu đứng thở dốc, cậu khó nhọc nói như muốn hụt hơi:

“Kibum, em... đồ uống... em lấy đồ uống về rồi đây.”

“Ừ được rồi, cảm ơn em Kevin.”

Chắc chắn chẳng ai tưởng tượng nổi một tiếng “Kevin” ngọt như mật ong thế này lại thoát ra từ miệng Đại quỷ ác dã miêu, lộn, Thánh Vực linh sơn miêu Kim Kibum, vị tiên tử lúc nào cũng băng lãnh như núi tuyết. Tiếng gọi chứa đầy tình tố ngọt xớt như vậy còn chưa kịp dứt âm, Kevin cũng còn chưa kịp đặt hai vại bia lớn đầy bọt lên mặt bàn hổ phác thì đã bị anh vòng tay ra sau gáy kéo vào sát người, bờ môi căng mịn nháy mắt đã nằm gọn trong nụ hôn ôn nhu mà mãnh liệt của ai-kia. Khiến cậu phải vất vả lắm, sống lưng vặn xuống, cả người cong veo như con tôm mới có thể vừa chiều lòng cái sự tùy tiện của Kibum vừa giữ được bia không đổ tràn ra người cả anh và cậu. Đôi mắt miêu nhân lóe lên một tia gian trá, Kibum dùng lực ấn cổ cậu xuống, đem nụ hôn bỏng rát của mình cuốn vào thật sâu bên trong khoang miệng Kevin, khêu gợi đùa giỡn phiến lưỡi thụ động của cậu một cách ác ý. Kevin vừa chạy một mạch về đây, anh chẳng những không cho người ta một giây để thở mà còn ép chặt lồng ngực hai người, khiến cậu không tài nào xoay sở buông được hai cốc bia cứ sóng sánh muốn tràn ra ngoài. Bị hôn đến mất cả thần trí, Kevin phải liều mạng mới giữ được một chút tỉnh táo cho mình, không vì bí khí mà ngã gục. Như vậy bia đổ ra sẽ rất dơ...

Hài lòng nhìn phiến đỏ trên hai gò má Kevin càng lúc càng nồng đậm, Kibum lúc ấy mới buông môi rời ra một chút, dẫn theo một sợi chỉ bạc óng ánh nối liền khóe miệng của hai người. Vẫn giữ nụ cười tà tà trên môi mà quan sát cậu ẩn nhẫn thở dốc, tình sắc nhiễm thượng đỏ ửng trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, ấy vậy mà bia trong tay vẫn không rớt một giọt, hai tay Kibum vuốt dọc xuống eo cậu rồi bỗng nắm vào gốc đuôi trắng muốt của cậu. Anh biết rõ chỉ cần vừa chạm khẽ vào chiếc đuôi nhung xinh đẹp cực kì mẫn cảm này thôi là Bạch hổ thiên tinh Kevin Woo đã chịu không nổi rồi.

“Hyaaa... không... đừng chạm, ư ưm...!”

Kevin toàn thân tê dại, cơ thể mất kiểm soát run bắn lên. Cậu khó chịu nhắm nghiền hai hàng mi ướt đẫm mà rướn thẳng gáy cổ kiểu mị, từ khuôn miệng há hốc phiếm bọt thoát ra những tiếng cầu xin vỡ vụn trong hơi thở dồn dập gấp gáp. Bằng một cái vuốt tỉ mẩn dọc theo chiều dài của chiếc đuôi nhung mìn mềm mại, năm đầu ngón tay điêu luyện khi chặt khi lỏng, Kibum đã đem được cả người cậu rũ xuống, sức lực toàn thân hoàn toàn biến mất mà rớt vào lòng anh. Bọt bia đổ tràn xuống ngực cả hai, thấm ướt lớp vân lụa mỏng manh để lộ ra cơ ngực ẩn hiện dưới tà áo. Kibum chuyển tầm mắt xuống dưới, dùng chút thần thuật đem hai chiếc vại chắn trước ngực Kevin lửng lơ bay ra ngoài, sau rồi vòng tay bế bổng cậu lên đặt ngồi vào đùi mình. Kevin đã sớm bị đùa giỡn đến mức tình mê ý loạn, cả người mềm nhũn như con chi chi, từ hổ trắng thu gọn thành mèo nhỏ nằm co cụm trong lòng anh mà chịu đựng kích thích cực đại từ dưới đuôi lan ra khắp cơ thể. Ngược lại, sơn dã miêu đã hóa thành sắc lang thỏa sức làm loạn. Đôi mắt trong veo đột nhiên mở bừng, Kevin muốn bịt chặt miệng để ngăn những tiếng kêu thống khổ mà đầy dục sắc thoát ra nhưng lại bị anh nắm trụ hai tay, cả môi cũng bị ngăn không cho mím lại nữa. Kibum chuyển vị thế đem cậu đặt nằm xuống trong tay, thỏa mãn hôn sâu xuống ngực Kevin khiến cậu càng run lên dữ dội, giữ thế nào cũng không được mấy tiếng rên đáng xấu hổ kia nữa. Nhiệt khí tiếp xúc không ngừng truyền sang thân thể cậu, nóng đến hoa mắt, hai tay anh một mặt vẫn ác ý trêu đùa sau đuôi Kevin, một mặt luồn xuống qua lớp y phục mỏng mảnh dưới hạ thân cậu...

Qua một lúc sau, không gian thanh tĩnh đã tràn ngập những âm thanh va chạm kiều mị, lẫn trong đóa đóa bạch sương bí ảo, nóng bỏng ướt át, tưởng chừng như băng trên đỉnh Vu sơn sắp chảy ra thành suối nước nóng mất rồi.

“Sao ở đây ngột ngạt quá vậy nhỉ?”

“Xander hyung, đừng vào đó---”

A, nhưng muộn mất rồi! Thông thiên giả Alexander, trước đây vốn là một tiểu phong yêu nhanh nhẹn đã nhảy ba bước lọt vào đúng giữa khung cảnh xuân sắc căng tràn, vừa vặn chứng kiến miêu hổ đổi hoán kì ảo không sao lường được. Ây, sự lanh chanh này của Thông thiên giả ngây ngô thực đã gây thiệt hại cho cả hai bên – Alexander mắt trợn ngược mồm há hốc như sắp tắt thở đến nơi, và Kibum tốn sức đem anh ta đạp ra xa ngoài mười ngàn trượng, còn thêm lửa giận ngút trời.

“Con khỉ-gió này!!”

Nhân tiện đính chính lại, các tiểu phong yêu xinh xắn linh hoạt đều là người, thế nhưng ai cũng biết khỉ với người thì đều cùng một họ cả, đặc biệt áp dụng với Thông thiên giả Alexander.
Có điều, là khỉ thì khi bị đá bay mười ngàn trượng sẽ không lết về nổi, nhưng mà là khỉ-gió... à, là phong yêu, thì khoảng cách đó chỉ bằng một cái mắt con muỗi! Kibum chỉ vừa kịp kéo lại quần áo cho hai người thì Alexander đã khinh vân quay lại, lần này có cả Eli mặt đỏ tai đỏ đi theo sau.

“Quái miêu! Đã làm con nhà người ta bất tỉnh nhân sự thế kia mà còn hành hung người khác à?!”

Quái miêu từ sắc lang biến thành cuồng bạo dã thú!

...



 “Thật mất hứng.” – Kibum mặt lạnh như băng, vừa lầm bầm mấy từ trong miệng vừa quay đi, kiên quyết trợn mắt tiếp tục nhìn mấy lão tiên trượt băng cực kì cổ quái trên mặt hồ.

“Thôi mà, anh cũng đã dần cho người ta một trận rồi, đừng tức nữa.”

Kiếm lời xoa dịu anh, Kevin ái ngại nhìn tới một đống lộn xộn bèo nhèo dưới đất – trước đó còn mang tên Alexander Lee. Có vẻ như năng lực tra tấn tinh thần của Kibum lại tăng thêm một bậc tương đương với ngàn năm chân tu rồi, thật là đại hiểm họa... là đại hỉ sự của Chiến đoàn thiên giới. Nếu không phải cậu bị tiếng la hét nổ trời của Alexander làm cho tỉnh dậy, chắc giờ này đến tiên tộc bất tử cũng phải “tử”. Nghĩ tới đây Kevin lại xấu hổ bừng bừng, úp mặt vào cánh tay Kibum: Bạch hổ thiên tinh cư nhiên lại không thể chịu nổi tí tẹo nhiệt khí như vậy, ngay cả bản thân lăn ra ngất xỉu giữa đường giữa chợ từ lúc nào cũng chẳng biết, để mặc thân thể vào tay đại đại sắc lang trá hình miêu tử kia. Ôi, càng nghĩ càng thấy mất mặt quá đi...

Mái đầu vàng óng ánh vô thức rúc vào đầu vai Kibum, hai tay niu chặt lấy khuỷu tay anh mà dụi dụi vào mặt, thân mình co lại bé nhỏ đến hoàn hảo... Eli đứng ở bên cạnh sớm đã bị tư thế ngượng ngập vạn phần đáng yêu này khiến cho hóa đá tại chỗ, ngay cả Tiểu hỏa hồ xuất sắc mới thăng tiên và cũng vừa có mặt tại ngọc hồ băng này là cậu nhóc Dongho cũng phải âm thầm học hỏi kĩ năng này.

Đáng tiếc đối với Thánh Vực linh sơn miêu chuyên đối mặt với những màn khảo sát tội nhân, kĩ năng bậc này vẫn còn chưa ăn nhằm. Lời xin lỗi không được tiếp nhận, Kevin đành bứt tạm một đám cân đẩu vân khi nãy được kê dưới lưng làm giường mà ngồi xuống cạnh anh, tay vẫn nắm chặt lấy ngón trỏ và ngón giữa của anh dung dăng dung dẻ, ánh mắt thu ba bờ môi chúm chím hồng đào, dáng điệu nũng nịu đến liêu nhân. Dongho nhìn tới thất thần, sau đó quyết định lấy sổ tay ra ghi ghi chép chép.

Không gian tĩnh lặng tĩnh lặng tĩnh lặng...


“Tụ tập đông vui quá ha!” – Đột nhiên một giọng sang sảng ập tới phá vỡ bầu không khí thập phần quỷ mị bên bờ hồ âm u, tiện thể cũng mang cả một đám lửa ma trơi tới rọi sáng mặt hồ. Theo sau đó là một nam nhân có khuôn mặt đạo mạo mà lại mang vẻ hớn chuyện cực kì không thích hợp. Anh ta cười lớn - “Nhập hội, cho nhập hội với! Oa, vừa đi thị sát về mệt muốn chết.”
Kevin cúi đầu ngoan ngoãn chào một tiếng, khóe miệng vẽ lên một nụ cười dịu dàng chuẩn mực, đẹp như hoa xuân: “SooHyun hyung, tới đây ngồi với bọn em đi.”

“Đương nhiên rồi, chào em Kevin~” – SooHyun một bước nhảy vào trong “vùng bóng tối”, đem lửa của mình chiếu rọi lung tung khắp chỗ. Anh không hề có chút ý thức nguy hiểm nào, hồ hởi xông tới ôm cổ Kibum – “Bummie a, sao tới Hội nghị thượng tiên rồi mà vẫn giữ cái vẻ mặt đeo đá như vậy?”

“Tổng Lãnh chiến Shin SooHyun, xin ngài cẩn thận lời nói để không mạo phạm tới uy nghiêm của thiên hoàng.” – Kibum quay đầu lại “thân ái” nhìn thẳng vào mắt thượng cấp của anh, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nửa miệng ngạo mạn cực kì nguy hiểm – “Bốn chữ Hội nghị thượng tiên thiêng liêng này, mỗi năm trăm năm mới có một lần hội đàm nghiêm cẩn, vậy ngài nói ta đây không nên nghiêm túc có phải là đang nhạo báng ta không?”

“Bummie, em... bị làm sao vậy?”

Kibum tặng cho anh một cái nhìn khinh bạc, lạnh lùng quay đầu đi.

Trợn mắt ngó người trước mặt mình như ngó thấy quỷ, SooHyun khi này mới nhận ra tình cảnh im ắng đến quái dị xung quanh: Eli đứng hóa đá, Dongho chuyên chú theo dõi Kevin, quần áo cùng toàn thân Kevin thì ướt đầm còn Xander thì nằm bẹp dưới đất, trông rất giống như vừa mới biến thành cái thớt trút giận của ai. Kevin nhẹ nhàng níu lấy cánh tay đang ôm vai Kibum của SooHyun kéo ra xa, đôi môi cười nụ duyên dáng mà nhẹ giọng khuyên nhủ:

“SooHyun hyung, không có chuyện gì đâu. Nhưng mà hyung tốt hơn vẫn nên tránh ra một chút, không cẩn thận sẽ bị mèo cào đấy.”

“Mèo” hừ lạnh một tiếng, cười khan ba tiếng nghe đầy ý châm biếm. Kevin ở bên cạnh làm như không nghe thấy, vẫn hoàn hảo tươi cười; và SooHyun đột nhiên cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Là bị mèo cào hay bị hổ thịt thì có trời cũng... chẳng biết.

SooHyun đã nhận thức được tình hình vội vàng lùi ba bước, vừa gắng gượng duy trì nét cười trên mặt vừa chuyển đề tài gấp, quay phắt sang Dongho tìm viện minh: “Nhóc Hồ ly, anh họ Seopie nhà cậu đâu rồi? Sao anh nhìn khắp đám tân binh mà vẫn không thấy đâu vậy?”

“Hyung có nhìn khắp cá thiên đình này cũng chẳng ra đâu, vì anh ấy đã được tới đây đâu.” – Dongho thản nhiên nói, làm như chuyện không phải của mình – “Vẫn còn đang vật lộn với đối tượng giữ ngọc lệ dưới kia kìa.”

“Vẫn còn? Đã hơn một tháng rồi còn gì?!”

“Vầng, ảnh vừa gọi điện than khóc với em đó. Đối tượng của anh ấy có chút quái.”

“Công nhận quái thật đó.” – Eli lần đầu lên tiếng, vốn dĩ, Kevin đã xoa dịu được Kibum mà lại chui vào lòng anh rồi nên không còn mấy lần vô tình cám dỗ khiến người khác mất hồn nữa – “Ăn cay cháy lưỡi cũng không sao, bị một đám đàn ông vây lại cũng không sợ, còn biết cả kiếm khí. Lại còn nữa, kế hoạch thiên tài của anh cũng sắp thất bại luôn kìa. Dạo này nữ nhân hạ giới oai phong thật.”

“Nữ nhân?” – Dongho khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh – “Ai nói đối tượng của Kiseop hyung là nữ nhân đâu?”

...

“Chết rồi...”




Trở lại năm ngày trước khi diễn ra Hội nghị thượng tiên.

Trong khi trên đỉnh Vu sơn phong hoa tuyết nguyệt đang lục rục chuẩn bị tưng bừng thì ở dưới nhân giới, Kiseop cũng đã sẵn sàng cho lần thử thách ngọc lệ thứ n của mình. Kì này cậu đã hỏi tỉ mỉ cách thức tiến hành, cùng với thái độ của bản thân thì phải ra sao để có thể đạt được kết quả cao nhất, thu hồi ngọc lệ. Bởi vậy nên Kiseop cực kì tự tin về khả năng chinh phục của mình, chắc chắn sẽ có thể lên dự lễ hội năm nay thôi.

Cười thâm hiểm với chính mình trong gương, Kiseop kiểm tra danh sách dụng cụ cần dùng một lần cuối trước khi tiến hành kế hoạch tà ác của mình. Để xem, một chiếc máy ảnh ống kính cực mạnh, camera theo dõi, tua vít, ống nhòm, bộ dụng cụ cắt kính và mở khóa đa năng, còn có... xích sắt, còng số tám, vòng buộc cổ và... khụ khụ, dây nịt co dãn trói tay chân. Đừng hỏi vì tại sao lại toàn những vật dụng cực kì pervert đến ngàn chấm như vậy không? Ừ thì rằng thì là... Kiseop thực sự đang chuẩn bị làm một tên pervert mà.

Cậu đỏ mặt vơ hết đống dụng cụ tác nghiệp này vào túi, sắp xếp cẩn thận cái nào dùng trước cái nào dùng sau, thận trọng dò xét quanh bán kình ngàn mét để chắc chắn sẽ không có ai thấy mình đang giở trò, rồi mới rón rén bước tới bên... cửa sổ phòng tắm của Joo In Sung. Tiếng nước chảy đều đặn vỗ lên thân thể, theo từng cử động của người đứng dưới vòi sen mà phát ra âm thanh réo rắt một cách mê hoặc cho thấy chủ nhân của nó đang tắm ở đây. Kiseop hít sâu một lần, rồi lại hít sâu lần nữa, tới khi lồng ngực căng đầy tới sắp nổ tung ra thì mới hạ quyết tâm thở phì một cái thật mạnh, đôi con ngươi nâu thẫm mở bừng, lấp lánh trong bóng tối. Dù thế nào cũng phải làm thôi, vả lại, Eli cũng đã nói là không sao hết.


=== Flash back ===

“Eli... ừm, làm ra loại chuyện như vậy có phạm quy không?”

“Không đâu, cậu quên tớ là thẩm phán thiên cung sao? Luận thiên đình tường tận như thế nào mà tớ không nắm rõ từng ngóc ngách được thì đã bị cho rớt đài từ lâu rồi.” – Eli tự mãn cười, còn thản nhiên dúi thêm vào tay Kiseop những vật phẩm đầy tính nguy hiểm, cũng thản nhiên dung dẻ kéo cậu đi khắp cửa hàng X này tới câu lạc bộ Y nọ để mua đồ, đối với hạ giới tỏ ra cực kì sành sỏi. Trái lại, Kiseop vừa sợ vừa xấu hổ tới mức đầu không dám ngẩng lên nhìn xung quanh một lần. Eli cười lớn, vỗ vai cậu trấn an – “Đâu nói cậu phải dùng mấy thứ này thật đâu, chỉ là trưng ra hù người thôi mà. Đối tượng của cậu dù cứng cách mấy chắc chắn cũng sẽ sợ phát khóc giống như cậu bây giờ này.”

“Tớ đâu có sợ phát khóc...” – Kiseop yếu ớt phản bác, giờ thì hai tay đầy đồ hắc ám khiến cậu tiến thoái lưỡng nan cúi đầu xuống không được mà ngẩng lên cũng chẳng xong, đâu đâu cũng đụng phải những thứ theo dõi người kì quái hết sức – “Chỉ trưng thôi, không phải làm thật, đúng không?”

“Coi kìa, cậu là tuyết hồ ly ba ngàn tuổi đó nha. Làm thật luôn được thì càng hời chứ sao nữa.”

“Lên thiên giới rồi tớ sẽ không bao giờ quay lại chỗ này, không bao giờ, không bao giờ...”

=== End flash back ===


Chí ít thì... phải làm một quả tất thắng để không phải tái diễn nữa!

Hạ quyết tâm rồi, Kiseop bắt đầu tiến hành kế hoạch. Bước đầu tiên là nhìn trộm phòng tắm. Mặc dù kì thực cậu cũng chẳng hiểu vì sao nhìn trộm và theo dõi lại làm người ta khóc được, nhưng ý kiến của chuyên gia sành sỏi nhân giới, chẳng nhẽ lại không nghe?

Nhìn trộm phòng tắm cũng được chấp nhận, Kiseop bắt đầu có chút hoài nghi về thần giới rồi.


“Nghe kĩ này, đầu tiên, quan trọng nhất là phải tỏ ra càng tính toán tinh vi càng tốt. Giả bộ lắp camera trên người, còn nữa, dáng bộ phải tỏ ra cực kì khả nghi...”


Đôi tai tuyết hồ dựng lên căng thẳng, Kiseop cầm sẵn một cái ống nhòm cực kì lộ liễu, bắt đầu lén lén lút lút bò tới bên cửa sổ bằng kính mờ hơi... Mặc đồ đen và bịt mặt cũng được coi là khả nghi đi? Để chắc ăn hơn, cậu còn đeo thêm cả cặp kính râm trông rất ra dáng tội phạm. Lần đầu tiên làm mấy việc rình mò đen tối này khiến Kiseop nổi tính trẻ con, tự nhiên thấy mình thật là ngầu.

“Nhóc, làm cái gì ngoài đó vậy?”

A, bị phát hiện rồi!

Rèm cửa sổ phòng tắm bị kéo rẹt một cái, tiếp theo đó cả tấm kính mờ cao bằng chiều cao của bức tường cũng được mở, hơi nước nóng sực theo đó tràn ra ngoài. In Sung từ bên trong màn sương đó bước ra, nửa thân trên trần trụi, căng bóng và ướt đầm, nước từ trên cơ thể và suối tóc đen mượt của anh nhỏ từng giọt tí tách đầy gợi cảm xuống nền sàn. Anh nghiêng đầu nhìn kẻ rình rập đang ngồi bó gối bên ngoài cửa sổ, hai chân mày nheo lại. vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Trông thấy vậy Kiseop vui như mở cờ trong bụng, sự việc đang diễn ra đúng như Eli nói rồi.


“Lúc bị phát hiện, cậu phải giả bộ chối tội bay biến, nhưng lại vô tình để lộ ra vẻ khả nghi...”


“A, đâu có gì đâu...” – Kiseop cười giả lả, thực hành tiết mục đảo mắt láo liên đã tập mấy ngày qua, miệng đọc lời thoại lắp bắp một cách trơn chu - “tôi là... đang đi hóng mát ấy mà, không phải đi nhìn trộm anh tắm đâu.”

In Sung phì cười: “Đi nhìn trộm mà đeo kính râm sao?”

Ủa, sao lại cười? mà sao lại chú ý cái kính râm, đáng nhẽ anh ta phải hỏi ‘đi dạo mát mà lại bịt mặt/mang ống nhòm sao?” hay đại loại thế chứ.

“Tôi... ừm...” – Thôi kệ, cứ tiếp tục diễn thôi – “là đang đi dạo mát thật đấy!”

“Ừ, tôi cũng đâu có bảo không tin đâu.”

Kiseop cứng họng. In Sung vẫn cười cười một cách kì quái, và câu trả lời cực kì không theo kịch bản của anh khiến cho cậu bắt đầu rối loạn. Này này, đừng có tin cái rụp như vậy chứ, ít nhất cũng tỏ vẻ khiếp sợ đi mà...

“Thôi cậu đi dạo tiếp đi vậy.”

“A... khoan khoan.”

Còn chưa diễn hết kịch bản mà! Kiseop cuống lên cố nhớ ra tiếp theo phải làm gì, vội vàng cho tay vào trong túi, “bất cẩn” đánh rơi đồ ra...

Tõm!

Ủa, sao cái thứ vừa rớt xuống màn sương kia nhìn quen mắt vậy?

“Ủa, không phải đây là cái máy quay phim cậu mới mua sao?” – In Sung cúi người xuống bên bờ hồ tắm mà thò tay lôi lên một chiếc máy quay màu lam nhạt mới cứng rất đẹp, và cũng rất... ướt sũng – “Phải nó không? Cái máy mà cậu phải ‘đi làm thêm’ cho tôi năm ngày liền để có được ấy?”

Kiseop nhất thời hóa đá tại chỗ.

Công sức năm ngày đấm bóp của ta!!





Bước thứ hai: Để lộ “cánh cửa bí mật”

“Kiseopie, Kiseopie?” – In Sung đi loanh quanh trong căn nhà tìm từng góc một, cuối cùng mới bước vào phòng ngủ phụ anh dành ra cho Kiseop ở tạm – “Kiseopie, cậu có trong đó không? Tôi vào nhé.”

Không có tiếng trả lời, In Sung do dự một chút rồi tự mình đẩy cửa bước vào trong. Căn phòng tối om không một tiếng động, có vẻ như Kiseop không có ở đây rồi. Vậy thì thật kì lạ, cả ngày nay cậu biến đi đâu được chứ? In Sung thở dài, quay người bước ra cửa.

Lạch cạch!

Cửa phòng tự nhiên đóng sầm một cái trước mắt In Sung; từ sau lưng anh, một dải sáng màu lam nhạt lóe lên trong bóng tối. In Sung quay đầu lại, chằm chằm nhìn một đốm lửa trắng sáng đang lơ lửng trong không trung, hệt như ma trơi. Đằng sau nó, là một cánh cửa đen dày đầy vẻ hắc ám. In Sung thắc mắc, hình như hồi trước ở đó là một cái tủ đựng kimchi bé xíu và bốc mùi của bà nội anh cơ mà?

Hừm, trông thật khả nghi.


Nhanh nhanh vào đi, trời ơi, muốn ta kiệt sức mà chết hả? Có biết đốm lửa kia tốn nhiên liệu thế nào không?

Sao lại có một kẻ tò mò tối thiểu mà cảnh giác tối đa (ngược với ta) như ngươi chứ!


Cuối cùng In Sung cũng quyết định bước tới cạnh cánh cửa đó, đưa tay đẩy ra. Có thể Kiseop đang ở trong đó chăng? Bên trong không có người, thế nhưng vừa mới liếc mắt một cái In Sung đã đứng khựng lại ở cửa, đôi con ngươi mở lớn ngỡ ngàng. Đằng sau cánh cửa đen là một căn phòng bé, trong căn phòng bé... dán đầy ảnh khi đang tắm và lúc ngủ của anh. Stalker!


Đúng rồi, phải phản ứng như vậy chứ!

Ngay cả ta còn sợ chẳng dám nhìn...


“In Sung?” – Kiseop từ đâu “ngây thơ” hiện ra sau lưng anh, trên mặt lộ vẻ sợ hãi – “Anh... sao lại vào được đây?!”

“Cửa mở. Kiseopie, cậu...”

“Xin lỗi!” – Kiseop xông vào cản trước mặt In Sung, hai tay dang rộng che chắn đi “căn phòng bí mật” của mình – “Tôi biết mình sai rồi, nhưng xin đừng hủy hoại báu vật của tôi! *vẻ mặt đáng thương* Xin lỗi, xin lỗi, nhưng cũng do anh thôi, vì anh... quá đẹp... *ánh mắt lóe lên tia thèm muốn, từ từ chuyển dọc xuống thân thể* bởi vậy... bởi vậy nên tôi mới... chỉ vì anh quá đẹp mà thôi.”

Bước lại gần, đặt tay lên ngực anh ta... vởi một vẻ mặt đam mê. Kiseop phải vận dụng toàn bộ trí lực mới giữ được chính mình không vì đỏ mặt mà bốc cháy luôn. Cũng phải hãm lại tất cả mị lực yêu hồ đã tu luyện ba ngàn năm để tránh In Sung bị mê hoặc mất. Cậu cần anh ta phải sợ hãi cơ.

Nhưng mà... bờ ngực của người con trai này sao lại vững chãi như vậy, khiến người khác tựa vào có cảm giác... rất yên tâm. Ở cự ly gần thế này, Kiseop mới cảm nhận được một mùi hương nam tính thanh thuần từ cơ thể anh lan ra, qua hai lớp quần áo, chậm rãi thấm vào từng phân da thịt cậu. Cũng đem theo cả hơi ấm tĩnh lặng dịu dàng...

Chết tiệt, người bị mê hoặc sao lại thành ta rồi...


“Tôi hiểu rồi.”

Kiseop giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu lên ngơ ngẩn nhìn người trước mặt một lúc lâu mới nhận ra tay mình chẳng hiểu từ lúc nào đã tự động ôm chặt lấy người anh. Mà lúc này đây In Sung cũng đang nhìn cậu mà cười rất tươi, thần sắc mười phần vui vẻ. Anh vươn tay qua người cậu lấy xuống một vài tấm ảnh trên tường, nhăn mặt nói:

“Nhóc xem, hình chụp tự động từ camera mờ thế này, làm sao gọi là ảnh được? Ít nhất thì khuôn mặt cũng phải rõ chứ, như thế này thật mất giá trị nhiếp ảnh quá, còn tốn phim rửa ra.”

“Ha...?”

In Sung thò tay vào trong túi rút ra một xấp ảnh mới toanh, từ màu sắc đến đường nét đều sắc nét rõ ràng như người thật: “Đây, nếu muốn ngắm người tôi thì cho cậu đó, miễn phí luôn, làm ơn quăng ngay mấy tấm hình phi nghệ thuật này đi với. May mà sáng nay tôi vừa mới có một shoot chụp hình cho tạp chí, bán khỏa thân, thế này đã được chưa?”

“Hả hả? Nhưng tôi đâu có cần thứ này!” – Kiseop nhận thức được tình huống khác thường mới la hoảng lên, khi nhận ra mình nói hớ rồi thì đã muộn – “Ý tôi là...”

“Sao cơ, muốn khỏa thân hoàn toàn? Nhưng mà tôi chưa có chụp kiểu đó bao giờ...”

“Không, không phải vậy!”

In Sung nhanh mắt liếc thấy cái máy ảnh ở phòng ngoài, liền nảy ra ‘sáng kiến’ mà reo lên: “Được! Vậy giờ cho cậu chụp luôn!”

“A không không mặc áo vào!!!”

“Thì tôi đang cởi ra đây mà ~”

Kyaaaaaaa tránh xa ta ra!!!




Cái này có được tính là “thất bại thảm hại” không nhỉ?

Bước thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... sao lại nhiều thế này?! Kiseop sau khi tống cái kẻ không biết ngượng kia ra ngoài phòng, chốt cửa lại, còn chèn thêm một đống ghế bàn quạt tủ các loại rồi mới hơi yên tâm ngồi duyệt lại cái kế hoạch Eli viết cho mình. Hình như cái kế hoạch này có nhầm lẫn ở đâu thì phải, sao không có bước nào diễn ra đúng như trông đợi chứ? Có phải cậu nên gọi điện hỏi ý kiến tác giả của bản kế hoạch này một chút không?

Kiseop lưỡng lự một chút, sau cùng rút ra một thiết bị truyền thanh kết bằng ma pháp trận hệ phong gắn vào tai – thứ mà ở dưới hạ giới này gọi là “điện thoại”. Đương nhiên “điện thoại” thiên giới thì phải đẹp hơn rồi, là một hạt kim cương đính vào tai, vừa nhỏ vừa tiện.

“Eli à, cậu có rảnh không?”

“Tớ đang đi kiếm Alexander hyung về để dự Hội nghị.” – Eli nói như hét trong điện thoại, cũng phải, nơi cậu ta đang đứng ồn ào như Hoa Quả sơn vậy – “Sao, có chuyện gì à?”

“Tớ vẫn chưa lấy được ngọc lệ! Eli ơi, sao kế hoạch của cậu nó không tác dụng gì vậy?”

“Vậy chắc công lực tu tập của nàng nhà cậu cao quá đó!”

“Sao cơ? Ồn quá, tớ không nghe rõ!”

“Tóm lại là không có chuyện thất bại được đâu!” – Eli khẳng định chắc như đinh đóng cột, thoát ra khỏi chỗ ồn ào lộn xộn để nói rành rọt cho Kiseop nghe – “Chắc chắn sẽ thành công, nhưng nếu cậu sốt ruột thì hãy nhảy ngay lên bước cuối cùng cũng được.”

“Bước cuối cùng hả?”

“Ừ, thế nhé!”

Nói xong Eli tắt máy cái rụp, rõ ràng là vừa bị một trận náo loạn mới lôi kéo vào. Cũng phải thôi, ai bảo cậu ta từ đầu đã xung phong làm trợ lý cho Thông thiên giả Alexander, người được mệnh danh là Tôn Ngộ Không thứ hai của thiên giới. Cậu ta hồi còn là linh thú vốn là tĩnh lặng như đám mây, từ sau khi thăng tiên, chẳng hiểu sao bản tính đột ngột đổi khác. Hoặc là nói đúng hơn, cái sự “nguy hiểm ngầm” của Eli chỉ tới lúc gặp người kia mới bộc lộ ra mà thôi.

Kiseop lắc lắc đầu, lúc này cậu cần tập trung vào kế hoạch của mình, liền lật đến trang cuối cùng của bản kế hoạch. Nhớ lại nụ cười đầy ẩn ý của cậu ta lúc giảng giải về bước cuối này, Kiseop quả thực có chút bất an. Nhưng mà, tối nay đã là Hội nghị Thượng tiên rồi, cậu nhất định phải làm thôi!

Vậy là cậu đứng lên, đi ra cửa và... hì hục kéo cái mớ chặn khóa có sức nặng tựa như một quả núi nho nhỏ, rồi ló đầu ra ngoài ngó nghiêng. Bên trong hành lang không có động tĩnh gì, chắc là In Sung đã ra ngoài rồi. Kiểm tra lại hành trang của mình, Kiseop một lần nữa bò bò về phía phòng tắm rộng nhất trong nhà, nơi cậu biết rõ Joo In Sung sẽ ghé thăm mỗi đêm trước khi anh ta đi ngủ.

Tắm đêm là có hại nha ~


[ Mà hại ai thì chưa biết nha ;)) ]


~x~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét